Chí Tôn Đặc Công
Chương 212: Chúng mày có chút đồng cảm nào không hả?
Thân hình người đàn ông này lui về sau hai bước, cái chân vừa mới đá ra đã chạm vào hư không dưới đất, vì cho dù đang đứng trên đường, hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn ray rứt.
Gãy chân rồi!
Là một người luyện võ, dù hắn không cần cúi đầu đều có thể phán đoán rõ ràng tình hình cái chân của mình. Điều này làm hắn khiếp sợ đồng thời cảm thấy kinh hoàng.
Thần sắc Tần Dương bình tĩnh, trên mặt không có chút đau đớn nào, tõ ràng chân hắn không hề bị thương!
Đây là chuyện gì vậy?
Đối phương chẳng qua là một sinh viên năm nhất, sao có thể chứ?
Sao lực chân có thể còn lớn hơn mình, chân còn cứng hơn mình?
Chân của mình không biết đã đá gãy bao nhiêu cọc gỗ, trình độ cứng rắn từ lúc mới luyện đến nay là một vũ khí mà mình tự hào. Bây giờ lại bị người ta một chân đá gãy?
Tần Dương lạnh lùng chăm chú nhìn người đàn ông này, trầm giọng hỏi:
- Ai phái ông tới?
Người đàn ông nháy nháy mắt, trong mắt ban đầu là sự hung hăng đã tóat đã sợ hãi và kiêng kỵ, con ngươi xoay vòng, bỗng nhiên kêu thảm ngã xuống đất, lớn tiếng kêu thảm thiết nói:
- A, chân tôi gãy rồi, đánh người, cứu mạng với!
Tần Dương sửng sốt, trên mặt chợt lộ ra mấy phần thú vị, đầu óc người này đúng là xoay chuyển rất nhanh.
Biết không đánh lại liền kêu la om sòm, lấy thân phận người bị hại thu hút đám học sinh đi ngang cách đó không xa, dùng chiêu này khiến mình áp lực.
- Đánh người?
Khóe miệng Tần Dương nhếch lên hai phần, lạnh lùng cười nói:
- Tôi đánh tiếp đây, có bản lĩnh ông báo cảnh sát đi.
Tần Dương bước lên hai bước, giơ chân đá bắp chân lành lặn còn lại của người đàn ông này, người đàn ông kinh hoảng nhìn Tần Dương, thân hình nhanh chóng lộn một vòng, tránh né cước này của Tần Dương, tiếp tục hét lớn:
- Đánh người, có người đánh người...
Tần Dương dừng chân lại, mỉm cười nói:
- Hay là ông báo cảnh sát đi, nếu ông đã không chịu khai ra lai lịch, vậy để cảnh sát đến điều tra ông. Người luyện võ giống như ông ra tay ác độc như vậy, chắc hẳn làm chuyện này cũng không phải một lần hai lần…
Sắc mặt người đàn ông dưới đất biến đổi, hắn vốn muốn thu hút những sinh viên khác đến, dựa vào áp lực dư luận của mấy người này khiến Tần Dương biết khó mà lui, hắn liền có thể nhân cơ hội rời đi. Nhưng lời nói của Tần Dương lại trực tiếp chọt trúng cái chân đau của hắn.
Hắn vốn đang mang án!
Nếu đến đồn cảnh sát, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?
Lúc này đã có một đám sinh viên đi đến, người đàn ông này xoay mình từ dưới đất bò dậy, lớn tiếng nói:
- Không phải đi đường đụng một cái thôi sao, không phải nói chuyện thô lỗ một chút thôi sao, cũng không đến nỗi đá gãy chân tôi chứ. Xem như cậu ác còn không được sao, tôi không tranh cãi với cậu, tôi muốn đi bệnh viện!
Hắn lết cái chân gãy đi tới ven đường, muốn đón xe rời đi, nhưng Tần Dương nhanh nhẹn chắn trước mặt hắn, cười như không cười nhìn hắn.
- Ông cảm thấy ông đi được sao?
Người đàn ông này khẽ cắn răng:
- Cậu muốn thế nào, chẳng lẽ cậu muốn đánh gãy cái chân còn lại của tôi sao? Tôi sai rồi còn không được sao, tôi chọc không được tôi tránh đi không được sao. Này các bạn học, các bạn phân xử xem, chúng tôi đi đường đụng nhau, là tôi mở miệng nói lời độc áo, ra tay trước, sau đó hắn đánh gãy một chân của tôi, bây giờ tôi muốn đi hắn lại không cho…
Tần Dương cười cướp lời trước khi đám sinh viên kia mở miệng:
- Là ông ra tay trước muốn đánh gãy chân tôi, tôi chẳng qua phòng vệ chính đáng mà thôi. Có điều vì lý do công bằng, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi. Đợi cảnh sát đến chúng ta hãy nói tiếp, thế này đều tốt cho mọi người.
Đám sinh viên kia nghe Tần Dương nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có đạo lý.
Cho dù người ta đánh gãy chân ông, bản thân người ta cũng đồng ý báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý, đó chẳng phải rất công bằng sao?
- Tôi không muốn báo cảnh sát, tôi muốn đi bệnh viện.
Giọng nói Tần Dương trở nên có chút lạnh:
- Ông vô cớ gây sự ra tay với tôi hơn nữa còn ra tay rất ác. Bây giờ bị tôi đá gãy chân còn không dám báo cảnh sát, lẽ nào thân phận của ông có chỗ nào không để người khác thấy, hoặc là nói, ông căn bản là một tên tội phạm bỏ trốn?
Đám sinh viên kia vốn thấy hắn bị đá gãy chân rồi còn có chút đồng tình, nhưng nghe Tần Dương nói vậy nhất thời xì xào cách xa hắn, ánh mắt cảnh giác.
- Ồ, đó là hoàng tử piano!
- Thì ra là hắn!
- Khó trách lợi hại như vậy, có thể đá gãy chân người này….
- Ừ, người này mặt đầy hung tướng, nhìn một cái là biết không phải người tốt lành gì.
Có một sinh viên khá gần Tần Dương đột nhiên nhận ra thân phận Tần Dương, còn đám sinh viên xung quanh nhất thời anh một câu tôi một câu nói ra, người đàn ông kia nghe thấy bỗng chốc vô cùng nhức đầu.
Con bà nó, ông là muốn để chúng mày giúp ông kéo cái tên khủng bố này đi, sao chúng màu nghe hắn nói hai câu liền toàn bộ đứng về phía hắn?
Hoàng tử piano?
Đó là cái quỷ gì?
Bây giờ người bị gãy chân là ông, chúng mày có chút đồng cảm nào không vậy?
Tần Dương nhìn người đàn ông thần sắc có chút bối rối, trong lòng càng khẳng định thân phận người này sợ là không được trong sạch, dù sao loại người ra tay tổn thương người khác còn muốn đá gãy chân người khác và từng luyện võ, eo rằng sẽ không phải người tốt gì, cho dù không mang án cũng hơn phân nửa có tiền án.
- Nói ra người phái ông đến, tôi cho ông đi. Nếu không, ông không đi được đâu!
Người đàn ông kia thu lại mười vạn đồng, nghe vậy không chút do dự nhận hết vào mình:
- Không ai phái tôi tới, chỉ là tính khí tôi nóng nảy, vừa nãy đụng nhau tôi không kiềm được ra tay, tôi nhận lỗi còn không được sao?
Tần Dương không nhúc nhích, hơi hí mắt:
- Là Vũ Văn Đào bảo ông tới?
Lúc Tần Dương nói câu này, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Văn Đào, tra xét phản ứng của hắn.
Khi người đàn ông này nghe thấy tên Vũ Văn Đào, hình như hơi sửng sốt, sau đó rất dứt khoát lắc đầu.
- Tôi không biết cậu đáng nói gì, tôi cũng không quen biết Vũ Văn Đào gì đó!
Tần Dương hơi hơi hí mắt, ánh mắt càng sắc bén:
- Ông thật sự không quen biết Vũ Văn Đào?
Người đàn ông không chút do dự thề độc:
- Tôi thề tôi thật sự không quen biết Vũ Văn Đào gì đó, nếu như nói dối, tôi chết không được tử tế!
Tần Dương nhất thời hơi có chút kinh ngạc, hình như bản thân ở Trung Hải không có kẻ thù gì. Gần đây ngoài Vũ Văn Đào muốn thể hiện đối phó mình ra, không có ai hận mình như vậy?
Tần Dương từ ánh mắt, sắc mặt và phản ứng của người đàn ông này căn bản có thể chắc chắn người này không nói dối, vậy sao hắn vừa đến đã muốn hạ độc thủ với mình?
Đương nhiên Tần Dương cũng không vì đối phương không quen biết Vũ Văn Đào mà tha cho đi, hắn nhất định phải làm sáng tỏ sự việc.
Ngay trước mặt nhóm học sinh cùng trường, Tần Dương có chút thủ đoạn cũng không tiện thi triển, có điều nếu đối phương sợ mình báo cảnh sát như vậy, chắc chắn có thứ sợ hãi, vậy thì báo cảnh sát vậy.
Tần Dương móc di động ra, cũng không gọi điện báo cảnh sát mà trực tiếp gọi cho Kiều Vi.
- Tần Dương? Sao cậu gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi có chút việc muốn phiền cậu một chút. Tôi ở bên phải cổng trường chừng hai trăm mét, bây giờ cậu có thể ra đây một chuyến không?
Gãy chân rồi!
Là một người luyện võ, dù hắn không cần cúi đầu đều có thể phán đoán rõ ràng tình hình cái chân của mình. Điều này làm hắn khiếp sợ đồng thời cảm thấy kinh hoàng.
Thần sắc Tần Dương bình tĩnh, trên mặt không có chút đau đớn nào, tõ ràng chân hắn không hề bị thương!
Đây là chuyện gì vậy?
Đối phương chẳng qua là một sinh viên năm nhất, sao có thể chứ?
Sao lực chân có thể còn lớn hơn mình, chân còn cứng hơn mình?
Chân của mình không biết đã đá gãy bao nhiêu cọc gỗ, trình độ cứng rắn từ lúc mới luyện đến nay là một vũ khí mà mình tự hào. Bây giờ lại bị người ta một chân đá gãy?
Tần Dương lạnh lùng chăm chú nhìn người đàn ông này, trầm giọng hỏi:
- Ai phái ông tới?
Người đàn ông nháy nháy mắt, trong mắt ban đầu là sự hung hăng đã tóat đã sợ hãi và kiêng kỵ, con ngươi xoay vòng, bỗng nhiên kêu thảm ngã xuống đất, lớn tiếng kêu thảm thiết nói:
- A, chân tôi gãy rồi, đánh người, cứu mạng với!
Tần Dương sửng sốt, trên mặt chợt lộ ra mấy phần thú vị, đầu óc người này đúng là xoay chuyển rất nhanh.
Biết không đánh lại liền kêu la om sòm, lấy thân phận người bị hại thu hút đám học sinh đi ngang cách đó không xa, dùng chiêu này khiến mình áp lực.
- Đánh người?
Khóe miệng Tần Dương nhếch lên hai phần, lạnh lùng cười nói:
- Tôi đánh tiếp đây, có bản lĩnh ông báo cảnh sát đi.
Tần Dương bước lên hai bước, giơ chân đá bắp chân lành lặn còn lại của người đàn ông này, người đàn ông kinh hoảng nhìn Tần Dương, thân hình nhanh chóng lộn một vòng, tránh né cước này của Tần Dương, tiếp tục hét lớn:
- Đánh người, có người đánh người...
Tần Dương dừng chân lại, mỉm cười nói:
- Hay là ông báo cảnh sát đi, nếu ông đã không chịu khai ra lai lịch, vậy để cảnh sát đến điều tra ông. Người luyện võ giống như ông ra tay ác độc như vậy, chắc hẳn làm chuyện này cũng không phải một lần hai lần…
Sắc mặt người đàn ông dưới đất biến đổi, hắn vốn muốn thu hút những sinh viên khác đến, dựa vào áp lực dư luận của mấy người này khiến Tần Dương biết khó mà lui, hắn liền có thể nhân cơ hội rời đi. Nhưng lời nói của Tần Dương lại trực tiếp chọt trúng cái chân đau của hắn.
Hắn vốn đang mang án!
Nếu đến đồn cảnh sát, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?
Lúc này đã có một đám sinh viên đi đến, người đàn ông này xoay mình từ dưới đất bò dậy, lớn tiếng nói:
- Không phải đi đường đụng một cái thôi sao, không phải nói chuyện thô lỗ một chút thôi sao, cũng không đến nỗi đá gãy chân tôi chứ. Xem như cậu ác còn không được sao, tôi không tranh cãi với cậu, tôi muốn đi bệnh viện!
Hắn lết cái chân gãy đi tới ven đường, muốn đón xe rời đi, nhưng Tần Dương nhanh nhẹn chắn trước mặt hắn, cười như không cười nhìn hắn.
- Ông cảm thấy ông đi được sao?
Người đàn ông này khẽ cắn răng:
- Cậu muốn thế nào, chẳng lẽ cậu muốn đánh gãy cái chân còn lại của tôi sao? Tôi sai rồi còn không được sao, tôi chọc không được tôi tránh đi không được sao. Này các bạn học, các bạn phân xử xem, chúng tôi đi đường đụng nhau, là tôi mở miệng nói lời độc áo, ra tay trước, sau đó hắn đánh gãy một chân của tôi, bây giờ tôi muốn đi hắn lại không cho…
Tần Dương cười cướp lời trước khi đám sinh viên kia mở miệng:
- Là ông ra tay trước muốn đánh gãy chân tôi, tôi chẳng qua phòng vệ chính đáng mà thôi. Có điều vì lý do công bằng, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi. Đợi cảnh sát đến chúng ta hãy nói tiếp, thế này đều tốt cho mọi người.
Đám sinh viên kia nghe Tần Dương nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có đạo lý.
Cho dù người ta đánh gãy chân ông, bản thân người ta cũng đồng ý báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý, đó chẳng phải rất công bằng sao?
- Tôi không muốn báo cảnh sát, tôi muốn đi bệnh viện.
Giọng nói Tần Dương trở nên có chút lạnh:
- Ông vô cớ gây sự ra tay với tôi hơn nữa còn ra tay rất ác. Bây giờ bị tôi đá gãy chân còn không dám báo cảnh sát, lẽ nào thân phận của ông có chỗ nào không để người khác thấy, hoặc là nói, ông căn bản là một tên tội phạm bỏ trốn?
Đám sinh viên kia vốn thấy hắn bị đá gãy chân rồi còn có chút đồng tình, nhưng nghe Tần Dương nói vậy nhất thời xì xào cách xa hắn, ánh mắt cảnh giác.
- Ồ, đó là hoàng tử piano!
- Thì ra là hắn!
- Khó trách lợi hại như vậy, có thể đá gãy chân người này….
- Ừ, người này mặt đầy hung tướng, nhìn một cái là biết không phải người tốt lành gì.
Có một sinh viên khá gần Tần Dương đột nhiên nhận ra thân phận Tần Dương, còn đám sinh viên xung quanh nhất thời anh một câu tôi một câu nói ra, người đàn ông kia nghe thấy bỗng chốc vô cùng nhức đầu.
Con bà nó, ông là muốn để chúng mày giúp ông kéo cái tên khủng bố này đi, sao chúng màu nghe hắn nói hai câu liền toàn bộ đứng về phía hắn?
Hoàng tử piano?
Đó là cái quỷ gì?
Bây giờ người bị gãy chân là ông, chúng mày có chút đồng cảm nào không vậy?
Tần Dương nhìn người đàn ông thần sắc có chút bối rối, trong lòng càng khẳng định thân phận người này sợ là không được trong sạch, dù sao loại người ra tay tổn thương người khác còn muốn đá gãy chân người khác và từng luyện võ, eo rằng sẽ không phải người tốt gì, cho dù không mang án cũng hơn phân nửa có tiền án.
- Nói ra người phái ông đến, tôi cho ông đi. Nếu không, ông không đi được đâu!
Người đàn ông kia thu lại mười vạn đồng, nghe vậy không chút do dự nhận hết vào mình:
- Không ai phái tôi tới, chỉ là tính khí tôi nóng nảy, vừa nãy đụng nhau tôi không kiềm được ra tay, tôi nhận lỗi còn không được sao?
Tần Dương không nhúc nhích, hơi hí mắt:
- Là Vũ Văn Đào bảo ông tới?
Lúc Tần Dương nói câu này, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Văn Đào, tra xét phản ứng của hắn.
Khi người đàn ông này nghe thấy tên Vũ Văn Đào, hình như hơi sửng sốt, sau đó rất dứt khoát lắc đầu.
- Tôi không biết cậu đáng nói gì, tôi cũng không quen biết Vũ Văn Đào gì đó!
Tần Dương hơi hơi hí mắt, ánh mắt càng sắc bén:
- Ông thật sự không quen biết Vũ Văn Đào?
Người đàn ông không chút do dự thề độc:
- Tôi thề tôi thật sự không quen biết Vũ Văn Đào gì đó, nếu như nói dối, tôi chết không được tử tế!
Tần Dương nhất thời hơi có chút kinh ngạc, hình như bản thân ở Trung Hải không có kẻ thù gì. Gần đây ngoài Vũ Văn Đào muốn thể hiện đối phó mình ra, không có ai hận mình như vậy?
Tần Dương từ ánh mắt, sắc mặt và phản ứng của người đàn ông này căn bản có thể chắc chắn người này không nói dối, vậy sao hắn vừa đến đã muốn hạ độc thủ với mình?
Đương nhiên Tần Dương cũng không vì đối phương không quen biết Vũ Văn Đào mà tha cho đi, hắn nhất định phải làm sáng tỏ sự việc.
Ngay trước mặt nhóm học sinh cùng trường, Tần Dương có chút thủ đoạn cũng không tiện thi triển, có điều nếu đối phương sợ mình báo cảnh sát như vậy, chắc chắn có thứ sợ hãi, vậy thì báo cảnh sát vậy.
Tần Dương móc di động ra, cũng không gọi điện báo cảnh sát mà trực tiếp gọi cho Kiều Vi.
- Tần Dương? Sao cậu gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi có chút việc muốn phiền cậu một chút. Tôi ở bên phải cổng trường chừng hai trăm mét, bây giờ cậu có thể ra đây một chuyến không?