Chỉ Cần Tôi Muốn, Cả Thế Giới Sẽ Không Thấy Tôi
Chương 44
Triệu Hựu Cẩm leo lên tầng năm, gõ cửa nhà bà cụ họ Lý trước.
Cô nhìn đồng hồ, nghiêm mặt dặn dò bà cụ: "Mười phút nữa, tức là lúc 9 giờ 15 phút, bà giúp cháu gõ cửa nhà đối diện nhé."
"Gõ cửa xong thì sao?"
"Gõ cửa xong thì nói là bà nhận được một bưu kiện, chắc là người ta gửi nhầm, gửi bưu kiện của hắn đến nhà bà, bảo hắn vào nhà bà lấy."
"Muốn hắn vào nhà bà...?" Bà cụ hơi do dự.
"Không cần đâu, bà chỉ cần dẫn hắn đến cửa nhà bà là được rồi." Triệu Hựu Cẩm khoa tay múa chân, ra hiệu khoảng cách từ nhà Phòng Lỗi đến nhà bà cụ, "Đi được thêm bước nào hay bước đó."
"Bà không hiểu, làm vậy để làm gì?"
Triệu Hựu Cẩm khựng lại một chút, chỉ có thể giải thích: "Điệu hổ ly sơn. Tóm lại bà cứ nghe cháu, làm theo lời cháu nói là được."
Tuy cô gái trẻ tuổi còn nhỏ, nhưng đôi mắt lại trong veo, lanh lợi, lúc cười lên trông rất thông minh, đáng yêu.
Bà cụ suy nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thời gian gấp rút, Triệu Hựu Cẩm đóng cửa giúp bà cụ, quay đầu nhìn cánh cửa chống trộm đen kịt nhà Phòng Lỗi, nhanh chóng xách ba lô chạy lên sân thượng.
Sau khi thay váy, đeo khăn choàng trắng, cô nhét quần áo vừa thay ra vào ba lô, giấu sau mấy tấm ván gỗ trong căn phòng nhỏ trên sân thượng.
Cuối cùng, cô cầm chiếc camera siêu nhỏ mà Trần Dịch Hành đưa cho, cẩn thận quay trở lại tầng năm.
Khu chung cư này là kiểu cũ kỹ nhất, hành lang cũng không được sáng sủa cho lắm, chỉ có vài ô thông gió trên đỉnh đầu hắt xuống chút ánh sáng lờ mờ.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, nhưng trong hành lang vẫn tối tăm.
Mạng nhện giăng đầy, bụi bặm bám đầy đất.
Triệu Hựu Cẩm đứng trong hành lang, cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
9 giờ 15 phút, cửa nhà bà cụ họ Lý mở ra, bà cụ hơi do dự, nhưng vẫn làm theo lời Triệu Hựu Cẩm dặn, đúng giờ xuất hiện ở hành lang, gõ cửa nhà Phòng Lỗi.
Cốc cốc cốc.
Đối với người đến thăm, thời gian này là quá sớm.
Gõ khoảng bảy, tám tiếng, sau cánh cửa mới vang lên giọng nói âm trầm đó.
"Ai đấy?"
"Là tôi, bà cụ họ Lý ở cạnh nhà đây."
"Tìm tôi có việc gì?" Sau mắt mèo, Phòng Lỗi cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
"Cậu mở cửa ra nói chuyện đi, tai tôi kém lắm, nghe không rõ."
Hình như do dự vài giây, cánh cửa "cọt kẹt" một tiếng rồi mở ra.
Triệu Hựu Cẩm thở phào nhẹ nhõm, mừng vì bà cụ nhanh trí, cũng may là Phòng Lỗi khá phối hợp.
"Bà có chuyện gì?"
Phòng Lỗi vẫn trông âm trầm như mọi khi, trên người mặc chiếc áo len màu xanh đậm cũ kỹ, hình như đã giặt rất nhiều lần, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy rõ nó đã bị xù lông lên rất nhiều.
Triệu Hựu Cẩm vẫn cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của hắn ta, cô hiếm khi thấy ai có ánh mắt hung ác như vậy, chỉ cần nhìn nhau hai giây thôi cũng đủ khiến da đầu cô tê dại.
Nhân cách chống đối xã hội?
Hay là có khuynh hướng bạo lực?
Cô không thể biết được.
Bà cụ làm theo lời cô dặn, hơi khó khăn giải thích: "Hôm qua tôi nhận được một bưu kiện, cũng không biết là cái gì nên đã ký nhận. Tối qua xem lại mới phát hiện ra tên trên đó không phải là tên tôi, mà là tên cậu."
"Bưu kiện đâu?"
"Ở nhà tôi, hơi nặng, cậu sang lấy giúp tôi được không?"
Phòng Lỗi rất cảnh giác, ban đầu không hề nhúc nhích, quan sát bà cụ một lúc, hỏi: "Sao tối qua bà không sang tìm tôi?"
Hành lang chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, bà cụ vẫn không nói gì.
Tim Triệu Hựu Cẩm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, treo lơ lửng giữa không trung.
Xong rồi, chẳng lẽ bị lộ rồi sao?
May mà bà cụ cũng rất nhanh trí, bà mấp máy môi, tuy rằng phải một lúc sau mới tìm được lý do, nhưng lý do đó lại bất ngờ hợp lý.
"Tôi già rồi, đãng trí, quay đi quay lại là quên mất. Lúc nhớ ra thì đã nửa đêm rồi, sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi."
Trong lòng Triệu Hựu Cẩm rối bời, đầu óc quay cuồng, lúc thì nhìn bà cụ, lúc thì nhìn Phòng Lỗi, đảo mắt liên tục.
Cho đến khi Phòng Lỗi đẩy cửa ra, đi theo bà cụ sang nhà đối diện.
Cơ hội ngàn năm có một, Triệu Hựu Cẩm như một cơn gió, rón rén lẻn vào trong cánh cửa đang hé mở.
Phòng Lỗi đã đi đến cửa nhà bà cụ, hình như cảm nhận được động tĩnh nhẹ trong không khí, bỗng nhiên quay đầu lại: "Ai đấy?"
Triệu Hựu Cẩm đứng im bất động, nín thở đứng im ở cửa.
Bà cụ cũng giật mình, thò đầu ra ngoài nhìn: "Có ai đâu? Cậu đừng có dọa tôi!"
Vừa nãy rõ ràng bà cảm thấy có người đi qua mà…
Ánh mắt sắc bén của Phòng Lỗi như muốn rạch nát không khí, nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình, hình như là có chút kiêng dè, hắn ta nhanh chóng sải bước quay về.
Bà cụ gọi với theo: "Này, không lấy bưu kiện nữa à?"
"Lấy, bà đợi chút."
Phòng Lỗi quay người đóng cửa, may mà Triệu Hựu Cẩm phản ứng nhanh nhẹn, lặng lẽ lẻn vào trong nhà, tránh được kết cục bị kẹp cửa.
Cửa đã đóng, mọi việc đều dễ dàng hơn.
Căn nhà vẫn bừa bộn như lần trước cô đến, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi.
Triệu Hựu Cẩm theo bản năng nhìn về phía ban công, may mà bên trong không có mèo, không thảm khốc như lần trước.
Lắp camera ở đâu bây giờ?
Vừa phải kín đáo, không dễ bị phát hiện, lại vừa phải quay được toàn cảnh phòng khách…
Cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, cô đã tìm thấy một vị trí thích hợp trên chiếc giá sách cao ngất ngưởng trong phòng khách.
Nhưng khổ nỗi giá sách quá cao, cô lại quá thấp, chỉ có thể lấy một chiếc ghế đẩu gần đó, giẫm lên trên, mới miễn cưỡng chạm tới đỉnh giá sách.
Trên giá sách có rất nhiều sách, đều là sách chuyên ngành hóa học.
Phòng Lỗi có lẽ là một người rất chăm chỉ, điều này hoàn toàn trái ngược với hình tượng kẻ ngược đãi động vật của hắn ta, những cuốn sách kia đều có nếp gấp rất rõ ràng, hiển nhiên là đã được lật xem vô số lần.
Chỉ là trên đỉnh giá sách phủ đầy bụi bặm, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được lau dọn, Triệu Hựu Cẩm cẩn thận lần mò, chẳng mấy chốc tay đã dính đầy bụi.
Chiếc camera giám sát mới nhất của Hành Phong chỉ nhỏ bằng đầu kim, nếu không được cố định, chỉ e một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn bay.
Cô làm theo lời Trần Dịch Hành dặn, tìm thấy miếng dán cố định trong suốt to bằng móng tay ở dưới đáy chiếc camera, chỉ cần ấn nhẹ, nó đã dính chặt vào đỉnh giá sách.
Cô thử di chuyển sang trái, sang phải, xác nhận nó đã được lắp đặt chắc chắn, sau đó mới nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế, trả ghế về chỗ cũ.
Làm xong tất cả những việc này, cô chạy đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Phòng Lỗi vẫn đang đứng trước cửa nhà đối diện, sốt ruột hỏi: "Đồ đâu?"
Bà cụ vẫn đang cố gắng câu giờ: "Ơ, để đâu rồi nhỉ? Rõ ràng tôi nhớ là để cạnh ghế sofa mà…"
"Bà già, tôi cảnh cáo bà, đừng có giở trò với tôi!"
"Cậu đừng vội, tôi vào nhà tìm lại cho."
Lúc này mà mở cửa chạy ra ngoài, chắc chắn Phòng Lỗi sẽ phát hiện ra.
Triệu Hựu Cẩm quyết định đợi thêm một chút, chờ thời cơ thích hợp rồi hành động.
Theo lời cô dặn dò, bà cụ đã tận tâm tận lực câu giờ khoảng mười phút, sau đó mới tay không đi ra cửa, xin lỗi Phòng Lỗi: "Ôi chao, xin lỗi cậu nhé, tôi quên mất, hình như sáng nay người giao hàng đã đến rồi, nói là giao nhầm hàng, sau đó lại lấy lại rồi!"
Sắc mặt Phòng Lỗi trong nháy mắt trở nên dữ tợn, giận dữ.
Bà cụ sợ hãi lùi lại một bước.
Bà cụ nhớ lời Triệu Hựu Cẩm dặn, nếu như thấy cảm xúc của đối phương không ổn định thì phải lập tức đóng cửa lại, đảm bảo an toàn cho bản thân.
Thế là bà cụ "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Phòng Lỗi bị hớ, nghe thấy tiếng bà cụ hét lớn từ sau cánh cửa: "Xin lỗi cậu nhé, đều tại tôi già rồi, trí nhớ kém, cậu là người trẻ tuổi, thông cảm cho tôi, thông cảm cho tôi…"
Triệu Hựu Cẩm vẫn đang nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bỗng nhiên nhìn thấy Phòng Lỗi xoay người lại, sau đó một giây đã xuất hiện ở phía sau cánh cửa.
Cô lùi lại hai bước, nấp vào trong góc, im lặng không lên tiếng.
"Cọt kẹt" - Cánh cửa lại mở ra.
Phòng Lỗi bước vào nhà, vừa mắng mỏ bà già chết tiệt, vừa đi về phía phòng bếp.
Lúc này, Triệu Hựu Cẩm mới ngửi thấy mùi nước sôi thoang thoảng trong không khí, Phòng Lỗi đang đun nước, chắc là đang định làm bữa sáng.
Vậy thì đợi hắn ta vào phòng bếp, cô sẽ lập tức mở cửa chạy trốn.
Âm thầm biến mất.
Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Phòng Lỗi đã đi qua giá sách, bỗng nhiên hắn ta chú ý đến điều gì đó, đột ngột quay đầu lại.
Bên cạnh giá sách có một chiếc ghế đẩu gỗ cũ kỹ, bình thường lúc hắn ta ngồi trên ghế sofa viết luận văn, đều dùng nó để đặt luận văn, sách tham khảo, tiện tay là có thể lấy được.
Cho nên chiếc ghế đẩu luôn sạch sẽ.
Mà lúc này, trên mặt ghế lại xuất hiện một dấu chân.
Không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ phát hiện, nhưng từ góc độ của Phòng Lỗi, do ánh sáng phản chiếu nên dấu chân lại cực kỳ rõ ràng.
Chân hắn ta cỡ 43, mà dấu chân này nhìn thế nào cũng chỉ cỡ 36, 37, tuyệt đối không phải là do hắn ta để lại.
Là dấu chân của phụ nữ.
Không biết vì sao, Phòng Lỗi lại nhớ đến chuyện xảy ra lần trước.
Lúc con mèo mù kia bay ra khỏi ban công một cách kỳ quái, hắn ta đã ném con dao gọt hoa quả ra ngoài, cán dao dừng lại giữa không trung, như thể găm vào một mục tiêu vô hình nào đó.
Lúc đó, hắn ta đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên.
Hắn ta dám chắc chắn, sáng nay lúc hắn ta thức dậy, chiếc ghế đẩu vẫn còn sạch sẽ.
Phòng Lỗi đột nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi: "Ai ở đó?"
Triệu Hựu Cẩm nín thở, đứng im bất động ở cửa ra vào.
"Nếu không ra đây, đợi tôi bắt được thì…" Giọng hắn ta lạnh lùng, âm trầm, khiến người ta rợn tóc gáy.
Vị trí Triệu Hựu Cẩm đang đứng chỉ cách cửa ra vào ba bước chân.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, nếu như cứ thế xông ra ngoài, mở cửa chạy trốn, liệu Phòng Lỗi có nhào tới tóm lấy cô hay không.
Đang do dự thì cô nhìn thấy Phòng Lỗi cầm một con dao gọt hoa quả mới tinh từ trên bàn trà lên, siết chặt trong tay, ánh mắt dần dần nhìn về phía cửa ra vào, nơi cô đang đứng.
Là sơ hở chỗ nào?
Cả người Triệu Hựu Cẩm cứng đờ, như临 đại địch, nhìn theo ánh mắt của Phòng Lỗi, chỉ nhìn thấy dấu vết gần như không thể phát hiện ra nếu không cúi đầu xuống nhìn kỹ.
Nhà Phòng Lỗi rất bẩn, sàn nhà đầy bụi bặm, đặc biệt là chỗ cửa ra vào.
Chắc là mấy hôm nay hắn ta vứt hộp cơm thừa, rác rưởi ở đây, trên sàn nhà dính một lớp dầu mỡ bẩn thỉu.
Lúc nãy do quá vội vàng lắp đặt camera, Triệu Hựu Cẩm không để ý đến việc chân mình bị dính bẩn, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện ra trên sàn nhà có dấu chân của cô.
Trong những dấu chân lộn xộn ấy lại có quy luật rõ ràng.
Chúng kéo dài từ cửa ra vào đến giá sách, rồi lại từ giá sách quay trở về cửa ra vào, dừng lại ở vị trí cô đang đứng, sau đó biến mất.
Ánh mắt Phòng Lỗi dừng lại trước mặt cô.
Tim Triệu Hựu Cẩm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu như không phải cúi đầu xuống không nhìn thấy bản thân mình, cô còn tưởng rằng Phòng Lỗi nhìn thấy cô rồi.
Ngay sau đó, người đàn ông tay cầm dao gọt hoa quả, từng bước, từng bước tiến về phía cô.
Đợi thêm nữa chỉ có con đường chết.
Ánh mắt Triệu Hựu Cẩm rơi vào tủ giày ở cửa ra vào.
Trên đó có một cái kìm.
Là chạy thẳng ra ngoài, hay là cầm kìm đánh nhau với hắn ta?
Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, một bên cầm lấy cái kìm, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với đòn tấn công bất ngờ của hắn ta, một bên nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào.
Ngay lúc Triệu Hựu Cẩm xoay người, tay vừa mới chạm vào cái kìm thì “cốc cốc”, cửa lớn bỗng nhiên bị gõ vang.
Người đang định bỏ chạy lập tức dừng lại, vội vàng rụt tay về.
Phòng Lỗi tay cầm dao gọt hoa quả cũng đột ngột ngẩng đầu lên.
Hắn ta giấu con dao ra sau lưng, đi đến cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo: “Ai đấy?”
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lạnh lùng pha lẫn một chút xa cách.
Như cây tùng trên vách đá, như tuyết trắng trên núi cao.
“Giao hàng nhanh.”
—
Triệu Hựu Cẩm không chút khó khăn nhận ra, đó là giọng nói của Trần Dịch Hành.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, sao anh ta biết là nhà này?
À không, trọng điểm là rõ ràng anh ta đã hứa với cô, tuyệt đối sẽ không lên đây mà!
Trong phút chốc, Triệu Hựu Cẩm rối như tơ vò, không biết nên vui mừng vì sự xuất hiện đột ngột của anh đã giúp cô thoát khỏi kiếp nạn, hay là nên lo lắng vì sự xuất hiện của anh ở đây, liệu có bị anh phát hiện ra bí mật của cô hay không.
Phòng Lỗi giấu con dao, nghi ngờ mở hé cửa: “Giao hàng gì?”
Trần Dịch Hành cầm một chiếc túi giấy, đưa về phía hắn ta.
Lý do là bịa ra, đồ đạc là lấy đại từ trong cốp xe.
Không ngờ đối phương lại đột nhiên hỏi: “Chính là cái anh giao nhầm sang nhà đối diện hôm trước à?”
Trần Dịch Hành khẽ giật mình, tuy rằng không rõ tại sao hắn ta lại hỏi như vậy, cũng không biết đầu đuôi câu chuyện giao nhầm hàng, nhưng anh ta nhanh chóng suy nghĩ, sau đó thản nhiên nói: “Chuyện này thì tôi không rõ lắm, hôm qua là đồng nghiệp của tôi đi giao hàng.”
Vì muốn lấy đồ, nên Phòng Lỗi đã đẩy cửa ra một chút, khe hở từ một khe nhỏ nhanh chóng mở rộng, người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn nhà.
Họ đánh giá lẫn nhau.
Tuy rằng có chút ngạc nhiên vì một người giao hàng nhanh lại có ngoại hình xuất chúng như vậy, nhưng cũng chính vì quá xuất chúng, khí chất hơn người, nên Phòng Lỗi rất khó có thể nghi ngờ đối phương có ý đồ khác.
Còn Trần Dịch Hành, ánh mắt xuyên qua cánh cửa, bất động thanh sắc đánh giá căn phòng.
Anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một cuốn sổ ghi chép: “Phiền anh ký nhận.”
Phòng Lỗi còn chưa nhìn rõ, đang định đưa tay ra nhận thì thấy anh ta lại rụt tay về.
“Xin lỗi, hôm nay tôi đi giao hàng quên mang bút, không biết nhà anh có bút không?”
“Anh đợi chút.” Phòng Lỗi xoay người, nhanh chóng quay vào phòng khách lấy bút.
Ngay khoảnh khắc đó, dường như có một cơn gió lướt qua căn phòng, thổi tung cánh cửa đang hé mở kia. Nó lướt qua người Trần Dịch Hành, sau đó nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Trần Dịch Hành nhìn chằm chằm vào không khí, nhìn cánh cửa bị “gió” thổi tung kia, sau đó, anh ta không chút do dự xoay người rời đi.
Đợi đến lúc Phòng Lỗi cầm bút ký tên quay lại cửa, hành lang đã trống không.
—
Tim Triệu Hựu Cẩm đập như sấm.
Cô vội vàng lướt qua người Trần Dịch Hành, chạy lên căn phòng nhỏ trên sân thượng, luống cuống thay váy, mặc lại quần áo ban nãy, sau đó xách ba lô chạy như bay xuống lầu.
Lúc đi qua tầng năm, cô liên tục xác nhận, Phòng Lỗi không có ở hành lang, cửa nhà hắn ta cũng đã đóng chặt, lúc này mới yên tâm chạy xuống.
Đợi đến khi chạy ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chiếc xe màu đen vẫn đỗ ở vị trí ban nãy, dưới ánh nắng mặt trời, nó lấp lánh, sáng bóng.
Trần Dịch Hành đang ở trên xe, như thể chưa từng xuống xe.
Mở cửa, lên xe.
Triệu Hựu Cẩm im lặng ôm ba lô, căng thẳng đến mức không nói nên lời.
Cô nên hỏi anh ta tại sao lại không giữ lời hứa, rõ ràng đã đồng ý là sẽ không lên lầu, cuối cùng vẫn lên lầu.
Nhưng cô càng sợ anh ta sẽ hỏi ngược lại cô một câu: “Vậy tại sao rõ ràng cô đã lên lầu, mà tôi lại không nhìn thấy cô?”
Trong xe im lặng một lúc.
Triệu Hựu Cẩm cuộn người lại như con tôm, thậm chí còn không dám dựa vào lưng ghế.
Cô để ý thấy Trần Dịch Hành nghiêng đầu nhìn cô, bất động thanh sắc đánh giá cô, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Lắp camera xong rồi?"
Cô khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Trần Dịch Hành thản nhiên nhìn lại, không hề nhắc đến chuyện mình vừa lên lầu.
"... Xong rồi."
"Ừ." Anh ta lấy một chiếc USB từ trong hộp ra đưa cho cô, "Cắm vào máy tính của cô, lúc nào muốn xem camera thì mở hệ thống lên là được."
Triệu Hựu Cẩm nhận lấy, chậm rãi, chậm rãi nói một câu: "Cảm ơn anh."
Giọng nói rất nhỏ.
Như bông hoa nở trong bụi rậm.
Trần Dịch Hành nhìn cô một lúc, nói: "Xin lỗi, không giữ lời hứa, vừa nãy tôi đã lên lầu."
Trong đôi mắt kia hiện lên vẻ kinh ngạc không kịp che giấu.
"Lúc nãy ở dưới lầu, tôi thấy đèn hành lang sáng lên, tưởng rằng cô lên tầng năm." Anh ta dời mắt, nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Cô đi lâu như vậy không thấy về, tôi lo lắng có chuyện không hay nên đã lên xem thử."
Triệu Hựu Cẩm chậm rãi hỏi: "Không nhìn thấy tôi sao?"
"Ừ. Không nhìn thấy cô." Anh ta mỉm cười, thản nhiên nói: "Là tôi tự mình đa tình thôi, cứ tưởng tầng năm sáng đèn là cô lên đó."
"..."
"Vậy, cô lên tầng mấy?" Anh ta như vô tình nghiêng đầu nhìn cô, thuận miệng hỏi.
Triệu Hựu Cẩm ổn định tinh thần, đáp: "Tầng sáu."
"Thảo nào."
Trong xe lại yên tĩnh trở lại.
Trần Dịch Hành lái xe đi, suốt quãng đường nói chuyện rất bình thường, hoàn toàn không hề động chạm đến vùng cấm của Triệu Hựu Cẩm.
"Lắp đặt thuận lợi chứ?"
"Cũng khá thuận lợi."
Nếu như không tính đến chuyện cô suýt chút nữa bị phát hiện, bị ép phải cầm kìm đánh nhau với người ta.
"Làm thế nào mà cô vào được nhà hắn ta vậy?"
"Thì, nhờ hàng xóm của hắn ta giúp tôi dụ hắn ta ra khỏi nhà, dụ hắn ta sang nhà bên cạnh, sau đó tôi nhân cơ hội lẻn vào."
Trần Dịch Hành khựng lại, trong mắt lóe lên tia sáng hiểu rõ.
— “Chính là cái anh giao nhầm sang nhà đối diện hôm trước à?”
Lúc nãy, người đàn ông kia đứng ở cửa đã hỏi như vậy.
Thì ra là thế.
Không cần hỏi cũng biết, cô đã dùng lý do gì để dụ hắn ta ra khỏi nhà.
Rõ ràng hai người chưa từng bàn bạc trước, nhưng lại lựa chọn cùng một lý do.
Nên nói là hai người ăn ý, hay là nên nói gì đây?
Trần Dịch Hành nghiêng đầu liếc nhìn cô, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm không thể che giấu của Triệu Hựu Cẩm.
Triệu Hựu Cẩm rất vui mừng.
Buổi hỏi đáp an toàn đã kết thúc, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
May quá, may quá.
Bí mật về chiếc áo tàng hình vẫn an toàn.
Trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết.
Cô xuống xe ở cổng tòa nhà báo, vui vẻ vẫy tay với anh ta: "Lái xe cẩn thận, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!"
Trần Dịch Hành nhìn bóng dáng vui vẻ rời đi kia, không biết đang nghĩ gì, sau đó lái xe rời khỏi.
Cô nhìn đồng hồ, nghiêm mặt dặn dò bà cụ: "Mười phút nữa, tức là lúc 9 giờ 15 phút, bà giúp cháu gõ cửa nhà đối diện nhé."
"Gõ cửa xong thì sao?"
"Gõ cửa xong thì nói là bà nhận được một bưu kiện, chắc là người ta gửi nhầm, gửi bưu kiện của hắn đến nhà bà, bảo hắn vào nhà bà lấy."
"Muốn hắn vào nhà bà...?" Bà cụ hơi do dự.
"Không cần đâu, bà chỉ cần dẫn hắn đến cửa nhà bà là được rồi." Triệu Hựu Cẩm khoa tay múa chân, ra hiệu khoảng cách từ nhà Phòng Lỗi đến nhà bà cụ, "Đi được thêm bước nào hay bước đó."
"Bà không hiểu, làm vậy để làm gì?"
Triệu Hựu Cẩm khựng lại một chút, chỉ có thể giải thích: "Điệu hổ ly sơn. Tóm lại bà cứ nghe cháu, làm theo lời cháu nói là được."
Tuy cô gái trẻ tuổi còn nhỏ, nhưng đôi mắt lại trong veo, lanh lợi, lúc cười lên trông rất thông minh, đáng yêu.
Bà cụ suy nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thời gian gấp rút, Triệu Hựu Cẩm đóng cửa giúp bà cụ, quay đầu nhìn cánh cửa chống trộm đen kịt nhà Phòng Lỗi, nhanh chóng xách ba lô chạy lên sân thượng.
Sau khi thay váy, đeo khăn choàng trắng, cô nhét quần áo vừa thay ra vào ba lô, giấu sau mấy tấm ván gỗ trong căn phòng nhỏ trên sân thượng.
Cuối cùng, cô cầm chiếc camera siêu nhỏ mà Trần Dịch Hành đưa cho, cẩn thận quay trở lại tầng năm.
Khu chung cư này là kiểu cũ kỹ nhất, hành lang cũng không được sáng sủa cho lắm, chỉ có vài ô thông gió trên đỉnh đầu hắt xuống chút ánh sáng lờ mờ.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, nhưng trong hành lang vẫn tối tăm.
Mạng nhện giăng đầy, bụi bặm bám đầy đất.
Triệu Hựu Cẩm đứng trong hành lang, cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
9 giờ 15 phút, cửa nhà bà cụ họ Lý mở ra, bà cụ hơi do dự, nhưng vẫn làm theo lời Triệu Hựu Cẩm dặn, đúng giờ xuất hiện ở hành lang, gõ cửa nhà Phòng Lỗi.
Cốc cốc cốc.
Đối với người đến thăm, thời gian này là quá sớm.
Gõ khoảng bảy, tám tiếng, sau cánh cửa mới vang lên giọng nói âm trầm đó.
"Ai đấy?"
"Là tôi, bà cụ họ Lý ở cạnh nhà đây."
"Tìm tôi có việc gì?" Sau mắt mèo, Phòng Lỗi cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
"Cậu mở cửa ra nói chuyện đi, tai tôi kém lắm, nghe không rõ."
Hình như do dự vài giây, cánh cửa "cọt kẹt" một tiếng rồi mở ra.
Triệu Hựu Cẩm thở phào nhẹ nhõm, mừng vì bà cụ nhanh trí, cũng may là Phòng Lỗi khá phối hợp.
"Bà có chuyện gì?"
Phòng Lỗi vẫn trông âm trầm như mọi khi, trên người mặc chiếc áo len màu xanh đậm cũ kỹ, hình như đã giặt rất nhiều lần, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy rõ nó đã bị xù lông lên rất nhiều.
Triệu Hựu Cẩm vẫn cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của hắn ta, cô hiếm khi thấy ai có ánh mắt hung ác như vậy, chỉ cần nhìn nhau hai giây thôi cũng đủ khiến da đầu cô tê dại.
Nhân cách chống đối xã hội?
Hay là có khuynh hướng bạo lực?
Cô không thể biết được.
Bà cụ làm theo lời cô dặn, hơi khó khăn giải thích: "Hôm qua tôi nhận được một bưu kiện, cũng không biết là cái gì nên đã ký nhận. Tối qua xem lại mới phát hiện ra tên trên đó không phải là tên tôi, mà là tên cậu."
"Bưu kiện đâu?"
"Ở nhà tôi, hơi nặng, cậu sang lấy giúp tôi được không?"
Phòng Lỗi rất cảnh giác, ban đầu không hề nhúc nhích, quan sát bà cụ một lúc, hỏi: "Sao tối qua bà không sang tìm tôi?"
Hành lang chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, bà cụ vẫn không nói gì.
Tim Triệu Hựu Cẩm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, treo lơ lửng giữa không trung.
Xong rồi, chẳng lẽ bị lộ rồi sao?
May mà bà cụ cũng rất nhanh trí, bà mấp máy môi, tuy rằng phải một lúc sau mới tìm được lý do, nhưng lý do đó lại bất ngờ hợp lý.
"Tôi già rồi, đãng trí, quay đi quay lại là quên mất. Lúc nhớ ra thì đã nửa đêm rồi, sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi."
Trong lòng Triệu Hựu Cẩm rối bời, đầu óc quay cuồng, lúc thì nhìn bà cụ, lúc thì nhìn Phòng Lỗi, đảo mắt liên tục.
Cho đến khi Phòng Lỗi đẩy cửa ra, đi theo bà cụ sang nhà đối diện.
Cơ hội ngàn năm có một, Triệu Hựu Cẩm như một cơn gió, rón rén lẻn vào trong cánh cửa đang hé mở.
Phòng Lỗi đã đi đến cửa nhà bà cụ, hình như cảm nhận được động tĩnh nhẹ trong không khí, bỗng nhiên quay đầu lại: "Ai đấy?"
Triệu Hựu Cẩm đứng im bất động, nín thở đứng im ở cửa.
Bà cụ cũng giật mình, thò đầu ra ngoài nhìn: "Có ai đâu? Cậu đừng có dọa tôi!"
Vừa nãy rõ ràng bà cảm thấy có người đi qua mà…
Ánh mắt sắc bén của Phòng Lỗi như muốn rạch nát không khí, nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình, hình như là có chút kiêng dè, hắn ta nhanh chóng sải bước quay về.
Bà cụ gọi với theo: "Này, không lấy bưu kiện nữa à?"
"Lấy, bà đợi chút."
Phòng Lỗi quay người đóng cửa, may mà Triệu Hựu Cẩm phản ứng nhanh nhẹn, lặng lẽ lẻn vào trong nhà, tránh được kết cục bị kẹp cửa.
Cửa đã đóng, mọi việc đều dễ dàng hơn.
Căn nhà vẫn bừa bộn như lần trước cô đến, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi.
Triệu Hựu Cẩm theo bản năng nhìn về phía ban công, may mà bên trong không có mèo, không thảm khốc như lần trước.
Lắp camera ở đâu bây giờ?
Vừa phải kín đáo, không dễ bị phát hiện, lại vừa phải quay được toàn cảnh phòng khách…
Cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, cô đã tìm thấy một vị trí thích hợp trên chiếc giá sách cao ngất ngưởng trong phòng khách.
Nhưng khổ nỗi giá sách quá cao, cô lại quá thấp, chỉ có thể lấy một chiếc ghế đẩu gần đó, giẫm lên trên, mới miễn cưỡng chạm tới đỉnh giá sách.
Trên giá sách có rất nhiều sách, đều là sách chuyên ngành hóa học.
Phòng Lỗi có lẽ là một người rất chăm chỉ, điều này hoàn toàn trái ngược với hình tượng kẻ ngược đãi động vật của hắn ta, những cuốn sách kia đều có nếp gấp rất rõ ràng, hiển nhiên là đã được lật xem vô số lần.
Chỉ là trên đỉnh giá sách phủ đầy bụi bặm, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được lau dọn, Triệu Hựu Cẩm cẩn thận lần mò, chẳng mấy chốc tay đã dính đầy bụi.
Chiếc camera giám sát mới nhất của Hành Phong chỉ nhỏ bằng đầu kim, nếu không được cố định, chỉ e một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn bay.
Cô làm theo lời Trần Dịch Hành dặn, tìm thấy miếng dán cố định trong suốt to bằng móng tay ở dưới đáy chiếc camera, chỉ cần ấn nhẹ, nó đã dính chặt vào đỉnh giá sách.
Cô thử di chuyển sang trái, sang phải, xác nhận nó đã được lắp đặt chắc chắn, sau đó mới nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế, trả ghế về chỗ cũ.
Làm xong tất cả những việc này, cô chạy đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Phòng Lỗi vẫn đang đứng trước cửa nhà đối diện, sốt ruột hỏi: "Đồ đâu?"
Bà cụ vẫn đang cố gắng câu giờ: "Ơ, để đâu rồi nhỉ? Rõ ràng tôi nhớ là để cạnh ghế sofa mà…"
"Bà già, tôi cảnh cáo bà, đừng có giở trò với tôi!"
"Cậu đừng vội, tôi vào nhà tìm lại cho."
Lúc này mà mở cửa chạy ra ngoài, chắc chắn Phòng Lỗi sẽ phát hiện ra.
Triệu Hựu Cẩm quyết định đợi thêm một chút, chờ thời cơ thích hợp rồi hành động.
Theo lời cô dặn dò, bà cụ đã tận tâm tận lực câu giờ khoảng mười phút, sau đó mới tay không đi ra cửa, xin lỗi Phòng Lỗi: "Ôi chao, xin lỗi cậu nhé, tôi quên mất, hình như sáng nay người giao hàng đã đến rồi, nói là giao nhầm hàng, sau đó lại lấy lại rồi!"
Sắc mặt Phòng Lỗi trong nháy mắt trở nên dữ tợn, giận dữ.
Bà cụ sợ hãi lùi lại một bước.
Bà cụ nhớ lời Triệu Hựu Cẩm dặn, nếu như thấy cảm xúc của đối phương không ổn định thì phải lập tức đóng cửa lại, đảm bảo an toàn cho bản thân.
Thế là bà cụ "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Phòng Lỗi bị hớ, nghe thấy tiếng bà cụ hét lớn từ sau cánh cửa: "Xin lỗi cậu nhé, đều tại tôi già rồi, trí nhớ kém, cậu là người trẻ tuổi, thông cảm cho tôi, thông cảm cho tôi…"
Triệu Hựu Cẩm vẫn đang nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bỗng nhiên nhìn thấy Phòng Lỗi xoay người lại, sau đó một giây đã xuất hiện ở phía sau cánh cửa.
Cô lùi lại hai bước, nấp vào trong góc, im lặng không lên tiếng.
"Cọt kẹt" - Cánh cửa lại mở ra.
Phòng Lỗi bước vào nhà, vừa mắng mỏ bà già chết tiệt, vừa đi về phía phòng bếp.
Lúc này, Triệu Hựu Cẩm mới ngửi thấy mùi nước sôi thoang thoảng trong không khí, Phòng Lỗi đang đun nước, chắc là đang định làm bữa sáng.
Vậy thì đợi hắn ta vào phòng bếp, cô sẽ lập tức mở cửa chạy trốn.
Âm thầm biến mất.
Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Phòng Lỗi đã đi qua giá sách, bỗng nhiên hắn ta chú ý đến điều gì đó, đột ngột quay đầu lại.
Bên cạnh giá sách có một chiếc ghế đẩu gỗ cũ kỹ, bình thường lúc hắn ta ngồi trên ghế sofa viết luận văn, đều dùng nó để đặt luận văn, sách tham khảo, tiện tay là có thể lấy được.
Cho nên chiếc ghế đẩu luôn sạch sẽ.
Mà lúc này, trên mặt ghế lại xuất hiện một dấu chân.
Không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ phát hiện, nhưng từ góc độ của Phòng Lỗi, do ánh sáng phản chiếu nên dấu chân lại cực kỳ rõ ràng.
Chân hắn ta cỡ 43, mà dấu chân này nhìn thế nào cũng chỉ cỡ 36, 37, tuyệt đối không phải là do hắn ta để lại.
Là dấu chân của phụ nữ.
Không biết vì sao, Phòng Lỗi lại nhớ đến chuyện xảy ra lần trước.
Lúc con mèo mù kia bay ra khỏi ban công một cách kỳ quái, hắn ta đã ném con dao gọt hoa quả ra ngoài, cán dao dừng lại giữa không trung, như thể găm vào một mục tiêu vô hình nào đó.
Lúc đó, hắn ta đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên.
Hắn ta dám chắc chắn, sáng nay lúc hắn ta thức dậy, chiếc ghế đẩu vẫn còn sạch sẽ.
Phòng Lỗi đột nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi: "Ai ở đó?"
Triệu Hựu Cẩm nín thở, đứng im bất động ở cửa ra vào.
"Nếu không ra đây, đợi tôi bắt được thì…" Giọng hắn ta lạnh lùng, âm trầm, khiến người ta rợn tóc gáy.
Vị trí Triệu Hựu Cẩm đang đứng chỉ cách cửa ra vào ba bước chân.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, nếu như cứ thế xông ra ngoài, mở cửa chạy trốn, liệu Phòng Lỗi có nhào tới tóm lấy cô hay không.
Đang do dự thì cô nhìn thấy Phòng Lỗi cầm một con dao gọt hoa quả mới tinh từ trên bàn trà lên, siết chặt trong tay, ánh mắt dần dần nhìn về phía cửa ra vào, nơi cô đang đứng.
Là sơ hở chỗ nào?
Cả người Triệu Hựu Cẩm cứng đờ, như临 đại địch, nhìn theo ánh mắt của Phòng Lỗi, chỉ nhìn thấy dấu vết gần như không thể phát hiện ra nếu không cúi đầu xuống nhìn kỹ.
Nhà Phòng Lỗi rất bẩn, sàn nhà đầy bụi bặm, đặc biệt là chỗ cửa ra vào.
Chắc là mấy hôm nay hắn ta vứt hộp cơm thừa, rác rưởi ở đây, trên sàn nhà dính một lớp dầu mỡ bẩn thỉu.
Lúc nãy do quá vội vàng lắp đặt camera, Triệu Hựu Cẩm không để ý đến việc chân mình bị dính bẩn, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện ra trên sàn nhà có dấu chân của cô.
Trong những dấu chân lộn xộn ấy lại có quy luật rõ ràng.
Chúng kéo dài từ cửa ra vào đến giá sách, rồi lại từ giá sách quay trở về cửa ra vào, dừng lại ở vị trí cô đang đứng, sau đó biến mất.
Ánh mắt Phòng Lỗi dừng lại trước mặt cô.
Tim Triệu Hựu Cẩm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu như không phải cúi đầu xuống không nhìn thấy bản thân mình, cô còn tưởng rằng Phòng Lỗi nhìn thấy cô rồi.
Ngay sau đó, người đàn ông tay cầm dao gọt hoa quả, từng bước, từng bước tiến về phía cô.
Đợi thêm nữa chỉ có con đường chết.
Ánh mắt Triệu Hựu Cẩm rơi vào tủ giày ở cửa ra vào.
Trên đó có một cái kìm.
Là chạy thẳng ra ngoài, hay là cầm kìm đánh nhau với hắn ta?
Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, một bên cầm lấy cái kìm, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với đòn tấn công bất ngờ của hắn ta, một bên nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào.
Ngay lúc Triệu Hựu Cẩm xoay người, tay vừa mới chạm vào cái kìm thì “cốc cốc”, cửa lớn bỗng nhiên bị gõ vang.
Người đang định bỏ chạy lập tức dừng lại, vội vàng rụt tay về.
Phòng Lỗi tay cầm dao gọt hoa quả cũng đột ngột ngẩng đầu lên.
Hắn ta giấu con dao ra sau lưng, đi đến cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo: “Ai đấy?”
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lạnh lùng pha lẫn một chút xa cách.
Như cây tùng trên vách đá, như tuyết trắng trên núi cao.
“Giao hàng nhanh.”
—
Triệu Hựu Cẩm không chút khó khăn nhận ra, đó là giọng nói của Trần Dịch Hành.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, sao anh ta biết là nhà này?
À không, trọng điểm là rõ ràng anh ta đã hứa với cô, tuyệt đối sẽ không lên đây mà!
Trong phút chốc, Triệu Hựu Cẩm rối như tơ vò, không biết nên vui mừng vì sự xuất hiện đột ngột của anh đã giúp cô thoát khỏi kiếp nạn, hay là nên lo lắng vì sự xuất hiện của anh ở đây, liệu có bị anh phát hiện ra bí mật của cô hay không.
Phòng Lỗi giấu con dao, nghi ngờ mở hé cửa: “Giao hàng gì?”
Trần Dịch Hành cầm một chiếc túi giấy, đưa về phía hắn ta.
Lý do là bịa ra, đồ đạc là lấy đại từ trong cốp xe.
Không ngờ đối phương lại đột nhiên hỏi: “Chính là cái anh giao nhầm sang nhà đối diện hôm trước à?”
Trần Dịch Hành khẽ giật mình, tuy rằng không rõ tại sao hắn ta lại hỏi như vậy, cũng không biết đầu đuôi câu chuyện giao nhầm hàng, nhưng anh ta nhanh chóng suy nghĩ, sau đó thản nhiên nói: “Chuyện này thì tôi không rõ lắm, hôm qua là đồng nghiệp của tôi đi giao hàng.”
Vì muốn lấy đồ, nên Phòng Lỗi đã đẩy cửa ra một chút, khe hở từ một khe nhỏ nhanh chóng mở rộng, người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn nhà.
Họ đánh giá lẫn nhau.
Tuy rằng có chút ngạc nhiên vì một người giao hàng nhanh lại có ngoại hình xuất chúng như vậy, nhưng cũng chính vì quá xuất chúng, khí chất hơn người, nên Phòng Lỗi rất khó có thể nghi ngờ đối phương có ý đồ khác.
Còn Trần Dịch Hành, ánh mắt xuyên qua cánh cửa, bất động thanh sắc đánh giá căn phòng.
Anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một cuốn sổ ghi chép: “Phiền anh ký nhận.”
Phòng Lỗi còn chưa nhìn rõ, đang định đưa tay ra nhận thì thấy anh ta lại rụt tay về.
“Xin lỗi, hôm nay tôi đi giao hàng quên mang bút, không biết nhà anh có bút không?”
“Anh đợi chút.” Phòng Lỗi xoay người, nhanh chóng quay vào phòng khách lấy bút.
Ngay khoảnh khắc đó, dường như có một cơn gió lướt qua căn phòng, thổi tung cánh cửa đang hé mở kia. Nó lướt qua người Trần Dịch Hành, sau đó nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Trần Dịch Hành nhìn chằm chằm vào không khí, nhìn cánh cửa bị “gió” thổi tung kia, sau đó, anh ta không chút do dự xoay người rời đi.
Đợi đến lúc Phòng Lỗi cầm bút ký tên quay lại cửa, hành lang đã trống không.
—
Tim Triệu Hựu Cẩm đập như sấm.
Cô vội vàng lướt qua người Trần Dịch Hành, chạy lên căn phòng nhỏ trên sân thượng, luống cuống thay váy, mặc lại quần áo ban nãy, sau đó xách ba lô chạy như bay xuống lầu.
Lúc đi qua tầng năm, cô liên tục xác nhận, Phòng Lỗi không có ở hành lang, cửa nhà hắn ta cũng đã đóng chặt, lúc này mới yên tâm chạy xuống.
Đợi đến khi chạy ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chiếc xe màu đen vẫn đỗ ở vị trí ban nãy, dưới ánh nắng mặt trời, nó lấp lánh, sáng bóng.
Trần Dịch Hành đang ở trên xe, như thể chưa từng xuống xe.
Mở cửa, lên xe.
Triệu Hựu Cẩm im lặng ôm ba lô, căng thẳng đến mức không nói nên lời.
Cô nên hỏi anh ta tại sao lại không giữ lời hứa, rõ ràng đã đồng ý là sẽ không lên lầu, cuối cùng vẫn lên lầu.
Nhưng cô càng sợ anh ta sẽ hỏi ngược lại cô một câu: “Vậy tại sao rõ ràng cô đã lên lầu, mà tôi lại không nhìn thấy cô?”
Trong xe im lặng một lúc.
Triệu Hựu Cẩm cuộn người lại như con tôm, thậm chí còn không dám dựa vào lưng ghế.
Cô để ý thấy Trần Dịch Hành nghiêng đầu nhìn cô, bất động thanh sắc đánh giá cô, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Lắp camera xong rồi?"
Cô khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Trần Dịch Hành thản nhiên nhìn lại, không hề nhắc đến chuyện mình vừa lên lầu.
"... Xong rồi."
"Ừ." Anh ta lấy một chiếc USB từ trong hộp ra đưa cho cô, "Cắm vào máy tính của cô, lúc nào muốn xem camera thì mở hệ thống lên là được."
Triệu Hựu Cẩm nhận lấy, chậm rãi, chậm rãi nói một câu: "Cảm ơn anh."
Giọng nói rất nhỏ.
Như bông hoa nở trong bụi rậm.
Trần Dịch Hành nhìn cô một lúc, nói: "Xin lỗi, không giữ lời hứa, vừa nãy tôi đã lên lầu."
Trong đôi mắt kia hiện lên vẻ kinh ngạc không kịp che giấu.
"Lúc nãy ở dưới lầu, tôi thấy đèn hành lang sáng lên, tưởng rằng cô lên tầng năm." Anh ta dời mắt, nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Cô đi lâu như vậy không thấy về, tôi lo lắng có chuyện không hay nên đã lên xem thử."
Triệu Hựu Cẩm chậm rãi hỏi: "Không nhìn thấy tôi sao?"
"Ừ. Không nhìn thấy cô." Anh ta mỉm cười, thản nhiên nói: "Là tôi tự mình đa tình thôi, cứ tưởng tầng năm sáng đèn là cô lên đó."
"..."
"Vậy, cô lên tầng mấy?" Anh ta như vô tình nghiêng đầu nhìn cô, thuận miệng hỏi.
Triệu Hựu Cẩm ổn định tinh thần, đáp: "Tầng sáu."
"Thảo nào."
Trong xe lại yên tĩnh trở lại.
Trần Dịch Hành lái xe đi, suốt quãng đường nói chuyện rất bình thường, hoàn toàn không hề động chạm đến vùng cấm của Triệu Hựu Cẩm.
"Lắp đặt thuận lợi chứ?"
"Cũng khá thuận lợi."
Nếu như không tính đến chuyện cô suýt chút nữa bị phát hiện, bị ép phải cầm kìm đánh nhau với người ta.
"Làm thế nào mà cô vào được nhà hắn ta vậy?"
"Thì, nhờ hàng xóm của hắn ta giúp tôi dụ hắn ta ra khỏi nhà, dụ hắn ta sang nhà bên cạnh, sau đó tôi nhân cơ hội lẻn vào."
Trần Dịch Hành khựng lại, trong mắt lóe lên tia sáng hiểu rõ.
— “Chính là cái anh giao nhầm sang nhà đối diện hôm trước à?”
Lúc nãy, người đàn ông kia đứng ở cửa đã hỏi như vậy.
Thì ra là thế.
Không cần hỏi cũng biết, cô đã dùng lý do gì để dụ hắn ta ra khỏi nhà.
Rõ ràng hai người chưa từng bàn bạc trước, nhưng lại lựa chọn cùng một lý do.
Nên nói là hai người ăn ý, hay là nên nói gì đây?
Trần Dịch Hành nghiêng đầu liếc nhìn cô, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm không thể che giấu của Triệu Hựu Cẩm.
Triệu Hựu Cẩm rất vui mừng.
Buổi hỏi đáp an toàn đã kết thúc, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
May quá, may quá.
Bí mật về chiếc áo tàng hình vẫn an toàn.
Trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết.
Cô xuống xe ở cổng tòa nhà báo, vui vẻ vẫy tay với anh ta: "Lái xe cẩn thận, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!"
Trần Dịch Hành nhìn bóng dáng vui vẻ rời đi kia, không biết đang nghĩ gì, sau đó lái xe rời khỏi.