Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ Chồng
Chương 12: 12: Phát Hiện Manh Mối
Lâm Sương Sương liếc mắt nhìn Cố Tây Châu:
“Không chơi với anh em hai người nữa, thích chơi trò tình yêu cấm kỵ như vậy, ba anh em các người chơi vui vẻ nhé.
”
Phòng khách hoàn toàn im lặng.
Lâm Sương Sương dìu Triệu Mẫn Mẫn ra khỏi biệt thự Cố gia.
Một tuần sau, người của cửa hàng ô tô 4S gọi điện thoại cho Cố Tây Châu, thông báo xe đã sửa xong.
Lúc này Cố Tây Châu mới nhớ tới chiếc xe bị Cố Nhược Đồng lái vào vũng bùn tuần trước.
Cũng chính bởi vì chuyện xảy ra ngày đó, Triệu Mẫn Mẫn cãi nhau với hắn một trận, đến nay vẫn chưa liên lạc với nhau.
Cố Tây Châu khó hiểu bực bội.
Buổi chiều, hắn quyết định đến cửa hàng 4S một chuyến.
Trưởng bộ phận sửa chữa nhìn thấy hắn, thái độ vô cùng cung kính.
Hắn nhận lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi.
Đối phương lắm miệng hỏi một câu:
“Đúng rồi, Cố tiên sinh, hôm đó bạn gái anh không sao chứ?”
Bạn gái?
Triệu Mẫn Mẫn sao?
Đối phương thấy thần sắc nghi hoặc của hắn, lại nói tiếp:
“Chính là cô gái hôm đó ở trên xe ngài hôn mê bất tỉnh, chảy rất nhiều máu, làm cho mấy người cứu hộ chúng tôi đều sợ hãi, chậc chậc.
”
“Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi đã rửa sạch toàn bộ vết m.
á.
u rồi.
”
Trái tim Cố Tây Châu chợt co rụt lại:
“Anh nói Triệu Mẫn Mẫn ngất xỉu? Chuyện khi nào?”
“Chảy máu? Tại sao lại chảy máu?”
Đối phương bị câu trả lời của hắn làm cho bối rối, đầu đầy sương mù nói:
“Khi đội của chúng tôi đến đó, cô ấy đã ngất xỉu, trên ghế ngồi chảy rất nhiều máu.
”
“Thợ bên chúng tôi gọi điện thoại cho ngài, nhưng điện thoại của ngài không gọi được, chúng tôi cũng chỉ có thể đưa cô ấy đi bệnh viện trước.
”
Cố Tây Châu bình tĩnh hỏi:
“Bệnh viện nào?”
“Thành phố! ! Bệnh viện số 1 thành phố.
”
Cố Tây Châu nhớ lại, buổi tối hôm Triệu Mẫn Mẫn đến Cố gia làm loạn, cô ấy đúng là đang mặc quần áo bệnh nhân.
Nhưng hắn vẫn cho rằng đối phương chỉ là đau bụng kinh hoặc cảm mạo.
Dù sao mấy ngày đó mỗi tháng, Cố Tây Châu cũng đã thấy Triệu Mẫn Mẫn sụp đổ đến mức nào.
Hắn không nghĩ ngợi, lái xe đến bệnh viện thành phố.
Chỉ một cuộc điện thoại, giám đốc bộ phận nhập viện cũng đã nhanh chóng chuyển hồ sơ nằm viện lúc trước của Triệu Mẫn Mẫn ở chỗ này tới tay hắn.
Nhưng mà.
"Phẫu thuật phá thai" "Nạo tử cung".
Mấy chữ này khiến hắn như bị sét đánh.
Triệu Mẫn Mẫn mang thai?
Khi nào?
Là con của hắn sao? Hay là con của ai?
Không đúng, nhất định là của hắn.
Đầu óc Cố Tây Châu ong ong, trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Hắn cầm lấy điện thoại di động, phát hiện tay mình đang run rẩy.
Mất hơn nửa ngày sức lực mới thành công bấm số điện thoại của Triệu Mẫn Mẫn, nhưng lại là một giọng nói quen thuộc thông báo:
Điện thoại ngài gọi đã tắt máy.
Hắn không cam lòng mở wechat, nhắn tin.
Phát hiện mình đã bị đối phương kéo vào danh sách đen.
Lần này, Cố Tây Châu hoàn toàn mất bình tĩnh.
Hắn vọt tới bãi đỗ xe khởi động xe, vừa lái ra liền đụng vào cây cột ven đường.
Hắn tức giận đến mức đ.
ấ.
m thẳng vào tay lái.
Cố Tây Châu cố gắng trấn an bản thân.
Sau đó gọi điện thoại bảo tài xế trong vòng mười phút chạy tới nơi này.
“Không, năm phút, lập tức, lập tức.
”
Hai mươi phút sau, cuối cùng hắn cũng tới được tập đoàn Trịnh thị.
Trịnh Vĩ Nghiệp tươi cười nịnh nọt, cười như một con ch.
ó pug: "Cố tổng đại giá quang lâm, thật sự làm cho công ty nhỏ này của chúng tôi tỏa sáng! "
“Triệu Mẫn Mẫn đâu?”
Cố Tây Châu đi thẳng vào vấn đề, không nói bất cứ điều vô nghĩa nào.
Đối phương hơi sửng sốt: "Triệu Mẫn Mẫn, không phải ở cùng một chỗ với ngài sao?”
Cố Tây Châu lạnh lùng nhướng mày: "Ở cùng một chỗ với tôi thì tôi còn tới đây tìm ông sao?
Trịnh Vĩ Nghiệp lau trán:
“Không giấu gì Cố tổng, một tuần rồi tôi không gặp hai cô gái nhỏ nhà tôi, tôi còn tưởng hai đứa nó đang ở nhà ngài.
”
Trong lòng Cố Tây Châu nảy ra một ý nghĩ không tốt lắm.
Hắn trầm tư một lát: "Dẫn tôi đến nhà ông.
”
Cố Tây Châu chỉ đơn giản nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, hắn cơ bản có thể xác định Triệu Mẫn Mẫn đã rời đi.
Cô ấy là một người yêu cái đẹp, không thể không có một chút đồ dưỡng da và mỹ phẩm nào trên bàn trang điểm.
Trịnh Vĩ Nghiệp tựa hồ cũng hiểu ra, vội vàng chạy tới phòng Lâm Sương Sương xem xét.
Quả nhiên cũng biến mất rồi.
.