Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chí Tôn Đặc Công

Chương 228: Nghĩ bậy bạ gì vậy?



Ánh mắt Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương không khỏi có chút đồng tình, cùng một ít tình cảm đặc biệt.
- Em hiểu rõ chuyện của cha mẹ mình như vậy sao?
Tần Dương đột nhiên cười nói: 
- Trẻ con thời nay đều trưởng thành từ sớm, có chuyện gì mà không biết chứ, ví dụ như Cần Cần chúng ta mới gặp ban nãy, em ấy còn chưa tới 8 tuổi, nhưng có chuyện gì mà em ấy không biết? Em ấy biết mình mắc bệnh nặng, phải tốn rất nhiều tiền, mà cha mẹ của em ấy thì không có nhiều tiền như vậy, thậm chí em ấy còn biết rõ bản thân mình sắp chết, nhưng cô bé còn nhỏ như vậy thì có thể làm gì đây, chỉ có thể học cách đối mặt, học cách kiên cường…
- Tính cách của cha mẹ em đều rất mạnh mẽ, cũng đều rất có năng lực. Khi hai người như vậy sống chung với nhau, người nào cũng không muốn chịu thua, muốn sống chung hòa bình với nhau thật không dễ dàng. Từ nhỏ đến lớn, em cũng không biết là đã nhìn thấy họ cãi nhau bao nhiêu lần, mãi đến sau này cả hai mới không cái nhau nữa…
Nói đến đây thì Tần Dương hơi dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
- Không phải vì quan hệ cả hai chuyển biến tốt hơn mà không cãi nữa, mà là cả hai đều đã thất vọng hoàn toàn về đối phương, cũng chẳng còn chờ mong gì nữa, nên họ cũng chả muốn tranh cãi làm gì nữa.
Tiết Uyển Đồng do dự một chút rồi hỏi: 
- Chẳng phải bây giờ em cũng đã trưởng thành rồi còn gì, bọn họ định cứ tiếp tục như thế sao?
Vẻ mặt của Tần Dương tràn đầy sự phức tạp, do dự một chút, nói: 
- Chắc là sẽ ly hôn, vào lúc em tròn 16 tuổi thì em đã thẳng thắn nói chuyện với cha mẹ một lần. Rm nói cho bọn họ biết em đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân, nếu như bọn họ cảm thấy ở cùng với nhau không hạnh phúc, thì cả hai không cần phải lo lắng cho em nữa, cứ đi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình đi.
Mặc dù Tiết Uyển Đồng cảm thấy dò hỏi chuyện nhà Tần Dương thì có hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể nhịn nổi lòng hiếu kỳ:
- Vậy cả hai trả lời như thế nào?
Tần Dương bưng chén rượu lên, cười nói: 
- Em có thể cảm nhận được, cả hai cảm thấy rất an ủi vì em có thể nghĩ như vậy, nhưng cả hai vẫn kiên trì nói chờ đến khi em 20 tuổi mới được, bây giờ em đã tròn 20 tuổi, em đoán chắc hai người cũng sắp ly hôn.
Tiết Uyển Đồng khẽ cắn bờ môi:
- Vậy em cảm thấy như thế nào về chuyện cha mẹ mình ly hôn?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Bọn họ đã vì em mà phải hi sinh rất nhiều hạnh phúc cá nhân, nếu như chia tay có thể giúp cả hai tìm được một tương lai hạnh phúc hơn, em đương nhiên là hoàn toàn tán thành. Bọn họ là cha mẹ em và cả hai cũng rất yêu em, dù cho cả hai có chia tay thì em vẫn yêu cả hai người như cũ.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương bổ sung thêm một câu: 
- Những lời ban nãy đều là lời thật lòng, ở trong lòng em, đây cũng không phải là chuyện to tát gì cả, nếu như việc cả hai ở chung với nhau chỉ mang tới đau khổ, vậy thì sao phải tiếp tục như vậy nữa chứ?
Tiết Uyển Đồng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Dương, lại nghĩ tới chuyện trong nhà mình, nhất thời tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp, muôn vàn cảm xúc trào dâng trong lòng.
- Uống rượu!
Hai người uống hai chén, bỗng nhiên Tần Dương lên tiếng nói:
- Chị Đồng, quan hệ giữa chị và cha rất không tốt phải không?
Tiết Uyển Đồng sửng sốt một cái:
- Sao em biết được?
Tần Dương cười cười nói:
- Lần trước, lúc ở bên trong KTV, em nhìn thấy chị cúp điện thoại của ông ấy, hơn nữa cảm xúc trở nên rất tệ...
Tiết Uyển Đồng kinh ngạc nhìn Tần Dương, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: 
- Ánh mắt của em lợi hại thật đấy.
Tiết Uyển Đồng tự nâng một ly bia lên, cũng không cụng ly với Tần Dương, mà uống một mạch đến hết, hít một hơi thật sâu: 
- Mỗi nhà có một quyển kinh khó đọc mà.(*)
Tần Dương ừ một tiếng, không hỏi tới nữa, chỉ là cười nói:
- Nếu như có gì cần giúp, thì cứ nói cho em biết,ở Trung Hải này, em vẫn có thể làm được chút gì đó.
Tiết Uyển Đồng tò mò hỏi:
- Tần Dương, chẳng phải em là người Yến Kinh sao hay, sao em lại có nhiều mối quan hệ ở Trung Hải đến vậy, chẳng lẽ nhà em là một đại gia tộc cực kỳ có quyền thế?
Tần Dương lắc đầu cười nói: 
- Không phải, những mối quan hệ mà em có đều là do em tự tìm được, cũng không hề dựa vào cha mẹ.
Tiết Uyển Đồng mở to hai mắt, giật mình hỏi:
- Em tự tạo được mối quan hệ? Em còn trẻ như vậy, sao lại quen biết được những đại nhân vật có quyền thế như vậy…
Tần Dương nhìn chằm chằm vào mặt của Tiết Uyển Đồng, chợt cười khẽ nói: 
- Chị Đồng này, có phải gần đây chị ngủ không được ngon, hơn nữa kinh nguyệt không đều, chắc là bị muộn khá lâu? À, có phải thi thoảng tim lại đập nhanh nữa hay không?
Tiết Uyển Đồng nghe thấy Tần Dương nhắc tới chuyện thầm kín của mình, thì gương mặt đang tươi cười đỏ hết cả lên, nhưng sau khi nghe xong thì không nhịn được mà tò mò hỏi: 
- Sao mà em biết được hay vậy?
Tần Dương cười nói: 
- Đương nhiên là do nhìn ra, có thể chị không biết, nhưng em là một bác sĩ đó, hơn nữa còn là một bác sĩ cực kỳ giỏi nữa kìa.
Ánh mắt của Tiết Uyển Đồng tràn đầy vẻ kinh ngạc:
- Em là bác sĩ?
- Đương nhiên, không thì sao mà em lại nhìn ra được người chị có vấn đề chứ, chẳng lẽ là dựa vào đoán hay sao?
Tiết Uyển Đồng khẽ cắn bờ môi, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn là không nhịn được mà tò mò về tình trạng của cơ thể mình, giọng nói cũng nhỏ hơn một chút:
- Vậy em còn nhìn ra được cái gì nữa không?
Tần Dương lắc đầu cười nói: 
- Trung y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ), giờ em chỉ mới nhìn, muốn biết rõ hơn, đương nhiên còn cần phải dùng tới những phương pháp khác để chuẩn đoán.
Tiết Uyển Đồng nháy mắt mấy cái, hơi nghiêng người về phía trước một chút, vẻ mặt mong đợi, hỏi: 
- Nếu như em đã nhìn ra được, vậy thì có trị được không vậy?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là trị được, dù trên người chị có chút bệnh, nhưng cũng không phải là bệnh nặng gì cả, uống mấy thang thuốc là khỏi ngay thôi.
Tiết Uyển Đồng vui vẻ nói:
- Vậy em khám cho chị thử xem, gần đây chị luôn mất ngủ, chị lại không muốn uống mấy thứ như thuốc ngủ…
Tần Dương gật đầu: 
- Được, để ngày mai đi, hôm nay uống không ít rượu, không bắt mạch chính xác được, hơn nữa viết đơn thuốc ở chỗ này cũng không tiện, để ngày mai em đi tìm chị…
Tiết Uyển Đồng gật đầu nói:
- Tốt, vậy em giúp chị xem, khoảng thời gian gầy đây thật sự là phiền muốn chết rồi... Không ngờ em không những đánh nhau giỏi, lại còn là bác sĩ, đúng rồi, những mối quan hệ mà em có được đều là nhờ chữa bệnh hay sao?
Tần Dương cười cười:
- Một phần thôi, có người có quyền, có người có tiền, mặc kệ bọn họ có địa vị như thế nào, nhưng tóm lại thì bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ bị bệnh, nếu như em giúp bọn họ, thì đây đương nhiên là một ân huệ, từ từ thì có nhiều mối quan hệ thôi.
Tiết Uyển Đồng gật đầu cho mình hiểu, chợt ánh mắt tỏa sáng, nói:
- Vậy thì nhất định y thuật của em phải rất giỏi, ít nhất cũng phải giỏi hơn những bác sĩ trong bệnh viện thì mới có thể chữa được những bệnh họ không thể chữa, có đúng không?
- Đó là đương nhiên, nếu như em còn thua những bác sĩ trong bệnh viện kia, thì còn ai cần tìm em nữa, cứ đi thẳng vào bệnh viện không phải tốt hơn sao?
Trong ánh mắt nhìn Tần Dương của Tiết Uyển Đồng không khỏi lộ ra một chút phức tạp.
Tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng nhìn thấy sinh viên nào tài giỏi như vậy cả.
Tuổi còn trẻ, lại có năng lực xuất chúng đến vậy, cũng không biết cậu ta học được những thứ này từ đâu, thế nhưng cách sống của cậu ta lại cực kỳ khiêm tốn, nội tâm, không hề kiêu ngạo, cũng không hề ra vẻ, mang tới cho người tiếp xúc với cậu cảm giác ấm áp y hệt ánh mặt trời, mát mẻ tựa gió xuân.
Nếu như hắn lớn hơn mấy tuổi nữa, lại không phải là sinh viên của mình, vậy thì…
Tiết Uyển Đồng nghĩ tới đây, đột nhiên sợ tới giật mình, mình đang nghĩ bậy bạ gì vậy?
Chương trước Chương tiếp
Loading...