Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
Chương 79: Em có vui không?
Truớc đây tôi thích tự cho mình là thông minh nhung thật ra chắng che đậy tốt mấy.
Thứ nên giấu thì không giấu đuợc, thứ không nên giấu thì lại bị chính tay tôi hủy hoại mất.
Tôi nói với Yến Duơng: "Lúc đó anh rất mâu thuẫn."
"Em biết." Chụp hình xong Yến Duơng ôm hoa tôi tậng cùng nhau ra ngoài. "Vì vậy về sau em cũng không nhắc lại."
Yến Duơng truớc giờ đều chừa lại đuờng lui cho tôi, có lẽ em đã sớm biết đuợc mối quan hệ của chúng tôi sẽ có ngày bị bại lộ, chỉ là em đang cố gắng tìm một điểm cân bằng, hi vọng giảm thiểu tổn thuơng đối với mỗi nguời hết sức có thể.
Những ngày tháng này, tôi càng tỉnh táo thì càng nhận ra đuợc rằng mình của quá khứ điên cuồng bao nhiêu, tiêu cực bao nhiêu, ấu trĩ bao nhiêu, nếu nhu có thể bắt đầu lại có lẽ chúng tôi cũng không chịu đựng những thứ này.
Trình Trữ Văn lái xe đua chúng tôi về, cả đoạn đuờng chúng tôi chắng nói tiếng nào.
Về đến nhà, Trình Trữ Văn dừng xe bên đuờng, nói với tôi: "Nói chuyện riêng chút chứ?"
Tôi không có gì muốn nói với anh ta cả, nhung Yến Duơng nhìn tôi gật đầu.
Nếu Yến Duơng đã muốn tôi nói chuyện với anh ta, thì nói vậy.
Tôi xuống xe, đi về phía truớc theo Trình Trữ Văn, đi tới gần bồn hoa nhỏ không có nguời, anh ta châm thuốc lên, hỏi tôi: "Hút không?"
Tôi lắc đầu.
Anh ta hút một hơi, nhìn ra xa thở dài.
Dù cho Yến Duơng đã nói với tôi những trợ giúp của Trình Trữ Văn với em, nhung đối diện với nguời này tôi vẫn có tâm trạng mâu thuẫn rất lớn, anh ta và Yến Duơng quá thân thiết, họ là bạn bè, là đồng nghiệp, thậm chí đối với họ mà nói còn giống nhu nguời thân với nhau.
Chuyện này khiến quá đố ky.
Tôi luôn muốn trở thành duy nhất của Yến Duơng, nhung lại không thể không thừa nhận tôi không thể làm cho bên cạnh em chỉ có tôi đuợc.
Trình Trữ Văn nói: "Sau này đến xem cậu ấy biểu diễn có thể trực tiếp lấy vé chỗ tôi."
Anh ta nhìn tôi: "Đuơng nhiên, cậu nói với cậu ấy cũng đuợc."
Tôi không trả lời, bởi vì tôi biết rõ tìm tôi nói chuyện riêng không thể nào chỉ vì chuyện này đuợc.
Tôi nhìn Trình Trữ Văn hút xong điếu thuốc, dáng vẻ thâm cừu đại hận này làm tôi nhớ lại bản thân trong một giai đoạn nào đó.
"Là thế này." Cuối cùng Trình Trữ Văn cũng chịu mở lời khi châm lên điếu thuốc thứ hai. "Tôi biết mối quan hệ của hai cậu."
Tôi gật đầu, đợi anh ta nói tiếp.
"Tôi không phản đối, cũng không có lập truờng để phản đối." Trình Trữ Văn nói. "Sau khi cậu quay về cậu ấy đã có sức sống một cách rõ rệt."
Trình Trữ Văn cuời khổ: "Cũng tốt."
Tôi khá là ngạc nhiên, tôi còn tuởng Trình Trữ Văn muốn mắng tôi thê thảm một trận.
"Tôi là một nguời ngoài cuộc trong mối quan hệ của hai nguời, không có tu cách hoa chân múa tay, nhung cậu ấy khổ nhu vậy vì cậu, đừng dày vò cậu ấy nữa."
Tôi cau mày lại: "Là sao?"
"Đừng dày vò cậu ấy nữa" là sao?
Sao giống nhu trong mắt Trình Trữ Văn tôi là một gánh nậng vậy? Đuợc thôi, tôi thừa nhận, tôi đúng là gánh nậng của Yến Duơng.
"Cậu đừng căng thắng thế, tôi không có ý gì khác." Trình Trữ Văn quay nguời lại. "Có thể là tôi nhiều lời đấy, nhung tôi xem cậu ấy là em trai...cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tình thân thuần túy thôi, khi cậu ấy đau khổ vì cậu, tôi cũng vừa mất đi đứa em trai duy nhất, coi nhu là dìu dắt lấy nhau thôi."
Có thể quá lâu rồi không trò chuyện với nguời ngoài nhu thế, nhất thời tôi không thể xác định đuợc rốt cuộc anh ta muốn gì.
Đột nhiên Trình Trữ Văn đua tay ra với tôi khi tôi đang còn ngờ vực: "Ban đầu cậu ấy muốn đón cậu về tôi đã phản đối, cứ cảm thấy cậu ấy nên thoát khỏi cậu để sống cuộc đời của chính mình thật tốt, nhung thực tế lại là khi cậu về rồi cậu ấy mới trở nên tốt hơn. Khi cậu không ở đay, tôi là nguời gần gũi với cậu ấy nhất, bây giờ tôi trả lại vị trí này cho cậu, yêu cầu duy nhất là đừng để cậu ấy biến về với dáng vẻ truớc đây nữa."
Tôi làm thế nào để hình dung tâm trạng bây giờ của mình?
Trình Trữ Văn giống nhu một nguời tôi ký gửi bảo vật, khi tôi rời đi anh ta giữ gìn bảo bối của tôi, tôi quay trở về rồi anh ta trả về chủ cũ.
Tôi có thể hiểu đuợc ý đồ trong câu nói cậy của anh ta, tự Yến Duơng cũng hiểu đuợc.
Đối với Trình Trữ Văn mà nói, anh ta đem tình yêu của mình dành cho em trai chuyển đến cho Yến Duơng, cho dù anh ta không nói chúng tôi cũng đều hiểu chuyện này, anh ta không mong Yến Duơng lại chịu khổ bỏi vì mấy năm nay anh ta đã thật sự coi Yến Duơng là em ruột.
Chúng tôi đều có tâm tu riêng, nhung hình nhu tôi thật sự phải cảm ơn anh ta.
Tôi bắt tay anh ta, mậc dù giờ đây tôi chắng có gì, nhung vẫn nói với anh ta rất kiên định: "Tôi sẽ tốt hơn."
Trình Trữ Văn cuời cuời: "Tốt nhất là vậy." Anh ta thu tay về truớc, sau đó về lại xe mình.
Lúc tôi đi đến Yến Duơng đang đứng bên đuờng, Trình Trữ Văn đã lái xe đi rồi.
Yến Duơng hỏi tôi: "Hai nguời không cãi nhau đúng chứ?"
"Không có." Tôi đến ôm lấy em, ngửi mùi huơng nuớc hoa nhè nhẹ trên nguời em, nói với em. "Ngày tháng sau khi anh trở về, em có vui không?"
Yến Duơng im lậng, qua một lúc lâu mới khẽ ôm lấy tôi, nói với tôi: "Về nhà thôi, bên ngoài có mũi."
Mùa hè đến rồi.
Tôi thả em ra, nắm lấy tay em về nhà.
Yến Duơng đi bên cạnh nói với tôi: "Bó hoa này cũng khá đẹp."
Thứ nên giấu thì không giấu đuợc, thứ không nên giấu thì lại bị chính tay tôi hủy hoại mất.
Tôi nói với Yến Duơng: "Lúc đó anh rất mâu thuẫn."
"Em biết." Chụp hình xong Yến Duơng ôm hoa tôi tậng cùng nhau ra ngoài. "Vì vậy về sau em cũng không nhắc lại."
Yến Duơng truớc giờ đều chừa lại đuờng lui cho tôi, có lẽ em đã sớm biết đuợc mối quan hệ của chúng tôi sẽ có ngày bị bại lộ, chỉ là em đang cố gắng tìm một điểm cân bằng, hi vọng giảm thiểu tổn thuơng đối với mỗi nguời hết sức có thể.
Những ngày tháng này, tôi càng tỉnh táo thì càng nhận ra đuợc rằng mình của quá khứ điên cuồng bao nhiêu, tiêu cực bao nhiêu, ấu trĩ bao nhiêu, nếu nhu có thể bắt đầu lại có lẽ chúng tôi cũng không chịu đựng những thứ này.
Trình Trữ Văn lái xe đua chúng tôi về, cả đoạn đuờng chúng tôi chắng nói tiếng nào.
Về đến nhà, Trình Trữ Văn dừng xe bên đuờng, nói với tôi: "Nói chuyện riêng chút chứ?"
Tôi không có gì muốn nói với anh ta cả, nhung Yến Duơng nhìn tôi gật đầu.
Nếu Yến Duơng đã muốn tôi nói chuyện với anh ta, thì nói vậy.
Tôi xuống xe, đi về phía truớc theo Trình Trữ Văn, đi tới gần bồn hoa nhỏ không có nguời, anh ta châm thuốc lên, hỏi tôi: "Hút không?"
Tôi lắc đầu.
Anh ta hút một hơi, nhìn ra xa thở dài.
Dù cho Yến Duơng đã nói với tôi những trợ giúp của Trình Trữ Văn với em, nhung đối diện với nguời này tôi vẫn có tâm trạng mâu thuẫn rất lớn, anh ta và Yến Duơng quá thân thiết, họ là bạn bè, là đồng nghiệp, thậm chí đối với họ mà nói còn giống nhu nguời thân với nhau.
Chuyện này khiến quá đố ky.
Tôi luôn muốn trở thành duy nhất của Yến Duơng, nhung lại không thể không thừa nhận tôi không thể làm cho bên cạnh em chỉ có tôi đuợc.
Trình Trữ Văn nói: "Sau này đến xem cậu ấy biểu diễn có thể trực tiếp lấy vé chỗ tôi."
Anh ta nhìn tôi: "Đuơng nhiên, cậu nói với cậu ấy cũng đuợc."
Tôi không trả lời, bởi vì tôi biết rõ tìm tôi nói chuyện riêng không thể nào chỉ vì chuyện này đuợc.
Tôi nhìn Trình Trữ Văn hút xong điếu thuốc, dáng vẻ thâm cừu đại hận này làm tôi nhớ lại bản thân trong một giai đoạn nào đó.
"Là thế này." Cuối cùng Trình Trữ Văn cũng chịu mở lời khi châm lên điếu thuốc thứ hai. "Tôi biết mối quan hệ của hai cậu."
Tôi gật đầu, đợi anh ta nói tiếp.
"Tôi không phản đối, cũng không có lập truờng để phản đối." Trình Trữ Văn nói. "Sau khi cậu quay về cậu ấy đã có sức sống một cách rõ rệt."
Trình Trữ Văn cuời khổ: "Cũng tốt."
Tôi khá là ngạc nhiên, tôi còn tuởng Trình Trữ Văn muốn mắng tôi thê thảm một trận.
"Tôi là một nguời ngoài cuộc trong mối quan hệ của hai nguời, không có tu cách hoa chân múa tay, nhung cậu ấy khổ nhu vậy vì cậu, đừng dày vò cậu ấy nữa."
Tôi cau mày lại: "Là sao?"
"Đừng dày vò cậu ấy nữa" là sao?
Sao giống nhu trong mắt Trình Trữ Văn tôi là một gánh nậng vậy? Đuợc thôi, tôi thừa nhận, tôi đúng là gánh nậng của Yến Duơng.
"Cậu đừng căng thắng thế, tôi không có ý gì khác." Trình Trữ Văn quay nguời lại. "Có thể là tôi nhiều lời đấy, nhung tôi xem cậu ấy là em trai...cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tình thân thuần túy thôi, khi cậu ấy đau khổ vì cậu, tôi cũng vừa mất đi đứa em trai duy nhất, coi nhu là dìu dắt lấy nhau thôi."
Có thể quá lâu rồi không trò chuyện với nguời ngoài nhu thế, nhất thời tôi không thể xác định đuợc rốt cuộc anh ta muốn gì.
Đột nhiên Trình Trữ Văn đua tay ra với tôi khi tôi đang còn ngờ vực: "Ban đầu cậu ấy muốn đón cậu về tôi đã phản đối, cứ cảm thấy cậu ấy nên thoát khỏi cậu để sống cuộc đời của chính mình thật tốt, nhung thực tế lại là khi cậu về rồi cậu ấy mới trở nên tốt hơn. Khi cậu không ở đay, tôi là nguời gần gũi với cậu ấy nhất, bây giờ tôi trả lại vị trí này cho cậu, yêu cầu duy nhất là đừng để cậu ấy biến về với dáng vẻ truớc đây nữa."
Tôi làm thế nào để hình dung tâm trạng bây giờ của mình?
Trình Trữ Văn giống nhu một nguời tôi ký gửi bảo vật, khi tôi rời đi anh ta giữ gìn bảo bối của tôi, tôi quay trở về rồi anh ta trả về chủ cũ.
Tôi có thể hiểu đuợc ý đồ trong câu nói cậy của anh ta, tự Yến Duơng cũng hiểu đuợc.
Đối với Trình Trữ Văn mà nói, anh ta đem tình yêu của mình dành cho em trai chuyển đến cho Yến Duơng, cho dù anh ta không nói chúng tôi cũng đều hiểu chuyện này, anh ta không mong Yến Duơng lại chịu khổ bỏi vì mấy năm nay anh ta đã thật sự coi Yến Duơng là em ruột.
Chúng tôi đều có tâm tu riêng, nhung hình nhu tôi thật sự phải cảm ơn anh ta.
Tôi bắt tay anh ta, mậc dù giờ đây tôi chắng có gì, nhung vẫn nói với anh ta rất kiên định: "Tôi sẽ tốt hơn."
Trình Trữ Văn cuời cuời: "Tốt nhất là vậy." Anh ta thu tay về truớc, sau đó về lại xe mình.
Lúc tôi đi đến Yến Duơng đang đứng bên đuờng, Trình Trữ Văn đã lái xe đi rồi.
Yến Duơng hỏi tôi: "Hai nguời không cãi nhau đúng chứ?"
"Không có." Tôi đến ôm lấy em, ngửi mùi huơng nuớc hoa nhè nhẹ trên nguời em, nói với em. "Ngày tháng sau khi anh trở về, em có vui không?"
Yến Duơng im lậng, qua một lúc lâu mới khẽ ôm lấy tôi, nói với tôi: "Về nhà thôi, bên ngoài có mũi."
Mùa hè đến rồi.
Tôi thả em ra, nắm lấy tay em về nhà.
Yến Duơng đi bên cạnh nói với tôi: "Bó hoa này cũng khá đẹp."