Chí Tôn Đặc Công
Chương 225: Liên quan gì đến thầy, rảnh quá à?
Trên mặt Tiết Uyển Đồng lộ ra vẻ xấu hổ, Tần Dương đưa cô 20 vạn, cô cứ nghĩ 20 vạn đủ giúp Cần Cần rồi, ai ngờ lại không đủ chứ?
Nhưng Tiết Uyển Đồng cũng không bởi vậy mà lui bước, vừa nãy cô đã có kế hoạch trọn vẹn, tổ chức đưa tin lại quyên tiền chắc cũng góp đủ tiền chữa bệnh cho Cần Cần rồi.
Nếu đã quyết định muốn giúp đỡ, vậy phải giúp đến cùng, nhất định phải nỗ lực để Cần Cần trở nên khỏe mạnh!
Tiết Uyển Đồng kéo Tần Dương đi tới góc khuất, nhẹ giọng giải thích phí tổn với hắn.
- Cần Cần nhất định phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu, tiền giải phẫu lần thứ nhất ước chừng là 15 vạn, những lần sau khoảng 25 đến 30 vạn. Cô định nộp 20 vạn trước, sau đó tổ chức hoạt động quyên tiền, cô nghĩ chắc sẽ ổn thôi.
Tần Dương à xong một tiếng, vẻ mặt cũng không thay đổi gì. Phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu thật sự phí tiền, cái này thì hắn đã biết, nhưng đây cũng là phương pháp chữa bệnh tốt nhất, giải quyết chứng bệnh ngay từ cơ bản.
- Cái gì, 20 vạn?
Tần Dương còn không kịp nói gì thì Lưu Vân Phong lại mở to hai mắt, giật mình nhìn chằm chằm Tiết Uyển Đồng nói:
- Cái gì 20 vạn?
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương, quay đầu giải thích:
- Tôi đang giữ số tiền đó... Là của một người hảo tâm đưa cho tôi 20 vạn, tôi chuẩn bị đem toàn bộ quyên góp cho Cần Cần làm phẫu thuật!
- Người thiện tâm cho 20 vạn? Làm sao cô có?
Lưu Vân Phong hoài nghi nhìn Tiết Uyển Đồng:
- 20 vạn chắc là tiền của cô chứ, ai sẽ đem tiền cho cô làm người tốt chứ? Cần Cần cần tiền, nhưng cô mới ra xã hội bao lâu, lại kiếm bao nhiêu tiền, cô lấy ra nhiều tiền như vậy rồi lấy gì sống, đây có phải là tiền người trong nhà cho cô mua nhà không?
Tiết Uyển Đồng lắc lắc đầu:
- Chủ nhiệm Lưu hiểu lầm rồi, thật sự không phải tiền của tôi, nó là một số tiền ngoài ý muốn, tôi cảm thấy không thể nhận cho nên dùng để làm chút chuyện tốt.
- Tiền ngoài ý muốn?
Lưu Vân Phong chớp chớp mắt:
- Số tiền kia thật là của cô?
Tiết Uyển Đồng giải thích:
- Xem như thế đi, nhưng số tiền kia...
Lưu Vân Phong cắt ngang Tiết Uyển Đồng nói:
- Nếu của cô thì chính là của cô, nếu cô lấy ra hết thì cô làm sao bây giờ? Chúng ta có thể đi quyên tiền, cô cũng có thể quyên một chút, nhưng không cần thiết phải lấy ra toàn bộ đâu!
Tiết Uyển Đồng kiên quyết nói:
- Không phải tiền tôi kiếm thì tôi không thể nhận, số tiền kia cho Cần Cần có thể cứu mạng nó, tôi mà giữ lại trong lòng sẽ bất an, bây giờ vẹn cả đôi bên thì rất tốt. Chủ nhiệm Lưu không cần khuyên tôi nữa!
Lưu Vân Phong ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tiết Uyển Đồng, thấp giọng quát:
- Tôi biết cô muốn trợ giúp Cần Cần, nhưng mà trên đời này người có hoàn cảnh giống Cần Cần nhiều như lông trâu, cô có thể giúp mấy đứa hả?
Tiết Uyển Đồng sửng sốt một cái, tựa hồ không nghĩ đến việc Lưu Vân Phong sẽ nói ra những lời lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt cô nhìn Lưu Vân Phong vẫn kiên định như cũ, giọng nói cũng hết sức kiên định:
- Tôi sẽ tận lực, giúp một người thì một người, số tiền này tôi không thể bỏ trong túi túi thì chi bằng làm chút chuyện tốt.
Lưu Vân Phong thấy Tiết Uyển Đồng cố chấp, trong lòng bỗng nhiên hơi nổi nóng. Cô này sao chí công vô tư quá vậy, muốn quên mình làm việc tốt à?
Nếu về sau thật sự ở bên nhau, lại xuất hiện mấy người như Cần Cần thì có khi nào cô bán cả nhà luôn chăng?
Rồi làm sao mà sống?
Lưu Vân Phong nổi nóng quát:
- Cô đã muốn làm bậy, vậy chuyện này tôi mặc kệ.
Lưu Vân Phong nói như thế cũng đã cân nhắc vài mặt, một mặt là vì Tiết Uyển Đồng "làm loạn" khiến cho hắn rất khó chịu, hắn còn chuẩn bị theo đuổi Tiết Uyển Đồng, còn muốn cưới cô về nhà, tiền của cô còn không phải cũng là tiền trong nhà sao, nay lại lấy 20 vạn cho kẻ khác?
Một mặt khác thì việc này vốn dĩ là hắn chuẩn bị ra mặt đi tổ chức quyên tiền tạo danh vọng, nhưng mà lập tức mọc ra 20 vạn, ấy là còn thiếu 10 vạn nữa, chính mình làm nhiều cỡ nào cũng không bằng Tiết Uyển Đồng hoặc là kẻ hảo tâm kia à?
Mình bận rộn một hồi không có chỗ tốt nào lại thành cho kẻ khác, vậy mình bận rộn làm cái quái gì?
Về phần Cần Cần?
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người Cần Cần, ai quan tâm hết được đây?
Tiết Uyển Đồng nghe Lưu Vân Phong nói như thế, mím môi, vẫn như cũ kiên trì nói:
- Chủ nhiệm Lưu, cảm ơn anh cho Cần Cần 1000 đồng, nhưng chuyện này là do tôi khởi xướng, tôi muốn tiếp tục.
Lưu Vân Phong hừ lạnh nói:
- Cô chuẩn bị làm thế nào, quyên tiền trong trường học? Cô chỉ là một giảng viên bình thường thôi, cô tổ chức quyên tiền thì sẽ có mấy người nguyện ý góp tiền? Về phần những sinh viên kia, bản thân còn xin tiền cha mẹ thì có thể quyên bao nhiêu?
Ánh mắt Lưu Vân Phong đảo qua Tần Dương, khinh thường nhìn Tần Dương một cái, ngón tay chỉ hắn, thanh âm trào phúng:
- Giống như nó, đến thăm trẻ con thì chỉ biết chọc bọn chúng vui vẻ thôi, việc này thực tế có xu tiền nào không, có thể khiến trẻ thoát khỏi cái chết sao?
Biểu tình của Tiết Uyển Đồng hơi đổi, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, nhưng sau khi tức giận lại cảm thấy buồn cười.
Lưu Vân Phong nói Tần Dương làm ra chuyện không có ý nghĩa thực tế?
20 vạn này chính là của hắn, có biết không?
Tần Dương bị Lưu Vân Phong trào phúng ngay mặt, nhịn không được bật cười. Tuy Tần Dương không có đoán được toàn bộ tâm tư của Lưu Vân Phong nhưng đại khái cũng đoán được, gã Lưu Vân Phong này thật là sống thực tế nhỉ.
Lưu Vân Phong thấy trên mặt Tần Dương lộ ra nụ cười kỳ lạ, hơi hơi trào phúng lại mang theo mấy phần coi thường.
- Tần Dương, cậu cười cái gì, cậu có thái độ gì đối với lãnh đạo trường học thế hả?
Tần Dương nhìn Lưu Vân Phong cười ha ha:
- Chủ nhiệm Lưu, tôi muốn cười thì cười, liên quan gì đến thầy đâu, thầy cũng rảnh thật!
Con mắt Lưu Vân Phong đột nhiên trợn to, gương mặt lập tức cứng lại.
Hắn tuyệt đối không ngờ được Tần Dương vốn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa vui vẻ đột nhiên trở mặt, hơn nữa còn là trực tiếp đánh mặt, không hề lưu tình chút nào!
Lưu Vân Phong duỗi ra ngón tay, chỉ Tần Dương, giận không thể át nói:
- Hành vi gì đây hả? Thân là một sinh viên, không có ai dạy cậu tôn sư trọng đạo à? Chỉ bằng những lời này thì tôi có thể xử phạt cậu đấy!
Tần Dương tùy ý cười cười:
- Xử phạt tôi? Mời thầy đi hỏi trước xem phó hiệu trưởng Chu Kiền có đồng ý hay không đã.
Phó Hiệu Trưởng Chu?!!
Nét giận dữ trên mặt Lưu Vân Phong đột nhiên biến mất, kinh nghi bất định, thằng nhóc này nói cái gì?
Hắn và phó hiệu trưởng Chu có quan hệ gì?
- Cậu và phó hiệu trưởng Chu có quan hệ thế nào?
Tần Dương không trả lời Lưu Vân Phong, chỉ là lộ ra một nụ cười vi diệu, sau đó lấy điện thoại ra bấm bấm.
Hai phút sau, Tần Dương giơ tay lên di động về phía Tiết Uyển Đồng:
- Em sẽ đưa cho cô 15 vạn hẳn là đủ rồi, nếu như không đủ hãy nói với em, nếu như nhiều thì giữ lại mua đồ ăn ngon cho Cần Cần, về sau còn đi học nữa. Lần này chữa bệnh chỉ sợ cũng đào rỗng vốn liếng rồi...
Đôi mắt Lưu Vân Phong trợn to lần nữa, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
15 vạn!
Tần Dương đưa Tiết Uyển Đồng 15 vạn để quyên cho Cần Cần?
Nhưng Tiết Uyển Đồng cũng không bởi vậy mà lui bước, vừa nãy cô đã có kế hoạch trọn vẹn, tổ chức đưa tin lại quyên tiền chắc cũng góp đủ tiền chữa bệnh cho Cần Cần rồi.
Nếu đã quyết định muốn giúp đỡ, vậy phải giúp đến cùng, nhất định phải nỗ lực để Cần Cần trở nên khỏe mạnh!
Tiết Uyển Đồng kéo Tần Dương đi tới góc khuất, nhẹ giọng giải thích phí tổn với hắn.
- Cần Cần nhất định phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu, tiền giải phẫu lần thứ nhất ước chừng là 15 vạn, những lần sau khoảng 25 đến 30 vạn. Cô định nộp 20 vạn trước, sau đó tổ chức hoạt động quyên tiền, cô nghĩ chắc sẽ ổn thôi.
Tần Dương à xong một tiếng, vẻ mặt cũng không thay đổi gì. Phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu thật sự phí tiền, cái này thì hắn đã biết, nhưng đây cũng là phương pháp chữa bệnh tốt nhất, giải quyết chứng bệnh ngay từ cơ bản.
- Cái gì, 20 vạn?
Tần Dương còn không kịp nói gì thì Lưu Vân Phong lại mở to hai mắt, giật mình nhìn chằm chằm Tiết Uyển Đồng nói:
- Cái gì 20 vạn?
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương, quay đầu giải thích:
- Tôi đang giữ số tiền đó... Là của một người hảo tâm đưa cho tôi 20 vạn, tôi chuẩn bị đem toàn bộ quyên góp cho Cần Cần làm phẫu thuật!
- Người thiện tâm cho 20 vạn? Làm sao cô có?
Lưu Vân Phong hoài nghi nhìn Tiết Uyển Đồng:
- 20 vạn chắc là tiền của cô chứ, ai sẽ đem tiền cho cô làm người tốt chứ? Cần Cần cần tiền, nhưng cô mới ra xã hội bao lâu, lại kiếm bao nhiêu tiền, cô lấy ra nhiều tiền như vậy rồi lấy gì sống, đây có phải là tiền người trong nhà cho cô mua nhà không?
Tiết Uyển Đồng lắc lắc đầu:
- Chủ nhiệm Lưu hiểu lầm rồi, thật sự không phải tiền của tôi, nó là một số tiền ngoài ý muốn, tôi cảm thấy không thể nhận cho nên dùng để làm chút chuyện tốt.
- Tiền ngoài ý muốn?
Lưu Vân Phong chớp chớp mắt:
- Số tiền kia thật là của cô?
Tiết Uyển Đồng giải thích:
- Xem như thế đi, nhưng số tiền kia...
Lưu Vân Phong cắt ngang Tiết Uyển Đồng nói:
- Nếu của cô thì chính là của cô, nếu cô lấy ra hết thì cô làm sao bây giờ? Chúng ta có thể đi quyên tiền, cô cũng có thể quyên một chút, nhưng không cần thiết phải lấy ra toàn bộ đâu!
Tiết Uyển Đồng kiên quyết nói:
- Không phải tiền tôi kiếm thì tôi không thể nhận, số tiền kia cho Cần Cần có thể cứu mạng nó, tôi mà giữ lại trong lòng sẽ bất an, bây giờ vẹn cả đôi bên thì rất tốt. Chủ nhiệm Lưu không cần khuyên tôi nữa!
Lưu Vân Phong ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tiết Uyển Đồng, thấp giọng quát:
- Tôi biết cô muốn trợ giúp Cần Cần, nhưng mà trên đời này người có hoàn cảnh giống Cần Cần nhiều như lông trâu, cô có thể giúp mấy đứa hả?
Tiết Uyển Đồng sửng sốt một cái, tựa hồ không nghĩ đến việc Lưu Vân Phong sẽ nói ra những lời lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt cô nhìn Lưu Vân Phong vẫn kiên định như cũ, giọng nói cũng hết sức kiên định:
- Tôi sẽ tận lực, giúp một người thì một người, số tiền này tôi không thể bỏ trong túi túi thì chi bằng làm chút chuyện tốt.
Lưu Vân Phong thấy Tiết Uyển Đồng cố chấp, trong lòng bỗng nhiên hơi nổi nóng. Cô này sao chí công vô tư quá vậy, muốn quên mình làm việc tốt à?
Nếu về sau thật sự ở bên nhau, lại xuất hiện mấy người như Cần Cần thì có khi nào cô bán cả nhà luôn chăng?
Rồi làm sao mà sống?
Lưu Vân Phong nổi nóng quát:
- Cô đã muốn làm bậy, vậy chuyện này tôi mặc kệ.
Lưu Vân Phong nói như thế cũng đã cân nhắc vài mặt, một mặt là vì Tiết Uyển Đồng "làm loạn" khiến cho hắn rất khó chịu, hắn còn chuẩn bị theo đuổi Tiết Uyển Đồng, còn muốn cưới cô về nhà, tiền của cô còn không phải cũng là tiền trong nhà sao, nay lại lấy 20 vạn cho kẻ khác?
Một mặt khác thì việc này vốn dĩ là hắn chuẩn bị ra mặt đi tổ chức quyên tiền tạo danh vọng, nhưng mà lập tức mọc ra 20 vạn, ấy là còn thiếu 10 vạn nữa, chính mình làm nhiều cỡ nào cũng không bằng Tiết Uyển Đồng hoặc là kẻ hảo tâm kia à?
Mình bận rộn một hồi không có chỗ tốt nào lại thành cho kẻ khác, vậy mình bận rộn làm cái quái gì?
Về phần Cần Cần?
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người Cần Cần, ai quan tâm hết được đây?
Tiết Uyển Đồng nghe Lưu Vân Phong nói như thế, mím môi, vẫn như cũ kiên trì nói:
- Chủ nhiệm Lưu, cảm ơn anh cho Cần Cần 1000 đồng, nhưng chuyện này là do tôi khởi xướng, tôi muốn tiếp tục.
Lưu Vân Phong hừ lạnh nói:
- Cô chuẩn bị làm thế nào, quyên tiền trong trường học? Cô chỉ là một giảng viên bình thường thôi, cô tổ chức quyên tiền thì sẽ có mấy người nguyện ý góp tiền? Về phần những sinh viên kia, bản thân còn xin tiền cha mẹ thì có thể quyên bao nhiêu?
Ánh mắt Lưu Vân Phong đảo qua Tần Dương, khinh thường nhìn Tần Dương một cái, ngón tay chỉ hắn, thanh âm trào phúng:
- Giống như nó, đến thăm trẻ con thì chỉ biết chọc bọn chúng vui vẻ thôi, việc này thực tế có xu tiền nào không, có thể khiến trẻ thoát khỏi cái chết sao?
Biểu tình của Tiết Uyển Đồng hơi đổi, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, nhưng sau khi tức giận lại cảm thấy buồn cười.
Lưu Vân Phong nói Tần Dương làm ra chuyện không có ý nghĩa thực tế?
20 vạn này chính là của hắn, có biết không?
Tần Dương bị Lưu Vân Phong trào phúng ngay mặt, nhịn không được bật cười. Tuy Tần Dương không có đoán được toàn bộ tâm tư của Lưu Vân Phong nhưng đại khái cũng đoán được, gã Lưu Vân Phong này thật là sống thực tế nhỉ.
Lưu Vân Phong thấy trên mặt Tần Dương lộ ra nụ cười kỳ lạ, hơi hơi trào phúng lại mang theo mấy phần coi thường.
- Tần Dương, cậu cười cái gì, cậu có thái độ gì đối với lãnh đạo trường học thế hả?
Tần Dương nhìn Lưu Vân Phong cười ha ha:
- Chủ nhiệm Lưu, tôi muốn cười thì cười, liên quan gì đến thầy đâu, thầy cũng rảnh thật!
Con mắt Lưu Vân Phong đột nhiên trợn to, gương mặt lập tức cứng lại.
Hắn tuyệt đối không ngờ được Tần Dương vốn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa vui vẻ đột nhiên trở mặt, hơn nữa còn là trực tiếp đánh mặt, không hề lưu tình chút nào!
Lưu Vân Phong duỗi ra ngón tay, chỉ Tần Dương, giận không thể át nói:
- Hành vi gì đây hả? Thân là một sinh viên, không có ai dạy cậu tôn sư trọng đạo à? Chỉ bằng những lời này thì tôi có thể xử phạt cậu đấy!
Tần Dương tùy ý cười cười:
- Xử phạt tôi? Mời thầy đi hỏi trước xem phó hiệu trưởng Chu Kiền có đồng ý hay không đã.
Phó Hiệu Trưởng Chu?!!
Nét giận dữ trên mặt Lưu Vân Phong đột nhiên biến mất, kinh nghi bất định, thằng nhóc này nói cái gì?
Hắn và phó hiệu trưởng Chu có quan hệ gì?
- Cậu và phó hiệu trưởng Chu có quan hệ thế nào?
Tần Dương không trả lời Lưu Vân Phong, chỉ là lộ ra một nụ cười vi diệu, sau đó lấy điện thoại ra bấm bấm.
Hai phút sau, Tần Dương giơ tay lên di động về phía Tiết Uyển Đồng:
- Em sẽ đưa cho cô 15 vạn hẳn là đủ rồi, nếu như không đủ hãy nói với em, nếu như nhiều thì giữ lại mua đồ ăn ngon cho Cần Cần, về sau còn đi học nữa. Lần này chữa bệnh chỉ sợ cũng đào rỗng vốn liếng rồi...
Đôi mắt Lưu Vân Phong trợn to lần nữa, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
15 vạn!
Tần Dương đưa Tiết Uyển Đồng 15 vạn để quyên cho Cần Cần?