Chỉ Cần Em Thôi - Trang 2
Chương 50: Cô Gái
Editor: Saki
Ngày đầu tiên của tháng mười một, Chu Phù cùng mấy thực tập sinh cùng khóa chuyển thành chính thức, rốt cuộc trở thành một trong những nhân viên chính thức của bộ phận thiết kế của công ty xây dựng Phù Trầm.
Đó là tin vui đầu tiên.
Tin vui thứ hai.
Đồng thời khi thành công chuyển thành nhân viên chính thức, cân nặng của Chu Phù cũng lặng lẽ không lên tiếng, được Trần Kỵ nuôi đến gần đầu chín chữ, chỉ kém một bước.
Cả người thoạt nhìn tinh thần không ít, khí sắc thật tốt, Trần Kỵ thích nhất là véo má, cũng mơ hồ có chút thịt, càng đáng yêu hơn.
Bên eo mặc dù vẫn nhỏ đến mức có thể bị một tay Trần Kỵ nắm giữ, nhưng chỗ nên lớn lên cũng hiểu chuyện mà lớn lên không ít, thêm một chút quyến rũ nữ tính.
Trần Kỵ thỉnh thoảng không làm người, lòng bàn tay xoa xoa nơi nào đó đùa giỡn lưu manh, thường bất chợt khoe khoang một câu, nói là công lao của anh.
Tuy rằng tính ra, công lao quả thật đều thuộc về anh, nhưng Chu Phù vẫn không nhịn được giận dữ mắng anh một câu tục tĩu có vấn đề.
Trần Kỵ bị mắng còn rất hưởng thụ, lưu manh cười, chỉ nói: “Anh vẫn chưa cho em xem những thứ thật sự tục tĩu, đến lúc đó em sẽ khóc.”
Chu Phù: “…”
Ngày đầu tiên chuyển thành chính thức, mấy người mới tập vẽ bản vẽ thi công gần nửa năm luyện tập cuối cùng cũng nhận được dự án thực tế đầu tiên phải hạ cánh.
Nhưng dự án vẫn khá nhỏ, do lão Dư hướng dẫn, coi như cho bọn họ một lần rèn luyện, không tới mức Trần Kỵ nhúng tay vào.
Sau khi đám người đến đông đủ, lão Dư không cười cợt nhả thường ngày nữa, hiếm khi nghiêm túc dẫn đoàn đội nhỏ mở một cuộc họp.
Lấy báo cáo điều tra nghiên cứu đã làm xong trước đó ra, sau khi tỉ mỉ tiến hành phân tích khu vực và giới thiệu bối cảnh lịch sử cho mọi người, dựa theo ý nguyện sở thích và sở trường của mọi người rồi đơn giản phân công.
Tính cách mấy người mới cũng không tệ, hơn nữa lão Dư không kiêu ngạo cũng hay nói rằng mọi người vốn ở chung hơn nửa năm, cho dù không cùng nhau hợp tác qua một dự án thì cũng ít nhiều phối hợp ra chút ăn ý.
Gần hai tiếng hội nghị, không khí bàn bạc vô cùng hòa hợp.
Có chuyện nói thẳng, có ý kiến thì nói, có đề nghị và ý tưởng không tồi, sau khi thảo luận cảm thấy khả thi, cũng rất nhanh sẽ được tiếp thu.
Lúc từ phòng họp đi ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười phấn khởi.
Phương Hân nhìn, cười nói: “Một đám trẻ ngốc, sắp bắt đầu đuổi theo tiến độ cả ngày lẫn đêm rồi, còn cười vui vẻ như vậy.”
Lão Dư cũng cười lắc đầu: “Biết là làm dự án thực tế, nên ai cũng phấn khởi hơn ai hết.”
Anh ngồi trở lại vị trí uống một hớp cà phê: “Nhưng cũng bình thường, lúc trước chúng ta mới tiếp nhận dự án thực tế đầu tiên, không phải cũng phấn khởi đến mấy ngày không ngủ sao.”
Lý Thuận lật xem bức thư mà lão Dư phát xuống, mỗi người một phần tư liệu, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Dự án này bên kiến trúc chúng ta còn chưa đầy nửa tháng nữa là hoàn thành. Đến lúc đó hệ thống ống nước sẽ được sưởi ấm, bọn họ tính thêm một tháng rưỡi nữa, nếu thuận lợi, vậy khách sạn này phỏng chừng cuối năm có thể bắt đầu khởi công ạ?”
Lão Dư gật đầu: “Qua năm âm lịch hẳn là có thể khởi công, dù sao cũng phải để cho các công nhân ổn định qua năm mới chứ, chỉ mở đầu, ở giữa trống thời gian dài như vậy không thích hợp lắm, hơn nữa trận kia có lẽ lạnh nhất, sắp xếp thi công cũng không tiện lắm, năm sau ấm lại phỏng chừng sẽ tăng nhanh tiến độ.”
Lý Thuận hỏi: “Thời gian thi công bên kia đại khái bao lâu ạ?”
Lão Dư: “Dự án này nhỏ, bên A còn rất có tiền, phỏng chừng rất nhanh, không tới một năm có thể niêm phong, trang hoàng bố trí xong xuôi, một năm rưỡi sau có thể hoàn toàn đưa vào sử dụng, chênh lệch lớn.”
Lý Thuận phấn khởi vỗ tay, lập tức lại nắm hai bên nắm đấm: “Chờ đưa vào sử dụng ngày đó! Em nhất định phải tự bỏ tiền túi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự mình đi vào ở một đêm!”
Dự án này ở một con phố giả cổ khá nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía Bắc, định vị là khách sạn Cổ Phong mở cửa cho du khách, cuối cùng sau khi xây xong, sẽ tiến hành thương mại tiếp khách.
“Con phố đó rất nổi tiếng ở Bắc Lâm.” Lão Dư nghe vậy, đúng lúc nhắc nhở, “Nghe nói một đêm cần bốn nghìn đồng.”
“Vậy coi như em chưa nói gì đi.” Lý Thuận rút lại những lời vừa nói mấy giây trước, mặt không đỏ tim không đập, vẻ mặt và ngữ khí hết sức tự nhiên, “Em đi ngang qua chụp mấy tấm là được.”
Cho dù xuất thân là con nhà giàu, cũng không ngăn cản được anh đau lòng trả bốn nghìn tiền phòng một đêm này.
Lão Dư bị thái độ rút lui nhanh chóng này của anh ấy làm cho ngửa đầu cười to, sau khi cười xong, còn nói: “Yên tâm đi, nếu thật sự muốn đi ở một chút, trải nghiệm và trải nghiệm, nói một tiếng với sếp, nhắc đến tên Phù Trầm rồi tên anh ấy, một đồng tiền người ta cũng không thu của em.”
Lý Thuận kinh hãi, đây chính là một đêm bốn nghìn: “Thật hay giả thế anh Dư.”
“Chuyện này lừa em có gì thú vị đâu.” Lão Dư uống cà phê xong, sắp xếp lại một số ý tưởng thảo luận lúc họp vừa rồi, chuẩn bị gửi báo cáo cho Trần Kỵ, hai tay đang nhanh chóng gõ bàn phím, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, “Không phải thổi cho các em, ở Bắc Lâm, hễ dính dáng đến chữ cổ, ai mà không bán mặt mũi cho sếp chứ.”
Đơn Đình Đình hít một hơi khí lạnh, mở to mắt: “Sếp thật lợi hại như vậy sao?”
Cô suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Tuy rằng trước kia lúc ở trường học, luôn nghe được đủ loại chuyện xưa về anh ấy, giáo viên chuyên ngành của chúng em, giáo sư gì gì đó, không ai không thổi phồng anh ấy, nhưng em cho rằng ít nhiều có chút khoa trương ở bên trong chứ?”
Nhưng hôm nay nghe lão Dư nói như vậy, cô ấy thậm chí cảm thấy, thực tế dường như so với lúc trước cô ấy nghe được còn khoa trương hơn không ít.
“Không có chút bản lĩnh thật sự, em cho rằng người ta dựa vào cái gì chưa đến ba mươi tuổi mà có thể làm được người đứng đầu trong nghề chứ?” Cho dù ở tuổi tác, lão Dư lớn hơn Trần Kỵ không ít, nhưng làm việc dưới tay Trần Kỵ mấy năm nay, bất kể là đối với nhân phẩm, năng lực, hay là thái độ đối với nhân viên của anh, lão Dư đều chỉ có thể khái quát đơn giản bằng hai chữ sùng bái, cho nên khen ngợi anh cho những người vai dưới cũng không giữ lại chút nào, “Nếu không làm sao ngay cả người trâu bò như giáo sư Tưởng chừng năm mươi tuổi cũng sắp về hưu rồi, còn cam tâm tình nguyện làm việc cho anh ấy chứ.”
Nói đến giáo sư Tưởng, Lý Thuận còn có tin tức nho nhỏ khác.
Từ sau lần trước Trần Kỵ ép buộc anh ấy thất tình, cũng không bạc đãi anh ấy, thật đúng là giúp anh ấy và giáo sư Tưởng luôn luôn nghĩ đến việc phải làm.
Con người Lý Thuận rất chịu khó ham học, cũng không có vấn đề con nhà giàu được nuông chiều từ bé không coi ai ra gì, ở chung rất được giáo sư Tưởng yêu thích.
Thường xuyên qua lại liền thật sự do ông ấy dẫn dắt theo, hai người bí mật liên hệ thậm chí so với ở trong công ty còn nhiều hơn.
Suy nghĩ một chút, anh ấy nói: “Khó trách em nghe giáo sư Tưởng nói, con gái cưng của một người bạn của thầy ấy gần đây tốt nghiệp cũng sắp vào Phù Trầm, nghe nói ở nước ngoài học xong thạc sĩ, còn là trường của sếp. Lúc đầu cả nhà đều định cư ở bên ngoài nhiều năm, thấy sếp về nước, người ta không nói nhiều lời liền định đi theo.”
“Tuy rằng Phù Trầm của chúng ta ở trong nghề cũng là đỉnh cao, nhưng dù sao cũng xa lắm rồi, điều kiện gia đình và trình độ học vấn của cô ấy ở bên ngoài cũng không lo không tìm được công việc tốt.”
Đơn Đình Đình nói: “Vậy chắc chắn là tới tìm sếp rồi.”
Lý Thuận: “Ai nói không phải chứ.”
Chu Phù im lặng không lên tiếng vẽ phác thảo trên giấy copy, vốn định viết ra giấy ý nghĩ thoáng qua trong đầu lúc họp vừa rồi, lúc này mắt thấy đề tài của bọn họ càng chạy càng lệch, bắt đầu tán gẫu đặc biệt, thổi mạnh thổi bay Trần Kỵ, trái tim không khỏi đập dồn dập.
Cô luôn luôn biết Trần Kỵ lợi hại, nhưng có lẽ bí mật của anh ở trước mặt mình, bất kể là ngữ khí nói chuyện, hay là cách thức với thái độ đối đãi với cô đều giống với thiếu niên ngày qua ngày cùng cô đi học, ở chung một mái nhà dường như không có bất kỳ khác biệt nào, thế cho nên cô gần như thường quên khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Động tác trên tay cô trong lúc lơ đãng dừng lại, hơi sững sờ, Trần Kỵ không biết từ lúc nào từ cửa bên kia chậm rãi đi vào.
Xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Bọn Lý Thuận nhìn thấy, đều sôi nổi quen thuộc mở miệng gọi sếp chào hỏi anh, Trần Kỵ thờ ơ gật đầu, coi như đáp lại.
Mấy người giống như là bởi vì một giây trước còn đang bàn luận về anh, lúc này sau khi chào hỏi xong, rối rít chột dạ cúi đầu đi, không dám tiếp tục đối diện với anh nữa.
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi đi tới trước máy pha cà phê rót cho mình một ly, sau đó thuận tiện vòng về phía con đường tới gần chỗ ngồi của Chu Phù.
Lúc đi qua phía sau cô, cũng mặc kệ rốt cuộc có người đang nhìn mình hay không, anh rảnh rỗi đặt một hộp đồ trên tay lên bàn cô, cũng không nói thêm gì, lập tức trở về phòng làm việc của mình.
Mùi gỗ nhạt thuộc về anh thoáng kéo suy nghĩ của Chu Phù trở về, sau khi phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt chính là hộp quà tinh xảo đặt vững vàng trên bàn.
Cô căng thẳng ngước mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ai chú ý tới động tĩnh bên mình, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đang định đưa tay tháo ra, suy nghĩ một chút, vẫn gửi tin nhắn hỏi Trần Kỵ trước.
Chu Phù:【Là cho em sao?】
Trần Kỵ:【? Nếu không thì sao.】
Chu Phù đang muốn hỏi lấy từ đâu ra, Trần Kỵ đã gửi tin nhắn tới trước cô một bước.
【Mới vừa đi xuống bộ phận kinh doanh dưới lầu một chuyến, có một nhân viên kết hôn phát kẹo, thấy anh thì ra sức bảo anh lấy, nói là bên trong không chỉ có kẹo, còn có chút đồ ngọt đồ ăn vặt gì đó. Vốn không muốn lấy, nhưng nhìn lướt qua nhãn hiệu, không phải là nhãn hiệu mà em rất thích sao? Anh liền thuận tay mang hộp lên.】
Thật ra cũng không phải đại sự gì, nhưng Chu Phù lại hết lần này tới lần khác đối với loại cảm giác lúc nào cũng có người nhớ nhung này vô cùng để ý.
Trong lòng bất giác sinh ra một chút ấm áp, còn nói:【Vậy vừa rồi anh trực tiếp đưa cho em như vậy, quá dọa người rồi, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ.】
Trần Kỵ trả lời rất nhanh:【Thấy thì sao? Cũng không phải ngoại tình, nếu bọn họ muốn xem giấy chứng nhận kết hôn, ông đây cũng có thể lập tức móc ra.】
Chu Phù: …
Loại hành vi mang theo giấy chứng nhận kết hôn này cũng thật sự là không có ai.
Trần Kỵ mặc dù không hiểu lắm về ý nghĩ Chu Phù không muốn công khai quan hệ của hai người trong công ty, nhưng cũng nguyện ý tôn trọng cô, ngạo mạn qua đi, còn nói:【Em yên tâm, lúc đưa cho em anh có chú ý qua, không ai thấy đâu.】
Chu Phù cong môi dưới:【À, vậy em chia cho bọn họ một phần nhé?】
Trần Kỵ:【Tùy em.】
Chu Phù suy nghĩ một chút, lại hỏi:【Anh muốn ăn không?】
Trần Kỵ đối với những thứ ngọt ngào ngấy ngấy kia không cảm thấy hứng thú, nhưng nếu cô đã mở miệng hỏi, anh cũng không có lý do gì để từ chối, gõ chữ không đứng đắn:【Được, em đến phòng làm việc đút cho anh đi.】
Chu Phù:【… Anh không ăn thì thôi.】
Trần Kỵ【Vẫn rất ngang ngược, toàn ngang ngược với anh, không có lương tâm gì cả.】
Chu Phù: …
Buổi sáng đại đa số thời gian đều bị cuộc họp kia chiếm cứ, sau đó mấy người vừa làm việc vừa hàn huyên một lát, thường xuyên qua lại, rất nhanh đến giờ ăn cơm trưa.
Sau giờ nghỉ trưa, mọi người bắt đầu làm việc.
Sau khi tiến vào trạng thái làm việc, vẻ mặt mỗi người chuyên chú, không ai nói chuyện phiếm nữa.
Yên tĩnh kéo dài hơn một tiếng, cuối cùng bị cái gọi là “Thạc sĩ sống lâu ở nước ngoài, đặc biệt hướng về Trần Kỵ và Phù Trầm” phá vỡ.
Người tới tên là Chu Gia Hân, thoạt nhìn có vẻ quen thuộc, vừa vào phòng thiết kế, toàn bộ phòng làm việc liền tràn ngập giọng nói nũng nịu của cô ta.
Đơn giản mà tự giới thiệu một lượt qua đi, liền mang theo hai hộp quà đầy hai tay, lần lượt phân phát, làm quan hệ giao tiếp.
Những người đã từng đi làm vài năm ở Phù Trầm, điều kiện kinh tế thật ra cũng không kém, cũng không phải là người chưa từng trải đời gì, đại đa số mọi người vừa nhìn thấy nhãn hiệu trên hộp quà, đáy lòng liền có suy đoán giá cả chênh lệch lớn, xôn xao xua tay giả vờ muốn từ chối.
Quan hệ của mọi người trong bộ phận thiết kế cũng không tệ, bình thường cũng thường chia sẻ đồ ăn vặt và đồ uống với nhau, nhưng ngoại trừ phúc lợi nhân viên Trần Kỵ thường phân phát ra, giữa các đồng nghiệp chưa bao giờ có tiền lệ tặng quà quý giá như vậy.
Mọi người đều không thích, cũng cảm thấy không cần thiết.
Giá cả quá cao, tình cảm sẽ dễ dàng biến chất.
Chỉ là từ chối lịch sự trong mắt Chu Gia Hân lại không phải như vậy: “Ôi chao, mọi người đừng khách khí với em.”
Trên mặt Phương Hân lúc này nở nụ cười: “Không phải khách khí với em, là thật sự quá quý trọng, tấm lòng bọn chị nhận, đồ đạc cũng không cần, thật mà.”
Chu Gia Hân chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đương nhiên: “Không đắt, đều là tiền lẻ, người giúp việc nhà em đều dùng được, không sao đâu, mọi người nhận đi.”
Phương Hân: …
Lời này vừa nói ra, nụ cười của mọi người dường như đều cứng lại một chút, càng không ai chạm vào những thứ kia.
Không biết là Chu Gia Hân nhìn không hiểu sắc mặt mọi người, hay là nhìn hiểu mà giả bộ không hiểu, hay là không thèm để ý, lười hiểu, sau khi nói xong, lại mang theo quà chạy đến mấy cái bàn dài xa xa.
Đơn Đình Đình từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng, kéo khóe môi, hạ giọng nói: “Được rồi, có một công chúa nhỏ tới.”
“Công chúa này thoạt nhìn thật không giống là muốn tới làm kiến trúc.” Lão Dư thuận miệng tiếp lời.
Phương Hân nói: “Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, tới vì sếp mà, vậy đâu phải tới làm kiến trúc, đơn giản là tới kiếm đàn ông.”
Lý Thuận rít lên một tiếng, suy nghĩ qua đi hỏi: “Mọi người cảm thấy với tính tình của sếp, có thể thích công chúa bên trong yếu ớt và mỏng manh sao?”
Lão Dư nhớ lại, nói: “Anh loáng thoáng nghe tổng giám đốc Lục nói qua, hình như vợ sếp cũng rất yếu ớt, các em còn nhớ thỉnh thoảng anh ấy đăng lên nhóm bạn bè không? Cái gì mà chậu cây cảnh nhỏ bà xã tặng, khó trồng cũng phải nuôi, vừa nhìn đã biết rất khó chăm sóc.”
Chu Phù: “…”
“À đúng rồi, anh không nhắc tới, em suýt nữa đã quên, sếp đã kết hôn rồi! Cái này còn tới phiên cô gái kia làm cái gì nhỉ?”
“Nhưng là có một loại khả năng, người phụ nữ kia là vị mà chúng ta cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, là vợ sếp thì sao? Dù sao cô ấy cũng là trên dưới toàn bộ công ty, duy nhất một người không cần phỏng vấn liền có thể trực tiếp đi cửa sau vào.”
“Cũng đúng, nói đến gia thế, thật đúng là môn đăng hộ đối, hơn nữa hai người còn học cùng một trường.”
“Còn nữa, bây giờ người đàn ông ở vị trí sếp, một đống tình huống trong nhà và bên ngoài, cũng không ít…”
Đơn Đình Đình rất khổ sở, cảm nhận được mùi vị sập nhà: “Vậy cũng phải chọn chứ, Chu Gia Hân… Cùng họ Chu, Chúc Chúc của chúng ta đáng yêu hơn nhiều, em muốn Chúc Chúc làm cơ.”
Chu Phù: “…”
Mấy người xì xào bàn tán, toàn bộ quá trình Chu Phù một chữ cũng không có tham dự, chỉ là tin tức lộn xộn nhiều lên, vẫn ít nhiều có chút liên lụy với mình, sắc mặt đương nhiên sẽ không quá đẹp đẽ.
Tầm mười phút sau, Trần Kỵ từ bên ngoài trở về.
Mới vừa bước vào bộ phận thiết kế giây đầu tiên, Chu Gia Hân liền đi tới: “Đàn anh…”
“…?”
Trần Kỵ ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, bị mùi nước hoa phả vào mặt đến nhíu mày, lời nói không mang theo một chút ấm áp, không chút nể tình mà mở miệng: “Lui về phía sau năm bước.”
Chu Gia Hân ngẩn người, xấu hổ cắn môi dưới, cô ta lớn như vậy, từ trước đến nay mọi người đều vờn quanh, còn chưa từng có ai ghét bỏ cô ta như vậy, nếu đặt ở bình thường, chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng giờ phút này đứng đối diện là Trần Kỵ, cô ta không có lá gan này, đành phải “A” một tiếng, rồi sau đó ngoan ngoãn làm theo.
Lúc giữa trưa, Lục Minh Bạc đã nói chuyện điện thoại với Trần Kỵ.
Lúc ấy giáo sư Tưởng bảo anh đi, anh đang ở trong trường học với Chu Phù nên không để ý, sau khi giao việc này cho Lục Minh Bạc liền quên.
Buổi trưa nghe Lục Minh Bạc nói xong, lúc này ở trong công ty nhìn thấy người này, cũng không cảm thấy kì lạ.
Một lát sau, mặt Trần Kỵ không chút thay đổi nhìn về phía Phương Hân: “Phương Hân, cô hướng dẫn cô ấy đi.”
Anh nói qua loa xong, cũng không quay đầu lại liền đi vào phòng làm việc riêng.
Cũng không có ý muốn ôn chuyện, thậm chí thoạt nhìn cơ bản là không nhận ra người như vậy.
Chu Gia Hân đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn theo Trần Kỵ, cho đến khi anh đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, mới ngượng ngùng rời mắt.
Ăn quả đắng, cảm xúc cũng không ngẩng cao đầu, khuôn mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn xung quanh: “Ai là Phương Hân ạ?”
Phương Hân vẫn tốt tính giơ tay về phía cô ta.
Chu Gia Hân nhận được tín hiệu, chậm rãi đi về phía trước cô ấy: “Có phương án gì cần em hỗ trợ không?”
Phương Hân vốn định dựa theo thông thường, để cho cô ta làm một ít chuyện mà thực tập sinh nhập môn đã làm, sau đó suy nghĩ một chút, xét thấy bằng cấp lý lịch của cô ta khá đẹp, ở bên ngoài dường như còn có kinh nghiệm thực tập của công ty lớn nổi tiếng, cũng không để cho cô ta làm việc sắp xếp ví dụ điển hình gì. Suy nghĩ một lát, sao chép bản vẽ căn hộ chung cư cho cô ta, nói: “Trước tiên giúp chị tính diện tích từng hộ ra đi, sau đó tính toán diện tích sử dụng thực tế, tỉ lệ các loại phòng, diện tích tính như thế nào có lẽ em biết rồi nhỉ?”
Chu Gia Hân không mở miệng, giây tiếp theo đột nhiên nhìn về phía Chu Phù đối diện, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Chu Phù a một tiếng, thẳng thắn trả lời: “Tổng mặt bằng của khách sạn cổ xưa.”
“Khách sạn cổ xưa?” Chu Gia Hân hỏi, “Là dự án hạ cánh thực tế?”
Chu Phù gật đầu.
Thấy thế, Chu Gia Hân lúc này nhìn về phía Phương Hân, ngữ khí không có một chút khách khí mới đến nên có: “Tại sao cô ta khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, lại có thể trực tiếp qua tay dự án thực tế, mà em phải làm những việc lặt vặt này?”
Chu Phù khẽ nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ chuyện cô còn chưa tốt nghiệp khoa chính quy, Chu Gia Hân mới đến vài phút làm sao biết được.
Phương Hân lúc này ít nhiều có chút lòng bảo vệ con cái, ngữ khí cũng vọt lên: “Cô ấy đã thực tập nửa năm, làm việc vặt không thể ít so với cô, năng lực bản thân người ta cũng mạnh, lãnh đạo đồng ý để cho cô ấy qua tay hạng mục thực tế, còn cần em báo cáo lý do sao?”
Chu Gia Hân cũng không phải người dễ bắt nạt người khác, giờ phút này hoàn toàn không kiểm soát như lúc mới vào cửa mấy phút trước: “Khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, có sức mạnh gì mà nói năng lực mạnh?”
Phương Hân đang muốn mở miệng oán hận, còn chưa kịp, giương mắt liền nhìn thấy Trần Kỵ đã từ phòng làm việc đi ra.
“Có chuyện gì? “Trần Kỵ rất nhanh đến chỗ ngồi của Chu Phù, bàn tay to tự nhiên khoát lên lưng ghế của cô, nhìn về phía Phương Hân, mặt không chút thay đổi hỏi một câu.
Chu Gia Hân đang định đánh đòn phủ đầu, chỉ không ngờ Trần Kỵ trực tiếp chỉ định Phương Hân: “Cô nói đi.”
Phương Hân lúc này cũng bình tĩnh một chút, thuật lại chuyện vừa rồi một lần rõ ràng mười mươi, khách quan lý trí, không thêm một chút tình cảm cá nhân.
So với Phương Hân, Chu Gia Hân cũng không có khí thế như vậy, vừa chờ cô ấy nói xong, liền vội vàng nhìn về phía Trần Kỵ: “Đàn anh ——”
“Phiền đổi cách xưng hô.” Trần Kỵ lúc này sắc mặt nặng nề, ngữ khí cũng lạnh nhạt.
Chu Gia Hân: “…”
Cô ta suy nghĩ một chút, dứt khoát không gọi nữa, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình, thái độ nói chuyện ngược lại không còn cao ngạo như lúc Trần Kỵ không có ở đây, cúi đầu yếu ớt, giống như là chịu bao nhiêu ấm ức: “Có thể đổi người khác hướng dẫn em không?”
Lời này ám chỉ rất sâu sắc, đổi lại ai cũng nghe ra được cô ta muốn ai hướng dẫn.
“Lão Dư, anh hướng dẫn cô ấy đi.” Trần Kỵ đương nhiên nghe hiểu ám chỉ, nhưng cơ bản là anh bỏ qua bộ dạng này của cô ta. Nếu không phải nể mặt giáo sư Tưởng, loại người như thế lúc này đã bị anh gọi bảo vệ đuổi ra ngoài tám lần rồi.
Chu Gia Hân nhìn về phía bộ dạng hơn hai trăm cân của lão Dư, ý ghét bỏ đã bộc lộ trong lời nói, ánh mắt lại trở về trên người Trần Kỵ: “Anh không thể… Hướng dẫn em sao?”
“Thật ngại quá, tôi chỉ thích hướng dẫn người chưa tốt nghiệp khoa chính quy, nhưng năng lực rất mạnh thôi.” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, đứng ở bên cạnh Chu Phù, bàn tay to không chút né tránh xoa nhẹ lên đầu cô hai cái. Giờ phút này những người còn lại đều muốn bao che khuyết điểm, đương nhiên cũng không cảm thấy động tác này của anh có chỗ nào mập mờ. Nói xong, người đàn ông lại lạnh lùng nhìn về phía Chu Gia Hân, “Nhân tiện nói cho cô biết một câu, nam nữ đều giống nhau, cô cảm thấy con gái không làm được kiến trúc, vậy có lẽ chỉ là cô không làm được.”
Nói xong, Trần Kỵ cũng không quan tâm phản ứng của những người khác, chỉ tiện tay gõ nhẹ mặt bàn Chu Phù, giọng nói vẫn không có một chút ấm áp: “Mang bản vẽ đến phòng làm việc một chuyến.”
Chu Phù ngoan ngoãn “A” một tiếng, cẩn thận thu dọn xong bản vẽ mặt bằng vừa mới vẽ một chút, nhẹ nhàng đi theo sau người đàn ông vào phòng làm việc.
Trần Kỵ lười biếng nghiêng người để cho cô vào cửa trước, còn mình dừng ở phía sau, sau đó chờ cô vào cửa, anh tiện tay đóng cửa rồi khóa lại.
Chu Phù theo thói quen đặt bản vẽ lên bàn anh, còn chưa kịp xoay người, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, lúc phản ứng lại, cô đã bị Trần Kỵ ôm ngang đặt lên bàn làm việc.
Trong nháy mắt nhướng mi, nụ hôn ngang ngược lại nhiệt liệt của người đàn ông lúc này rơi xuống, cô gái nhỏ bị anh đặt ở trên bàn, bị ép ngửa đầu tiếp nhận.
Thật lâu sau, anh thoáng buông bàn tay to đặt ở sau gáy cô ra, lập tức xoa lên gáy cô, nhẹ nhàng xoa hai cái: “Có không vui hay không?”
Chu Phù bị anh hôn đến nỗi tức giận còn chưa nguôi, lông mi khẽ chớp: “Vẫn ổn…”
“Không vui thì phải nói anh.”
Chu Phù gật đầu.
Suy nghĩ một chút, cô thuận miệng hỏi: “Vì sao anh không hướng dẫn cô ấy? Trình độ học vấn của cô ấy, năng lực có lẽ rất mạnh.”
Trần Kỵ nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh không hướng dẫn con gái.”
Chu Phù mở to mắt: “Anh vừa mới nói ở Phù Trầm nam nữ đều giống nhau mà.”
Trần Kỵ: “Đó là nói trình độ năng lực.”
Chu Phù mím môi dưới: “Vậy em cũng là con gái.”
Trần Kỵ kéo khóe môi, khẽ nắm cằm cô, giọng nói trầm khàn mang theo chút quyến rũ: “Không giống, em là cô gái của anh.”
- -----oOo------
Ngày đầu tiên của tháng mười một, Chu Phù cùng mấy thực tập sinh cùng khóa chuyển thành chính thức, rốt cuộc trở thành một trong những nhân viên chính thức của bộ phận thiết kế của công ty xây dựng Phù Trầm.
Đó là tin vui đầu tiên.
Tin vui thứ hai.
Đồng thời khi thành công chuyển thành nhân viên chính thức, cân nặng của Chu Phù cũng lặng lẽ không lên tiếng, được Trần Kỵ nuôi đến gần đầu chín chữ, chỉ kém một bước.
Cả người thoạt nhìn tinh thần không ít, khí sắc thật tốt, Trần Kỵ thích nhất là véo má, cũng mơ hồ có chút thịt, càng đáng yêu hơn.
Bên eo mặc dù vẫn nhỏ đến mức có thể bị một tay Trần Kỵ nắm giữ, nhưng chỗ nên lớn lên cũng hiểu chuyện mà lớn lên không ít, thêm một chút quyến rũ nữ tính.
Trần Kỵ thỉnh thoảng không làm người, lòng bàn tay xoa xoa nơi nào đó đùa giỡn lưu manh, thường bất chợt khoe khoang một câu, nói là công lao của anh.
Tuy rằng tính ra, công lao quả thật đều thuộc về anh, nhưng Chu Phù vẫn không nhịn được giận dữ mắng anh một câu tục tĩu có vấn đề.
Trần Kỵ bị mắng còn rất hưởng thụ, lưu manh cười, chỉ nói: “Anh vẫn chưa cho em xem những thứ thật sự tục tĩu, đến lúc đó em sẽ khóc.”
Chu Phù: “…”
Ngày đầu tiên chuyển thành chính thức, mấy người mới tập vẽ bản vẽ thi công gần nửa năm luyện tập cuối cùng cũng nhận được dự án thực tế đầu tiên phải hạ cánh.
Nhưng dự án vẫn khá nhỏ, do lão Dư hướng dẫn, coi như cho bọn họ một lần rèn luyện, không tới mức Trần Kỵ nhúng tay vào.
Sau khi đám người đến đông đủ, lão Dư không cười cợt nhả thường ngày nữa, hiếm khi nghiêm túc dẫn đoàn đội nhỏ mở một cuộc họp.
Lấy báo cáo điều tra nghiên cứu đã làm xong trước đó ra, sau khi tỉ mỉ tiến hành phân tích khu vực và giới thiệu bối cảnh lịch sử cho mọi người, dựa theo ý nguyện sở thích và sở trường của mọi người rồi đơn giản phân công.
Tính cách mấy người mới cũng không tệ, hơn nữa lão Dư không kiêu ngạo cũng hay nói rằng mọi người vốn ở chung hơn nửa năm, cho dù không cùng nhau hợp tác qua một dự án thì cũng ít nhiều phối hợp ra chút ăn ý.
Gần hai tiếng hội nghị, không khí bàn bạc vô cùng hòa hợp.
Có chuyện nói thẳng, có ý kiến thì nói, có đề nghị và ý tưởng không tồi, sau khi thảo luận cảm thấy khả thi, cũng rất nhanh sẽ được tiếp thu.
Lúc từ phòng họp đi ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười phấn khởi.
Phương Hân nhìn, cười nói: “Một đám trẻ ngốc, sắp bắt đầu đuổi theo tiến độ cả ngày lẫn đêm rồi, còn cười vui vẻ như vậy.”
Lão Dư cũng cười lắc đầu: “Biết là làm dự án thực tế, nên ai cũng phấn khởi hơn ai hết.”
Anh ngồi trở lại vị trí uống một hớp cà phê: “Nhưng cũng bình thường, lúc trước chúng ta mới tiếp nhận dự án thực tế đầu tiên, không phải cũng phấn khởi đến mấy ngày không ngủ sao.”
Lý Thuận lật xem bức thư mà lão Dư phát xuống, mỗi người một phần tư liệu, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Dự án này bên kiến trúc chúng ta còn chưa đầy nửa tháng nữa là hoàn thành. Đến lúc đó hệ thống ống nước sẽ được sưởi ấm, bọn họ tính thêm một tháng rưỡi nữa, nếu thuận lợi, vậy khách sạn này phỏng chừng cuối năm có thể bắt đầu khởi công ạ?”
Lão Dư gật đầu: “Qua năm âm lịch hẳn là có thể khởi công, dù sao cũng phải để cho các công nhân ổn định qua năm mới chứ, chỉ mở đầu, ở giữa trống thời gian dài như vậy không thích hợp lắm, hơn nữa trận kia có lẽ lạnh nhất, sắp xếp thi công cũng không tiện lắm, năm sau ấm lại phỏng chừng sẽ tăng nhanh tiến độ.”
Lý Thuận hỏi: “Thời gian thi công bên kia đại khái bao lâu ạ?”
Lão Dư: “Dự án này nhỏ, bên A còn rất có tiền, phỏng chừng rất nhanh, không tới một năm có thể niêm phong, trang hoàng bố trí xong xuôi, một năm rưỡi sau có thể hoàn toàn đưa vào sử dụng, chênh lệch lớn.”
Lý Thuận phấn khởi vỗ tay, lập tức lại nắm hai bên nắm đấm: “Chờ đưa vào sử dụng ngày đó! Em nhất định phải tự bỏ tiền túi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự mình đi vào ở một đêm!”
Dự án này ở một con phố giả cổ khá nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía Bắc, định vị là khách sạn Cổ Phong mở cửa cho du khách, cuối cùng sau khi xây xong, sẽ tiến hành thương mại tiếp khách.
“Con phố đó rất nổi tiếng ở Bắc Lâm.” Lão Dư nghe vậy, đúng lúc nhắc nhở, “Nghe nói một đêm cần bốn nghìn đồng.”
“Vậy coi như em chưa nói gì đi.” Lý Thuận rút lại những lời vừa nói mấy giây trước, mặt không đỏ tim không đập, vẻ mặt và ngữ khí hết sức tự nhiên, “Em đi ngang qua chụp mấy tấm là được.”
Cho dù xuất thân là con nhà giàu, cũng không ngăn cản được anh đau lòng trả bốn nghìn tiền phòng một đêm này.
Lão Dư bị thái độ rút lui nhanh chóng này của anh ấy làm cho ngửa đầu cười to, sau khi cười xong, còn nói: “Yên tâm đi, nếu thật sự muốn đi ở một chút, trải nghiệm và trải nghiệm, nói một tiếng với sếp, nhắc đến tên Phù Trầm rồi tên anh ấy, một đồng tiền người ta cũng không thu của em.”
Lý Thuận kinh hãi, đây chính là một đêm bốn nghìn: “Thật hay giả thế anh Dư.”
“Chuyện này lừa em có gì thú vị đâu.” Lão Dư uống cà phê xong, sắp xếp lại một số ý tưởng thảo luận lúc họp vừa rồi, chuẩn bị gửi báo cáo cho Trần Kỵ, hai tay đang nhanh chóng gõ bàn phím, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, “Không phải thổi cho các em, ở Bắc Lâm, hễ dính dáng đến chữ cổ, ai mà không bán mặt mũi cho sếp chứ.”
Đơn Đình Đình hít một hơi khí lạnh, mở to mắt: “Sếp thật lợi hại như vậy sao?”
Cô suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Tuy rằng trước kia lúc ở trường học, luôn nghe được đủ loại chuyện xưa về anh ấy, giáo viên chuyên ngành của chúng em, giáo sư gì gì đó, không ai không thổi phồng anh ấy, nhưng em cho rằng ít nhiều có chút khoa trương ở bên trong chứ?”
Nhưng hôm nay nghe lão Dư nói như vậy, cô ấy thậm chí cảm thấy, thực tế dường như so với lúc trước cô ấy nghe được còn khoa trương hơn không ít.
“Không có chút bản lĩnh thật sự, em cho rằng người ta dựa vào cái gì chưa đến ba mươi tuổi mà có thể làm được người đứng đầu trong nghề chứ?” Cho dù ở tuổi tác, lão Dư lớn hơn Trần Kỵ không ít, nhưng làm việc dưới tay Trần Kỵ mấy năm nay, bất kể là đối với nhân phẩm, năng lực, hay là thái độ đối với nhân viên của anh, lão Dư đều chỉ có thể khái quát đơn giản bằng hai chữ sùng bái, cho nên khen ngợi anh cho những người vai dưới cũng không giữ lại chút nào, “Nếu không làm sao ngay cả người trâu bò như giáo sư Tưởng chừng năm mươi tuổi cũng sắp về hưu rồi, còn cam tâm tình nguyện làm việc cho anh ấy chứ.”
Nói đến giáo sư Tưởng, Lý Thuận còn có tin tức nho nhỏ khác.
Từ sau lần trước Trần Kỵ ép buộc anh ấy thất tình, cũng không bạc đãi anh ấy, thật đúng là giúp anh ấy và giáo sư Tưởng luôn luôn nghĩ đến việc phải làm.
Con người Lý Thuận rất chịu khó ham học, cũng không có vấn đề con nhà giàu được nuông chiều từ bé không coi ai ra gì, ở chung rất được giáo sư Tưởng yêu thích.
Thường xuyên qua lại liền thật sự do ông ấy dẫn dắt theo, hai người bí mật liên hệ thậm chí so với ở trong công ty còn nhiều hơn.
Suy nghĩ một chút, anh ấy nói: “Khó trách em nghe giáo sư Tưởng nói, con gái cưng của một người bạn của thầy ấy gần đây tốt nghiệp cũng sắp vào Phù Trầm, nghe nói ở nước ngoài học xong thạc sĩ, còn là trường của sếp. Lúc đầu cả nhà đều định cư ở bên ngoài nhiều năm, thấy sếp về nước, người ta không nói nhiều lời liền định đi theo.”
“Tuy rằng Phù Trầm của chúng ta ở trong nghề cũng là đỉnh cao, nhưng dù sao cũng xa lắm rồi, điều kiện gia đình và trình độ học vấn của cô ấy ở bên ngoài cũng không lo không tìm được công việc tốt.”
Đơn Đình Đình nói: “Vậy chắc chắn là tới tìm sếp rồi.”
Lý Thuận: “Ai nói không phải chứ.”
Chu Phù im lặng không lên tiếng vẽ phác thảo trên giấy copy, vốn định viết ra giấy ý nghĩ thoáng qua trong đầu lúc họp vừa rồi, lúc này mắt thấy đề tài của bọn họ càng chạy càng lệch, bắt đầu tán gẫu đặc biệt, thổi mạnh thổi bay Trần Kỵ, trái tim không khỏi đập dồn dập.
Cô luôn luôn biết Trần Kỵ lợi hại, nhưng có lẽ bí mật của anh ở trước mặt mình, bất kể là ngữ khí nói chuyện, hay là cách thức với thái độ đối đãi với cô đều giống với thiếu niên ngày qua ngày cùng cô đi học, ở chung một mái nhà dường như không có bất kỳ khác biệt nào, thế cho nên cô gần như thường quên khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Động tác trên tay cô trong lúc lơ đãng dừng lại, hơi sững sờ, Trần Kỵ không biết từ lúc nào từ cửa bên kia chậm rãi đi vào.
Xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Bọn Lý Thuận nhìn thấy, đều sôi nổi quen thuộc mở miệng gọi sếp chào hỏi anh, Trần Kỵ thờ ơ gật đầu, coi như đáp lại.
Mấy người giống như là bởi vì một giây trước còn đang bàn luận về anh, lúc này sau khi chào hỏi xong, rối rít chột dạ cúi đầu đi, không dám tiếp tục đối diện với anh nữa.
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi đi tới trước máy pha cà phê rót cho mình một ly, sau đó thuận tiện vòng về phía con đường tới gần chỗ ngồi của Chu Phù.
Lúc đi qua phía sau cô, cũng mặc kệ rốt cuộc có người đang nhìn mình hay không, anh rảnh rỗi đặt một hộp đồ trên tay lên bàn cô, cũng không nói thêm gì, lập tức trở về phòng làm việc của mình.
Mùi gỗ nhạt thuộc về anh thoáng kéo suy nghĩ của Chu Phù trở về, sau khi phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt chính là hộp quà tinh xảo đặt vững vàng trên bàn.
Cô căng thẳng ngước mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ai chú ý tới động tĩnh bên mình, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đang định đưa tay tháo ra, suy nghĩ một chút, vẫn gửi tin nhắn hỏi Trần Kỵ trước.
Chu Phù:【Là cho em sao?】
Trần Kỵ:【? Nếu không thì sao.】
Chu Phù đang muốn hỏi lấy từ đâu ra, Trần Kỵ đã gửi tin nhắn tới trước cô một bước.
【Mới vừa đi xuống bộ phận kinh doanh dưới lầu một chuyến, có một nhân viên kết hôn phát kẹo, thấy anh thì ra sức bảo anh lấy, nói là bên trong không chỉ có kẹo, còn có chút đồ ngọt đồ ăn vặt gì đó. Vốn không muốn lấy, nhưng nhìn lướt qua nhãn hiệu, không phải là nhãn hiệu mà em rất thích sao? Anh liền thuận tay mang hộp lên.】
Thật ra cũng không phải đại sự gì, nhưng Chu Phù lại hết lần này tới lần khác đối với loại cảm giác lúc nào cũng có người nhớ nhung này vô cùng để ý.
Trong lòng bất giác sinh ra một chút ấm áp, còn nói:【Vậy vừa rồi anh trực tiếp đưa cho em như vậy, quá dọa người rồi, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ.】
Trần Kỵ trả lời rất nhanh:【Thấy thì sao? Cũng không phải ngoại tình, nếu bọn họ muốn xem giấy chứng nhận kết hôn, ông đây cũng có thể lập tức móc ra.】
Chu Phù: …
Loại hành vi mang theo giấy chứng nhận kết hôn này cũng thật sự là không có ai.
Trần Kỵ mặc dù không hiểu lắm về ý nghĩ Chu Phù không muốn công khai quan hệ của hai người trong công ty, nhưng cũng nguyện ý tôn trọng cô, ngạo mạn qua đi, còn nói:【Em yên tâm, lúc đưa cho em anh có chú ý qua, không ai thấy đâu.】
Chu Phù cong môi dưới:【À, vậy em chia cho bọn họ một phần nhé?】
Trần Kỵ:【Tùy em.】
Chu Phù suy nghĩ một chút, lại hỏi:【Anh muốn ăn không?】
Trần Kỵ đối với những thứ ngọt ngào ngấy ngấy kia không cảm thấy hứng thú, nhưng nếu cô đã mở miệng hỏi, anh cũng không có lý do gì để từ chối, gõ chữ không đứng đắn:【Được, em đến phòng làm việc đút cho anh đi.】
Chu Phù:【… Anh không ăn thì thôi.】
Trần Kỵ【Vẫn rất ngang ngược, toàn ngang ngược với anh, không có lương tâm gì cả.】
Chu Phù: …
Buổi sáng đại đa số thời gian đều bị cuộc họp kia chiếm cứ, sau đó mấy người vừa làm việc vừa hàn huyên một lát, thường xuyên qua lại, rất nhanh đến giờ ăn cơm trưa.
Sau giờ nghỉ trưa, mọi người bắt đầu làm việc.
Sau khi tiến vào trạng thái làm việc, vẻ mặt mỗi người chuyên chú, không ai nói chuyện phiếm nữa.
Yên tĩnh kéo dài hơn một tiếng, cuối cùng bị cái gọi là “Thạc sĩ sống lâu ở nước ngoài, đặc biệt hướng về Trần Kỵ và Phù Trầm” phá vỡ.
Người tới tên là Chu Gia Hân, thoạt nhìn có vẻ quen thuộc, vừa vào phòng thiết kế, toàn bộ phòng làm việc liền tràn ngập giọng nói nũng nịu của cô ta.
Đơn giản mà tự giới thiệu một lượt qua đi, liền mang theo hai hộp quà đầy hai tay, lần lượt phân phát, làm quan hệ giao tiếp.
Những người đã từng đi làm vài năm ở Phù Trầm, điều kiện kinh tế thật ra cũng không kém, cũng không phải là người chưa từng trải đời gì, đại đa số mọi người vừa nhìn thấy nhãn hiệu trên hộp quà, đáy lòng liền có suy đoán giá cả chênh lệch lớn, xôn xao xua tay giả vờ muốn từ chối.
Quan hệ của mọi người trong bộ phận thiết kế cũng không tệ, bình thường cũng thường chia sẻ đồ ăn vặt và đồ uống với nhau, nhưng ngoại trừ phúc lợi nhân viên Trần Kỵ thường phân phát ra, giữa các đồng nghiệp chưa bao giờ có tiền lệ tặng quà quý giá như vậy.
Mọi người đều không thích, cũng cảm thấy không cần thiết.
Giá cả quá cao, tình cảm sẽ dễ dàng biến chất.
Chỉ là từ chối lịch sự trong mắt Chu Gia Hân lại không phải như vậy: “Ôi chao, mọi người đừng khách khí với em.”
Trên mặt Phương Hân lúc này nở nụ cười: “Không phải khách khí với em, là thật sự quá quý trọng, tấm lòng bọn chị nhận, đồ đạc cũng không cần, thật mà.”
Chu Gia Hân chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đương nhiên: “Không đắt, đều là tiền lẻ, người giúp việc nhà em đều dùng được, không sao đâu, mọi người nhận đi.”
Phương Hân: …
Lời này vừa nói ra, nụ cười của mọi người dường như đều cứng lại một chút, càng không ai chạm vào những thứ kia.
Không biết là Chu Gia Hân nhìn không hiểu sắc mặt mọi người, hay là nhìn hiểu mà giả bộ không hiểu, hay là không thèm để ý, lười hiểu, sau khi nói xong, lại mang theo quà chạy đến mấy cái bàn dài xa xa.
Đơn Đình Đình từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng, kéo khóe môi, hạ giọng nói: “Được rồi, có một công chúa nhỏ tới.”
“Công chúa này thoạt nhìn thật không giống là muốn tới làm kiến trúc.” Lão Dư thuận miệng tiếp lời.
Phương Hân nói: “Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, tới vì sếp mà, vậy đâu phải tới làm kiến trúc, đơn giản là tới kiếm đàn ông.”
Lý Thuận rít lên một tiếng, suy nghĩ qua đi hỏi: “Mọi người cảm thấy với tính tình của sếp, có thể thích công chúa bên trong yếu ớt và mỏng manh sao?”
Lão Dư nhớ lại, nói: “Anh loáng thoáng nghe tổng giám đốc Lục nói qua, hình như vợ sếp cũng rất yếu ớt, các em còn nhớ thỉnh thoảng anh ấy đăng lên nhóm bạn bè không? Cái gì mà chậu cây cảnh nhỏ bà xã tặng, khó trồng cũng phải nuôi, vừa nhìn đã biết rất khó chăm sóc.”
Chu Phù: “…”
“À đúng rồi, anh không nhắc tới, em suýt nữa đã quên, sếp đã kết hôn rồi! Cái này còn tới phiên cô gái kia làm cái gì nhỉ?”
“Nhưng là có một loại khả năng, người phụ nữ kia là vị mà chúng ta cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, là vợ sếp thì sao? Dù sao cô ấy cũng là trên dưới toàn bộ công ty, duy nhất một người không cần phỏng vấn liền có thể trực tiếp đi cửa sau vào.”
“Cũng đúng, nói đến gia thế, thật đúng là môn đăng hộ đối, hơn nữa hai người còn học cùng một trường.”
“Còn nữa, bây giờ người đàn ông ở vị trí sếp, một đống tình huống trong nhà và bên ngoài, cũng không ít…”
Đơn Đình Đình rất khổ sở, cảm nhận được mùi vị sập nhà: “Vậy cũng phải chọn chứ, Chu Gia Hân… Cùng họ Chu, Chúc Chúc của chúng ta đáng yêu hơn nhiều, em muốn Chúc Chúc làm cơ.”
Chu Phù: “…”
Mấy người xì xào bàn tán, toàn bộ quá trình Chu Phù một chữ cũng không có tham dự, chỉ là tin tức lộn xộn nhiều lên, vẫn ít nhiều có chút liên lụy với mình, sắc mặt đương nhiên sẽ không quá đẹp đẽ.
Tầm mười phút sau, Trần Kỵ từ bên ngoài trở về.
Mới vừa bước vào bộ phận thiết kế giây đầu tiên, Chu Gia Hân liền đi tới: “Đàn anh…”
“…?”
Trần Kỵ ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, bị mùi nước hoa phả vào mặt đến nhíu mày, lời nói không mang theo một chút ấm áp, không chút nể tình mà mở miệng: “Lui về phía sau năm bước.”
Chu Gia Hân ngẩn người, xấu hổ cắn môi dưới, cô ta lớn như vậy, từ trước đến nay mọi người đều vờn quanh, còn chưa từng có ai ghét bỏ cô ta như vậy, nếu đặt ở bình thường, chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng giờ phút này đứng đối diện là Trần Kỵ, cô ta không có lá gan này, đành phải “A” một tiếng, rồi sau đó ngoan ngoãn làm theo.
Lúc giữa trưa, Lục Minh Bạc đã nói chuyện điện thoại với Trần Kỵ.
Lúc ấy giáo sư Tưởng bảo anh đi, anh đang ở trong trường học với Chu Phù nên không để ý, sau khi giao việc này cho Lục Minh Bạc liền quên.
Buổi trưa nghe Lục Minh Bạc nói xong, lúc này ở trong công ty nhìn thấy người này, cũng không cảm thấy kì lạ.
Một lát sau, mặt Trần Kỵ không chút thay đổi nhìn về phía Phương Hân: “Phương Hân, cô hướng dẫn cô ấy đi.”
Anh nói qua loa xong, cũng không quay đầu lại liền đi vào phòng làm việc riêng.
Cũng không có ý muốn ôn chuyện, thậm chí thoạt nhìn cơ bản là không nhận ra người như vậy.
Chu Gia Hân đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn theo Trần Kỵ, cho đến khi anh đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, mới ngượng ngùng rời mắt.
Ăn quả đắng, cảm xúc cũng không ngẩng cao đầu, khuôn mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn xung quanh: “Ai là Phương Hân ạ?”
Phương Hân vẫn tốt tính giơ tay về phía cô ta.
Chu Gia Hân nhận được tín hiệu, chậm rãi đi về phía trước cô ấy: “Có phương án gì cần em hỗ trợ không?”
Phương Hân vốn định dựa theo thông thường, để cho cô ta làm một ít chuyện mà thực tập sinh nhập môn đã làm, sau đó suy nghĩ một chút, xét thấy bằng cấp lý lịch của cô ta khá đẹp, ở bên ngoài dường như còn có kinh nghiệm thực tập của công ty lớn nổi tiếng, cũng không để cho cô ta làm việc sắp xếp ví dụ điển hình gì. Suy nghĩ một lát, sao chép bản vẽ căn hộ chung cư cho cô ta, nói: “Trước tiên giúp chị tính diện tích từng hộ ra đi, sau đó tính toán diện tích sử dụng thực tế, tỉ lệ các loại phòng, diện tích tính như thế nào có lẽ em biết rồi nhỉ?”
Chu Gia Hân không mở miệng, giây tiếp theo đột nhiên nhìn về phía Chu Phù đối diện, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Chu Phù a một tiếng, thẳng thắn trả lời: “Tổng mặt bằng của khách sạn cổ xưa.”
“Khách sạn cổ xưa?” Chu Gia Hân hỏi, “Là dự án hạ cánh thực tế?”
Chu Phù gật đầu.
Thấy thế, Chu Gia Hân lúc này nhìn về phía Phương Hân, ngữ khí không có một chút khách khí mới đến nên có: “Tại sao cô ta khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, lại có thể trực tiếp qua tay dự án thực tế, mà em phải làm những việc lặt vặt này?”
Chu Phù khẽ nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ chuyện cô còn chưa tốt nghiệp khoa chính quy, Chu Gia Hân mới đến vài phút làm sao biết được.
Phương Hân lúc này ít nhiều có chút lòng bảo vệ con cái, ngữ khí cũng vọt lên: “Cô ấy đã thực tập nửa năm, làm việc vặt không thể ít so với cô, năng lực bản thân người ta cũng mạnh, lãnh đạo đồng ý để cho cô ấy qua tay hạng mục thực tế, còn cần em báo cáo lý do sao?”
Chu Gia Hân cũng không phải người dễ bắt nạt người khác, giờ phút này hoàn toàn không kiểm soát như lúc mới vào cửa mấy phút trước: “Khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, có sức mạnh gì mà nói năng lực mạnh?”
Phương Hân đang muốn mở miệng oán hận, còn chưa kịp, giương mắt liền nhìn thấy Trần Kỵ đã từ phòng làm việc đi ra.
“Có chuyện gì? “Trần Kỵ rất nhanh đến chỗ ngồi của Chu Phù, bàn tay to tự nhiên khoát lên lưng ghế của cô, nhìn về phía Phương Hân, mặt không chút thay đổi hỏi một câu.
Chu Gia Hân đang định đánh đòn phủ đầu, chỉ không ngờ Trần Kỵ trực tiếp chỉ định Phương Hân: “Cô nói đi.”
Phương Hân lúc này cũng bình tĩnh một chút, thuật lại chuyện vừa rồi một lần rõ ràng mười mươi, khách quan lý trí, không thêm một chút tình cảm cá nhân.
So với Phương Hân, Chu Gia Hân cũng không có khí thế như vậy, vừa chờ cô ấy nói xong, liền vội vàng nhìn về phía Trần Kỵ: “Đàn anh ——”
“Phiền đổi cách xưng hô.” Trần Kỵ lúc này sắc mặt nặng nề, ngữ khí cũng lạnh nhạt.
Chu Gia Hân: “…”
Cô ta suy nghĩ một chút, dứt khoát không gọi nữa, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình, thái độ nói chuyện ngược lại không còn cao ngạo như lúc Trần Kỵ không có ở đây, cúi đầu yếu ớt, giống như là chịu bao nhiêu ấm ức: “Có thể đổi người khác hướng dẫn em không?”
Lời này ám chỉ rất sâu sắc, đổi lại ai cũng nghe ra được cô ta muốn ai hướng dẫn.
“Lão Dư, anh hướng dẫn cô ấy đi.” Trần Kỵ đương nhiên nghe hiểu ám chỉ, nhưng cơ bản là anh bỏ qua bộ dạng này của cô ta. Nếu không phải nể mặt giáo sư Tưởng, loại người như thế lúc này đã bị anh gọi bảo vệ đuổi ra ngoài tám lần rồi.
Chu Gia Hân nhìn về phía bộ dạng hơn hai trăm cân của lão Dư, ý ghét bỏ đã bộc lộ trong lời nói, ánh mắt lại trở về trên người Trần Kỵ: “Anh không thể… Hướng dẫn em sao?”
“Thật ngại quá, tôi chỉ thích hướng dẫn người chưa tốt nghiệp khoa chính quy, nhưng năng lực rất mạnh thôi.” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, đứng ở bên cạnh Chu Phù, bàn tay to không chút né tránh xoa nhẹ lên đầu cô hai cái. Giờ phút này những người còn lại đều muốn bao che khuyết điểm, đương nhiên cũng không cảm thấy động tác này của anh có chỗ nào mập mờ. Nói xong, người đàn ông lại lạnh lùng nhìn về phía Chu Gia Hân, “Nhân tiện nói cho cô biết một câu, nam nữ đều giống nhau, cô cảm thấy con gái không làm được kiến trúc, vậy có lẽ chỉ là cô không làm được.”
Nói xong, Trần Kỵ cũng không quan tâm phản ứng của những người khác, chỉ tiện tay gõ nhẹ mặt bàn Chu Phù, giọng nói vẫn không có một chút ấm áp: “Mang bản vẽ đến phòng làm việc một chuyến.”
Chu Phù ngoan ngoãn “A” một tiếng, cẩn thận thu dọn xong bản vẽ mặt bằng vừa mới vẽ một chút, nhẹ nhàng đi theo sau người đàn ông vào phòng làm việc.
Trần Kỵ lười biếng nghiêng người để cho cô vào cửa trước, còn mình dừng ở phía sau, sau đó chờ cô vào cửa, anh tiện tay đóng cửa rồi khóa lại.
Chu Phù theo thói quen đặt bản vẽ lên bàn anh, còn chưa kịp xoay người, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, lúc phản ứng lại, cô đã bị Trần Kỵ ôm ngang đặt lên bàn làm việc.
Trong nháy mắt nhướng mi, nụ hôn ngang ngược lại nhiệt liệt của người đàn ông lúc này rơi xuống, cô gái nhỏ bị anh đặt ở trên bàn, bị ép ngửa đầu tiếp nhận.
Thật lâu sau, anh thoáng buông bàn tay to đặt ở sau gáy cô ra, lập tức xoa lên gáy cô, nhẹ nhàng xoa hai cái: “Có không vui hay không?”
Chu Phù bị anh hôn đến nỗi tức giận còn chưa nguôi, lông mi khẽ chớp: “Vẫn ổn…”
“Không vui thì phải nói anh.”
Chu Phù gật đầu.
Suy nghĩ một chút, cô thuận miệng hỏi: “Vì sao anh không hướng dẫn cô ấy? Trình độ học vấn của cô ấy, năng lực có lẽ rất mạnh.”
Trần Kỵ nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh không hướng dẫn con gái.”
Chu Phù mở to mắt: “Anh vừa mới nói ở Phù Trầm nam nữ đều giống nhau mà.”
Trần Kỵ: “Đó là nói trình độ năng lực.”
Chu Phù mím môi dưới: “Vậy em cũng là con gái.”
Trần Kỵ kéo khóe môi, khẽ nắm cằm cô, giọng nói trầm khàn mang theo chút quyến rũ: “Không giống, em là cô gái của anh.”
- -----oOo------