Chí Tôn Đặc Công
Chương 219: Truy tìm tung tích
Chiếc Audi màu đen xông ngang qua khu phố, sau đó làm một cú drift ngoạn mục vọt vào hầm đậu xe tĩnh lặng bên đường.
Xe chạy vào chỗ đậu xe, người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống xe, mở cửa xe phía sau, cây súng chỉ vào sắc mặt sợ hãi của Bạch Hạo, thấp giọng quát lên:
- Ra đây!
Bạch Hạo xách cặp táp của mình sắc mặt tái nhợt bước nhanh xuống xe, người đàn ông mặt nạ giựt túi hồ sơ của hắn mở ra xem, tiện tay móc ra một đống giấy tờ bên trong, sau đó liền vứt túi hồ sơ vào xe.
Người đàn ông mặt nạ nhanh chóng lục soát toàn thân Bạch Hạo, cuối cùng ra lệnh:
- Cởi giày ra!
Bạch Hạo bị súng dí vào, đương nhiên không dám phản kháng chút nào, nhanh chóng cởi giày ra, người đàn ông mặt nạ lấy chìa khóa xe ra, ấn xuống một cái, đèn xe chiếc xe màu bạc không tầm thường chút nào nằm cạnh chiếc Audi nhất thời lóe lên mấy cái.
Người đàn ông mặt nạ mở cửa xe, vẫy vẫy súng trong tay về phía Bạch Hạo:
- Lên xe!
Bạch Hạo giật mình nhìn chiếc xe bên cạnh này, đây rõ ràng là tên bắt cóc sớm đã đậu sẵn ở đây, đối phương đã dự đoán trước được mọi thứ, lục soát toàn thân mình, vứt bỏ cặp táp, tháo giày, chắc để phòng người trên người mình có máy theo dõi tung tích.
Tên này thật lão luyện!
Bạch Hạo vội vàng ngồi lên ghế phụ, mặc dù trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hi vọng, vì trên người hắn có máy theo dõi tung tích.
Từ lúc Bạch Hạo biết mình sẽ trở thành đối tượng bị bắt cóc, đã có người tìm đến hắn gia tăng cho hắn vệ sĩ, hơn nữa còn cho gắn vào tay hắn một máy phát tín hiệu nhỏ chừng hạt gạo, thông qua máy phát tín hiệu này, có thể xác định vị trí của hắn.
Bọn họ nhất định sẽ đế cứu mình!
Người đàn ông mặt nạ nhìn Bạch Hạo ngồi vào chỗ xong, nổ máy xe xông ra ngoài.
- Bọn chúng vào hầm giữ xe dưới tòa nhà An Đức.
Tần Dương xoay tay lái, chiếc xe quẹo vào hầm giữ xe của tòa nhà An Đức. Vừa mới vào hầm liền nhìn thấy một chiếc xe màu bạc từ hầm xe chạy ra, tốc độ còn rất nhanh, hai chiếc xe chớp mắt xẹt qua nhau.
- Mục tiêu bắt đầu di chuyển, bọn chúng rời hầm xe rồi!
Trong tai Tần Dương truyền đến âm thanh của nhân viên Long Tổ, Tần Dương sửng sốt, rời hầm xe rồi?
- Rời đi lúc nào?
- Ngay bây giờ, mới vừa rời nhà xe, tiến vào vị trí đường chính, di chuyển hướng về phía đông!
Mới vừa rời đi?
Chiếc xe màu bạc mới vừa rời đi kia?
Hắn đổi xe!
Đệch!
Trong lòng Tần Dương cả kinh, xoay tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay đầu ở cửa hầm để xe, lại hướng ra ngoài lần nữa.
Nhìn màn hình nhỏ trước mặt, Tần Dương thấy điểm đỏ kia đang chuyển động nhanh chóng, đã cách mấy trăm thước.
Trong lòng Tần Dương thầm vui mừng, thật may trước đó Tần Dương đã đề nghị Hoắc Kim Hải gắn máy phát tín hiệu vào Bạch Hạo. Nếu không bây giờ Độc Thứ đã thành công uy hiếp Bạch Hạo hơn nữa còn thành công đổi xe rời đi, muốn bắt được hắn không khác nào mò kim đáy biển.
- Phái người lục soát hầm giữ xe này, mục tiêu đổi xe rồi, là một chiếc xe hơi màu bạc, xe của Bạch Hạo cùng thi thể một vệ sĩ khác chắc trong hầm xe.
Tần Dương đi vào làn đường theo sát điểm đỏ cực nhanh, điểm đó đó không hề dừng lại mà đi thẳng về phía ngoại thành.
Trên đường Tần Dương đuổi theo, chiếc xe trước mặt luôn chạy hết tốc lực hơn hai mươi mấy cây số, sau đó đi đến một cái ngã ba.
Lúc Tần Dương đến ngã ba, vừa hay nhìn thấy đèn đuôi xe của đối phương biến mất chỗ cua quẹo ở đường xi măng. Tần Dương dừng xe, lúc này đuổi theo đi vào tất nhiên sẽ kinh động đến đối phương. Dù gì trời tối lái xe phải mở đèn xe, từ xa có thể nhìn thấy, con đường nhỏ này vừa nhìn đã thấy bình thường không có xe gì, chỉ cần đối phương nhìn thấy mình nhất định sẽ có phòng bị.
Tần Dương chú ý điểm đỏ đang chuyển động từ từ, ước chừng sau khi di chuyển một cây số, điểm đó ngừng chuyển động.
- Mục tiêu ngừng di chuyển, vị trí mục tiêu dừng lại có khu dân cư, bọn chúng chắc là vào khu dân cư rồi.
Trong lòng Tần Dương căng thẳng, từ việc đối phương ra tay giết hại vệ sĩ và tài xế xe tải không chút do dự trước đó, hắn đã biết đối phương là một kẻ máu lạnh lãnh khốc vô tình coi sinh mạng như cỏ rác, khu dân cư này là do hắn chọn trước đó, hay tùy tiện chọn đại đây?
Nếu là chọn ngẫu nhiên, vậy chủ nhân khu này e rằng sẽ nguy hiểm.
Tần Dương không dùng xe, trực tiếp đi độ vào trong, dù sao ở vùng quê yên tĩnh, tiếng máy động cơ là cực kì lớn.
Tốc độ đi bộ của Tần Dương cũng không nhanh, nếu tên kia vào nhà dân để giết người, cho dù hắn có nhanh cũng không cứu được.
Hơn mười phút sau, Tần Dương quẹo vào một khúc cua, con ngươi hơi co rút một cái.
Chiếc xe hơi màu bạc kia đang yên tĩnh đậu trong bóng tối của một rừng trúc, mà một bên rừng trúc, mọi nhà dân đều lộ ra ánh đèn mơ hồ.
Tần Dương thu nhẹ bước chân, tiếp tục tiến lên với tốc độ đi bộ bình thường. Khi đến trước mặt chiếc xe, Tần Dương ngừng lại, dựa sát vào chiếc xe ngồi xuống, hạ giọng báo cáo phát hiện của mình:
- Phát hiện xe hơi màu bạc, biển số xe A4872J…Vị trí mục tiêu ở đâu?
- Mục tiêu cách cậu chừng bốn mươi mét, ở trong khu dân cư đó.
Tần Dương rút súng lục bên hông ra, bước vào đường xi măng, từng từng từng bước đi đến gần khu dân cư kia, bước chân lặng yên không một tiếng động, bóng đêm đen ngòm, che giấu thân hình hắn.
Mấy phút sau, Tần Dương đã đến bên ngoài bức tường của khu dân cư này, hắn lẳng lặng dựa vào tường rào, ngưng khí bên tai, lắng nghe âm thanh bên trong.
- Bạch tiên sinh, đây là máy tính, mau viết đi, đừng kéo dài thời gian. Nếu không đầu ông sẽ nở hoa đấy!
- Tôi cho ông ba tiếng, nếu sau ba tiếng ông còn chưa làm xong tôi sẽ đưa ông lên Tây Thiên. Tôi chỉ muốn tiền thôi, chỉ cần ông để tôi phát tài, tôi sẽ không ngại tha cho ông một mạng. Nếu ông không phối hợp, tôi không ngại cho ông chết thảm một chút.
Âm thanh lạnh lùng cứng rắn vang lên trong nhà, tiếng Hoa Hạ nói rất cứng, hiển nhiên không phải người Hoa Hạ, chắc chính là sát thủ Độc Thứ.
Tiếng Bạch Hạo tiếp sau truyền ra, tràn đầy sợ hãi và bất an:
- Tiên sinh, nếu tôi đang ở trong phòng nghiên cứu, tôi chỉ cần một phút là có thể sao chép dữ liệu kết quả nghiên cứu ra, nhưng hiện giờ tôi không có gì cả, chỉ có một cái máy tính, sao tôi có thể viết ra hết kết quả nghiên cứu được?
Độc Thứ cười lạnh nói:
- Đừng giở giọng bịp bợm với tôi, thứ tôi muốn chỉ là quá trình dung hợp giữa làm lạnh và hòa tan cốt lõi nhất. Ông chỉ cần viết cụ thể quá trình và điểm mấu chốt ra là được, lập tức có người tiến hành thí nghiệm dựa theo điều ông viết. Nếu thật sự thành công thì ông tốt tôi tốt mọi người tốt, nếu ông lừa tôi, vậy ông sẽ chết rất thảm!
- Bạch tiên sinh, nếu tôi chỉ bắt ông, chính là tôi rất rõ ông có thể cho tôi thứ tôi cần. Nếu ông còn trì hoãn nữa, chơi trò che mắt câu giờ nữa, tôi sẽ chém một chân của ông trước, con dao bếp này không sắc bén cho lắm, có thể phải chém rất nhiều nhát đó…
Bạch Hạo hoảng sợ cầu xin tha thứ:
- Đừng, tôi viết, tôi viết, chỉ là quá trình dung hợp này ít nhất phải cần một ngày, không thể nhanh chóng nghiệm chứng đâu…
- Cái này không thành vấn đề, một ngày tôi đợi được. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông viết loạn, tôi sẽ chặt ông chân của ông, dù sao viết chữ không cần chân mà!
- Tôi viết, bây giờ tôi viết đây!
Bên ngoài tường rào, ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tìm được người rồi!
Xe chạy vào chỗ đậu xe, người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống xe, mở cửa xe phía sau, cây súng chỉ vào sắc mặt sợ hãi của Bạch Hạo, thấp giọng quát lên:
- Ra đây!
Bạch Hạo xách cặp táp của mình sắc mặt tái nhợt bước nhanh xuống xe, người đàn ông mặt nạ giựt túi hồ sơ của hắn mở ra xem, tiện tay móc ra một đống giấy tờ bên trong, sau đó liền vứt túi hồ sơ vào xe.
Người đàn ông mặt nạ nhanh chóng lục soát toàn thân Bạch Hạo, cuối cùng ra lệnh:
- Cởi giày ra!
Bạch Hạo bị súng dí vào, đương nhiên không dám phản kháng chút nào, nhanh chóng cởi giày ra, người đàn ông mặt nạ lấy chìa khóa xe ra, ấn xuống một cái, đèn xe chiếc xe màu bạc không tầm thường chút nào nằm cạnh chiếc Audi nhất thời lóe lên mấy cái.
Người đàn ông mặt nạ mở cửa xe, vẫy vẫy súng trong tay về phía Bạch Hạo:
- Lên xe!
Bạch Hạo giật mình nhìn chiếc xe bên cạnh này, đây rõ ràng là tên bắt cóc sớm đã đậu sẵn ở đây, đối phương đã dự đoán trước được mọi thứ, lục soát toàn thân mình, vứt bỏ cặp táp, tháo giày, chắc để phòng người trên người mình có máy theo dõi tung tích.
Tên này thật lão luyện!
Bạch Hạo vội vàng ngồi lên ghế phụ, mặc dù trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hi vọng, vì trên người hắn có máy theo dõi tung tích.
Từ lúc Bạch Hạo biết mình sẽ trở thành đối tượng bị bắt cóc, đã có người tìm đến hắn gia tăng cho hắn vệ sĩ, hơn nữa còn cho gắn vào tay hắn một máy phát tín hiệu nhỏ chừng hạt gạo, thông qua máy phát tín hiệu này, có thể xác định vị trí của hắn.
Bọn họ nhất định sẽ đế cứu mình!
Người đàn ông mặt nạ nhìn Bạch Hạo ngồi vào chỗ xong, nổ máy xe xông ra ngoài.
- Bọn chúng vào hầm giữ xe dưới tòa nhà An Đức.
Tần Dương xoay tay lái, chiếc xe quẹo vào hầm giữ xe của tòa nhà An Đức. Vừa mới vào hầm liền nhìn thấy một chiếc xe màu bạc từ hầm xe chạy ra, tốc độ còn rất nhanh, hai chiếc xe chớp mắt xẹt qua nhau.
- Mục tiêu bắt đầu di chuyển, bọn chúng rời hầm xe rồi!
Trong tai Tần Dương truyền đến âm thanh của nhân viên Long Tổ, Tần Dương sửng sốt, rời hầm xe rồi?
- Rời đi lúc nào?
- Ngay bây giờ, mới vừa rời nhà xe, tiến vào vị trí đường chính, di chuyển hướng về phía đông!
Mới vừa rời đi?
Chiếc xe màu bạc mới vừa rời đi kia?
Hắn đổi xe!
Đệch!
Trong lòng Tần Dương cả kinh, xoay tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay đầu ở cửa hầm để xe, lại hướng ra ngoài lần nữa.
Nhìn màn hình nhỏ trước mặt, Tần Dương thấy điểm đỏ kia đang chuyển động nhanh chóng, đã cách mấy trăm thước.
Trong lòng Tần Dương thầm vui mừng, thật may trước đó Tần Dương đã đề nghị Hoắc Kim Hải gắn máy phát tín hiệu vào Bạch Hạo. Nếu không bây giờ Độc Thứ đã thành công uy hiếp Bạch Hạo hơn nữa còn thành công đổi xe rời đi, muốn bắt được hắn không khác nào mò kim đáy biển.
- Phái người lục soát hầm giữ xe này, mục tiêu đổi xe rồi, là một chiếc xe hơi màu bạc, xe của Bạch Hạo cùng thi thể một vệ sĩ khác chắc trong hầm xe.
Tần Dương đi vào làn đường theo sát điểm đỏ cực nhanh, điểm đó đó không hề dừng lại mà đi thẳng về phía ngoại thành.
Trên đường Tần Dương đuổi theo, chiếc xe trước mặt luôn chạy hết tốc lực hơn hai mươi mấy cây số, sau đó đi đến một cái ngã ba.
Lúc Tần Dương đến ngã ba, vừa hay nhìn thấy đèn đuôi xe của đối phương biến mất chỗ cua quẹo ở đường xi măng. Tần Dương dừng xe, lúc này đuổi theo đi vào tất nhiên sẽ kinh động đến đối phương. Dù gì trời tối lái xe phải mở đèn xe, từ xa có thể nhìn thấy, con đường nhỏ này vừa nhìn đã thấy bình thường không có xe gì, chỉ cần đối phương nhìn thấy mình nhất định sẽ có phòng bị.
Tần Dương chú ý điểm đỏ đang chuyển động từ từ, ước chừng sau khi di chuyển một cây số, điểm đó ngừng chuyển động.
- Mục tiêu ngừng di chuyển, vị trí mục tiêu dừng lại có khu dân cư, bọn chúng chắc là vào khu dân cư rồi.
Trong lòng Tần Dương căng thẳng, từ việc đối phương ra tay giết hại vệ sĩ và tài xế xe tải không chút do dự trước đó, hắn đã biết đối phương là một kẻ máu lạnh lãnh khốc vô tình coi sinh mạng như cỏ rác, khu dân cư này là do hắn chọn trước đó, hay tùy tiện chọn đại đây?
Nếu là chọn ngẫu nhiên, vậy chủ nhân khu này e rằng sẽ nguy hiểm.
Tần Dương không dùng xe, trực tiếp đi độ vào trong, dù sao ở vùng quê yên tĩnh, tiếng máy động cơ là cực kì lớn.
Tốc độ đi bộ của Tần Dương cũng không nhanh, nếu tên kia vào nhà dân để giết người, cho dù hắn có nhanh cũng không cứu được.
Hơn mười phút sau, Tần Dương quẹo vào một khúc cua, con ngươi hơi co rút một cái.
Chiếc xe hơi màu bạc kia đang yên tĩnh đậu trong bóng tối của một rừng trúc, mà một bên rừng trúc, mọi nhà dân đều lộ ra ánh đèn mơ hồ.
Tần Dương thu nhẹ bước chân, tiếp tục tiến lên với tốc độ đi bộ bình thường. Khi đến trước mặt chiếc xe, Tần Dương ngừng lại, dựa sát vào chiếc xe ngồi xuống, hạ giọng báo cáo phát hiện của mình:
- Phát hiện xe hơi màu bạc, biển số xe A4872J…Vị trí mục tiêu ở đâu?
- Mục tiêu cách cậu chừng bốn mươi mét, ở trong khu dân cư đó.
Tần Dương rút súng lục bên hông ra, bước vào đường xi măng, từng từng từng bước đi đến gần khu dân cư kia, bước chân lặng yên không một tiếng động, bóng đêm đen ngòm, che giấu thân hình hắn.
Mấy phút sau, Tần Dương đã đến bên ngoài bức tường của khu dân cư này, hắn lẳng lặng dựa vào tường rào, ngưng khí bên tai, lắng nghe âm thanh bên trong.
- Bạch tiên sinh, đây là máy tính, mau viết đi, đừng kéo dài thời gian. Nếu không đầu ông sẽ nở hoa đấy!
- Tôi cho ông ba tiếng, nếu sau ba tiếng ông còn chưa làm xong tôi sẽ đưa ông lên Tây Thiên. Tôi chỉ muốn tiền thôi, chỉ cần ông để tôi phát tài, tôi sẽ không ngại tha cho ông một mạng. Nếu ông không phối hợp, tôi không ngại cho ông chết thảm một chút.
Âm thanh lạnh lùng cứng rắn vang lên trong nhà, tiếng Hoa Hạ nói rất cứng, hiển nhiên không phải người Hoa Hạ, chắc chính là sát thủ Độc Thứ.
Tiếng Bạch Hạo tiếp sau truyền ra, tràn đầy sợ hãi và bất an:
- Tiên sinh, nếu tôi đang ở trong phòng nghiên cứu, tôi chỉ cần một phút là có thể sao chép dữ liệu kết quả nghiên cứu ra, nhưng hiện giờ tôi không có gì cả, chỉ có một cái máy tính, sao tôi có thể viết ra hết kết quả nghiên cứu được?
Độc Thứ cười lạnh nói:
- Đừng giở giọng bịp bợm với tôi, thứ tôi muốn chỉ là quá trình dung hợp giữa làm lạnh và hòa tan cốt lõi nhất. Ông chỉ cần viết cụ thể quá trình và điểm mấu chốt ra là được, lập tức có người tiến hành thí nghiệm dựa theo điều ông viết. Nếu thật sự thành công thì ông tốt tôi tốt mọi người tốt, nếu ông lừa tôi, vậy ông sẽ chết rất thảm!
- Bạch tiên sinh, nếu tôi chỉ bắt ông, chính là tôi rất rõ ông có thể cho tôi thứ tôi cần. Nếu ông còn trì hoãn nữa, chơi trò che mắt câu giờ nữa, tôi sẽ chém một chân của ông trước, con dao bếp này không sắc bén cho lắm, có thể phải chém rất nhiều nhát đó…
Bạch Hạo hoảng sợ cầu xin tha thứ:
- Đừng, tôi viết, tôi viết, chỉ là quá trình dung hợp này ít nhất phải cần một ngày, không thể nhanh chóng nghiệm chứng đâu…
- Cái này không thành vấn đề, một ngày tôi đợi được. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông viết loạn, tôi sẽ chặt ông chân của ông, dù sao viết chữ không cần chân mà!
- Tôi viết, bây giờ tôi viết đây!
Bên ngoài tường rào, ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tìm được người rồi!