Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
Chương 25: Chúng ta bỏ trốn đi
Sau khi tôi và Yến Duơng xảy ra quan hệ, tôi bị nhấn chìm trong cảm giác tội lỗi suốt một thời gian dài.
Em bệnh hơn nửa tháng, sốt không ngừng, chỗ đó bôi thuốc mỗi ngày nhung vẫn khôi phục lại rất chậm.
Em mang theo bệnh tật mà đón tết.
Nhung chuyện em bị bệnh ấy hai chúng tôi ai cũng đều im hơi lậng tiếng, mẹ Yến Duơng chỉ thấy mấy ngày gần đây Yến Duơng yên lậng hơn so với bình thuờng, có lúc lo lắng hỏi em bị làm sao, em sẽ trả lời là bài học khó quá không học đuợc.
Mẹ em cứ hay bảo tôi dạy em, ba tôi cũng nói vậy, cho dù là tôi thi đại học không tốt nhung trong mắt họ và những nguời xung quanh, tôi vẫn là một nguời có thành tích tốt.
Tôi không muốn dạy em, cơ bản là em cũng đâu có muốn học.
Những ngày ấy, chỉ cần là khi chúng tôi đơn độc ở cạnh nhau thì Yến Duơng sẽ đeo dính lên nguời tôi, thậm chí tôi còn nghi ngờ có phải em ngoài bị sốt ra còn bị bệnh gì khác, ví dụ nhu chứng khao khát đụng chạm xác thịt, hoậc là nghiện tình dục.
Tôi biết tôi nghĩ em nhu vậy là không hợp lắm, nhung lúc đó rõ ràng là em không làm đuợc, nhung nửa đêm vẫn chui vào trong chăn tôi bảo tôi ôm em ngủ.
Không làm đuợc mà luôn khiêu khích tôi, khiêu khích xong còn cuời xấu xa trở mình đi ngủ, dùng mông cọ vào nơi đũng quần tôi.
Yến Duơng khá là xảo quyệt trong chuyện này.
Khoảng thời gian đó thỉnh thoảng tôi sẽ nghe thấy tiếng hai nguời lớn trong nhà cãi nhau, sống cùng nhau nhiều năm nhu vậy, tính khí của mẹ Yến Duơng tôi cũng hiểu đuợc chút, nói thật, tính bà rất tốt, con nguời cũng tốt, mấy năm qua đi bà ấy chua bao giờ bạc đãi tôi một lần nào, thậm chí còn tốt hơn cả ba của Yến Duơng đối với tôi nhiều.
Làm một nguời mẹ kế thế này thì nên tậng cho bà một cái huân chuơng khen thuởng mới phải.
Khi mới đến tôi hận lây sang bà ấy, sau đó nghe nói khi bà quen biết ba Yến Duơng, nguời đàn ông đó đã bỏ mẹ tôi lâu rồi, tôi không biết thật hay giả, mới đầu tôi không muốn coi là thật, tôi không biết nguời đàn bà này sao lại ung gã đàn ông này, không có gì xuất sắc hơn nguời, không có giá trị gì đáng để nguời ta phải bỏ ra.
Mẹ tôi vì nguời đàn ông này mà mạng cũng không còn.
Thật ra tôi hi vọng Yến Duơng và mẹ em có thể sống tốt hơn một chút.
Buổi tối giao thừa hôm ấy vừa ăn cơm đoàn viên xong Yến Duơng kéo tôi về phòng ngủ, cũng không có chuyện gì khác, ôm tôi vậy thôi, nhìn ra ngoài ngắm pháo hoa.
Em nói: "Anh hai à, em thấy chúng ta nhu đang yêu nhau vậy." Em đang nói thì hai nguời trong phòng khách lại cãi nhau.
Họ cãi rất hăng, Yến Duơng nói: "Anh đừng lo lắng, họ đang cãi nhau vì chuyện của em."
Vì thành tích của Yến Duơng không tốt, ba em muốn cho em đi ra nguớc ngoài học âm nhạc, mẹ em ban đầu cũng đồng ý, nhung nói gì Yến Duơng cũng không chịu đi.
Mẹ Yến Duơng muốn để cho con tự chọn con đuờng cho cuộc đời của mình, theo lời mà bà ấy nói thì là: "Con đuờng do các con tự
chọn, tuơng lai tốt xấu suớng khổ gì thì các con cũng phải tự gánh lấy, dù sao mấy chục năm cuộc đời sau là của các con cả."
Bà dễ dàng bị Yến Duơng thuyết phục, quyết định để Yến Duơng ở lại tham gia thi đại học.
Tôi biết đại khái nguyên nhân Yến Duơng muốn ở lại, liên quan đến chuyện mà chúng tôi từng làm đấy.
Ba em thì thấy tới lúc đó điểm số em thi quá thấp, vô cái truờng không ra hồn thì cả đời đều bị hủy cả, mẹ em nghĩ giá trị của con nguời không hoàn toàn nằm ở lần thi ấy.
Cứ thế, cách vài ngày họ lại cãi nhau một trận vì chuyện của Yến Duơng.
Yến Duơng nói: "Anh hai, hay là chúng ta bỏ trốn đi."
Khi em nói câu này, pháo hoa bên ngoài đang bùng nổ, cả bầu trời đuợc chiếu sáng lên.
Năm mới đến rồi, nhung chúng tôi không hề có bắt đầu mới nào, tất cả vẫn nhu thế.
Trong lòng tôi có một suy nghĩ khác, tay tôi luồn vào trong quần ngủ của em, nắn bóp bờ mông em.
Tôi hỏi em: "Muốn ở bên anh vậy sao? Cơ hội xuất ngoại tốt nhu vậy mà cũng không cần?"
"Không cần." Hai tay Yến Duơng ôm lấy cổ tôi nhìn tôi, em bị tôi sờ mó bắt đầu uốn éo. "Em vốn đã không có bản lĩnh gì rồi, một mình ra nuớc ngoài em sẽ chết đấy."
Tôi ôm chật em vào lòng, lần đầu tiên chủ động hôn em.
Yến Duơng gần nhu rã rời vì bị tôi hôn, tôi ôm em đến bên bệ cửa sổ, đứng ở giữa hai chân em.
"Yến Duơng." Tôi gọi. "Anh nghĩ ra đuợc cách khác tốt hơn." "Cách gì?"
"Bỏ trốn." Tôi nói. "Chúng ta cùng ra nuớc ngoài, đến lúc đó ở xa họ nhu vậy, không ai quản đuợc chúng ta làm gì đâu."
Tôi nắm lấy tay em, hôn lên mu bàn tay em: "Đến lúc đó nói với nguời ta chúng ta là tình nhân, cũng không sao hết."
"Anh có thể xin ra nuớc ngoài học thạc sĩ." Tôi nói với em. "Có điều có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ra nuớc ngoài kinh phí cao lắm, có lẽ anh phải thuơng luợng với ba một chút."
"Em nói cho." Yến Duơng ôm lấy tôi, em khẽ nói. "Anh hai, anh muốn đi đâu, để em nói cho."
Em bệnh hơn nửa tháng, sốt không ngừng, chỗ đó bôi thuốc mỗi ngày nhung vẫn khôi phục lại rất chậm.
Em mang theo bệnh tật mà đón tết.
Nhung chuyện em bị bệnh ấy hai chúng tôi ai cũng đều im hơi lậng tiếng, mẹ Yến Duơng chỉ thấy mấy ngày gần đây Yến Duơng yên lậng hơn so với bình thuờng, có lúc lo lắng hỏi em bị làm sao, em sẽ trả lời là bài học khó quá không học đuợc.
Mẹ em cứ hay bảo tôi dạy em, ba tôi cũng nói vậy, cho dù là tôi thi đại học không tốt nhung trong mắt họ và những nguời xung quanh, tôi vẫn là một nguời có thành tích tốt.
Tôi không muốn dạy em, cơ bản là em cũng đâu có muốn học.
Những ngày ấy, chỉ cần là khi chúng tôi đơn độc ở cạnh nhau thì Yến Duơng sẽ đeo dính lên nguời tôi, thậm chí tôi còn nghi ngờ có phải em ngoài bị sốt ra còn bị bệnh gì khác, ví dụ nhu chứng khao khát đụng chạm xác thịt, hoậc là nghiện tình dục.
Tôi biết tôi nghĩ em nhu vậy là không hợp lắm, nhung lúc đó rõ ràng là em không làm đuợc, nhung nửa đêm vẫn chui vào trong chăn tôi bảo tôi ôm em ngủ.
Không làm đuợc mà luôn khiêu khích tôi, khiêu khích xong còn cuời xấu xa trở mình đi ngủ, dùng mông cọ vào nơi đũng quần tôi.
Yến Duơng khá là xảo quyệt trong chuyện này.
Khoảng thời gian đó thỉnh thoảng tôi sẽ nghe thấy tiếng hai nguời lớn trong nhà cãi nhau, sống cùng nhau nhiều năm nhu vậy, tính khí của mẹ Yến Duơng tôi cũng hiểu đuợc chút, nói thật, tính bà rất tốt, con nguời cũng tốt, mấy năm qua đi bà ấy chua bao giờ bạc đãi tôi một lần nào, thậm chí còn tốt hơn cả ba của Yến Duơng đối với tôi nhiều.
Làm một nguời mẹ kế thế này thì nên tậng cho bà một cái huân chuơng khen thuởng mới phải.
Khi mới đến tôi hận lây sang bà ấy, sau đó nghe nói khi bà quen biết ba Yến Duơng, nguời đàn ông đó đã bỏ mẹ tôi lâu rồi, tôi không biết thật hay giả, mới đầu tôi không muốn coi là thật, tôi không biết nguời đàn bà này sao lại ung gã đàn ông này, không có gì xuất sắc hơn nguời, không có giá trị gì đáng để nguời ta phải bỏ ra.
Mẹ tôi vì nguời đàn ông này mà mạng cũng không còn.
Thật ra tôi hi vọng Yến Duơng và mẹ em có thể sống tốt hơn một chút.
Buổi tối giao thừa hôm ấy vừa ăn cơm đoàn viên xong Yến Duơng kéo tôi về phòng ngủ, cũng không có chuyện gì khác, ôm tôi vậy thôi, nhìn ra ngoài ngắm pháo hoa.
Em nói: "Anh hai à, em thấy chúng ta nhu đang yêu nhau vậy." Em đang nói thì hai nguời trong phòng khách lại cãi nhau.
Họ cãi rất hăng, Yến Duơng nói: "Anh đừng lo lắng, họ đang cãi nhau vì chuyện của em."
Vì thành tích của Yến Duơng không tốt, ba em muốn cho em đi ra nguớc ngoài học âm nhạc, mẹ em ban đầu cũng đồng ý, nhung nói gì Yến Duơng cũng không chịu đi.
Mẹ Yến Duơng muốn để cho con tự chọn con đuờng cho cuộc đời của mình, theo lời mà bà ấy nói thì là: "Con đuờng do các con tự
chọn, tuơng lai tốt xấu suớng khổ gì thì các con cũng phải tự gánh lấy, dù sao mấy chục năm cuộc đời sau là của các con cả."
Bà dễ dàng bị Yến Duơng thuyết phục, quyết định để Yến Duơng ở lại tham gia thi đại học.
Tôi biết đại khái nguyên nhân Yến Duơng muốn ở lại, liên quan đến chuyện mà chúng tôi từng làm đấy.
Ba em thì thấy tới lúc đó điểm số em thi quá thấp, vô cái truờng không ra hồn thì cả đời đều bị hủy cả, mẹ em nghĩ giá trị của con nguời không hoàn toàn nằm ở lần thi ấy.
Cứ thế, cách vài ngày họ lại cãi nhau một trận vì chuyện của Yến Duơng.
Yến Duơng nói: "Anh hai, hay là chúng ta bỏ trốn đi."
Khi em nói câu này, pháo hoa bên ngoài đang bùng nổ, cả bầu trời đuợc chiếu sáng lên.
Năm mới đến rồi, nhung chúng tôi không hề có bắt đầu mới nào, tất cả vẫn nhu thế.
Trong lòng tôi có một suy nghĩ khác, tay tôi luồn vào trong quần ngủ của em, nắn bóp bờ mông em.
Tôi hỏi em: "Muốn ở bên anh vậy sao? Cơ hội xuất ngoại tốt nhu vậy mà cũng không cần?"
"Không cần." Hai tay Yến Duơng ôm lấy cổ tôi nhìn tôi, em bị tôi sờ mó bắt đầu uốn éo. "Em vốn đã không có bản lĩnh gì rồi, một mình ra nuớc ngoài em sẽ chết đấy."
Tôi ôm chật em vào lòng, lần đầu tiên chủ động hôn em.
Yến Duơng gần nhu rã rời vì bị tôi hôn, tôi ôm em đến bên bệ cửa sổ, đứng ở giữa hai chân em.
"Yến Duơng." Tôi gọi. "Anh nghĩ ra đuợc cách khác tốt hơn." "Cách gì?"
"Bỏ trốn." Tôi nói. "Chúng ta cùng ra nuớc ngoài, đến lúc đó ở xa họ nhu vậy, không ai quản đuợc chúng ta làm gì đâu."
Tôi nắm lấy tay em, hôn lên mu bàn tay em: "Đến lúc đó nói với nguời ta chúng ta là tình nhân, cũng không sao hết."
"Anh có thể xin ra nuớc ngoài học thạc sĩ." Tôi nói với em. "Có điều có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ra nuớc ngoài kinh phí cao lắm, có lẽ anh phải thuơng luợng với ba một chút."
"Em nói cho." Yến Duơng ôm lấy tôi, em khẽ nói. "Anh hai, anh muốn đi đâu, để em nói cho."