Chỉ Muốn Làm Mỹ Nhân Tiên Tôn Lạnh Lùng Cao Quý
Chương 29: Ngài cút đi! Ta ghét ngài!
Đôi chân của mỹ nhân Tiên Tôn giơ lên cao, các ngón chân duỗi thẳng, y vừa hét thất thanh vừa không ngừng run rẩy, phải đến khi toàn bộ tinh dịch tích trữ trong bao tinh hoàn bắn ra hết, thì hai chân y mới thoát lực buông xuống.
Nhưng nước tiểu trong âm hộ y vẫn chưa phun hết.
Y đi tiểu thêm nửa ngày trời nữa mới tiểu xong, cuối cùng, lỗ *** của y co rút mấy lần, ép ra thêm hai ba giọt, đọng lại trên miệng *** ướt át.
Lúc này bụng dưới của y dính đầy tinh dịch y bắn ra, thân dưới ướt dầm dề, nước tiểu trộn với d*m thủy nhỏ giọt khắp nơi, sáng bóng một màu dâm đãng dưới ánh nắng, nước tiểu chảy dọc xuống hai cẳng chân trắng nõn.
Mặt mũi dính đầy vệt nước mắt, một bên núm vú bị bú nút đến đỏ bừng ánh nước, to hơn cả bên còn lại một vòng, khắp cơ thể đều là dấu vết bị ức hiếp yêu thương, trông vừa dâm loạn và tội nghiệp.
Mặc dù Vô Sinh Tửu được cho là có thể chuốc say tiên nhân, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một thứ đồ chơi để trợ hứng, tác dụng của nó bị hạn chế với tu sĩ có tu vi cao như Vi Vân.
Sau khi bị Ma Tôn dằn vặt một trận, rượu theo nước tiểu bài tiết ra ngoài, Vi Vân Tiên Tôn cũng tỉnh táo lại từ trong mơ màng, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Y… Vậy mà y mới… mới…
Vi Vân không thể tin được những gì mình đã làm!
Đi tiểu…
Xuất tinh…
Mà hiện tại bộ ngực và cái *** dâm đãng của y vẫn còn đang mở toang cho người ta tùy ý thị gian!
Y hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao, liều mạng giãy giụa trong lòng Ma Tôn: “Ngài thả ta xuống!”
Lần này y thật sự rất tức giận, bèn dùng hết sức giãy giụa, Trấm Diệm Ma Tôn sợ y tự làm mình bị thương nên đành phải đặt y xuống đất.
Vừa được tự do, y lập tức dùng áo choàng che lại thân thể đầy dấu vết dâm loạn bẩn thỉu của mình, đi vài bước sang một bên, tránh xa những người này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài cút đi!”
Ma Tôn đang định đi lại gần y thì y đã vội vàng quát lên: “Không được qua đây!”
Trấm Diệm thở dài, dịu dàng nói: “Bảo bối, hôm nay là ta sai. Nhưng mà thân thể của em…”
Tiên Tôn thấy hắn dứt khoát nhận lỗi nhưng lại không chân thành chút nào, như thể chỉ đang dỗ dành y như một đứa trẻ ngu ngốc, Tiên Tôn càng tức giận hơn.
Ngay lúc y sắp nổi giận lần nữa, hai chân y đột nhiên mềm nhũn, thậm chí không thể đứng vững.
Hóa ra chỉ trong vỏn vẹn nửa ngày mà y đã bị Trấm Diệm làm cho xuất ra hai lần, vòng xoáy linh lực trong cơ thể càng ngày càng lớn.
Mới nãy khi y xuất tinh, linh lực mà Trấm Diệm Ma Tôn cho y đã bị tiêu hao hết, thậm chỉ còn có chút không đủ, vậy nên hiện giờ thân thể y vô cùng rã rời, tất nhiên là đứng không vững.
Thấy mỹ nhân Tiên Tôn sắp ngã xuống, đương nhiên Ma Tôn sẽ không để ý đến lệnh cấm của bảo bối nhà mình, hắn lập tức tiến lên ôm người vào lòng.
Vi Vân nghĩ tới việc mình bị người đàn ông này chơi đùa hết một ngày một đêm, trong lòng căm tức vô cùng, y giãy giụa nói: “Buông ra! Ta không muốn ngài chạm vào ta!”
Ma Tôn liên tục dỗ dành y: “Bảo bối đừng giận mà, cẩn thận tức giận hại thân …”
Vi Vân nghe hắn cứ luôn miệng gọi “bảo bối” một cách thân thiết và trôi chảy như vậy, y liền nghĩ đến việc Trấm Diệm Ma Tôn đã trìu mến gọi biết bao nhiêu người là bảo bối ở trên giường, trái tim y càng thêm đau đớn giận dữ, y vươn tay đẩy vai hắn: “Cút!”
Bình thường y chưa bao giờ thốt ra một lời chửi bới nào, nhưng hôm nay y thực sự đã bị ép đến phát cáu, đương nhiên không quan tâm đến tác phong, thái độ và tu dưỡng của bản thân nữa, nhưng y cũng chỉ có thể buộc miệng nói ra một từ “cút”.
Ma Tôn thấy đôi mắt đẹp của y trừng to, bên trong tràn ngập vẻ giận dữ nhưng cũng chứa đầy sức sống, hoạt sắc sinh hương hơn bình thường, giống như một chú mèo con xinh đẹp duỗi móng vuốt của mình cào cấu lung tung, mèo con tự cho rằng mình rất hung ác, nhưng lại không biết cậu làm vậy chỉ khiến hắn ngứa ngáy tâm can, khiến *** của hắn lại cứng thêm ba phần.
Chỉ là Ma Tôn cũng biết mình làm như vậy cũng thật quá đáng với bé cưng, mỹ nhân thật sự bị hắn chọc tức rồi, nên hắn đành phải kìm nén dục vọng, ôn tồn nói: “Được rồi, được rồi, ta sẽ cút. Nhưng lỡ em bị ngã thì phải làm sao? Để ta truyền linh khí cho em trước đi, bổ sung linh lực cho cơ thể rồi nói tiếp được không?”
Hắn nói như chuyện bình thường, nhưng lại nhắc nhở Vi Vân người này đã lợi dụng bổ sung linh lực cho y mà chiếm tiện nghi của y rất nhiều, máu nóng xông lên đầu, y liền nói mà không lựa lời: “Không dám làm phiền Tôn chủ. Trong môn phái ta có người, ta tùy tiện chọn một người để song tu là được rồi!”
Trấm Diệm biết y chỉ nói cho bỏ tức, nhưng hắn vẫn không khỏi ghen tuông khi nghe thấy điều đó, hắn càng ôm y chặt hơn.
Vi Vân liều mạng giãy dụa, nhưng lại cảm thấy như có vòng sắt trói quanh người, không thể động đậy, phía dưới còn có một vật gì đó cứng rắn và nóng hổi đâm vào bụng dưới y, y cả giận quát: “Buông ra! “
Đương nhiên Trấm Diệm Ma Tôn sẽ không buông y ra, mặc kệ y vùng vẫy trong lòng hắn.
Vi Vân đã tiêu hao rất nhiều linh khí, giãy giụa một lúc liền mất hết sức lực, đành phải không cam lòng nằm trong vòng tay đối phương thở hổn hển.
Thấy y đã bình tĩnh lại, Ma Tôn dùng tay vuốt ve gáy của y, chậm rãi truyền linh khí vào người y như vỗ về một chú mèo con.
Vi Vân không muốn tiếp nhận, lắc đầu tránh né.
“Ta không cần linh khí của ngài!”
Trấm Diệm nhẹ giọng nói: “Chỉ là tình thế cấp bách, em hãy chịu đựng một lúc.”
Tu sĩ Chính đạo của Nhân tộc ngoài miệng thì lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng thế giới này dù sao cũng tôn sùng sức mạnh, vì vậy, dù Vi Vân có vẻ ngoài lạnh lùng quyến rũ, tính tình không quá cứng rắn nhưng lại có thiên phú tu đạo đáng kinh ngạc, tuổi còn trẻ mà đã chống đỡ kết giới của Nhân tộc, ngoài mặt không ai dám coi thường y.
Y chưa bao giờ yếu đuối trước mặt người khác như ngày hôm nay, bị ép làm nhiều chuyện tục tĩu như vậy, mà vẫn phải dựa vào linh khí của người này để cứu mình.
Trong lòng y hỗn loạn, y vừa khinh thường chính mình, vừa căm hận Ma Tôn, nhưng tình yêu y dành cho Ma Tôn vẫn không xoay chuyển, khiến y chẳng biết phải làm sao.
Linh khí mà Trấm Diệm truyền cho y chỉ có thể tạm thời làm dịu cơn khát của y.
Y đã mơ hồ cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn, tựa như có thứ gì đó đang trào ra từ phần dưới cơ thể.
Trong thâm tâm Vi Vân biết rõ, cơn hứng tình của mình sắp đến rồi.
Nhưng y đã bị Trấm Diệm dạy dỗ triệt để từ trong ra ngoài, y không còn là một xử nam không biết gì về sắc dục, trong lòng y không thể chấp nhận làm những việc đáng xấu hổ này với người khác nữa.
Nhưng y lại không muốn bị Ma Tôn xem như một món đồ chơi, vậy nên chuyện hứng tình cũng không thể giải quyết được.
Càng nghĩ càng thấy buồn, trong lòng y tủi thân vô cùng, y lại bắt đầu khóc.
Lần này cách y khóc hoàn toàn khác với cách y khóc trong lúc bị trêu chọc trước đó, y chỉ mở to hai mắt và rơi nước mắt, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Người trong Ma tộc từ trước đến nay đều buông thả và phóng đãng, Ma Tôn chưa bao giờ thấy ai khóc mà đáng thương như Tiên Tôn cả, lòng hắn càng rối bời hơn, cũng không quan tâm đến chuyện truyền linh khí nữa, hắn chỉ ôm người vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, thôi nào bảo bối, đợi thân thể em tốt lên rồi muốn đánh muốn mắng ta tùy ý em.”
Vi Vân nghe xong lời này càng tức giận, cho dù y có lấy lại thực lực thời đỉnh cao cũng chưa chắc đánh lại cái tên khốn này!
“Ngài cút đi!” Y lại đẩy ngực Ma Tôn, nhưng căn bản đẩy không được, “Ta ghét ngài!”
Ma Tôn chỉ biết luôn miệng dỗ dành: “Chờ em khỏe lại ta sẽ cút.”
Nhưng bây giờ y không song tu với người khác thì làm sao khỏe lại được!
Nếu không phải vì tên khốn này, làm sao y lại đến nông nỗi này?
Tiên Tôn vừa khóc vừa tức giận nói: “Ai tin ngài nữa! Vừa rồi ta cầu xin ngài thu lại phân thân, nhưng ngài có chịu thu đâu!”
“Là ta sai,” Ma Tôn nhận lỗi, nhanh chóng thu hồi bốn phân thân đang xem náo nhiệt, “Ta thu bọn họ lại rồi.”
Bây giờ thu lại thì có ích gì! Y đã bị… đã bị rất nhiều người nhìn thấy…
“Tại sao ngài lại dùng đủ cách làm nhục ta như vậy?”
Ma Tôn vội vàng giải thích: “Ta sai phân thân lên núi, vốn chỉ muốn đích thân cầu hôn em, nhưng mà bảo bối à, em thật sự quá hấp dẫn, ngay cả thánh nhân cũng không nhịn nổi…”
Vi Vân chợt nhớ tới cảnh tượng “hấp dẫn” đó là như thế nào, y xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng, vội vàng quát: “Ngài im đi!”
Y lại nhớ tới trước đây mình đã từng gặp Phi Diễm Tiên Tử vài lần.
Ma tộc không bảo thủ như Nhân tộc, lúc nào tiên tử cũng ăn mặc rất mát mẻ, hở nửa ngực, vòng eo thon gọn thắt nơ thật chặt, váy dài xẻ đến xương hông, mỗi khi bước đi đều lộ ra đôi chân dài trắng nõn, nghĩ lại cũng rất hấp dẫn người ta.
Y lạnh giọng nói: “Phi Diễm Tiên Tử càng hấp dẫn hơn, chắc là mỗi lần Ma Tôn nhìn thấy nàng ta đều nhịn không nổi.”
Trấm Diệm Ma Tôn nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao chủ đề này lại liên quan tới Phi Diễm Tiên Tử.
“Cô ta có hấp dẫn hay không thì liên quan gì đến ta?”
Vi Vân giận không thể tả: “Vậy xem ra Tôn chủ chơi chán nàng ta rồi.”
“Cái gì?” Trấm Diệm sửng sốt, cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn, “Bảo bối, rốt cuộc em đã nghe được tin đồn gì vậy?”
Nhưng nước tiểu trong âm hộ y vẫn chưa phun hết.
Y đi tiểu thêm nửa ngày trời nữa mới tiểu xong, cuối cùng, lỗ *** của y co rút mấy lần, ép ra thêm hai ba giọt, đọng lại trên miệng *** ướt át.
Lúc này bụng dưới của y dính đầy tinh dịch y bắn ra, thân dưới ướt dầm dề, nước tiểu trộn với d*m thủy nhỏ giọt khắp nơi, sáng bóng một màu dâm đãng dưới ánh nắng, nước tiểu chảy dọc xuống hai cẳng chân trắng nõn.
Mặt mũi dính đầy vệt nước mắt, một bên núm vú bị bú nút đến đỏ bừng ánh nước, to hơn cả bên còn lại một vòng, khắp cơ thể đều là dấu vết bị ức hiếp yêu thương, trông vừa dâm loạn và tội nghiệp.
Mặc dù Vô Sinh Tửu được cho là có thể chuốc say tiên nhân, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một thứ đồ chơi để trợ hứng, tác dụng của nó bị hạn chế với tu sĩ có tu vi cao như Vi Vân.
Sau khi bị Ma Tôn dằn vặt một trận, rượu theo nước tiểu bài tiết ra ngoài, Vi Vân Tiên Tôn cũng tỉnh táo lại từ trong mơ màng, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Y… Vậy mà y mới… mới…
Vi Vân không thể tin được những gì mình đã làm!
Đi tiểu…
Xuất tinh…
Mà hiện tại bộ ngực và cái *** dâm đãng của y vẫn còn đang mở toang cho người ta tùy ý thị gian!
Y hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao, liều mạng giãy giụa trong lòng Ma Tôn: “Ngài thả ta xuống!”
Lần này y thật sự rất tức giận, bèn dùng hết sức giãy giụa, Trấm Diệm Ma Tôn sợ y tự làm mình bị thương nên đành phải đặt y xuống đất.
Vừa được tự do, y lập tức dùng áo choàng che lại thân thể đầy dấu vết dâm loạn bẩn thỉu của mình, đi vài bước sang một bên, tránh xa những người này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài cút đi!”
Ma Tôn đang định đi lại gần y thì y đã vội vàng quát lên: “Không được qua đây!”
Trấm Diệm thở dài, dịu dàng nói: “Bảo bối, hôm nay là ta sai. Nhưng mà thân thể của em…”
Tiên Tôn thấy hắn dứt khoát nhận lỗi nhưng lại không chân thành chút nào, như thể chỉ đang dỗ dành y như một đứa trẻ ngu ngốc, Tiên Tôn càng tức giận hơn.
Ngay lúc y sắp nổi giận lần nữa, hai chân y đột nhiên mềm nhũn, thậm chí không thể đứng vững.
Hóa ra chỉ trong vỏn vẹn nửa ngày mà y đã bị Trấm Diệm làm cho xuất ra hai lần, vòng xoáy linh lực trong cơ thể càng ngày càng lớn.
Mới nãy khi y xuất tinh, linh lực mà Trấm Diệm Ma Tôn cho y đã bị tiêu hao hết, thậm chỉ còn có chút không đủ, vậy nên hiện giờ thân thể y vô cùng rã rời, tất nhiên là đứng không vững.
Thấy mỹ nhân Tiên Tôn sắp ngã xuống, đương nhiên Ma Tôn sẽ không để ý đến lệnh cấm của bảo bối nhà mình, hắn lập tức tiến lên ôm người vào lòng.
Vi Vân nghĩ tới việc mình bị người đàn ông này chơi đùa hết một ngày một đêm, trong lòng căm tức vô cùng, y giãy giụa nói: “Buông ra! Ta không muốn ngài chạm vào ta!”
Ma Tôn liên tục dỗ dành y: “Bảo bối đừng giận mà, cẩn thận tức giận hại thân …”
Vi Vân nghe hắn cứ luôn miệng gọi “bảo bối” một cách thân thiết và trôi chảy như vậy, y liền nghĩ đến việc Trấm Diệm Ma Tôn đã trìu mến gọi biết bao nhiêu người là bảo bối ở trên giường, trái tim y càng thêm đau đớn giận dữ, y vươn tay đẩy vai hắn: “Cút!”
Bình thường y chưa bao giờ thốt ra một lời chửi bới nào, nhưng hôm nay y thực sự đã bị ép đến phát cáu, đương nhiên không quan tâm đến tác phong, thái độ và tu dưỡng của bản thân nữa, nhưng y cũng chỉ có thể buộc miệng nói ra một từ “cút”.
Ma Tôn thấy đôi mắt đẹp của y trừng to, bên trong tràn ngập vẻ giận dữ nhưng cũng chứa đầy sức sống, hoạt sắc sinh hương hơn bình thường, giống như một chú mèo con xinh đẹp duỗi móng vuốt của mình cào cấu lung tung, mèo con tự cho rằng mình rất hung ác, nhưng lại không biết cậu làm vậy chỉ khiến hắn ngứa ngáy tâm can, khiến *** của hắn lại cứng thêm ba phần.
Chỉ là Ma Tôn cũng biết mình làm như vậy cũng thật quá đáng với bé cưng, mỹ nhân thật sự bị hắn chọc tức rồi, nên hắn đành phải kìm nén dục vọng, ôn tồn nói: “Được rồi, được rồi, ta sẽ cút. Nhưng lỡ em bị ngã thì phải làm sao? Để ta truyền linh khí cho em trước đi, bổ sung linh lực cho cơ thể rồi nói tiếp được không?”
Hắn nói như chuyện bình thường, nhưng lại nhắc nhở Vi Vân người này đã lợi dụng bổ sung linh lực cho y mà chiếm tiện nghi của y rất nhiều, máu nóng xông lên đầu, y liền nói mà không lựa lời: “Không dám làm phiền Tôn chủ. Trong môn phái ta có người, ta tùy tiện chọn một người để song tu là được rồi!”
Trấm Diệm biết y chỉ nói cho bỏ tức, nhưng hắn vẫn không khỏi ghen tuông khi nghe thấy điều đó, hắn càng ôm y chặt hơn.
Vi Vân liều mạng giãy dụa, nhưng lại cảm thấy như có vòng sắt trói quanh người, không thể động đậy, phía dưới còn có một vật gì đó cứng rắn và nóng hổi đâm vào bụng dưới y, y cả giận quát: “Buông ra! “
Đương nhiên Trấm Diệm Ma Tôn sẽ không buông y ra, mặc kệ y vùng vẫy trong lòng hắn.
Vi Vân đã tiêu hao rất nhiều linh khí, giãy giụa một lúc liền mất hết sức lực, đành phải không cam lòng nằm trong vòng tay đối phương thở hổn hển.
Thấy y đã bình tĩnh lại, Ma Tôn dùng tay vuốt ve gáy của y, chậm rãi truyền linh khí vào người y như vỗ về một chú mèo con.
Vi Vân không muốn tiếp nhận, lắc đầu tránh né.
“Ta không cần linh khí của ngài!”
Trấm Diệm nhẹ giọng nói: “Chỉ là tình thế cấp bách, em hãy chịu đựng một lúc.”
Tu sĩ Chính đạo của Nhân tộc ngoài miệng thì lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng thế giới này dù sao cũng tôn sùng sức mạnh, vì vậy, dù Vi Vân có vẻ ngoài lạnh lùng quyến rũ, tính tình không quá cứng rắn nhưng lại có thiên phú tu đạo đáng kinh ngạc, tuổi còn trẻ mà đã chống đỡ kết giới của Nhân tộc, ngoài mặt không ai dám coi thường y.
Y chưa bao giờ yếu đuối trước mặt người khác như ngày hôm nay, bị ép làm nhiều chuyện tục tĩu như vậy, mà vẫn phải dựa vào linh khí của người này để cứu mình.
Trong lòng y hỗn loạn, y vừa khinh thường chính mình, vừa căm hận Ma Tôn, nhưng tình yêu y dành cho Ma Tôn vẫn không xoay chuyển, khiến y chẳng biết phải làm sao.
Linh khí mà Trấm Diệm truyền cho y chỉ có thể tạm thời làm dịu cơn khát của y.
Y đã mơ hồ cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn, tựa như có thứ gì đó đang trào ra từ phần dưới cơ thể.
Trong thâm tâm Vi Vân biết rõ, cơn hứng tình của mình sắp đến rồi.
Nhưng y đã bị Trấm Diệm dạy dỗ triệt để từ trong ra ngoài, y không còn là một xử nam không biết gì về sắc dục, trong lòng y không thể chấp nhận làm những việc đáng xấu hổ này với người khác nữa.
Nhưng y lại không muốn bị Ma Tôn xem như một món đồ chơi, vậy nên chuyện hứng tình cũng không thể giải quyết được.
Càng nghĩ càng thấy buồn, trong lòng y tủi thân vô cùng, y lại bắt đầu khóc.
Lần này cách y khóc hoàn toàn khác với cách y khóc trong lúc bị trêu chọc trước đó, y chỉ mở to hai mắt và rơi nước mắt, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Người trong Ma tộc từ trước đến nay đều buông thả và phóng đãng, Ma Tôn chưa bao giờ thấy ai khóc mà đáng thương như Tiên Tôn cả, lòng hắn càng rối bời hơn, cũng không quan tâm đến chuyện truyền linh khí nữa, hắn chỉ ôm người vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, thôi nào bảo bối, đợi thân thể em tốt lên rồi muốn đánh muốn mắng ta tùy ý em.”
Vi Vân nghe xong lời này càng tức giận, cho dù y có lấy lại thực lực thời đỉnh cao cũng chưa chắc đánh lại cái tên khốn này!
“Ngài cút đi!” Y lại đẩy ngực Ma Tôn, nhưng căn bản đẩy không được, “Ta ghét ngài!”
Ma Tôn chỉ biết luôn miệng dỗ dành: “Chờ em khỏe lại ta sẽ cút.”
Nhưng bây giờ y không song tu với người khác thì làm sao khỏe lại được!
Nếu không phải vì tên khốn này, làm sao y lại đến nông nỗi này?
Tiên Tôn vừa khóc vừa tức giận nói: “Ai tin ngài nữa! Vừa rồi ta cầu xin ngài thu lại phân thân, nhưng ngài có chịu thu đâu!”
“Là ta sai,” Ma Tôn nhận lỗi, nhanh chóng thu hồi bốn phân thân đang xem náo nhiệt, “Ta thu bọn họ lại rồi.”
Bây giờ thu lại thì có ích gì! Y đã bị… đã bị rất nhiều người nhìn thấy…
“Tại sao ngài lại dùng đủ cách làm nhục ta như vậy?”
Ma Tôn vội vàng giải thích: “Ta sai phân thân lên núi, vốn chỉ muốn đích thân cầu hôn em, nhưng mà bảo bối à, em thật sự quá hấp dẫn, ngay cả thánh nhân cũng không nhịn nổi…”
Vi Vân chợt nhớ tới cảnh tượng “hấp dẫn” đó là như thế nào, y xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng, vội vàng quát: “Ngài im đi!”
Y lại nhớ tới trước đây mình đã từng gặp Phi Diễm Tiên Tử vài lần.
Ma tộc không bảo thủ như Nhân tộc, lúc nào tiên tử cũng ăn mặc rất mát mẻ, hở nửa ngực, vòng eo thon gọn thắt nơ thật chặt, váy dài xẻ đến xương hông, mỗi khi bước đi đều lộ ra đôi chân dài trắng nõn, nghĩ lại cũng rất hấp dẫn người ta.
Y lạnh giọng nói: “Phi Diễm Tiên Tử càng hấp dẫn hơn, chắc là mỗi lần Ma Tôn nhìn thấy nàng ta đều nhịn không nổi.”
Trấm Diệm Ma Tôn nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao chủ đề này lại liên quan tới Phi Diễm Tiên Tử.
“Cô ta có hấp dẫn hay không thì liên quan gì đến ta?”
Vi Vân giận không thể tả: “Vậy xem ra Tôn chủ chơi chán nàng ta rồi.”
“Cái gì?” Trấm Diệm sửng sốt, cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn, “Bảo bối, rốt cuộc em đã nghe được tin đồn gì vậy?”