Chỉ Có Thể Cưng Chiều - Trang 2
Chương 29
Ngay tại thời điểm Lưu Xuân Mai tìm người để thám thính tình hình, thì Tô Mạn Mạn bên này cũng nghe được một ít tin gió.
Gần đây, cô ấy vẫn luôn phân cao thấp với Hạ Ngữ Vi, không mấy chú ý đến những chuyện khác.
Là do một chị em tốt vô tình nhắc tới, thì cô ấy mới biết được.
“Tớ thấy Hạ Ngữ Vi chắc chắn là đang tức nổ phổi rồi.” Bạn nữ cười nói. “Nhưng mà, cũng không biết tại sao, tất cả bài đăng đều biến mất, còn may là tớ đã nhanh tay lưu lại.”
“Đúng rồi, Mạn Mạn, cậu muốn xem hay không?” Bạn nữ vừa hỏi Tô Mạn Mạn, vừa mở kho lưu trữ trong di động mình ra.
Tô Mạn Mạn định nói không cần. Dù sao cô ấy cũng chỉ ngứa mắt Hạ Ngữ Vi thôi, chứ không có hứng thú với những người khác.
Nhưng mà, lời vừa đến bên miệng, thì cô ấy lại đột nhiên sửa lại: “Có chứ.”
“À, được!” Bạn nữ lên tiếng. “Tìm được rồi! Cậu xem, tớ thấy còn xinh hơn Hạ Ngữ Vi nhiều!”
Tô Mạn Mạn nhìn màn hình di động của bạn nữ, biểu cảm vốn không thèm để ý lại đột nhiên cứng lại.
Cô ấy híp mắt nhìn người trong ảnh, rồi lập tức đứng lên.
Bạn nữ thấy hơi kì lạ, hỏi: “Mạn Mạn, cậu đi đâu vậy?”
“Đi tìm người tính sổ!” Tô Mạn Mạn nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Tô Mạn Mạn càng nghĩ càng giận, cô ấy không ngờ lá gan của Tô Du Du lại lớn như vậy, đã trêu chọc Yến Trì thì chớ, lại còn dám lừa gạt cô ấy!
Chút nữa gặp con bé này, cô ấy sẽ cho nó đẹp mặt!
Nhưng mà, đường đi thật sự xa, trên đường đi, lửa giận của cô ấy cũng bị dập tắt hơn một nửa. Tô Mạn Mạn cũng dần bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân không nên tùy tiện phán đoán chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp.
Nếu cô ấy đã tới đó, thì chắc chắn sẽ phải bắt gian tại trận rồi!
Thời điểm Tô Mạn Mạn đến gần lớp 1, liền cố ý không rút dây động rừng, kinh động đến Tô Du Du, mà tự mình lặng lẽ quan sát ở bên ngoài.
Bây giờ đúng là thời gian nghỉ ngơi, rất nhanh, Tô Mạn Mạn đã nhìn thấy thân ảnh của Tô Du Du.
Con bé đang bị mấy bạn vây quanh hỏi cái gì đó, hình ảnh trông có vẻ khá hài hòa.
Không ngờ, mối quan hệ giữa Tô Du Du và các bạn trong lớp cũng không tệ lắm?
Tô Mạn Mạn cảm thấy hơi vui mừng.
À, không đúng, cô ấy tới đây để tính sổ với Tô Du Du cơ mà!
Tô Mạn Mạn tiếp tục lặng lẽ quan sát.
Lúc này, Yến Trì cũng đang ở trong lớp, ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn qua, có vẻ tâm trạng đang không tốt.
Đúng là tác phong của Yến Trì, trong lòng Tô Mạn Mạn âm thầm đánh giá.
Cuối cùng, hội nhóm bên kia của Tô Du Du cũng kết thúc, Tô Mạn Mạn chăm chú nhìn cô chậm rãi đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Yến Trì!
Mẹ nó, hóa ra Tô Du Du và Yến Trì lại ngồi cùng bàn với nhau!
Tô Mạn Mạn âm thầm cắn chặt răng, nghĩ thầm, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 có bị gì không, thế mà lại sắp xếp cho hai người này ngồi cùng bàn, xem ra, 80% lời đồn kia là sự thật rồi!
Tô Mạn Mạn kiềm chế bản thân, chuẩn bị chờ thời cơ hai người này nói chuyện thì cô ấy sẽ lập tức xông vào.
Nhưng mà, chờ mãi, chờ mãi, mà hai người kia vẫn chẳng thèm nói một câu!
Chân Tô Mạn Mạn đã tê rần, mà hai người kia, một người thì vùi đầu đọc sách, một người khác thì đen mặt, trưng ra bộ dáng người sống chế gần.
Tô Mạn Mạn bắt đầu hoài nghi, hai người này thật sự có quan hệ yêu đương như trong lời đồn sao? Cô ấy thấy rõ ràng là quan hệ giương cung bạt kiếm thì có!
Tô Mạn Mạn xoa xoa chân, cảm thấy chuyến đi này của mình đã thành công cốc.
Cuối cùng, lại nhìn thoáng qua bên trong, Tô Mạn Mạn hơi mất hứng mà quay đầu, chuẩn bị trở về.
Nhưng mà, khi đi xuống cầu thang, thì lại đụng phải hai cô gái cũng mặc đồng phục khu quốc tế đang đi lên.
Hai người này đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, không chú ý Tô Mạn Mạn đang đi lướt qua.
Mà Tô Mạn Mạn nhạy cảm lại nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
“Cậu chắc chắn người kia tên là Tô Du Du sao?”
“Cực kì chính xác!”
“Chúng ta làm vậy được không? Có thể bị người khác bắt được hay không?”
“Yên tâm đi, tớ đã hỏi thăm rồi, nhà WC phía đông không có người đến, chúng ta liền dụ nó ra đó, giáo huấn nó một chút!”
Bước chân xuống cầu thang của Tô Mạn Mạn dừng lại.
Cô ấy xoay người, nhìn bóng dáng hai bạn nữ kia, mở miệng: “Hai người kia, đứng lại cho tôi.”
Hai cô gái nghe thấy liền dừng lại, quay đầu thì thấy Tô Mạn Mạn, hơi kinh ngạc: “Chị Mạn Mạn.”
Học sinh khu quốc tế không nhiều như học sinh khu phổ thông. Hầu hết đều là con cái gia đình có điều kiện, cho nên quen biết nhau cũng không phải là chuyện lạ gì.
Hơn nữa, vốn dĩ, Tô Mạn Mạn đã rất nổi tiếng trong trường, cho nên cô ấy cũng không kinh ngạc khi biết hai người họ nhận ra mình.
Cô nhàn nhạt mà nhìn lướt qua hai người, lạnh lùng nói: “Hai người, ra đây với tôi.”
…..
Trong đình bên hồ.
Tô Mạn Mạn khoanh tay, đánh giá một lượt hai cô gái trước mắt, căng môi, nói: “Nói tôi nghe xem nào, hai người định làm gì để giáo huấn Tô Du Du?”
Hai nữ sinh liếc nhau, sắc mặt hơi trắng bệch: “Em… bọn em…”
“Nói đi chứ?!” Tô Mạn Mạn cười lạnh hỏi.
Lúc này, hai cô gái mới run run rẩy rẩy trình bày tỉ mỉ kế hoạch của mình ra.
Tô Mạn Mạn cười nhạt một tiếng, bước lên, giữ chặt cằm hai người: “Hai người các cô nên cảm thấy may mắn khi tôi sớm nghe được những lời này đi.”
Hai cô gái sợ xanh mắt mèo, không dám hó hé gì.
“Các cô nhớ cho kĩ, Tô Du Du là người tôi muốn bảo kê, ai bám đụng tới nó, thì phải bước qua xác Tô Mạn Mạn tôi trước! Đã nghe rõ chưa?!”
Hai cô gái cuống quýt gật đầu.
“Còn nữa, về sau, nếu để tôi biết còn ai dám đụng đến Tô Du Du, thì tôi sẽ tìm hai người trước.” Tô Mạn Mạn nhàn nhạt nói một câu.
Hai cô gái này là học sinh nữ thuộc top “chị đại” khối 11, nếu không thì cũng không dám đến tận đây gây chuyện, bắt bọn họ, đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Sắc mặt hai cô gái tái nhợt, sau đó, đối diện ánh mắt của Tô Mạn Mạn, liền lập tức hoảng loạn gật đầu: “Dạ, dạ…”
“Được rồi, hai người đi đi.” Tô Mạn Mạn xua xua tay, ý bảo bọn họ rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng hốt hoảng chạy đi của hai người, Tô Mạn Mạn vỗ vỗ tay, khinh thường: “Đúng là không dọa không được mà!”
Nhưng mà, con nhóc Tô Du Du cũng may thật, có một cô chị tốt như mình! Hahahaha…
***
Trong văn phòng.
Lớp trưởng ngoan ngoãn đứng trước mặt Lưu Xuân Mai.
Lưu Xuân Mai hiền hòa nhìn học trò cưng của mình trước mắt, giọng điệu dịu dàng: “Đái Ngọc à, gần đây, lớp mình không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lớp trưởng xoa xoa mắt: “Cô đang nhắc đến phương diện nào ạ? Nếu về phương diện học tập, thì mọi người đều không ngại học hỏi kiến thức mới, cực kì yêu thích học tập. Nếu về phương diện giải trí--- ”
“Thôi thôi, không phải về chuyện này.” Sắp thấy lớp trưởng chuẩn bị bắt đầu bài ca báo cáo, Lưu Xuân Mai hơi bất đắc dĩ mà ngắt lời.
“Theo quan sát của em, thì em cảm thấy quan hệ giữa Tô Du Du và Yến Trì…”
Nháy mắt, lớp trưởng đã hiều. Là một người giỏi quan sát, lớp trưởng đã sớm phát hiện chỗ không đúng trong mối quan hệ của hai người này, hơn nữa, cũng ngờ ngợ nhận ra gần đây hai người đang có mâu thuẫn gì đó.
Là một lớp trưởng tốt bụng, hơn nữa, lúc trước Yến Trì đã nể mặt cậu ta, nên cậu ta quyết định giúp đỡ người khác một phen, tạm thời giấu kín để họ không gặp phải phiền phức.
Vì thế, vẻ mặt lớp trưởng thành khẩn mà nhìn về phía Lưu Xuân Mai: “Ý của cô giáo là sao ạ? Theo quan sát của em, thì Tô Du Du và Yến Trì chỉ có mối quan hệ bạn ngồi cùng bàn thông thường, chẳng qua là tính tình của Yến Trì hình như không quá tốt…”
Lưu Xuân Mai gật gật đầu, điều này giống điều cô nghĩ.
Thật ra, trong lòng cô đã sớm có kết luận, bây giờ gọi lớp trưởng đến cũng chỉ để xác nhận lại thôi. Vì thế, cô cũng liền buông lỏng.
“Được, không có việc gì.” Lưu Xuân Mai cười cười, lại nhìn thoáng qua thời khóa biểu trước mắt. “Tiết cuối là tiết thể dục rồi, vậy em liền về đi học đi.”
Vẻ mặt lớp trưởng thành thật mà nhìn Lưu Xuân Mai cười: “Dạ, cô giáo, em xin phép đi trước ạ.”
….…
Thời gian hoạt động tự do trong tiết thể dục.
Tô Du Du không có việc gì làm, liền chuẩn bị đi về lớp học trước.
Khi lên cầu thang, Tô Du Du đột nhiên thấy chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người.
Yến Trì bặm môi, nhìn chằm chằm Tô Du Du, không nói gì.
Hai ngày nay, Yến Trì cũng tức giận, không thèm nói chuyện với cô.
Hơn nữa, bộ dáng tức giận của anh cũng làm Tô Du Du hơi sợ hãi, vậy nên, quan hệ hai người trong hai ngày này càng ngày càng đóng băng.
Yến Trì buồn bực không chịu được. Anh không hiểu, tâm tư con gái sao lại khó đoán như vậy chứ?! Rõ ràng là anh đã giải thích rồi, nhưng lại chẳng hề có chút hiệu quả nào!
Anh thật sự không thể chịu nổi, nên chuẩn bị tóm lấy Tô Du Du hỏi cho rõ ràng.
Yến Trì không nói một lời mà từ từ đi xuống lầu, đi từng bước một tới gần Tô Du Du.
Tô Du Du nhìn khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trong lòng cũng trở nên khẩn trương theo.
Tâm tư muốn chạy trốn lại xông ra.
Yến Trì rất nhạy bén mà phát hiện động tác của cô, lạnh mặt nói: “Tô Du Du, không được chạy!”
Nhưng mà, Tô Du Du bị lời nói bất thình lình của anh dọa sợ, theo bản năng muốn xoay người chạy, nhưng lại bước hụt, cả người chuẩn bị ngã xuống lầu.
Trong thời khắc hoảng loạn, may là cô đã cầm được vào lan can, nhưng đầu gối lại không khống chế được mà đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Yến Trì gần như là nhảy thẳng xuống lầu, anh hoảng loạn mà nâng Tô Du Du ngã trên mặt đất lên, trên mặt tràn đầy sợ hãi và lúng túng: “Cậu sao rồi?”
Yến Trì không thể hình dung được cảm giác lúc này của mình ra sao: Sợ hãi, hối hận, rồi lại sợ hãi… Cảm xúc cứ như một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất. Anh hận bản thân vì sao lại tới dây, vì sao lại đột nhiên lớn tiếng, vì sao lại không cho cô chạy đi…
Ngay tại thời điểm Yến Trì lâm vào vòng luẩn quẩn tự trách vô hạn, thì bàn tay nho nhỏ của Tô Du Du đã bắt được anh.
Yến Trì nắm lấy tay cô: “Cậu có sao không?”
Tô Du Du nâng khuôn mặt nhỏ lên, hốc mắt đỏ bừng: “Yến Trì, đau quá đi…”
“Cậu đừng sợ, tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ liền đây.”
Cửa phòng y tế bị mở ra một cách thô bạo, bác sĩ nữ trẻ tuổi ngồi trước bàn bị hoảng sợ. Khi đứng lên thì thấy một cậu học sinh cao lớn đang vọt vào, trong lồ ng ngực còn ôm một cô học trò nhỏ xinh.
“Bác sĩ, cô mau khám cho cậu ấy đi ạ.” Yến Trì đặt Tô Du Du lên chiếc giường gần nhất.
Bác sĩ nữ vội vàng đi đến. Nhìn tư thế này, cô cho rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi: “Làm sao vậy?”
“Cậu ấy bị ngã cầu thang.” Yến Trì giải thích.
“Ở đây sao? Vén ống quần lên để cô xem thử.” Bác sĩ nữ chỉ vào đầu gối bên phải có dấu vết cọ xát của Tô Du Du, nói.
Tô Du Du khom lưng thử, âm thanh hơi nức nở mà nói: “Đau lắm ạ.” Cô khá mẫn cảm với cảm giác đau đớn.
“Vậy thì chỉ có thể cắt ra thôi.” Bác sĩ nữ lấy một chiếc kéo ra.
Sau khi cắt ống quần xong, bác sĩ nữ thấy đầu gối cô bị bầm tím một khoảng lớn, cũng có ít vết máu chảy ra, nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng, cũng không tổn thương tới xương cốt.
“Kiên nhẫn một chút, cô sẽ bôi thuốc cho em.”
Đầu gối truyền tới cơn đau, Tô Du Du quay đầu đi, bàn tay nhỏ theo bản năng mà muốn cầm lấy cái gì đó, Yến Trì liền chủ động cầm tay cô: “Rất nhanh sẽ xong thôi, đừng sợ.”
Yến Trì rũ mắt nhìn lông mi đang run lên của Tô Du Du, đau lòng muốn chết.
Bác sĩ nữ vừa bôi thuốc, vừa nhìn thoáng qua hai người này, lắc lắc đầu.
Sau khi băng bó xong, bác sĩ nữ nói: “Cố gắng đừng để miệng vết thương dính nước trong hai ngày, cô sang phòng bên cạnh lấy thuốc cho em.”
Bác sĩ nữ đứng lên, lại nhìn họ chớp chớp mắt: “Nhớ đừng có kéo rèm ra đó.”
Trên mặt Yến Trì hơi đỏ lên: “Cô--- ”
Muốn đi theo ra ngoài, lại phát hiện tay mình còn đang nắm chặt tay Tô Du Du, hai người đều không hề để ý.
Yến Trì hơi mất tự nhiên, rũ mắt nhìn về phía Tô Du Du. Lông mi cô đã hơi ươn ướt, cả người đều cực kì đáng thương.
Chỉ thấy cô nâng mắt lên, lén lút nhìn Yến Trì một cái, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, âm thanh nho nhỏ: “Yến Trì, chúng ta làm hòa đi, được không?”
Gần đây, cô ấy vẫn luôn phân cao thấp với Hạ Ngữ Vi, không mấy chú ý đến những chuyện khác.
Là do một chị em tốt vô tình nhắc tới, thì cô ấy mới biết được.
“Tớ thấy Hạ Ngữ Vi chắc chắn là đang tức nổ phổi rồi.” Bạn nữ cười nói. “Nhưng mà, cũng không biết tại sao, tất cả bài đăng đều biến mất, còn may là tớ đã nhanh tay lưu lại.”
“Đúng rồi, Mạn Mạn, cậu muốn xem hay không?” Bạn nữ vừa hỏi Tô Mạn Mạn, vừa mở kho lưu trữ trong di động mình ra.
Tô Mạn Mạn định nói không cần. Dù sao cô ấy cũng chỉ ngứa mắt Hạ Ngữ Vi thôi, chứ không có hứng thú với những người khác.
Nhưng mà, lời vừa đến bên miệng, thì cô ấy lại đột nhiên sửa lại: “Có chứ.”
“À, được!” Bạn nữ lên tiếng. “Tìm được rồi! Cậu xem, tớ thấy còn xinh hơn Hạ Ngữ Vi nhiều!”
Tô Mạn Mạn nhìn màn hình di động của bạn nữ, biểu cảm vốn không thèm để ý lại đột nhiên cứng lại.
Cô ấy híp mắt nhìn người trong ảnh, rồi lập tức đứng lên.
Bạn nữ thấy hơi kì lạ, hỏi: “Mạn Mạn, cậu đi đâu vậy?”
“Đi tìm người tính sổ!” Tô Mạn Mạn nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Tô Mạn Mạn càng nghĩ càng giận, cô ấy không ngờ lá gan của Tô Du Du lại lớn như vậy, đã trêu chọc Yến Trì thì chớ, lại còn dám lừa gạt cô ấy!
Chút nữa gặp con bé này, cô ấy sẽ cho nó đẹp mặt!
Nhưng mà, đường đi thật sự xa, trên đường đi, lửa giận của cô ấy cũng bị dập tắt hơn một nửa. Tô Mạn Mạn cũng dần bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân không nên tùy tiện phán đoán chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp.
Nếu cô ấy đã tới đó, thì chắc chắn sẽ phải bắt gian tại trận rồi!
Thời điểm Tô Mạn Mạn đến gần lớp 1, liền cố ý không rút dây động rừng, kinh động đến Tô Du Du, mà tự mình lặng lẽ quan sát ở bên ngoài.
Bây giờ đúng là thời gian nghỉ ngơi, rất nhanh, Tô Mạn Mạn đã nhìn thấy thân ảnh của Tô Du Du.
Con bé đang bị mấy bạn vây quanh hỏi cái gì đó, hình ảnh trông có vẻ khá hài hòa.
Không ngờ, mối quan hệ giữa Tô Du Du và các bạn trong lớp cũng không tệ lắm?
Tô Mạn Mạn cảm thấy hơi vui mừng.
À, không đúng, cô ấy tới đây để tính sổ với Tô Du Du cơ mà!
Tô Mạn Mạn tiếp tục lặng lẽ quan sát.
Lúc này, Yến Trì cũng đang ở trong lớp, ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn qua, có vẻ tâm trạng đang không tốt.
Đúng là tác phong của Yến Trì, trong lòng Tô Mạn Mạn âm thầm đánh giá.
Cuối cùng, hội nhóm bên kia của Tô Du Du cũng kết thúc, Tô Mạn Mạn chăm chú nhìn cô chậm rãi đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Yến Trì!
Mẹ nó, hóa ra Tô Du Du và Yến Trì lại ngồi cùng bàn với nhau!
Tô Mạn Mạn âm thầm cắn chặt răng, nghĩ thầm, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 có bị gì không, thế mà lại sắp xếp cho hai người này ngồi cùng bàn, xem ra, 80% lời đồn kia là sự thật rồi!
Tô Mạn Mạn kiềm chế bản thân, chuẩn bị chờ thời cơ hai người này nói chuyện thì cô ấy sẽ lập tức xông vào.
Nhưng mà, chờ mãi, chờ mãi, mà hai người kia vẫn chẳng thèm nói một câu!
Chân Tô Mạn Mạn đã tê rần, mà hai người kia, một người thì vùi đầu đọc sách, một người khác thì đen mặt, trưng ra bộ dáng người sống chế gần.
Tô Mạn Mạn bắt đầu hoài nghi, hai người này thật sự có quan hệ yêu đương như trong lời đồn sao? Cô ấy thấy rõ ràng là quan hệ giương cung bạt kiếm thì có!
Tô Mạn Mạn xoa xoa chân, cảm thấy chuyến đi này của mình đã thành công cốc.
Cuối cùng, lại nhìn thoáng qua bên trong, Tô Mạn Mạn hơi mất hứng mà quay đầu, chuẩn bị trở về.
Nhưng mà, khi đi xuống cầu thang, thì lại đụng phải hai cô gái cũng mặc đồng phục khu quốc tế đang đi lên.
Hai người này đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, không chú ý Tô Mạn Mạn đang đi lướt qua.
Mà Tô Mạn Mạn nhạy cảm lại nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
“Cậu chắc chắn người kia tên là Tô Du Du sao?”
“Cực kì chính xác!”
“Chúng ta làm vậy được không? Có thể bị người khác bắt được hay không?”
“Yên tâm đi, tớ đã hỏi thăm rồi, nhà WC phía đông không có người đến, chúng ta liền dụ nó ra đó, giáo huấn nó một chút!”
Bước chân xuống cầu thang của Tô Mạn Mạn dừng lại.
Cô ấy xoay người, nhìn bóng dáng hai bạn nữ kia, mở miệng: “Hai người kia, đứng lại cho tôi.”
Hai cô gái nghe thấy liền dừng lại, quay đầu thì thấy Tô Mạn Mạn, hơi kinh ngạc: “Chị Mạn Mạn.”
Học sinh khu quốc tế không nhiều như học sinh khu phổ thông. Hầu hết đều là con cái gia đình có điều kiện, cho nên quen biết nhau cũng không phải là chuyện lạ gì.
Hơn nữa, vốn dĩ, Tô Mạn Mạn đã rất nổi tiếng trong trường, cho nên cô ấy cũng không kinh ngạc khi biết hai người họ nhận ra mình.
Cô nhàn nhạt mà nhìn lướt qua hai người, lạnh lùng nói: “Hai người, ra đây với tôi.”
…..
Trong đình bên hồ.
Tô Mạn Mạn khoanh tay, đánh giá một lượt hai cô gái trước mắt, căng môi, nói: “Nói tôi nghe xem nào, hai người định làm gì để giáo huấn Tô Du Du?”
Hai nữ sinh liếc nhau, sắc mặt hơi trắng bệch: “Em… bọn em…”
“Nói đi chứ?!” Tô Mạn Mạn cười lạnh hỏi.
Lúc này, hai cô gái mới run run rẩy rẩy trình bày tỉ mỉ kế hoạch của mình ra.
Tô Mạn Mạn cười nhạt một tiếng, bước lên, giữ chặt cằm hai người: “Hai người các cô nên cảm thấy may mắn khi tôi sớm nghe được những lời này đi.”
Hai cô gái sợ xanh mắt mèo, không dám hó hé gì.
“Các cô nhớ cho kĩ, Tô Du Du là người tôi muốn bảo kê, ai bám đụng tới nó, thì phải bước qua xác Tô Mạn Mạn tôi trước! Đã nghe rõ chưa?!”
Hai cô gái cuống quýt gật đầu.
“Còn nữa, về sau, nếu để tôi biết còn ai dám đụng đến Tô Du Du, thì tôi sẽ tìm hai người trước.” Tô Mạn Mạn nhàn nhạt nói một câu.
Hai cô gái này là học sinh nữ thuộc top “chị đại” khối 11, nếu không thì cũng không dám đến tận đây gây chuyện, bắt bọn họ, đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Sắc mặt hai cô gái tái nhợt, sau đó, đối diện ánh mắt của Tô Mạn Mạn, liền lập tức hoảng loạn gật đầu: “Dạ, dạ…”
“Được rồi, hai người đi đi.” Tô Mạn Mạn xua xua tay, ý bảo bọn họ rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng hốt hoảng chạy đi của hai người, Tô Mạn Mạn vỗ vỗ tay, khinh thường: “Đúng là không dọa không được mà!”
Nhưng mà, con nhóc Tô Du Du cũng may thật, có một cô chị tốt như mình! Hahahaha…
***
Trong văn phòng.
Lớp trưởng ngoan ngoãn đứng trước mặt Lưu Xuân Mai.
Lưu Xuân Mai hiền hòa nhìn học trò cưng của mình trước mắt, giọng điệu dịu dàng: “Đái Ngọc à, gần đây, lớp mình không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lớp trưởng xoa xoa mắt: “Cô đang nhắc đến phương diện nào ạ? Nếu về phương diện học tập, thì mọi người đều không ngại học hỏi kiến thức mới, cực kì yêu thích học tập. Nếu về phương diện giải trí--- ”
“Thôi thôi, không phải về chuyện này.” Sắp thấy lớp trưởng chuẩn bị bắt đầu bài ca báo cáo, Lưu Xuân Mai hơi bất đắc dĩ mà ngắt lời.
“Theo quan sát của em, thì em cảm thấy quan hệ giữa Tô Du Du và Yến Trì…”
Nháy mắt, lớp trưởng đã hiều. Là một người giỏi quan sát, lớp trưởng đã sớm phát hiện chỗ không đúng trong mối quan hệ của hai người này, hơn nữa, cũng ngờ ngợ nhận ra gần đây hai người đang có mâu thuẫn gì đó.
Là một lớp trưởng tốt bụng, hơn nữa, lúc trước Yến Trì đã nể mặt cậu ta, nên cậu ta quyết định giúp đỡ người khác một phen, tạm thời giấu kín để họ không gặp phải phiền phức.
Vì thế, vẻ mặt lớp trưởng thành khẩn mà nhìn về phía Lưu Xuân Mai: “Ý của cô giáo là sao ạ? Theo quan sát của em, thì Tô Du Du và Yến Trì chỉ có mối quan hệ bạn ngồi cùng bàn thông thường, chẳng qua là tính tình của Yến Trì hình như không quá tốt…”
Lưu Xuân Mai gật gật đầu, điều này giống điều cô nghĩ.
Thật ra, trong lòng cô đã sớm có kết luận, bây giờ gọi lớp trưởng đến cũng chỉ để xác nhận lại thôi. Vì thế, cô cũng liền buông lỏng.
“Được, không có việc gì.” Lưu Xuân Mai cười cười, lại nhìn thoáng qua thời khóa biểu trước mắt. “Tiết cuối là tiết thể dục rồi, vậy em liền về đi học đi.”
Vẻ mặt lớp trưởng thành thật mà nhìn Lưu Xuân Mai cười: “Dạ, cô giáo, em xin phép đi trước ạ.”
….…
Thời gian hoạt động tự do trong tiết thể dục.
Tô Du Du không có việc gì làm, liền chuẩn bị đi về lớp học trước.
Khi lên cầu thang, Tô Du Du đột nhiên thấy chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người.
Yến Trì bặm môi, nhìn chằm chằm Tô Du Du, không nói gì.
Hai ngày nay, Yến Trì cũng tức giận, không thèm nói chuyện với cô.
Hơn nữa, bộ dáng tức giận của anh cũng làm Tô Du Du hơi sợ hãi, vậy nên, quan hệ hai người trong hai ngày này càng ngày càng đóng băng.
Yến Trì buồn bực không chịu được. Anh không hiểu, tâm tư con gái sao lại khó đoán như vậy chứ?! Rõ ràng là anh đã giải thích rồi, nhưng lại chẳng hề có chút hiệu quả nào!
Anh thật sự không thể chịu nổi, nên chuẩn bị tóm lấy Tô Du Du hỏi cho rõ ràng.
Yến Trì không nói một lời mà từ từ đi xuống lầu, đi từng bước một tới gần Tô Du Du.
Tô Du Du nhìn khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trong lòng cũng trở nên khẩn trương theo.
Tâm tư muốn chạy trốn lại xông ra.
Yến Trì rất nhạy bén mà phát hiện động tác của cô, lạnh mặt nói: “Tô Du Du, không được chạy!”
Nhưng mà, Tô Du Du bị lời nói bất thình lình của anh dọa sợ, theo bản năng muốn xoay người chạy, nhưng lại bước hụt, cả người chuẩn bị ngã xuống lầu.
Trong thời khắc hoảng loạn, may là cô đã cầm được vào lan can, nhưng đầu gối lại không khống chế được mà đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Yến Trì gần như là nhảy thẳng xuống lầu, anh hoảng loạn mà nâng Tô Du Du ngã trên mặt đất lên, trên mặt tràn đầy sợ hãi và lúng túng: “Cậu sao rồi?”
Yến Trì không thể hình dung được cảm giác lúc này của mình ra sao: Sợ hãi, hối hận, rồi lại sợ hãi… Cảm xúc cứ như một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất. Anh hận bản thân vì sao lại tới dây, vì sao lại đột nhiên lớn tiếng, vì sao lại không cho cô chạy đi…
Ngay tại thời điểm Yến Trì lâm vào vòng luẩn quẩn tự trách vô hạn, thì bàn tay nho nhỏ của Tô Du Du đã bắt được anh.
Yến Trì nắm lấy tay cô: “Cậu có sao không?”
Tô Du Du nâng khuôn mặt nhỏ lên, hốc mắt đỏ bừng: “Yến Trì, đau quá đi…”
“Cậu đừng sợ, tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ liền đây.”
Cửa phòng y tế bị mở ra một cách thô bạo, bác sĩ nữ trẻ tuổi ngồi trước bàn bị hoảng sợ. Khi đứng lên thì thấy một cậu học sinh cao lớn đang vọt vào, trong lồ ng ngực còn ôm một cô học trò nhỏ xinh.
“Bác sĩ, cô mau khám cho cậu ấy đi ạ.” Yến Trì đặt Tô Du Du lên chiếc giường gần nhất.
Bác sĩ nữ vội vàng đi đến. Nhìn tư thế này, cô cho rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi: “Làm sao vậy?”
“Cậu ấy bị ngã cầu thang.” Yến Trì giải thích.
“Ở đây sao? Vén ống quần lên để cô xem thử.” Bác sĩ nữ chỉ vào đầu gối bên phải có dấu vết cọ xát của Tô Du Du, nói.
Tô Du Du khom lưng thử, âm thanh hơi nức nở mà nói: “Đau lắm ạ.” Cô khá mẫn cảm với cảm giác đau đớn.
“Vậy thì chỉ có thể cắt ra thôi.” Bác sĩ nữ lấy một chiếc kéo ra.
Sau khi cắt ống quần xong, bác sĩ nữ thấy đầu gối cô bị bầm tím một khoảng lớn, cũng có ít vết máu chảy ra, nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng, cũng không tổn thương tới xương cốt.
“Kiên nhẫn một chút, cô sẽ bôi thuốc cho em.”
Đầu gối truyền tới cơn đau, Tô Du Du quay đầu đi, bàn tay nhỏ theo bản năng mà muốn cầm lấy cái gì đó, Yến Trì liền chủ động cầm tay cô: “Rất nhanh sẽ xong thôi, đừng sợ.”
Yến Trì rũ mắt nhìn lông mi đang run lên của Tô Du Du, đau lòng muốn chết.
Bác sĩ nữ vừa bôi thuốc, vừa nhìn thoáng qua hai người này, lắc lắc đầu.
Sau khi băng bó xong, bác sĩ nữ nói: “Cố gắng đừng để miệng vết thương dính nước trong hai ngày, cô sang phòng bên cạnh lấy thuốc cho em.”
Bác sĩ nữ đứng lên, lại nhìn họ chớp chớp mắt: “Nhớ đừng có kéo rèm ra đó.”
Trên mặt Yến Trì hơi đỏ lên: “Cô--- ”
Muốn đi theo ra ngoài, lại phát hiện tay mình còn đang nắm chặt tay Tô Du Du, hai người đều không hề để ý.
Yến Trì hơi mất tự nhiên, rũ mắt nhìn về phía Tô Du Du. Lông mi cô đã hơi ươn ướt, cả người đều cực kì đáng thương.
Chỉ thấy cô nâng mắt lên, lén lút nhìn Yến Trì một cái, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, âm thanh nho nhỏ: “Yến Trì, chúng ta làm hòa đi, được không?”