Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chí Tôn Đặc Công

Chương 214: Phân chia



Tần Dương hơi sững sờ, hắn không ngờ Kiều Vi hỏi thẳng như thế.
Với quan hệ giữa Kiều Vi và Văn Vũ Nghiên thì phải trả lời vấn đề này thật thận trọng, nếu không lỡ truyền đến tai Văn Vũ Nghiên thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?
Kiều Vi nhìn Tần Dương lộ vẻ do dự, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Không cần lo lắng, tôi hỏi một chút thôi, sẽ không nói cho cô ấy biết đâu.
Không nói cho cô ấy?
Ha ha, tôi không tin đâu!
Trong lòng Tần Dương nói thầm một câu, nghĩ nghĩ, quyết định thuận theo tâm ý, cũng coi như trả lời thật lòng.
- Hiện tại chỉ là bạn bè mà thôi, hai bên tìm hiểu đối phương, nếu như thấy thích hợp thì tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy, cô ấy vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy, coi như không vừa ý thì làm bạn tốt của nhau cũng được. Dù sao dưa xanh hái không ngọt!
- Chỉ là bạn bè thôi à?
Kiều Vi hơi hoài nghi nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Cậu nghi ngờ Chu Đại Hải là người Vũ Văn Đào thuê để đối phó cậu, mà Vũ Văn Đào là kỵ sĩ thủ hộ của Văn Vũ Nghiên, nếu như cậu và Văn Vũ Nghiên chỉ là bạn bè bình thường thì tôi nghĩ hắn sẽ không phí công phí sức tìm người đối phó cậu đâu. Hai người thật sự không phải đang yêu đương?
Tần Dương bừng tỉnh, thì ra Kiều Vi bởi vì điều này mới phỏng đoán mình và Văn Vũ Nghiên đang yêu đương, tư duy của cảnh sát quả là cực kỳ nhanh nhạy và kín đáo.
Tần Dương cũng không gạt cô, kể ra chuyện ảnh chụp mình và Văn Vũ Nghiên ngẫu nhiên gặp mặt rồi ăn cơm bị đưa lên diễn đàn.
- Nói như vậy thì hiện tại cậu cũng trở thành danh nhân trong trường rồi nhỉ?
Kiều Vi cười ha ha, vẻ mặt hết sức vui mừng:
- Bạn trai hoa hậu giảng đường, bạn trai công chúa không hề dễ làm nha, khó trách cậu hoài nghi Vũ Văn Đào sẽ gây phiền phức cho mình. Mà cậu phải cẩn thận đó, nhà của Vũ Văn Đào rất mạnh.
Tần Dương cười cười:
- Mặc kệ hắn, dám duỗi tay ra thì gãy tay, duỗi chân đến thì gãy chân, nhà hắn tuy mạnh nhưng tôi cũng không dễ ăn hiếp đâu.
Kiều Vi nhìn chằm chằm hai mắt Tần Dương:
- Có thể khiến cho Trương Long cam tâm tình nguyện nhận thua chuộc tội, quan hệ xã hội của cậu cũng tốt đấy.
Tần Dương cười ha ha, cũng không giải thích gì nhiều, giơ cổ tay lên xem giờ:
- Vậy bây giờ xử lý như thế nào?
- Chân của Chu Đại Hải đã gãy, tạm thời còn phải ở lại bệnh viện, chắc cậu đá hắn không hề nhẹ đâu nhỉ?
Tần Dương dặn dò:
- Cũng không nên chủ quan, gã này là một người luyện võ, ra tay rất hung ác, các người cẩn thận hắn chó cùng rứt giậu.
Kiều Vi nhìn Tần Dương:
- Ngay cả người luyện võ đều chịu thiệt trong tay cậu, tức là cậu còn lợi hại hơn người luyện võ à?
Tần Dương cười nói:
- Tôi cũng phải luyện từ nhỏ đến lớn đó, cũng không phải ăn chay, nếu không gặp tình huống lần trước thì đã sớm bị đánh ngã.
Kiều Vi:
- Ừ, yên tâm đi, chúng tôi có biện pháp xử lý hắn, cậu không cần lo, với lại cậu đã giúp cảnh sát bắt được tội phạm vượt ngục, coi như là lập công đấy.
- Công thì thôi, giúp đỡ cảnh sát cũng là trách nhiệm của dân chúng mà.
Tần Dương cười tủm tỉm, sau đó khoát tay nói:
- Nếu các cậu đã có biện pháp xử lý vậy tôi về nhà đây.
Kiều Vi nói:
- Ừ về đi, ngày mai tôi sẽ cho người kiểm tra nhật ký cuộc gọi xem có thể tra được cái gì không, nếu có kết quả sẽ báo cho cậu.
- Được, hẹn gặp lại!
Lúc Tần Dương trở về nhà thì phát hiện Trang Mộng Điệp ôm lấy một cái chăn mền dựa trên ghế sa lông, TV còn mở, nhưng là hình như cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi.
Tần Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giờ này là giờ nào giờ rồi, đang chờ mình về hay là ở một mình trong hoàn cảnh xa lạ thiếu hụt cảm giác an toàn?
Có lẽ là thanh âm đóng cửa ảnh hưởng đến Trang Mộng Điệp, cô mở mắt, vẻ mặt thoáng mơ hồ, nhìn thấy Tần Dương thì lập tức vui vẻ.
- Cậu đã về rồi.
Tần Dương ừ một tiếng, nhưng trong lòng bỗng nhiên nổi cảm xúc kỳ lạ.
Cảnh tượng này sao giống như người phụ nữ đang đợi chồng về nhà thế?
Kỳ quặc thế nào ấy nhỉ.
Tần Dương bỏ qua cảm xúc kỳ lạ trong lòng kia, cười nói:
- Sao không vào trong phòng ngủ, cô vẫn là bệnh nhân đấy, cẩn thận bệnh nặng thêm.
- Tôi có lấy chăn đắp mà.
Trang Mộng Điệp cười nhẹ vỗ vỗ chăn mền:
- Có lẽ bởi vì ở một mình nên cảm thấy trống vắng mới ra đây xem tivi, cũng thuận tiện chờ cậu luôn. Cậu đi đâu thế?
Tần Dương cười nói:
- Có người muốn gây phiền phức cho tôi, ai ngờ bị tôi đánh gãy chân, rồi cảnh sát đến, sau đó tới bệnh viện một chuyến.
Trang Mộng Điệp giật mình hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Tần Dương buông tay cười nói:
- Cô thấy tôi có bị gì không?
Trang Mộng Điệp nghi hoặc hỏi:
- Thế nhưng cậu đã đánh gãy chân người ta, chẳng lẽ cảnh sát mặc kệ sao?
- Thứ nhất, tôi tự vệ chính đáng, thứ hai, cảnh sát là bạn tôi, thứ ba và cũng là quan trọng yếu, gã kia là một tội phạm vượt ngục, tính ra tôi còn có công nữa đấy.
Trang Mộng Điệp giật nảy mình:
- Tội phạm vượt ngục?
Tần Dương nói qua loa, sau đó lái sang chuyện khác:
- Cô đã khá hơn chút nào chưa?
- À, khỏe hơn nhiều, không còn sốt nữa, chỉ là tay chân chẳng có sức lực gì
Tần Dương gật đầu:
- Không sốt là được, qua đêm nay thì ngày mai hẳn là sẽ khôi phục, nên ngày mai tôi sẽ mặc kệ cô đấy.
Với tư cách là bạn bè, Tần Dương làm được như vậy đã không thẹn với lương tâm, lại quan tâm quá mức thì không ổn lắm.
Hai ngày nay Trang Mộng Điệp cũng đã hiểu suy nghĩ của Tần Dương, biết hắn là quân tử, ngay cả khi mình nói đến như thế còn không động tâm, hơn nữa hắn nói đã có người thích rồi nên phải duy trì khoảng cách với mình.
Trang Mộng Điệp cũng không nhờ vả gì nữa, Tần Dương vì cô đã làm rất nhiều rồi, giúp đỡ mà không cần báo đáp.
- Ừm, cậu không cần phải để ý đến tôi. Ngày mai tôi ngủ dậy, lại đi truyền dịch một lần nữa, sau đó sẽ về nhà, cảm ơn cậu hai ngày nay đã giúp đỡ và chăm sóc tôi, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Tần Dương cười cười:
- Không cần khách sáo, cô cứ thoải mái dưỡng bệnh đi, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi... Tôi về phòng tắm rửa đây, cô cũng đi nghỉ sớm đi.
- Ừm, ngủ ngon.
Trang Mộng Điệp nhìn bóng lưng của Tần Dương biến mất ở thang lầu, trong ánh mắt chứa đựng nhu hòa, tâm tình lại rất tĩnh lặng.
Đêm qua tâm trạng không tốt mượn rượu giải sầu, càng điên cuồng muốn nhảy sông, được Tần Dương nhảy xuống cứu lên sau đó cảm xúc không ổn định, chủ động hiến thân, lại bị Tần Dương ôn hòa nhã nhặn từ chối, bây giờ nghĩ lại cô vẫn không hề hối hận.
Chuyện đêm qua càng khiến cô thấy rõ bản chất chính trực của Tần Dương. Giống như cô nói, cho dù là người yêu cô là anh Minh, đoán chừng khi gặp được tình huống như vậy cũng sẽ khống chế không nổi, thế nhưng Tần Dương lại có thể tỉnh táo mà giữ vững phong độ xử lý tốt chuyện này, hôm nay còn chăm sóc mình, giúp mình giải quyết nguy hiểm bị người bức hiếp nữa, thật là ấm lòng người.
Nếu như nói đêm qua cô nguyện ý lên giường với Tần Dương là vì nhiều loại cảm xúc đan xen, vì cảm động, vì phát tiết, vì dáng dấp của Tần Dương tương tự anh Minh, v..v, nhưng bây giờ thanh tỉnh suy nghĩ thì thấy trước kia cô nhìn Tần Dương sẽ nhớ tới hình dáng mông lung của anh Minh, mà hiện giờ cô đã hoàn toàn tách hai người ra.
Anh Minh là anh Minh!
Tần Dương là Tần Dương!
Trang Mộng Điệp ngồi dựa trên ghế sa lông, nhìn thang lầu đã không còn một ai, ánh mắt dần dần trở nên kiên định...
Chương trước Chương tiếp
Loading...