Chí Hôn - Trang 2
Chương 5
Edit: PhggLynkk xink đẹp nhất hệ mặt trời
Beta: Dollan
Mấy ngày sau đó, Thẩm Lâm Hoan cũng chưa từng gặp lại Lục Nghiêu, cô vẫn luôn chăm chỉ học tập, làm quen với công việc của văn phòng chủ tịch. Mấy ngày này Lục Nghiêu không có ở công ty, Thẩm Lâm Hoan không có tư cách xuất hiện trước mặt anh, nên cũng không có gặp phải.
Lúc đó, Thẩm Lâm Hoan cũng không được phân công cụ thể, chỉ làm vài việc hành chính và hậu cần linh tinh như bưng trà rót nước, đánh máy, chủ yếu vẫn là làm quen các công việc văn phòng.
Trước cánh cửa pha lê trong suốt của văn phòng chủ, mọi người như đang trong trận chiến, ai nấy đều bận bận rộn rộn việc của mình.
Trong văn phòng có tổng cộng bảy người, cộng thêm nhân viên mới Thẩm Lâm Hoan và Trình Lẫm nữa là tổng cộng chín người. Trình Lẫm tuy thuộc văn phòng tổng giám đốc nhưng cả ngày anh đều đi theo bên người Lục Nghiêu, phụ trợ công tác của Trình Lẫm là Amanda, nhưng thực chất Amanda là trợ lý của Trình Lẫm. Amanda làm việc khi Trình Lẫm đi vắng, khi ấy cô mới làm việc trực tiếp với cấp trên.
Hai vị này chủ yếu làm việc trực tiếp với Lục Nghiêu.
Sáu người còn lại có trách nhiệm riêng, phân công lao động cực kỳ chi tiết và rõ ràng, giống như lời Chu Phù đã nói toàn bộ công ty hầu như không có bí mật gì trong văn phòng tổng giám đốc. Tất cả các doanh nghiệp cốt lõi sẽ xuất hiện tại đây. Vì vậy, bạn sẽ ký một thỏa thuận rất nghiêm ngặt về việc không tiết lộ thông tin trước khi tham gia.
Buổi tối trở về nhà, Thẩm Lâm Hoan vẫn không thấy Lục Nghiêu đâu, mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài.
Thật ra mỗi ngày quản gia Chu đều sẽ báo cáo với cô: “Tiên sinh nói hôm nay muộn quá rồi, cậu ấy sẽ ở lại chung cư Thiên Phong Ngọc Hồ, đêm nay không về.”
“Tiên sinh nói cậu ấy đi công tác ở Du Thành, ngày kia mới trở về Tân Thành.”
“Đêm nay có tiệc xã giao, tiên sinh ngủ ở khách sạn.”
***
Buổi tối, khi Thẩm Lâm Hoan nằm trên giường, cô chợt không hiểu anh ấy như này là đang cố ý báo cáo hành trình sao?
Nghĩa vụ vợ chồng?
Vậy cô có cần thông báo hay không?
Việc kết hôn không nằm trong khả năng của cô, với những việc không nằm trong khả năng cô thường hay lo sợ. Mà việc này lại không có phương pháp học tập nào cả.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến những lúc anh ở đây, rõ ràng anh kiệm lời nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ cao, cho dù ở chỗ nào trong nhà cô cũng cảm nhận được sự có mặt của anh.
Thế nên bây giờ anh không có ở nhà làm cho cô cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Cô ôm lấy chăn, mùi hương của anh vẫn còn vấn vương trên chăn, không thể nói rõ đó là hương vị gì. Có chút lành lạnh của hương tuyết tùng, đoán chừng anh đã dùng huân hương để xông quần áo, hoặc là dùng nước hoa có mùi như này. Hôm đó cô dọn dẹp quần áo của anh, cũng ngửi thấy mùi hương này trên bộ quần áo, hương vị ấy khắc sâu vào ký ức cô nên càng khiến tâm trạng Thẩm Lâm Hoan có chút rối loạn.
Không rõ rốt cuộc Lục Nghiêu đang nghĩ cái gì, cô cũng đã bày tỏ rất rõ ràng, nhưng phản ứng của anh lại chẳng giống cô nghĩ, đến đáp án cuối cũng không nói cho cô, anh muốn duy trì cuộc hôn nhân hời hợt này không đây?
Cô không chắc bản thân phải ứng phó với chuyện này như thế nào.
Nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, cô cũng đã phải chịu sự trả thù từ việc từ chối anh chín lần đó, hai người cũng đã thanh toán xong. Về phần chung sống hòa hợp như thế nào, hai người đành đi từng bước một vậy!
Mẹ cô nhiều lần gọi điện đến dặn dò phải đối xử tốt với Lục Nghiêu. Chu Phù đôi khi sẽ lo lắng cô phải chịu ấm ức, nhưng bọn họ đều không thật sự hiểu Thẩm Lâm Hoan. Đối với Thẩm Lâm Hoan mà nói, cô sẽ không vì đây là cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt mà chán ghét Lục Nghiêu, và cũng không vì cha mẹ bắt ép nên mới đi lấy lòng Lục Nghiêu. Cô đã đáp ứng liên hôn, việc cha mẹ và bác cả có thể kiếm lời được bao nhiêu từ việc này cô không quan tâm, cô cũng không cao thượng đến nỗi hi sinh hết thảy lợi ích vì gia tộc.
Cô và Lục Nghiêu là vợ chồng thì cũng chỉ là vợ chồng.
Lục gia bên kia gọi điện đến nói muốn bọn họ về nhà tổ phía nam ăn cơm.
Quản gia Chu nói: “Tiên sinh nói 6 giờ tối nay sẽ đến đón cô.”
Buổi chiều, Thẩm Lâm Hoan tan tầm lúc 5 giờ tròn, về đến nhà đã là 5 giờ 20, cô nàng đi thay quần áo, phòng thay đồ đầy màu sắc rực rỡ, có đủ các loại giày dép quần áo túi xách, tất cả đều là size của cô.
Không biết việc này là yêu cầu của Lục Nghiêu hay do chủ ý của quản gia Chu,
Nói chung là cô không có hứng thú gì hết, chọn đại một bộ đồ có thể mặc đi gặp người lớn trong nhà, rồi lại trang điểm nhẹ nhàng.
Trong lúc cô đang đợi xe của Lục Nghiêu đến đón thì nhận được điện thoại của mẹ.
Vẫn như cũ hỏi chuyện cô với Lục Nghiêu thế nào, cô trả lời khá tốt, mẹ cô liền tươi cười vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, hai vợ chồng hòa hợp là tốt. Chờ mấy đứa sinh được một đứa con, tự nhiên sẽ thân thiết hơn.” Nói đoạn thuận tiện dặn dò: “Nên sớm chuẩn bị có em bé đi, tốt nhất là một bé trai, đương nhiên không phải mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ là đối với Lục gia thì con trai vẫn tốt hơn.”
Chân mày Thẩm Lâm Hoan đã nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Mẹ, Lục Nghiêu muốn dẫn con về nhà tổ phía nam, con cúp máy trước.”
“Được được, con bận trước đi.”
Thẩm Lâm Hoan ngồi trên sofa một hồi lâu, chà xát mặt để bản thân tỉnh táo lên đôi chút, sau đó chỉnh lại lớp trang điểm, Lục Nghiêu mới gọi điện thoại tới cho cô: “Ra ngoài.”
Hai chữ, nói xong liền cúp máy, Thẩm Lâm Hoan nhìn điện thoại một lát liền đứng dậy đi ra ngoài.
Xe dừng lại trước hiên nhà, cô bước xuống hai bước, tài xế xuống xe giúp cô mở cửa ghế sau, khi cô khom người ngồi vào ghế, Lục Nghiêu đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Trên ghế phó lái, Trình Lẫm quay xuống chào hỏi cô: “Chào phu nhân.”
Thẩm Lâm Hoan gật gật đầu.
Sau đó lại âm thầm tính toán, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Lục Nghiêu sau sáu ngày không thấy anh.
Mấy ngày ở nhà, phần lớn đồ anh mặc là quần áo ở nhà hoặc đồ ngủ, thậm chí có lúc còn không mặc gì.
Lúc này, giày da áo vest tinh xảo, từ đầu tóc đến chiếc khuy măng sét cũng rất chỉn chu, dường như đây mới thật sự là anh, xương quai hàm lạnh lùng có chút bạc tình, cùng với đôi mắt sắc bén. Toàn thân từ trên xuống đều là khí chất của người cầm quyền.
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, tựa như đang bất mãn với cách ăn mặc của cô: “Màu tối quá.”
“Đi gặp người lớn, khoa trương quá không tốt.” Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh phản bác: “Đây là lần đầu tôi về nhà tổ thăm d…. ba mẹ.” Cô thiếu chút nữa đã nói ra tiếng dì, vì thế nhíu nhíu mày: “Xin lỗi, đây là thói quen, sẽ không có lần sau.”
Một lỗi sai cô sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Ánh mắt Lục Nghiêu rơi trên người cô một lát, thật ra trang phục hôm nay của cô khá ổn, trang sức kết hợp cũng rất đơn giản, tao nhã, đúng hợp với gu thẩm mỹ của trưởng bối, nhưng Lục Nghiêu lại thấy phiền vì vẻ ngoài không có chỗ chê này của cô.
“Gọi tôi.” Anh đột nhiên nói.
Thẩm Lâm Hoan quay đầu lại nhìn: “?”
Lục Nghiêu nhìn cô: “Tôi sợ đến gọi tôi cô cũng lỡ miệng, người không biết còn tưởng rằng hai ta không quen đấy!”
Nhất thời, cô không hiểu ý của anh, cô quen biết anh ấy ít nhất cũng đã 20 năm, không thể nào gọi sai tên anh được: “Lục Nghiêu?”
Hoặc là thân thiết thêm một chút, giống như bạn bè, người nhà thường gọi anh: “Thập Nhất?”
Giọng Thẩm Lâm Hoan mang theo chút bối rối, hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Lẫm yên tĩnh như gà, không biết vì cái gì mà nhìn cảnh tượng kì dị trước mặt này anh ta lại muốn cười, nhưng thân là trợ lý thân cận bên cạnh Lục Nghiêu, bây giờ anh ta cũng không rõ Lục tổng đang có ý gì.
Tài xế trong suốt hành trình đều nhìn thẳng lái xe, xe lái ra cổng biệt thự, bảo vệ gác cổng nhìn thấy xe Lục Nghiêu đến, đứng dậy cúi chào, xe cứ thế đi về phía tây, ra tới đường lớn nhiều xe hơn.
Lục Nghiêu vẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ý muốn nghe bằng được đáp án.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan vắt óc mãi cũng không nghĩ ra cái gì khác, cô cảm thấy gọi là Lục Nghiêu cũng không sao, cô cũng không ngại khi Lục Nghiêu gọi thẳng tên Thẩm Lâm Hoan của cô.
Rốt cuộc cô vẫn không tưởng tượng được bộ dáng Lục Nghiêu gọi cô là Hoan Hoan, cô sợ mình sẽ xấu hổ, càng sợ anh sẽ xấu hổ.
Nếu cô gọi anh là Thập Nhất thì thấy kì kì, bạn bè anh còn cố ý đối nghịch anh, gọi anh là Lục Thập Nhất, Lục gia nhiều con cháu nối dõi, Lục Nghiêu đứng thứ mười một, tên đệm của thế hệ con cháu này thuộc tự của vua chúa, quá mức hiển hách, nên đã trực tiếp bỏ đi, lấy duy nhất cái tên. Người lớn trong nhà đều gọi anh là Thập Nhất hoặc Nghiêu Nghiêu.
Thẩm Lâm Hoan lại không phải là trưởng bối của anh, gọi thẳng tên ra như vậy có chút không hay.
Thẩm Lâm Hoan là một người tích cực, cô luôn ghi nhớ, cân nhắc từng lời nói hành động của những người quan trọng xung quanh, để tránh mắc sai lầm.
Lục Nghiêu nhìn cô, cuối cùng lại thất vọng quay đầu đi, ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước: “Gọi là ông xã, đừng có lỡ miệng.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
Trình Lẫm: “……”
Tài xế: “……”
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, da đầu Thẩm Lâm Hoan tê dại, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, cực kỳ muốn hỏi Lục Nghiêu, anh đang nghiêm túc à?
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do cô không thể nói ra miệng.
Vì vậy, cô tự ngẫm lại bản thân, có phải do tính cách của cô quá lạnh lùng, do đó sự thờ ơ đối với các cuộc giao tiếp đã kéo đến mối quan hệ hôn nhân này.
Trong lòng cô cũng rõ ràng, cô và anh đều tự hiểu cuộc hôn nhân này chỉ cần duy trì vẻ bề ngoài là đủ.
Lại nói từ góc độ Lục gia, cưới con gái Thẩm gia là một chuyện thiếu thể diện, vì vậy việc muốn duy trì vẻ ngoài này lại càng tốn công hơn?
Cho nên đây là muốn cô cùng diễn vở “vợ chồng kiêm điệp tình thâm”?
(*Kiêm điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để vợ chồng tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.)
Lục Nghiêu là người cầm quyền đương nhiệm của Lục thị, hẳn là hình ảnh cá nhân của anh liên quan đến toàn bộ công ty, một hình tượng hôn nhân vẹn toàn đối với cá nhân anh cũng là một trợ lực rất lớn.
Lục Nghiêu đương nhiên không biết suy nghĩ lung tung rối loạn diễn ra trong đầu Thẩm Lâm Hoan trong vài phút ngắn ngủi, anh chỉ thích nhìn gương mặt luôn bình tĩnh kia phải xuất hiện những biểu cảm khác lạ khi đối mặt với những tình huống bất ngờ và không thể kiểm soát.
Lúc này chắc Thẩm Lâm Hoan cũng không ý thức được việc chân mày mình đang nhíu chặt, đôi môi mím thẳng băng, mọi rối rắm đều viết hết lên mặt, ngay lúc sắp xuống xe, dựa theo luận điểm của bản thân thuyết phục mình đây là một việc cần thiết, vì vậy sau nhiều lần diễn tập trong lòng, cô cũng mở miệng gọi một tiếng: “Ông xã.”
Trước tiên tập luyện một chút, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy giọng mình hơi căng thẳng, im lặng điều chỉnh lại giọng: “Ông xã.”
Nhưng lại có vẻ công thức hóa quá, cô vẫn luôn có tật xấu này, cô luôn có thể đảm nhiệm được nhiều việc khác nhau nhưng duy nhất việc liên quan đến phương diện tình cảm, vĩnh viễn đều không làm được.
Cô nhớ Chu Phù từng nói, trước kia khi Chu Phù yêu đương thường xuyên nói với cô: “Cậu không hiểu à, giữa người yêu với nhau, gọi biệt danh là việc thú vị cỡ nào, cậu thử nghĩ xem, với người đàn ông cao to, lạnh lùng kia, mọi người đều cung kính gọi tên anh ta một cách nghiêm túc, chỉ có cậu có thể gọi anh ta là Tiểu Điềm Điềm, mà anh ta lại không tức giận, đã thế còn dùng ánh mắt dịu dàng không còn cách nào khác nhìn cậu, thật hạnh phúc ă hă~!”
Đương nhiên, Thẩm Lâm Hoan đến tận bây giờ cũng không thể hiểu được cái cảm giác hạnh phúc ấy, nhưng cô có một ít kinh nghiệm đối với một vật thể duy nhất.
Suốt thời thơ ấu cô đơn của cô, thứ duy nhất cô có và dành tình cảm trọn vẹn cho nó mà không bị ba mẹ ngăn cấm là một chú chó, Thẩm Lâm Hoan gọi chú chó kia là Ryan, nó là một chú chó hoang, khi mang nó về rất lâu sau mới biết tên nó là Ryan, hơn nữa chỉ có Thẩm Lâm Hoan gọi Ryan nó mới phản ứng lại.
Người giúp việc trong nhà nói: “Có lẽ nó cũng không biết tên của nó, chỉ bởi vì giọng của tiểu thư nên chú chó nghe thấy lập tức vui vẻ chạy tới.”
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất kiêu ngạo, vì thế mỗi lần gọi Ryan, cô liền trưng ra bộ mặt “tôi là người nó thích nhất”.
Thẩm Lâm Hoan với ý nghĩ muốn tìm kiếm loại cảm giác này, một lần nữa điều chỉnh ngữ điệu, gọi anh với chất giọng thân thiện nhưng không quá sáo rỗng: “Ông xã.”
Lục Nghiêu nhìn chằm chằm cô nửa phút, đáy mắt có cảm xúc không thể giải thích được.
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng tìm được trạng thái, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi anh: “Như vậy được rồi chứ?”
Lục Nghiêu: “…”
Beta: Dollan
Mấy ngày sau đó, Thẩm Lâm Hoan cũng chưa từng gặp lại Lục Nghiêu, cô vẫn luôn chăm chỉ học tập, làm quen với công việc của văn phòng chủ tịch. Mấy ngày này Lục Nghiêu không có ở công ty, Thẩm Lâm Hoan không có tư cách xuất hiện trước mặt anh, nên cũng không có gặp phải.
Lúc đó, Thẩm Lâm Hoan cũng không được phân công cụ thể, chỉ làm vài việc hành chính và hậu cần linh tinh như bưng trà rót nước, đánh máy, chủ yếu vẫn là làm quen các công việc văn phòng.
Trước cánh cửa pha lê trong suốt của văn phòng chủ, mọi người như đang trong trận chiến, ai nấy đều bận bận rộn rộn việc của mình.
Trong văn phòng có tổng cộng bảy người, cộng thêm nhân viên mới Thẩm Lâm Hoan và Trình Lẫm nữa là tổng cộng chín người. Trình Lẫm tuy thuộc văn phòng tổng giám đốc nhưng cả ngày anh đều đi theo bên người Lục Nghiêu, phụ trợ công tác của Trình Lẫm là Amanda, nhưng thực chất Amanda là trợ lý của Trình Lẫm. Amanda làm việc khi Trình Lẫm đi vắng, khi ấy cô mới làm việc trực tiếp với cấp trên.
Hai vị này chủ yếu làm việc trực tiếp với Lục Nghiêu.
Sáu người còn lại có trách nhiệm riêng, phân công lao động cực kỳ chi tiết và rõ ràng, giống như lời Chu Phù đã nói toàn bộ công ty hầu như không có bí mật gì trong văn phòng tổng giám đốc. Tất cả các doanh nghiệp cốt lõi sẽ xuất hiện tại đây. Vì vậy, bạn sẽ ký một thỏa thuận rất nghiêm ngặt về việc không tiết lộ thông tin trước khi tham gia.
Buổi tối trở về nhà, Thẩm Lâm Hoan vẫn không thấy Lục Nghiêu đâu, mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài.
Thật ra mỗi ngày quản gia Chu đều sẽ báo cáo với cô: “Tiên sinh nói hôm nay muộn quá rồi, cậu ấy sẽ ở lại chung cư Thiên Phong Ngọc Hồ, đêm nay không về.”
“Tiên sinh nói cậu ấy đi công tác ở Du Thành, ngày kia mới trở về Tân Thành.”
“Đêm nay có tiệc xã giao, tiên sinh ngủ ở khách sạn.”
***
Buổi tối, khi Thẩm Lâm Hoan nằm trên giường, cô chợt không hiểu anh ấy như này là đang cố ý báo cáo hành trình sao?
Nghĩa vụ vợ chồng?
Vậy cô có cần thông báo hay không?
Việc kết hôn không nằm trong khả năng của cô, với những việc không nằm trong khả năng cô thường hay lo sợ. Mà việc này lại không có phương pháp học tập nào cả.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến những lúc anh ở đây, rõ ràng anh kiệm lời nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ cao, cho dù ở chỗ nào trong nhà cô cũng cảm nhận được sự có mặt của anh.
Thế nên bây giờ anh không có ở nhà làm cho cô cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Cô ôm lấy chăn, mùi hương của anh vẫn còn vấn vương trên chăn, không thể nói rõ đó là hương vị gì. Có chút lành lạnh của hương tuyết tùng, đoán chừng anh đã dùng huân hương để xông quần áo, hoặc là dùng nước hoa có mùi như này. Hôm đó cô dọn dẹp quần áo của anh, cũng ngửi thấy mùi hương này trên bộ quần áo, hương vị ấy khắc sâu vào ký ức cô nên càng khiến tâm trạng Thẩm Lâm Hoan có chút rối loạn.
Không rõ rốt cuộc Lục Nghiêu đang nghĩ cái gì, cô cũng đã bày tỏ rất rõ ràng, nhưng phản ứng của anh lại chẳng giống cô nghĩ, đến đáp án cuối cũng không nói cho cô, anh muốn duy trì cuộc hôn nhân hời hợt này không đây?
Cô không chắc bản thân phải ứng phó với chuyện này như thế nào.
Nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, cô cũng đã phải chịu sự trả thù từ việc từ chối anh chín lần đó, hai người cũng đã thanh toán xong. Về phần chung sống hòa hợp như thế nào, hai người đành đi từng bước một vậy!
Mẹ cô nhiều lần gọi điện đến dặn dò phải đối xử tốt với Lục Nghiêu. Chu Phù đôi khi sẽ lo lắng cô phải chịu ấm ức, nhưng bọn họ đều không thật sự hiểu Thẩm Lâm Hoan. Đối với Thẩm Lâm Hoan mà nói, cô sẽ không vì đây là cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt mà chán ghét Lục Nghiêu, và cũng không vì cha mẹ bắt ép nên mới đi lấy lòng Lục Nghiêu. Cô đã đáp ứng liên hôn, việc cha mẹ và bác cả có thể kiếm lời được bao nhiêu từ việc này cô không quan tâm, cô cũng không cao thượng đến nỗi hi sinh hết thảy lợi ích vì gia tộc.
Cô và Lục Nghiêu là vợ chồng thì cũng chỉ là vợ chồng.
Lục gia bên kia gọi điện đến nói muốn bọn họ về nhà tổ phía nam ăn cơm.
Quản gia Chu nói: “Tiên sinh nói 6 giờ tối nay sẽ đến đón cô.”
Buổi chiều, Thẩm Lâm Hoan tan tầm lúc 5 giờ tròn, về đến nhà đã là 5 giờ 20, cô nàng đi thay quần áo, phòng thay đồ đầy màu sắc rực rỡ, có đủ các loại giày dép quần áo túi xách, tất cả đều là size của cô.
Không biết việc này là yêu cầu của Lục Nghiêu hay do chủ ý của quản gia Chu,
Nói chung là cô không có hứng thú gì hết, chọn đại một bộ đồ có thể mặc đi gặp người lớn trong nhà, rồi lại trang điểm nhẹ nhàng.
Trong lúc cô đang đợi xe của Lục Nghiêu đến đón thì nhận được điện thoại của mẹ.
Vẫn như cũ hỏi chuyện cô với Lục Nghiêu thế nào, cô trả lời khá tốt, mẹ cô liền tươi cười vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, hai vợ chồng hòa hợp là tốt. Chờ mấy đứa sinh được một đứa con, tự nhiên sẽ thân thiết hơn.” Nói đoạn thuận tiện dặn dò: “Nên sớm chuẩn bị có em bé đi, tốt nhất là một bé trai, đương nhiên không phải mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ là đối với Lục gia thì con trai vẫn tốt hơn.”
Chân mày Thẩm Lâm Hoan đã nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Mẹ, Lục Nghiêu muốn dẫn con về nhà tổ phía nam, con cúp máy trước.”
“Được được, con bận trước đi.”
Thẩm Lâm Hoan ngồi trên sofa một hồi lâu, chà xát mặt để bản thân tỉnh táo lên đôi chút, sau đó chỉnh lại lớp trang điểm, Lục Nghiêu mới gọi điện thoại tới cho cô: “Ra ngoài.”
Hai chữ, nói xong liền cúp máy, Thẩm Lâm Hoan nhìn điện thoại một lát liền đứng dậy đi ra ngoài.
Xe dừng lại trước hiên nhà, cô bước xuống hai bước, tài xế xuống xe giúp cô mở cửa ghế sau, khi cô khom người ngồi vào ghế, Lục Nghiêu đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Trên ghế phó lái, Trình Lẫm quay xuống chào hỏi cô: “Chào phu nhân.”
Thẩm Lâm Hoan gật gật đầu.
Sau đó lại âm thầm tính toán, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Lục Nghiêu sau sáu ngày không thấy anh.
Mấy ngày ở nhà, phần lớn đồ anh mặc là quần áo ở nhà hoặc đồ ngủ, thậm chí có lúc còn không mặc gì.
Lúc này, giày da áo vest tinh xảo, từ đầu tóc đến chiếc khuy măng sét cũng rất chỉn chu, dường như đây mới thật sự là anh, xương quai hàm lạnh lùng có chút bạc tình, cùng với đôi mắt sắc bén. Toàn thân từ trên xuống đều là khí chất của người cầm quyền.
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, tựa như đang bất mãn với cách ăn mặc của cô: “Màu tối quá.”
“Đi gặp người lớn, khoa trương quá không tốt.” Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh phản bác: “Đây là lần đầu tôi về nhà tổ thăm d…. ba mẹ.” Cô thiếu chút nữa đã nói ra tiếng dì, vì thế nhíu nhíu mày: “Xin lỗi, đây là thói quen, sẽ không có lần sau.”
Một lỗi sai cô sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Ánh mắt Lục Nghiêu rơi trên người cô một lát, thật ra trang phục hôm nay của cô khá ổn, trang sức kết hợp cũng rất đơn giản, tao nhã, đúng hợp với gu thẩm mỹ của trưởng bối, nhưng Lục Nghiêu lại thấy phiền vì vẻ ngoài không có chỗ chê này của cô.
“Gọi tôi.” Anh đột nhiên nói.
Thẩm Lâm Hoan quay đầu lại nhìn: “?”
Lục Nghiêu nhìn cô: “Tôi sợ đến gọi tôi cô cũng lỡ miệng, người không biết còn tưởng rằng hai ta không quen đấy!”
Nhất thời, cô không hiểu ý của anh, cô quen biết anh ấy ít nhất cũng đã 20 năm, không thể nào gọi sai tên anh được: “Lục Nghiêu?”
Hoặc là thân thiết thêm một chút, giống như bạn bè, người nhà thường gọi anh: “Thập Nhất?”
Giọng Thẩm Lâm Hoan mang theo chút bối rối, hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Lẫm yên tĩnh như gà, không biết vì cái gì mà nhìn cảnh tượng kì dị trước mặt này anh ta lại muốn cười, nhưng thân là trợ lý thân cận bên cạnh Lục Nghiêu, bây giờ anh ta cũng không rõ Lục tổng đang có ý gì.
Tài xế trong suốt hành trình đều nhìn thẳng lái xe, xe lái ra cổng biệt thự, bảo vệ gác cổng nhìn thấy xe Lục Nghiêu đến, đứng dậy cúi chào, xe cứ thế đi về phía tây, ra tới đường lớn nhiều xe hơn.
Lục Nghiêu vẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ý muốn nghe bằng được đáp án.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan vắt óc mãi cũng không nghĩ ra cái gì khác, cô cảm thấy gọi là Lục Nghiêu cũng không sao, cô cũng không ngại khi Lục Nghiêu gọi thẳng tên Thẩm Lâm Hoan của cô.
Rốt cuộc cô vẫn không tưởng tượng được bộ dáng Lục Nghiêu gọi cô là Hoan Hoan, cô sợ mình sẽ xấu hổ, càng sợ anh sẽ xấu hổ.
Nếu cô gọi anh là Thập Nhất thì thấy kì kì, bạn bè anh còn cố ý đối nghịch anh, gọi anh là Lục Thập Nhất, Lục gia nhiều con cháu nối dõi, Lục Nghiêu đứng thứ mười một, tên đệm của thế hệ con cháu này thuộc tự của vua chúa, quá mức hiển hách, nên đã trực tiếp bỏ đi, lấy duy nhất cái tên. Người lớn trong nhà đều gọi anh là Thập Nhất hoặc Nghiêu Nghiêu.
Thẩm Lâm Hoan lại không phải là trưởng bối của anh, gọi thẳng tên ra như vậy có chút không hay.
Thẩm Lâm Hoan là một người tích cực, cô luôn ghi nhớ, cân nhắc từng lời nói hành động của những người quan trọng xung quanh, để tránh mắc sai lầm.
Lục Nghiêu nhìn cô, cuối cùng lại thất vọng quay đầu đi, ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước: “Gọi là ông xã, đừng có lỡ miệng.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
Trình Lẫm: “……”
Tài xế: “……”
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, da đầu Thẩm Lâm Hoan tê dại, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, cực kỳ muốn hỏi Lục Nghiêu, anh đang nghiêm túc à?
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do cô không thể nói ra miệng.
Vì vậy, cô tự ngẫm lại bản thân, có phải do tính cách của cô quá lạnh lùng, do đó sự thờ ơ đối với các cuộc giao tiếp đã kéo đến mối quan hệ hôn nhân này.
Trong lòng cô cũng rõ ràng, cô và anh đều tự hiểu cuộc hôn nhân này chỉ cần duy trì vẻ bề ngoài là đủ.
Lại nói từ góc độ Lục gia, cưới con gái Thẩm gia là một chuyện thiếu thể diện, vì vậy việc muốn duy trì vẻ ngoài này lại càng tốn công hơn?
Cho nên đây là muốn cô cùng diễn vở “vợ chồng kiêm điệp tình thâm”?
(*Kiêm điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để vợ chồng tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.)
Lục Nghiêu là người cầm quyền đương nhiệm của Lục thị, hẳn là hình ảnh cá nhân của anh liên quan đến toàn bộ công ty, một hình tượng hôn nhân vẹn toàn đối với cá nhân anh cũng là một trợ lực rất lớn.
Lục Nghiêu đương nhiên không biết suy nghĩ lung tung rối loạn diễn ra trong đầu Thẩm Lâm Hoan trong vài phút ngắn ngủi, anh chỉ thích nhìn gương mặt luôn bình tĩnh kia phải xuất hiện những biểu cảm khác lạ khi đối mặt với những tình huống bất ngờ và không thể kiểm soát.
Lúc này chắc Thẩm Lâm Hoan cũng không ý thức được việc chân mày mình đang nhíu chặt, đôi môi mím thẳng băng, mọi rối rắm đều viết hết lên mặt, ngay lúc sắp xuống xe, dựa theo luận điểm của bản thân thuyết phục mình đây là một việc cần thiết, vì vậy sau nhiều lần diễn tập trong lòng, cô cũng mở miệng gọi một tiếng: “Ông xã.”
Trước tiên tập luyện một chút, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy giọng mình hơi căng thẳng, im lặng điều chỉnh lại giọng: “Ông xã.”
Nhưng lại có vẻ công thức hóa quá, cô vẫn luôn có tật xấu này, cô luôn có thể đảm nhiệm được nhiều việc khác nhau nhưng duy nhất việc liên quan đến phương diện tình cảm, vĩnh viễn đều không làm được.
Cô nhớ Chu Phù từng nói, trước kia khi Chu Phù yêu đương thường xuyên nói với cô: “Cậu không hiểu à, giữa người yêu với nhau, gọi biệt danh là việc thú vị cỡ nào, cậu thử nghĩ xem, với người đàn ông cao to, lạnh lùng kia, mọi người đều cung kính gọi tên anh ta một cách nghiêm túc, chỉ có cậu có thể gọi anh ta là Tiểu Điềm Điềm, mà anh ta lại không tức giận, đã thế còn dùng ánh mắt dịu dàng không còn cách nào khác nhìn cậu, thật hạnh phúc ă hă~!”
Đương nhiên, Thẩm Lâm Hoan đến tận bây giờ cũng không thể hiểu được cái cảm giác hạnh phúc ấy, nhưng cô có một ít kinh nghiệm đối với một vật thể duy nhất.
Suốt thời thơ ấu cô đơn của cô, thứ duy nhất cô có và dành tình cảm trọn vẹn cho nó mà không bị ba mẹ ngăn cấm là một chú chó, Thẩm Lâm Hoan gọi chú chó kia là Ryan, nó là một chú chó hoang, khi mang nó về rất lâu sau mới biết tên nó là Ryan, hơn nữa chỉ có Thẩm Lâm Hoan gọi Ryan nó mới phản ứng lại.
Người giúp việc trong nhà nói: “Có lẽ nó cũng không biết tên của nó, chỉ bởi vì giọng của tiểu thư nên chú chó nghe thấy lập tức vui vẻ chạy tới.”
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất kiêu ngạo, vì thế mỗi lần gọi Ryan, cô liền trưng ra bộ mặt “tôi là người nó thích nhất”.
Thẩm Lâm Hoan với ý nghĩ muốn tìm kiếm loại cảm giác này, một lần nữa điều chỉnh ngữ điệu, gọi anh với chất giọng thân thiện nhưng không quá sáo rỗng: “Ông xã.”
Lục Nghiêu nhìn chằm chằm cô nửa phút, đáy mắt có cảm xúc không thể giải thích được.
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng tìm được trạng thái, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi anh: “Như vậy được rồi chứ?”
Lục Nghiêu: “…”