Chỉ Là "Đã Từng"
Chương 3
6.
Cuối cùng, Giang Ngôn vẫn buộc phải để lại hộp cơm và rời đi.
Tôi đứng ở trong phòng, sau một lúc im lặng, vẫn là ngồi xuống, ăn cơm trưa.
Nói thật thì, cũng không ngon lắm.
Tay nghề nấu ăn của Giang Ngôn, không thể nào sau mấy ngày ngắn ngủi tôi rời khỏi mà tăng vọt được, nấu bị cháy, thậm chí anh ấy còn quên bỏ muối.
Thu dọn xong hộp cơm trở về bàn làm việc, tôi nhìn thấy tin nhắn của Giang Ngôn:
[Cơm có ngon không em? Có chỗ nào không hợp với khẩu vị của em không, lần sau anh sẽ cải thiện.]
Ngữ khí của anh ấy có chút cẩn thận.
[Không ngon, lần sau cũng không cần mang tới nữa.]
Tôi không để lại chút đường lui nào cả.
Giang Ngôn cũng không lập tức trả lời tôi, sau hồi lâu mới gửi lại một icon mèo con đáng yêu, kết thúc đoạn tin nhắn này.
Trạng thái và giọng điệu giữa chúng tôi, không biết từ khi nào, đã hoàn toàn bị đảo ngược lại.
Buổi trưa ngày hôm sau, anh ấy lại cầm trên tay hộp cơm mới xuất hiện ở cổng công ty chúng tôi.
Tôi bất chấp ánh mắt hiếu kỳ của đồng nghiệp mà kéo anh ấy vào phòng trà, quay lại khoá của, lạnh lùng nhìn anh ấy: “Giang Ngôn, anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tay anh ấy dừng ở giữa không trung, run rẩy, vẻ mặt chán nản nhìn tôi: “Tiểu Mẫn, em thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa sao?”
Tôi không nói lời nào.
Anh ấy miễn cưỡng nhếch khóe môi, đem hộp cơm để trên bàn, lại từ trong tay tôi cầm lấy hộp đã được rửa sạch: “Vậy anh đi đây. Ngày mai em muốn ăn gì, có thể gửi tin nhắn cho anh.”
Ngày hôm sau, do phải nghiệm thu từng giai đoạn của dự án, nên Lâm Thần đã đến công ty của chúng tôi một chuyến, anh ấy bận tới giờ tan sở buổi trưa.
Anh ấy cười nói: “Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục nhé?”
Tôi đương nhiên là đồng ý, kết quả lúc bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Giang Ngôn đứng ở đó.
Lúc anh ấy nhìn thấy Lâm Thần đứng bên cạnh tôi, sắc mặt anh ấy trở nên trắng bệch.
Tôi thu hồi ánh mắt, trên vai tôi có một lực ấm áp nhẹ nhàng truyền xuống.
Là Lâm Thần …. khoác tay qua vai tôi.
Cho đến khi chúng tôi bước vào thang máy, hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Giang Ngôn, anh ấy cũng không buông tay, trong không gian yên tĩnh này anh ấy nhẹ nhàng nói:
“Có những người sau khi nhận ra bản thân mình thật sự đã thua, mới bắt đầu hối hận. Nhưng sự hối hận này, không chắc là vì thật sự yêu thích, mà chỉ là không cam tâm mà thôi.”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy: “ Anh nói Giang Ngôn à?”
Lâm Thần trầm mặc khoảng hai giây, sau đó rất thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”
“Anh hình như … không thích anh ấy lắm?”
“Lúc trước khi anh ta đến trường tìm em, anh từng thấy qua bọn em. Nắng như thế, em vừa chạy vừa thở hổn hển, anh ta đến cười một cái cũng không.”
Anh ấy đang nói, đột nhiên quay người sang một bên, vén mái tóc lộn xộn của tôi ra sau tai, chậm rãi nói:
“Đường Mẫn, bốn năm trước anh đã tỏ tình với em. Anh ta đối với em như thế, em cảm thấy anh còn có thể có suy nghĩ tốt về anh ta sao?”
Bởi vì Lâm Thần đột nhiên cúi đầu, nên khoảng cách của tôi và anh ấy bị kéo lại gần.
Hơi ấm được truyền qua giữa hơi thở, mang theo hương thơm gỗ êm dịu.
Tôi mím chặt môi, đang muốn mở miệng nói thì bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh “Ding”.
Thang máy tới tầng một rồi.
Lâm Thần nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn lịch sự đứng thẳng người:
“Bỏ đi…chúng ta đi thôi.”
Lúc chúng tôi quay trở về, Giang Ngôn đã không còn ở đó nữa.
Kiểm tra điện thoại cũng không thấy tin nhắn của anh ấy.
Người này, cứ như thế biến mất trong cuộc sống của tôi.
Qua một thời gian sau, tôi thỉnh thoảng nghe được người bạn học cấp ba của tôi Ninh Vi kể rằng, một dự án mới của công ty Giang Ngôn gặp chút vấn đề, anh ấy cần phải tăng ca, dưới sự giúp đỡ của Lạc Giao, cuối cùng cũng được giải quyết.
Ba của Giang Ngôn cũng rất hài lòng với cô ấy, đang suy nghĩ tới việc đính hôn của hai gia đình.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, mất tập trung trong giây lát.
Mãi đến khi Ninh Vi gửi qua rất nhiều icon, lại cẩn thận hỏi tôi: “Đường Mẫn, cậu không sao chứ?”
Tôi bình tĩnh lại: “ Không sao, vừa mới đi lấy cục sạc. Đây không phải chuyện tốt sao? Suy cho cùng thời đại học, Giang Ngôn cũng đã lên kế hoạch làm thế nào để cầu hôn Lạc Giao rồi.”
“Nhưng … cậu không buồn sao? Tôi nhớ là một tháng trước, cậu và Giang Ngôn còn ở bên nhau mà phải không?”
Ngón tay trên màn hình điện thoại bỗng nhiên run lên, tôi hạ mắt xuống, trả lời: “ Ừm, chúng tôi đã chia tay được một khoảng thời gian rồi.”
Có lẽ nhận ra bầu không khí không đúng lắm, Ninh Vi rất nhanh chóng đổi chủ đề, nói rằng cuối tuần sau có buổi họp lớp cấp ba, đồng thời mời tất cả các bạn cùng lớp hiện đang ở Thượng Hải, hỏi tôi có muốn đi không.
“Còn có thể dắt theo người nhà.”
Ban đầu tôi không quá quan trọng việc này, cho đến sáng ngày hôm họp lớp đó, Ninh Vi bỗng nhiên nói với tôi, Lạc Giao và Giang Ngôn có thể sẽ tới.
Tôi cắn chặt môi, vốn muốn nói thẳng với cô ấy là tôi không đi nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, Lâm Thần nhấn chuông cửa nhà tôi.
Vì tâm lý tế nhị, tôi tắt điện thoại bỏ vào túi quần ra mở cửa, ngẩng đầu lên hỏi anh ấy: Lâm Thần, hôm nay anh có rảnh không?”
7.
Lâm Thần rất thoải mái đồng ý cùng tôi đi họp lớp, thậm chí còn quay về nhà thay một bộ đồ trang trọng hơn.
Khi đến trước cửa phòng riêng của khách sạn, anh ấy dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của tôi.
“Đi thôi.”
Anh ấy nháy mắt với tôi một cách trẻ con.
Ngay khi bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy Giang Ngôn ngồi trước bàn, và bên cạnh là Lạc Giao của anh ấy.
Đã ba năm tôi chưa gặp Lạc Giao rồi.
Lúc này khi tôi nhìn vào ánh mắt cố tình che giấu của cô ta, vô số mảnh kí ức ùa về trong tâm trí tôi, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bối rối.
“Đường Mẫn!”
Một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai rất nhiệt tình chào đón chúng tôi tới.
Đối chiếu khuôn mặt của cô ấy với những hình ảnh selfie trong vòng bạn bè, tôi rất nhanh nhận ra, cô ấy chính là Ninh Vi.
“Woa, Đường Mẫn, cậu đúng là đã thay đổi rất nhiều!”
Ánh mắt của cô ấy chuyển từ khuôn mặt của tôi quay sang bên, dừng lại trên người Lâm Thần, ánh mắt thể hiện vẻ hứng thú: “Đây là….”
“Tôi là bạn của Đường Mẫn, Lâm Thần.”
Lâm Thần mỉm cười, đưa tay về phía Ninh Vi: “Cô có thể coi tôi như người đang theo đuổi Đường Mẫn.”
Lúc anh ấy nói câu này hơi cao giọng, cả căn phòng im lặng một lúc, ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về phía tôi.
Ánh mắt khó chịu nhất trong số đó, chính là đôi mắt đen láy của Giang Ngôn.
Trước kia tôi rất sợ khi nhìn thấy ánh mắt đó.
Thời tôi học năm thứ ba cấp ba, chỉ vì tôi trả lời sai một câu hỏi, tôi đã bị giáo viên dạy toán tâm trạng không tốt mắng suốt năm phút, ánh mắt của những người xung quanh hoặc là đồng tình hoặc là chế giễu tôi khiến tôi không hề thoải mái.
Chính lúc này Giang Ngôn đứng lên.
Anh ấy ủê oải đứng dậy, thản nhiên như không có người đi về phía cửa lớp, dưới ánh mắt không thể tin nổi của giáo viên anh ấy quay đầu lại:
“Quên nói…. thưa thầy, em muốn đi vệ sinh.”
Bây giờ, tôi đã không còn tính cách rụt rè và tự ti thời đi học nữa rồi.
Khi tôi định thần lại, đôi mắt quen thuộc đó đã ở rất gần.
Lâm Thần tiến về phía trước, kéo tôi về phía sau, dắt tay dẫn tôi đi về phía Giang Ngôn.
Giang Ngôn không nhìn anh ấy, chỉ nhìn tôi, nói với giọng khàn khàn: “ Đường Mẫn, em có cần thiết phải tránh mặt anh như thế không?”
Tôi mím chặt môi, không nói gì.
Thấy bầu không khí không ổn, Ninh Vi rất nhiệt tình chen vào, chuyển chủ đề, dẫn chúng tôi tới bàn ngồi xuống.
Trong bầu không khí sôi nổi của trò chơi đổi ly thay ly, tôi và Lâm Thần trả lời lưu loát, ngược lại, Giang Ngôn ngồi phía chéo đối diện với tôi có chút im lặng, ánh mắt nhìn tôi trong giây lát.
Lạc Giao ngồi ở bên cạnh, cười rồi đặt một miếng thịt cừu nhỏ vào đ ĩa của Giang Ngôn, nhưng anh ấy tỏ vẻ không có chút cảm kích nào.
Cô ta cắn chặt môi, bỗng nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt cười nói: “Đường Mẫn à, nhiều năm không gặp, cậu đã thay đổi rất nhiều.”
Ly rượu dừng ở trên miệng, tôi cũng ngước mắt lên nhìn cô ta:
“Cậu thì ngược lại, không có gì thay đổi.”
“Phải không? Giang Ngôn vẫn luôn nói tôi đã trưởng thành không ít mà, bản thân tôi cũng thấy vậy.”
Cô ta mỉm cười và khoác tay Giang Ngôn, thuận thế dựa vào vai anh ta:
“Nghe nói khi tôi không ở đây, Đường Mẫn vẫn luôn chăm sóc Giang Ngôn rất tốt. Cảm ơn cậu nhiều nhé, Đợi sau mấy tháng sau khi tôi với Giang Ngôn đính hôn, cậu nhất định phải tới tham dự đó!”
Tôi nói cô ta không thay đổi, đúng là không sai.
Không đợi tôi mở miệng, Lâm Thần ngồi bên cạnh tôi lắc nhẹ cốc trà ở trong tay, đột nhiên thở dài cảm thán: “Trà ngon, trà ngon.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lạc Giao đột nhiên cứng đơ.
Giang Ngôn nhìn tôi một cái, lặng lẽ rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta, hạ thanh âm nói: “Anh không có …. ý định đính hôn.”
Biểu cảm của Lạc Giao cực kỳ khó coi, ánh mắt như mũi dao sắc bén chĩa thẳng về phía tôi.
Tôi đương nhiên rất bình tĩnh nhìn cô ta một lúc, nhưng cuối cùng cô ta đành phải nhìn chỗ khác.
Sau ba ly rượu, Ninh Vi cùng những người bạn học khác bắt đầu ôn lại chuyện cũ.
Bọn họ bắt đầu nói từ hội thể thao mùa thu năm thứ ba cấp ba, tôi đột nhiên đứng dậy, hạ giọng nói: “Tôi uống hơi nhiều, muốn đi ra ngoài hít thở một chút.”
Sau đó không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa, đi đến phòng nhà vệ sinh cuối hành lang mới dừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu trong gương, chìm trong suy nghĩ.
Hội thể thao năm đó, tôi đã đăng ký chạy cự ly 3000m, nhưng đúng vào ngày hôm đó tôi lại đến tháng.
Vốn dĩ muốn xin rút, nhưng do lòng tự trọng và lý do xấu hổ, tôi đành bước xuống đường chạy với khuôn mặt trắng bệch.
Chạy xong 3000m, Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, quỳ xuống trên đường chạy, run rẩy không đứng dậy được.
Giang Ngôn là người đầu tiên phát hiện biểu hiện lạ của tôi.
Không có cái ôm như trong phim thần tượng.
Anh ấy chỉ gọi thêm một bạn học nam tới, hai người cùng nhau dìu tôi vào phòng y tế, sau khi nhìn tôi đã được tiếp nước, lại nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, không lâu sau, trong khi tôi vẫn đang truyền nước, anh ấy lại quay lại.
Lúc đó đang là chập tối, bên ngoài là âm thanh lễ hội ầm ĩ, ánh đèn lộng lẫy đung đưa, thỉnh thoảng có một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Anh ấy cứ như thế đứng trước giường bệnh, trên môi nở một nụ cười.
Tôi hỏi nhỏ: “Sao cậu không đi xem biểu diễn?”
“Năm nào cũng thế, có gì đâu mà xem?”
Giang Ngôn kéo ghế ngồi xuống, lại ngước đầu lên nhìn tôi một cái.
“Sợ cậu một mình cảm thấy chán, nên qua đây.”
Thời khắc đó, tôi đã thật sự tưởng rằng anh ấy có ý gì đó với tôi.
Đến khi Giang Ngôn lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi, ngồi đánh game, sau đó nháy mắt với tôi:
“Đừng nói với người khác.”
Những hy vọng trong tôi lập tức bị dập tắt, nhưng hạt giống rung động, vẫn âm thầm được gieo xuống.
Tôi mở vòi nước, vốc một vốc nước lạnh lên mặt, dần tỉnh táo hơn.
Ra khỏi cửa, một bóng dáng rất quen thuộc đứng bên cửa sổ, không chớp mắt nhìn tôi.
Là Giang Ngôn.
Tôi nhếch khóe môi, quay người rời đi, anh ấy lại bước tới, chặn tôi lại.
“Đường Mẫn, em ít nhất cũng phải cho anh một cơ hội giải thích chứ.”
Anh ấy giống như lại sợ tôi không cho anh ta cơ hội, trực tiếp nói ra:
“Buổi tối ngày hôm đó, đúng lúc anh đang định huỷ đặt chỗ, Lạc Giao bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói có việc gấp cần nói chuyện với anh, và cần một nơi riêng tư. Nhà hàng xung quanh đều hết chỗ, anh không muốn đến nhà cô ấy hoặc khách sạn, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến phòng bao em đặt trước…. anh thề, anh và cô ấy không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Giang Ngôn, bây giờ anh nói những lời này còn có ý nghĩa gì không? Nếu hai người sắp đính hôn rồi, anh cứ việc ở bên cô ấy không phải là được rồi sao?”
“Anh không đính hôn với cô ta!” Giang Ngôn đột nhiên đưa tay ra ngăn tôi lại, vây tôi trong vòng tay của anh ấy.
“Đường Mẫn, là cô ta chủ động tìm tới ba anh bàn chuyện hợp tác. Sau này anh mới phát hiện, chuyện ba năm trước gia đình anh suýt phá sản, có thể liên quan tới cô ta, vì vậy mới tương kế tựu kế.”
Sự gấp gáp trong mắt anh ấy không thể che dấu, tôi ngạc nhiên phát hiện tâm trạng của mình không hề dao động chút nào.
“Giang Ngôn.” Tôi từ từ mở miệng, từng câu từng chữ, rất rõ ràng.
“Cho dù buổi tối ngày hôm đó có là hiểu nhầm đi chăng nữa, vậy những chuyện ở trong quá khứ, cũng là hiểu lầm hết sao?”
Lông mi của Giang Ngôn run rẩy.
“Ban đầu, anh lợi dụng tôi rất nhiều lần để k1ch thích Lạc Giao, muốn cô ta ghen, để cô ta chủ động làm hoà với anh, anh ở bên tôi ba năm, từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới chuyện kết hôn, không phải là vì đang đợi Lạc Giao sao?”
Nói đến đây, một cảm giác nặng nề chợt dâng lên trong lòng tôi, còn xen lẫn chút buồn.
Nhìn Giang Ngôn không nói được lời nào nữa, tôi dùng lực đẩy mạnh cánh tay của anh ấy ra, đi về phía trước không quay lại.
Lâm Thần còn đang đợi tôi ở cửa thang máy.
Tôi đi đến bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi về đi.”
8.
Sau khi về nhà, Ninh Vi mới nói với tôi, lần họp lớp này, thực ra là do Giang Ngôn đứng ra tổ chức.
“Anh ấy nói giữa cậu và anh ấy có chút hiểu lầm, cậu không muốn gặp anh ấy, nên anh ấy mới muốn mượn cơ hội này để giải thích rõ….”
Giọng nói của Ninh Vi đầy vẻ xin lỗi.
Tôi sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Không sao đâu.”
Còn về vì sao Giang Ngôn muốn giải thích rõ với tôi, nhưng vẫn đưa theo Lạc Giao đi cùng tới bữa tiệc, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Khi anh ấy giải thích việc tối hôm đó là hiểu lầm, tôi chợt nhận ra, tôi chia tay với anh ấy không chỉ vì mỗi chuyện đó.
Trong thời gian đợi anh ấy về nhà, tôi đã nhớ lại những kí ức từ thời cấp ba tới bây giờ, nhớ lại từng chút một mới phát hiện, tình yêu của tôi dành cho anh ấy theo thời gian dài đã vơi dần trong sự chờ đợi vô ích.
Khoảnh khắc tôi nghe được chuyện Lạc Giao vẫn chưa kết hôn, tình yêu đó cũng hoàn toàn biến mất.
Trong mắt những người xung quanh, tôi đã yêu đơn phương Giang Ngôn từ rất lâu, yêu đến không còn sự tôn nghiêm của bản thân nữa.
Nhưng tôi biết, tôi vẫn luôn đợi, đợi đến cơ hội cuối cùng có thể buông bỏ anh ấy.
Sau lần đi chơi Disneyland trở về, Giang Ngôn và Lạc Giao đã quay lại với nhau sau hai tháng chia tay.
Vòng bạn bè của anh ta đã đăng ảnh hai người, là bức ảnh hai người selfie trước lâu đài Disney, với dòng chữ: “Vẫn là những người đang yêu nhau hợp nhau nhất.”
Thực ra trong bức ảnh đó còn có tôi, chỉ là ở góc của bức ảnh đó bị sticker chú chó nhỏ dễ thương che lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào vòng bạn bè nửa tiếng đồng hồ, sau đó nhấn vào hình đại diện, chặn tất cả các thông báo của Giang Ngôn.
Sau này, tôi dành toàn lực vào chuyện học hành, tham gia các cuộc thi, giành học bổng, cố gắng khiến mỗi ngày trở nên bận rộn nhất có thể.
Nhưng chỉ bản thân tôi rõ, mỗi đêm, tôi đã mơ thấy Giang Ngôn như thế nào sau khi ngủ.
Mơ về tiết tự học thời cấp ba, tôi đang vò đầu nghiêm túc luyện đề, mà anh ấy ngồi bên cạnh, gục đầu xuống bàn ngủ một cách lười nhác.
Đợi khi chủ nhiệm tới kiểm tra, tôi dùng đầu bút chọc chọc vào cánh tay anh ta, Giang Ngôn mới nhanh chóng ngồi dậy, cầm bút lên, giả vờ viết nguệch ngoạc lên tờ giấy nháp.
Lúc đó tôi hỏi anh ta: “Vừa chọc cái đã tỉnh, cậu rốt cuộc có ngủ hay không?”
Giang Ngôn nhìn ra phía cửa, phát hiện chủ nhiệm đã đi rồi, lại lười nhác nằm bò xuống:
“Ngủ rồi, nhưng chưa ngủ hẳn.”
“Cậu không thể tự làm bài tập một lần sao?”
“Không. Dù sao không làm tôi thi cũng vẫn hơn cậu.”
Anh ấy lại nhắm mắt lại, lông mi dài che phủ, dưới mắt có một cái bóng nhỏ:
“Ngủ đây, giáo viên tới thì gọi tôi nhé.”
Khi tôi từ trong giấc mơ đó tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Tôi nhẹ nhàng bò xuống giường trong hơi thở đều đặn của bạn cùng phòng, từ trên kệ sách lấy xuống một cuốn sách mỏng bìa mềm.
Vào đêm trước khi tốt nghiệp, trong lớp thịnh hành viết những quyển lưu bút như thế này.
Tôi đã mua được một quyển trong siêu thị nhỏ của trường, sau khi đưa cho mấy bạn nữ trong lớp viết trước, mới dám giả vờ thản nhiên đưa đến trước mặt Giang Ngôn.
Anh ấy mới đánh xong một trận game, lười biếng viết cho tôi tám chữ: “Tương lai tươi sáng, tình bạn bền lâu.”
Tôi đã dựa vào những mảnh ký ức rải rác như vậy, trong suốt thời gian đại học đơn phương thích Giang Ngôn bốn năm.
Tính cách của anh ấy và Lạc Giao quá giống nhau, mỗi lần gây chuyện là chia tay, lúc Lạc Giao cố ý tìm một nam sinh đi ăn cùng, thì Giang Ngôn cũng sẽ liên lạc với tôi:
“Bạn cùng bàn, có muốn cùng nhau đi xem phim không?”
Thế rồi không tới hai ngày sau anh ấy lại đăng hình hai tấm vé xem phim đó. Hai người họ lại làm lành với nhau.
Giang Ngôn cũng không liên lạc với tôi nữa.
Thỉnh thoảng có lúc tôi cũng nhận ra rằng, bản thân đã nỗ lực dần trở nên ưu tú hơn, đã học trang điểm, có một công ty thực tập tốt và điểm GPA xuất sắc, nhưng từ đầu tới cuối tôi cũng không buông bỏ được tình yêu dành cho Giang Ngôn.
Hoặc có thể nói, bắt đầu từ thời khắc đó, Giang Ngôn đã biến thành một loại chấp niệm của tôi.
Sự cố chấp thích anh ấy của tôi, và phần còn lại của tôi, là hai phần hoàn toàn tách biệt, nhưng chúng lại hoà quyện vào nhau một cách nghịch lý.
Cuối cùng, sau khi cùng với Giang Ngôn yêu nhau, tôi đã rất vui mừng, mọi chuyện đều thuận theo ý anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp tôi rất muốn học khiêu vũ, tôi đã chọn một lớp học khiêu vũ phù hợp, nhưng Giang Ngôn lại không cho tôi đi.
Anh ấy vòng tay qua eo của tôi, vùi mặt vào vai tôi, dùng giọng nói khi3u gợi nói:
“Đừng đi, có được không? Đường Mẫn, em vốn dĩ đã tăng ca rất trễ rồi, anh chỉ muốn về nhà ở cùng với em thôi.”
Tôi đồng ý.
Không lâu sau ngày họp lớp đó, tôi đã đến lớp học khiêu vũ đã chọn hai năm trước để đăng ký, sau đó mỗi buổi tối tôi không tăng ca, tôi sẽ đến đó tập luyện đến đổ mồ hôi mới về nhà.
Chỉ c ần sau khi tan làm có thời gian rảnh, Lâm Thần sẽ thuận đường đưa tôi đi, còn cùng tôi ăn cơm nữa.
Ban đầu tôi vẫn có chút không quen, mãi cho đến khi anh ấy dường như bất lực nói: “Tốt xấu gì em cũng phải cho anh một cơ hội để theo đuổi em chứ, đúng không?”
Tôi dường như, dần dần đã quen với việc đưa đón của anh ấy.
Buổi tối ngày hôm đó, tôi tập xong bài tập khởi động, tôi đứng trong căn phòng tập nhảy trống trải, nhìn bản thân trong gương, đột nhiên phát hiện cơ thể mình ngày càng có nhiều thay đổi rõ ràng _ khiêu vũ không chỉ đem lại thay đổi về ngoại hình, mà còn là toàn bộ con người.
Không biết từ ngày nào, tính khiêm tốn và rụt rè ngày nào của tôi đã không còn, bị tôi bỏ lại sau lưng rất xa.
Thân hình mập mạp thời thanh xuân khiến tôi mất đi tự tin kéo dài hơn chục năm.
Sau khi không dễ dàng giảm cân dựa vào việc chạy đường dài trong suốt kỳ nghỉ hè, trong thời cấp ba, tôi chưa bao giờ uống một ngụm đồ uống có đường nào.
Người giống như tôi, phải trân trọng tất cả những thứ mà bản thân không dễ dàng có được, mới có thể dần dần bắt kịp người khác.
Lúc ra ngoài, Lâm Thần đã ngồi trên băng ghế ngoài cửa đợi tôi rồi.
Tôi vừa mặc áo khoác, vừa quay đầu lại thương lượng với Lâm Thần lát nữa đi ăn gì, nhưng khi tôi thoáng thấy bóng hình Giang Ngôn ở trước tháng cuốn, tôi đột nhiên dừng lại.
Anh ấy cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt quét qua, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần bên cạnh tôi, sắc mặt tái nhợt đi từng chút một.
Cuối cùng, Giang Ngôn vẫn buộc phải để lại hộp cơm và rời đi.
Tôi đứng ở trong phòng, sau một lúc im lặng, vẫn là ngồi xuống, ăn cơm trưa.
Nói thật thì, cũng không ngon lắm.
Tay nghề nấu ăn của Giang Ngôn, không thể nào sau mấy ngày ngắn ngủi tôi rời khỏi mà tăng vọt được, nấu bị cháy, thậm chí anh ấy còn quên bỏ muối.
Thu dọn xong hộp cơm trở về bàn làm việc, tôi nhìn thấy tin nhắn của Giang Ngôn:
[Cơm có ngon không em? Có chỗ nào không hợp với khẩu vị của em không, lần sau anh sẽ cải thiện.]
Ngữ khí của anh ấy có chút cẩn thận.
[Không ngon, lần sau cũng không cần mang tới nữa.]
Tôi không để lại chút đường lui nào cả.
Giang Ngôn cũng không lập tức trả lời tôi, sau hồi lâu mới gửi lại một icon mèo con đáng yêu, kết thúc đoạn tin nhắn này.
Trạng thái và giọng điệu giữa chúng tôi, không biết từ khi nào, đã hoàn toàn bị đảo ngược lại.
Buổi trưa ngày hôm sau, anh ấy lại cầm trên tay hộp cơm mới xuất hiện ở cổng công ty chúng tôi.
Tôi bất chấp ánh mắt hiếu kỳ của đồng nghiệp mà kéo anh ấy vào phòng trà, quay lại khoá của, lạnh lùng nhìn anh ấy: “Giang Ngôn, anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tay anh ấy dừng ở giữa không trung, run rẩy, vẻ mặt chán nản nhìn tôi: “Tiểu Mẫn, em thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa sao?”
Tôi không nói lời nào.
Anh ấy miễn cưỡng nhếch khóe môi, đem hộp cơm để trên bàn, lại từ trong tay tôi cầm lấy hộp đã được rửa sạch: “Vậy anh đi đây. Ngày mai em muốn ăn gì, có thể gửi tin nhắn cho anh.”
Ngày hôm sau, do phải nghiệm thu từng giai đoạn của dự án, nên Lâm Thần đã đến công ty của chúng tôi một chuyến, anh ấy bận tới giờ tan sở buổi trưa.
Anh ấy cười nói: “Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục nhé?”
Tôi đương nhiên là đồng ý, kết quả lúc bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Giang Ngôn đứng ở đó.
Lúc anh ấy nhìn thấy Lâm Thần đứng bên cạnh tôi, sắc mặt anh ấy trở nên trắng bệch.
Tôi thu hồi ánh mắt, trên vai tôi có một lực ấm áp nhẹ nhàng truyền xuống.
Là Lâm Thần …. khoác tay qua vai tôi.
Cho đến khi chúng tôi bước vào thang máy, hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Giang Ngôn, anh ấy cũng không buông tay, trong không gian yên tĩnh này anh ấy nhẹ nhàng nói:
“Có những người sau khi nhận ra bản thân mình thật sự đã thua, mới bắt đầu hối hận. Nhưng sự hối hận này, không chắc là vì thật sự yêu thích, mà chỉ là không cam tâm mà thôi.”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy: “ Anh nói Giang Ngôn à?”
Lâm Thần trầm mặc khoảng hai giây, sau đó rất thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”
“Anh hình như … không thích anh ấy lắm?”
“Lúc trước khi anh ta đến trường tìm em, anh từng thấy qua bọn em. Nắng như thế, em vừa chạy vừa thở hổn hển, anh ta đến cười một cái cũng không.”
Anh ấy đang nói, đột nhiên quay người sang một bên, vén mái tóc lộn xộn của tôi ra sau tai, chậm rãi nói:
“Đường Mẫn, bốn năm trước anh đã tỏ tình với em. Anh ta đối với em như thế, em cảm thấy anh còn có thể có suy nghĩ tốt về anh ta sao?”
Bởi vì Lâm Thần đột nhiên cúi đầu, nên khoảng cách của tôi và anh ấy bị kéo lại gần.
Hơi ấm được truyền qua giữa hơi thở, mang theo hương thơm gỗ êm dịu.
Tôi mím chặt môi, đang muốn mở miệng nói thì bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh “Ding”.
Thang máy tới tầng một rồi.
Lâm Thần nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn lịch sự đứng thẳng người:
“Bỏ đi…chúng ta đi thôi.”
Lúc chúng tôi quay trở về, Giang Ngôn đã không còn ở đó nữa.
Kiểm tra điện thoại cũng không thấy tin nhắn của anh ấy.
Người này, cứ như thế biến mất trong cuộc sống của tôi.
Qua một thời gian sau, tôi thỉnh thoảng nghe được người bạn học cấp ba của tôi Ninh Vi kể rằng, một dự án mới của công ty Giang Ngôn gặp chút vấn đề, anh ấy cần phải tăng ca, dưới sự giúp đỡ của Lạc Giao, cuối cùng cũng được giải quyết.
Ba của Giang Ngôn cũng rất hài lòng với cô ấy, đang suy nghĩ tới việc đính hôn của hai gia đình.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, mất tập trung trong giây lát.
Mãi đến khi Ninh Vi gửi qua rất nhiều icon, lại cẩn thận hỏi tôi: “Đường Mẫn, cậu không sao chứ?”
Tôi bình tĩnh lại: “ Không sao, vừa mới đi lấy cục sạc. Đây không phải chuyện tốt sao? Suy cho cùng thời đại học, Giang Ngôn cũng đã lên kế hoạch làm thế nào để cầu hôn Lạc Giao rồi.”
“Nhưng … cậu không buồn sao? Tôi nhớ là một tháng trước, cậu và Giang Ngôn còn ở bên nhau mà phải không?”
Ngón tay trên màn hình điện thoại bỗng nhiên run lên, tôi hạ mắt xuống, trả lời: “ Ừm, chúng tôi đã chia tay được một khoảng thời gian rồi.”
Có lẽ nhận ra bầu không khí không đúng lắm, Ninh Vi rất nhanh chóng đổi chủ đề, nói rằng cuối tuần sau có buổi họp lớp cấp ba, đồng thời mời tất cả các bạn cùng lớp hiện đang ở Thượng Hải, hỏi tôi có muốn đi không.
“Còn có thể dắt theo người nhà.”
Ban đầu tôi không quá quan trọng việc này, cho đến sáng ngày hôm họp lớp đó, Ninh Vi bỗng nhiên nói với tôi, Lạc Giao và Giang Ngôn có thể sẽ tới.
Tôi cắn chặt môi, vốn muốn nói thẳng với cô ấy là tôi không đi nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, Lâm Thần nhấn chuông cửa nhà tôi.
Vì tâm lý tế nhị, tôi tắt điện thoại bỏ vào túi quần ra mở cửa, ngẩng đầu lên hỏi anh ấy: Lâm Thần, hôm nay anh có rảnh không?”
7.
Lâm Thần rất thoải mái đồng ý cùng tôi đi họp lớp, thậm chí còn quay về nhà thay một bộ đồ trang trọng hơn.
Khi đến trước cửa phòng riêng của khách sạn, anh ấy dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của tôi.
“Đi thôi.”
Anh ấy nháy mắt với tôi một cách trẻ con.
Ngay khi bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy Giang Ngôn ngồi trước bàn, và bên cạnh là Lạc Giao của anh ấy.
Đã ba năm tôi chưa gặp Lạc Giao rồi.
Lúc này khi tôi nhìn vào ánh mắt cố tình che giấu của cô ta, vô số mảnh kí ức ùa về trong tâm trí tôi, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bối rối.
“Đường Mẫn!”
Một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai rất nhiệt tình chào đón chúng tôi tới.
Đối chiếu khuôn mặt của cô ấy với những hình ảnh selfie trong vòng bạn bè, tôi rất nhanh nhận ra, cô ấy chính là Ninh Vi.
“Woa, Đường Mẫn, cậu đúng là đã thay đổi rất nhiều!”
Ánh mắt của cô ấy chuyển từ khuôn mặt của tôi quay sang bên, dừng lại trên người Lâm Thần, ánh mắt thể hiện vẻ hứng thú: “Đây là….”
“Tôi là bạn của Đường Mẫn, Lâm Thần.”
Lâm Thần mỉm cười, đưa tay về phía Ninh Vi: “Cô có thể coi tôi như người đang theo đuổi Đường Mẫn.”
Lúc anh ấy nói câu này hơi cao giọng, cả căn phòng im lặng một lúc, ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về phía tôi.
Ánh mắt khó chịu nhất trong số đó, chính là đôi mắt đen láy của Giang Ngôn.
Trước kia tôi rất sợ khi nhìn thấy ánh mắt đó.
Thời tôi học năm thứ ba cấp ba, chỉ vì tôi trả lời sai một câu hỏi, tôi đã bị giáo viên dạy toán tâm trạng không tốt mắng suốt năm phút, ánh mắt của những người xung quanh hoặc là đồng tình hoặc là chế giễu tôi khiến tôi không hề thoải mái.
Chính lúc này Giang Ngôn đứng lên.
Anh ấy ủê oải đứng dậy, thản nhiên như không có người đi về phía cửa lớp, dưới ánh mắt không thể tin nổi của giáo viên anh ấy quay đầu lại:
“Quên nói…. thưa thầy, em muốn đi vệ sinh.”
Bây giờ, tôi đã không còn tính cách rụt rè và tự ti thời đi học nữa rồi.
Khi tôi định thần lại, đôi mắt quen thuộc đó đã ở rất gần.
Lâm Thần tiến về phía trước, kéo tôi về phía sau, dắt tay dẫn tôi đi về phía Giang Ngôn.
Giang Ngôn không nhìn anh ấy, chỉ nhìn tôi, nói với giọng khàn khàn: “ Đường Mẫn, em có cần thiết phải tránh mặt anh như thế không?”
Tôi mím chặt môi, không nói gì.
Thấy bầu không khí không ổn, Ninh Vi rất nhiệt tình chen vào, chuyển chủ đề, dẫn chúng tôi tới bàn ngồi xuống.
Trong bầu không khí sôi nổi của trò chơi đổi ly thay ly, tôi và Lâm Thần trả lời lưu loát, ngược lại, Giang Ngôn ngồi phía chéo đối diện với tôi có chút im lặng, ánh mắt nhìn tôi trong giây lát.
Lạc Giao ngồi ở bên cạnh, cười rồi đặt một miếng thịt cừu nhỏ vào đ ĩa của Giang Ngôn, nhưng anh ấy tỏ vẻ không có chút cảm kích nào.
Cô ta cắn chặt môi, bỗng nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt cười nói: “Đường Mẫn à, nhiều năm không gặp, cậu đã thay đổi rất nhiều.”
Ly rượu dừng ở trên miệng, tôi cũng ngước mắt lên nhìn cô ta:
“Cậu thì ngược lại, không có gì thay đổi.”
“Phải không? Giang Ngôn vẫn luôn nói tôi đã trưởng thành không ít mà, bản thân tôi cũng thấy vậy.”
Cô ta mỉm cười và khoác tay Giang Ngôn, thuận thế dựa vào vai anh ta:
“Nghe nói khi tôi không ở đây, Đường Mẫn vẫn luôn chăm sóc Giang Ngôn rất tốt. Cảm ơn cậu nhiều nhé, Đợi sau mấy tháng sau khi tôi với Giang Ngôn đính hôn, cậu nhất định phải tới tham dự đó!”
Tôi nói cô ta không thay đổi, đúng là không sai.
Không đợi tôi mở miệng, Lâm Thần ngồi bên cạnh tôi lắc nhẹ cốc trà ở trong tay, đột nhiên thở dài cảm thán: “Trà ngon, trà ngon.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lạc Giao đột nhiên cứng đơ.
Giang Ngôn nhìn tôi một cái, lặng lẽ rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta, hạ thanh âm nói: “Anh không có …. ý định đính hôn.”
Biểu cảm của Lạc Giao cực kỳ khó coi, ánh mắt như mũi dao sắc bén chĩa thẳng về phía tôi.
Tôi đương nhiên rất bình tĩnh nhìn cô ta một lúc, nhưng cuối cùng cô ta đành phải nhìn chỗ khác.
Sau ba ly rượu, Ninh Vi cùng những người bạn học khác bắt đầu ôn lại chuyện cũ.
Bọn họ bắt đầu nói từ hội thể thao mùa thu năm thứ ba cấp ba, tôi đột nhiên đứng dậy, hạ giọng nói: “Tôi uống hơi nhiều, muốn đi ra ngoài hít thở một chút.”
Sau đó không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa, đi đến phòng nhà vệ sinh cuối hành lang mới dừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu trong gương, chìm trong suy nghĩ.
Hội thể thao năm đó, tôi đã đăng ký chạy cự ly 3000m, nhưng đúng vào ngày hôm đó tôi lại đến tháng.
Vốn dĩ muốn xin rút, nhưng do lòng tự trọng và lý do xấu hổ, tôi đành bước xuống đường chạy với khuôn mặt trắng bệch.
Chạy xong 3000m, Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, quỳ xuống trên đường chạy, run rẩy không đứng dậy được.
Giang Ngôn là người đầu tiên phát hiện biểu hiện lạ của tôi.
Không có cái ôm như trong phim thần tượng.
Anh ấy chỉ gọi thêm một bạn học nam tới, hai người cùng nhau dìu tôi vào phòng y tế, sau khi nhìn tôi đã được tiếp nước, lại nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, không lâu sau, trong khi tôi vẫn đang truyền nước, anh ấy lại quay lại.
Lúc đó đang là chập tối, bên ngoài là âm thanh lễ hội ầm ĩ, ánh đèn lộng lẫy đung đưa, thỉnh thoảng có một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Anh ấy cứ như thế đứng trước giường bệnh, trên môi nở một nụ cười.
Tôi hỏi nhỏ: “Sao cậu không đi xem biểu diễn?”
“Năm nào cũng thế, có gì đâu mà xem?”
Giang Ngôn kéo ghế ngồi xuống, lại ngước đầu lên nhìn tôi một cái.
“Sợ cậu một mình cảm thấy chán, nên qua đây.”
Thời khắc đó, tôi đã thật sự tưởng rằng anh ấy có ý gì đó với tôi.
Đến khi Giang Ngôn lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi, ngồi đánh game, sau đó nháy mắt với tôi:
“Đừng nói với người khác.”
Những hy vọng trong tôi lập tức bị dập tắt, nhưng hạt giống rung động, vẫn âm thầm được gieo xuống.
Tôi mở vòi nước, vốc một vốc nước lạnh lên mặt, dần tỉnh táo hơn.
Ra khỏi cửa, một bóng dáng rất quen thuộc đứng bên cửa sổ, không chớp mắt nhìn tôi.
Là Giang Ngôn.
Tôi nhếch khóe môi, quay người rời đi, anh ấy lại bước tới, chặn tôi lại.
“Đường Mẫn, em ít nhất cũng phải cho anh một cơ hội giải thích chứ.”
Anh ấy giống như lại sợ tôi không cho anh ta cơ hội, trực tiếp nói ra:
“Buổi tối ngày hôm đó, đúng lúc anh đang định huỷ đặt chỗ, Lạc Giao bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói có việc gấp cần nói chuyện với anh, và cần một nơi riêng tư. Nhà hàng xung quanh đều hết chỗ, anh không muốn đến nhà cô ấy hoặc khách sạn, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến phòng bao em đặt trước…. anh thề, anh và cô ấy không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Giang Ngôn, bây giờ anh nói những lời này còn có ý nghĩa gì không? Nếu hai người sắp đính hôn rồi, anh cứ việc ở bên cô ấy không phải là được rồi sao?”
“Anh không đính hôn với cô ta!” Giang Ngôn đột nhiên đưa tay ra ngăn tôi lại, vây tôi trong vòng tay của anh ấy.
“Đường Mẫn, là cô ta chủ động tìm tới ba anh bàn chuyện hợp tác. Sau này anh mới phát hiện, chuyện ba năm trước gia đình anh suýt phá sản, có thể liên quan tới cô ta, vì vậy mới tương kế tựu kế.”
Sự gấp gáp trong mắt anh ấy không thể che dấu, tôi ngạc nhiên phát hiện tâm trạng của mình không hề dao động chút nào.
“Giang Ngôn.” Tôi từ từ mở miệng, từng câu từng chữ, rất rõ ràng.
“Cho dù buổi tối ngày hôm đó có là hiểu nhầm đi chăng nữa, vậy những chuyện ở trong quá khứ, cũng là hiểu lầm hết sao?”
Lông mi của Giang Ngôn run rẩy.
“Ban đầu, anh lợi dụng tôi rất nhiều lần để k1ch thích Lạc Giao, muốn cô ta ghen, để cô ta chủ động làm hoà với anh, anh ở bên tôi ba năm, từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới chuyện kết hôn, không phải là vì đang đợi Lạc Giao sao?”
Nói đến đây, một cảm giác nặng nề chợt dâng lên trong lòng tôi, còn xen lẫn chút buồn.
Nhìn Giang Ngôn không nói được lời nào nữa, tôi dùng lực đẩy mạnh cánh tay của anh ấy ra, đi về phía trước không quay lại.
Lâm Thần còn đang đợi tôi ở cửa thang máy.
Tôi đi đến bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi về đi.”
8.
Sau khi về nhà, Ninh Vi mới nói với tôi, lần họp lớp này, thực ra là do Giang Ngôn đứng ra tổ chức.
“Anh ấy nói giữa cậu và anh ấy có chút hiểu lầm, cậu không muốn gặp anh ấy, nên anh ấy mới muốn mượn cơ hội này để giải thích rõ….”
Giọng nói của Ninh Vi đầy vẻ xin lỗi.
Tôi sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Không sao đâu.”
Còn về vì sao Giang Ngôn muốn giải thích rõ với tôi, nhưng vẫn đưa theo Lạc Giao đi cùng tới bữa tiệc, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Khi anh ấy giải thích việc tối hôm đó là hiểu lầm, tôi chợt nhận ra, tôi chia tay với anh ấy không chỉ vì mỗi chuyện đó.
Trong thời gian đợi anh ấy về nhà, tôi đã nhớ lại những kí ức từ thời cấp ba tới bây giờ, nhớ lại từng chút một mới phát hiện, tình yêu của tôi dành cho anh ấy theo thời gian dài đã vơi dần trong sự chờ đợi vô ích.
Khoảnh khắc tôi nghe được chuyện Lạc Giao vẫn chưa kết hôn, tình yêu đó cũng hoàn toàn biến mất.
Trong mắt những người xung quanh, tôi đã yêu đơn phương Giang Ngôn từ rất lâu, yêu đến không còn sự tôn nghiêm của bản thân nữa.
Nhưng tôi biết, tôi vẫn luôn đợi, đợi đến cơ hội cuối cùng có thể buông bỏ anh ấy.
Sau lần đi chơi Disneyland trở về, Giang Ngôn và Lạc Giao đã quay lại với nhau sau hai tháng chia tay.
Vòng bạn bè của anh ta đã đăng ảnh hai người, là bức ảnh hai người selfie trước lâu đài Disney, với dòng chữ: “Vẫn là những người đang yêu nhau hợp nhau nhất.”
Thực ra trong bức ảnh đó còn có tôi, chỉ là ở góc của bức ảnh đó bị sticker chú chó nhỏ dễ thương che lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào vòng bạn bè nửa tiếng đồng hồ, sau đó nhấn vào hình đại diện, chặn tất cả các thông báo của Giang Ngôn.
Sau này, tôi dành toàn lực vào chuyện học hành, tham gia các cuộc thi, giành học bổng, cố gắng khiến mỗi ngày trở nên bận rộn nhất có thể.
Nhưng chỉ bản thân tôi rõ, mỗi đêm, tôi đã mơ thấy Giang Ngôn như thế nào sau khi ngủ.
Mơ về tiết tự học thời cấp ba, tôi đang vò đầu nghiêm túc luyện đề, mà anh ấy ngồi bên cạnh, gục đầu xuống bàn ngủ một cách lười nhác.
Đợi khi chủ nhiệm tới kiểm tra, tôi dùng đầu bút chọc chọc vào cánh tay anh ta, Giang Ngôn mới nhanh chóng ngồi dậy, cầm bút lên, giả vờ viết nguệch ngoạc lên tờ giấy nháp.
Lúc đó tôi hỏi anh ta: “Vừa chọc cái đã tỉnh, cậu rốt cuộc có ngủ hay không?”
Giang Ngôn nhìn ra phía cửa, phát hiện chủ nhiệm đã đi rồi, lại lười nhác nằm bò xuống:
“Ngủ rồi, nhưng chưa ngủ hẳn.”
“Cậu không thể tự làm bài tập một lần sao?”
“Không. Dù sao không làm tôi thi cũng vẫn hơn cậu.”
Anh ấy lại nhắm mắt lại, lông mi dài che phủ, dưới mắt có một cái bóng nhỏ:
“Ngủ đây, giáo viên tới thì gọi tôi nhé.”
Khi tôi từ trong giấc mơ đó tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Tôi nhẹ nhàng bò xuống giường trong hơi thở đều đặn của bạn cùng phòng, từ trên kệ sách lấy xuống một cuốn sách mỏng bìa mềm.
Vào đêm trước khi tốt nghiệp, trong lớp thịnh hành viết những quyển lưu bút như thế này.
Tôi đã mua được một quyển trong siêu thị nhỏ của trường, sau khi đưa cho mấy bạn nữ trong lớp viết trước, mới dám giả vờ thản nhiên đưa đến trước mặt Giang Ngôn.
Anh ấy mới đánh xong một trận game, lười biếng viết cho tôi tám chữ: “Tương lai tươi sáng, tình bạn bền lâu.”
Tôi đã dựa vào những mảnh ký ức rải rác như vậy, trong suốt thời gian đại học đơn phương thích Giang Ngôn bốn năm.
Tính cách của anh ấy và Lạc Giao quá giống nhau, mỗi lần gây chuyện là chia tay, lúc Lạc Giao cố ý tìm một nam sinh đi ăn cùng, thì Giang Ngôn cũng sẽ liên lạc với tôi:
“Bạn cùng bàn, có muốn cùng nhau đi xem phim không?”
Thế rồi không tới hai ngày sau anh ấy lại đăng hình hai tấm vé xem phim đó. Hai người họ lại làm lành với nhau.
Giang Ngôn cũng không liên lạc với tôi nữa.
Thỉnh thoảng có lúc tôi cũng nhận ra rằng, bản thân đã nỗ lực dần trở nên ưu tú hơn, đã học trang điểm, có một công ty thực tập tốt và điểm GPA xuất sắc, nhưng từ đầu tới cuối tôi cũng không buông bỏ được tình yêu dành cho Giang Ngôn.
Hoặc có thể nói, bắt đầu từ thời khắc đó, Giang Ngôn đã biến thành một loại chấp niệm của tôi.
Sự cố chấp thích anh ấy của tôi, và phần còn lại của tôi, là hai phần hoàn toàn tách biệt, nhưng chúng lại hoà quyện vào nhau một cách nghịch lý.
Cuối cùng, sau khi cùng với Giang Ngôn yêu nhau, tôi đã rất vui mừng, mọi chuyện đều thuận theo ý anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp tôi rất muốn học khiêu vũ, tôi đã chọn một lớp học khiêu vũ phù hợp, nhưng Giang Ngôn lại không cho tôi đi.
Anh ấy vòng tay qua eo của tôi, vùi mặt vào vai tôi, dùng giọng nói khi3u gợi nói:
“Đừng đi, có được không? Đường Mẫn, em vốn dĩ đã tăng ca rất trễ rồi, anh chỉ muốn về nhà ở cùng với em thôi.”
Tôi đồng ý.
Không lâu sau ngày họp lớp đó, tôi đã đến lớp học khiêu vũ đã chọn hai năm trước để đăng ký, sau đó mỗi buổi tối tôi không tăng ca, tôi sẽ đến đó tập luyện đến đổ mồ hôi mới về nhà.
Chỉ c ần sau khi tan làm có thời gian rảnh, Lâm Thần sẽ thuận đường đưa tôi đi, còn cùng tôi ăn cơm nữa.
Ban đầu tôi vẫn có chút không quen, mãi cho đến khi anh ấy dường như bất lực nói: “Tốt xấu gì em cũng phải cho anh một cơ hội để theo đuổi em chứ, đúng không?”
Tôi dường như, dần dần đã quen với việc đưa đón của anh ấy.
Buổi tối ngày hôm đó, tôi tập xong bài tập khởi động, tôi đứng trong căn phòng tập nhảy trống trải, nhìn bản thân trong gương, đột nhiên phát hiện cơ thể mình ngày càng có nhiều thay đổi rõ ràng _ khiêu vũ không chỉ đem lại thay đổi về ngoại hình, mà còn là toàn bộ con người.
Không biết từ ngày nào, tính khiêm tốn và rụt rè ngày nào của tôi đã không còn, bị tôi bỏ lại sau lưng rất xa.
Thân hình mập mạp thời thanh xuân khiến tôi mất đi tự tin kéo dài hơn chục năm.
Sau khi không dễ dàng giảm cân dựa vào việc chạy đường dài trong suốt kỳ nghỉ hè, trong thời cấp ba, tôi chưa bao giờ uống một ngụm đồ uống có đường nào.
Người giống như tôi, phải trân trọng tất cả những thứ mà bản thân không dễ dàng có được, mới có thể dần dần bắt kịp người khác.
Lúc ra ngoài, Lâm Thần đã ngồi trên băng ghế ngoài cửa đợi tôi rồi.
Tôi vừa mặc áo khoác, vừa quay đầu lại thương lượng với Lâm Thần lát nữa đi ăn gì, nhưng khi tôi thoáng thấy bóng hình Giang Ngôn ở trước tháng cuốn, tôi đột nhiên dừng lại.
Anh ấy cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt quét qua, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần bên cạnh tôi, sắc mặt tái nhợt đi từng chút một.