Chí Tôn Đặc Công
Chương 196: Một nhân tình
- Khung cảnh chỗ này không tệ, trông bộ dạng có thể thịt mỹ nữ đại gia một trận rồi.
Tần Dương ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh một vòng, mỉm cười nhìn Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi đối diện, miệng rất tùy ý nói đùa.
Kiều Vi mở khăn ăn trước mặt ra trải trước mặt mình, thuận miệng cười nói:
- Đây là chỗ Vũ Nghiên chọn, cậu ấy còn nhỏ mọn hơn tôi, tôi thích ăn tại nhà hàng lẩu như thế này.
Văn Vũ Nghiên liếc Kiều Vi một cái:
- Ăn uống ở chỗ khung cảnh tốt một chút là nhỏ mọn à. Hơn nữa, Tần Dương đã tặng chúng ta hai vé VIP đấy, một bữa lẩu cậu không biết xấu hổ à.
Kiều Vi cười nói:
- Đều là có lòng mà, Tần Dương cũng không phải thiếu tiền, sao có thể để ý những chuyện này?
Tần Dương cười híp mắt nói:
- Ai nói tôi không thiếu tiền, tôi đây không phải lấy vé miễn phí để ăn chùa uống chùa sao, kiếm chác thôi!
- Lấy vé miễn phí?
Trên mặt Kiều Vi lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu:
- Cậu hết lòng giúp Miêu Toa như vậy, không cầu danh không cầu lợi, lấy chút vé không tính là gì chứ?
Tần Dương sửng sốt một chút, ánh mắt ánh mắt theo bản năng lướt về phía Văn Vũ Nghiên, câu nói của Kiều Vi có ẩn ý, lẽ nào Văn Vũ Nghiên đã nói với Kiều Vi?
Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương nhìn mình, có chút bất đắc dĩ nói:
- Tần Dương, cậu biết không, tối qua sau khi tôi về nhà, Kiều Vi thần thần bí bí gọi điện cho tôi nói đã phát hiện ra bí mật của cậu, nói cậu chính là nghệ sĩ piano thần bí đó…
Tần Dương ngạc nhiên, xoay mặt nhìn Kiều Vi:
- Sao cậu biết?
Kiều Vi cười hehe nói:
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Cậu tưởng thần không biết quỷ không hay à?
Trong đầu Tần Dương nhanh chóng động não, bản thân trên sân khấu chắc sẽ không sơ suất gì, mặt nạ trong xe chỉ có Văn Vũ Nghiên nhìn thấy. Lúc đó Kiều Vi ngồi bên cạnh mình, lời nói của mình chắc cũng không sai, lúc đó chỉ ra ngoài nghe điện thoại…
Tần Dương lập tức bừng tỉnh:
- Lúc đó cậu ngồi cạnh tôi, chắc đã nhìn thấy hiển thị màn hình của tôi rồi mới đoán chứ gì?
Kiều Vi hơi sửng sờ, chợt giơ ngón cái lên:
- Thông minh đấy, không ngờ phút chốc có thể nghĩ đến chỗ lộ ra sơ hở.
Tần Dương cười khổ, cái này cũng không trách hắn được. Hiện tại hắn chỉ là một sinh viên, cũng không phải đang thi hành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không cẩn thận hết mọi chuyện. Nếu như vậy cuộc sống chẳng phải luôn lo lắng, làm gì còn chỗ nào thoải mái?
Trạng thái của hắn khi làm nhiệm vụ đương nhiên thần kinh bất cứ lúc nào cũng căng thẳng, nhưng tiếp xúc tự nhiên với bạn bè thế này, đương nhiên hắn sẽ không nghĩ quá nhiều.
- Được rồi, cảnh sát quả nhiên không giống người khác, suy nghĩ nhạy bén.
Tần Dương khen Kiều Vi một câu, sau đó chắp hai tay khẩn cầu:
- Xét thấy tôi khen cậu như vậy, cậu hãy giúp tôi giữ bí mật đi.
Kiều Vi cười hehe:
- Nếu tôi bán bí mật này cho phóng viên, nhất định bán được không ít tiền. Muốn tôi giúp cậu giữ bí mật, dù sao cũng phải trả giá chút đi.
Tần Dương sảng khoái nói:
- Hay là hôm nay tôi mời bữa này, xem như đền đáp hai người giúp tôi giữ bí mật?
Kiều Vi còn chưa lên tiếng, Văn Vũ Nghiên đã giành trước nói:
- Không được, đây là hai chuyện khác nhau.
Kiều Vi tán đồng gật đầu một cái:
- Đúng, đây là hai chuyện khác nhau. Hôm này là chúng tôi cảm ơn cậu tặng chúng tôi vé concert, bữa này không thể thiếu.
Tần Dương nhún vai một cái, sao cũng được nói:
- Tôi đã nói rồi, vé đó tôi cũng không tốn tiền. Được rồi được rồi, bữa này tôi ăn, lần sau tự tôi mời hai cậu lại một bữa, xem như phí giữ bí mật, được chưa?
Kiều Vi suy nghĩ một chút:
- Ăn cơm coi như xong, Vũ Nghiên đồng ý với cậu thế nào tôi không biết, đó là chuyện của cậu ấy. Chỗ tôi, uhm, cậu nợ tôi một nhân tình, sau này trả tôi, thế nào?
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Được, giúp tôi giữ bí mật, xem như tôi nợ cậu một nhân tình. Cậu muốn tôi trả cậu nhân tình gì?
- Chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói, thế nào?
Kiều Vi mỉm cười nói:
- Nói không chừng ngày đó nào đó tôi thấy ai không vừa mắt, ngại thân phận tôi không thể động thủ đánh người, cậu giỏi võ như vậy, đến lúc đó tôi lời cậu giúp tôi ra tay, đánh người một phiên, cũng hoàn toàn có khả năng.
- Được!
Tần Dương không chút do dự đáp ứng nói:
- Nếu có chuyện tương tự, trực tiếp gọi tôi, muốn đánh cho phế hay đánh chết, cậu cứ nói một tiếng.
Hai người Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi đều bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười, Kiều Vi cười nói:
- Được, cậu đánh chết kẻ phiền phức, sau đó tôi bắt cậu lại, cậu không thể khai ra là tôi sai khiến nha.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Được, đánh chết không nói!
Nhà hàng chuyên về hải sản, Văn Vũ Nghiên gọi cua hoàng đế, tôm hùm vân vân, còn gọi thêm một chai rượu vang trắng.
Tần Dương nhìn món ngon bày trên bàn, dự đoán giá trị bữa ăn này sẽ không thấp hơn hai tấm vé kia, nhưng hắn cũng không cảm thấy câu nệ chút nào, thoải mái ăn, thoải mái uống.
Thức ăn ngon, rượu ngon, mỹ nhân, bữa ăn này đương nhiên vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Sau bữa cơm, Tần Dương hiểu hơn về Văn Vũ Nghiên không ít, hình như cô hiền lành hơn một chút so với tưởng tượng của mình.
Lần đầu tiên mình gặp Văn Vũ Nghiên là trước quầy bán đồ vặt ở trưởng, lúc đó mình và Lý Tư Kỳ đang uống nước, nhìn thấy cô và Vũ Văn Đào gặp nhau. Nghe bạn giới thiệu về cô ấy, trong lòng mình đã gán cho cô một danh hiệu “sang chảnh”. Bây giờ thực sự tiếp xúc mới phát hiện không khoa trương như thế.
Lời cô nói cũng không đặc biệt nhiều nhưng cũng không phải là mặt lạnh ngồi một bên, mà là mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nhưng đây chỉ là những gì cô biểu hiện ra ngoài, từ cách nói năng đơn giản của cô, Tần Dương cũng có thể cảm nhận được cô vô cùng có chủ kiến từ trong xương tủy. Trong rất nhiều việc sẽ không tranh cãi với mọi người, cô có thái độ của mình, hơn nữa nếu cô cảm thấy mình đúng, cô sẽ kiên trì.
Còn về Kiều Vi, có lẽ có liên quan đến công việc của cô, ngôn ngữ già dặn, tính cách thẳng thắn, là một cô gái vô cùng hướng ngoại thông minh. Tuy ngoại hình xinh đẹp nhưng tác phong làm việc trong nhiều phương diện lại giống như đàn ông vậy.
Ba người nói chuyện phiếm, luôn là Kiều Vi nói chuyện nhiều nhất, Tần Dương thứ hai, Văn Vũ Nghiên ít nhất, nhưng mọi người lại có thể trò chuyện vô cùng vui vẻ
Cơm nước xong, sau khi Văn Vũ Nghiên thanh toán mọi người rời khỏi nhà hàng liền đường ai nấy đi. Hai người bọn cô đều tự lái xe đến, lần này cũng không cần Tần Dương tiễn ai nữa.
Tần Dương lái xe về nhà, tắm xong, nhìn đồng hồ mới tám giờ rưỡi, liền tùy ý ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Xem được mấy phút, Tần Dương chợt nhớ đến một chuyện, sau hồi lâu trầm tư, hắn lấy di động ra, bấm số gọi cho người phụ trách Long Tổ Trung Hải Hoắc Kim Long.
Điện thoại mới kết nói, trong loa trong truyền đến một giọng nam đầy nhiệt tình:
- Xin chào, Tần Dương.
Tần Dương cười nói:
- Chào cục trưởng Hoắc.
Hoắc Kim Long sang sảng nói:
- Gọi điện thoại cho tôi, có phải gặp trúng phiền phức gì không?
Tần Dương cười nói:
- Không có, đến Trung Hải đã hai tháng còn chưa chào hỏi cục trưởng Hoắc. Chuyện trước đó còn phiền đến cục trưởng Hoắc ra mặt giúp tôi, muốn mời cục trưởng Hoắc ăn bữa cơm, không biết cục trưởng Hoắc có thời gian không…
Hoắc Kim Long rồng cười nói:
- Đương nhiên có thời gian, tôi muốn làm quen thiếu niên anh hùng như cậu lâu lắm rồi. Bây giờ tôi đang công tác chưa về, tối thứ bảy tuần này thế nào?
Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Được, vậy thứ bảy gặp!
Tần Dương ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh một vòng, mỉm cười nhìn Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi đối diện, miệng rất tùy ý nói đùa.
Kiều Vi mở khăn ăn trước mặt ra trải trước mặt mình, thuận miệng cười nói:
- Đây là chỗ Vũ Nghiên chọn, cậu ấy còn nhỏ mọn hơn tôi, tôi thích ăn tại nhà hàng lẩu như thế này.
Văn Vũ Nghiên liếc Kiều Vi một cái:
- Ăn uống ở chỗ khung cảnh tốt một chút là nhỏ mọn à. Hơn nữa, Tần Dương đã tặng chúng ta hai vé VIP đấy, một bữa lẩu cậu không biết xấu hổ à.
Kiều Vi cười nói:
- Đều là có lòng mà, Tần Dương cũng không phải thiếu tiền, sao có thể để ý những chuyện này?
Tần Dương cười híp mắt nói:
- Ai nói tôi không thiếu tiền, tôi đây không phải lấy vé miễn phí để ăn chùa uống chùa sao, kiếm chác thôi!
- Lấy vé miễn phí?
Trên mặt Kiều Vi lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu:
- Cậu hết lòng giúp Miêu Toa như vậy, không cầu danh không cầu lợi, lấy chút vé không tính là gì chứ?
Tần Dương sửng sốt một chút, ánh mắt ánh mắt theo bản năng lướt về phía Văn Vũ Nghiên, câu nói của Kiều Vi có ẩn ý, lẽ nào Văn Vũ Nghiên đã nói với Kiều Vi?
Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương nhìn mình, có chút bất đắc dĩ nói:
- Tần Dương, cậu biết không, tối qua sau khi tôi về nhà, Kiều Vi thần thần bí bí gọi điện cho tôi nói đã phát hiện ra bí mật của cậu, nói cậu chính là nghệ sĩ piano thần bí đó…
Tần Dương ngạc nhiên, xoay mặt nhìn Kiều Vi:
- Sao cậu biết?
Kiều Vi cười hehe nói:
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Cậu tưởng thần không biết quỷ không hay à?
Trong đầu Tần Dương nhanh chóng động não, bản thân trên sân khấu chắc sẽ không sơ suất gì, mặt nạ trong xe chỉ có Văn Vũ Nghiên nhìn thấy. Lúc đó Kiều Vi ngồi bên cạnh mình, lời nói của mình chắc cũng không sai, lúc đó chỉ ra ngoài nghe điện thoại…
Tần Dương lập tức bừng tỉnh:
- Lúc đó cậu ngồi cạnh tôi, chắc đã nhìn thấy hiển thị màn hình của tôi rồi mới đoán chứ gì?
Kiều Vi hơi sửng sờ, chợt giơ ngón cái lên:
- Thông minh đấy, không ngờ phút chốc có thể nghĩ đến chỗ lộ ra sơ hở.
Tần Dương cười khổ, cái này cũng không trách hắn được. Hiện tại hắn chỉ là một sinh viên, cũng không phải đang thi hành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không cẩn thận hết mọi chuyện. Nếu như vậy cuộc sống chẳng phải luôn lo lắng, làm gì còn chỗ nào thoải mái?
Trạng thái của hắn khi làm nhiệm vụ đương nhiên thần kinh bất cứ lúc nào cũng căng thẳng, nhưng tiếp xúc tự nhiên với bạn bè thế này, đương nhiên hắn sẽ không nghĩ quá nhiều.
- Được rồi, cảnh sát quả nhiên không giống người khác, suy nghĩ nhạy bén.
Tần Dương khen Kiều Vi một câu, sau đó chắp hai tay khẩn cầu:
- Xét thấy tôi khen cậu như vậy, cậu hãy giúp tôi giữ bí mật đi.
Kiều Vi cười hehe:
- Nếu tôi bán bí mật này cho phóng viên, nhất định bán được không ít tiền. Muốn tôi giúp cậu giữ bí mật, dù sao cũng phải trả giá chút đi.
Tần Dương sảng khoái nói:
- Hay là hôm nay tôi mời bữa này, xem như đền đáp hai người giúp tôi giữ bí mật?
Kiều Vi còn chưa lên tiếng, Văn Vũ Nghiên đã giành trước nói:
- Không được, đây là hai chuyện khác nhau.
Kiều Vi tán đồng gật đầu một cái:
- Đúng, đây là hai chuyện khác nhau. Hôm này là chúng tôi cảm ơn cậu tặng chúng tôi vé concert, bữa này không thể thiếu.
Tần Dương nhún vai một cái, sao cũng được nói:
- Tôi đã nói rồi, vé đó tôi cũng không tốn tiền. Được rồi được rồi, bữa này tôi ăn, lần sau tự tôi mời hai cậu lại một bữa, xem như phí giữ bí mật, được chưa?
Kiều Vi suy nghĩ một chút:
- Ăn cơm coi như xong, Vũ Nghiên đồng ý với cậu thế nào tôi không biết, đó là chuyện của cậu ấy. Chỗ tôi, uhm, cậu nợ tôi một nhân tình, sau này trả tôi, thế nào?
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Được, giúp tôi giữ bí mật, xem như tôi nợ cậu một nhân tình. Cậu muốn tôi trả cậu nhân tình gì?
- Chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói, thế nào?
Kiều Vi mỉm cười nói:
- Nói không chừng ngày đó nào đó tôi thấy ai không vừa mắt, ngại thân phận tôi không thể động thủ đánh người, cậu giỏi võ như vậy, đến lúc đó tôi lời cậu giúp tôi ra tay, đánh người một phiên, cũng hoàn toàn có khả năng.
- Được!
Tần Dương không chút do dự đáp ứng nói:
- Nếu có chuyện tương tự, trực tiếp gọi tôi, muốn đánh cho phế hay đánh chết, cậu cứ nói một tiếng.
Hai người Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi đều bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười, Kiều Vi cười nói:
- Được, cậu đánh chết kẻ phiền phức, sau đó tôi bắt cậu lại, cậu không thể khai ra là tôi sai khiến nha.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Được, đánh chết không nói!
Nhà hàng chuyên về hải sản, Văn Vũ Nghiên gọi cua hoàng đế, tôm hùm vân vân, còn gọi thêm một chai rượu vang trắng.
Tần Dương nhìn món ngon bày trên bàn, dự đoán giá trị bữa ăn này sẽ không thấp hơn hai tấm vé kia, nhưng hắn cũng không cảm thấy câu nệ chút nào, thoải mái ăn, thoải mái uống.
Thức ăn ngon, rượu ngon, mỹ nhân, bữa ăn này đương nhiên vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Sau bữa cơm, Tần Dương hiểu hơn về Văn Vũ Nghiên không ít, hình như cô hiền lành hơn một chút so với tưởng tượng của mình.
Lần đầu tiên mình gặp Văn Vũ Nghiên là trước quầy bán đồ vặt ở trưởng, lúc đó mình và Lý Tư Kỳ đang uống nước, nhìn thấy cô và Vũ Văn Đào gặp nhau. Nghe bạn giới thiệu về cô ấy, trong lòng mình đã gán cho cô một danh hiệu “sang chảnh”. Bây giờ thực sự tiếp xúc mới phát hiện không khoa trương như thế.
Lời cô nói cũng không đặc biệt nhiều nhưng cũng không phải là mặt lạnh ngồi một bên, mà là mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nhưng đây chỉ là những gì cô biểu hiện ra ngoài, từ cách nói năng đơn giản của cô, Tần Dương cũng có thể cảm nhận được cô vô cùng có chủ kiến từ trong xương tủy. Trong rất nhiều việc sẽ không tranh cãi với mọi người, cô có thái độ của mình, hơn nữa nếu cô cảm thấy mình đúng, cô sẽ kiên trì.
Còn về Kiều Vi, có lẽ có liên quan đến công việc của cô, ngôn ngữ già dặn, tính cách thẳng thắn, là một cô gái vô cùng hướng ngoại thông minh. Tuy ngoại hình xinh đẹp nhưng tác phong làm việc trong nhiều phương diện lại giống như đàn ông vậy.
Ba người nói chuyện phiếm, luôn là Kiều Vi nói chuyện nhiều nhất, Tần Dương thứ hai, Văn Vũ Nghiên ít nhất, nhưng mọi người lại có thể trò chuyện vô cùng vui vẻ
Cơm nước xong, sau khi Văn Vũ Nghiên thanh toán mọi người rời khỏi nhà hàng liền đường ai nấy đi. Hai người bọn cô đều tự lái xe đến, lần này cũng không cần Tần Dương tiễn ai nữa.
Tần Dương lái xe về nhà, tắm xong, nhìn đồng hồ mới tám giờ rưỡi, liền tùy ý ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Xem được mấy phút, Tần Dương chợt nhớ đến một chuyện, sau hồi lâu trầm tư, hắn lấy di động ra, bấm số gọi cho người phụ trách Long Tổ Trung Hải Hoắc Kim Long.
Điện thoại mới kết nói, trong loa trong truyền đến một giọng nam đầy nhiệt tình:
- Xin chào, Tần Dương.
Tần Dương cười nói:
- Chào cục trưởng Hoắc.
Hoắc Kim Long sang sảng nói:
- Gọi điện thoại cho tôi, có phải gặp trúng phiền phức gì không?
Tần Dương cười nói:
- Không có, đến Trung Hải đã hai tháng còn chưa chào hỏi cục trưởng Hoắc. Chuyện trước đó còn phiền đến cục trưởng Hoắc ra mặt giúp tôi, muốn mời cục trưởng Hoắc ăn bữa cơm, không biết cục trưởng Hoắc có thời gian không…
Hoắc Kim Long rồng cười nói:
- Đương nhiên có thời gian, tôi muốn làm quen thiếu niên anh hùng như cậu lâu lắm rồi. Bây giờ tôi đang công tác chưa về, tối thứ bảy tuần này thế nào?
Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Được, vậy thứ bảy gặp!