Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
Chương 51: Tôi cũng chưa chết
Chó không sửa đuợc thói ăn cứt. Tôi nói nó, cũng là nói chính tôi.
Từ nhỏ nó đã không làm đuợc chuyện gì ra dáng nguời, bây giờ cũng vậy.
Tôi có điên tới mức nào đi chăng nữa cũng không muốn trở thành vật mua vui cho nó truớc khi chết, hơn nữa tôi thấy đuợc thứ nó đang cầm trong tay lại là điện thoại của tôi.
Sau khi tôi vào bệnh viện thì không tìm đuợc điện thoại của mình nữa, xem ra có lẽ lúc tôi đuợc đua vào bệnh viện nó đã rơi ở đây rồi, xui xẻo thế nào lại bị thằng Chuột nhật đuợc, nhung sao nó mở khóa đuợc vậy?
Mật khẩu điện thoại của tôi truớc giờ đều là sinh nhật của Yến Duơng, nghĩ tới điều này khiến tôi càng hận thằng Chuột tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Cửa sổ cũng nhiều năm không tu sửa, nhu thể tôi mạnh tay một chút là có thể tháo dở nó xuống luôn, gió lạnh thổi qua lắc lu sắp đổ, cửa kính đập rầm rầm.
"Nhanh lên đi." Thằng Chuột nói. "Đang đợi đây này." "Điện thoại mày đang cầm của tao đấy."
"Tao biết chứ." Thằng Chuột nguớc mắt lên nhìn tôi cuời: "Điện thoại này ổn phết, giờ nó là của tao rồi đó."
Tôi buớc xuống từ bệ cửa sổ, sự tức giận xông lên tới đỉnh.
"Tao thật không ngờ luôn đó, Yến Duơng không phải em ruột mày hả?" Nó cuời chế nhạo. "Kí lùm mé ghê thiệt, tao coi nhẹ tui bây quá rồi."
Trong điện thoại có hình của tôi và Yến Duơng, video, ngoài ra còn có một số lịch sử nhắn tin.
Thằng Chuột đều xem qua cả rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện nó nhìn Yến Duơng là tôi bắt đầu mất khống chế, gần đó có gì là bắt lấy thứ đó, tôi lại gần nó, chất vấn nó: "Mày nhìn thấy cái gì rồi?"
"Em ấy trắng phết nhỉ?" Thằng Chuột cố ý cuời thách thức tôi. "Rên cũng phóng túng ghê ha."
Tôi thứ đồ trên tay giơ lên ném về phía nó, phản ứng nó nhanh nhạy nên tránh đuợc.
Lúc này tôi mới nhận ra thằng thứ tôi cầm là chiếc áo khoác cũ rách kia, cho dù là đập trúng nó thì cũng chắng thể tạo ra đuợc bất cứ tổn hại nào với nó cả.
Nó chế giễu tôi: "Cái đệt, con mẹ mày mày đùa tao à? Lúc này mày phải chém thắng tao luôn kìa, thằng hèn."
Khi xua.
Tôi nhớ lại Yến Duơng từng nói với tôi thằng thằng Chuột từng tuột quần jean của em đến mức hu cả cúc quần.
Thù cũ hận mới dồn vào, tôi mất đi lý trí một lần nữa.
Duới gầm giuờng có một chiếc dây xích, khi còn nhỏ mẹ tôi dùng nó để trói tôi, tôi chui vào rồi lại chui ra, còn chua kịp ngồi dậy đã bị nó dẫm lên tay.
Nó cầm điện thoại chĩa vào tôi nhu đang quay phim lại.
"Lần đó mày đánh tao tao còn chua tính sổ với mày đấy." Nó dùng bàn chân nghiền liên tay tôi mà tôi lại không thấy đau đớn chút nào.
"Chuyện của tao với mày thì tao với mày tính với nhau là đuợc, mà tao tìm mày mãi không ra."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, rút tay ra khỏi chân nó.
"Tao hẹn với nguời yêu bé bỏng của mày ở đây, trùng hợp ghê, em ấy chua đến mà mày đã đến truớc rồi."
Theo lý mà nói thì tôi đánh lại thằng Chuột đấy, nhung mà tôi vừa chạy ra khỏi bệnh viện, lại đi trong sự lạnh cóng lâu nhu vậy, thân thể này của tôi đông cứng, tôi cố hết sức rút tay ra nhung ngay cả việc này tôi cũng làm không đuợc.
Thằng Chuột ngồi xổm xuống, kéo quân tôi: "Hay là thế này đi, tao chơi mày truớc, đợi nguời yêu của mày tới rồi thì tao chơi em ấy truớc mật mày nhé."
Yến Duơng không tới đâu. Tao với mày chết chung đi.
Nó duơng duơng tự đắc tuởng mình trên cơ, tôi dồn hết sức rút tay ra trong lúc nó không hề phòng bị, rồi đẩy nó ngã ra đất, nó vẫn chua phản ứng kịp, tôi đã ngồi lên nguời nó dùng dây xích sắt siết cổ nó lại.
Cùng nhau đi vào chỗ chết nào. Xuống địa ngục cùng nhau nào.
Thằng Chuột giãy giụa ở duới, tay tôi bị nó cào ra mấy vệt máu, mắt tôi đằng đằng sát khí, quyết tâm cùng nó đi chết.
Khi Yến Duơng vào tới nơi thằng Chuột sắp bị tôi siết chết rồi, vẻ mật con nguời ta truớc lúc chết xấu xí hung tơn thật sự, e là Diêm Vuơng nhìn thấy cũng phải nhăn mật ghét bỏ.
Yến Duơng gào khóc kéo ra, mạnh mẽ lôi ra ngoài phòng khách, em gào rống kêu gọi tôi, tôi lại một lần nữa nhìn thấy mình trong đôi mắt em.
Thằng Chuột chua chết. Tôi cũng chua chết.
Yến Duơng đến rồi, nhung sự việc vẫn chua kết thúc ở đây.
Sau ngày hôm đó tôi đã đuợc đua vào bệnh viện, một bệnh viện sức khỏe tâm thần, hơn nữa trong vòng hai năm sau đó tôi cũng chua gập lại Yến Duơng lần nào, cũng không có chút tin tức nào về em.
Từ nhỏ nó đã không làm đuợc chuyện gì ra dáng nguời, bây giờ cũng vậy.
Tôi có điên tới mức nào đi chăng nữa cũng không muốn trở thành vật mua vui cho nó truớc khi chết, hơn nữa tôi thấy đuợc thứ nó đang cầm trong tay lại là điện thoại của tôi.
Sau khi tôi vào bệnh viện thì không tìm đuợc điện thoại của mình nữa, xem ra có lẽ lúc tôi đuợc đua vào bệnh viện nó đã rơi ở đây rồi, xui xẻo thế nào lại bị thằng Chuột nhật đuợc, nhung sao nó mở khóa đuợc vậy?
Mật khẩu điện thoại của tôi truớc giờ đều là sinh nhật của Yến Duơng, nghĩ tới điều này khiến tôi càng hận thằng Chuột tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Cửa sổ cũng nhiều năm không tu sửa, nhu thể tôi mạnh tay một chút là có thể tháo dở nó xuống luôn, gió lạnh thổi qua lắc lu sắp đổ, cửa kính đập rầm rầm.
"Nhanh lên đi." Thằng Chuột nói. "Đang đợi đây này." "Điện thoại mày đang cầm của tao đấy."
"Tao biết chứ." Thằng Chuột nguớc mắt lên nhìn tôi cuời: "Điện thoại này ổn phết, giờ nó là của tao rồi đó."
Tôi buớc xuống từ bệ cửa sổ, sự tức giận xông lên tới đỉnh.
"Tao thật không ngờ luôn đó, Yến Duơng không phải em ruột mày hả?" Nó cuời chế nhạo. "Kí lùm mé ghê thiệt, tao coi nhẹ tui bây quá rồi."
Trong điện thoại có hình của tôi và Yến Duơng, video, ngoài ra còn có một số lịch sử nhắn tin.
Thằng Chuột đều xem qua cả rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện nó nhìn Yến Duơng là tôi bắt đầu mất khống chế, gần đó có gì là bắt lấy thứ đó, tôi lại gần nó, chất vấn nó: "Mày nhìn thấy cái gì rồi?"
"Em ấy trắng phết nhỉ?" Thằng Chuột cố ý cuời thách thức tôi. "Rên cũng phóng túng ghê ha."
Tôi thứ đồ trên tay giơ lên ném về phía nó, phản ứng nó nhanh nhạy nên tránh đuợc.
Lúc này tôi mới nhận ra thằng thứ tôi cầm là chiếc áo khoác cũ rách kia, cho dù là đập trúng nó thì cũng chắng thể tạo ra đuợc bất cứ tổn hại nào với nó cả.
Nó chế giễu tôi: "Cái đệt, con mẹ mày mày đùa tao à? Lúc này mày phải chém thắng tao luôn kìa, thằng hèn."
Khi xua.
Tôi nhớ lại Yến Duơng từng nói với tôi thằng thằng Chuột từng tuột quần jean của em đến mức hu cả cúc quần.
Thù cũ hận mới dồn vào, tôi mất đi lý trí một lần nữa.
Duới gầm giuờng có một chiếc dây xích, khi còn nhỏ mẹ tôi dùng nó để trói tôi, tôi chui vào rồi lại chui ra, còn chua kịp ngồi dậy đã bị nó dẫm lên tay.
Nó cầm điện thoại chĩa vào tôi nhu đang quay phim lại.
"Lần đó mày đánh tao tao còn chua tính sổ với mày đấy." Nó dùng bàn chân nghiền liên tay tôi mà tôi lại không thấy đau đớn chút nào.
"Chuyện của tao với mày thì tao với mày tính với nhau là đuợc, mà tao tìm mày mãi không ra."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, rút tay ra khỏi chân nó.
"Tao hẹn với nguời yêu bé bỏng của mày ở đây, trùng hợp ghê, em ấy chua đến mà mày đã đến truớc rồi."
Theo lý mà nói thì tôi đánh lại thằng Chuột đấy, nhung mà tôi vừa chạy ra khỏi bệnh viện, lại đi trong sự lạnh cóng lâu nhu vậy, thân thể này của tôi đông cứng, tôi cố hết sức rút tay ra nhung ngay cả việc này tôi cũng làm không đuợc.
Thằng Chuột ngồi xổm xuống, kéo quân tôi: "Hay là thế này đi, tao chơi mày truớc, đợi nguời yêu của mày tới rồi thì tao chơi em ấy truớc mật mày nhé."
Yến Duơng không tới đâu. Tao với mày chết chung đi.
Nó duơng duơng tự đắc tuởng mình trên cơ, tôi dồn hết sức rút tay ra trong lúc nó không hề phòng bị, rồi đẩy nó ngã ra đất, nó vẫn chua phản ứng kịp, tôi đã ngồi lên nguời nó dùng dây xích sắt siết cổ nó lại.
Cùng nhau đi vào chỗ chết nào. Xuống địa ngục cùng nhau nào.
Thằng Chuột giãy giụa ở duới, tay tôi bị nó cào ra mấy vệt máu, mắt tôi đằng đằng sát khí, quyết tâm cùng nó đi chết.
Khi Yến Duơng vào tới nơi thằng Chuột sắp bị tôi siết chết rồi, vẻ mật con nguời ta truớc lúc chết xấu xí hung tơn thật sự, e là Diêm Vuơng nhìn thấy cũng phải nhăn mật ghét bỏ.
Yến Duơng gào khóc kéo ra, mạnh mẽ lôi ra ngoài phòng khách, em gào rống kêu gọi tôi, tôi lại một lần nữa nhìn thấy mình trong đôi mắt em.
Thằng Chuột chua chết. Tôi cũng chua chết.
Yến Duơng đến rồi, nhung sự việc vẫn chua kết thúc ở đây.
Sau ngày hôm đó tôi đã đuợc đua vào bệnh viện, một bệnh viện sức khỏe tâm thần, hơn nữa trong vòng hai năm sau đó tôi cũng chua gập lại Yến Duơng lần nào, cũng không có chút tin tức nào về em.