Chí Tôn Đặc Công
Chương 134: Nhà tôi chỉ có mình tôi ở
Tần Dương đang ngồi trên ghế sa lon bên cạnh hành lang, mắt thấy cô gái này sắp té ngã lên bàn thủy tinh gần đó, đột nhiên đưa tay kéo cô qua.
Người đã uống say thì chân cũng mềm, cô gái bị Tần Dương kéo qua, thân thể lập tức nghiêng về phía Tần Dương, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi và cảm giác mềm mại của cơ thể, đột nhiên tiếp xúc thân mật khiến Tần Dương trở nên lúng túng.
Hắn đưa tay vịn bả vai cô gái, đỡ cô đứng lên, nhẹ giọng nói:
- Cô chậm một chút, cẩn thận té ngã.
Khuôn mặt cô gái hồng hồng, ánh mắt mê man, cũng không biết là di chứng sau khi uống rượu hay là vì cái ôm thân mật vừa rồi. Cô nhẹ nhàng cắn bờ môi, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Anh đẹp trai, tôi hơi choáng, cậu có thể đưa tôi ra ngoài không?
Tần Dương nhìn cô có vẻ đi đường cũng là vấn đề, liền đỡ cánh tay cô đứng lên:
- Được thôi, để tôi đưa cô ra ngoài.
Tần Dương đưa tay vỗ về cô gái, cầm lấy túi xách giúp cô, sau đó đi ra ngoài.
Lúc đi ngang cửa ra vào thì bị Tiểu Quyên đứng ở bàn thu tiền và nhân viên phục vụ quán bar thấy Tần Dương đỡ mỹ nữ đi ra ngoài, cả đám đều nháy mắt ra hiệu với hắn, ánh mắt mập mờ, trong nụ cười chứa đầy thâm ý.
Lúc này, Tần Dương cũng không có biện pháp giải thích cái gì, chỉ có cười khổ đỡ cô gái ra ngoài.
Bước chân cô gái loạng choạng, căn bản là không có cách chống đỡ thân thể của mình, cô ôm lấy cánh tay Tần Dương, toàn thân như dựa vào trên người hắn. Cũng may sức lực của Tần Dương rất lớn nên trọng lượng của cô cũng không tính là gì, chỉ dùng một tay đỡ cô vững vàng đi tới ven đường.
Tần Dương liếc nhìn về chiếc xe, nghiêng đầu hỏi:
- Cô biết mình ở đâu chứ, có thể tự mình trở về không?
Cô gái quay đầu nhìn Tần Dương, cắn môi, tội nghiệp nói:
- Tôi biết, nhưng cậu có thể đưa tôi về nhà không?
Tần Dương hơi do dự một lát, còn chưa lên tiếng thì cô gái này đã nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu, biểu tình nhu nhược kia khiến Tần Dương thật sự không có cách nào cứng rắn từ chối cô.
- Cô uống say như vậy mà chúng ta cũng không quen biết gì, cô cứ yên tâm để tôi đưa cô về nhà sao?
Co gái cắn môi nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Cậu sẽ không... Không phải sao?
Tần Dương thở dài:
- Được rồi, đi thôi!
Trên mặt cô gái lộ ra nụ cười vui vẻ, như là đứa trẻ được thưởng bánh kẹo:
- Cảm ơn cậu.
Một chiếc xe taxi vừa chạy tới, Tần Dương gọi lại, đỡ cô gái lên xe, nghiêng đầu hỏi:
- Đi đâu?
Cô gái nói tên của một khu phố, xe taxi khởi động chạy đi.
Thân thể cô gái mềm nhũn dựa trên chỗ ngồi, mới 2 phút đã nghiêng người lại gần Tần Dương, tựa lên bờ vai hắn.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, do dự một chút, không dịch chuyển thân thể của mình. Người uống rượu say vốn là thấy cái gì thì dựa vào cái đó, mà cô cũng không cô động tác nào khác, thôi cứ để cô dựa vậy.
Cơ thể cô gái hơi co lại, giống như là mèo con tựa trên cánh tay Tần Dương, phảng phất đang tìm kiếm cảm giác an toàn, dụi hai cái, sau đó dường như tìm được tư thế thoải mái, không động đậy nữa.
Ước chừng 20 phút, xe taxi ngừng lại, tài xế xe taxi quay đầu nói:
- Đến rồi.
Tần Dương dùng đầu vai lắc lắc cô gái:
- Đến rồi này.
Cô gái ồ một tiếng, mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy, sau đó xuống xe, cầm lấy túi xách Tần Dương đưa tới, quay đầu nhìn Tần Dương cười cười, còn chưa kịp lên tiếng thì thân thể lại nghiêng ngả, lảo đảo tại chỗ, giống như cành liễu lắc lư theo làn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tần Dương lập tức đau đầu, con gái uống say thật là phiền phức!
Tần Dương vội vàng trả tiền xe, xuống xe, đưa tay đỡ cô gái đang lảo đảo, bất đắc dĩ nói:
- Đi thôi, tôi đưa cô lên nhà.
Cô gái không có phản bác, mà cực kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó rất tự nhiên đưa tay ôm lấy cánh cay Tần Dương, giống như đang bám lên cây vậy.
Tần Dương nhìn thoáng qua tay cô gái, cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi:
- Cô ở phòng nào? Số phòng bao nhiêu?
Cô gái nháy mắt mấy cái, ngón tay chỉ phía trước:
- Tôi biết đường, đi... Bên này.
Tần Dương thấy cô biết đường, cũng không nhiều lời, tùy ý cô kéo bản thân đi về phía trước, đi ước chừng 300 ~ 400 mét thì ngừng trước cửa một tòa nhà kiểu Tây, sau đó cô gái kéo hắn đi vào.
- Tôi ở lầu ba.
Tần Dương ngẩng đầu nhìn tòa nhà trong bóng đêm, nơi này có cấu tạo nhảy tầng, một hộ hai tầng, có vườn hoa riêng.
Điều kiện gia đình của cô gái này không tệ nhỉ.
Ở Trung Hải tấc đất tấc vàng, có nhà kiểu Tây thế này thì giá cũng phải hơn 1000 vạn, có khi đến cả 2000 vạn cũng đáng bỏ tiền.
Trong lòng Tần Dương cảm thán một câu, cũng không có suy nghĩ nhiều, đỡ cô gái vào thang máy lên lầu ba.
Cô gái lấy từ trong xách tay ra chìa khoá mở cửa phòng, bước vào phòng, sau đó quay đầu nhìn Tần Dương, khuôn mặt bồng hồng:
- Muốn vào ngồi uống ly nước không?
Tần Dương không di chuyển bước chân, mỉm cười nói:
- Không còn sớm nữa, tôi không tiện vào, cô nghỉ ngơi sớm đi.
Tay cô gái vịn cửa, nhẹ nhàng cắn môi:
- Nhà tôi chỉ có mình tôi ở, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến người nào.
Tần Dương vẫn như cũ không nhúc nhích, mà là kiên quyết khoát tay với cô gái:
- Không cần, cô nghỉ ngơi sớm đi, lần sau không nên uống rượu nhiều như vậy. Ngủ ngon!
Tần Dương nói xong, cũng không đợi cô gái trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Cô gái tựa ở cạnh cửa, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn bóng lưng của Tần Dương, không tiếp tục lên tiếng, chỉ là ánh mắt mê mang, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Tần Dương đi thang máy ra tòa nhà, bỗng nhiên sinh lòng cảm ứng, quay đầu nhìn về phía lầu ba, lại thấy cô gái đang dựa vào cửa sổ phòng khách nhìn mình, cô đứng ngược sáng nên Tần Dương cũng không nhìn rõ mặt cô, nhưng có thể cảm giác được cô đang nhìn thẳng mình với ánh mắt chuyên chú.
Tần Dương cười cười, vẫy vẫy tay, quay người rời đi nơi này, gọi một chiếc xe taxi đi về đại học Trung Hải.
Ngồi dựa trên xe taxi nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay, Tần Dương nhịn không được cảm thán. Đầu tiên là tiệc đầy tháng, của Lôi Huy, tiếp đó là Miêu Toa mời mình làm khách quý, sau cùng là đưa một cô gái lạ lẫm say rượu về nhà, một ngày này thật là phong phú.
Nghĩ đến sau cùng cô gái mời mình vào nhà, nếu như mình thật sự vào thì đêm hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì hay không?
Tần Dương chưa bao giờ cho là mình là người tốt lành gì, nhưng chuyện như vậy hắn lại không muốn đi nếm thử.
Cô gái kia dường như coi mình thành một người khác, cho nên mới có cảm xúc kỳ lạ như vậy. Tần Dương khinh thường việc nhân lúc phụ nữ say rượu đi chiếm lợi, chỉ là bận rộn lâu như vậy dường như còn chưa biết tên cô gái đó nhỉ?
Người đã uống say thì chân cũng mềm, cô gái bị Tần Dương kéo qua, thân thể lập tức nghiêng về phía Tần Dương, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi và cảm giác mềm mại của cơ thể, đột nhiên tiếp xúc thân mật khiến Tần Dương trở nên lúng túng.
Hắn đưa tay vịn bả vai cô gái, đỡ cô đứng lên, nhẹ giọng nói:
- Cô chậm một chút, cẩn thận té ngã.
Khuôn mặt cô gái hồng hồng, ánh mắt mê man, cũng không biết là di chứng sau khi uống rượu hay là vì cái ôm thân mật vừa rồi. Cô nhẹ nhàng cắn bờ môi, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Anh đẹp trai, tôi hơi choáng, cậu có thể đưa tôi ra ngoài không?
Tần Dương nhìn cô có vẻ đi đường cũng là vấn đề, liền đỡ cánh tay cô đứng lên:
- Được thôi, để tôi đưa cô ra ngoài.
Tần Dương đưa tay vỗ về cô gái, cầm lấy túi xách giúp cô, sau đó đi ra ngoài.
Lúc đi ngang cửa ra vào thì bị Tiểu Quyên đứng ở bàn thu tiền và nhân viên phục vụ quán bar thấy Tần Dương đỡ mỹ nữ đi ra ngoài, cả đám đều nháy mắt ra hiệu với hắn, ánh mắt mập mờ, trong nụ cười chứa đầy thâm ý.
Lúc này, Tần Dương cũng không có biện pháp giải thích cái gì, chỉ có cười khổ đỡ cô gái ra ngoài.
Bước chân cô gái loạng choạng, căn bản là không có cách chống đỡ thân thể của mình, cô ôm lấy cánh tay Tần Dương, toàn thân như dựa vào trên người hắn. Cũng may sức lực của Tần Dương rất lớn nên trọng lượng của cô cũng không tính là gì, chỉ dùng một tay đỡ cô vững vàng đi tới ven đường.
Tần Dương liếc nhìn về chiếc xe, nghiêng đầu hỏi:
- Cô biết mình ở đâu chứ, có thể tự mình trở về không?
Cô gái quay đầu nhìn Tần Dương, cắn môi, tội nghiệp nói:
- Tôi biết, nhưng cậu có thể đưa tôi về nhà không?
Tần Dương hơi do dự một lát, còn chưa lên tiếng thì cô gái này đã nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu, biểu tình nhu nhược kia khiến Tần Dương thật sự không có cách nào cứng rắn từ chối cô.
- Cô uống say như vậy mà chúng ta cũng không quen biết gì, cô cứ yên tâm để tôi đưa cô về nhà sao?
Co gái cắn môi nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Cậu sẽ không... Không phải sao?
Tần Dương thở dài:
- Được rồi, đi thôi!
Trên mặt cô gái lộ ra nụ cười vui vẻ, như là đứa trẻ được thưởng bánh kẹo:
- Cảm ơn cậu.
Một chiếc xe taxi vừa chạy tới, Tần Dương gọi lại, đỡ cô gái lên xe, nghiêng đầu hỏi:
- Đi đâu?
Cô gái nói tên của một khu phố, xe taxi khởi động chạy đi.
Thân thể cô gái mềm nhũn dựa trên chỗ ngồi, mới 2 phút đã nghiêng người lại gần Tần Dương, tựa lên bờ vai hắn.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, do dự một chút, không dịch chuyển thân thể của mình. Người uống rượu say vốn là thấy cái gì thì dựa vào cái đó, mà cô cũng không cô động tác nào khác, thôi cứ để cô dựa vậy.
Cơ thể cô gái hơi co lại, giống như là mèo con tựa trên cánh tay Tần Dương, phảng phất đang tìm kiếm cảm giác an toàn, dụi hai cái, sau đó dường như tìm được tư thế thoải mái, không động đậy nữa.
Ước chừng 20 phút, xe taxi ngừng lại, tài xế xe taxi quay đầu nói:
- Đến rồi.
Tần Dương dùng đầu vai lắc lắc cô gái:
- Đến rồi này.
Cô gái ồ một tiếng, mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy, sau đó xuống xe, cầm lấy túi xách Tần Dương đưa tới, quay đầu nhìn Tần Dương cười cười, còn chưa kịp lên tiếng thì thân thể lại nghiêng ngả, lảo đảo tại chỗ, giống như cành liễu lắc lư theo làn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tần Dương lập tức đau đầu, con gái uống say thật là phiền phức!
Tần Dương vội vàng trả tiền xe, xuống xe, đưa tay đỡ cô gái đang lảo đảo, bất đắc dĩ nói:
- Đi thôi, tôi đưa cô lên nhà.
Cô gái không có phản bác, mà cực kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó rất tự nhiên đưa tay ôm lấy cánh cay Tần Dương, giống như đang bám lên cây vậy.
Tần Dương nhìn thoáng qua tay cô gái, cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi:
- Cô ở phòng nào? Số phòng bao nhiêu?
Cô gái nháy mắt mấy cái, ngón tay chỉ phía trước:
- Tôi biết đường, đi... Bên này.
Tần Dương thấy cô biết đường, cũng không nhiều lời, tùy ý cô kéo bản thân đi về phía trước, đi ước chừng 300 ~ 400 mét thì ngừng trước cửa một tòa nhà kiểu Tây, sau đó cô gái kéo hắn đi vào.
- Tôi ở lầu ba.
Tần Dương ngẩng đầu nhìn tòa nhà trong bóng đêm, nơi này có cấu tạo nhảy tầng, một hộ hai tầng, có vườn hoa riêng.
Điều kiện gia đình của cô gái này không tệ nhỉ.
Ở Trung Hải tấc đất tấc vàng, có nhà kiểu Tây thế này thì giá cũng phải hơn 1000 vạn, có khi đến cả 2000 vạn cũng đáng bỏ tiền.
Trong lòng Tần Dương cảm thán một câu, cũng không có suy nghĩ nhiều, đỡ cô gái vào thang máy lên lầu ba.
Cô gái lấy từ trong xách tay ra chìa khoá mở cửa phòng, bước vào phòng, sau đó quay đầu nhìn Tần Dương, khuôn mặt bồng hồng:
- Muốn vào ngồi uống ly nước không?
Tần Dương không di chuyển bước chân, mỉm cười nói:
- Không còn sớm nữa, tôi không tiện vào, cô nghỉ ngơi sớm đi.
Tay cô gái vịn cửa, nhẹ nhàng cắn môi:
- Nhà tôi chỉ có mình tôi ở, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến người nào.
Tần Dương vẫn như cũ không nhúc nhích, mà là kiên quyết khoát tay với cô gái:
- Không cần, cô nghỉ ngơi sớm đi, lần sau không nên uống rượu nhiều như vậy. Ngủ ngon!
Tần Dương nói xong, cũng không đợi cô gái trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Cô gái tựa ở cạnh cửa, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn bóng lưng của Tần Dương, không tiếp tục lên tiếng, chỉ là ánh mắt mê mang, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Tần Dương đi thang máy ra tòa nhà, bỗng nhiên sinh lòng cảm ứng, quay đầu nhìn về phía lầu ba, lại thấy cô gái đang dựa vào cửa sổ phòng khách nhìn mình, cô đứng ngược sáng nên Tần Dương cũng không nhìn rõ mặt cô, nhưng có thể cảm giác được cô đang nhìn thẳng mình với ánh mắt chuyên chú.
Tần Dương cười cười, vẫy vẫy tay, quay người rời đi nơi này, gọi một chiếc xe taxi đi về đại học Trung Hải.
Ngồi dựa trên xe taxi nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay, Tần Dương nhịn không được cảm thán. Đầu tiên là tiệc đầy tháng, của Lôi Huy, tiếp đó là Miêu Toa mời mình làm khách quý, sau cùng là đưa một cô gái lạ lẫm say rượu về nhà, một ngày này thật là phong phú.
Nghĩ đến sau cùng cô gái mời mình vào nhà, nếu như mình thật sự vào thì đêm hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì hay không?
Tần Dương chưa bao giờ cho là mình là người tốt lành gì, nhưng chuyện như vậy hắn lại không muốn đi nếm thử.
Cô gái kia dường như coi mình thành một người khác, cho nên mới có cảm xúc kỳ lạ như vậy. Tần Dương khinh thường việc nhân lúc phụ nữ say rượu đi chiếm lợi, chỉ là bận rộn lâu như vậy dường như còn chưa biết tên cô gái đó nhỉ?