Chỉ Cần Em Thôi - Trang 2
Chương 42: Nghe Thấy
Editor: Saki
Chu Phù cũng không ngờ mình làm sao có thể dễ dàng thốt ra lời như vậy.
Lưng cô gái nhỏ cứng đờ trong chớp mắt, lập tức im lặng, cả người nóng bừng, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chỉ là lúc này không có cái lỗ cho cô chui vào, suy nghĩ một chút, cô dứt khoát vò đầu bứt tai, cũng không đi đoán Trần Kỵ giờ phút này rốt cuộc có biểu cảm như thế nào, dù sao cô ở trước mặt anh mất mặt cũng không phải một lần hai lần.
Nghĩ vậy, Chu Phù lặng lẽ hít một hơi, cô cắn môi, hạ quyết tâm, cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, trở mình trong vòng tay ấm áp của Trần Kỵ, hai cánh tay mảnh mai thăm dò bên eo anh, rồi sau đó buông lỏng tay, cả người thoáng quấn quanh tới trước người anh.
Không chui vào lỗ thì chui vào trong lòng.
Yết hầu của người đàn ông chống vào trên đỉnh tóc cô bất giác trượt lên trượt xuống, hơi thở hơi ngưng lại.
Còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh yếu ớt của Chu Phù từ trong lòng mình rầu rĩ truyền ra: “Lúc trước anh từng nói qua, lúc em muốn ôm anh, có thể nhanh chóng ôm, không cần thông báo…”
Trần Kỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấp giọng hừ cười một tiếng, giọng nói như cũ trầm xuống: “Tôi nói em cái gì sao?”
Chu Phù “Ừ” một tiếng: “Em chỉ nói với anh một tiếng… Nếu không sợ anh hiểu lầm.”
Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm em lại muốn chiếm hời của anh gì đó.” Chu Phù nhất thời cũng không hiểu nên nói cái gì, liền thuận miệng trả lời anh.
Người đàn ông kéo dài giọng: “Chẳng lẽ không phải à?”
“…” Chu Phù chớp mắt, cơn đau ở phần dưới cơ thể vừa mới dịu đi, vẫn còn đang kiềm chế khả năng suy nghĩ của cô, phản ứng nhất thời có chút chậm, “Hình như cũng thế…”
Cô cắn môi, lại suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng giải thích cho hành vi của mình một câu: “Thật ra, cũng không thể nói là chiếm hời, từ đó có vẻ như em đang đùa giỡn lưu manh.”
“Chẳng lẽ em không phải đang đùa giỡn lưu manh sao?” Anh tiếp tục hỏi ngược lại.
Hai má Chu Phù dán vào lồng ngực rộng lớn của anh, khẽ lắc đầu, sợi tóc hơi lộn xộn xoa lên cổ anh, làm cho hơi thở người ta nặng hơn: “Em chỉ là, muốn dựa vào anh gần hơn một chút theo bản năng thôi.”
“Phản ứng si.nh lý, hiểu không? Đây là do con người khống chế không được, không phải đạo đức phẩm hạnh có vấn đề.” Cô càng nói càng hăng say, ngụy biện hết lần này đến lần khác.
Chờ nói xong, mới bỗng nhiên phát giác, nhịp tim kề sát bên tai, dường như không hiểu sao trở nên dồn dập.
Chu Phù liế.m môi dưới: “Trần Kỵ.”
“Ừ.”
“Sao tim anh đập nhanh vậy?”
“Phản ứng si.nh lý, hiểu?” Anh lập tức lấy lời nói vừa rồi của cô trả lời qua loa trở lại.
Chu Phù suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy lần trước, là lần trên sô pha, cũng là phản ứng si.nh lý, đúng không?”
Đôi mắt người đàn ông đột nhiên rũ xuống, một lúc lâu sau khẽ nhếch khóe môi, hờ hững hỏi: “Em là cô gái nhỏ, sao đối với chuyện này lòng hiếu kỳ tràn đầy như vậy chứ? Em có xấu hổ không thế?”
Chu Phù phồng má: “Em đã nói rồi mà… Con người không khống chế được…”
Trần Kỵ: “…”
Thấy Trần Kỵ không lên tiếng, Chu Phù liền tiếp tục truy hỏi: “Vậy lần trước em đụng phải chỗ nào của anh?”
“…” Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm, nghiến chặt hàm răng, “Đụng vào đâu, trong lòng em không biết sao?”
Lúc này lá gan Chu Phù lần đầu tiên lớn như thế: “Vậy sao?”
Yết hầu Trần Kỵ trượt lên trượt xuống, hừ cười một tiếng, ngữ điệu đột nhiên trở nên không đứng đắn: “Muốn biết à? Vậy đưa em chạm thêm lần nữa nhé.”
Anh nói xong, bàn tay to vốn còn vòng ở bên eo cô đã thật sự vươn ra phía sau, bắt được bàn tay nhỏ bé dán trên lưng mình của cô, thoáng dùng chút sức lực, đưa tay cô giả vờ đi xuống dưới tìm kiếm.
Chu Phù kinh ngạc mở to hai mắt, tim bắt đầu đập không chịu thua kém, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lúc nãy.
Rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ cái gì cũng chưa từng thử qua, ngay cả phim cũng chưa từng xem qua, cô giả vờ chủ động hơn nữa, da mặt cũng vẫn mỏng như cũ.
Trần Kỵ khẽ mím môi mỏng, cố nén cười, có thể cảm giác được cô gái nhỏ bị bàn tay nhỏ bé của mình nắm trong lòng bàn tay khống chế không được phát run.
Đang định hù dọa cô liền buông tha, lại nghe cô giả vờ trấn tĩnh nói: “Đây chẳng phải là, lại để cho em chiếm hời rồi sao?”
Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, khóe môi thật sự nhịn không được khẽ nhếch lên, thản nhiên “Ừ” một tiếng, nói: “Xem ra đêm nay cơ thể em không thoải mái, miễn cưỡng tính là bệnh nhân, đành phải hy sinh bản thân một chút, coi như cho em chút an ủi là được rồi.”
Chu Phù gật đầu, theo lời anh nói tiếp: “Anh nói cũng đúng, làm gì có ai đến thăm bệnh nhân tay không chứ?”
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cười.
Chỉ là ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng vẫn căng thẳng muốn chết, lòng bàn tay bị Trần Kỵ kéo theo, thật sự chạm vào một khoảnh khắc ấm áp nào đó, cô gái nhỏ không có tiền đồ rụt tay lại.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô lớn như vậy, đối mặt với sự khác biệt đặc biệt nhất giữa hai giới.
Vẫn là Trần Kỵ tự kéo theo, xấu hổ bao bọc khiếp đảm, chọc cho cả người trốn ở dưới lồng ngực anh đỏ tới mang tai.
Tinh thần căng thẳng rất cao, liền không có tâm tư dư thừa khống chế sức lực trên tay, lúc cô co rúm lại, đầu ngón tay như bị va chạm vào một vị trí khó lường nào đó.
Chợt nghe thấy người đàn ông “Shhh” một tiếng, sau khi bất giác hít vào một hơi khí lạnh, giọng nói nặng nề mang theo chút ý tứ khó hiểu, siết chặt hàm răng: “Có phải em cho rằng đêm nay em tới, ông đây không thể làm gì em nên mới có thể không kiêng nể gì không?”
Chu Phù lúc này là thật sự có chút luống cuống, nghe thấy giọng nói của anh đã thay đổi, liền bắt đầu có chút sợ hãi, cơ bản là không có can đảm lại ngước mắt nhìn anh: “Em xin lỗi, em không biết, anh cũng không nói với em là không thể bóp…”
Trần Kỵ lúc này thật sự bị cô chọc cười, tiếng cười trầm thấp đi qua, ánh mắt liếc nhìn gò má phiếm hồng của cô. Sau đó anh đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm mềm mại của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, khiến cho ánh mắt trốn tránh của cô với ánh mắt của mình giao nhau, giây tiếp theo, anh cúi đầu, hôn thẳng vào đôi môi mềm mại trong suốt của cô gái nhỏ.
Nụ hôn này rất sâu, mang theo tính chiếm hữu ngang ngược của anh.
Bàn tay to bên kia đột nhiên bóp bên eo cô, rõ ràng chưa từng vượt quá khuôn phép, lại có thể tìm được chính xác vị trí mẫn cảm yếu ớt nhất của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Chu Phù kinh ngạc bất giác há miệng, nhưng lại vừa vặn cho anh cơ hội thừa dịp mà xông vào, khóe môi tràn ra hơi thở yếu ớt bị anh gặm nhấm nuốt chửng trong nháy mắt.
Cô chỉ có thể bị ép ngửa đầu, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng của gỗ vờn quanh chóp mũi, cùng với sự khác thường của đôi môi mềm mại tê dại.
Thật lâu sau, Trần Kỵ thoáng buông lỏng sức lực đang nắm cằm cô.
Chu Phù khó khăn lắm tìm lại hơi thở, ánh mắt đều có chút mơ hồ: “Anh như thế nào…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị giọng nói khàn khàn của mình dọa đến tắt tiếng.
Người đàn ông không chút để ý khẽ li.ếm môi dưới, như cười như không đáp lại cô: “Tôi không nói với em là không thể bóp, em liền bóp, vậy em cũng không nói với tôi là không thể hôn, vậy tôi hôn một cái, cũng không phải chuyện gì lớn chứ?”
Chu Phù chớp mắt, cảm thấy anh nói rất có lý, dứt khoát gật đầu: “Không sao đâu, có thể hôn.”
“…” Trần Kỵ hừ cười một tiếng, lại nghe Chu Phù tiếp tục nói, “Vậy chúng ta đây xem như… Hòa nhau sao?”
“Hòa nhau?” Lông mày anh nhướng lên, giống như nghe được chuyện hoang đường gì đó. Anh kéo khóe môi xuống, mạnh mẽ nghiêm túc nói, “Em không cảm thấy, cái này không phải rất rõ ràng vẫn là, tôi tương đối chịu thiệt thòi sao?”
Chu Phù phồng má, nhớ lại một chút hương vị, cũng tỏ vẻ đồng ý đối với cách nói của anh: “Vậy… Em cho anh hôn mấy cái nữa nha?”
“Chu Phù.” Trần Kỵ đột nhiên gọi tên cô, bắt đầu lời nói thấm thía mà giáo dục, “Đùa giỡn lưu manh, vẫn phải chú ý có chừng mực.”
“Không thể để chuyện gì tốt mà cả một buổi tối cho em chiếm hết được.”
“Đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Chu Phù không phải là một người tham lam, nhưng mỗi lần đối đầu với Trần Kỵ, lòng tham lại không giống người.
Nói chung trong tiềm thức liền cảm thấy Trần Kỵ nuông chiều mình, cho nên thổ lộ thật lòng với anh dường như dần dần cũng không khó mở miệng như trước nữa.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn đi theo suy nghĩ trong lòng mình, bám người chui vào lòng anh, hai tay và hai chân ôm người quấn chặt hơn một chút, rồi sau đó giọng nói dịu dàng lại từ lồng ngực anh tràn ra: “Vậy hôn trước đi, đêm nay anh có thể… Ôm em ngủ một đêm không? Đừng sang phòng khác…”
Trần Kỵ mặc cho cả người cô co lại trong khuỷu tay mình: “Tôi phát hiện em đúng là biết được voi đòi tiên đấy.”
Chu Phù ừ một tiếng: “Vậy được không anh?”
Trần Kỵ đã không nhớ rõ đêm nay rốt cuộc mình đã tức giận bao nhiêu lần, ngữ khí bắt đầu có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy em cọ xát tôi như vậy, đêm nay tôi còn có thể ngủ được sao?”
Chu Phù cố gắng tranh thủ giúp mình: “Tướng ngủ của em cũng không tệ, ngủ rất ngoan ngoãn, không lộn xộn, sẽ không quấy rầy đến anh đâu.”
Trần Kỵ cười nhạo một tiếng: “Ngoan ngoãn? Ngoan ngoãn cái rắm, một cái sô pha chia làm hai đầu ngủ, ban đêm còn có thể liên tục chui vào lòng tôi, cũng không biết là ngủ thật, hay là giả vờ ngủ rồi nghĩ cách đùa giỡn lưu manh nữa.”
Chu Phù mở to mắt: “Thật sao?”
“Lừa em làm gì?”
Chu Phù cử động cơ thể, ôm anh chặt hơn: “Là như vậy sao?”
Trần Kỵ nhíu mày, nghiến chặt hàm răng, thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Buông ra.”
Chu Phù: “?”
Sao bỗng nhiên hung dữ như vậy chứ.
Trần Kỵ liế.m môi dưới, yết hầu trượt lên trượt xuống, bị cô giày vò đến không còn cách nào khác: “Dù sao cũng phải để ông đây đi toilet giải quyết một lần chứ?”
Chu Phù: “?…!”
Đêm nay, Chu Phù ngủ rất ngon.
Lúc tỉnh dậy, cả người cô đã nằm trên cơ thể của Trần Kỵ.
Tướng ngủ say không ngoan ngoãn chút nào.
Nhưng cô cũng không để ý nhiều, thấy Trần Kỵ còn chưa mở mắt, liền không nỡ rời khỏi người anh.
Mái tóc đen của người đàn ông uể oải buông xõa trước trán, môi mỏng khẽ mím, lông mày theo thói quen nhíu khẽ giãn ra hiếm thấy, thoạt nhìn có vẻ bớt kiêu ngạo hơn, bàn tay to giống như lo lắng cô sẽ ngã từ trên người mình xuống nên cho dù còn đang ngủ, anh cũng ôm ở bên eo cô theo bản năng, giữ chặt vào.
Chu Phù cẩn thận nghiêng mặt dán lên người anh, một lần nữa nhắm mắt lại, từng giây từng phút ôm anh đều vô cùng quý trọng.
Lúc tỉnh dậy thì đã qua tám giờ rưỡi.
Trên giường chỉ còn lại một mình cô, cửa toilet đóng chặt, từ bên trong truyền đến tiếng nước tí tách.
Chu Phù ở trên giường quấn chăn ở lại nửa tiếng, mới thấy Trần Kỵ lười biếng từ toilet đi ra.
“Anh tắm à?” Cô thuận miệng hỏi.
Trần Kỵ nhướng mày: “Tôi làm gì mà trong lòng em không biết sao?”
Chu Phù sửng sốt một chút, hồi lâu mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh.
Một đêm trôi qua, tối qua dũng khí của cấp trên đã biến mất không thấy tăm hơi, vành tai không nhịn được nổi lên choáng váng, lòng bàn tay cũng không nhịn được mà nắm chặt góc chăn.
“Dậy rửa mặt đi, mười giờ không phải còn có buổi tọa đàm sao?” Trần Kỵ nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc nhắc nhở.
Chu Phù “A” một tiếng, lại hỏi: “Sao anh biết?”
Trần Kỵ miễn cưỡng ngồi xuống sô pha bên giường, mặt không đổi sắc liếc nhìn cô: “Không khéo, viện vừa lúc mời tôi đi giảng cho các em hai câu.”
Chu Phù mở to mắt, nghĩ đến cũng không phải là trở về trường học sẽ chia tay với anh, vẻ mặt mừng thầm nhất thời không giấu được.: “Thật sao?”
Người đàn ông khẽ nhếch môi: “Ngược lại cũng không cần hưng phấn như vậy.”
Chu Phù: “…”
Hai người thu dọn xong rời khỏi khách sạn, Chu Phù nhớ tới còn có tờ giấy khai báo học bổng năm cuối phải nộp cho lớp trưởng, Trần Kỵ liền lái xe đưa cô trở về ký túc xá một chuyến.
Sau khi liếc mắt nhìn cô xuống xe lên lầu, Trần Kỵ cũng không đi, cứ đứng dưới lầu như vậy, chờ đến buổi tọa đàm với cô.
Khi Chu Phù trở lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng lập tức ngẩng đầu lên.
Giờ phút này Tiêu Kỳ không có ở đây, mấy người còn lại trong ký túc xá quan hệ cũng không tệ.
Bạn cùng phòng tóc xoăn nói: “Nghe nói cậu chuyển đi từ chỗ Tiêu Kỳ à?”
Chu Phù gật đầu: “Ừ, một hai tháng rồi.”
Bạn cùng phòng tóc ngắn vội tiếp lời: “Lúc đó tớ đã nói rồi, Tiêu Kỳ không đáng tin, ở chung với nhau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Chu Phù liếm liếm môi, không lên tiếng, cô cũng không có thói quen nói xấu người khác sau lưng, hơn nữa những chuyện kia đều đã qua, chờ sau khi tốt nghiệp, hai người hẳn là cũng sẽ không xuất hiện, có thể không nhắc tới liền không muốn nhắc tới nữa.
Chỉ là bạn cùng phòng ở chung nhiều năm như vậy, quan hệ cũng không tệ, rốt cuộc vẫn hiểu rõ lẫn nhau, cô gái tóc xoăn thấy vẻ mặt này của Chu Phù, liền dứt khoát nói: “Cậu đừng ngại nói cô ta, tối hôm qua cô ta thừa dịp cậu đi, ở trong ký túc xá nói cậu cả đêm, hai chúng tớ đều không muốn để ý đến cô ta, cắm tai nghe mở nhạc đến mức lớn nhất, cũng không ngăn được giọng nói của cô ta, cho dù là cô ta thêm mắm dặm muối nói trắng đen một trận, người bình thường nghe qua, ai mà không nghe ra rõ ràng đều là vấn đề của cô ta và bạn trai chứ.”
Cô gái tóc xoăn tức giận chửi bậy xong, còn nói: “Vậy sau đó cậu chuyển đi đâu? Tiền thuê nhà có đắt không? Nếu không đủ, tớ có thể cho cậu mượn trước một chút, hôm qua không phải tớ cũng vừa lấy hạng hai sao?”
Chu Phù cười xua xua tay: “Không có gì đâu, tớ hiện tại ở chỗ thực tập… Có, có ký túc xá nhân viên…”
Vẻ mặt cô gái tóc xoăn hâm mộ: “Phù Trầm không hổ là Phù Trầm, còn phải có phúc lợi tốt cho nhân viên công ty lớn nữa chứ.”
Chu Phù chột dạ gật đầu.
Phúc lợi quả thật tốt, có ký túc xá nhân viên ở, ông chủ chăm sóc một ngày ba bữa, còn… Còn ngủ cùng…
Vừa trò chuyện, Chu Phù rút ra bảng tài liệu từ trên giá sách xuống, sau khi kiểm tra cẩn thận một lần, cô cất vào trong túi liền tạm biệt bạn cùng phòng rồi rời đi.
Chỉ là không ngờ mới vừa đi tới đầu cầu thang, đang định đi tới chỗ người đàn ông đang chờ bên cạnh xe thì thấy Tiêu Kỳ giơ điện thoại lên, cách đó không xa chạy chậm tới, thoáng tiến tới trước mặt Trần Kỵ.
Người đàn ông lúc này đang cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn điện thoại.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ hưng phấn đưa điện thoại đến đáy mắt Trần Kỵ, cố gắng nở ra nụ cười xinh đẹp: “Đàn anh, anh là sinh viên năm mấy vậy? Có thể thêm Wechat không ạ?”
Giọng nói cố ý đến phát ngấy kia nghe được trong lỗ tai Trần Kỵ, giống như cái cưa gỉ cưa cây già (*), làm anh nhịn không được mà nhíu mày, mí mắt cũng lười nhấc lên.
(*) Cái cưa gỉ cưa cây già (锈锯拉老木): nghĩa đen đại ý là cưa gỉ mà cưa cây già thì sẽ gặp nhiều khó khăn, thậm chí không thể cưa được một gốc cây già to lớn. Nghĩa bóng chỉ một người dùng thủ đoạn cũ để muốn làm thân đến một người đã nhiều kinh nghiệm thì sẽ không có tác dụng gì.
Tiêu Kỳ liế.m môi dưới, còn không có ý định buông tha, dù sao bất kể là tướng mạo của Trần Kỵ, hay là chiếc xe phía sau anh làm cho người ta không thể rời mắt, đối với Tiêu Kỳ mà nói đều vô cùng hấp dẫn: “Đàn anh? Kết bạn chứ?”
Cô ta nói lại lần nữa.
Lúc này rốt cuộc đợi được Trần Kỵ mở miệng, chỉ là không ngờ, anh lập tức nói một câu: “Ngại quá, tôi chỉ có thể kết bạn với cô gái nhỏ xinh đẹp kia thôi.”
Người đàn ông hất cằm về phía cách đó không xa.
Tiêu Kỳ nhìn theo, chỉ thấy Chu Phù đeo ba lô từ trên bậc thang đi xuống, thấy sắp tới trước mặt hai người.
Cô ta biết khuôn mặt kia của Chu Phù luôn luôn rất hấp dẫn người khác, nhưng gia cảnh của cô rất kém. Những chàng trai bình thường muốn có bạn gái, nhiều hay ít cũng sẽ bị điều kiện gia đình cô mà rút lui, Tiêu Kỳ thật không ngờ, người đàn ông trước mắt như vậy lại hướng về phía Chu Phù mà tới.
Tiêu Kỳ và Chu Phù vốn có xích mích, lúc này lại càng tức giận, suy nghĩ một chút, cô ta vội vàng nói với Trần Kỵ: “Đàn anh, anh có thể không biết, nhân phẩm của cô ta rất kém, anh cũng đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.”
“Lúc trước em thấy cô ta không có tiền và không có chỗ ở, có lòng tốt chia phòng cho cô ta, kết quả cô ta ngược lại, vào ở không được mấy ngày liền quyến rũ bạn trai em, ngày nào cũng nhìn mặt bạn trai em, còn ——”
“Thật ngại quá.” Trần Kỵ không đợi Tiêu Kỳ nói xong, liền lập tức lên tiếng cắt ngang. Những lời chửi bới Chu Phù kia, anh nửa chữ cũng không muốn nghe, nghĩ rằng tên ngốc trước mặt này là một người phụ nữ, anh không muốn trực tiếp đánh nhau, sau khi cố gắng đè nén cơn giận, lạnh lùng nói, “Tôi có thể phải nhắc nhở cô một câu thích hợp, cánh tay của người bạn trai hơn hai trăm cân kia của cô, không khéo, là tôi tự tháo xuống.”
Tiêu Kỳ: “…??”
Tiêu Kỳ há to miệng, đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Chu Phù, tức giận, lại tiếp tục nói: “Vậy anh cần phải cẩn thận một chút, người phụ nữ này biết dùng mặt để gạt người nhất, ai biết một bên ôm anh, để anh trút giận và bỏ hết sức lực giúp cô ta, một bên lại quyến rũ những người khác.”
“Sợ là anh không biết đó?” Tiêu Kỳ cố ý thừa nước đục thả câu.
Thấy Trần Kỵ không để ý đến mình, cô ta nói: “Công ty xây dựng Phù Trầm anh nghe qua chưa?”
Trần Kỵ hơi cụp mắt xuống.
Tiêu Kỳ nở nụ cười, đắc ý trừng mắt nhìn Chu Phù: “Chính là công ty thực tập gần đây của cô gái kia, bạn học chúng tôi đều truyền khắp nơi, nghe nói Chu Phù và lãnh đạo của công ty xây dựng Phù Trầm có quan hệ.”
Tiếng nói ồn ào vừa dứt, Trần Kỵ lười biếng nhướng mí mắt, giọng nói trầm trầm: “Có quan hệ với lãnh đạo của công ty xây dựng Phù Trầm sao?”
Tiêu Kỳ thấy anh rốt cuộc có phản ứng, lập tức đáp: “Đúng vậy, nghe nói là cô ta chủ động quyến rũ!”
Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi, đuôi lông mày khẽ nhướng: “Quả thật có nghe thấy.”
Tiêu Kỳ: “?”
Trần Kỵ liế.m môi dưới, trước mặt Tiêu Kỳ, anh đưa tay ôm Chu Phù sang bên cạnh mình, ngữ khí vô cùng rộng lượng: “Nhưng tôi cũng không để ý, cô ấy thích là được.”
Tiêu Kỳ: “???”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Chuyện này đúng là chính xác, không thể phản bác được.
Chu Phù: …
- -----oOo------
Chu Phù cũng không ngờ mình làm sao có thể dễ dàng thốt ra lời như vậy.
Lưng cô gái nhỏ cứng đờ trong chớp mắt, lập tức im lặng, cả người nóng bừng, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chỉ là lúc này không có cái lỗ cho cô chui vào, suy nghĩ một chút, cô dứt khoát vò đầu bứt tai, cũng không đi đoán Trần Kỵ giờ phút này rốt cuộc có biểu cảm như thế nào, dù sao cô ở trước mặt anh mất mặt cũng không phải một lần hai lần.
Nghĩ vậy, Chu Phù lặng lẽ hít một hơi, cô cắn môi, hạ quyết tâm, cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, trở mình trong vòng tay ấm áp của Trần Kỵ, hai cánh tay mảnh mai thăm dò bên eo anh, rồi sau đó buông lỏng tay, cả người thoáng quấn quanh tới trước người anh.
Không chui vào lỗ thì chui vào trong lòng.
Yết hầu của người đàn ông chống vào trên đỉnh tóc cô bất giác trượt lên trượt xuống, hơi thở hơi ngưng lại.
Còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh yếu ớt của Chu Phù từ trong lòng mình rầu rĩ truyền ra: “Lúc trước anh từng nói qua, lúc em muốn ôm anh, có thể nhanh chóng ôm, không cần thông báo…”
Trần Kỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấp giọng hừ cười một tiếng, giọng nói như cũ trầm xuống: “Tôi nói em cái gì sao?”
Chu Phù “Ừ” một tiếng: “Em chỉ nói với anh một tiếng… Nếu không sợ anh hiểu lầm.”
Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm em lại muốn chiếm hời của anh gì đó.” Chu Phù nhất thời cũng không hiểu nên nói cái gì, liền thuận miệng trả lời anh.
Người đàn ông kéo dài giọng: “Chẳng lẽ không phải à?”
“…” Chu Phù chớp mắt, cơn đau ở phần dưới cơ thể vừa mới dịu đi, vẫn còn đang kiềm chế khả năng suy nghĩ của cô, phản ứng nhất thời có chút chậm, “Hình như cũng thế…”
Cô cắn môi, lại suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng giải thích cho hành vi của mình một câu: “Thật ra, cũng không thể nói là chiếm hời, từ đó có vẻ như em đang đùa giỡn lưu manh.”
“Chẳng lẽ em không phải đang đùa giỡn lưu manh sao?” Anh tiếp tục hỏi ngược lại.
Hai má Chu Phù dán vào lồng ngực rộng lớn của anh, khẽ lắc đầu, sợi tóc hơi lộn xộn xoa lên cổ anh, làm cho hơi thở người ta nặng hơn: “Em chỉ là, muốn dựa vào anh gần hơn một chút theo bản năng thôi.”
“Phản ứng si.nh lý, hiểu không? Đây là do con người khống chế không được, không phải đạo đức phẩm hạnh có vấn đề.” Cô càng nói càng hăng say, ngụy biện hết lần này đến lần khác.
Chờ nói xong, mới bỗng nhiên phát giác, nhịp tim kề sát bên tai, dường như không hiểu sao trở nên dồn dập.
Chu Phù liế.m môi dưới: “Trần Kỵ.”
“Ừ.”
“Sao tim anh đập nhanh vậy?”
“Phản ứng si.nh lý, hiểu?” Anh lập tức lấy lời nói vừa rồi của cô trả lời qua loa trở lại.
Chu Phù suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy lần trước, là lần trên sô pha, cũng là phản ứng si.nh lý, đúng không?”
Đôi mắt người đàn ông đột nhiên rũ xuống, một lúc lâu sau khẽ nhếch khóe môi, hờ hững hỏi: “Em là cô gái nhỏ, sao đối với chuyện này lòng hiếu kỳ tràn đầy như vậy chứ? Em có xấu hổ không thế?”
Chu Phù phồng má: “Em đã nói rồi mà… Con người không khống chế được…”
Trần Kỵ: “…”
Thấy Trần Kỵ không lên tiếng, Chu Phù liền tiếp tục truy hỏi: “Vậy lần trước em đụng phải chỗ nào của anh?”
“…” Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm, nghiến chặt hàm răng, “Đụng vào đâu, trong lòng em không biết sao?”
Lúc này lá gan Chu Phù lần đầu tiên lớn như thế: “Vậy sao?”
Yết hầu Trần Kỵ trượt lên trượt xuống, hừ cười một tiếng, ngữ điệu đột nhiên trở nên không đứng đắn: “Muốn biết à? Vậy đưa em chạm thêm lần nữa nhé.”
Anh nói xong, bàn tay to vốn còn vòng ở bên eo cô đã thật sự vươn ra phía sau, bắt được bàn tay nhỏ bé dán trên lưng mình của cô, thoáng dùng chút sức lực, đưa tay cô giả vờ đi xuống dưới tìm kiếm.
Chu Phù kinh ngạc mở to hai mắt, tim bắt đầu đập không chịu thua kém, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lúc nãy.
Rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ cái gì cũng chưa từng thử qua, ngay cả phim cũng chưa từng xem qua, cô giả vờ chủ động hơn nữa, da mặt cũng vẫn mỏng như cũ.
Trần Kỵ khẽ mím môi mỏng, cố nén cười, có thể cảm giác được cô gái nhỏ bị bàn tay nhỏ bé của mình nắm trong lòng bàn tay khống chế không được phát run.
Đang định hù dọa cô liền buông tha, lại nghe cô giả vờ trấn tĩnh nói: “Đây chẳng phải là, lại để cho em chiếm hời rồi sao?”
Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, khóe môi thật sự nhịn không được khẽ nhếch lên, thản nhiên “Ừ” một tiếng, nói: “Xem ra đêm nay cơ thể em không thoải mái, miễn cưỡng tính là bệnh nhân, đành phải hy sinh bản thân một chút, coi như cho em chút an ủi là được rồi.”
Chu Phù gật đầu, theo lời anh nói tiếp: “Anh nói cũng đúng, làm gì có ai đến thăm bệnh nhân tay không chứ?”
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cười.
Chỉ là ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng vẫn căng thẳng muốn chết, lòng bàn tay bị Trần Kỵ kéo theo, thật sự chạm vào một khoảnh khắc ấm áp nào đó, cô gái nhỏ không có tiền đồ rụt tay lại.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô lớn như vậy, đối mặt với sự khác biệt đặc biệt nhất giữa hai giới.
Vẫn là Trần Kỵ tự kéo theo, xấu hổ bao bọc khiếp đảm, chọc cho cả người trốn ở dưới lồng ngực anh đỏ tới mang tai.
Tinh thần căng thẳng rất cao, liền không có tâm tư dư thừa khống chế sức lực trên tay, lúc cô co rúm lại, đầu ngón tay như bị va chạm vào một vị trí khó lường nào đó.
Chợt nghe thấy người đàn ông “Shhh” một tiếng, sau khi bất giác hít vào một hơi khí lạnh, giọng nói nặng nề mang theo chút ý tứ khó hiểu, siết chặt hàm răng: “Có phải em cho rằng đêm nay em tới, ông đây không thể làm gì em nên mới có thể không kiêng nể gì không?”
Chu Phù lúc này là thật sự có chút luống cuống, nghe thấy giọng nói của anh đã thay đổi, liền bắt đầu có chút sợ hãi, cơ bản là không có can đảm lại ngước mắt nhìn anh: “Em xin lỗi, em không biết, anh cũng không nói với em là không thể bóp…”
Trần Kỵ lúc này thật sự bị cô chọc cười, tiếng cười trầm thấp đi qua, ánh mắt liếc nhìn gò má phiếm hồng của cô. Sau đó anh đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm mềm mại của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, khiến cho ánh mắt trốn tránh của cô với ánh mắt của mình giao nhau, giây tiếp theo, anh cúi đầu, hôn thẳng vào đôi môi mềm mại trong suốt của cô gái nhỏ.
Nụ hôn này rất sâu, mang theo tính chiếm hữu ngang ngược của anh.
Bàn tay to bên kia đột nhiên bóp bên eo cô, rõ ràng chưa từng vượt quá khuôn phép, lại có thể tìm được chính xác vị trí mẫn cảm yếu ớt nhất của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Chu Phù kinh ngạc bất giác há miệng, nhưng lại vừa vặn cho anh cơ hội thừa dịp mà xông vào, khóe môi tràn ra hơi thở yếu ớt bị anh gặm nhấm nuốt chửng trong nháy mắt.
Cô chỉ có thể bị ép ngửa đầu, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng của gỗ vờn quanh chóp mũi, cùng với sự khác thường của đôi môi mềm mại tê dại.
Thật lâu sau, Trần Kỵ thoáng buông lỏng sức lực đang nắm cằm cô.
Chu Phù khó khăn lắm tìm lại hơi thở, ánh mắt đều có chút mơ hồ: “Anh như thế nào…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị giọng nói khàn khàn của mình dọa đến tắt tiếng.
Người đàn ông không chút để ý khẽ li.ếm môi dưới, như cười như không đáp lại cô: “Tôi không nói với em là không thể bóp, em liền bóp, vậy em cũng không nói với tôi là không thể hôn, vậy tôi hôn một cái, cũng không phải chuyện gì lớn chứ?”
Chu Phù chớp mắt, cảm thấy anh nói rất có lý, dứt khoát gật đầu: “Không sao đâu, có thể hôn.”
“…” Trần Kỵ hừ cười một tiếng, lại nghe Chu Phù tiếp tục nói, “Vậy chúng ta đây xem như… Hòa nhau sao?”
“Hòa nhau?” Lông mày anh nhướng lên, giống như nghe được chuyện hoang đường gì đó. Anh kéo khóe môi xuống, mạnh mẽ nghiêm túc nói, “Em không cảm thấy, cái này không phải rất rõ ràng vẫn là, tôi tương đối chịu thiệt thòi sao?”
Chu Phù phồng má, nhớ lại một chút hương vị, cũng tỏ vẻ đồng ý đối với cách nói của anh: “Vậy… Em cho anh hôn mấy cái nữa nha?”
“Chu Phù.” Trần Kỵ đột nhiên gọi tên cô, bắt đầu lời nói thấm thía mà giáo dục, “Đùa giỡn lưu manh, vẫn phải chú ý có chừng mực.”
“Không thể để chuyện gì tốt mà cả một buổi tối cho em chiếm hết được.”
“Đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Chu Phù không phải là một người tham lam, nhưng mỗi lần đối đầu với Trần Kỵ, lòng tham lại không giống người.
Nói chung trong tiềm thức liền cảm thấy Trần Kỵ nuông chiều mình, cho nên thổ lộ thật lòng với anh dường như dần dần cũng không khó mở miệng như trước nữa.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn đi theo suy nghĩ trong lòng mình, bám người chui vào lòng anh, hai tay và hai chân ôm người quấn chặt hơn một chút, rồi sau đó giọng nói dịu dàng lại từ lồng ngực anh tràn ra: “Vậy hôn trước đi, đêm nay anh có thể… Ôm em ngủ một đêm không? Đừng sang phòng khác…”
Trần Kỵ mặc cho cả người cô co lại trong khuỷu tay mình: “Tôi phát hiện em đúng là biết được voi đòi tiên đấy.”
Chu Phù ừ một tiếng: “Vậy được không anh?”
Trần Kỵ đã không nhớ rõ đêm nay rốt cuộc mình đã tức giận bao nhiêu lần, ngữ khí bắt đầu có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy em cọ xát tôi như vậy, đêm nay tôi còn có thể ngủ được sao?”
Chu Phù cố gắng tranh thủ giúp mình: “Tướng ngủ của em cũng không tệ, ngủ rất ngoan ngoãn, không lộn xộn, sẽ không quấy rầy đến anh đâu.”
Trần Kỵ cười nhạo một tiếng: “Ngoan ngoãn? Ngoan ngoãn cái rắm, một cái sô pha chia làm hai đầu ngủ, ban đêm còn có thể liên tục chui vào lòng tôi, cũng không biết là ngủ thật, hay là giả vờ ngủ rồi nghĩ cách đùa giỡn lưu manh nữa.”
Chu Phù mở to mắt: “Thật sao?”
“Lừa em làm gì?”
Chu Phù cử động cơ thể, ôm anh chặt hơn: “Là như vậy sao?”
Trần Kỵ nhíu mày, nghiến chặt hàm răng, thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Buông ra.”
Chu Phù: “?”
Sao bỗng nhiên hung dữ như vậy chứ.
Trần Kỵ liế.m môi dưới, yết hầu trượt lên trượt xuống, bị cô giày vò đến không còn cách nào khác: “Dù sao cũng phải để ông đây đi toilet giải quyết một lần chứ?”
Chu Phù: “?…!”
Đêm nay, Chu Phù ngủ rất ngon.
Lúc tỉnh dậy, cả người cô đã nằm trên cơ thể của Trần Kỵ.
Tướng ngủ say không ngoan ngoãn chút nào.
Nhưng cô cũng không để ý nhiều, thấy Trần Kỵ còn chưa mở mắt, liền không nỡ rời khỏi người anh.
Mái tóc đen của người đàn ông uể oải buông xõa trước trán, môi mỏng khẽ mím, lông mày theo thói quen nhíu khẽ giãn ra hiếm thấy, thoạt nhìn có vẻ bớt kiêu ngạo hơn, bàn tay to giống như lo lắng cô sẽ ngã từ trên người mình xuống nên cho dù còn đang ngủ, anh cũng ôm ở bên eo cô theo bản năng, giữ chặt vào.
Chu Phù cẩn thận nghiêng mặt dán lên người anh, một lần nữa nhắm mắt lại, từng giây từng phút ôm anh đều vô cùng quý trọng.
Lúc tỉnh dậy thì đã qua tám giờ rưỡi.
Trên giường chỉ còn lại một mình cô, cửa toilet đóng chặt, từ bên trong truyền đến tiếng nước tí tách.
Chu Phù ở trên giường quấn chăn ở lại nửa tiếng, mới thấy Trần Kỵ lười biếng từ toilet đi ra.
“Anh tắm à?” Cô thuận miệng hỏi.
Trần Kỵ nhướng mày: “Tôi làm gì mà trong lòng em không biết sao?”
Chu Phù sửng sốt một chút, hồi lâu mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh.
Một đêm trôi qua, tối qua dũng khí của cấp trên đã biến mất không thấy tăm hơi, vành tai không nhịn được nổi lên choáng váng, lòng bàn tay cũng không nhịn được mà nắm chặt góc chăn.
“Dậy rửa mặt đi, mười giờ không phải còn có buổi tọa đàm sao?” Trần Kỵ nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc nhắc nhở.
Chu Phù “A” một tiếng, lại hỏi: “Sao anh biết?”
Trần Kỵ miễn cưỡng ngồi xuống sô pha bên giường, mặt không đổi sắc liếc nhìn cô: “Không khéo, viện vừa lúc mời tôi đi giảng cho các em hai câu.”
Chu Phù mở to mắt, nghĩ đến cũng không phải là trở về trường học sẽ chia tay với anh, vẻ mặt mừng thầm nhất thời không giấu được.: “Thật sao?”
Người đàn ông khẽ nhếch môi: “Ngược lại cũng không cần hưng phấn như vậy.”
Chu Phù: “…”
Hai người thu dọn xong rời khỏi khách sạn, Chu Phù nhớ tới còn có tờ giấy khai báo học bổng năm cuối phải nộp cho lớp trưởng, Trần Kỵ liền lái xe đưa cô trở về ký túc xá một chuyến.
Sau khi liếc mắt nhìn cô xuống xe lên lầu, Trần Kỵ cũng không đi, cứ đứng dưới lầu như vậy, chờ đến buổi tọa đàm với cô.
Khi Chu Phù trở lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng lập tức ngẩng đầu lên.
Giờ phút này Tiêu Kỳ không có ở đây, mấy người còn lại trong ký túc xá quan hệ cũng không tệ.
Bạn cùng phòng tóc xoăn nói: “Nghe nói cậu chuyển đi từ chỗ Tiêu Kỳ à?”
Chu Phù gật đầu: “Ừ, một hai tháng rồi.”
Bạn cùng phòng tóc ngắn vội tiếp lời: “Lúc đó tớ đã nói rồi, Tiêu Kỳ không đáng tin, ở chung với nhau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Chu Phù liếm liếm môi, không lên tiếng, cô cũng không có thói quen nói xấu người khác sau lưng, hơn nữa những chuyện kia đều đã qua, chờ sau khi tốt nghiệp, hai người hẳn là cũng sẽ không xuất hiện, có thể không nhắc tới liền không muốn nhắc tới nữa.
Chỉ là bạn cùng phòng ở chung nhiều năm như vậy, quan hệ cũng không tệ, rốt cuộc vẫn hiểu rõ lẫn nhau, cô gái tóc xoăn thấy vẻ mặt này của Chu Phù, liền dứt khoát nói: “Cậu đừng ngại nói cô ta, tối hôm qua cô ta thừa dịp cậu đi, ở trong ký túc xá nói cậu cả đêm, hai chúng tớ đều không muốn để ý đến cô ta, cắm tai nghe mở nhạc đến mức lớn nhất, cũng không ngăn được giọng nói của cô ta, cho dù là cô ta thêm mắm dặm muối nói trắng đen một trận, người bình thường nghe qua, ai mà không nghe ra rõ ràng đều là vấn đề của cô ta và bạn trai chứ.”
Cô gái tóc xoăn tức giận chửi bậy xong, còn nói: “Vậy sau đó cậu chuyển đi đâu? Tiền thuê nhà có đắt không? Nếu không đủ, tớ có thể cho cậu mượn trước một chút, hôm qua không phải tớ cũng vừa lấy hạng hai sao?”
Chu Phù cười xua xua tay: “Không có gì đâu, tớ hiện tại ở chỗ thực tập… Có, có ký túc xá nhân viên…”
Vẻ mặt cô gái tóc xoăn hâm mộ: “Phù Trầm không hổ là Phù Trầm, còn phải có phúc lợi tốt cho nhân viên công ty lớn nữa chứ.”
Chu Phù chột dạ gật đầu.
Phúc lợi quả thật tốt, có ký túc xá nhân viên ở, ông chủ chăm sóc một ngày ba bữa, còn… Còn ngủ cùng…
Vừa trò chuyện, Chu Phù rút ra bảng tài liệu từ trên giá sách xuống, sau khi kiểm tra cẩn thận một lần, cô cất vào trong túi liền tạm biệt bạn cùng phòng rồi rời đi.
Chỉ là không ngờ mới vừa đi tới đầu cầu thang, đang định đi tới chỗ người đàn ông đang chờ bên cạnh xe thì thấy Tiêu Kỳ giơ điện thoại lên, cách đó không xa chạy chậm tới, thoáng tiến tới trước mặt Trần Kỵ.
Người đàn ông lúc này đang cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn điện thoại.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ hưng phấn đưa điện thoại đến đáy mắt Trần Kỵ, cố gắng nở ra nụ cười xinh đẹp: “Đàn anh, anh là sinh viên năm mấy vậy? Có thể thêm Wechat không ạ?”
Giọng nói cố ý đến phát ngấy kia nghe được trong lỗ tai Trần Kỵ, giống như cái cưa gỉ cưa cây già (*), làm anh nhịn không được mà nhíu mày, mí mắt cũng lười nhấc lên.
(*) Cái cưa gỉ cưa cây già (锈锯拉老木): nghĩa đen đại ý là cưa gỉ mà cưa cây già thì sẽ gặp nhiều khó khăn, thậm chí không thể cưa được một gốc cây già to lớn. Nghĩa bóng chỉ một người dùng thủ đoạn cũ để muốn làm thân đến một người đã nhiều kinh nghiệm thì sẽ không có tác dụng gì.
Tiêu Kỳ liế.m môi dưới, còn không có ý định buông tha, dù sao bất kể là tướng mạo của Trần Kỵ, hay là chiếc xe phía sau anh làm cho người ta không thể rời mắt, đối với Tiêu Kỳ mà nói đều vô cùng hấp dẫn: “Đàn anh? Kết bạn chứ?”
Cô ta nói lại lần nữa.
Lúc này rốt cuộc đợi được Trần Kỵ mở miệng, chỉ là không ngờ, anh lập tức nói một câu: “Ngại quá, tôi chỉ có thể kết bạn với cô gái nhỏ xinh đẹp kia thôi.”
Người đàn ông hất cằm về phía cách đó không xa.
Tiêu Kỳ nhìn theo, chỉ thấy Chu Phù đeo ba lô từ trên bậc thang đi xuống, thấy sắp tới trước mặt hai người.
Cô ta biết khuôn mặt kia của Chu Phù luôn luôn rất hấp dẫn người khác, nhưng gia cảnh của cô rất kém. Những chàng trai bình thường muốn có bạn gái, nhiều hay ít cũng sẽ bị điều kiện gia đình cô mà rút lui, Tiêu Kỳ thật không ngờ, người đàn ông trước mắt như vậy lại hướng về phía Chu Phù mà tới.
Tiêu Kỳ và Chu Phù vốn có xích mích, lúc này lại càng tức giận, suy nghĩ một chút, cô ta vội vàng nói với Trần Kỵ: “Đàn anh, anh có thể không biết, nhân phẩm của cô ta rất kém, anh cũng đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.”
“Lúc trước em thấy cô ta không có tiền và không có chỗ ở, có lòng tốt chia phòng cho cô ta, kết quả cô ta ngược lại, vào ở không được mấy ngày liền quyến rũ bạn trai em, ngày nào cũng nhìn mặt bạn trai em, còn ——”
“Thật ngại quá.” Trần Kỵ không đợi Tiêu Kỳ nói xong, liền lập tức lên tiếng cắt ngang. Những lời chửi bới Chu Phù kia, anh nửa chữ cũng không muốn nghe, nghĩ rằng tên ngốc trước mặt này là một người phụ nữ, anh không muốn trực tiếp đánh nhau, sau khi cố gắng đè nén cơn giận, lạnh lùng nói, “Tôi có thể phải nhắc nhở cô một câu thích hợp, cánh tay của người bạn trai hơn hai trăm cân kia của cô, không khéo, là tôi tự tháo xuống.”
Tiêu Kỳ: “…??”
Tiêu Kỳ há to miệng, đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Chu Phù, tức giận, lại tiếp tục nói: “Vậy anh cần phải cẩn thận một chút, người phụ nữ này biết dùng mặt để gạt người nhất, ai biết một bên ôm anh, để anh trút giận và bỏ hết sức lực giúp cô ta, một bên lại quyến rũ những người khác.”
“Sợ là anh không biết đó?” Tiêu Kỳ cố ý thừa nước đục thả câu.
Thấy Trần Kỵ không để ý đến mình, cô ta nói: “Công ty xây dựng Phù Trầm anh nghe qua chưa?”
Trần Kỵ hơi cụp mắt xuống.
Tiêu Kỳ nở nụ cười, đắc ý trừng mắt nhìn Chu Phù: “Chính là công ty thực tập gần đây của cô gái kia, bạn học chúng tôi đều truyền khắp nơi, nghe nói Chu Phù và lãnh đạo của công ty xây dựng Phù Trầm có quan hệ.”
Tiếng nói ồn ào vừa dứt, Trần Kỵ lười biếng nhướng mí mắt, giọng nói trầm trầm: “Có quan hệ với lãnh đạo của công ty xây dựng Phù Trầm sao?”
Tiêu Kỳ thấy anh rốt cuộc có phản ứng, lập tức đáp: “Đúng vậy, nghe nói là cô ta chủ động quyến rũ!”
Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi, đuôi lông mày khẽ nhướng: “Quả thật có nghe thấy.”
Tiêu Kỳ: “?”
Trần Kỵ liế.m môi dưới, trước mặt Tiêu Kỳ, anh đưa tay ôm Chu Phù sang bên cạnh mình, ngữ khí vô cùng rộng lượng: “Nhưng tôi cũng không để ý, cô ấy thích là được.”
Tiêu Kỳ: “???”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Chuyện này đúng là chính xác, không thể phản bác được.
Chu Phù: …
- -----oOo------