Chỉ Cần Em Thôi - Trang 2
Chương 14: Tuyển Dụng
Editor: PH | Beta-er: Saki
Trong một năm qua, cuộc sống của Trần Kỵ trôi qua cô đơn lạnh lẽo.
Ban đầu anh nghĩ rằng Tết Nguyên Đán năm nay có thể sẽ không tầm thường hơn so với những năm trước, nhưng bây giờ xem ra cũng không có gì khác biệt.
Vào mùng một, bà nội Tô Tú Thanh được các con cháu khác lần lượt đưa đi chúc Tết.
Trần Kỵ vẫn lẻ loi một mình trông coi ngôi nhà trống, hút thuốc và uống rượu trong không khí tối tăm.
Chỉ có điều là địa điểm đã thay đổi một chút.
Mấy năm trước, anh đều ở bên ngôi nhà đã bị thiêu đốt một nửa, nhưng năm nay, anh lại ôm một thùng rượu, tuỳ tiện ngồi xuống dưới đất trước cửa phòng Chu Phù đã ở trong nửa năm mà chẳng phân biệt được ngày đêm.
Mùa đông ở đảo Kim Đường vẫn lạnh như mọi khi.
Dù trời lạnh thế nào, Trần Kỵ cũng vẫn mặc áo ngắn tay và áo khoác mỏng.
Theo cách nói của Chu Phù, nó giống như không mặc quần áo.
Dường như anh không cảm thấy lạnh.
Hay là bởi vì, trong lòng anh đã quá lạnh.
Chiếc áo len cao cổ màu đen Chu Phù tự tay đan mấy tháng nay, anh chỉ mặc có hai lần.
Vào đêm giao thừa đó, anh bị cô bắt mặc thử một lần và mặc lại vào ngày hôm sau, lúc anh đích thân đưa cô trở lại Bắc Lâm.
Sau khi từ Bắc Lâm trở về, anh liền vội vàng thay chiếc áo len, cẩn thận khoác túi chống bụi lên rồi treo vào tầng trong cùng của tủ quần áo.
Anh sợ sẽ làm bẩn nó, mặc hư mất.
Suy cho cùng tay nghề đan áo len kém như vậy, có lẽ cả đời này anh chỉ có một cái.
Anh thậm chí còn không muốn khoe khoang với đám người Lục Minh Bạc.
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không còn tiếng máy sấy tóc của Chu Phù, cũng không còn tiếng nhạc dương cầm nào truyền ra mà anh nghe không hiểu nữa.
Khi đến cô cũng không mang theo nhiều hành lý, sau này hầu hết đồ đạc đều do Trần Kỵ tự mua thêm từng chút một cho cô.
Khi cô rời đi, hầu như đều còn nguyên vẹn ở lại Kim Đường.
Ngay cả con gấu bông cao hơn một mét kia cũng được cô đặt ngay ngắn ở đầu giường.
Dường như cô chưa từng đến đây, càng giống như chưa rời đi.
Ngoài ra, khi trở lại Bắc Lâm, cô có thể có bất cứ thứ gì cô muốn.
Ngay cả anh trai khác cha khác mẹ có thể hầu hạ cô bất cứ lúc nào, giúp cô xử lý những chuyện rắc rối, đều nơi đây một người, chỗ đó một người, mỗi nơi một người phù hợp.
Về cơ bản thì không cần lo cô sẽ thiếu thốn gì, có thể chịu khổ ra sao.
Trần Kỵ tự giễu mà nhếch môi, cũng rất tốt, đổi người khác để giày vò, anh đỡ phải quan tâm.
Chỉ là cô gái nhỏ này thật sự là đồ vong ơn bội nghĩa (*), nói không cho liên lạc thì cô thật sự không gọi một cuộc điện thoại nào.
(*) Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa.
Khi anh gọi qua, vậy mà đã thành một số điện thoại không tồn tại.
Anh kiên quyết thử thêm cơ hội, ngay cả tiền điện thoại cũng không có cách nào nạp vào cho cô.
Thật sự đau lòng vô ích.
**
Lối vào nhà vệ sinh của công ty xây dựng Phù Trầm.
Chu Phù cầm điện thoại, trốn bên cạnh một bồn hoa cao bằng cả người và ngồi xổm xuống một cách yếu ớt dọc theo góc tường.
Trong những năm qua, cô đã vô số lần tưởng tượng xem mình sẽ dùng biểu cảm và giọng điệu nào để chào hỏi Trần Kỵ khi gặp lại anh.
Nhưng cô đã bỏ qua khả năng là anh đã quên mình rồi.
Có thể đó không phải là thiếu sót mà chỉ là sự tự lừa mình dối người và không muốn đưa ra giả định như vậy.
Nước mắt không tự giác được cứ thế chậm rãi tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình điện thoại.
Đôi mắt hạnh (*) tròn mất đi vẻ long lanh, hoang mang lại trống rỗng.
(*) Mắt hạnh hay hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân. [Xuất xứ] trong “Bình Quỷ Truyện” hồi 3 chép: “May mắn thay, thấy được lông mày và mắt hạnh nhỏ nhắn này, môi hồng răng trắng, động lòng người khắp nơi “.
Giao diện trò chuyện của Lăng Lộ Vũ vẫn đang được làm mới liên tục.
【 Làm sao có thể quên cậu? Các cậu đã sớm chiều ở bên nhau trong nửa năm mà.】
【 Hơn nữa lúc đó đều đang học cấp ba, cũng không phải một đứa trẻ ba tuổi không nhớ gì cả.】
Lăng Lộ Vũ không hiểu: 【 Lúc trước không phải anh ấy vô cùng quan tâm đến cậu sao? Làm sao có thể nói quên là quên hết chứ, mà ngay cả người bình thường cũng không thể trở thành người không có một chút ấn tượng đúng không?】
Chu Phù hít sâu một hơi, cô không dám nhớ lại vừa rồi Trần Kỵ nói một câu “Xin lỗi” với mình. Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa xa cách: 【 Đã lâu không gặp, tớ và anh ấy.】
Chu Phù tùy ý giơ tay lau nước mắt: 【 Cậu còn nhớ rõ năm lớp mười ngồi cùng bàn với ai không?】
Đối phương im lặng hồi lâu, có lẽ là đang nhớ lại, mấy phút sau mới trả lời: 【…Hình như là một người mập mạp học không giỏi, nhưng tớ thực sự không thể nhớ khuôn mặt của cậu ta trông như thế nào…Cũng không có ấn tượng gì về tên.】
Lăng Lộ Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: 【 Nhưng đây không phải là vì tớ không có tình cảm với người ta sao? Nếu cậu ta là một anh chàng đẹp trai, tớ chắc chắn sẽ nhớ rõ những nốt ruồi trên cơ bụng của cậu ta.】
Chu Phù: …
【 Nhưng cậu thì khác cục cưng à, cậu thò gương mặt này ra ngoài thì ai có thể quên? Mà ngay cả khi cậu chơi dương cầm trong một bữa tiệc đêm của trường trung học tư thục vài năm trước. Chỉ trong vài phút cho đến bây giờ, trên tường tỏ tình của trường, còn có người yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên vào năm đó đang tìm kiếm thông tin liên lạc của cậu đấy.】
【 Huống chi, Trần Kỵ đó, lúc trước đối với cậu tốt như vậy…】
Chu Phù cắn môi, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: 【 Bởi vì, mẹ tớ đã giúp đỡ gia đình anh ấy trong lúc khó khăn nhất khi mẹ anh ấy mang thai anh ấy, sau này khi tớ đến nhà anh ấy, có thể không hiểu sao lại có một loại ý thức trách nhiệm nên mới đối tốt với tớ như vậy.】
Cũng bởi vậy, năm đó mẹ của cô mới dám đột ngột đưa cô lẻ loi đến Kim Đường trong hoàn cảnh như vậy.
Chỉ với vài lời, Chu Phù đã phá bỏ mọi ý tưởng an ủi của Lăng Lộ Vũ.
Cô ấy nhất thời không nghĩ ra khả năng nào khác, chỉ có thể yếu ớt hỏi: 【 Sao…lâu như vậy mà không liên lạc với nhau?】
【 Khi chia tay, không phải anh ấy còn đưa cậu lên thuyền sao?】
Chu Phù cố gắng kìm nước mắt, sụt sịt: 【Trong lúc đó…đã xảy ra một chuyện, có lẽ nhất thời tớ cũng không thể giải thích rõ ràng, cho nên hôm khác lại nói với cậu. Lát nữa tớ còn phải đến chỗ bạn cùng phòng xem phòng trọ.】
【 Ờ ờ, được thôi, vậy cậu chú ý an toàn, nếu cần có thể nhờ tớ đi cùng, đừng tự đi một mình.】
【 Ừm.】
Thật lâu sau, Chu Phù đứng dậy từ sau bồn hoa cao lớn, bởi vì vừa rồi ngồi xổm quá lâu nên khi đứng dậy, hai chân cô có chút tê dại, thậm chí trước mắt đều mờ đi.
Cô vịn vào bồn bên cạnh, nhắm mắt lại một lúc lâu, sau đó không biết có phải mình bị hoa mắt mà sinh ra ảo giác hay không, không hiểu sao cô ngửi thấy một mùi gỗ trộn với thuốc lá quen thuộc.
Chu Phù mở mắt ra theo bản năng, khi có thể nhìn rõ ràng mọi vật trước mắt, toàn bộ hành lang trống rỗng, không có một bóng người.
Quả nhiên vừa rồi hẳn là ảo giác của cô.
Cô đi vào nhà vệ sinh một lần nữa, đi đến bồn rửa tay lần nữa và rửa mặt bằng nước lạnh nhiều lần.
Trong lúc đó, một số cô gái từ nhà vệ sinh bên cạnh bước ra, một trước một sau, tất cả đều đến bồn rửa tay.
Chu Phù nhường đường sang một bên theo bản năng, tiếp tục chuyện của mình.
Sau khi dùng khăn giấy lau sạch vết nước quanh mắt và mở mắt ra, Chu Phù mới nhận ra rằng những cô gái xung quanh dường như cũng đã tham gia vào cuộc phỏng vấn với cô vừa rồi.
Một vài người trong số họ, Chu Phù đã gặp một lần trong khi chờ đợi.
Có mấy người đang trang điểm lại, chủ đề tự nhiên chuyển sang Trần Kỵ, người đã thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ trong cuộc phỏng vấn vừa rồi.
Từ trước đến nay anh đều như vậy, dù lúc trước ở Kim Đường hay sau này ở Bắc Lâm, đi đến đâu anh cũng luôn trở thành tâm điểm bàn luận sôi nổi của mọi người.
“Này, người mới phỏng vấn chúng ta vừa rồi, người trẻ tuổi nhất chính là sếp của công ty chúng ta, các cô có biết không?”
“Đương nhiên, trong nhóm người kiến trúc Bắc Lâm, ai chưa từng nghe nói về Trần Kỵ chứ?” Người phụ nữ tô son xong, tao nhã đóng nắp lại: “Ngay cả giáo sư già ở trường chúng tôi cũng phải dùng thiết kế của anh ấy làm sách giáo khoa để phân tích trong các khóa học chuyên nghiệp. Ở đại học Bắc Lâm, có lẽ không có ai chưa từng tải bức tranh của anh ấy về làm tranh thực hành vẽ tay phải không?”
“Đừng nói đến đại học ở Bắc Lâm, tôi học đại học ở Hàn Thành, bài tập vẽ tay do giáo viên giao hàng tuần đều là sao chép bản thảo của anh ấy.”
“Đừng nói bản thảo, tôi nhớ rằng lúc đó tôi mới vừa vào học, trên máy tính vừa mới cài đặt su (*), một số đàn anh khóa trên đã gửi cho chúng tôi gói cài đặt cắm kiện do Trần Kỵ làm, dường như là một vật gia truyền, lưu truyền từ đời này sang đời khác, nghe nói tất cả mô hình lắp ráp bên trong đều là do sếp này tự làm hết, thật không hổ là thần.”
(*) Su (Sketchup): phần mềm vẽ 3D.
Mấy cô gái cứ cô một câu tôi một câu cảm thán xong về năng lực, rất nhanh liền có người nhịn không được bắt đầu bàn tán về gương mặt của anh.
“Ngành kiến trúc này càng lớn tuổi càng nổi tiếng, nhưng anh ấy hình như mới hơn hai mươi mà anh ấy đã giỏi đến mức các giáo sư của trường chúng tôi đều sẵn lòng đến Phù Trầm làm việc.” Người phụ nữ chậc một tiếng: “Hơn nữa gương mặt đó! Buổi sáng phỏng vấn các cô nhìn kĩ chưa? Tuyệt vời, đặt vào dàn minh tinh là có thể tùy tiện chặt đẹp.”
Nói tới đây, khoé môi của các cô gái không khống chế được mà cong lên.
“Thật lòng mà nói, chỉ cần đưa khuôn mặt đó đến trước mặt tôi, yêu cầu tôi thức cả đêm tăng ca để vẽ, tôi đều cam tâm tình nguyện (*).”
(*) Cam tâm tình nguyện: một cách tự nguyện không chút miễn cưỡng, thường chỉ sự hi sinh nào đó.
Có người không quá đồng ý, lắc đầu: “Muốn mơ ước thì nên mơ ước lớn hơn một chút. Chúng ta thức cả đêm canh anh ấy ngủ, để anh ấy vẽ tranh thay cho chúng ta.”
“Vậy tại sao sếp lại nghĩ không thông mà làm cái vụ mua bán lỗ vốn này?”
Mấy người nhìn nhau rồi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chu Phù: …
Chu Phù dùng khăn giấy lau đi vết nước trên mặt xong, cô rửa sạch tay, vươn tay chuẩn bị rút một tờ giấy khác, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô gái bên cạnh.
Đối phương sửng sốt, tựa hồ đang đánh giá, một lúc sau mới hỏi: “Cô cũng là người đi phỏng vấn vừa rồi?”
Chu Phù gật đầu: “Ừm.”
“Tôi chỉ muốn nói rằng tôi có ấn tượng với khuôn mặt của cô, rất đẹp, nếu tôi là người phỏng vấn, tôi nhất định sẽ nhìn cô nhiều hơn.”
Chu Phù cụp mắt xuống, nhưng mà thực sự thì người phỏng vấn vừa rồi thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
“Chúng ta cùng đi ăn nhé?” Cô gái dường như rất quen thuộc.
Chu Phù không phản ứng kịp: “Hả?”
“Chúng ta vừa mới gặp nhau ở bên ngoài chờ phỏng vấn, dù sao cũng phải ăn cơm trưa, đi cùng nhau đi, nếu gặp mặt thì từ nay về sau chúng ta là đồng nghiệp.”
Chu Phù há to miệng, xấu hổ không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đồng ý.
Trong khi tìm kiếm một quán ăn dọc đường đi, Chu Phù không khỏi có chút lo lắng đề phòng.
Vị trí của công ty xây dựng Phù Trầm nằm ở trung tâm thành phố Bắc Lâm, là khu vực đắt đỏ nhất Bắc Lâm.
Bất kể là giá nhà hay giá cả.
Những người đi làm ở đây nhìn chung cũng có mức lương cao và chất lượng cuộc sống cao. Ngày thường họ thường ăn một bữa đơn giản theo ý muốn có thể dễ dàng tiêu tốn hàng trăm tệ.
Gần đây cô mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền để thuê một căn nhà, không có dư tiền để tiêu xài hoang phí như vậy.
Cô vốn định đi nửa đường sẽ bảo Lăng Lộ Vũ gọi điện thoại cho cô, nhân cơ hội đó lẻn đi, nào ngờ chưa đi được mấy bước, cô đã bị đám người kéo vào một quán mì và ngồi xuống.
May mắn thay, các cô gái đều là sinh viên mới ra trường, cũng là người eo hẹp tiền bạc, không quá xa xỉ như vậy nên muốn kiếm một quán ăn ở thời đại bây giờ thì khó có giá bình dân.
Chu Phù ngước mắt nhìn lên thực đơn trên tường.
Chỉ liếc mắt một cái, cô liền ngơ ngẩn.
Sau khi phản ứng lại, cô mới vô thức nhìn vào tấm biển có dòng chữ “Ăn vặt đặc sắc Kim Đường” được viết trên đó.
Khó trách khi thực đơn ở đây với quán ăn vặt lúc trước cô ăn ở cửa sau trường trung học Kim Đường giống nhau như vậy.
Mấy cô gái lần lượt gọi món cho mình, Chu Phù không ngần ngại gọi món giống như lần đầu tiên ở Kim Đường, đó là một bát mì không cay.
Chỉ là lúc trước gọi nó vì chưa ăn qua và tò mò, còn bây giờ là vì cô chỉ đủ tiền gọi món này thôi.
Trong khi chờ đợi bữa ăn, các cô gái vẫn không thể không nói về Trần Kỵ.
Có người cảm thán: “Hôm nay có thể vượt qua buổi phỏng vấn này thì tốt biết mấy, biết đâu sẽ có cơ hội phát triển mối tình công sở ngầm với bậc thầy.”
Ánh mắt Chu Phù ảm đạm, không lên tiếng.
“Chao ôi, các cô suy nghĩ nhiều rồi.” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao tựa hồ còn nắm giữ một ít tin tức khác: “Bậc thầy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, khi đó khoá của chúng tôi có một đàn anh khóa trên, tựa hồ là có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng của anh ấy. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã sớm có bạn gái và hình như cô ấy là thanh mai trúc mã.”
Người phụ nữ vừa dứt lời, chủ quán liền bưng ra mấy bát mì.
Bát mì trong vắt trước mặt Chu Phù, không có gì đáng ngạc nhiên khi nó được bao phủ bởi một lớp sa tế đỏ rực.
Vừa rồi cô đã quên nhắc chủ quán đừng bỏ vào.
Chỉ là vào lúc này, cô đang cầm cái thìa, những lời cô gái kia vừa nói bất giác vang lên quanh quẩn trong đầu cô “Trần Kỵ đã sớm có bạn gái.”
Cô bất giác siết chặt chiếc thìa, một lúc sau, cô vô cảm mà múc thìa mì đầy sa tế đưa lên miệng.
Dường như cô không cảm nhận được cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Các cô gái chia đũa xong, lại tiếp tục trò chuyện.
“Tôi nghe đàn anh lớp trên tôi nói rằng bậc thầy không chỉ đẹp trai mà còn chung thủy, đối xử với bạn gái rất tốt. Thời đại ngày nay, anh ấy còn để ảnh bạn gái trong ví và đi đâu cũng mang theo. Tôi còn nghe đàn anh lớp trên nói rằng hình như là ảnh chứng minh thư hai inch của một cô gái thời cấp hai, hơn nữa cô ấy còn ngây thơ như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.”
Cấp hai, lúc cô học cấp hai còn chưa quen biết Trần Kỵ, thì ra trước đó còn sớm hơn cô, anh đã có cô gái mình thích rồi sao.
Chu Phù cụp mắt xuống, như thể mất đi vị giác, cô không ngừng đút từng ngụm mì cay vào miệng.
Thật ra những năm gần đây, cô vẫn không thể nếm được đồ cay nhưng đôi tay của cô dường như không còn kiểm soát được nữa.
Dường như so với sự khó chịu trong lòng, vị cay trên miệng giống như chẳng thấm vào đâu.
Chu Phù vừa vùi đầu vào uống, vừa ngăn để không rơi nước mắt.
Thật lâu sau, các cô gái ngồi cùng bàn rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường của cô: “Sao cô lại khóc?”
“Là, là tình huống phỏng vấn không tốt lắm sao?”
Chu Phù lắc đầu một cách vô hồn: “Không có, mì cay quá.”
Chẳng qua là cay quá mà khóc thôi, cô không thấy khó chịu trong lòng một chút nào.
“Vậy cô đừng uống nữa, nếu không thì để chủ quán đổi cho cô bát khác nhé?”
“Không cần, không sao đâu.” Cô tùy ý lấy ra mấy tờ giấy, sau khi lau mặt liền nhìn xung quanh xin lỗi: “Các cô ăn đi, đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là không ăn được cay mà thôi.”
Mấy cô gái khẽ gật đầu, sau khi bỏ qua vấn đề, rất nhanh đã có người nói: “Này, sao tôi cảm thấy người đàn ông vừa bước ra khỏi quán giống như bậc thầy vậy.”
“Ai? Trần Kỵ?”
“Ừm, có cùng chiều cao, kiểu tóc và quần áo giống nhau, cách đi lại lười biếng, bóng lưng thoạt nhìn trông rất đẹp trai.” Cô gái liếm môi dưới.
“Cô đã bị sếp mê hoặc rồi phải không? Anh ấy giàu như vậy, anh ấy sẽ không đến quán ăn nhỏ này đâu.”
“Cũng đúng.”
Nhưng mà không lâu sau, chủ quán bưng một khay lớn tới đây, trên môi tươi cười, ngoại trừ một bát mì thịt bò không sa tế thì còn có mấy món ăn chẳng giống món mà quán ăn này có thể làm ra.
Chủ quán đi tới trước mặt Chu Phù, đưa bát mì thịt bò cho cô: “Cô gái nhỏ, vừa rồi tôi ở quầy thu ngân nhìn thấy cô bị cay quá, thật xin lỗi, nhất thời không để ý, tôi bỏ sa tế nhiều quá, có khó chịu không?”
Chu Phù vội xua tay: “Không sao, là do tôi ăn không được giỏi lắm.”
“Thấy cô cay đến khóc, thật sự xin lỗi, bát mì thịt bò này là đổi mới cho cô, còn những món khác coi như là đền cho cô, thử món mới đi, tôi không tính tiền, ăn với bạn bè đi.”
Chủ quán nói xong cũng không đợi Chu Phù gật đầu, giống như sợ cô từ chối, chuồn đi nhanh hơn ai hết.
Chu Phù cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bát mì thịt bò trước mặt, giọt nước mắt vừa mới kìm nén dường như lại trào ra.
Cô sửng sốt hồi lâu rồi cẩn thận cầm thìa lên nếm thử một ngụm.
Trong phút chốc, những giọt nước mắt không kiểm soát được mà rơi vào chiếc thìa.
Một giây sau, các cô gái ngồi ăn cùng bàn gần như đồng thời nhận được tin nhắn.
Mọi người sôi nổi bấm mở lên, sau đó có người bắt đầu than thở: “Ôi, phỏng vấn không đậu.”
“Tôi cũng không đậu, hỏi tôi mấy câu quy tắc phòng cháy chữa cháy tôi cũng không có trả lời được. Lúc ấy tôi cũng có chút cảm giác nguội lạnh.”
“Tôi cũng vậy, ai biết sẽ kiểm tra cái này đâu.”
Chu Phù húp một ngụm mì rồi từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, cô bấm mở tin nhắn, ba chữ “Chúc mừng bạn” xuất hiện trong tầm mắt.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô vẽ tranh, được không?
Chu Phù: Có chút động lòng.
- -----oOo------
Trong một năm qua, cuộc sống của Trần Kỵ trôi qua cô đơn lạnh lẽo.
Ban đầu anh nghĩ rằng Tết Nguyên Đán năm nay có thể sẽ không tầm thường hơn so với những năm trước, nhưng bây giờ xem ra cũng không có gì khác biệt.
Vào mùng một, bà nội Tô Tú Thanh được các con cháu khác lần lượt đưa đi chúc Tết.
Trần Kỵ vẫn lẻ loi một mình trông coi ngôi nhà trống, hút thuốc và uống rượu trong không khí tối tăm.
Chỉ có điều là địa điểm đã thay đổi một chút.
Mấy năm trước, anh đều ở bên ngôi nhà đã bị thiêu đốt một nửa, nhưng năm nay, anh lại ôm một thùng rượu, tuỳ tiện ngồi xuống dưới đất trước cửa phòng Chu Phù đã ở trong nửa năm mà chẳng phân biệt được ngày đêm.
Mùa đông ở đảo Kim Đường vẫn lạnh như mọi khi.
Dù trời lạnh thế nào, Trần Kỵ cũng vẫn mặc áo ngắn tay và áo khoác mỏng.
Theo cách nói của Chu Phù, nó giống như không mặc quần áo.
Dường như anh không cảm thấy lạnh.
Hay là bởi vì, trong lòng anh đã quá lạnh.
Chiếc áo len cao cổ màu đen Chu Phù tự tay đan mấy tháng nay, anh chỉ mặc có hai lần.
Vào đêm giao thừa đó, anh bị cô bắt mặc thử một lần và mặc lại vào ngày hôm sau, lúc anh đích thân đưa cô trở lại Bắc Lâm.
Sau khi từ Bắc Lâm trở về, anh liền vội vàng thay chiếc áo len, cẩn thận khoác túi chống bụi lên rồi treo vào tầng trong cùng của tủ quần áo.
Anh sợ sẽ làm bẩn nó, mặc hư mất.
Suy cho cùng tay nghề đan áo len kém như vậy, có lẽ cả đời này anh chỉ có một cái.
Anh thậm chí còn không muốn khoe khoang với đám người Lục Minh Bạc.
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không còn tiếng máy sấy tóc của Chu Phù, cũng không còn tiếng nhạc dương cầm nào truyền ra mà anh nghe không hiểu nữa.
Khi đến cô cũng không mang theo nhiều hành lý, sau này hầu hết đồ đạc đều do Trần Kỵ tự mua thêm từng chút một cho cô.
Khi cô rời đi, hầu như đều còn nguyên vẹn ở lại Kim Đường.
Ngay cả con gấu bông cao hơn một mét kia cũng được cô đặt ngay ngắn ở đầu giường.
Dường như cô chưa từng đến đây, càng giống như chưa rời đi.
Ngoài ra, khi trở lại Bắc Lâm, cô có thể có bất cứ thứ gì cô muốn.
Ngay cả anh trai khác cha khác mẹ có thể hầu hạ cô bất cứ lúc nào, giúp cô xử lý những chuyện rắc rối, đều nơi đây một người, chỗ đó một người, mỗi nơi một người phù hợp.
Về cơ bản thì không cần lo cô sẽ thiếu thốn gì, có thể chịu khổ ra sao.
Trần Kỵ tự giễu mà nhếch môi, cũng rất tốt, đổi người khác để giày vò, anh đỡ phải quan tâm.
Chỉ là cô gái nhỏ này thật sự là đồ vong ơn bội nghĩa (*), nói không cho liên lạc thì cô thật sự không gọi một cuộc điện thoại nào.
(*) Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa.
Khi anh gọi qua, vậy mà đã thành một số điện thoại không tồn tại.
Anh kiên quyết thử thêm cơ hội, ngay cả tiền điện thoại cũng không có cách nào nạp vào cho cô.
Thật sự đau lòng vô ích.
**
Lối vào nhà vệ sinh của công ty xây dựng Phù Trầm.
Chu Phù cầm điện thoại, trốn bên cạnh một bồn hoa cao bằng cả người và ngồi xổm xuống một cách yếu ớt dọc theo góc tường.
Trong những năm qua, cô đã vô số lần tưởng tượng xem mình sẽ dùng biểu cảm và giọng điệu nào để chào hỏi Trần Kỵ khi gặp lại anh.
Nhưng cô đã bỏ qua khả năng là anh đã quên mình rồi.
Có thể đó không phải là thiếu sót mà chỉ là sự tự lừa mình dối người và không muốn đưa ra giả định như vậy.
Nước mắt không tự giác được cứ thế chậm rãi tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình điện thoại.
Đôi mắt hạnh (*) tròn mất đi vẻ long lanh, hoang mang lại trống rỗng.
(*) Mắt hạnh hay hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân. [Xuất xứ] trong “Bình Quỷ Truyện” hồi 3 chép: “May mắn thay, thấy được lông mày và mắt hạnh nhỏ nhắn này, môi hồng răng trắng, động lòng người khắp nơi “.
Giao diện trò chuyện của Lăng Lộ Vũ vẫn đang được làm mới liên tục.
【 Làm sao có thể quên cậu? Các cậu đã sớm chiều ở bên nhau trong nửa năm mà.】
【 Hơn nữa lúc đó đều đang học cấp ba, cũng không phải một đứa trẻ ba tuổi không nhớ gì cả.】
Lăng Lộ Vũ không hiểu: 【 Lúc trước không phải anh ấy vô cùng quan tâm đến cậu sao? Làm sao có thể nói quên là quên hết chứ, mà ngay cả người bình thường cũng không thể trở thành người không có một chút ấn tượng đúng không?】
Chu Phù hít sâu một hơi, cô không dám nhớ lại vừa rồi Trần Kỵ nói một câu “Xin lỗi” với mình. Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa xa cách: 【 Đã lâu không gặp, tớ và anh ấy.】
Chu Phù tùy ý giơ tay lau nước mắt: 【 Cậu còn nhớ rõ năm lớp mười ngồi cùng bàn với ai không?】
Đối phương im lặng hồi lâu, có lẽ là đang nhớ lại, mấy phút sau mới trả lời: 【…Hình như là một người mập mạp học không giỏi, nhưng tớ thực sự không thể nhớ khuôn mặt của cậu ta trông như thế nào…Cũng không có ấn tượng gì về tên.】
Lăng Lộ Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: 【 Nhưng đây không phải là vì tớ không có tình cảm với người ta sao? Nếu cậu ta là một anh chàng đẹp trai, tớ chắc chắn sẽ nhớ rõ những nốt ruồi trên cơ bụng của cậu ta.】
Chu Phù: …
【 Nhưng cậu thì khác cục cưng à, cậu thò gương mặt này ra ngoài thì ai có thể quên? Mà ngay cả khi cậu chơi dương cầm trong một bữa tiệc đêm của trường trung học tư thục vài năm trước. Chỉ trong vài phút cho đến bây giờ, trên tường tỏ tình của trường, còn có người yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên vào năm đó đang tìm kiếm thông tin liên lạc của cậu đấy.】
【 Huống chi, Trần Kỵ đó, lúc trước đối với cậu tốt như vậy…】
Chu Phù cắn môi, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: 【 Bởi vì, mẹ tớ đã giúp đỡ gia đình anh ấy trong lúc khó khăn nhất khi mẹ anh ấy mang thai anh ấy, sau này khi tớ đến nhà anh ấy, có thể không hiểu sao lại có một loại ý thức trách nhiệm nên mới đối tốt với tớ như vậy.】
Cũng bởi vậy, năm đó mẹ của cô mới dám đột ngột đưa cô lẻ loi đến Kim Đường trong hoàn cảnh như vậy.
Chỉ với vài lời, Chu Phù đã phá bỏ mọi ý tưởng an ủi của Lăng Lộ Vũ.
Cô ấy nhất thời không nghĩ ra khả năng nào khác, chỉ có thể yếu ớt hỏi: 【 Sao…lâu như vậy mà không liên lạc với nhau?】
【 Khi chia tay, không phải anh ấy còn đưa cậu lên thuyền sao?】
Chu Phù cố gắng kìm nước mắt, sụt sịt: 【Trong lúc đó…đã xảy ra một chuyện, có lẽ nhất thời tớ cũng không thể giải thích rõ ràng, cho nên hôm khác lại nói với cậu. Lát nữa tớ còn phải đến chỗ bạn cùng phòng xem phòng trọ.】
【 Ờ ờ, được thôi, vậy cậu chú ý an toàn, nếu cần có thể nhờ tớ đi cùng, đừng tự đi một mình.】
【 Ừm.】
Thật lâu sau, Chu Phù đứng dậy từ sau bồn hoa cao lớn, bởi vì vừa rồi ngồi xổm quá lâu nên khi đứng dậy, hai chân cô có chút tê dại, thậm chí trước mắt đều mờ đi.
Cô vịn vào bồn bên cạnh, nhắm mắt lại một lúc lâu, sau đó không biết có phải mình bị hoa mắt mà sinh ra ảo giác hay không, không hiểu sao cô ngửi thấy một mùi gỗ trộn với thuốc lá quen thuộc.
Chu Phù mở mắt ra theo bản năng, khi có thể nhìn rõ ràng mọi vật trước mắt, toàn bộ hành lang trống rỗng, không có một bóng người.
Quả nhiên vừa rồi hẳn là ảo giác của cô.
Cô đi vào nhà vệ sinh một lần nữa, đi đến bồn rửa tay lần nữa và rửa mặt bằng nước lạnh nhiều lần.
Trong lúc đó, một số cô gái từ nhà vệ sinh bên cạnh bước ra, một trước một sau, tất cả đều đến bồn rửa tay.
Chu Phù nhường đường sang một bên theo bản năng, tiếp tục chuyện của mình.
Sau khi dùng khăn giấy lau sạch vết nước quanh mắt và mở mắt ra, Chu Phù mới nhận ra rằng những cô gái xung quanh dường như cũng đã tham gia vào cuộc phỏng vấn với cô vừa rồi.
Một vài người trong số họ, Chu Phù đã gặp một lần trong khi chờ đợi.
Có mấy người đang trang điểm lại, chủ đề tự nhiên chuyển sang Trần Kỵ, người đã thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ trong cuộc phỏng vấn vừa rồi.
Từ trước đến nay anh đều như vậy, dù lúc trước ở Kim Đường hay sau này ở Bắc Lâm, đi đến đâu anh cũng luôn trở thành tâm điểm bàn luận sôi nổi của mọi người.
“Này, người mới phỏng vấn chúng ta vừa rồi, người trẻ tuổi nhất chính là sếp của công ty chúng ta, các cô có biết không?”
“Đương nhiên, trong nhóm người kiến trúc Bắc Lâm, ai chưa từng nghe nói về Trần Kỵ chứ?” Người phụ nữ tô son xong, tao nhã đóng nắp lại: “Ngay cả giáo sư già ở trường chúng tôi cũng phải dùng thiết kế của anh ấy làm sách giáo khoa để phân tích trong các khóa học chuyên nghiệp. Ở đại học Bắc Lâm, có lẽ không có ai chưa từng tải bức tranh của anh ấy về làm tranh thực hành vẽ tay phải không?”
“Đừng nói đến đại học ở Bắc Lâm, tôi học đại học ở Hàn Thành, bài tập vẽ tay do giáo viên giao hàng tuần đều là sao chép bản thảo của anh ấy.”
“Đừng nói bản thảo, tôi nhớ rằng lúc đó tôi mới vừa vào học, trên máy tính vừa mới cài đặt su (*), một số đàn anh khóa trên đã gửi cho chúng tôi gói cài đặt cắm kiện do Trần Kỵ làm, dường như là một vật gia truyền, lưu truyền từ đời này sang đời khác, nghe nói tất cả mô hình lắp ráp bên trong đều là do sếp này tự làm hết, thật không hổ là thần.”
(*) Su (Sketchup): phần mềm vẽ 3D.
Mấy cô gái cứ cô một câu tôi một câu cảm thán xong về năng lực, rất nhanh liền có người nhịn không được bắt đầu bàn tán về gương mặt của anh.
“Ngành kiến trúc này càng lớn tuổi càng nổi tiếng, nhưng anh ấy hình như mới hơn hai mươi mà anh ấy đã giỏi đến mức các giáo sư của trường chúng tôi đều sẵn lòng đến Phù Trầm làm việc.” Người phụ nữ chậc một tiếng: “Hơn nữa gương mặt đó! Buổi sáng phỏng vấn các cô nhìn kĩ chưa? Tuyệt vời, đặt vào dàn minh tinh là có thể tùy tiện chặt đẹp.”
Nói tới đây, khoé môi của các cô gái không khống chế được mà cong lên.
“Thật lòng mà nói, chỉ cần đưa khuôn mặt đó đến trước mặt tôi, yêu cầu tôi thức cả đêm tăng ca để vẽ, tôi đều cam tâm tình nguyện (*).”
(*) Cam tâm tình nguyện: một cách tự nguyện không chút miễn cưỡng, thường chỉ sự hi sinh nào đó.
Có người không quá đồng ý, lắc đầu: “Muốn mơ ước thì nên mơ ước lớn hơn một chút. Chúng ta thức cả đêm canh anh ấy ngủ, để anh ấy vẽ tranh thay cho chúng ta.”
“Vậy tại sao sếp lại nghĩ không thông mà làm cái vụ mua bán lỗ vốn này?”
Mấy người nhìn nhau rồi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chu Phù: …
Chu Phù dùng khăn giấy lau đi vết nước trên mặt xong, cô rửa sạch tay, vươn tay chuẩn bị rút một tờ giấy khác, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô gái bên cạnh.
Đối phương sửng sốt, tựa hồ đang đánh giá, một lúc sau mới hỏi: “Cô cũng là người đi phỏng vấn vừa rồi?”
Chu Phù gật đầu: “Ừm.”
“Tôi chỉ muốn nói rằng tôi có ấn tượng với khuôn mặt của cô, rất đẹp, nếu tôi là người phỏng vấn, tôi nhất định sẽ nhìn cô nhiều hơn.”
Chu Phù cụp mắt xuống, nhưng mà thực sự thì người phỏng vấn vừa rồi thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
“Chúng ta cùng đi ăn nhé?” Cô gái dường như rất quen thuộc.
Chu Phù không phản ứng kịp: “Hả?”
“Chúng ta vừa mới gặp nhau ở bên ngoài chờ phỏng vấn, dù sao cũng phải ăn cơm trưa, đi cùng nhau đi, nếu gặp mặt thì từ nay về sau chúng ta là đồng nghiệp.”
Chu Phù há to miệng, xấu hổ không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đồng ý.
Trong khi tìm kiếm một quán ăn dọc đường đi, Chu Phù không khỏi có chút lo lắng đề phòng.
Vị trí của công ty xây dựng Phù Trầm nằm ở trung tâm thành phố Bắc Lâm, là khu vực đắt đỏ nhất Bắc Lâm.
Bất kể là giá nhà hay giá cả.
Những người đi làm ở đây nhìn chung cũng có mức lương cao và chất lượng cuộc sống cao. Ngày thường họ thường ăn một bữa đơn giản theo ý muốn có thể dễ dàng tiêu tốn hàng trăm tệ.
Gần đây cô mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền để thuê một căn nhà, không có dư tiền để tiêu xài hoang phí như vậy.
Cô vốn định đi nửa đường sẽ bảo Lăng Lộ Vũ gọi điện thoại cho cô, nhân cơ hội đó lẻn đi, nào ngờ chưa đi được mấy bước, cô đã bị đám người kéo vào một quán mì và ngồi xuống.
May mắn thay, các cô gái đều là sinh viên mới ra trường, cũng là người eo hẹp tiền bạc, không quá xa xỉ như vậy nên muốn kiếm một quán ăn ở thời đại bây giờ thì khó có giá bình dân.
Chu Phù ngước mắt nhìn lên thực đơn trên tường.
Chỉ liếc mắt một cái, cô liền ngơ ngẩn.
Sau khi phản ứng lại, cô mới vô thức nhìn vào tấm biển có dòng chữ “Ăn vặt đặc sắc Kim Đường” được viết trên đó.
Khó trách khi thực đơn ở đây với quán ăn vặt lúc trước cô ăn ở cửa sau trường trung học Kim Đường giống nhau như vậy.
Mấy cô gái lần lượt gọi món cho mình, Chu Phù không ngần ngại gọi món giống như lần đầu tiên ở Kim Đường, đó là một bát mì không cay.
Chỉ là lúc trước gọi nó vì chưa ăn qua và tò mò, còn bây giờ là vì cô chỉ đủ tiền gọi món này thôi.
Trong khi chờ đợi bữa ăn, các cô gái vẫn không thể không nói về Trần Kỵ.
Có người cảm thán: “Hôm nay có thể vượt qua buổi phỏng vấn này thì tốt biết mấy, biết đâu sẽ có cơ hội phát triển mối tình công sở ngầm với bậc thầy.”
Ánh mắt Chu Phù ảm đạm, không lên tiếng.
“Chao ôi, các cô suy nghĩ nhiều rồi.” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao tựa hồ còn nắm giữ một ít tin tức khác: “Bậc thầy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, khi đó khoá của chúng tôi có một đàn anh khóa trên, tựa hồ là có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng của anh ấy. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã sớm có bạn gái và hình như cô ấy là thanh mai trúc mã.”
Người phụ nữ vừa dứt lời, chủ quán liền bưng ra mấy bát mì.
Bát mì trong vắt trước mặt Chu Phù, không có gì đáng ngạc nhiên khi nó được bao phủ bởi một lớp sa tế đỏ rực.
Vừa rồi cô đã quên nhắc chủ quán đừng bỏ vào.
Chỉ là vào lúc này, cô đang cầm cái thìa, những lời cô gái kia vừa nói bất giác vang lên quanh quẩn trong đầu cô “Trần Kỵ đã sớm có bạn gái.”
Cô bất giác siết chặt chiếc thìa, một lúc sau, cô vô cảm mà múc thìa mì đầy sa tế đưa lên miệng.
Dường như cô không cảm nhận được cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Các cô gái chia đũa xong, lại tiếp tục trò chuyện.
“Tôi nghe đàn anh lớp trên tôi nói rằng bậc thầy không chỉ đẹp trai mà còn chung thủy, đối xử với bạn gái rất tốt. Thời đại ngày nay, anh ấy còn để ảnh bạn gái trong ví và đi đâu cũng mang theo. Tôi còn nghe đàn anh lớp trên nói rằng hình như là ảnh chứng minh thư hai inch của một cô gái thời cấp hai, hơn nữa cô ấy còn ngây thơ như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.”
Cấp hai, lúc cô học cấp hai còn chưa quen biết Trần Kỵ, thì ra trước đó còn sớm hơn cô, anh đã có cô gái mình thích rồi sao.
Chu Phù cụp mắt xuống, như thể mất đi vị giác, cô không ngừng đút từng ngụm mì cay vào miệng.
Thật ra những năm gần đây, cô vẫn không thể nếm được đồ cay nhưng đôi tay của cô dường như không còn kiểm soát được nữa.
Dường như so với sự khó chịu trong lòng, vị cay trên miệng giống như chẳng thấm vào đâu.
Chu Phù vừa vùi đầu vào uống, vừa ngăn để không rơi nước mắt.
Thật lâu sau, các cô gái ngồi cùng bàn rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường của cô: “Sao cô lại khóc?”
“Là, là tình huống phỏng vấn không tốt lắm sao?”
Chu Phù lắc đầu một cách vô hồn: “Không có, mì cay quá.”
Chẳng qua là cay quá mà khóc thôi, cô không thấy khó chịu trong lòng một chút nào.
“Vậy cô đừng uống nữa, nếu không thì để chủ quán đổi cho cô bát khác nhé?”
“Không cần, không sao đâu.” Cô tùy ý lấy ra mấy tờ giấy, sau khi lau mặt liền nhìn xung quanh xin lỗi: “Các cô ăn đi, đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là không ăn được cay mà thôi.”
Mấy cô gái khẽ gật đầu, sau khi bỏ qua vấn đề, rất nhanh đã có người nói: “Này, sao tôi cảm thấy người đàn ông vừa bước ra khỏi quán giống như bậc thầy vậy.”
“Ai? Trần Kỵ?”
“Ừm, có cùng chiều cao, kiểu tóc và quần áo giống nhau, cách đi lại lười biếng, bóng lưng thoạt nhìn trông rất đẹp trai.” Cô gái liếm môi dưới.
“Cô đã bị sếp mê hoặc rồi phải không? Anh ấy giàu như vậy, anh ấy sẽ không đến quán ăn nhỏ này đâu.”
“Cũng đúng.”
Nhưng mà không lâu sau, chủ quán bưng một khay lớn tới đây, trên môi tươi cười, ngoại trừ một bát mì thịt bò không sa tế thì còn có mấy món ăn chẳng giống món mà quán ăn này có thể làm ra.
Chủ quán đi tới trước mặt Chu Phù, đưa bát mì thịt bò cho cô: “Cô gái nhỏ, vừa rồi tôi ở quầy thu ngân nhìn thấy cô bị cay quá, thật xin lỗi, nhất thời không để ý, tôi bỏ sa tế nhiều quá, có khó chịu không?”
Chu Phù vội xua tay: “Không sao, là do tôi ăn không được giỏi lắm.”
“Thấy cô cay đến khóc, thật sự xin lỗi, bát mì thịt bò này là đổi mới cho cô, còn những món khác coi như là đền cho cô, thử món mới đi, tôi không tính tiền, ăn với bạn bè đi.”
Chủ quán nói xong cũng không đợi Chu Phù gật đầu, giống như sợ cô từ chối, chuồn đi nhanh hơn ai hết.
Chu Phù cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bát mì thịt bò trước mặt, giọt nước mắt vừa mới kìm nén dường như lại trào ra.
Cô sửng sốt hồi lâu rồi cẩn thận cầm thìa lên nếm thử một ngụm.
Trong phút chốc, những giọt nước mắt không kiểm soát được mà rơi vào chiếc thìa.
Một giây sau, các cô gái ngồi ăn cùng bàn gần như đồng thời nhận được tin nhắn.
Mọi người sôi nổi bấm mở lên, sau đó có người bắt đầu than thở: “Ôi, phỏng vấn không đậu.”
“Tôi cũng không đậu, hỏi tôi mấy câu quy tắc phòng cháy chữa cháy tôi cũng không có trả lời được. Lúc ấy tôi cũng có chút cảm giác nguội lạnh.”
“Tôi cũng vậy, ai biết sẽ kiểm tra cái này đâu.”
Chu Phù húp một ngụm mì rồi từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, cô bấm mở tin nhắn, ba chữ “Chúc mừng bạn” xuất hiện trong tầm mắt.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô vẽ tranh, được không?
Chu Phù: Có chút động lòng.
- -----oOo------