Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em - Trang 3
Chương 40
Ngô Thế Huân đột ngột cử động làm Lộc Hàm không biết phải làm sao.
Cậu quả thật nhận được đả kích không nhẹ, nhưng người càng chán nản càng không muốn bị thương hại, càng không muốn để người khác cảm thấy mình đáng thương nhất là người đó lại là một nửa còn lại của mình.
Ngô Thế Huân sau khi nói xong câu “không cần lo lắng”, Lộc Hàm hơi dùng lực đẩy người ra, cúi đầu trầm mặc một lúc, trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Ngô Thế Huân, cậu nhìn anh, nói: “Không sao đâu.”
Sau đó lại cụp mắt xuống, nói: “Em…em muốn ở một mình một lúc.”
Trên khuôn mặt không tránh khỏi cảm xúc mất mát.
Nói xong cậu liên xoay người từ khu vực giữa cầu thang lại đi lên tầng, bước đi chậm chạp tựa như nặng ngàn cân, sức lực toàn thân đều như thể bị hút sạch giống như sắp không thể đi nổi.
Ngô Thế Huân không biết nên trả lời thế nào cho tốt, cho nên chỉ có thể nhìn thẳng theo bóng dáng chán chường của Lộc Hàm đi đến cửa phòng ngủ, mở ra rồi sau đó liền đóng lại.
Anh cúi đầu nhìn vào điện thoại trên tay mình, trong phút chốc có xúc động muốn đập nát. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, Ngô Thế Huân định đi đến phòng ngủ an ủi Lộc Hàm nhưng vừa định nhấc chân bước đi lại bị Lâm Tranh gọi lại.
Ngô Thế Huân quay đầu, mặt đầy nghi hoặc, sau đó liền nghe Lâm Tranh nói: “Đừng đi, để cậu ấy yên tĩnh một chút cũng được!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Tranh, Ngô Thế Huân cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn, không còn cái dáng vẻ cợt nhả thường ngày nữa. Anh quay lại sô pha, nặng nề ngồi xuống, sau đó giơ tay lên vuốt tóc rồi nhìn lên trần nhà thấp giọng nói: “Cái này cũng là chuyện gì chứ…”
Lâm Tranh vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc như cũ, thời khắc quan trọng vẫn là cần đến bản lĩnh vững vàng của người đại diện, mới có thể xử lý tốt tin đồn cho nghệ sĩ.
Lâm Tranh tựa như nhớ đến chuyện gì, kịch liệt gõ bàn phím một hồi, mắt không dời đi đồng thời nói với Ngô Thế Huân: “Đừng bởi vì quan hệ giữa cậu và Lộc Hàm rồi lại nghĩ ra mọi cách hòng an ủi cậu ấy!”
Ngô Thế Huân không nói gì, trong đầu toàn là hình ảnh chán chường không biết làm sao của Lộc Hàm.
Lâm Tranh duy trì yên lặng, tiếp tục nói: “Đây chỉ là một tin đồn mà thôi, cũng chỉ có vài bức ảnh, cậu suy nghĩ cẩn thận xem có cái gì không? Còn không phải chỉ vì danh tiếng của cậu, cho nên sự tình mới bị phóng đại lên thôi sao, sau đó cậu lại nhìn xem dáng vẻ mình lúc này đi…”
Lâm Tranh nâng mắt lên nhìn Ngô Thế Huân một cái, nói: “Cậu nhìn xem có phải cậu đang quá thất thố hay không, tất cả chỉ vì cậu đều nghĩ về Lộc Hàm.”
Ngô Thế Huân không thể phản đối, nghĩ lại một chút, anh quả thật có chút thất thố, lúc trước gặp phải tin đồn và đả kích lớn hơn thế này, anh cũng vẫn rất trấn định đợi Lâm Tranh giải quyết cho mình, không giống như lần này, hiển nhiên là vô cùng nóng nảy.
Lâm Tranh nói: “Đầu tiên cậu ấy cũng là một nghệ sĩ, cậu ấy không thể vì mình có người yêu là một ngôi sao mà sẽ được bảo hộ đến mức không cần phải đối diện với bất kỳ loại tin đồn nào, lúc trước khi cậu ra mắt cũng không phải gặp qua không ít chuyện hay sao, không chịu được chút đả kích này làm sao có thể trở nên mạnh mẽ!”
Ngô Thế Huân ngồi thẳng người dậy, nhìn về hướng Lâm Tranh, gặng hỏi: “Anh nói cứ như thể tôi không cần quản chuyện của em ấy vậy, em ấy tính tình hướng nội như thế, nước của giới giải trí lại sâu thăm thẳm, em ấy cái gì cũng chưa từng trải qua làm sao khiến người khác yên tâm!”
Lâm Tranh bị những lời phản bác của Ngô Thế Huân làm cho tức giận, vì vậy mà lớn giọng giáo huấn anh: “Cho nên hiện tại mới phải lý trí lên mà tìm ra biện pháp không phải sao? Hay là cậu cho rằng cậu là ngôi sao rồi không cần tôi quản nữa? Cái lỗi cơ bản như thế cậu còn phạm phải, nếu không phải liên quan đến cậu tôi còn mất công mất sức ngồi đây mà giải quyết cái chuyện rách nát này đấy!”
Ngô Thế Huân không nghĩ Lâm Tranh sẽ tức giận như thế, cho nên biết điều ngậm miệng lại, mày cũng cau lại nhìn xuống bàn trà.
Lâm Tranh thấy được Ngô Thế Huân đã trở nên yên lặng, cũng ý thức được bản thân mình có chút thất thố, cho nên liền nâng cốc nước lên uống một hụm.
Phòng khách vô cùng yên lặng, hai người cứ bất động ngồi như thế, sau cùng vẫn là Lâm Tranh mở lời nói: “Tôi cũng quá kích động rồi…Chúng ta nói vào chuyện chính đi!”
Ngô Thế Huân cũng tự biết phiền phức là do mình rước về, Lâm Tranh đã nhượng bộ để cho anh xuống nước, cho nên cũng rất biết điều mà thành thật ngồi đó, nhìn lên màn hình máy tính mà Lâm Tranh chỉ vào.
“Vương Tống Vĩ?” Anh nghi hoặc đọc lên cái tên đó, sau đó lại hỏi: “Ông ta thì sao?”
Lâm Tranh chuyển động con chuột máy tính, mở ra trang chủ của bộ phim《Tầm mịch》bên dưới đều là tin tức giới thiệu của bộ phim còn chưa khởi quay này.
Lâm Tranh nói: “Thời gian trước không phải đây là tin tức của “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” sao? Hắn ám thị hai người sẽ đóng chung một bộ phim đồng chí, cho nên có thể thấy được từ lúc đó hắn đã có ý định văn vở với mối quan hệ của hai người rồi!”
Ngô Thế Huân biểu tình nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào những lời giới thiệu kia.
Lâm Tranh tiếp tục nói: “Nếu như hắn đã cố tình hắc hai cậu, vậy thì chúng ta cũng gặp chiêu tiếp chiêu đi, chúng ta sẽ chủ động tranh giành vai diễn kia, tôi với đạo diễn Vương lúc trước cùng đã từng hợp tác, tuy là tính cách ông ấy cổ quái nhưng đối với việc quay phim vẫn rất nghiêm túc cẩn thận. Nếu như đã có sẵn danh tiếng của ông ấy và tình tiết đặc sắc của bộ phim này, vậy thì chỉ cần hai người diễn đủ tốt, tự khắc những tin đồn kia cũng không cần quan ngại nữa, tất cả đều có thể quy về lý do “nuôi dưỡng cảm tình chuẩn bị đóng phim”.
————————————————
Thời tiết hôm nay cũng thật biết phối hợp mà đổ một trận mưa thật lớn, những hạt mưa dày đặc rơi trên cửa sổ bằng kính, lúc có lúc không còn vang lên cả tiếng sấm.
Tiếng nổ to lớn vang lên làm Tiểu Hoàng vô cùng bất an, cho dù trong ngăn đồ ăn có bánh quy mỹ vị nhóc hamster cũng không có tâm trạng để ăn, ngược lại còn nhát gan đến mức tự co tròn người lại rồi rúc trong tổ dâu tây đem đầu chôn sâu vào trong cái đệm êm của mình.
Tâm trạng Lộc Hàm cũng vô cùng suy sụp, cả người vô lực nằm ở trên giường, mắt cũng nhắm chặt lại trong đầu toàn là hình ảnh của những tin nhắn riêng cậu đọc được trên weibo.
Những người đó mắng cậu ghê tởm, mắng cậu kéo Ngô Thế Huân xuống nước, còn nói sao cậu không đi chết đi, cái loại rác rưởi dựa vào việc trèo lên giường người khác mau rời khỏi giới giải trí.
Từ đằng sau người vang lên tiếng mở cửa, Lộc Hàm biết là Ngô Thế Huân đã bước vào, cậu cũng không động đậy gì vì cũng chẳng biết nên nói thế nào, cho nên đành giả vờ ngủ. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn Lộc Hàm đang nằm nghiêng người quay lưng lại với anh.
“Có phải rất buồn không?” Anh mở lời nói.
Lộc Hàm bên đó vẫn trầm mặc, nghe được câu hỏi của Ngô Thế Huân nhưng không có ý định trả lời.
Ngô Thế Huân tiếp tục: “Người mới phải chịu một chút sóng gió cũng không sao, cho dù có phải chịu bia miệng không tốt cũng sẽ dùng tác phẩm tốt quay lại phản kích.”
Lộc Hàm vẫn không động đậy như cũ, Ngô Thế Huân nghi ngờ không biết có phải cậu thật sự đã ngủ hay không, vì vậy liền đứng dậy đi qua nhìn cậu, tiếp theo liền nghe thấy Lộc Hàm mở miệng nói chuyện.
Ngữ khí của cậu trầm thấp, nói: “Thật ra không phải em cũng là dựa vào quy tắc ngầm mà thượng vị sao?”
Ngô Thế Huân cau mày, anh không ngờ được Lộc Hàm sẽ có suy nghĩ tiêu cực đến phương diện này.
Lộc Hàm tiếp tục: “Nếu không phải anh có lời, thì lúc này em vẫn ở lẫn trong đám thực tập sinh, vẫn là không có ai để mắt đến em.”
“Bởi vì em đi đường tắt, cho nên mọi sự mới không thuận lợi như vậy!”
Tiếng sấm nặng nề ở bên ngoài ngôi nhà vang lên, những hạt mưa không ngừng lộp bộp rơi trên mặt kính, nội tâm Ngô Thế Huân không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Anh nhìn vào Lộc Hàm đang chậm chạp ngồi dậy, sau đó tiếp tục nghe cậu nói: “Có lẽ vẫn là bởi vì chuyện của Dương Thiên đi!”
Ngô Thế Huân không thể tiếp tục nghe được nữa, giơ tay lên đặt vào trên gáy Lộc Hàm, đưa đầu cậu xoay lại, khiến cho cậu cùng anh mặt đối mặt.
“Bởi vì tại nạn bất ngờ mà dây dưa với em, đây là do người nhà Dương Thiên vô lý! Anh đã nói rồi, em không cần phải vì chuyện đó mà tự trách mình.”
Lộc Hàm nhìn vào đôi mắt của Ngô Thế Huân, trong lòng bế tắc đến khó chịu.
Rơi vào chuyện cũ dây dưa đã lâu cùng sự ngăn trở của xã hội, cậu phảng phất như là bị cây có gai đâm vào thân mình, ở dưới từng lớp cây gai đó, cậu có thể thấy được ánh mặt trời xuyên thấu nhưng người khác lại không thấy được cậu.
Ngô Thế Huân di chuyển đôi bàn tay mình từ sau gáy chuyển lên trên mặt Lộc Hàm, nói: “Anh thích em, là anh tự chủ động theo đuổi em, đây là việc của anh. Đối tốt với em, giải cứu em từ chỗ của Hà Thịnh, là chuyện anh nguyện ý làm. Những điều đó cùng quy tắc ngầm không có bất cứ liên quan gì với nhau!”
Có lẽ Lộc Hàm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, sẽ có một người, vượt qua tất cả những sự ngăn trở đó mà vừa nhìn đã nhìn thấy cậu, sau đó còn cứu vớt lấy cậu.
“Người ngoài có nhìn thế nào anh đều không quan tâm, anh chỉ cần em thẳng thắn đối diện với anh, anh cũng chẳng phải là minh tinh gì cả, anh chỉ là kẻ mê muội theo đuổi em mà thôi, muốn cùng em thực hiện ước mơ, rồi cùng em trải qua một cuộc sống thật vui vẻ, chỉ có vậy thôi!”
Nói xong, hai người trầm mặc nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của Ngô Thế Huân vô cùng kiên định nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm.
Có nói thêm gì nữa cũng là không cần thiết, cũng may là Ngô Thế Huân chủ động hôn xuống hóa giải sự cảm động của Lộc Hàm lúc này mà không biết làm sao.
Sự tiếp xúc thân mật mang tới vui vẻ, để cho hai người tạm thời quên mất căn nguyên phiền não, sau đó quên đi cảm xúc tiêu cực mà dây dưa cùng nhau, mây mưa thất thường.
Đến khi tất cả kết thúc, đôi mắt Lộc Hàm cụp xuống, mệt mỏi tựa như bị rút hết sức lực, lại được Ngô Thế Huân kéo lấy ôm vào lòng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nói với cậu: “Có lẽ trong thời gian ngắn danh tiếng của em sẽ không được tốt, nhưng rất nhanh sẽ kết thúc thôi!”
Ngô Thế Huân lại nhìn vào đôi mắt đầy những nghi hoặc của Lộc Hàm, khẽ cười, sau đó anh cúi thấp đầu thì thầm bên tai cậu vài câu, mặt Lộc Hàm lập tức đỏ bừng lên, sau đó khẩn trương nhìn về hướng Ngô Thế Huân, nói: “Đùa kiểu gì vậy…”
Ngô Thế Huân trả lời: “Tùy em tin hay không!”
Sau đó anh lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi còn đang muốn nói của Lộc Hàm, rồi lại cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, một lần nữa xoay mình đem người áp xuống dưới thân.
Cậu quả thật nhận được đả kích không nhẹ, nhưng người càng chán nản càng không muốn bị thương hại, càng không muốn để người khác cảm thấy mình đáng thương nhất là người đó lại là một nửa còn lại của mình.
Ngô Thế Huân sau khi nói xong câu “không cần lo lắng”, Lộc Hàm hơi dùng lực đẩy người ra, cúi đầu trầm mặc một lúc, trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Ngô Thế Huân, cậu nhìn anh, nói: “Không sao đâu.”
Sau đó lại cụp mắt xuống, nói: “Em…em muốn ở một mình một lúc.”
Trên khuôn mặt không tránh khỏi cảm xúc mất mát.
Nói xong cậu liên xoay người từ khu vực giữa cầu thang lại đi lên tầng, bước đi chậm chạp tựa như nặng ngàn cân, sức lực toàn thân đều như thể bị hút sạch giống như sắp không thể đi nổi.
Ngô Thế Huân không biết nên trả lời thế nào cho tốt, cho nên chỉ có thể nhìn thẳng theo bóng dáng chán chường của Lộc Hàm đi đến cửa phòng ngủ, mở ra rồi sau đó liền đóng lại.
Anh cúi đầu nhìn vào điện thoại trên tay mình, trong phút chốc có xúc động muốn đập nát. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, Ngô Thế Huân định đi đến phòng ngủ an ủi Lộc Hàm nhưng vừa định nhấc chân bước đi lại bị Lâm Tranh gọi lại.
Ngô Thế Huân quay đầu, mặt đầy nghi hoặc, sau đó liền nghe Lâm Tranh nói: “Đừng đi, để cậu ấy yên tĩnh một chút cũng được!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Tranh, Ngô Thế Huân cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn, không còn cái dáng vẻ cợt nhả thường ngày nữa. Anh quay lại sô pha, nặng nề ngồi xuống, sau đó giơ tay lên vuốt tóc rồi nhìn lên trần nhà thấp giọng nói: “Cái này cũng là chuyện gì chứ…”
Lâm Tranh vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc như cũ, thời khắc quan trọng vẫn là cần đến bản lĩnh vững vàng của người đại diện, mới có thể xử lý tốt tin đồn cho nghệ sĩ.
Lâm Tranh tựa như nhớ đến chuyện gì, kịch liệt gõ bàn phím một hồi, mắt không dời đi đồng thời nói với Ngô Thế Huân: “Đừng bởi vì quan hệ giữa cậu và Lộc Hàm rồi lại nghĩ ra mọi cách hòng an ủi cậu ấy!”
Ngô Thế Huân không nói gì, trong đầu toàn là hình ảnh chán chường không biết làm sao của Lộc Hàm.
Lâm Tranh duy trì yên lặng, tiếp tục nói: “Đây chỉ là một tin đồn mà thôi, cũng chỉ có vài bức ảnh, cậu suy nghĩ cẩn thận xem có cái gì không? Còn không phải chỉ vì danh tiếng của cậu, cho nên sự tình mới bị phóng đại lên thôi sao, sau đó cậu lại nhìn xem dáng vẻ mình lúc này đi…”
Lâm Tranh nâng mắt lên nhìn Ngô Thế Huân một cái, nói: “Cậu nhìn xem có phải cậu đang quá thất thố hay không, tất cả chỉ vì cậu đều nghĩ về Lộc Hàm.”
Ngô Thế Huân không thể phản đối, nghĩ lại một chút, anh quả thật có chút thất thố, lúc trước gặp phải tin đồn và đả kích lớn hơn thế này, anh cũng vẫn rất trấn định đợi Lâm Tranh giải quyết cho mình, không giống như lần này, hiển nhiên là vô cùng nóng nảy.
Lâm Tranh nói: “Đầu tiên cậu ấy cũng là một nghệ sĩ, cậu ấy không thể vì mình có người yêu là một ngôi sao mà sẽ được bảo hộ đến mức không cần phải đối diện với bất kỳ loại tin đồn nào, lúc trước khi cậu ra mắt cũng không phải gặp qua không ít chuyện hay sao, không chịu được chút đả kích này làm sao có thể trở nên mạnh mẽ!”
Ngô Thế Huân ngồi thẳng người dậy, nhìn về hướng Lâm Tranh, gặng hỏi: “Anh nói cứ như thể tôi không cần quản chuyện của em ấy vậy, em ấy tính tình hướng nội như thế, nước của giới giải trí lại sâu thăm thẳm, em ấy cái gì cũng chưa từng trải qua làm sao khiến người khác yên tâm!”
Lâm Tranh bị những lời phản bác của Ngô Thế Huân làm cho tức giận, vì vậy mà lớn giọng giáo huấn anh: “Cho nên hiện tại mới phải lý trí lên mà tìm ra biện pháp không phải sao? Hay là cậu cho rằng cậu là ngôi sao rồi không cần tôi quản nữa? Cái lỗi cơ bản như thế cậu còn phạm phải, nếu không phải liên quan đến cậu tôi còn mất công mất sức ngồi đây mà giải quyết cái chuyện rách nát này đấy!”
Ngô Thế Huân không nghĩ Lâm Tranh sẽ tức giận như thế, cho nên biết điều ngậm miệng lại, mày cũng cau lại nhìn xuống bàn trà.
Lâm Tranh thấy được Ngô Thế Huân đã trở nên yên lặng, cũng ý thức được bản thân mình có chút thất thố, cho nên liền nâng cốc nước lên uống một hụm.
Phòng khách vô cùng yên lặng, hai người cứ bất động ngồi như thế, sau cùng vẫn là Lâm Tranh mở lời nói: “Tôi cũng quá kích động rồi…Chúng ta nói vào chuyện chính đi!”
Ngô Thế Huân cũng tự biết phiền phức là do mình rước về, Lâm Tranh đã nhượng bộ để cho anh xuống nước, cho nên cũng rất biết điều mà thành thật ngồi đó, nhìn lên màn hình máy tính mà Lâm Tranh chỉ vào.
“Vương Tống Vĩ?” Anh nghi hoặc đọc lên cái tên đó, sau đó lại hỏi: “Ông ta thì sao?”
Lâm Tranh chuyển động con chuột máy tính, mở ra trang chủ của bộ phim《Tầm mịch》bên dưới đều là tin tức giới thiệu của bộ phim còn chưa khởi quay này.
Lâm Tranh nói: “Thời gian trước không phải đây là tin tức của “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” sao? Hắn ám thị hai người sẽ đóng chung một bộ phim đồng chí, cho nên có thể thấy được từ lúc đó hắn đã có ý định văn vở với mối quan hệ của hai người rồi!”
Ngô Thế Huân biểu tình nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào những lời giới thiệu kia.
Lâm Tranh tiếp tục nói: “Nếu như hắn đã cố tình hắc hai cậu, vậy thì chúng ta cũng gặp chiêu tiếp chiêu đi, chúng ta sẽ chủ động tranh giành vai diễn kia, tôi với đạo diễn Vương lúc trước cùng đã từng hợp tác, tuy là tính cách ông ấy cổ quái nhưng đối với việc quay phim vẫn rất nghiêm túc cẩn thận. Nếu như đã có sẵn danh tiếng của ông ấy và tình tiết đặc sắc của bộ phim này, vậy thì chỉ cần hai người diễn đủ tốt, tự khắc những tin đồn kia cũng không cần quan ngại nữa, tất cả đều có thể quy về lý do “nuôi dưỡng cảm tình chuẩn bị đóng phim”.
————————————————
Thời tiết hôm nay cũng thật biết phối hợp mà đổ một trận mưa thật lớn, những hạt mưa dày đặc rơi trên cửa sổ bằng kính, lúc có lúc không còn vang lên cả tiếng sấm.
Tiếng nổ to lớn vang lên làm Tiểu Hoàng vô cùng bất an, cho dù trong ngăn đồ ăn có bánh quy mỹ vị nhóc hamster cũng không có tâm trạng để ăn, ngược lại còn nhát gan đến mức tự co tròn người lại rồi rúc trong tổ dâu tây đem đầu chôn sâu vào trong cái đệm êm của mình.
Tâm trạng Lộc Hàm cũng vô cùng suy sụp, cả người vô lực nằm ở trên giường, mắt cũng nhắm chặt lại trong đầu toàn là hình ảnh của những tin nhắn riêng cậu đọc được trên weibo.
Những người đó mắng cậu ghê tởm, mắng cậu kéo Ngô Thế Huân xuống nước, còn nói sao cậu không đi chết đi, cái loại rác rưởi dựa vào việc trèo lên giường người khác mau rời khỏi giới giải trí.
Từ đằng sau người vang lên tiếng mở cửa, Lộc Hàm biết là Ngô Thế Huân đã bước vào, cậu cũng không động đậy gì vì cũng chẳng biết nên nói thế nào, cho nên đành giả vờ ngủ. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn Lộc Hàm đang nằm nghiêng người quay lưng lại với anh.
“Có phải rất buồn không?” Anh mở lời nói.
Lộc Hàm bên đó vẫn trầm mặc, nghe được câu hỏi của Ngô Thế Huân nhưng không có ý định trả lời.
Ngô Thế Huân tiếp tục: “Người mới phải chịu một chút sóng gió cũng không sao, cho dù có phải chịu bia miệng không tốt cũng sẽ dùng tác phẩm tốt quay lại phản kích.”
Lộc Hàm vẫn không động đậy như cũ, Ngô Thế Huân nghi ngờ không biết có phải cậu thật sự đã ngủ hay không, vì vậy liền đứng dậy đi qua nhìn cậu, tiếp theo liền nghe thấy Lộc Hàm mở miệng nói chuyện.
Ngữ khí của cậu trầm thấp, nói: “Thật ra không phải em cũng là dựa vào quy tắc ngầm mà thượng vị sao?”
Ngô Thế Huân cau mày, anh không ngờ được Lộc Hàm sẽ có suy nghĩ tiêu cực đến phương diện này.
Lộc Hàm tiếp tục: “Nếu không phải anh có lời, thì lúc này em vẫn ở lẫn trong đám thực tập sinh, vẫn là không có ai để mắt đến em.”
“Bởi vì em đi đường tắt, cho nên mọi sự mới không thuận lợi như vậy!”
Tiếng sấm nặng nề ở bên ngoài ngôi nhà vang lên, những hạt mưa không ngừng lộp bộp rơi trên mặt kính, nội tâm Ngô Thế Huân không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Anh nhìn vào Lộc Hàm đang chậm chạp ngồi dậy, sau đó tiếp tục nghe cậu nói: “Có lẽ vẫn là bởi vì chuyện của Dương Thiên đi!”
Ngô Thế Huân không thể tiếp tục nghe được nữa, giơ tay lên đặt vào trên gáy Lộc Hàm, đưa đầu cậu xoay lại, khiến cho cậu cùng anh mặt đối mặt.
“Bởi vì tại nạn bất ngờ mà dây dưa với em, đây là do người nhà Dương Thiên vô lý! Anh đã nói rồi, em không cần phải vì chuyện đó mà tự trách mình.”
Lộc Hàm nhìn vào đôi mắt của Ngô Thế Huân, trong lòng bế tắc đến khó chịu.
Rơi vào chuyện cũ dây dưa đã lâu cùng sự ngăn trở của xã hội, cậu phảng phất như là bị cây có gai đâm vào thân mình, ở dưới từng lớp cây gai đó, cậu có thể thấy được ánh mặt trời xuyên thấu nhưng người khác lại không thấy được cậu.
Ngô Thế Huân di chuyển đôi bàn tay mình từ sau gáy chuyển lên trên mặt Lộc Hàm, nói: “Anh thích em, là anh tự chủ động theo đuổi em, đây là việc của anh. Đối tốt với em, giải cứu em từ chỗ của Hà Thịnh, là chuyện anh nguyện ý làm. Những điều đó cùng quy tắc ngầm không có bất cứ liên quan gì với nhau!”
Có lẽ Lộc Hàm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, sẽ có một người, vượt qua tất cả những sự ngăn trở đó mà vừa nhìn đã nhìn thấy cậu, sau đó còn cứu vớt lấy cậu.
“Người ngoài có nhìn thế nào anh đều không quan tâm, anh chỉ cần em thẳng thắn đối diện với anh, anh cũng chẳng phải là minh tinh gì cả, anh chỉ là kẻ mê muội theo đuổi em mà thôi, muốn cùng em thực hiện ước mơ, rồi cùng em trải qua một cuộc sống thật vui vẻ, chỉ có vậy thôi!”
Nói xong, hai người trầm mặc nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của Ngô Thế Huân vô cùng kiên định nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm.
Có nói thêm gì nữa cũng là không cần thiết, cũng may là Ngô Thế Huân chủ động hôn xuống hóa giải sự cảm động của Lộc Hàm lúc này mà không biết làm sao.
Sự tiếp xúc thân mật mang tới vui vẻ, để cho hai người tạm thời quên mất căn nguyên phiền não, sau đó quên đi cảm xúc tiêu cực mà dây dưa cùng nhau, mây mưa thất thường.
Đến khi tất cả kết thúc, đôi mắt Lộc Hàm cụp xuống, mệt mỏi tựa như bị rút hết sức lực, lại được Ngô Thế Huân kéo lấy ôm vào lòng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nói với cậu: “Có lẽ trong thời gian ngắn danh tiếng của em sẽ không được tốt, nhưng rất nhanh sẽ kết thúc thôi!”
Ngô Thế Huân lại nhìn vào đôi mắt đầy những nghi hoặc của Lộc Hàm, khẽ cười, sau đó anh cúi thấp đầu thì thầm bên tai cậu vài câu, mặt Lộc Hàm lập tức đỏ bừng lên, sau đó khẩn trương nhìn về hướng Ngô Thế Huân, nói: “Đùa kiểu gì vậy…”
Ngô Thế Huân trả lời: “Tùy em tin hay không!”
Sau đó anh lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi còn đang muốn nói của Lộc Hàm, rồi lại cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, một lần nữa xoay mình đem người áp xuống dưới thân.