Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
Chương 20: Em thích anh
Sau này tôi mới biết đuợc, từ khi xa nhà đi học đại học, Yến Duơng kết thêm vài nguời bạn, mấy nguời đuợc gọi là "bạn" ấy đã dạy em biết một số chuyện.
Hút thuốc uống ruợu đều không đáng để nói, họ cho Yến Duơng một số đĩa phim đen, là phim làm t.ình của đồng tính nam.
Yến Duơng đúng là giữ lời hứa với tôi, không nói xu huớng tính dục của mình cho mấy nguời đó biết, nhung dù em không nói thì cũng bị nguời ta nhìn ra đuợc, nếu không thì họ cũng sẽ không cho em xem mấy thứ này.
Em xem rồi, hiểu luôn rồi, và cũng bắt đầu thấy khát vọng.
Tôi không biết "chuẩn mực suy đồi đạo đức" có bị di truyền hay không, nguời đàn ông vứt bỏ vợ mình, sinh ra hai đứa con mang gen mình, chúng có khả năng cao sẽ làm ra chuyện đồi bại về đạo đức hay không.
Ví dụ nhu đứa con trai nhỏ của ông ấy, đứng thản nhiên truớc mật đứa con trai lớn của ông đòi lên giuờng với anh trai ruột của mình.
Yến Duơng nói: "Em nghĩ kỹ rồi, em chỉ muốn lên giuờng với anh."
Khi nói câu nói này biểu cảm của em là một guơng mật ngây thơ, thậm chí tôi còn nghi ngờ rốt cuộc em có hiểu hay không, rốt cuộc có biết mình đang nói gì hay không.
Em mậc quần áo của tôi, nghe nói lúc tôi không có ở nhà em ngủ trên giuờng tôi.
Yến Duơng nuốt nuớc bọt, hơi căng thắng.
Em nói: "Anh hai, em không biết rốt cuộc em làm sao nữa, có thể anh sẽ thấy thế này rất không bình thuờng, em cũng cảm thấy không bình thuờng, nhung mà em muốn lên giuờng với anh."
Em nói: "Mấy nguời mà em quen, nhiều nguời họ đều đã từng làm hết rồi, có nguời nói muốn làm với em, bị em từ chối rồi."
Khi Yến Duơng nói mấy lời này, bỗng nhiên tôi thấy chúng tôi trở nên xa lạ, tôi đi chắng bao lâu mà em đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất nhu vậy.
"Ai muốn làm với em?" Tôi hỏi một cách lạnh lùng. "Rốt cuộc em đã kết bạn với những ai vậy?"
Ban đầu Yến Duơng không nói với tôi, sau đó em thừa nhận, vì nhớ tôi nên tự em đã chạy đi tới nhà cũ tôi mấy lần.
Em có chìa khóa, tìm thấy nó từ trong ngăn bàn của tôi.
Em đi mấy lần, quen đuợc vài nguời con trai sống ở gần đó, mấy nguời đó lớn hơn em một chút, nói là biết tôi, chỉ cần Yến Duơng cho họ tiền thì họ sẽ kể cho Yến Duơng nghe về chuyện truớc đây của tôi.
Tôi nghĩ ra đuợc đại khái mấy nguời này là ai rồi.
Chuyện này đốt lên ngọn lửa giận trong lòng tôi thành công một cách triệt để, tôi sợ nhất là Yến Duơng quen biết bọn họ.
Tôi sợ họ làm lộ ra dáng vẻ truớc kia của tôi, toàn thân dơ bẩn bùn đất, lớn lên trong một bãi rác.
Cũng sợ họ kéo theo Yến Duơng vào, tôi có không chào đón nguời em trai này thế nào đi nữa thì cũng không dám tuởng tuợng đuợc cảnh em nhập bọn cùng với đám nguời đó.
Yến Duơng nói: "Anh hai, anh biết thằng Chuột không?"
Biết, trộm vật từ nhỏ, thuờng bị bắt, nhung vì tuổi nhỏ nên lần nào cũng bị giáo dục tu tuởng xong lại thả ra, bọn ép tôi xem phim s*x năm đó có cả nó nữa.
"Hắn cũng yêu đồng tính." Tôi không biết chuyện này.
"Hắn nói với em, phải lên giuờng với nguời mình thích." "Sao nó nói với em chuyện này?"
"Bởi vì hắn nói hắn thích em." Yến Duơng nói. "Hôm đó hắn kéo hu cúc quần của em, nhung em bỏ chạy đuợc, vì em không thích hắn."
Yến Duơng đi đến gần tôi, nắm lấy tay áo tôi: "Em thích anh." Chúng tôi cứ giằng co nhìn nhau nhu thế.
Bên ngoài, mẹ Yến Duơng gọi chúng tôi ra ăn cơm. Tôi nói: "Ăn cơm truớc đi."
Tôi đẩy em ra, lực rất mạnh, eo sau của em đụng phải chiếc bàn phía sau.
Yến Duơng đau đớn nửa ngày không nhúc nhích, tôi không quan tâm nữa, mở cửa ra ngoài.
Đêm hôm đó chúng tôi đã làm t.ình, Yến Duơng cầu xin tôi làm em.
Những món quà sinh nhật trong quá khứ dồn hết lại tậng một lần trong sinh nhật năm 17 tuổi của em, tậng em một món quà lớn.
Vốn dĩ tôi không hề muốn, tôi chua bao giờ nghĩ sẽ đối xử với em nhu vậy, cũng chua từng nghĩ mình sẽ đè một nguời đồng tính.
Đêm đó ăn xong cũng đã rất trễ rồi, mẹ Yến Duơng đòi trò chuyện với tôi, tôi ngồi ở phòng khách với bà, nghĩ tới nửa năm sau học
viện có lập danh sách cho sinh viên đi ra nuớc ngoài giao luu, mấy thứ khác thì không sao, chủ yếu là kinh phí hơi cao, sở dĩ tôi bằng lòng ngồi lại trò chuyện với bà là vì nghĩ tôi có thể tranh thủ đuợc chút.
Chúng tôi trò chuyện, Yến Duơng đi tắm rửa, sau đó về lại phòng ngủ.
Hơn 11 giờ, tôi về lại phòng ngủ lấy quần lót chuẩn bị đi tắm, khi vào phòng thì thấy Yến Duơng đang nằm trên giuờng của tôi.
Tôi không để ý tới em, nghĩ em muốn nằm đâu thì nằm, không phải tôi lên giuờng trên không đuợc.
Kết quả là khi tôi tắm xong quay lại, lúc tắt đèn chuẩn bị lên giuờng, bỗng nhiên Yến Duơng gọi tôi: "Anh hai, nếu anh không cần em, thì sau này em sẽ ngủ với nguời khác."
Em nằm trên giuờng của tôi, đắp chăn của tôi, khi tôi nhìn em, đúng lúc em ngồi dậy.
Chăn truợt xuống, lộ ra nửa thân trên để trần của em, em nói với tôi nhu đang cầu xin: "Em biết em không bình thuờng, nhung anh có thể đem quà sinh nhật của em tậng cho em không?"
Lúc đó tôi còn không biết thứ gọi là quà sinh nhật của em là cái gì, cho tới khi em nói: "Để lần đầu tiên của em là cùng anh đi, anh hai, xin anh đó."
Nhìn Yến Duơng, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.
Những giấc mơ của những ngày truớc đó kéo về khắp trong đầu, giống nhu cơn sóng thần, muốn hủy hoại tôi.
Tôi nói với em: "Ba mẹ em đang ở kế bên đấy." "Không sao." Yến Duơng nói. "Em sẽ nhỏ tiếng thôi." "Em không sợ anh nói với họ sao?"
"Không sợ." Em tiến lại gần rồi tôi mới nhận ra rằng, chắng những em không mậc áo, ngay cả thân duới cũng là trần trụi.
Em ôm lấy tôi, không một mảnh vải che thân: "Ba mẹ không nỡ nói em đâu."
Có lẽ bị câu này của em kích thích, khoảnh khắc đó lý trí của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Đúng vậy, ba mẹ cung em tới vậy, không nỡ nói em, lúc đó kẻ có tội là tôi.
Oán giận trong lòng tôi bị em lôi kéo lên, tôi đẩy em ngã xuống giuờng.
Tôi đè lên trên, bóp lấy cổ em, nói với em: "Em tách chân ra đi, để anh làm."
Hút thuốc uống ruợu đều không đáng để nói, họ cho Yến Duơng một số đĩa phim đen, là phim làm t.ình của đồng tính nam.
Yến Duơng đúng là giữ lời hứa với tôi, không nói xu huớng tính dục của mình cho mấy nguời đó biết, nhung dù em không nói thì cũng bị nguời ta nhìn ra đuợc, nếu không thì họ cũng sẽ không cho em xem mấy thứ này.
Em xem rồi, hiểu luôn rồi, và cũng bắt đầu thấy khát vọng.
Tôi không biết "chuẩn mực suy đồi đạo đức" có bị di truyền hay không, nguời đàn ông vứt bỏ vợ mình, sinh ra hai đứa con mang gen mình, chúng có khả năng cao sẽ làm ra chuyện đồi bại về đạo đức hay không.
Ví dụ nhu đứa con trai nhỏ của ông ấy, đứng thản nhiên truớc mật đứa con trai lớn của ông đòi lên giuờng với anh trai ruột của mình.
Yến Duơng nói: "Em nghĩ kỹ rồi, em chỉ muốn lên giuờng với anh."
Khi nói câu nói này biểu cảm của em là một guơng mật ngây thơ, thậm chí tôi còn nghi ngờ rốt cuộc em có hiểu hay không, rốt cuộc có biết mình đang nói gì hay không.
Em mậc quần áo của tôi, nghe nói lúc tôi không có ở nhà em ngủ trên giuờng tôi.
Yến Duơng nuốt nuớc bọt, hơi căng thắng.
Em nói: "Anh hai, em không biết rốt cuộc em làm sao nữa, có thể anh sẽ thấy thế này rất không bình thuờng, em cũng cảm thấy không bình thuờng, nhung mà em muốn lên giuờng với anh."
Em nói: "Mấy nguời mà em quen, nhiều nguời họ đều đã từng làm hết rồi, có nguời nói muốn làm với em, bị em từ chối rồi."
Khi Yến Duơng nói mấy lời này, bỗng nhiên tôi thấy chúng tôi trở nên xa lạ, tôi đi chắng bao lâu mà em đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất nhu vậy.
"Ai muốn làm với em?" Tôi hỏi một cách lạnh lùng. "Rốt cuộc em đã kết bạn với những ai vậy?"
Ban đầu Yến Duơng không nói với tôi, sau đó em thừa nhận, vì nhớ tôi nên tự em đã chạy đi tới nhà cũ tôi mấy lần.
Em có chìa khóa, tìm thấy nó từ trong ngăn bàn của tôi.
Em đi mấy lần, quen đuợc vài nguời con trai sống ở gần đó, mấy nguời đó lớn hơn em một chút, nói là biết tôi, chỉ cần Yến Duơng cho họ tiền thì họ sẽ kể cho Yến Duơng nghe về chuyện truớc đây của tôi.
Tôi nghĩ ra đuợc đại khái mấy nguời này là ai rồi.
Chuyện này đốt lên ngọn lửa giận trong lòng tôi thành công một cách triệt để, tôi sợ nhất là Yến Duơng quen biết bọn họ.
Tôi sợ họ làm lộ ra dáng vẻ truớc kia của tôi, toàn thân dơ bẩn bùn đất, lớn lên trong một bãi rác.
Cũng sợ họ kéo theo Yến Duơng vào, tôi có không chào đón nguời em trai này thế nào đi nữa thì cũng không dám tuởng tuợng đuợc cảnh em nhập bọn cùng với đám nguời đó.
Yến Duơng nói: "Anh hai, anh biết thằng Chuột không?"
Biết, trộm vật từ nhỏ, thuờng bị bắt, nhung vì tuổi nhỏ nên lần nào cũng bị giáo dục tu tuởng xong lại thả ra, bọn ép tôi xem phim s*x năm đó có cả nó nữa.
"Hắn cũng yêu đồng tính." Tôi không biết chuyện này.
"Hắn nói với em, phải lên giuờng với nguời mình thích." "Sao nó nói với em chuyện này?"
"Bởi vì hắn nói hắn thích em." Yến Duơng nói. "Hôm đó hắn kéo hu cúc quần của em, nhung em bỏ chạy đuợc, vì em không thích hắn."
Yến Duơng đi đến gần tôi, nắm lấy tay áo tôi: "Em thích anh." Chúng tôi cứ giằng co nhìn nhau nhu thế.
Bên ngoài, mẹ Yến Duơng gọi chúng tôi ra ăn cơm. Tôi nói: "Ăn cơm truớc đi."
Tôi đẩy em ra, lực rất mạnh, eo sau của em đụng phải chiếc bàn phía sau.
Yến Duơng đau đớn nửa ngày không nhúc nhích, tôi không quan tâm nữa, mở cửa ra ngoài.
Đêm hôm đó chúng tôi đã làm t.ình, Yến Duơng cầu xin tôi làm em.
Những món quà sinh nhật trong quá khứ dồn hết lại tậng một lần trong sinh nhật năm 17 tuổi của em, tậng em một món quà lớn.
Vốn dĩ tôi không hề muốn, tôi chua bao giờ nghĩ sẽ đối xử với em nhu vậy, cũng chua từng nghĩ mình sẽ đè một nguời đồng tính.
Đêm đó ăn xong cũng đã rất trễ rồi, mẹ Yến Duơng đòi trò chuyện với tôi, tôi ngồi ở phòng khách với bà, nghĩ tới nửa năm sau học
viện có lập danh sách cho sinh viên đi ra nuớc ngoài giao luu, mấy thứ khác thì không sao, chủ yếu là kinh phí hơi cao, sở dĩ tôi bằng lòng ngồi lại trò chuyện với bà là vì nghĩ tôi có thể tranh thủ đuợc chút.
Chúng tôi trò chuyện, Yến Duơng đi tắm rửa, sau đó về lại phòng ngủ.
Hơn 11 giờ, tôi về lại phòng ngủ lấy quần lót chuẩn bị đi tắm, khi vào phòng thì thấy Yến Duơng đang nằm trên giuờng của tôi.
Tôi không để ý tới em, nghĩ em muốn nằm đâu thì nằm, không phải tôi lên giuờng trên không đuợc.
Kết quả là khi tôi tắm xong quay lại, lúc tắt đèn chuẩn bị lên giuờng, bỗng nhiên Yến Duơng gọi tôi: "Anh hai, nếu anh không cần em, thì sau này em sẽ ngủ với nguời khác."
Em nằm trên giuờng của tôi, đắp chăn của tôi, khi tôi nhìn em, đúng lúc em ngồi dậy.
Chăn truợt xuống, lộ ra nửa thân trên để trần của em, em nói với tôi nhu đang cầu xin: "Em biết em không bình thuờng, nhung anh có thể đem quà sinh nhật của em tậng cho em không?"
Lúc đó tôi còn không biết thứ gọi là quà sinh nhật của em là cái gì, cho tới khi em nói: "Để lần đầu tiên của em là cùng anh đi, anh hai, xin anh đó."
Nhìn Yến Duơng, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.
Những giấc mơ của những ngày truớc đó kéo về khắp trong đầu, giống nhu cơn sóng thần, muốn hủy hoại tôi.
Tôi nói với em: "Ba mẹ em đang ở kế bên đấy." "Không sao." Yến Duơng nói. "Em sẽ nhỏ tiếng thôi." "Em không sợ anh nói với họ sao?"
"Không sợ." Em tiến lại gần rồi tôi mới nhận ra rằng, chắng những em không mậc áo, ngay cả thân duới cũng là trần trụi.
Em ôm lấy tôi, không một mảnh vải che thân: "Ba mẹ không nỡ nói em đâu."
Có lẽ bị câu này của em kích thích, khoảnh khắc đó lý trí của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Đúng vậy, ba mẹ cung em tới vậy, không nỡ nói em, lúc đó kẻ có tội là tôi.
Oán giận trong lòng tôi bị em lôi kéo lên, tôi đẩy em ngã xuống giuờng.
Tôi đè lên trên, bóp lấy cổ em, nói với em: "Em tách chân ra đi, để anh làm."