Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chí Tôn Đặc Công

Chương 143: Đây không phải là hiểu rõ gốc gác sao?



- Cô xem đi, chẳng phải tôi đã nói không sao, cô không cần lo lắng rồi mà.
Trong bệnh viện, Tần Dương đi ra khỏi phòng kiểm tra, đưa kết quả kiểm tra trong tay cho Kiều Vi.
Kiều Vi nhận lấy báo cáo kiểm tra, nhìn kỹ một lần rồi thở dài, nói: 
- Không có chuyện gì là tốt nhất, kiểm tra một lần cũng yên tâm hơn. Nhưng mà cậu cũng không được coi thường vết thương ngoài da, sau khi về nhớ phải bôi thuốc, chỗ trên lưng không tự làm được, thì nhờ bạn cùng phòng bôi giúp cho. 
Tần Dương gật đầu nói:
- Được rồi, tôi đi lấy thuốc đây.
Sau khi đến hiệu thuốc lấy thuốc, Tần Dương cầm theo túi thuốc đi với Kiều Vi ra khỏi bệnh viện.
- Tôi tự bắt taxi về là được, cô cũng về nghỉ sớm đi, sợ rằng ngày mai cô sẽ phải bận nhiều lắm đó.
Kiều Vi cười nói: 
- Để tôi tiễn cậu, dù sao cũng không xa, ừ, tiện tay làm cho cậu một bản tường trình, ngày mai cậu cũng đỡ phải đi một chuyến nữa.
Tần Dương nghe thấy còn phải làm bản tường trình nữa, thì không từ chối nữa, lại tiếp tục đi theo Kiều Vi lên xe của cô.
Kiều Vi mở đèn trên trần xe lên, lấy ra một cuốn vở, làm một bản tường trình đơn giản, Tần Dương ký tên xong, thì coi như là xong việc.
- Được rồi, việc này không có liên quan gì với cậu, cậu không cần để tâm đến nữa. Tôi sẽ cảnh cáo đám lưu manh kia, để bọn hắn không dám kiếm chuyện với cậu nữa.
Sau khi Kiều Vi theo thói quen nói xong câu này, đột nhiên lại nở nụ cười:
- Tôi lại quen miệng rồi, tôi phỏng chừng giờ có cho tiền bọn đó cũng chẳng dám làm gì đâu, bọn hắn bị gãy tay gãy chân, e rằng không có một hai tháng thì không lành nổi đâu. Cậu đánh bọn hắn thảm như vậy, đoán chừng sau này cho dù có thấy cậu bọn hắn cũng phải chạy.
Tần Dương cười cười nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người, do bọn hắn gây sự với tôi trước, cũng không thể trách tôi ra tay độc ác được.
Kiều Vi cất bản tường trình đi, khởi động xe, hâm mộ nói: 
- Thật không biết cậu luyện kiểu gì mà ra được thân thủ như vậy, thật là lợi hại. Phỏng chừng người đánh giỏi nhất trong đại đội đặc công của thành phố ta cũng không phải là đối thủ của cậu.
Tần Dương cười cười, không có trả lời.
Kiều Vi chạy thẳng tới phía dưới ký túc xá của Tần Dương, sau khi nói cảm ơn thì Tần Dương xuống xe, phất tay chào Kiều Vi, sau đó mới đi vào trong ký túc xá.
Kiều Vi cầm điện thoại lên, gọi cho Cao Quân: 
- Cao Quân, tình huống bây giờ như thế nào?
Giọng nói của Cao Quân tràn đầy sự sợ hãi và thán phục: 
- Người bị thương đều đã ở trong bệnh viện, còn lại thì đều được mang về trong cục để tạm giam. Ai, bây giờ trong bệnh viện đang rối loạn lên hết đây.
Kiều Vi nhíu mày lại: 
- Là sao?
Cao Quân cười khổ nói: 
- Ngoại trừ mười mấy người bị tạm giam, hai mươi mốt người khác đều được đưa vào bệnh viện, tôi đã xem qua rồi, trong số này thì có hai người bị gãy xương sườn, ba người bị gãy xương đùi ngắn, hai người gãy xương cánh tay, ba người bị đánh gãy mũi, mặt khác còn có bảy người cả hai bàn tay đều bị cục gạch đánh nát bét. Theo như lời bọn hắn, sau khi Tần Dương đánh ngã bọn hắn, thì cầm lên một cục gạch đánh lần lượt vào bàn tay của từng người... Người bạn này của sếp ra tay cũng thật ác nha.
Kiều Vi cũng bị mấy thông tin này làm giật cả mình. Tần Dương này cũng thật đủ ác, đã đánh ngã mấy tên đó rồi mà vẫn không buông tha, lại còn cầm cục gạch lên đánh thêm một lượt nữa, chẳng qua những tên này cũng không phải hạng tốt lành gì, Kiều Vi cũng tự động bỏ qua chuyện này.
- Được rồi, đừng than thở nữa, đều không phải kẻ tốt lành gì, bị trừng trị cũng đáng đời. Cậu lập biên bản xong rồi thì đi nghỉ sớm đi, tôi cũng không qua đó đâu, ngày mai xử lý việc này sau.
- Rõ!
Kiều Vi cúp điện thoại, nghĩ một chút, lại bấm một số điện thoại khác, chuông điện thoại vang lên một lúc lâu mới được kết nối.
- Này, Kiều Vi, cậu nổi điên gì vậy, khuya vậy rồi còn gọi điện cho tớ chi…
Trong điện thoại vang lên tiếng trách móc lẫn vài phần mơ màng của Văn Vũ Nghiên, hẳn là đang ngủ thì bị đánh thức, dù sao bây giờ cũng mới hơn một giờ sáng thôi.
Kiều Vi cười hì hì nói ra: 
- Ở chỗ này vừa xảy ra một chuyện, tớ muốn kể cho cậu nghe một chút, không nói ra thì tớ cảm thấy như bị nghẹn vậy, rất khó chịu.
Văn Vũ Nghiên tức giận nói:
- Cho cậu nghẹn chết luôn đi, đáng đời!
Kiều Vi mặc kệ Văn Vũ Nghiên, bô lô ba la kể lại hết tất cả những chuyện xảy ra tối qua. Văn Vũ Nghiên ở phía bên kia cũng bị chuyện này làm giật mình mà tỉnh ngủ luôn.
- Tần Dương? Một mình cậu ta đánh ngã hơn hai mươi tên lưu manh cầm vũ khí? Kiều Vi, cậu chắc chắn là bản thân không uống say rồi nói lung tung đó chứ?
Kiều Vi cười hắc hắc nói: 
- Tớ vừa mới đưa Tần Dương từ bệnh viện về ký túc xá, bây giờ tớ còn đang ở dưới ký túc xá của cậu ta đây. Tớ vừa hỏi đồng nghiệp, bây giờ các bác sĩ trong bệnh viện đang vội vội vàng vàng đó, bởi vì người bị thương quá nhiều...
- Vậy Tần Dương thì sao?
Văn Vũ Nghiên chặn lời Kiều Vi, có hơi lo lắng hỏi:
- Cậu ta có bị thương hay không, bị thương như thế nào?
Kiều Vi cười nói: 
- Đừng lo, cậu ta chỉ bị trúng vài gậy, cũng chỉ bị vài vết thương ngoài da thôi, còn lại chẳng bị gì cả. Người này đánh rất được mà khả năng chịu đòn cũng không kém đâu!
Văn Vũ Nghiên thở dài một hơi, rồi lại hỏi: 
- Cậu ta đánh nhiều người bị thương như vậy, có chuyện gì hay không?
Kiều Vi cười nói:
- Mấy tên cậu ta đánh đều là lưu manh, hơn nữa là do đối phương vây đánh cậu ta, có thể có chuyện gì? Thế nào, lo lắng cho cậu ta sao?
Văn Vũ Nghiên khẽ nói: 
- Còn không phải là do tớ sợ Kiều đại đội trưởng chăm chỉ tích cực, nghiêm túc chấp hành pháp luật sao?
Kiều Vi mắng:
- Cho dù nghiêm túc chấp hành pháp luật cũng phải nhìn xem đối tượng là ai. Đối với loại cặn bã xã hội kia, tớ còn hận không thể đi lên đánh cho bọn chúng gần chết, huống chi, Tần Dương còn là bạn bè, dù sao cũng phải chăm sóc chút nha... À, Vũ Nghiên, sinh nhật của dì lần trước, cậu ta đến tặng quà, cậu ta tặng quà thay ai vậy, chẳng lẽ cậu ta có quan hệ với nhà cậu sao?
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên cũng có chút mơ hồ: 
- Tớ cũng không rõ lắm, tớ có hỏi mẹ, mẹ chỉ nói đó là một người bạn cũ nhiều năm không gặp, cũng không nói gì nữa, nhưng lại hỏi tớ quen biết Tần Dương như thế nào, làm cho tớ có hơi cảm thấy là lạ…
Kiều Vi cười hì hì nói: 
- Có phải mẹ của cậu muốn giới thiệu bạn trai cho cậu hay không? Con trai của bạn cũ, đây không phải là hiểu rõ gốc gác sao?
Văn Vũ Nghiên tức giận nói: 
- Cậu nói mò cái gì đấy, sao có thể có chuyện này được? Tớ đã sớm nói với bố mẹ rồi, hôn nhân của tớ do tớ quyết định, bọn họ không thể can thiệp.
- Rồi rồi rồi, cậu là bà chủ tự tin độc lập xinh đẹp, hôn nhân của mình do mình làm chủ...
Kiều Vi cười hì hì trêu chọc một câu, sau đó lại nói tiếp: 
- Kỳ thật Tần Dương cũng là một người rất có năng lực nha, đánh nhau không nói, cậu ta đàn piano cũng rất được, bây giờ cậu ta còn là người đánh đàn chính cho một quán bar đấy.
Văn Vũ Nghiên bất đắc dĩ nói: 
- Cậu nói chuyện chả nghiêm túc gì cả, bây giờ tớ cũng không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương. Bây giờ tớ còn đang bận bù đầu bù cổ đây, làm gì có thời gian yêu đương...
Kiều Vi cười tủm tỉm nói:
- Không phải là tớ nói cậu đâu, dù sự nghiệp quan trọng, nhưng tình yêu cũng rất quan trọng đó. Loại đồ vật như tiền, chỉ cần đủ là tốt rồi, có nhiều hơn thì cũng chỉ là một con số, sự nghiệp quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ chính là tìm một người đàn ông yêu thương cưng chiều mình...
- Dừng lại!
Văn Vũ Nghiên tức giận nói: 
- Kiều Vi, cậu đừng có mà lên mặt dạy đời tớ, cậu cũng sắp hai mươi lăm rồi đó, từ sau khi tốt nghiệp thì có yêu đương gì đâu, bố mẹ cậu vẫn luôn thúc giục cậu kìa, hay là cậu cứ lo cho bản thân trước đi?
Nụ cười trên mặt Kiều Vi cứng đơ lại, vẻ mặt hậm hực: 
- Cậu thắng, coi như tớ chưa nói gì, tạm biệt!
Chương trước Chương tiếp
Loading...