Chí Tôn Đặc Công
Chương 242: Tranh chấp và kiên trì
- Vậy sao?
Văn Vũ Nghiên hơi ghé mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Dương, trong mắt như có thâm ý.
Tần Dương nhún vai một cái:
- Tôi phỏng đoán như vậy, dù sao trên thế giới này không có mấy ai là kẻ ngốc, dám làm như vậy chứng tỏ người ta tự tin.
Khóe miệng Văn Vũ Nghiên hơi nhếch lên:
- Nói như vậy, lần này Vũ Văn Đào toi công rồi?
Tần Dương cười cười:
- Nhất định là toi công.
Văn Vũ Nghiên nháy mắt mấy cái:
- Mọi người đều nói chuyện này có thể dính dáng đến cậu, tôi nghĩ Vũ Văn Đào cũng sẽ nghĩ như vậy…
Tần Dương không hề để ý, tiêu sái cười nói:
- Bọn họ nghĩ thế nào là việc của họ, chỉ là nếu chứng minh có liên quan đến tôi, vậy phải đưa ra bằng chứng mới được.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười cười:
- Người khác có lẽ cần chứng cứ, nếu Vũ Văn Đào muốn đối phó ai, chưa chắc cần chứng cứ.
Tần Dương cười haha nói:
- Cậu đang nhắc nhở tôi sao?
Văn Vũ Nghiên thản nhiên thừa nhận nói:
- Phải, cho dù chuyện này có dính dáng đến cậu hay không, theo hiểu biết của tôi về Vũ Văn Đào, hắn tất nhiên sẽ quy việc này do cậu làm, hắn nhất định trả thù cậu, bản thân cậu cẩn thận một chút.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Có thể khiến đại mỹ nữ Văn chủ động quan tâm, thật là không dễ dàng nha.
Văn Vũ Nghiên liếc Tần Dương:
- Tôi chỉ là không hi vọng bạn mình vì mình mà gặp phải đả kích trầm trọng, cho dù sự việc không liên quan đến tôi, nhưng rốt cuộc tôi cũng sẽ có chút áy náy.
Tần Dương khẽ mỉm cười, thần sắc tự tin nói:
- Việc này cậu không cần lo lắng, tôi mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Một Vũ Văn Đào tôi còn chưa để vào mắt, hắn muốn dùng chiêu thức gì đối phó tôi, cuối cùng người bị thương đều là bản thân hắn.
Văn Vũ Nghiên hơi sững sờ, trong hiểu biết của cô, Tần Dương đều khiêm tốn ôn hòa và nhã nhặn, nhưng trong nháy mắt lúc nãy, trên người Tần Dương đột nhiên xuất hiện một khí thế khiến người ta khiếp sợ. Cả người hắn trong nháy mắt này giống như tuyệt thế danh kiếm ra khỏi vỏ, tràn đầy sự sắc bén khiếp người và khí thế vô cùng mạnh mẽ.
- Rốt cuộc cậu có lai lịch thế nào?
Tần Dương khẽ mỉm cười, khí thế kinh người trên người nháy mắt biến mất, phảng phất chưa từng xuất hiện bao giờ:
- Lần trước sai khi sinh nhật mẹ cậu, bố cậu đã nói về tôi thế nào?
Văn Vũ Nghiên hơi nhíu mày:
- Mẹ tôi chỉ nói vị trưởng bối nhờ cậu đến tặng quà là bạn cũ của mẹ, những thứ khác không chịu nói thêm. Có điều bố tôi chắc cũng quen biết vị trưởng bối kia, còn bảo tôi và cậu ít qua lại. Nhưng cũng chỉ có lần đó, sau này không nhắc đến nữa.
Giọng nói Văn Vũ Nghiên hơi dừng lại một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Nếu cậu đã hỏi tôi như vậy, vậy chứng tỏ chắc cậu biết nhiều hơn?
Tần Dương cười cười, gật đầu một cái.
- Rốt cuộc là chuyện gì, tôi cảm thấy các người đều có chuyện giấu diếm tôi, không thể nói cho tôi biết?
Tần Dương do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Cậu rất muốn biết?
Hiển nhiên Văn Vũ Nghiên đã nhìn ra Tần Dương không đặc biệt muốn nói, nhưng quả thực cô không thích kiểu cảm giác mọi người đều biết mà mình không biết, lập tức gật đầu liên tục:
- Phải!
Tần Dương cân nhắc lời nói một chút:
- Sư phụ tôi, bố mẹ cậu, bọn họ đều từng quen biết nhau. Hơn hai mươi năm trước qua lại không ít, từ một số nguyên nhân mà sư phụ tôi rời khỏi Trung Hải, không quay lại nữa…Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Văn Vũ Nghiên thông minh hơn người, trong đầu lập tức động não rất nhiều:
- Sư phụ cậu, bố mẹ tôi…Hơn hai mươi năm trước, lúc đó bố mẹ tôi còn chưa kết hôn, lẽ nào sư phụ cậu và bố tôi đều thích mẹ tôi, sau đó mẹ tôi lấy bố tôi, sư phụ cậu chọn cách rời đi?
Tần Dương nhíu mày một cái, nhẹ giọng mà kiên định nói:
- Tôi không định đánh giá đúng sai của bọn họ, tôi chỉ muốn nói rõ một điều, ban đầu sư phụ tôi là tự mình chọn rời đi, sau đó dì Thu và bố cậu mới yêu nhau.
Chân mày Văn Vũ Nghiên nhếch nhếch lên, đương nhiên cô nghe hỏi ý tứ trong lời nói của Tần Dương.
Tự mình chọn rời đi trước và ảm đạm rời đi sau, đương nhiên là hai kết quả khác nhau.
Ý Văn Vũ Nghiên vừa nói là bố cô và sư phụ Tần Dương đều thích mẹ cô, bố cô đã chiến thắng, sư phụ Tần Dương ủ rũ rút lui rời khỏi Trung Hải. Còn ý của Tần Dương lại là tự sư phụ hắn rời đi rồi bố mẹ cô mới yêu nhau, ý nói nếu như không phải sư phụ hắn tự mình chọn lui bước, căn bản bố cô không có chuyện gì rồi…
Nói đơn giản, Văn Vũ Nghiên cho rằng bố cô là người chiến thắng, còn Tần Dương lại uốn nắn cô, chứng tỏ nếu không phải sư phụ hắn buông tay, căn bản không đến lượt Văn Ngạn Hậu!
Văn Vũ Nghiên vẫn rất sùng bái bố mình, bây giờ nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời trong lòng có chút không vui, giọng nói cũng lạnh đi hai phần:
- Sư phụ cậu rất lợi hại sao?
Tần Dương nghe được sự thay đổi trong khẩu khí của Văn Vũ Nghiên, nhưng hắn không vì vậy mà chùn bước, dùng khẩu khí vô cùng khẳng định trầm giọng nói:
- Đương nhiên rồi, ông là người lợi hại nhất tôi từng gặp!
Văn Vũ Nghiên hừ lạnh nói:
- Đó là do cậu gặp quá ít người.
Tần Dương nhíu mày một cái:
- Tôi cũng từng gặp chú Văn!
Văn Vũ Nghiên nghe thấy câu này, sắc mặt nhất thời lại lạnh lùng hơn, cô dừng bước nhìn Tần Dương, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Tần Dương bình tĩnh nhìn Văn Vũ Nghiên, nhẹ giọng nói:
- Trong lòng cậu bố cậu chắc chắn vô cùng cao lớn, vô cùng lợi hại, điều này rất bình thường, tôi có thể hiểu được. Điều này cũng như địa vị của sư phụ tôi trong lòng tôi. Còn sự thật thế nào sao cậu không hỏi dì Thu di, tôi nghĩ dì chắc hắn có quyền lên tiếng nhất.
Văn Vũ Nghiên nghe Tần Dương nói, ý lạnh trên mặt hóa giải hai phần.
Quả thực cô rất ngưỡng một bố mình, nhưng cũng bội phục mẹ mình, tuy Tần Dương vẫn kiên trì với giải thích của bản thân, nhưng cách nói cuối cùng của hắn rất khách quan.
Chuyện cũ năm đó như thế nào, bố mình và sư phụ hắn rốt cuộc ra sao, quả thực mẹ mình là người có quyền lên tiếng nhất.
Văn Vũ Nghiên nghiên trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói:
- Dù sao cuối cùng mẹ tôi vẫn gả cho bố tôi, yêu thương nhiều năm như vậy, lẽ nào cậu không lo lời nói của mẹ tôi sẽ thiên về bố tôi?
Tần Dương khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh như cũ mà tự tin:
- Có một số sự thật sẽ không vì quan hệ thay đổi mà thay đổi, huống hồ tôi tin dì Thu là một người phụ nữ xinh đẹp, ưu nhã và thông minh.
Văn Vũ Nghiên cắn môi một cái:
- Tôi sẽ hỏi rõ.
Tần Dương thở dài:
- Tôi đoán mẹ cậu chưa chắc sẽ nói nhiều với cậu, ngay cả điều cậu biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa cuối cùng cũng là chuyện của đời trước, cậu không cần đi giải quyết đâu.
Trong mắt Văn Vũ Nghiên có mấy phần quật cường, hiển nhiên không nghe lời khuyên của Tần Dương. Chỉ là cô cũng không chuẩn bị tiếp tục tranh chấp với Tần Dương.
Mặc dù về tình cảm cô hướng về bố mình, nhưng cuối cùng cô vẫn dùng lý trí xem xét việc này.
Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm tần dương, ánh mắt trực tiếp mà thản nhiên:
- Cậu xuất hiện trong tiệc sinh nhật của mẹ tôi, hơn nữa còn kết bạn với tôi, còn thẳng thắn nói có thể sẽ theo đuổi tôi, lẽ nào cậu làm vậy là vì giúp sư phụ cậu hả giận sao?
Văn Vũ Nghiên hơi ghé mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Dương, trong mắt như có thâm ý.
Tần Dương nhún vai một cái:
- Tôi phỏng đoán như vậy, dù sao trên thế giới này không có mấy ai là kẻ ngốc, dám làm như vậy chứng tỏ người ta tự tin.
Khóe miệng Văn Vũ Nghiên hơi nhếch lên:
- Nói như vậy, lần này Vũ Văn Đào toi công rồi?
Tần Dương cười cười:
- Nhất định là toi công.
Văn Vũ Nghiên nháy mắt mấy cái:
- Mọi người đều nói chuyện này có thể dính dáng đến cậu, tôi nghĩ Vũ Văn Đào cũng sẽ nghĩ như vậy…
Tần Dương không hề để ý, tiêu sái cười nói:
- Bọn họ nghĩ thế nào là việc của họ, chỉ là nếu chứng minh có liên quan đến tôi, vậy phải đưa ra bằng chứng mới được.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười cười:
- Người khác có lẽ cần chứng cứ, nếu Vũ Văn Đào muốn đối phó ai, chưa chắc cần chứng cứ.
Tần Dương cười haha nói:
- Cậu đang nhắc nhở tôi sao?
Văn Vũ Nghiên thản nhiên thừa nhận nói:
- Phải, cho dù chuyện này có dính dáng đến cậu hay không, theo hiểu biết của tôi về Vũ Văn Đào, hắn tất nhiên sẽ quy việc này do cậu làm, hắn nhất định trả thù cậu, bản thân cậu cẩn thận một chút.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Có thể khiến đại mỹ nữ Văn chủ động quan tâm, thật là không dễ dàng nha.
Văn Vũ Nghiên liếc Tần Dương:
- Tôi chỉ là không hi vọng bạn mình vì mình mà gặp phải đả kích trầm trọng, cho dù sự việc không liên quan đến tôi, nhưng rốt cuộc tôi cũng sẽ có chút áy náy.
Tần Dương khẽ mỉm cười, thần sắc tự tin nói:
- Việc này cậu không cần lo lắng, tôi mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Một Vũ Văn Đào tôi còn chưa để vào mắt, hắn muốn dùng chiêu thức gì đối phó tôi, cuối cùng người bị thương đều là bản thân hắn.
Văn Vũ Nghiên hơi sững sờ, trong hiểu biết của cô, Tần Dương đều khiêm tốn ôn hòa và nhã nhặn, nhưng trong nháy mắt lúc nãy, trên người Tần Dương đột nhiên xuất hiện một khí thế khiến người ta khiếp sợ. Cả người hắn trong nháy mắt này giống như tuyệt thế danh kiếm ra khỏi vỏ, tràn đầy sự sắc bén khiếp người và khí thế vô cùng mạnh mẽ.
- Rốt cuộc cậu có lai lịch thế nào?
Tần Dương khẽ mỉm cười, khí thế kinh người trên người nháy mắt biến mất, phảng phất chưa từng xuất hiện bao giờ:
- Lần trước sai khi sinh nhật mẹ cậu, bố cậu đã nói về tôi thế nào?
Văn Vũ Nghiên hơi nhíu mày:
- Mẹ tôi chỉ nói vị trưởng bối nhờ cậu đến tặng quà là bạn cũ của mẹ, những thứ khác không chịu nói thêm. Có điều bố tôi chắc cũng quen biết vị trưởng bối kia, còn bảo tôi và cậu ít qua lại. Nhưng cũng chỉ có lần đó, sau này không nhắc đến nữa.
Giọng nói Văn Vũ Nghiên hơi dừng lại một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Nếu cậu đã hỏi tôi như vậy, vậy chứng tỏ chắc cậu biết nhiều hơn?
Tần Dương cười cười, gật đầu một cái.
- Rốt cuộc là chuyện gì, tôi cảm thấy các người đều có chuyện giấu diếm tôi, không thể nói cho tôi biết?
Tần Dương do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Cậu rất muốn biết?
Hiển nhiên Văn Vũ Nghiên đã nhìn ra Tần Dương không đặc biệt muốn nói, nhưng quả thực cô không thích kiểu cảm giác mọi người đều biết mà mình không biết, lập tức gật đầu liên tục:
- Phải!
Tần Dương cân nhắc lời nói một chút:
- Sư phụ tôi, bố mẹ cậu, bọn họ đều từng quen biết nhau. Hơn hai mươi năm trước qua lại không ít, từ một số nguyên nhân mà sư phụ tôi rời khỏi Trung Hải, không quay lại nữa…Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Văn Vũ Nghiên thông minh hơn người, trong đầu lập tức động não rất nhiều:
- Sư phụ cậu, bố mẹ tôi…Hơn hai mươi năm trước, lúc đó bố mẹ tôi còn chưa kết hôn, lẽ nào sư phụ cậu và bố tôi đều thích mẹ tôi, sau đó mẹ tôi lấy bố tôi, sư phụ cậu chọn cách rời đi?
Tần Dương nhíu mày một cái, nhẹ giọng mà kiên định nói:
- Tôi không định đánh giá đúng sai của bọn họ, tôi chỉ muốn nói rõ một điều, ban đầu sư phụ tôi là tự mình chọn rời đi, sau đó dì Thu và bố cậu mới yêu nhau.
Chân mày Văn Vũ Nghiên nhếch nhếch lên, đương nhiên cô nghe hỏi ý tứ trong lời nói của Tần Dương.
Tự mình chọn rời đi trước và ảm đạm rời đi sau, đương nhiên là hai kết quả khác nhau.
Ý Văn Vũ Nghiên vừa nói là bố cô và sư phụ Tần Dương đều thích mẹ cô, bố cô đã chiến thắng, sư phụ Tần Dương ủ rũ rút lui rời khỏi Trung Hải. Còn ý của Tần Dương lại là tự sư phụ hắn rời đi rồi bố mẹ cô mới yêu nhau, ý nói nếu như không phải sư phụ hắn tự mình chọn lui bước, căn bản bố cô không có chuyện gì rồi…
Nói đơn giản, Văn Vũ Nghiên cho rằng bố cô là người chiến thắng, còn Tần Dương lại uốn nắn cô, chứng tỏ nếu không phải sư phụ hắn buông tay, căn bản không đến lượt Văn Ngạn Hậu!
Văn Vũ Nghiên vẫn rất sùng bái bố mình, bây giờ nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời trong lòng có chút không vui, giọng nói cũng lạnh đi hai phần:
- Sư phụ cậu rất lợi hại sao?
Tần Dương nghe được sự thay đổi trong khẩu khí của Văn Vũ Nghiên, nhưng hắn không vì vậy mà chùn bước, dùng khẩu khí vô cùng khẳng định trầm giọng nói:
- Đương nhiên rồi, ông là người lợi hại nhất tôi từng gặp!
Văn Vũ Nghiên hừ lạnh nói:
- Đó là do cậu gặp quá ít người.
Tần Dương nhíu mày một cái:
- Tôi cũng từng gặp chú Văn!
Văn Vũ Nghiên nghe thấy câu này, sắc mặt nhất thời lại lạnh lùng hơn, cô dừng bước nhìn Tần Dương, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Tần Dương bình tĩnh nhìn Văn Vũ Nghiên, nhẹ giọng nói:
- Trong lòng cậu bố cậu chắc chắn vô cùng cao lớn, vô cùng lợi hại, điều này rất bình thường, tôi có thể hiểu được. Điều này cũng như địa vị của sư phụ tôi trong lòng tôi. Còn sự thật thế nào sao cậu không hỏi dì Thu di, tôi nghĩ dì chắc hắn có quyền lên tiếng nhất.
Văn Vũ Nghiên nghe Tần Dương nói, ý lạnh trên mặt hóa giải hai phần.
Quả thực cô rất ngưỡng một bố mình, nhưng cũng bội phục mẹ mình, tuy Tần Dương vẫn kiên trì với giải thích của bản thân, nhưng cách nói cuối cùng của hắn rất khách quan.
Chuyện cũ năm đó như thế nào, bố mình và sư phụ hắn rốt cuộc ra sao, quả thực mẹ mình là người có quyền lên tiếng nhất.
Văn Vũ Nghiên nghiên trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói:
- Dù sao cuối cùng mẹ tôi vẫn gả cho bố tôi, yêu thương nhiều năm như vậy, lẽ nào cậu không lo lời nói của mẹ tôi sẽ thiên về bố tôi?
Tần Dương khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh như cũ mà tự tin:
- Có một số sự thật sẽ không vì quan hệ thay đổi mà thay đổi, huống hồ tôi tin dì Thu là một người phụ nữ xinh đẹp, ưu nhã và thông minh.
Văn Vũ Nghiên cắn môi một cái:
- Tôi sẽ hỏi rõ.
Tần Dương thở dài:
- Tôi đoán mẹ cậu chưa chắc sẽ nói nhiều với cậu, ngay cả điều cậu biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa cuối cùng cũng là chuyện của đời trước, cậu không cần đi giải quyết đâu.
Trong mắt Văn Vũ Nghiên có mấy phần quật cường, hiển nhiên không nghe lời khuyên của Tần Dương. Chỉ là cô cũng không chuẩn bị tiếp tục tranh chấp với Tần Dương.
Mặc dù về tình cảm cô hướng về bố mình, nhưng cuối cùng cô vẫn dùng lý trí xem xét việc này.
Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm tần dương, ánh mắt trực tiếp mà thản nhiên:
- Cậu xuất hiện trong tiệc sinh nhật của mẹ tôi, hơn nữa còn kết bạn với tôi, còn thẳng thắn nói có thể sẽ theo đuổi tôi, lẽ nào cậu làm vậy là vì giúp sư phụ cậu hả giận sao?