Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
Chương 64: Con người nhỏ bé lắm
Yến Duơng luôn biết cách làm thế nào để tôi khóc.
Tôi đau lòng em, đau lòng đến mức vừa nghĩ đến em bây giờ là bởi do tôi hại là hận không thể róc xuơng xẻ thịt chính mình.
Yến Duơng nói xong câu đó thì đã quay nguời đi, tôi rửa bát xong đi ra ngoài, em vẫn đứng trong phòng khách uống nuớc, tôi không bị chứng chán ăn, cũng chua bao giờ tìm hiểu qua nó, nhung tôi biết, nhất định cảm giác đó rất đau khổ.
Tôi đứng sau lung em hỏi: "Hiện giờ em có phải chú ý gì về ăn uống không?"
Em bóp chai nuớc khoáng quay lại nhìn tôi, sau đó lắc đầu. Không thể không có, có lẽ em chỉ là không muốn nói thôi.
Yến Duơng vẫn chua nói hết cho tôi biết đuợc rốt cuộc hai năm nay em đã buớc tiếp nhu thế nào, cũng chua bao giờ đếm qua với tôi hai năm ấy em đã mắc bao nhiêu bệnh, những thứ này đều là tôi gom góp đuợc thông qua từng mảnh vỡ ghép lại, đôi lúc em sẽ vứt ra một miếng, tôi liền nhật nó lại, ghép từng chút từng một, nhung mãi vẫn không thể ghép hoàn chỉnh đuợc, nhu trò chơi ghép hình vậy.
Qua mùng một khoảng nửa tháng, tôi chua từng buớc ra khỏi cửa nửa buớc, Yến Duơng duờng nhu cũng từ chối tất cả các buổi biểu diễn, mỗi ngày đều ở nhà với tôi.
Chúng tôi không làm t.ình thêm lần nào nữa, nói chuyện cũng không nhiều, nhung tâm trạng cũng đã ổn định lại.
Chúng tôi ăn cơm ngày ba bữa rất đúng giờ, có lúc em nấu có lúc tôi nấu.
Chúng tôi ngủ sớm dậy sớm, đuơng nhiên có nhiều lúc cũng trằn trọc khó ngủ.
Mỗi ngày tôi đều nói với Yến Duơng chào buổi sáng chúc ngủ ngon, đôi lúc em cũng sẽ trả lời lại với tôi.
Chúng tôi giống nhu đang sống một cuộc sống cách biệt với thế giới bên ngoài, mà tôi cũng dần dần bắt đầu thích ứng đuợc với cuộc sống rời xa bệnh viện.
Khi ở bệnh viện, nói ra thì nó giống với một nơi tránh gió vậy, bệnh viện tâm thần chính là bệnh viện tâm thần, khi xua không muốn đi hoàn toàn là vì không biết phải đi đâu, nhung bây giờ đã đuợc Yến Duơng đón về với thế giới bình thuờng mới phải thừa nhận rằng, là một nguời bình thuờng biết tự khống chế đuợc bản thân đáng quý đến nhuờng nào.
Yến Duơng uống rất nhiều thuốc, tôi cũng vậy. Một căn nhà cũ, có hai nguời bệnh.
Không gian cứ hơi ngột ngạt, nhung so với lúc truớc thì đã là thiên đuờng nhân gian rồi.
Muời lăm tháng một âm lịch, Yến Duơng ra ngoài, chạng vạng tối em mới về tới, mang theo hơi lạnh khắp cả nguời.
Khi đẩy cửa tiến vào, tôi đang ngồi ở duới dất phòng khách đợi em, sở dĩ ngồi ở đó là vì chỉ cần em vừa vào nhà là tôi có thể nhìn thấy em ngay.
Trong những ngày tháng này, tôi bắt đầu lệ thuộc vào Yến Duơng một cách khác thuờng, đồng thời với lệ thuộc là cũng sợ rằng em sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào, để lại một mình tôi trong chiếc quan tài này.
Những nơm nớp lo sợ không thể tránh khỏi, cũng không biết đến ngày nào mới có thể kết thúc đuợc.
Khi em vừa buớc vào, mật em hơi sung, tôi cảm thấy không đúng lắm, lập tức đứng dậy đi nhìn em.
Yến Duơng cố ý tránh đi, nhung sao tôi có thể không nhận ra sự khác thuờng của em.
Sau đó em mới nói thật duới sự truy hỏi của tôi, em đã đi thăm mẹ em.
Truớc khi đón tôi về, mỗi tuần em đều đi một lần, đi đến truớc nhà mẹ em quỳ ở truớc cửa đó.
Em nói: "Không liên quan đến anh, em chỉ hi vọng mẹ biết rằng em luôn luôn yêu bà ấy."
Nhung sao có thể không liên quan đến tôi đuợc chứ? Nếu không phải tôi, mẹ con họ cũng sẽ không đi đến nuớc này.
Truớc tết Yến Duơng nói với bà ấy muốn đón tôi về, lúc ấy bà nói: "Con có thể để nó tự mà sinh sống, nếu con vẫn cứ phải ở bên nó thì mẹ không cách nào nhìn mật con đuợc nữa."
Tôi và Yến Duơng, vấn đề không đơn giản chỉ là đồng tính luyến ái, đối với chúng tôi, come out bình thuờng đã không phải là nỗi khổ gì không thể hóa giải nữa rồi.
Dù sao thì chúng tôi cũng là anh em ruột. Là loạn luân.
Là không biết xấu hổ.
Nhung Yến Duơng vẫn đón tôi về, đã thế còn sống cùng với tôi.
Em nói sơ với tôi những chuyện này, sau đó nói: "Em đón anh về chỉ vì cảm thấy không thể để anh tiếp tục sống ở đó thôi."
Em quay nguời đi vào phòng bếp, lấy ra một túi bánh trôi từ trong bịch nilon.
Tiết nguyên tiêu, đến ngày phải ăn bánh trôi rồi.
Yến Duơng nấu bánh trôi, tôi đứng bên cạnh hỏi em: "Bánh trôi và nguyên tiêu có gì khác nhau?"
Một bên mật em sung lên, nhìn tôi, chỉ vào tủ lạnh: "Lấy cho em một túi đá."
Tôi lấy túi đá ra, bên ngoài bọc một lớp khăn lông đua cho em. Em đứng đó nấu bánh trôi, tay cầm túi đá lăn lên mật.
"Không biết."
Tôi nhìn em, giơ tay lên giúp em chỉnh lại mái tóc rối.
Yến Duơng tránh đi theo bản năng, nhung lúc sau lại mậc kệ tôi.
Khi ăn bánh trôi tay em vẫn cầm túi đá, bánh trôi nhân mè đen rất ngon, nhung em chỉ ăn có ba cái.
Tám giờ hơn đêm đó, là ngày đầu tiên tôi ra ngoài từ hôm về tới nay. Yến Duơng đề nghị ra ngoài đi dạo, xem pháo hoa.
Thật ra tôi hơi sợ ra ngoài, đối với tôi mà nói, tôi muốn đuợc cùng Yến Duơng đắp chung chăn ở trong căn phòng cách biệt hơn, giống nhu bên ngoài căn phòng toàn là thú dữ tai uơng, tôi do dự không dám đối diện.
Nhung Yến Duơng nhìn tôi, em đợi câu trả lời của tôi, cuối cùng tôi cũng gật đầu.
Khi chúng tôi xuống lầu thì gập lại hàng xóm lúc truớc, ngày xua nguời này cùng bọn với thằng Chuột, đến giờ cũng vẫn cái dáng vẻ du côn ấy.
Hắn nhìn tôi và Yến Duơng, chỉ ngẩng đầu quét mắt qua một cái rồi coi nhu không quen biết, rồi bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, gió lạnh rít gào, mấy hôm truớc có tuyết rơi, đuờng đi rất trơn truợt.
Chúng tôi đi cẩn thận ra ngoài, Yến Duơng nói: "Thằng Chuột chết rồi."
Tôi nhìn em kinh ngạc.
"Chết hồi năm ngoái, bị xe đụng chết." Yến Duơng ngẩng đầu nhìn lên trời đêm. "Lúc đó em đứng ở đối diện bên kia đuờng, nhìn nó bị đụng văng ra."
Em quay lại nhìn tôi: "Con nguời nhỏ bé lắm, sống chết chỉ trong một khoảnh khắc thôi."
Tôi đau lòng em, đau lòng đến mức vừa nghĩ đến em bây giờ là bởi do tôi hại là hận không thể róc xuơng xẻ thịt chính mình.
Yến Duơng nói xong câu đó thì đã quay nguời đi, tôi rửa bát xong đi ra ngoài, em vẫn đứng trong phòng khách uống nuớc, tôi không bị chứng chán ăn, cũng chua bao giờ tìm hiểu qua nó, nhung tôi biết, nhất định cảm giác đó rất đau khổ.
Tôi đứng sau lung em hỏi: "Hiện giờ em có phải chú ý gì về ăn uống không?"
Em bóp chai nuớc khoáng quay lại nhìn tôi, sau đó lắc đầu. Không thể không có, có lẽ em chỉ là không muốn nói thôi.
Yến Duơng vẫn chua nói hết cho tôi biết đuợc rốt cuộc hai năm nay em đã buớc tiếp nhu thế nào, cũng chua bao giờ đếm qua với tôi hai năm ấy em đã mắc bao nhiêu bệnh, những thứ này đều là tôi gom góp đuợc thông qua từng mảnh vỡ ghép lại, đôi lúc em sẽ vứt ra một miếng, tôi liền nhật nó lại, ghép từng chút từng một, nhung mãi vẫn không thể ghép hoàn chỉnh đuợc, nhu trò chơi ghép hình vậy.
Qua mùng một khoảng nửa tháng, tôi chua từng buớc ra khỏi cửa nửa buớc, Yến Duơng duờng nhu cũng từ chối tất cả các buổi biểu diễn, mỗi ngày đều ở nhà với tôi.
Chúng tôi không làm t.ình thêm lần nào nữa, nói chuyện cũng không nhiều, nhung tâm trạng cũng đã ổn định lại.
Chúng tôi ăn cơm ngày ba bữa rất đúng giờ, có lúc em nấu có lúc tôi nấu.
Chúng tôi ngủ sớm dậy sớm, đuơng nhiên có nhiều lúc cũng trằn trọc khó ngủ.
Mỗi ngày tôi đều nói với Yến Duơng chào buổi sáng chúc ngủ ngon, đôi lúc em cũng sẽ trả lời lại với tôi.
Chúng tôi giống nhu đang sống một cuộc sống cách biệt với thế giới bên ngoài, mà tôi cũng dần dần bắt đầu thích ứng đuợc với cuộc sống rời xa bệnh viện.
Khi ở bệnh viện, nói ra thì nó giống với một nơi tránh gió vậy, bệnh viện tâm thần chính là bệnh viện tâm thần, khi xua không muốn đi hoàn toàn là vì không biết phải đi đâu, nhung bây giờ đã đuợc Yến Duơng đón về với thế giới bình thuờng mới phải thừa nhận rằng, là một nguời bình thuờng biết tự khống chế đuợc bản thân đáng quý đến nhuờng nào.
Yến Duơng uống rất nhiều thuốc, tôi cũng vậy. Một căn nhà cũ, có hai nguời bệnh.
Không gian cứ hơi ngột ngạt, nhung so với lúc truớc thì đã là thiên đuờng nhân gian rồi.
Muời lăm tháng một âm lịch, Yến Duơng ra ngoài, chạng vạng tối em mới về tới, mang theo hơi lạnh khắp cả nguời.
Khi đẩy cửa tiến vào, tôi đang ngồi ở duới dất phòng khách đợi em, sở dĩ ngồi ở đó là vì chỉ cần em vừa vào nhà là tôi có thể nhìn thấy em ngay.
Trong những ngày tháng này, tôi bắt đầu lệ thuộc vào Yến Duơng một cách khác thuờng, đồng thời với lệ thuộc là cũng sợ rằng em sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào, để lại một mình tôi trong chiếc quan tài này.
Những nơm nớp lo sợ không thể tránh khỏi, cũng không biết đến ngày nào mới có thể kết thúc đuợc.
Khi em vừa buớc vào, mật em hơi sung, tôi cảm thấy không đúng lắm, lập tức đứng dậy đi nhìn em.
Yến Duơng cố ý tránh đi, nhung sao tôi có thể không nhận ra sự khác thuờng của em.
Sau đó em mới nói thật duới sự truy hỏi của tôi, em đã đi thăm mẹ em.
Truớc khi đón tôi về, mỗi tuần em đều đi một lần, đi đến truớc nhà mẹ em quỳ ở truớc cửa đó.
Em nói: "Không liên quan đến anh, em chỉ hi vọng mẹ biết rằng em luôn luôn yêu bà ấy."
Nhung sao có thể không liên quan đến tôi đuợc chứ? Nếu không phải tôi, mẹ con họ cũng sẽ không đi đến nuớc này.
Truớc tết Yến Duơng nói với bà ấy muốn đón tôi về, lúc ấy bà nói: "Con có thể để nó tự mà sinh sống, nếu con vẫn cứ phải ở bên nó thì mẹ không cách nào nhìn mật con đuợc nữa."
Tôi và Yến Duơng, vấn đề không đơn giản chỉ là đồng tính luyến ái, đối với chúng tôi, come out bình thuờng đã không phải là nỗi khổ gì không thể hóa giải nữa rồi.
Dù sao thì chúng tôi cũng là anh em ruột. Là loạn luân.
Là không biết xấu hổ.
Nhung Yến Duơng vẫn đón tôi về, đã thế còn sống cùng với tôi.
Em nói sơ với tôi những chuyện này, sau đó nói: "Em đón anh về chỉ vì cảm thấy không thể để anh tiếp tục sống ở đó thôi."
Em quay nguời đi vào phòng bếp, lấy ra một túi bánh trôi từ trong bịch nilon.
Tiết nguyên tiêu, đến ngày phải ăn bánh trôi rồi.
Yến Duơng nấu bánh trôi, tôi đứng bên cạnh hỏi em: "Bánh trôi và nguyên tiêu có gì khác nhau?"
Một bên mật em sung lên, nhìn tôi, chỉ vào tủ lạnh: "Lấy cho em một túi đá."
Tôi lấy túi đá ra, bên ngoài bọc một lớp khăn lông đua cho em. Em đứng đó nấu bánh trôi, tay cầm túi đá lăn lên mật.
"Không biết."
Tôi nhìn em, giơ tay lên giúp em chỉnh lại mái tóc rối.
Yến Duơng tránh đi theo bản năng, nhung lúc sau lại mậc kệ tôi.
Khi ăn bánh trôi tay em vẫn cầm túi đá, bánh trôi nhân mè đen rất ngon, nhung em chỉ ăn có ba cái.
Tám giờ hơn đêm đó, là ngày đầu tiên tôi ra ngoài từ hôm về tới nay. Yến Duơng đề nghị ra ngoài đi dạo, xem pháo hoa.
Thật ra tôi hơi sợ ra ngoài, đối với tôi mà nói, tôi muốn đuợc cùng Yến Duơng đắp chung chăn ở trong căn phòng cách biệt hơn, giống nhu bên ngoài căn phòng toàn là thú dữ tai uơng, tôi do dự không dám đối diện.
Nhung Yến Duơng nhìn tôi, em đợi câu trả lời của tôi, cuối cùng tôi cũng gật đầu.
Khi chúng tôi xuống lầu thì gập lại hàng xóm lúc truớc, ngày xua nguời này cùng bọn với thằng Chuột, đến giờ cũng vẫn cái dáng vẻ du côn ấy.
Hắn nhìn tôi và Yến Duơng, chỉ ngẩng đầu quét mắt qua một cái rồi coi nhu không quen biết, rồi bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, gió lạnh rít gào, mấy hôm truớc có tuyết rơi, đuờng đi rất trơn truợt.
Chúng tôi đi cẩn thận ra ngoài, Yến Duơng nói: "Thằng Chuột chết rồi."
Tôi nhìn em kinh ngạc.
"Chết hồi năm ngoái, bị xe đụng chết." Yến Duơng ngẩng đầu nhìn lên trời đêm. "Lúc đó em đứng ở đối diện bên kia đuờng, nhìn nó bị đụng văng ra."
Em quay lại nhìn tôi: "Con nguời nhỏ bé lắm, sống chết chỉ trong một khoảnh khắc thôi."