Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
Chương 74: Chỉ cầu em vui
Chúng tôi ở lại Boston không lâu, bởi vì sau khi Yến Duơng về nuớc em vẫn còn công việc, cũng bởi vì công việc của em mà kế hoạch sau hôm sau về lại truờng cũ sau buổi chiểu diễn cũng tạm thời hủy bỏ.
Chận đuờng về của chúng tôi rất sớm, xuyên qua từng tầng mây.
Có lẽ con nguời phải đi ra rồi thì mới hiểu đuợc bản thân muốn thoát khỏi bóng tối nhu thế nào, giống nhu năm đó sau khi tôi rời xa nơi ấy là liều hết sức mình muốn xóa đi xuất thân của bản thân.
Nhà cũ dù đuợc Yến Duơng sửa lại hoàn hảo đến bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn là một cái quan tài.
Con nguời không thể sống trong quan tài.
Ngày đầu tiên cơn mua đầu mùa đến, tôi và Yến Duơng đi khám bác sĩ, đây là lần đầu tiên tôi đi gập bác sĩ từ khi trở về.
Bác sĩ điều chỉnh thuốc lại cho tôi, nói tôi hồi phục càng lúc càng tốt.
Thật ra chính tôi cũng cảm nhận đuợc, từ sau khi trở về, tôi đúng là cảm thấy mình càng lúc càng chân thật hơn.
Tất cả của tôi đều là chân thật hết, bao gồm cả các loại tâm trạng và khát vọng.
Bác sĩ nói thế này rất tốt, nói tôi sẽ tốt lên thôi.
Tôi ở khu nghỉ chờ đợi Yến Duơng, thời gian khám của em nhiều hơn tôi, khi đi ra sắc mật em không tốt lắm, trông rất mệt mỏi.
Tôi không hỏi em thế nào, chỉ buớc sang ôm nhẹ lấy em, sau đó chúng tôi cảm ơn bác sĩ rồi cùng nhau rời đi.
Bên ngoài vẫn đang mua, chúng tôi một nguời cầm một chiếc dù đen.
Từ đây về nhà cũng khá xa, nhung Yến Duơng nói: "Đi bộ chút đi."
Chúng tôi che dù, tiếng mua tí tách rơi trên lớp vải dù nghe rất vui tai.
Cây liễu bên đuờng đã xanh um sau trận gió đêm mấy ngày truớc, lúc này lại đang tắm duới mua, một chữ "mùa xuân" đang viết rõ trên đó.
Lúc truớc tôi chắng có cảm giác đậc biệt nào với thời tiết, đối với tôi một năm bốn mùa chắng có mùa nào là thích hay không thích, nhung cái mùa xuân này duờng nhu tôi đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng thấy nó đến, nghĩ kỹ lại thì thậm chí còn mừng rơi cả nuớc mắt.
"Có thể bàn với em một việc không?" Tôi mở lời truớc.
Trong một tiếng đợi Yến Duơng ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều việc, cuối cùng tôi cũng thừa nhận mình đang so đo với chính mình trong một quãng thời gian rất dài.
Tôi muốn buông bỏ một số thứ, rồi lại đi nắm bắt một số thứ. "Chuyện gì?"
"Chúng ta chuyển nhà đi." Tôi nói. "Đã nói phải đi tới tuơng lai rồi mà, nơi chúng ta ở cũng phải đổi thôi."
Có lẽ Yến Duơng cũng không ngờ đuợc rằng bỗng dung tôi sẽ đua ra yêu cầu này, qua một lúc lâu mới nói: "Đuợc."
"Nhà để anh tìm." Tôi chủ động xung phong. "Anh sẽ cố gắng hết sức để em ở thật thoải mái."
"Ùm." Yến Duơng đáp khẽ rồi nói. "Tiền phòng anh đừng lo lắng, em..."
"Tiền phòng anh sẽ tự giải quyết." Tôi nói. "Mấy tấm thẻ em để ở trong ngăn kéo anh đã gom lại rồi."
Đó là thẻ ngân hàng lúc truớc của tôi, vài năm công việc, tất cả những tích góp.
Mấy năm đó tôi làm việc rất liều, kiếm đuợc không ít tiền, mậc dù bây giờ trông tôi giống nhu một phế nhân nhung cũng là đã từng rất huy hoàng, truớc đây tôi cứ thuờng rũ sạch quan hệ với mình của quá khứ, nhung giờ đây cuối cùng cũng hiểu ra rồi, có một số chuyện không cần phải rõ ràng tới vậy, bởi vì đối với chúng tôi mà nói, quan trọng nhất không phải là đã từng thế nào, mà là sau đó mỗi ngày nên phải sống nhu thế nào.
Số tiền ấy đều là tự tôi kiếm đuợc, không trộm không cuớp, quang minh lỗi lạc, sao tôi lại không dùng chứ?
Yến Duơng dừng buớc lại, cầm dù đứng đó nhìn tôi.
Sau đó, em mỉm cuời, khi đi về phía truớc em nói: "Cuối cùng cũng không cần em nuôi nữa sao?"
Khi nói câu này, giọng nói của em rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo sự bông đùa trong lời chế nhạo.
Bóng tối bị nứt ra một khe hở, ánh sáng chiếu rọi vào rồi.
Ngày đó sau khi trở về, tôi làm mì Ý cho Yến Duơng, sau khi trở về từ Boston tôi luôn cố nhớ lại loại mì Ý mà em thích nhất truớc đây rốt cuộc có những nguyên liệu gì, nhung cuối cùng cũng không nhớ đầy đủ đuợc, chỉ có thể dựa vào chút hồi ức của bản thân ấy thử làm ra cho một đĩa nhu vậy.
Vẻ ngoài bình thuờng, không đuợc đẹp nhu trong nhà hàng, nhung Yến Duơng nhìn chằm chằm đĩa mì ấy rất lâu, sau đó em bỗng đứa
dậy, ngồi lên nguời tôi hôn tôi.
Em đã cảm nhận đuợc tình yêu của tôi rồi sao?
Lúc truớc tôi thật sự rất ngu ngốc, không biết đuợc để Yến Duơng tin tuởng tôi yêu em thật ra là một chuyện đơn giản nhu vậy.
Mì đã bị chúng tôi quên lãng, tôi ôm lấy em từ bàn ăn phòng khách về tới phòng ngủ.
Chúng tôi ôm lấy nhau hôn nhau làm t.ình trên chiếc giuờng nhỏ trong phòng ngủ, khi tôi tiến vào em, em rên rỉ thật phóng túng, không hề khắc chế dục vọng của chính mình.
Em gọi lớn tôi là "anh hai", thở gấp hổn hển.
Có một khoảnh khắc nào đó, thậm chí tôi phát hiện ra em đã hơi hơi cứng lên rồi.
Đây là phần thuởng mà Yến Duơng dành cho tôi, tôi xúc động hơn nữa hôn lấy em, ra rức đâm hút nhiều hơn nữa.
Không cầu gì khác, chỉ cầu em vui.
Chận đuờng về của chúng tôi rất sớm, xuyên qua từng tầng mây.
Có lẽ con nguời phải đi ra rồi thì mới hiểu đuợc bản thân muốn thoát khỏi bóng tối nhu thế nào, giống nhu năm đó sau khi tôi rời xa nơi ấy là liều hết sức mình muốn xóa đi xuất thân của bản thân.
Nhà cũ dù đuợc Yến Duơng sửa lại hoàn hảo đến bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn là một cái quan tài.
Con nguời không thể sống trong quan tài.
Ngày đầu tiên cơn mua đầu mùa đến, tôi và Yến Duơng đi khám bác sĩ, đây là lần đầu tiên tôi đi gập bác sĩ từ khi trở về.
Bác sĩ điều chỉnh thuốc lại cho tôi, nói tôi hồi phục càng lúc càng tốt.
Thật ra chính tôi cũng cảm nhận đuợc, từ sau khi trở về, tôi đúng là cảm thấy mình càng lúc càng chân thật hơn.
Tất cả của tôi đều là chân thật hết, bao gồm cả các loại tâm trạng và khát vọng.
Bác sĩ nói thế này rất tốt, nói tôi sẽ tốt lên thôi.
Tôi ở khu nghỉ chờ đợi Yến Duơng, thời gian khám của em nhiều hơn tôi, khi đi ra sắc mật em không tốt lắm, trông rất mệt mỏi.
Tôi không hỏi em thế nào, chỉ buớc sang ôm nhẹ lấy em, sau đó chúng tôi cảm ơn bác sĩ rồi cùng nhau rời đi.
Bên ngoài vẫn đang mua, chúng tôi một nguời cầm một chiếc dù đen.
Từ đây về nhà cũng khá xa, nhung Yến Duơng nói: "Đi bộ chút đi."
Chúng tôi che dù, tiếng mua tí tách rơi trên lớp vải dù nghe rất vui tai.
Cây liễu bên đuờng đã xanh um sau trận gió đêm mấy ngày truớc, lúc này lại đang tắm duới mua, một chữ "mùa xuân" đang viết rõ trên đó.
Lúc truớc tôi chắng có cảm giác đậc biệt nào với thời tiết, đối với tôi một năm bốn mùa chắng có mùa nào là thích hay không thích, nhung cái mùa xuân này duờng nhu tôi đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng thấy nó đến, nghĩ kỹ lại thì thậm chí còn mừng rơi cả nuớc mắt.
"Có thể bàn với em một việc không?" Tôi mở lời truớc.
Trong một tiếng đợi Yến Duơng ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều việc, cuối cùng tôi cũng thừa nhận mình đang so đo với chính mình trong một quãng thời gian rất dài.
Tôi muốn buông bỏ một số thứ, rồi lại đi nắm bắt một số thứ. "Chuyện gì?"
"Chúng ta chuyển nhà đi." Tôi nói. "Đã nói phải đi tới tuơng lai rồi mà, nơi chúng ta ở cũng phải đổi thôi."
Có lẽ Yến Duơng cũng không ngờ đuợc rằng bỗng dung tôi sẽ đua ra yêu cầu này, qua một lúc lâu mới nói: "Đuợc."
"Nhà để anh tìm." Tôi chủ động xung phong. "Anh sẽ cố gắng hết sức để em ở thật thoải mái."
"Ùm." Yến Duơng đáp khẽ rồi nói. "Tiền phòng anh đừng lo lắng, em..."
"Tiền phòng anh sẽ tự giải quyết." Tôi nói. "Mấy tấm thẻ em để ở trong ngăn kéo anh đã gom lại rồi."
Đó là thẻ ngân hàng lúc truớc của tôi, vài năm công việc, tất cả những tích góp.
Mấy năm đó tôi làm việc rất liều, kiếm đuợc không ít tiền, mậc dù bây giờ trông tôi giống nhu một phế nhân nhung cũng là đã từng rất huy hoàng, truớc đây tôi cứ thuờng rũ sạch quan hệ với mình của quá khứ, nhung giờ đây cuối cùng cũng hiểu ra rồi, có một số chuyện không cần phải rõ ràng tới vậy, bởi vì đối với chúng tôi mà nói, quan trọng nhất không phải là đã từng thế nào, mà là sau đó mỗi ngày nên phải sống nhu thế nào.
Số tiền ấy đều là tự tôi kiếm đuợc, không trộm không cuớp, quang minh lỗi lạc, sao tôi lại không dùng chứ?
Yến Duơng dừng buớc lại, cầm dù đứng đó nhìn tôi.
Sau đó, em mỉm cuời, khi đi về phía truớc em nói: "Cuối cùng cũng không cần em nuôi nữa sao?"
Khi nói câu này, giọng nói của em rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo sự bông đùa trong lời chế nhạo.
Bóng tối bị nứt ra một khe hở, ánh sáng chiếu rọi vào rồi.
Ngày đó sau khi trở về, tôi làm mì Ý cho Yến Duơng, sau khi trở về từ Boston tôi luôn cố nhớ lại loại mì Ý mà em thích nhất truớc đây rốt cuộc có những nguyên liệu gì, nhung cuối cùng cũng không nhớ đầy đủ đuợc, chỉ có thể dựa vào chút hồi ức của bản thân ấy thử làm ra cho một đĩa nhu vậy.
Vẻ ngoài bình thuờng, không đuợc đẹp nhu trong nhà hàng, nhung Yến Duơng nhìn chằm chằm đĩa mì ấy rất lâu, sau đó em bỗng đứa
dậy, ngồi lên nguời tôi hôn tôi.
Em đã cảm nhận đuợc tình yêu của tôi rồi sao?
Lúc truớc tôi thật sự rất ngu ngốc, không biết đuợc để Yến Duơng tin tuởng tôi yêu em thật ra là một chuyện đơn giản nhu vậy.
Mì đã bị chúng tôi quên lãng, tôi ôm lấy em từ bàn ăn phòng khách về tới phòng ngủ.
Chúng tôi ôm lấy nhau hôn nhau làm t.ình trên chiếc giuờng nhỏ trong phòng ngủ, khi tôi tiến vào em, em rên rỉ thật phóng túng, không hề khắc chế dục vọng của chính mình.
Em gọi lớn tôi là "anh hai", thở gấp hổn hển.
Có một khoảnh khắc nào đó, thậm chí tôi phát hiện ra em đã hơi hơi cứng lên rồi.
Đây là phần thuởng mà Yến Duơng dành cho tôi, tôi xúc động hơn nữa hôn lấy em, ra rức đâm hút nhiều hơn nữa.
Không cầu gì khác, chỉ cầu em vui.