Chí Tôn Đặc Công
Chương 112: Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô
Một cảnh phim đương nhiên quay không lâu, khi đạo diễn vừa hô cắt, Trịnh Minh Sinh đứng đợi bên cạnh liền vội vàng bước nhanh về phía trước, gọi Chu Hiểu Hiểu qua.
Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Dư Quang Thành đứng sóng vai với Tần Dương trên bậc thang, thái độ hoà nhã nói nói cười cười, trong lòng thấp thỏm, rối rít quay qua nhìn Chu Hiểu Hiểu. Tuy trên mặt họ không lộ ra vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ nhưng ý tứ trong ánh mắt đã hiện ra rất rõ ràng.
Không ngờ Dư Quang Thành lại đích thân đến.
Chu Hiểu Hiểu gặp nạn rồi!
E là bị mắng chửi một trận.
Mặc đù đoàn phim mới bắt đầu quay mấy ngày, nhưng tính cách ngang ngược của Chu Hiểu Hiểu trong đoàn phim ai cũng chịu đựng qua, ngoài đạo diễn và mấy nhân vật lớn không dám gây sự ra, trước mặt nhân viên bình thường thái độ đó chính là bộ dạng sai khiến, cao ngạo không chịu được.
Bây giờ thấy cô sắp gặp họa, không có ai đồng tình, có cũng chỉ là tâm trạng vui vẻ khi thấy hoạ và xem kịch hay.
Cho cô phách lối nè!
Cho cô lên mặt nè!
Lần này chọc tới người không nên chọc rồi chứ?
Đáng đời!
Trong lòng rất nhiều người đều mong giám đốc Dư mạnh mẽ trừng trị cô ấy một phen, tiêu diệt oai phong của cô ấy, có như vậy sau này mọi người trong đoàn phim mới có thể yên ổn một chút, phải không?
Từng ánh nhìn mọi người xung quanh khiến Chu Hiểu Hiểu như có gai sau lưng, cô khẽ cắn răng, ưỡn ngực đi theo Trịnh Minh Sinh đi qua đó.
Nói thế nào thì Chu gia cũng đầu tư bộ phim này, Dư Quang Thành làm gì cũng phải nể mặt mình chứ, cùng lắm nói hai câu không nặng không nhẹ, làm bộ thôi, tệ lắm thì bản thân mình nói xin lỗi tiểu tử đó.
Trịnh Minh Sinh không dám nói nhiều với Chu Hiểu Hiểu, bây giờ hắn chỉ mong mình không gặp hoạ là tốt rồi, làm gì còn có thể quan tâm đến Chu Hiểu Hiểu?
Rất nhanh Chu Hiểu Hiểu liền bị đưa đến trước mặt Dư Quang Thành, trên mặt Chu Hiểu Hiểu lộ ra nụ cười tươi rói như đang diễn:
- Giám đốc Dư, sao anh tự mình tới trường quay vậy?
Dư Quang Thành không cười, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng rất lạnh:
- Chu Hiểu Hiểu, cô mượn cớ đóng phim tát Lý Tư Kỳ, còn đổ lỗi Lý Tư Kỳ muốn đẩy cô xuống nước, muốn đánh Lý Tư Kỳ, mấy chuyện này cô có nhận không?
Ánh mắt Chu Hiểu Hiểu chớp động, nói dối:
- Lúc quay phim có lẽ tôi xuống tay hơi nặng, nhưng tôi cũng là muốn quay phim cho tốt thôi, nếu không thì giả tạo quá. Lúc tôi rơi xuống nước, Lý Tư Kỳ ở ngay sau tôi, lúc đó tôi tưởng là do tát cô ấy mạnh quá, trong lòng cô ấy ôm hận trả thù tôi nên mới đẩy tôi. Bây giờ nghĩ lại có thể là do tôi không cẩn thận, tôi có thể xin lỗi cô ấy...
Mắt Tần Dương khẽ nheo lại, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng.
Xin lỗi?
Lời xin lỗi của Trịnh Minh Sinh Tần Dương có thể chấp nhận, một phần vì Trịnh Minh Sinh chẳng qua là xua đuổi mình một chút, hắn nhiều lắm chỉ xem như kẻ tiếp tay cho Chu Hiểu Hiểu, mặt khác Trịnh Minh Sinh là người của Dư Quang Thành, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, hơn nữa Trịnh Minh Sinh đã cúi người xin lỗi trước mặt mọi người, thái độ này cũng rất thoả đáng.
Còn về Chu Hiểu Hiểu, nhìn cô vẫn còn đang ở đây tranh cãi là biết cô căn bản không cảm thấy mình sai rồi. Cho dù nói xin lỗi chẳng qua chỉ là cho có hình thức, nói xin lỗi kiểu hình thức như vậy, nếu chấp nhận ngược lại mới là bị làm nhục.
Dư Quang Thành nhìn Tần Dương bên cạnh, thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng liền biết thái độ của Tần Dương, hắn sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của Chu Hiểu Hiểu.
Dư Quang Thành khoát tay, cắt ngang lời giải thích của Chu Hiểu Hiểu, lạnh lùng nói:
- Chu Hiểu Hiểu, có có thể thu dọn đồ đạc rời đoàn phim rồi, vai cô đảm nhận đến đây chấm dứt, phía đoàn phim sẽ tìm người khác thay thế vai của cô!
Lời của Dư Quang Thành vừa nói ra, chung quanh nhất thời xôn xao lên.
- Cái đệch, ác thế cơ à?!
- Thanh niên kia rốt cuộc là ai, giám đốc Dư lại cưỡng ép đuổi Chu Hiểu Hiểu vì hắn, phải biết cô ấy đã kí hợp đồng rồi…
- Tôi vốn cho rằng chỉ là làm cho có, xin lỗi là xong, không ngờ lại làm thật!
- Thật là ngầu quá rồi, đại gia quả nhiên có thể làm gì cũng được!
- Đuổi Chu Hiểu Hiểu sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Trước đó cũng quay không ít phân cảnh của cô ấy, vậy chẳng phải là hủy bỏ toàn bộ sao?
Chu Hiểu Hiểu đứng trên bậc thang, gương mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, cả người ngây ngốc như phỗng, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khó tin.
Đuổi mình?
Không phải là một diễn viên mới sao, không phải một người bạn của cô ấy sao?
Chuyện như này trong rất nhiều đoàn phim không phải đều có sao?
- Giám đốc Dư, tôi đã kí hợp đồng rồi, cha tôi cũng có đầu tư vào bộ phim này…
Chu Hiểu Hiểu còn chưa dứt lời, Dư Quang Thành đã vẫy vẫy tay với người phụ nữ hơn ba mươi tuổi yên tĩnh đứng một bên, người phụ nữ đó nhanh chóng đi đến cạnh Dư Quang Thành.
- Hủy bỏ hợp đồng cô ấy, ngoài ra thông báo cho Chu Phong, tiền đầu tư bộ phim này trả lại cho ông ấy, hạng mục Hồng Lăng Cách Cách không tiếp nhận đầu tư của ông ấy nữa, vấn đề liên quan đến hợp đồng cô giải quyết đi!
Người phụ nữ kia gật đầu dứt khoát:
- Vâng, giám đốc Dư!
Dư Quang Thành chuyển mắt, nhìn về Trịnh Minh Sinh mặt đầy khiếp sợ bên cạnh:
- Bắt đầu từ bây giờ, Chu Hiểu Hiểu không thuộc đoàn phim Hồng Lăng Cách Cách nữa, cậu phụ trách đốc thúc cô ấy rời khỏi đoàn phim. Đoàn phim không phải là chỗ cho những người nhàn rỗi có thể tùy tiện ở lại!
Trong con ngươi Chu Hiểu Hiểu lộ ra vẻ kinh hoàng không thể giấu được, cô hoàn toàn không ngờ tới việc Dư Quang Thành lại ác độc như vậy, không chỉ đuổi cô khỏi đoàn phim mà ngay cả đầu tư của cha cô cũng bị rút ra!
Phải biết bộ phim này nhất định là một bộ phim lớn sẽ nổi tiếng, cha cô không dễ gì mới thuyết phục được Truyền thông Quang Ảnh để ông đầu tư một số, một phần định kiếm chác, một phần cũng vì tiền đồ ngôi sao của con gái, nhưng hôm nay mọi thứ đều bị hủy hoại!
Tất cả mọi thứ đều do cô ngang ngược, nhằm vào Lý Tư Kỳ, tát cô ấy bạt tai, ngậm máu phun người, gài tang vật giá họa Lý Tư Kỳ, còn nhục mạ Tần Dương, muốn đuổi hắn đi. Chỉ là một đứa học sinh, một diễn viên mới thôi mà, chuyện này xem ra trong mắt cô là chuyện nhỏ rất bình thường, nhưng sao lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy?
Chu Hiểu Hiểu hối hận tím cả ruột.
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Dư Quang Thành, cô biết mọi chuyện này đều là Dư Quang Thành làm cho Tần Dương bên cạnh xem, vì để làm nguôi lửa giận trong lòng Tần Dương.
Chu Hiểu Hiểu bước nhanh chạy đến trước mặt Tần Dương, cúi sâu người, lưng trực tiếp cong đến chín mươi độ:
- Cậu Tần, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, có mắt không biết thái sơn, tôi xin lỗi cậu, xin cậu bỏ qua cho tôi…Tôi xin lỗi cô Lý được không, xin cậu để giám đốc Dư thu hồi quyết định. Sau này tôi nhất định diễn xuất thật quy củ, không dám ức hiếp người khác nữa, xin cậu cho tôi một cơ hội đi!
Tần Dương nhìn Chu Hiểu Hiểu trước mặt vô cùng khẩn cầu, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có trách nhiệm với việc mình làm. Nếu tôi chỉ là một người bình thường, cô làm nhục Lý Tư Kỳ và tôi, chúng tôi chỉ có thể nhịn, mà cô lại không vì việc này mà cảm thấy xấu hổ, cô chỉ biết đắc ý, chỉ càng ngang ngược.
- Nếu xin lỗi có thể xoa dịu mọi vết thương đã tạo ra, vậy cái giá làm tổn thương người khác cũng thấp quá đi. Lời xin lỗi của cô tôi không chấp nhận, vì một người không tôn trọng người khác cũng không đáng được người khác tôn trọng và thông cảm.
Giọng nói Tần Dương hơi dừng lại một chút, ánh mắt nhìn lướt qua Trịnh Minh Sinh bên cạnh:
- Mời cô đi đi, trường quay không tiếp đãi những người không có phận sự, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay đó.
Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Dư Quang Thành đứng sóng vai với Tần Dương trên bậc thang, thái độ hoà nhã nói nói cười cười, trong lòng thấp thỏm, rối rít quay qua nhìn Chu Hiểu Hiểu. Tuy trên mặt họ không lộ ra vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ nhưng ý tứ trong ánh mắt đã hiện ra rất rõ ràng.
Không ngờ Dư Quang Thành lại đích thân đến.
Chu Hiểu Hiểu gặp nạn rồi!
E là bị mắng chửi một trận.
Mặc đù đoàn phim mới bắt đầu quay mấy ngày, nhưng tính cách ngang ngược của Chu Hiểu Hiểu trong đoàn phim ai cũng chịu đựng qua, ngoài đạo diễn và mấy nhân vật lớn không dám gây sự ra, trước mặt nhân viên bình thường thái độ đó chính là bộ dạng sai khiến, cao ngạo không chịu được.
Bây giờ thấy cô sắp gặp họa, không có ai đồng tình, có cũng chỉ là tâm trạng vui vẻ khi thấy hoạ và xem kịch hay.
Cho cô phách lối nè!
Cho cô lên mặt nè!
Lần này chọc tới người không nên chọc rồi chứ?
Đáng đời!
Trong lòng rất nhiều người đều mong giám đốc Dư mạnh mẽ trừng trị cô ấy một phen, tiêu diệt oai phong của cô ấy, có như vậy sau này mọi người trong đoàn phim mới có thể yên ổn một chút, phải không?
Từng ánh nhìn mọi người xung quanh khiến Chu Hiểu Hiểu như có gai sau lưng, cô khẽ cắn răng, ưỡn ngực đi theo Trịnh Minh Sinh đi qua đó.
Nói thế nào thì Chu gia cũng đầu tư bộ phim này, Dư Quang Thành làm gì cũng phải nể mặt mình chứ, cùng lắm nói hai câu không nặng không nhẹ, làm bộ thôi, tệ lắm thì bản thân mình nói xin lỗi tiểu tử đó.
Trịnh Minh Sinh không dám nói nhiều với Chu Hiểu Hiểu, bây giờ hắn chỉ mong mình không gặp hoạ là tốt rồi, làm gì còn có thể quan tâm đến Chu Hiểu Hiểu?
Rất nhanh Chu Hiểu Hiểu liền bị đưa đến trước mặt Dư Quang Thành, trên mặt Chu Hiểu Hiểu lộ ra nụ cười tươi rói như đang diễn:
- Giám đốc Dư, sao anh tự mình tới trường quay vậy?
Dư Quang Thành không cười, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng rất lạnh:
- Chu Hiểu Hiểu, cô mượn cớ đóng phim tát Lý Tư Kỳ, còn đổ lỗi Lý Tư Kỳ muốn đẩy cô xuống nước, muốn đánh Lý Tư Kỳ, mấy chuyện này cô có nhận không?
Ánh mắt Chu Hiểu Hiểu chớp động, nói dối:
- Lúc quay phim có lẽ tôi xuống tay hơi nặng, nhưng tôi cũng là muốn quay phim cho tốt thôi, nếu không thì giả tạo quá. Lúc tôi rơi xuống nước, Lý Tư Kỳ ở ngay sau tôi, lúc đó tôi tưởng là do tát cô ấy mạnh quá, trong lòng cô ấy ôm hận trả thù tôi nên mới đẩy tôi. Bây giờ nghĩ lại có thể là do tôi không cẩn thận, tôi có thể xin lỗi cô ấy...
Mắt Tần Dương khẽ nheo lại, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng.
Xin lỗi?
Lời xin lỗi của Trịnh Minh Sinh Tần Dương có thể chấp nhận, một phần vì Trịnh Minh Sinh chẳng qua là xua đuổi mình một chút, hắn nhiều lắm chỉ xem như kẻ tiếp tay cho Chu Hiểu Hiểu, mặt khác Trịnh Minh Sinh là người của Dư Quang Thành, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, hơn nữa Trịnh Minh Sinh đã cúi người xin lỗi trước mặt mọi người, thái độ này cũng rất thoả đáng.
Còn về Chu Hiểu Hiểu, nhìn cô vẫn còn đang ở đây tranh cãi là biết cô căn bản không cảm thấy mình sai rồi. Cho dù nói xin lỗi chẳng qua chỉ là cho có hình thức, nói xin lỗi kiểu hình thức như vậy, nếu chấp nhận ngược lại mới là bị làm nhục.
Dư Quang Thành nhìn Tần Dương bên cạnh, thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng liền biết thái độ của Tần Dương, hắn sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của Chu Hiểu Hiểu.
Dư Quang Thành khoát tay, cắt ngang lời giải thích của Chu Hiểu Hiểu, lạnh lùng nói:
- Chu Hiểu Hiểu, có có thể thu dọn đồ đạc rời đoàn phim rồi, vai cô đảm nhận đến đây chấm dứt, phía đoàn phim sẽ tìm người khác thay thế vai của cô!
Lời của Dư Quang Thành vừa nói ra, chung quanh nhất thời xôn xao lên.
- Cái đệch, ác thế cơ à?!
- Thanh niên kia rốt cuộc là ai, giám đốc Dư lại cưỡng ép đuổi Chu Hiểu Hiểu vì hắn, phải biết cô ấy đã kí hợp đồng rồi…
- Tôi vốn cho rằng chỉ là làm cho có, xin lỗi là xong, không ngờ lại làm thật!
- Thật là ngầu quá rồi, đại gia quả nhiên có thể làm gì cũng được!
- Đuổi Chu Hiểu Hiểu sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Trước đó cũng quay không ít phân cảnh của cô ấy, vậy chẳng phải là hủy bỏ toàn bộ sao?
Chu Hiểu Hiểu đứng trên bậc thang, gương mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, cả người ngây ngốc như phỗng, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khó tin.
Đuổi mình?
Không phải là một diễn viên mới sao, không phải một người bạn của cô ấy sao?
Chuyện như này trong rất nhiều đoàn phim không phải đều có sao?
- Giám đốc Dư, tôi đã kí hợp đồng rồi, cha tôi cũng có đầu tư vào bộ phim này…
Chu Hiểu Hiểu còn chưa dứt lời, Dư Quang Thành đã vẫy vẫy tay với người phụ nữ hơn ba mươi tuổi yên tĩnh đứng một bên, người phụ nữ đó nhanh chóng đi đến cạnh Dư Quang Thành.
- Hủy bỏ hợp đồng cô ấy, ngoài ra thông báo cho Chu Phong, tiền đầu tư bộ phim này trả lại cho ông ấy, hạng mục Hồng Lăng Cách Cách không tiếp nhận đầu tư của ông ấy nữa, vấn đề liên quan đến hợp đồng cô giải quyết đi!
Người phụ nữ kia gật đầu dứt khoát:
- Vâng, giám đốc Dư!
Dư Quang Thành chuyển mắt, nhìn về Trịnh Minh Sinh mặt đầy khiếp sợ bên cạnh:
- Bắt đầu từ bây giờ, Chu Hiểu Hiểu không thuộc đoàn phim Hồng Lăng Cách Cách nữa, cậu phụ trách đốc thúc cô ấy rời khỏi đoàn phim. Đoàn phim không phải là chỗ cho những người nhàn rỗi có thể tùy tiện ở lại!
Trong con ngươi Chu Hiểu Hiểu lộ ra vẻ kinh hoàng không thể giấu được, cô hoàn toàn không ngờ tới việc Dư Quang Thành lại ác độc như vậy, không chỉ đuổi cô khỏi đoàn phim mà ngay cả đầu tư của cha cô cũng bị rút ra!
Phải biết bộ phim này nhất định là một bộ phim lớn sẽ nổi tiếng, cha cô không dễ gì mới thuyết phục được Truyền thông Quang Ảnh để ông đầu tư một số, một phần định kiếm chác, một phần cũng vì tiền đồ ngôi sao của con gái, nhưng hôm nay mọi thứ đều bị hủy hoại!
Tất cả mọi thứ đều do cô ngang ngược, nhằm vào Lý Tư Kỳ, tát cô ấy bạt tai, ngậm máu phun người, gài tang vật giá họa Lý Tư Kỳ, còn nhục mạ Tần Dương, muốn đuổi hắn đi. Chỉ là một đứa học sinh, một diễn viên mới thôi mà, chuyện này xem ra trong mắt cô là chuyện nhỏ rất bình thường, nhưng sao lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy?
Chu Hiểu Hiểu hối hận tím cả ruột.
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Dư Quang Thành, cô biết mọi chuyện này đều là Dư Quang Thành làm cho Tần Dương bên cạnh xem, vì để làm nguôi lửa giận trong lòng Tần Dương.
Chu Hiểu Hiểu bước nhanh chạy đến trước mặt Tần Dương, cúi sâu người, lưng trực tiếp cong đến chín mươi độ:
- Cậu Tần, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, có mắt không biết thái sơn, tôi xin lỗi cậu, xin cậu bỏ qua cho tôi…Tôi xin lỗi cô Lý được không, xin cậu để giám đốc Dư thu hồi quyết định. Sau này tôi nhất định diễn xuất thật quy củ, không dám ức hiếp người khác nữa, xin cậu cho tôi một cơ hội đi!
Tần Dương nhìn Chu Hiểu Hiểu trước mặt vô cùng khẩn cầu, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có trách nhiệm với việc mình làm. Nếu tôi chỉ là một người bình thường, cô làm nhục Lý Tư Kỳ và tôi, chúng tôi chỉ có thể nhịn, mà cô lại không vì việc này mà cảm thấy xấu hổ, cô chỉ biết đắc ý, chỉ càng ngang ngược.
- Nếu xin lỗi có thể xoa dịu mọi vết thương đã tạo ra, vậy cái giá làm tổn thương người khác cũng thấp quá đi. Lời xin lỗi của cô tôi không chấp nhận, vì một người không tôn trọng người khác cũng không đáng được người khác tôn trọng và thông cảm.
Giọng nói Tần Dương hơi dừng lại một chút, ánh mắt nhìn lướt qua Trịnh Minh Sinh bên cạnh:
- Mời cô đi đi, trường quay không tiếp đãi những người không có phận sự, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay đó.