Chí Tôn Đặc Công
Chương 125: Người có tài ắt sẽ được trọng vọng
- Tần Dương, đi theo chị để chị giới thiệu cho em một số người họ hàng và bạn bè.
Lô Quân Di nhiệt tình kéo Tần Dương đi. Cô làm thế là vì muốn giúp Tần Dương mở rộng mối quan hệ. Những người đến đây ngày hôm nay đều là những người tai to mặt lớn ở Trung Hải, biết đâu sau khi giới thiệu Tần Dương với họ thì sẽ tạo điều kiện thuận lợi hơn cho hắn phát triển.
Trong xã hội bây giờ, mối quan hệ cực kì có giá trị. Dù nhà họ Lôi có thể bao bọc Tần Dương nhưng Lô Quân Di càng muốn giúp Tần Dương tự tạo ra những mối quan hệ của riêng mình. Dựa vào người khác không bao giờ sánh nổi tự thân vận động, nhận cá không bằng học cách câu cá.
Mối quan hệ thường dựa trên nguyên tắc có đi có lại. Tôi giúp anh, anh lại giúp tôi. Dù Tần Dương chỉ là một sinh viên đại học nhưng hắn là người có thực tài. Không nói đâu xa, y thuật như thần của hắn đã đủ để bất cứ ai cũng phải coi trọng.
Nếu như tự Tần Dương đứng ra nhận là thần y thì không mấy người ở đây sẽ tin tưởng, có khi còn cho rằng hắn là kẻ lừa đảo. Một thanh niên hai mươi tuổi mà cũng dám tự xưng là thần y sao?
Nhưng nếu lời nói xuất phát từ miệng Lô Quân Di, và cả việc Lôi Kiến Quân đã có thể tự mình chống gậy đứng lên, là đủ để nói lên sự lợi hại của y thuật của Tần Dương. Hơn nữa, Lô Quân Di không chỉ giới thiệu Tần Dương với tư cách là thần y mà còn cả với tư cách là em trai cô, là người nhà họ Lôi.
Thực ra, Tần Dương không có hứng thú với kiểu chào hỏi xã giao này lắm, nhưng vì hắn biết Lô Quân Di muốn tốt cho mình nên cũng thuận theo, để cô kéo tay hắn đi giới thiệu với mọi người.
Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đứng ở xa nhìn cảnh này. Một lúc sau, Văn Ngạn Hậu quay sang nói với Thu Tư:
- Thằng bé này có chút tài năng đấy. Bao năm qua, chân của Lôi Kiến Quân đã làm bao danh y phải bó tay, không ai tìm ra được cách chữa, thế mà hắn làm được.
Thu Tư mỉm cười:
- Đệ tử của Ẩn Môn mỗi đời đều chỉ có một người, người này tài hoa xuất chúng, học rộng tài cao, đặc biệt y thuật cực kì xuất sắc. Tần Dương được sư phụ cho đi đến đây hiển nhiên là đã thành tài, không lợi hại sao được?
Văn Ngạn Hậu nhíu mày. Không phải là người tu hành chính là yếu điểm lớn nhất của Văn Ngạn Hậu.
- Chẳng lẽ bà định để nó cưới Vũ Nghiên ư?
Thu Tư nhìn Văn Ngạn Hậu, mỉm cười:
- Tính cách của Vũ Nghiên cao ngạo, làm gì cũng có chính kiến của riêng mình. Đây không phải là điều mà hai chúng ta có thể quyết định được. Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên. Nếu Vũ Nghiên đồng ý thì chúng ta cũng đừng cản trở. Nếu như Vũ Nghiên không đồng ý thì chúng ta cũng không ép.
Hơi ngừng lại một lát, Thu Tư nhìn bộ dáng khó đăm đăm của Văn Ngạn Hậu rồi cười nói:
- Ông là người đàn ông trưởng thành rồi mà không thể rộng lượng một chút sao? Mặc Vũ tin tưởng đệ tử của mình cũng nghĩa là tin tưởng con gái của ông đấy. Hơn nữa, nếu Tần Dương thực sự có thể khiến Vũ Nghiên động lòng, yêu nhau rồi cưới nhau thì chẳng phải cháu nó sẽ phải gọi ông là bố vợ ư?
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh:
- Tôi không muốn nghe nó gọi thế đâu. Nghe đã khó chịu rồi.
Thu Tư cười cười, ành mắt lại nhìn về Tần Dương ở phía xa:
- Dù tuổi của Tần Dương còn trẻ, mới đến Trung Hải được một tháng nhưng đã khiến nhà họ Lôi đứng ở bên cạnh hắn. Bằng tài năng của bản thân, nếu muốn, Tần Dương chắc chắn có thể xây dựng được thế lực của riêng mình. Ông không nên coi thường.
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh:
- Đệ tử Ẩn Môn chẳng phải thích chơi trò này nhất à? Cứu người để ban ơn. Những vị quan lớn và những người giàu có ai mà không ốm đau. Dù bản thân mình không ốm thì người nhà cũng có bệnh. Có ai mà không muốn kết bạn với một thần y có thể cứu mạng người từ cõi chết trở về. Cho nên bọn hắn có thể trở thành những kẻ có địa vị rất cao trong thời gian rất ngắn.
Thu Tư hé miệng cười:
- Đó là tài năng của người ta mà. Chẳng phải người có tài thì sẽ được trọng vọng hay sao?
Văn Ngạn Hậu thấy Thu Tư nói đỡ cho Tần Dương thì hơi khó chịu. Dù biết Thu Tư nói có lý nhưng từ góc độ cá nhân thì hắn không thể đồng tình được.
Hắn cực kì ghét Mạc Vũ, cũng cực kì ghét đệ tử của Mạc Vũ. Hắn ghét mọi thứ có liên quan đến Mạc Vũ.
Còn ở bên kia, Tần Dương bị Lô Quân Di kéo đến bàn của Lôi Kiến Quân và sắp xếp hắn ngồi bên cạnh ông. Trong bàn này đều là những ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, bhưng không thể nào xem thường những ông lão này, mỗi người trong số họ đều là nhân vật có thể làm rung chuyển Trung Hải.
Khi mấy ông lão này biết rằng Tần Dương chữa khỏi chân cho Lôi Kiến Quân, ánh mắt của ai cũng sáng lên, nhiệt tình mời Tần Dương đến nhà mình chơi.
Tần Dương thừa hiểu những lời mời này một phần là vì nể mặt Lôi Kiến Quân, một phần cũng vì coi trọng y thuật của mình. Tuy nhiên, Tần Dương không hề dự định dùng y thuật của mình để đi thiết lập các mối quan hệ. Nguyên nhân hắn đến Trung Hải chỉ là để học đại học, cho nên những lời mà Văn Ngạn Hậu nhận định trước đó đều là sai lầm.
Đi vòng quanh một lúc lâu, Tần Dương chợt nhớ ra rằng mình còn chưa đưa lễ vật ra nên mới giao cái túi nilon trong tay cho Lô Quân Di.
- Chị, hôm nay là ngày bé Huy đầy tháng, đây là lễ vật mà em chuẩn bị cho cháu. Cái này có thể giúp bồi bổ thân thể. Chị cứ đun lấy nước cho cháu uống thì từ từ cơ thể sẽ trở nên khỏe mạnh hơn, tăng cường sức miễn dịch và khó bị nhiễm bệnh hơn.
Lô Quân Di oán trách hắn:
- Em cũng chỉ là sinh viên mà thôi, cần gì đưa lễ vật. Em đến tham gia đã làm cho chị rất vui rồi. Mua lễ vật thế này thật là lãng phí tiền bạc.
Tần Dương cười cười:
- Đây là đồ mà sư phụ cho em. Bản thân em cũng không thể mua được lễ vật nào phù hợp đâu ạ.
Lô Quân Di thấy Tần Dương nói thế thì tin là món quà này cũng chỉ là mấy vị thuốc thông thường nên cô đành nhận lấy:
- Được rồi, nếu em đã tặng bé Huy thì chị nhận và cảm ơn em thay cháu nhé.
Một ông lão tóc bạc ngồi bên cạnh nhíu mày:
- Bé con mới đầy tháng nên thân thể còn yếu, nếu dùng thuốc bổ linh tinh thì có thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Cậu tặng loại thuốc gì vậy?
Một ông lão khác cũng cười nói:
- Đúng thế, trẻ con còn quá yếu, không thể dùng thuốc linh tinh. Cậu hãy lấy thuốc ra để lão Triệu xem. Dù sao hắn cũng là thầy thuốc nổi danh, kiểm định một chút cũng sẽ tốt hơn.
Lô Quân Di cảm thấy khó xử. Tất nhiên cô tin tưởng Tần Dương nhưng những người ngồi đây đều là bề trên nên không thể cãi lời. Tuy vậy, nếu lấy thuốc ra thì chẳng phải sẽ khiến Tần Dương hiểu lầm là mình không tin tưởng hắn?
Tần Dương hiểu nỗi khó xử của Lô Quân Di nên mỉm cười nói:
- Không sao đâu ạ. Nếu các ông các bác muốn nhìn thì chị cứ mở ra đi ạ.
Lô Quân Di nghe Tần Dương nói thế thì gật đầu rồi mở hộp ra. Ở trong hộp là những vị thuốc được gói ghém cẩn thận.
Lôi Kiến Quân cũng rất tò mò, những vị thuốc này hắn chưa từng gặp qua. Hắn cẩn thận nhớ lại lời Tần Dương nói. Đây đều là đồ mà sư phụ của Tần Dương cho nên chắc chắn không phải đồ bình thường được.
Một ông lão ở bên cạnh nhìn qua thì vẻ mặt trở nên nghi ngờ:
- Đây là cái gì vậy? Nhân sâm ư? Không giống lắm. Nhân sâm không nhỏ như thế.
Ông lão này tiện tay lấy ra một cây thuốc, ngửi ngửi hai lần rồi định bẻ nó ra.
Tần Dương nhíu mày, đang định ngăn cản thì ông lão họ Triệu biến sắc, đột nhiên đứng phắt dậy làm bát đũa trước mặt bị rơi xuống đất. Nhưng ông ta không hề để tâm, nhìn chằm chằm vào cây thuốc trong tay ông lão kia, quát với giọng rất mất bình tĩnh:
- Đừng nhúc nhích!
Lô Quân Di nhiệt tình kéo Tần Dương đi. Cô làm thế là vì muốn giúp Tần Dương mở rộng mối quan hệ. Những người đến đây ngày hôm nay đều là những người tai to mặt lớn ở Trung Hải, biết đâu sau khi giới thiệu Tần Dương với họ thì sẽ tạo điều kiện thuận lợi hơn cho hắn phát triển.
Trong xã hội bây giờ, mối quan hệ cực kì có giá trị. Dù nhà họ Lôi có thể bao bọc Tần Dương nhưng Lô Quân Di càng muốn giúp Tần Dương tự tạo ra những mối quan hệ của riêng mình. Dựa vào người khác không bao giờ sánh nổi tự thân vận động, nhận cá không bằng học cách câu cá.
Mối quan hệ thường dựa trên nguyên tắc có đi có lại. Tôi giúp anh, anh lại giúp tôi. Dù Tần Dương chỉ là một sinh viên đại học nhưng hắn là người có thực tài. Không nói đâu xa, y thuật như thần của hắn đã đủ để bất cứ ai cũng phải coi trọng.
Nếu như tự Tần Dương đứng ra nhận là thần y thì không mấy người ở đây sẽ tin tưởng, có khi còn cho rằng hắn là kẻ lừa đảo. Một thanh niên hai mươi tuổi mà cũng dám tự xưng là thần y sao?
Nhưng nếu lời nói xuất phát từ miệng Lô Quân Di, và cả việc Lôi Kiến Quân đã có thể tự mình chống gậy đứng lên, là đủ để nói lên sự lợi hại của y thuật của Tần Dương. Hơn nữa, Lô Quân Di không chỉ giới thiệu Tần Dương với tư cách là thần y mà còn cả với tư cách là em trai cô, là người nhà họ Lôi.
Thực ra, Tần Dương không có hứng thú với kiểu chào hỏi xã giao này lắm, nhưng vì hắn biết Lô Quân Di muốn tốt cho mình nên cũng thuận theo, để cô kéo tay hắn đi giới thiệu với mọi người.
Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đứng ở xa nhìn cảnh này. Một lúc sau, Văn Ngạn Hậu quay sang nói với Thu Tư:
- Thằng bé này có chút tài năng đấy. Bao năm qua, chân của Lôi Kiến Quân đã làm bao danh y phải bó tay, không ai tìm ra được cách chữa, thế mà hắn làm được.
Thu Tư mỉm cười:
- Đệ tử của Ẩn Môn mỗi đời đều chỉ có một người, người này tài hoa xuất chúng, học rộng tài cao, đặc biệt y thuật cực kì xuất sắc. Tần Dương được sư phụ cho đi đến đây hiển nhiên là đã thành tài, không lợi hại sao được?
Văn Ngạn Hậu nhíu mày. Không phải là người tu hành chính là yếu điểm lớn nhất của Văn Ngạn Hậu.
- Chẳng lẽ bà định để nó cưới Vũ Nghiên ư?
Thu Tư nhìn Văn Ngạn Hậu, mỉm cười:
- Tính cách của Vũ Nghiên cao ngạo, làm gì cũng có chính kiến của riêng mình. Đây không phải là điều mà hai chúng ta có thể quyết định được. Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên. Nếu Vũ Nghiên đồng ý thì chúng ta cũng đừng cản trở. Nếu như Vũ Nghiên không đồng ý thì chúng ta cũng không ép.
Hơi ngừng lại một lát, Thu Tư nhìn bộ dáng khó đăm đăm của Văn Ngạn Hậu rồi cười nói:
- Ông là người đàn ông trưởng thành rồi mà không thể rộng lượng một chút sao? Mặc Vũ tin tưởng đệ tử của mình cũng nghĩa là tin tưởng con gái của ông đấy. Hơn nữa, nếu Tần Dương thực sự có thể khiến Vũ Nghiên động lòng, yêu nhau rồi cưới nhau thì chẳng phải cháu nó sẽ phải gọi ông là bố vợ ư?
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh:
- Tôi không muốn nghe nó gọi thế đâu. Nghe đã khó chịu rồi.
Thu Tư cười cười, ành mắt lại nhìn về Tần Dương ở phía xa:
- Dù tuổi của Tần Dương còn trẻ, mới đến Trung Hải được một tháng nhưng đã khiến nhà họ Lôi đứng ở bên cạnh hắn. Bằng tài năng của bản thân, nếu muốn, Tần Dương chắc chắn có thể xây dựng được thế lực của riêng mình. Ông không nên coi thường.
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh:
- Đệ tử Ẩn Môn chẳng phải thích chơi trò này nhất à? Cứu người để ban ơn. Những vị quan lớn và những người giàu có ai mà không ốm đau. Dù bản thân mình không ốm thì người nhà cũng có bệnh. Có ai mà không muốn kết bạn với một thần y có thể cứu mạng người từ cõi chết trở về. Cho nên bọn hắn có thể trở thành những kẻ có địa vị rất cao trong thời gian rất ngắn.
Thu Tư hé miệng cười:
- Đó là tài năng của người ta mà. Chẳng phải người có tài thì sẽ được trọng vọng hay sao?
Văn Ngạn Hậu thấy Thu Tư nói đỡ cho Tần Dương thì hơi khó chịu. Dù biết Thu Tư nói có lý nhưng từ góc độ cá nhân thì hắn không thể đồng tình được.
Hắn cực kì ghét Mạc Vũ, cũng cực kì ghét đệ tử của Mạc Vũ. Hắn ghét mọi thứ có liên quan đến Mạc Vũ.
Còn ở bên kia, Tần Dương bị Lô Quân Di kéo đến bàn của Lôi Kiến Quân và sắp xếp hắn ngồi bên cạnh ông. Trong bàn này đều là những ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, bhưng không thể nào xem thường những ông lão này, mỗi người trong số họ đều là nhân vật có thể làm rung chuyển Trung Hải.
Khi mấy ông lão này biết rằng Tần Dương chữa khỏi chân cho Lôi Kiến Quân, ánh mắt của ai cũng sáng lên, nhiệt tình mời Tần Dương đến nhà mình chơi.
Tần Dương thừa hiểu những lời mời này một phần là vì nể mặt Lôi Kiến Quân, một phần cũng vì coi trọng y thuật của mình. Tuy nhiên, Tần Dương không hề dự định dùng y thuật của mình để đi thiết lập các mối quan hệ. Nguyên nhân hắn đến Trung Hải chỉ là để học đại học, cho nên những lời mà Văn Ngạn Hậu nhận định trước đó đều là sai lầm.
Đi vòng quanh một lúc lâu, Tần Dương chợt nhớ ra rằng mình còn chưa đưa lễ vật ra nên mới giao cái túi nilon trong tay cho Lô Quân Di.
- Chị, hôm nay là ngày bé Huy đầy tháng, đây là lễ vật mà em chuẩn bị cho cháu. Cái này có thể giúp bồi bổ thân thể. Chị cứ đun lấy nước cho cháu uống thì từ từ cơ thể sẽ trở nên khỏe mạnh hơn, tăng cường sức miễn dịch và khó bị nhiễm bệnh hơn.
Lô Quân Di oán trách hắn:
- Em cũng chỉ là sinh viên mà thôi, cần gì đưa lễ vật. Em đến tham gia đã làm cho chị rất vui rồi. Mua lễ vật thế này thật là lãng phí tiền bạc.
Tần Dương cười cười:
- Đây là đồ mà sư phụ cho em. Bản thân em cũng không thể mua được lễ vật nào phù hợp đâu ạ.
Lô Quân Di thấy Tần Dương nói thế thì tin là món quà này cũng chỉ là mấy vị thuốc thông thường nên cô đành nhận lấy:
- Được rồi, nếu em đã tặng bé Huy thì chị nhận và cảm ơn em thay cháu nhé.
Một ông lão tóc bạc ngồi bên cạnh nhíu mày:
- Bé con mới đầy tháng nên thân thể còn yếu, nếu dùng thuốc bổ linh tinh thì có thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Cậu tặng loại thuốc gì vậy?
Một ông lão khác cũng cười nói:
- Đúng thế, trẻ con còn quá yếu, không thể dùng thuốc linh tinh. Cậu hãy lấy thuốc ra để lão Triệu xem. Dù sao hắn cũng là thầy thuốc nổi danh, kiểm định một chút cũng sẽ tốt hơn.
Lô Quân Di cảm thấy khó xử. Tất nhiên cô tin tưởng Tần Dương nhưng những người ngồi đây đều là bề trên nên không thể cãi lời. Tuy vậy, nếu lấy thuốc ra thì chẳng phải sẽ khiến Tần Dương hiểu lầm là mình không tin tưởng hắn?
Tần Dương hiểu nỗi khó xử của Lô Quân Di nên mỉm cười nói:
- Không sao đâu ạ. Nếu các ông các bác muốn nhìn thì chị cứ mở ra đi ạ.
Lô Quân Di nghe Tần Dương nói thế thì gật đầu rồi mở hộp ra. Ở trong hộp là những vị thuốc được gói ghém cẩn thận.
Lôi Kiến Quân cũng rất tò mò, những vị thuốc này hắn chưa từng gặp qua. Hắn cẩn thận nhớ lại lời Tần Dương nói. Đây đều là đồ mà sư phụ của Tần Dương cho nên chắc chắn không phải đồ bình thường được.
Một ông lão ở bên cạnh nhìn qua thì vẻ mặt trở nên nghi ngờ:
- Đây là cái gì vậy? Nhân sâm ư? Không giống lắm. Nhân sâm không nhỏ như thế.
Ông lão này tiện tay lấy ra một cây thuốc, ngửi ngửi hai lần rồi định bẻ nó ra.
Tần Dương nhíu mày, đang định ngăn cản thì ông lão họ Triệu biến sắc, đột nhiên đứng phắt dậy làm bát đũa trước mặt bị rơi xuống đất. Nhưng ông ta không hề để tâm, nhìn chằm chằm vào cây thuốc trong tay ông lão kia, quát với giọng rất mất bình tĩnh:
- Đừng nhúc nhích!