Chỉ Cần Em Thôi - Trang 2
Chương 63: Chồng
Editor: Saki
Ngày hôm sau Chu Phù ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải Trần Kỵ lo lắng thời gian dài cô không ăn thì dạ dày sẽ đau nên nghĩ trăm phương ngàn kế vớt cô từ trên giường lên ăn cơm, không chừng cô có thể trực tiếp ngủ thẳng đến chạng vạng tối.
Lúc cô gái nhỏ ngồi dậy, ánh mắt vẫn mơ hồ.
Trần Kỵ sợ ánh sáng chói mắt cô, cũng không dám mở rèm cửa sổ ra. Trong phòng tối tăm mờ mịt chỉ để lại một chùm vàng ấm trên tường ở đầu giường, không phân biệt được ngày sáng đêm tối.
Người đàn ông đứng ở bên giường, hai tay tùy ý khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, lười biếng cụp mắt liếc nhìn cô.
Im lặng không lên tiếng khẽ nhếch môi, mặc cho cô ôm chăn chậm rãi tỉnh táo.
Thật lâu sau, vẻ mặt Chu Phù có chút thay đổi, ánh mắt cũng không chỉ nhìn chằm chằm một chỗ ở chân giường, chậm rãi quay đầu nhìn thấy anh đang chờ ở một bên, đương nhiên vươn hai tay về phía anh.
Ăn ý đến ngay cả câu “Muốn anh ôm” cũng không cần phải nói, Trần Kỵ lúc này hiểu rõ.
Con người của Chu Phù trong xương cốt có lẽ khắc hai chữ yếu ớt, lúc trước đối với Trần Kỵ còn khách khí, không dám làm càn như vậy, hiện giờ đại khái trong lúc vô hình anh cho cô sức mạnh quá mức đầy đủ, ở trước mặt anh làm nũng, tính tình càng lúc càng không kiêng nể gì.
Cũng may Trần Kỵ cũng vui vẻ nuông chiều cô, bất cứ tình huống nào cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông cúi người ôm cô từ trong chăn ra, động tác của Chu Phù lưu loát bám vào hông anh, cả người nhẹ nhàng bám vào người anh, hai má gối lên vai anh một cách tự nhiên.
Trần Kỵ cười khẽ, mỉa mai cô: “Hai chân dài này của em chỉ để đẹp thôi.”
Chu Phù cũng thừa nhận, “Ừm ừm” hai tiếng, một chút cũng không có ý muốn xuống, quấn chặt người hơn.
Có thể trách ai đây, còn không phải trách Trần Kỵ ban đêm không làm người.
Lúc ăn cơm, Trần Kỵ vừa gắp thức ăn cho cô, vừa hờ hững nói: “Quan hệ giữa Chu Gia Hân và em, lúc trước anh quả thật không đi tìm hiểu.”
Dù sao ở chỗ anh, ngoại trừ Chu Phù ra thì những người phụ nữ khác, cơ bản là không có khả năng để anh có bất kì tâm tư và sự chú ý nào.
Chu Phù uống một hớp canh, bây giờ lại nghe đến cái tên này, đã không có cảm giác gì, cảm xúc không có một chút kích động, cô thản nhiên “Ừ” một tiếng, dáng vẻ không quá để ý.
Trần Kỵ tiếp tục nói: “Thứ hai anh sẽ bảo Lục Minh Bạc và HR sắp xếp một chút, bảo cô ta rời đi.”
Chu Phù có chút phản ứng, đặt thìa lên bát cơm, ngước mắt nhìn anh: “Tại sao vậy?”
Cô vừa nói ra lời này, đổi lại là Trần Kỵ bối rối, đuôi lông mày người đàn ông hơi nhếch lên, dáng vẻ đương nhiên: “Còn vì sao nữa à, em không thoải mái, anh còn có thể giữ cô ta lại sao?”
Chu Phù cắn đũa suy nghĩ một chút, nói: “Thôi đi? Bây giờ em cũng không buồn nữa, thật đấy.”
“Thật ra em và ba em đã nhiều năm không liên lạc, khi còn bé cũng là mẹ em chăm sóc em khá nhiều, tình cảm với ông ấy vẫn rất nhạt. Hơn nữa chuyện sau đó, em đã sớm coi như không có người cha này rồi. Lúc trước gặp chị ấy em có cảm xúc không đúng, phần lớn là bởi vì em không chắc về anh… Nhưng bây giờ thật sự không có cảm giác gì nữa.”
“Anh đừng kéo chị ấy vào cùng một chỗ với em. Nói cho cùng đây là ân tình của giáo sư Tưởng, lúc trước thầy ấy quả thật đã giúp anh rất nhiều, Chu Gia Hân cũng không phạm sai lầm gì trên nguyên tắc, bất chợt đưa chị ấy đi, anh cũng không dễ ăn nói với giáo sư Tưởng phải không?” Chu Phù vừa nói, vừa thuận tay gắp cho anh một đũa thức ăn, “Phù Trầm là công ty lớn trong giới, việc này muốn nói ra, danh tiếng cũng không dễ nghe, anh nói xem có đúng hay không?”
“Đúng cái rắm. “Trần Kỵ khẽ nâng cằm, vẻ mặt vênh váo, giọng điệu cũng mang theo kiêu ngạo và ngạo mạn, “Anh chỉ cần em vui vẻ, danh tiếng là gì chứ.”
Chu Phù: “Em không có không vui.”
Cô luôn cảm thấy coi Chu Gia Hân là người bình thường là tốt rồi, không cần phải huy động lực lượng.
Trần Kỵ nhếch khóe môi, cười đến bất đắc dĩ, giống như anh mới là người bị Chu Gia Hân cướp ba: “Em có biết hiện tại mình giống cái gì không?”
Chu Phù: “Cái gì?”
Trần Kỵ: “Bồ Tát không có đầu óc.”
“…” Chu Phù cười trừng mắt liếc anh một cái.
Cô! Còn không phải! Vì danh tiếng Phù Trầm dễ nghe à!
Trần Kỵ liếc nhìn thức ăn trong bát, hờ hững nói: “Hiếm khi gắp thức ăn cho anh, lại còn là vì thay người ngoài nói chuyện.”
Chu Phù: “…”
“Được rồi, biết rồi, người nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định đã nói, anh là người đại biểu pháp lý còn có thể nói cái gì chứ?” Trần Kỵ xoa đầu cô, “Ăn cơm đi.”
Chu Phù liếm môi dưới, bởi vì anh vừa mới lời này, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cùng Hứa Tư Điềm ăn cơm, nghe cô ấy nói qua việc này.
Lúc hai người mới kết hôn, Trần Kỵ nói muốn chia đều tài sản vợ chồng, không phải là nói mà thôi.
Không tới vài ngày liền tìm một ngày làm việc, đưa Chu Phù đi làm đủ loại thủ tục phức tạp.
Chu Phù đối với những thứ này đều không hiểu, đầu óc mơ hồ, tùy ý Trần Kỵ sắp xếp.
Làm đủ loại thủ tục, trong đó cần tài liệu phong phú, có một bộ phận liên quan đến Phù Trầm, vẫn thông qua Lục Minh Bạc để sắp xếp và chuẩn bị.
Đại khái là anh ấy thuận miệng nói vài câu trước mặt Hứa Tư Điềm, sau đó lúc ăn cơm, vừa vặn nhắc tới việc này.
Hứa Tư Điềm không nhịn được cảm khái: “Trần Kỵ thật sự hận không thể lấy điểm chí mạng ra đều cho cậu.”
Lúc ấy Chu Phù chỉ nói đùa rằng cô cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là nghe lời anh kí tên, nếu bị bán cũng không biết.
Hứa Tư Điềm mở to hai mắt, kéo khuôn mặt cô và mắng cô không có lương tâm, nói: “Những tài sản lớn nhỏ khác thì không nói, cậu có biết bây giờ cậu là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong Phù Trầm không, mà anh ấy chỉ sử dụng tên của người đại diện pháp lý, có nghĩa là gì không?”
Chu Phù thật sự không biết, cô chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, thậm chí ngay cả một số danh từ cũng là lần đầu tiên nghe nói đến: “Cái gì?”
“Có nghĩa là kiếm được tiền, liền cho vào túi của cậu, mà tất cả mạo hiểm, Trần Kỵ chịu trách nhiệm, cậu có quyền lên tiếng tuyệt đối trong công ty, cậu ổn định kiếm tiền mà không lỗ.” Hứa Tư Điềm lắc đầu cảm thán, “Trần Kỵ mới bán đứng mình, còn phải tỉ mỉ đếm tiền cho cậu, không cho cậu một chút thiệt thòi nào.”
“Chậc.” Hứa Tư Điềm liếc cô, “Bộ dạng vô lương tâm của cậu, chính là Trần Kỵ chiều hư cậu.”
Chu Phù: “…”
Thứ hai đến công ty, Chu Phù coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lý do xin nghỉ của cô cũng không phải là Trần Kỵ bịa ra, lúc tên khốn kiếp Hứa Tư Điềm này thay cô viết giấy xin nghỉ, quả nhiên là viết như vậy.
Cho nên cô muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cũng không được.
Chu Phù vừa ngồi xuống vị trí của mình, Đơn Đình Đình liền lấm la lấm lét nháy mắt với cô.
Lý Thuận nhìn về phía vẻ mặt của cô tràn ngập tiếc nuối và uất ức, giống như bộ dạng trên mặt người thất tình mới có thể xuất hiện.
Phương Hân nhịn cười.
Lão Dư chậc chậc không ngừng.
Chu Phù bị mấy người này nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, rốt cuộc vẫn chủ động hỏi ra miệng: “Mọi người làm gì cứ nhìn chằm chằm em thế…”
Lời nói của Đơn Đình Đình cuối cùng cũng có thể mở ra: “Chúc Chúc, không ngờ cậu lại giấu sâu như vậy!”
Chu Phù không hiểu: “?”
Lý Thuận nói: “Vậy mà cô cũng đã kết hôn rồi!”
“…” Chu Phù lúc này mới nghĩ tới câu “Nhớ ông xã đến sốt ruột, muốn ngừng mà không được, theo đuổi tình yêu nghìn dặm” trên giấy xin nghỉ của mình, đã đến nước này, cô cũng không biết xấu hổ phủ nhận nữa, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng cũng may các cô ấy có lẽ không biết người gọi là ông xã này, hiện tại vừa vặn từ cửa đi vào, bọn họ nhiệt tình chào hỏi “Sếp”…
Mấy người chào hỏi Trần Kỵ xong, sự chú ý lại một lần nữa trở lại trên người Chu Phù.
Phương Hân cười cười: “Chị còn tưởng rằng thanh niên bây giờ đều thích kết hôn muộn sinh con muộn, thật không ngờ.”
Chu Phù mím môi, thật ra cô cũng không ngờ…
Chu Gia Hân đứng ở bên cạnh, biểu cảm có chút vui vẻ, cơ bản là ba ở nhà sẽ không nhắc tới chuyện liên quan đến Chu Phù, đối với chuyện Chu Phù đã kết hôn, thật ra cô ta cũng không biết.
Vốn cô ta nhận thấy được Trần Kỵ đối với Chu Phù luôn có sự thiên vị và quan tâm rõ ràng, cho rằng Chu Phù sẽ là chướng ngại vật trên con đường cô ta theo đuổi Trần Kỵ, giờ phút này biết cô đã kết hôn, không tự giác thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Trần Kỵ còn chưa đi quá xa, giống như sợ anh không biết, Chu Gia Hân nhịn không được hắng giọng thán phục: “Cái gì? Thì ra cô đã kết hôn rồi sao, Chu Phù.”
Chu Phù: “…”
Chu Gia Hân vội vàng phấn khích hỏi, giữa những hàng chữ đều lộ ra cổ nhìn không nổi: “Kết hôn sớm như vậy, có phải nhà trai lớn tuổi, người lớn trong nhà thúc giục kết hôn sớm để sinh con sớm không?”
Chu Phù có chút không nói gì: “Lớn hơn tôi hai tuổi.”
Đan Đình Đình suy nghĩ một chút: “Oa, vậy không phải bằng tuổi với sếp sao?”
Bước chân Trần Kỵ hơi dừng lại, giống như muốn xem phản ứng của cô, anh lười biếng nhấc mí mắt, liếc nhìn Chu Phù.
Cô gái nhỏ nhận được ánh mắt anh nhìn qua, gương mặt không hiểu sao có chút nóng lên.
Chu Phù gật đầu.
Chu Gia Hân: “Đó là sốt ruột ôm cháu.”
“…” Chu Phù liếc mắt nhìn Trần Kỵ, “Anh ấy hình như… cũng không có yêu cầu về phương diện này.”
Trần Kỵ chỉ đơn thuần là có nhu cầu đối với quá trình mang thai con…
Chu Gia Hân kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Vậy chắc chắn là điều kiện trong nhà kém, thấy cô đi làm có thể kiếm tiền nên nhanh chóng cưới về nhà, một nhà già trẻ chờ cô nuôi.”
“…”
Lời nói này khó nghe, ngay cả tính tình Phương Hân tốt như vậy cũng mất mặt.
Ngược lại Đơn Đình Đình mặc kệ cô ta, chỉ sợ sẽ có tình huống này, lo lắng nói với Chu Phù: “Chúc Chúc, cậu nên nhớ kỹ, mọi việc phải suy nghĩ cho tốt cho bản thân.”
Chu Phù cười cười: “Không có gì đâu, tớ ở cùng anh ấy, anh ấy chưa bao giờ cho tớ tiêu tiền cả.”
Đơn Đình Đình mở to mắt, vẻ mặt hâm mộ: “Tốt như vậy sao? Vừa trẻ vừa có tiền! Vậy chẳng phải là không khác sếp nhiều lắm sao!”
Sắc mặt Chu Gia Hân có thể thấy bằng mắt thường trầm xuống.
Chu Phù liếc mắt, cảm thấy chọc tức cô ta rất thú vị, cố ý nói: “Đúng, không khác nhiều lắm.”
“Trời ạ!” Đơn Đình Đình lại tiếp tục truy hỏi,” Vậy tướng mạo thì sao? Có đẹp trai không?! Sẽ không phải là cũng không khác sếp nhiều lắm chứ?”
Chu Phù phồng má: “Ừm, không khác nhiều lắm.”
“Dáng người thì sao, dáng người thì sao!” Đơn Đình Đình đã bắt đầu kích động.
Chu Phù thuận tiện đáp: “Cũng không khác nhiều lắm.”
“Cứu mạng! Vừa trẻ vừa có tiền dáng, người vừa cao to vừa đẹp trai, còn thương cậu.” Đơn Đình Đình đếm ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phù, ” Thật không hổ là người phụ nữ mà Đơn Đình Đình tớ coi trọng! Phát huy ổn định!”
Chu Phù buồn cười, lặng lẽ nâng mi liếc trộm Trần Kỵ, chỉ thấy người đàn ông hơi nhếch môi đến mức không thể nhận ra, cũng đang đầy hứng thú nhìn cô.
Cô chột dạ rời mắt, không hiểu sao lại có ảo giác yêu đương vụng trộm giữa ban ngày ban mặt.
Chu Gia Hân đã sắp bị tức chết, trước khi đi toilet, tức giận nói một câu: “A, cô khoác lác vừa thôi.”
Đơn Đình Đình ghét bỏ liếc mắt nhìn bóng lưng Chu Gia Hân rời đi, quay đầu nói với Chu Phù: “Đừng để ý đến cô ta, cô ta ganh tị nhưng không thể để người khác biết.”
Lúc ăn cơm trưa, Trần Kỵ và Chu Phù nói một câu: “Cổ trấn ở vùng ngoại thành bên kia có một dự án, một tuần này có thể anh sẽ không ở lại công ty, thời gian buổi tối phỏng chừng cũng không có cách nào trở về, phải ở ngoài đường vành đai sáu.”
Đôi đũa trong tay Chu Phù dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không dám ngủ một mình à?” Trần Kỵ cười hỏi.
Chu Phù lắc đầu: “Cũng không phải.”
“Muốn ở với anh?” Trần Kỵ thẳng thắn nói.
Chu Phù cũng thành thật gật đầu: “Dạ.”
Trần Kỵ cười thỏa mãn, giống như chờ câu trả lời này của cô: “Được, vậy chạng vạng tối anh tới đón em tan làm.”
“Hả?” Chu Phù xua xua tay, “Không cần phiền anh đâu, em trực tiếp ngồi tàu điện ngầm qua là được rồi.”
“Phiền?” Trần Kỵ hừ cười một tiếng, “Đây chính là quyền lợi hợp pháp của em, anh có thể để em đi qua đi lại trên tàu điện ngầm hay xe buýt không?”
Lúc ấy cô vừa mới vào công ty, lúc còn ở phòng Tiêu Kỳ, anh đã theo cô đi qua đi lại vài lần.
Lúc ấy giữa hai người không có quan hệ gì, anh cũng sắp nhịn không được mà ra tay đưa cô lên xe mình, huống chi là bây giờ.
Chạng vạng trước khi tan làm, Wechat của Trần Kỵ đúng giờ gửi tới tin nhắn:【Sắp đến công ty rồi, lát nữa ở cửa lầu một chờ anh.】
Chu Phù trả lời:【Được.】
Một đám người chân trước chân sau cùng đi vào thang máy, Đơn Đình Đình kéo cánh tay Chu Phù, cho cô xem video buổi hòa nhạc gần đây Bắc Lâm rất hot.
Đơn Đình Đình thường ngày đều có người nhà đưa đón, mà Chu Phù ở gần đây bình thường đều là trực tiếp đi về nhà. Lúc hai người cùng đi tới cửa công ty, Đơn Đình Đình theo thói quen buông tay Chu Phù ra tạm biệt: “Vậy cậu đi trước đi, tớ chờ ba tớ một chút.”
Chu Phù đứng tại chỗ, không rời đi như bình thường, nói: “Tớ và cậu cùng chờ nhé.”
Đan Đình Đình không kịp phản ứng: “Hả?”
Chu Phù nói: “Gần đây tớ không ở nhà, cho nên chồng tớ sẽ tới đón.”
Đơn Đình Đình ánh mắt sáng ngời, “Trai đẹp nhà cậu lái xe gì vậy? Có phải là loại rất ngầu không? Tớ nghe anh Dư nói, xe của sếp rất ngầu, hình như là xe thể thao đã được cải tiến.”
Chu Phù liếm liếm môi, nghiêm túc nhớ lại, nói: “Tớ cũng không biết xe gì nữa.”
Cô đối với phương diện này thật ra không có nghiên cứu.
Nghe vậy, bước chân Chu Gia Hân nhịn không được ngừng lại, tầm mắt lặng lẽ liếc về phía làn xe phía trước tòa nhà công ty, nụ cười trên mặt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Hỗn tạp thôi, nếu là xe sang trọng, ai có thể không biết nhãn hiệu chứ, buổi sáng còn khoác lác ở công ty, lúc này sẽ hiện nguyên hình thôi.”
Chu Phù: “…”
Một giây sau, xe thể thao màu xám bạc của Trần Kỵ chậm rãi từ làn xe chạy vào tầm mắt mọi người, cuối cùng dừng lại trước bậc thang tòa nhà Phù Trầm.
Chu Gia Hân bất giác im lặng, Đơn Đình Đình cũng mở to mắt, chỉ có Chu Phù đã quen với ung dung bình tĩnh.
Chu Phù vỗ vỗ cánh tay Đơn Đình Đình nói: “Vậy tớ đi trước nhé?”
Đan Đình Đình hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Đây là xe của chồng cậu à?! Đm! Cũng quá ngầu rồi! Tớ ở lớn lên ở Bắc Lâm như vậy mà chưa từng thấy qua!”
Sắc mặt Chu Gia Hân trong nháy mắt tối sầm lại.
Đơn Đình Đình cầm lấy cánh tay Chu Phù, kích động đến suýt chút nữa nói không ra lời, cuối cùng mở miệng nói thầm một câu: “Nhưng sao tớ lại cảm thấy chiếc xe này thoạt nhìn rất quen mắt đó Chúc Chúc…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Có quen không? Người ngồi trên ghế lái quen hơn!
- -----oOo------
Ngày hôm sau Chu Phù ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải Trần Kỵ lo lắng thời gian dài cô không ăn thì dạ dày sẽ đau nên nghĩ trăm phương ngàn kế vớt cô từ trên giường lên ăn cơm, không chừng cô có thể trực tiếp ngủ thẳng đến chạng vạng tối.
Lúc cô gái nhỏ ngồi dậy, ánh mắt vẫn mơ hồ.
Trần Kỵ sợ ánh sáng chói mắt cô, cũng không dám mở rèm cửa sổ ra. Trong phòng tối tăm mờ mịt chỉ để lại một chùm vàng ấm trên tường ở đầu giường, không phân biệt được ngày sáng đêm tối.
Người đàn ông đứng ở bên giường, hai tay tùy ý khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, lười biếng cụp mắt liếc nhìn cô.
Im lặng không lên tiếng khẽ nhếch môi, mặc cho cô ôm chăn chậm rãi tỉnh táo.
Thật lâu sau, vẻ mặt Chu Phù có chút thay đổi, ánh mắt cũng không chỉ nhìn chằm chằm một chỗ ở chân giường, chậm rãi quay đầu nhìn thấy anh đang chờ ở một bên, đương nhiên vươn hai tay về phía anh.
Ăn ý đến ngay cả câu “Muốn anh ôm” cũng không cần phải nói, Trần Kỵ lúc này hiểu rõ.
Con người của Chu Phù trong xương cốt có lẽ khắc hai chữ yếu ớt, lúc trước đối với Trần Kỵ còn khách khí, không dám làm càn như vậy, hiện giờ đại khái trong lúc vô hình anh cho cô sức mạnh quá mức đầy đủ, ở trước mặt anh làm nũng, tính tình càng lúc càng không kiêng nể gì.
Cũng may Trần Kỵ cũng vui vẻ nuông chiều cô, bất cứ tình huống nào cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông cúi người ôm cô từ trong chăn ra, động tác của Chu Phù lưu loát bám vào hông anh, cả người nhẹ nhàng bám vào người anh, hai má gối lên vai anh một cách tự nhiên.
Trần Kỵ cười khẽ, mỉa mai cô: “Hai chân dài này của em chỉ để đẹp thôi.”
Chu Phù cũng thừa nhận, “Ừm ừm” hai tiếng, một chút cũng không có ý muốn xuống, quấn chặt người hơn.
Có thể trách ai đây, còn không phải trách Trần Kỵ ban đêm không làm người.
Lúc ăn cơm, Trần Kỵ vừa gắp thức ăn cho cô, vừa hờ hững nói: “Quan hệ giữa Chu Gia Hân và em, lúc trước anh quả thật không đi tìm hiểu.”
Dù sao ở chỗ anh, ngoại trừ Chu Phù ra thì những người phụ nữ khác, cơ bản là không có khả năng để anh có bất kì tâm tư và sự chú ý nào.
Chu Phù uống một hớp canh, bây giờ lại nghe đến cái tên này, đã không có cảm giác gì, cảm xúc không có một chút kích động, cô thản nhiên “Ừ” một tiếng, dáng vẻ không quá để ý.
Trần Kỵ tiếp tục nói: “Thứ hai anh sẽ bảo Lục Minh Bạc và HR sắp xếp một chút, bảo cô ta rời đi.”
Chu Phù có chút phản ứng, đặt thìa lên bát cơm, ngước mắt nhìn anh: “Tại sao vậy?”
Cô vừa nói ra lời này, đổi lại là Trần Kỵ bối rối, đuôi lông mày người đàn ông hơi nhếch lên, dáng vẻ đương nhiên: “Còn vì sao nữa à, em không thoải mái, anh còn có thể giữ cô ta lại sao?”
Chu Phù cắn đũa suy nghĩ một chút, nói: “Thôi đi? Bây giờ em cũng không buồn nữa, thật đấy.”
“Thật ra em và ba em đã nhiều năm không liên lạc, khi còn bé cũng là mẹ em chăm sóc em khá nhiều, tình cảm với ông ấy vẫn rất nhạt. Hơn nữa chuyện sau đó, em đã sớm coi như không có người cha này rồi. Lúc trước gặp chị ấy em có cảm xúc không đúng, phần lớn là bởi vì em không chắc về anh… Nhưng bây giờ thật sự không có cảm giác gì nữa.”
“Anh đừng kéo chị ấy vào cùng một chỗ với em. Nói cho cùng đây là ân tình của giáo sư Tưởng, lúc trước thầy ấy quả thật đã giúp anh rất nhiều, Chu Gia Hân cũng không phạm sai lầm gì trên nguyên tắc, bất chợt đưa chị ấy đi, anh cũng không dễ ăn nói với giáo sư Tưởng phải không?” Chu Phù vừa nói, vừa thuận tay gắp cho anh một đũa thức ăn, “Phù Trầm là công ty lớn trong giới, việc này muốn nói ra, danh tiếng cũng không dễ nghe, anh nói xem có đúng hay không?”
“Đúng cái rắm. “Trần Kỵ khẽ nâng cằm, vẻ mặt vênh váo, giọng điệu cũng mang theo kiêu ngạo và ngạo mạn, “Anh chỉ cần em vui vẻ, danh tiếng là gì chứ.”
Chu Phù: “Em không có không vui.”
Cô luôn cảm thấy coi Chu Gia Hân là người bình thường là tốt rồi, không cần phải huy động lực lượng.
Trần Kỵ nhếch khóe môi, cười đến bất đắc dĩ, giống như anh mới là người bị Chu Gia Hân cướp ba: “Em có biết hiện tại mình giống cái gì không?”
Chu Phù: “Cái gì?”
Trần Kỵ: “Bồ Tát không có đầu óc.”
“…” Chu Phù cười trừng mắt liếc anh một cái.
Cô! Còn không phải! Vì danh tiếng Phù Trầm dễ nghe à!
Trần Kỵ liếc nhìn thức ăn trong bát, hờ hững nói: “Hiếm khi gắp thức ăn cho anh, lại còn là vì thay người ngoài nói chuyện.”
Chu Phù: “…”
“Được rồi, biết rồi, người nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định đã nói, anh là người đại biểu pháp lý còn có thể nói cái gì chứ?” Trần Kỵ xoa đầu cô, “Ăn cơm đi.”
Chu Phù liếm môi dưới, bởi vì anh vừa mới lời này, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cùng Hứa Tư Điềm ăn cơm, nghe cô ấy nói qua việc này.
Lúc hai người mới kết hôn, Trần Kỵ nói muốn chia đều tài sản vợ chồng, không phải là nói mà thôi.
Không tới vài ngày liền tìm một ngày làm việc, đưa Chu Phù đi làm đủ loại thủ tục phức tạp.
Chu Phù đối với những thứ này đều không hiểu, đầu óc mơ hồ, tùy ý Trần Kỵ sắp xếp.
Làm đủ loại thủ tục, trong đó cần tài liệu phong phú, có một bộ phận liên quan đến Phù Trầm, vẫn thông qua Lục Minh Bạc để sắp xếp và chuẩn bị.
Đại khái là anh ấy thuận miệng nói vài câu trước mặt Hứa Tư Điềm, sau đó lúc ăn cơm, vừa vặn nhắc tới việc này.
Hứa Tư Điềm không nhịn được cảm khái: “Trần Kỵ thật sự hận không thể lấy điểm chí mạng ra đều cho cậu.”
Lúc ấy Chu Phù chỉ nói đùa rằng cô cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là nghe lời anh kí tên, nếu bị bán cũng không biết.
Hứa Tư Điềm mở to hai mắt, kéo khuôn mặt cô và mắng cô không có lương tâm, nói: “Những tài sản lớn nhỏ khác thì không nói, cậu có biết bây giờ cậu là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong Phù Trầm không, mà anh ấy chỉ sử dụng tên của người đại diện pháp lý, có nghĩa là gì không?”
Chu Phù thật sự không biết, cô chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, thậm chí ngay cả một số danh từ cũng là lần đầu tiên nghe nói đến: “Cái gì?”
“Có nghĩa là kiếm được tiền, liền cho vào túi của cậu, mà tất cả mạo hiểm, Trần Kỵ chịu trách nhiệm, cậu có quyền lên tiếng tuyệt đối trong công ty, cậu ổn định kiếm tiền mà không lỗ.” Hứa Tư Điềm lắc đầu cảm thán, “Trần Kỵ mới bán đứng mình, còn phải tỉ mỉ đếm tiền cho cậu, không cho cậu một chút thiệt thòi nào.”
“Chậc.” Hứa Tư Điềm liếc cô, “Bộ dạng vô lương tâm của cậu, chính là Trần Kỵ chiều hư cậu.”
Chu Phù: “…”
Thứ hai đến công ty, Chu Phù coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lý do xin nghỉ của cô cũng không phải là Trần Kỵ bịa ra, lúc tên khốn kiếp Hứa Tư Điềm này thay cô viết giấy xin nghỉ, quả nhiên là viết như vậy.
Cho nên cô muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cũng không được.
Chu Phù vừa ngồi xuống vị trí của mình, Đơn Đình Đình liền lấm la lấm lét nháy mắt với cô.
Lý Thuận nhìn về phía vẻ mặt của cô tràn ngập tiếc nuối và uất ức, giống như bộ dạng trên mặt người thất tình mới có thể xuất hiện.
Phương Hân nhịn cười.
Lão Dư chậc chậc không ngừng.
Chu Phù bị mấy người này nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, rốt cuộc vẫn chủ động hỏi ra miệng: “Mọi người làm gì cứ nhìn chằm chằm em thế…”
Lời nói của Đơn Đình Đình cuối cùng cũng có thể mở ra: “Chúc Chúc, không ngờ cậu lại giấu sâu như vậy!”
Chu Phù không hiểu: “?”
Lý Thuận nói: “Vậy mà cô cũng đã kết hôn rồi!”
“…” Chu Phù lúc này mới nghĩ tới câu “Nhớ ông xã đến sốt ruột, muốn ngừng mà không được, theo đuổi tình yêu nghìn dặm” trên giấy xin nghỉ của mình, đã đến nước này, cô cũng không biết xấu hổ phủ nhận nữa, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng cũng may các cô ấy có lẽ không biết người gọi là ông xã này, hiện tại vừa vặn từ cửa đi vào, bọn họ nhiệt tình chào hỏi “Sếp”…
Mấy người chào hỏi Trần Kỵ xong, sự chú ý lại một lần nữa trở lại trên người Chu Phù.
Phương Hân cười cười: “Chị còn tưởng rằng thanh niên bây giờ đều thích kết hôn muộn sinh con muộn, thật không ngờ.”
Chu Phù mím môi, thật ra cô cũng không ngờ…
Chu Gia Hân đứng ở bên cạnh, biểu cảm có chút vui vẻ, cơ bản là ba ở nhà sẽ không nhắc tới chuyện liên quan đến Chu Phù, đối với chuyện Chu Phù đã kết hôn, thật ra cô ta cũng không biết.
Vốn cô ta nhận thấy được Trần Kỵ đối với Chu Phù luôn có sự thiên vị và quan tâm rõ ràng, cho rằng Chu Phù sẽ là chướng ngại vật trên con đường cô ta theo đuổi Trần Kỵ, giờ phút này biết cô đã kết hôn, không tự giác thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Trần Kỵ còn chưa đi quá xa, giống như sợ anh không biết, Chu Gia Hân nhịn không được hắng giọng thán phục: “Cái gì? Thì ra cô đã kết hôn rồi sao, Chu Phù.”
Chu Phù: “…”
Chu Gia Hân vội vàng phấn khích hỏi, giữa những hàng chữ đều lộ ra cổ nhìn không nổi: “Kết hôn sớm như vậy, có phải nhà trai lớn tuổi, người lớn trong nhà thúc giục kết hôn sớm để sinh con sớm không?”
Chu Phù có chút không nói gì: “Lớn hơn tôi hai tuổi.”
Đan Đình Đình suy nghĩ một chút: “Oa, vậy không phải bằng tuổi với sếp sao?”
Bước chân Trần Kỵ hơi dừng lại, giống như muốn xem phản ứng của cô, anh lười biếng nhấc mí mắt, liếc nhìn Chu Phù.
Cô gái nhỏ nhận được ánh mắt anh nhìn qua, gương mặt không hiểu sao có chút nóng lên.
Chu Phù gật đầu.
Chu Gia Hân: “Đó là sốt ruột ôm cháu.”
“…” Chu Phù liếc mắt nhìn Trần Kỵ, “Anh ấy hình như… cũng không có yêu cầu về phương diện này.”
Trần Kỵ chỉ đơn thuần là có nhu cầu đối với quá trình mang thai con…
Chu Gia Hân kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Vậy chắc chắn là điều kiện trong nhà kém, thấy cô đi làm có thể kiếm tiền nên nhanh chóng cưới về nhà, một nhà già trẻ chờ cô nuôi.”
“…”
Lời nói này khó nghe, ngay cả tính tình Phương Hân tốt như vậy cũng mất mặt.
Ngược lại Đơn Đình Đình mặc kệ cô ta, chỉ sợ sẽ có tình huống này, lo lắng nói với Chu Phù: “Chúc Chúc, cậu nên nhớ kỹ, mọi việc phải suy nghĩ cho tốt cho bản thân.”
Chu Phù cười cười: “Không có gì đâu, tớ ở cùng anh ấy, anh ấy chưa bao giờ cho tớ tiêu tiền cả.”
Đơn Đình Đình mở to mắt, vẻ mặt hâm mộ: “Tốt như vậy sao? Vừa trẻ vừa có tiền! Vậy chẳng phải là không khác sếp nhiều lắm sao!”
Sắc mặt Chu Gia Hân có thể thấy bằng mắt thường trầm xuống.
Chu Phù liếc mắt, cảm thấy chọc tức cô ta rất thú vị, cố ý nói: “Đúng, không khác nhiều lắm.”
“Trời ạ!” Đơn Đình Đình lại tiếp tục truy hỏi,” Vậy tướng mạo thì sao? Có đẹp trai không?! Sẽ không phải là cũng không khác sếp nhiều lắm chứ?”
Chu Phù phồng má: “Ừm, không khác nhiều lắm.”
“Dáng người thì sao, dáng người thì sao!” Đơn Đình Đình đã bắt đầu kích động.
Chu Phù thuận tiện đáp: “Cũng không khác nhiều lắm.”
“Cứu mạng! Vừa trẻ vừa có tiền dáng, người vừa cao to vừa đẹp trai, còn thương cậu.” Đơn Đình Đình đếm ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phù, ” Thật không hổ là người phụ nữ mà Đơn Đình Đình tớ coi trọng! Phát huy ổn định!”
Chu Phù buồn cười, lặng lẽ nâng mi liếc trộm Trần Kỵ, chỉ thấy người đàn ông hơi nhếch môi đến mức không thể nhận ra, cũng đang đầy hứng thú nhìn cô.
Cô chột dạ rời mắt, không hiểu sao lại có ảo giác yêu đương vụng trộm giữa ban ngày ban mặt.
Chu Gia Hân đã sắp bị tức chết, trước khi đi toilet, tức giận nói một câu: “A, cô khoác lác vừa thôi.”
Đơn Đình Đình ghét bỏ liếc mắt nhìn bóng lưng Chu Gia Hân rời đi, quay đầu nói với Chu Phù: “Đừng để ý đến cô ta, cô ta ganh tị nhưng không thể để người khác biết.”
Lúc ăn cơm trưa, Trần Kỵ và Chu Phù nói một câu: “Cổ trấn ở vùng ngoại thành bên kia có một dự án, một tuần này có thể anh sẽ không ở lại công ty, thời gian buổi tối phỏng chừng cũng không có cách nào trở về, phải ở ngoài đường vành đai sáu.”
Đôi đũa trong tay Chu Phù dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không dám ngủ một mình à?” Trần Kỵ cười hỏi.
Chu Phù lắc đầu: “Cũng không phải.”
“Muốn ở với anh?” Trần Kỵ thẳng thắn nói.
Chu Phù cũng thành thật gật đầu: “Dạ.”
Trần Kỵ cười thỏa mãn, giống như chờ câu trả lời này của cô: “Được, vậy chạng vạng tối anh tới đón em tan làm.”
“Hả?” Chu Phù xua xua tay, “Không cần phiền anh đâu, em trực tiếp ngồi tàu điện ngầm qua là được rồi.”
“Phiền?” Trần Kỵ hừ cười một tiếng, “Đây chính là quyền lợi hợp pháp của em, anh có thể để em đi qua đi lại trên tàu điện ngầm hay xe buýt không?”
Lúc ấy cô vừa mới vào công ty, lúc còn ở phòng Tiêu Kỳ, anh đã theo cô đi qua đi lại vài lần.
Lúc ấy giữa hai người không có quan hệ gì, anh cũng sắp nhịn không được mà ra tay đưa cô lên xe mình, huống chi là bây giờ.
Chạng vạng trước khi tan làm, Wechat của Trần Kỵ đúng giờ gửi tới tin nhắn:【Sắp đến công ty rồi, lát nữa ở cửa lầu một chờ anh.】
Chu Phù trả lời:【Được.】
Một đám người chân trước chân sau cùng đi vào thang máy, Đơn Đình Đình kéo cánh tay Chu Phù, cho cô xem video buổi hòa nhạc gần đây Bắc Lâm rất hot.
Đơn Đình Đình thường ngày đều có người nhà đưa đón, mà Chu Phù ở gần đây bình thường đều là trực tiếp đi về nhà. Lúc hai người cùng đi tới cửa công ty, Đơn Đình Đình theo thói quen buông tay Chu Phù ra tạm biệt: “Vậy cậu đi trước đi, tớ chờ ba tớ một chút.”
Chu Phù đứng tại chỗ, không rời đi như bình thường, nói: “Tớ và cậu cùng chờ nhé.”
Đan Đình Đình không kịp phản ứng: “Hả?”
Chu Phù nói: “Gần đây tớ không ở nhà, cho nên chồng tớ sẽ tới đón.”
Đơn Đình Đình ánh mắt sáng ngời, “Trai đẹp nhà cậu lái xe gì vậy? Có phải là loại rất ngầu không? Tớ nghe anh Dư nói, xe của sếp rất ngầu, hình như là xe thể thao đã được cải tiến.”
Chu Phù liếm liếm môi, nghiêm túc nhớ lại, nói: “Tớ cũng không biết xe gì nữa.”
Cô đối với phương diện này thật ra không có nghiên cứu.
Nghe vậy, bước chân Chu Gia Hân nhịn không được ngừng lại, tầm mắt lặng lẽ liếc về phía làn xe phía trước tòa nhà công ty, nụ cười trên mặt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Hỗn tạp thôi, nếu là xe sang trọng, ai có thể không biết nhãn hiệu chứ, buổi sáng còn khoác lác ở công ty, lúc này sẽ hiện nguyên hình thôi.”
Chu Phù: “…”
Một giây sau, xe thể thao màu xám bạc của Trần Kỵ chậm rãi từ làn xe chạy vào tầm mắt mọi người, cuối cùng dừng lại trước bậc thang tòa nhà Phù Trầm.
Chu Gia Hân bất giác im lặng, Đơn Đình Đình cũng mở to mắt, chỉ có Chu Phù đã quen với ung dung bình tĩnh.
Chu Phù vỗ vỗ cánh tay Đơn Đình Đình nói: “Vậy tớ đi trước nhé?”
Đan Đình Đình hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Đây là xe của chồng cậu à?! Đm! Cũng quá ngầu rồi! Tớ ở lớn lên ở Bắc Lâm như vậy mà chưa từng thấy qua!”
Sắc mặt Chu Gia Hân trong nháy mắt tối sầm lại.
Đơn Đình Đình cầm lấy cánh tay Chu Phù, kích động đến suýt chút nữa nói không ra lời, cuối cùng mở miệng nói thầm một câu: “Nhưng sao tớ lại cảm thấy chiếc xe này thoạt nhìn rất quen mắt đó Chúc Chúc…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Có quen không? Người ngồi trên ghế lái quen hơn!
- -----oOo------