Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 71: Đêm trong quán trọ nhỏ
Đèn đuốc huy hoàng tràn ngập không khí vui mừng.
Hai người cứ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường, đến gần một chỗ có lính canh, có vẻ là một căn cứ quân sự. Trong tòa nhà lớn màu nâu đất không có cửa sổ, toàn bộ dán đầy poster màu sắc kỳ lạ mà nhìn lại khó hiểu. Mạnh Kiều bị Nghiêm Mục kéo đi đường vòng, từ cuối phố rẽ vào một trung tâm thương mại phồn hoa. Nơi này có cảm giác như khu buôn bán, đèn đuốc và quán bar sau hẻm phồn hoa, khiến Mạnh Kiều cảm nhận được sự náo nhiệt đã lâu không gặp trong làn gió thu.
Cây tùng hai bên đường phố treo đèn nhỏ màu đỏ cam, mấy tiệm trà sữa đang chuẩn bị đóng cửa. Nghiêm Mục mua cho Mạnh Kiều một cái kem, cô gái nhỏ cười tủm tỉm nhấm nháp chiếc kem vị sữa dừa.
“Em có cảm giác như đang hẹn hò.” Mạnh Kiều nói: “Đi dạo phố, lang thang trên đường, cảm giác rất thần kỳ. Rất lâu không có loại cảm giác này. Trong thế giới hiện thực đều là nhiệm vụ, khiến lòng người mệt mỏi.”
Cô cảm thấy hiện tại có lẽ mình nên ở trong phó bản nhiệm vụ hoặc đang ở khu vực trống chờ đợi tuyên bố nhiệm vụ. Mạnh Kiều nhìn tủ kính chất đầy gấu bông đồ chơi, nhớ đến em họ San San và Hạ Tinh Thần còn không biết tung tích, trong lòng khó tránh khỏi có một chút ai oán và phiền muộn.
Nghiêm Mục nắm tay kia của Mạnh Kiều, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang phía cô: “Về sau sẽ tốt thôi, dẫu sao cũng không thể như này mãi được.”
“Nhưng nếu không có nhiệm vụ, em cũng sẽ không quen anh.” Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng: “Chỉ có thể nói cuộc đời mỗi người có sự sắp đặt gặp gỡ riêng. Mà đối với em thì điều duy nhất có thể làm là hưởng thụ tất cả mọi thứ mà cuộc đời mang đến cho em. Em thế này được coi như sống lại lần nữa rồi. Chẳng lẽ không phải sao? Có phải em là người đầu tiên bị bệnh nứt da mà khỏi không?”
Nghiêm Mục biết quá khứ bị bệnh của cô, xoa xoa mái tóc rối của cô nói: “Theo anh biết thì đúng.”
“Vậy chứng minh, có lẽ bệnh nứt da không liên quan gì đến virus. Ví dụ như nó được tạo thành bởi từ trường.” Mạnh Kiều lang thang không có mục tiêu thả hồn mặc sức tưởng tượng: “Anh nói xem? Bởi vì từ lúc bị bệnh đến khỏi bệnh với em gần như là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Mà cũng có thể là nhiệm vụ chữa hết bệnh cho em.”
Một lát sau cô lại đặt câu hỏi: “Nếu em là một người dị dạng, anh còn yêu em chứ?”
Nghiêm Mục nhìn dáng vẻ cô chớp chớp đôi mắt chờ mong đáp án, hỏi lại: “Em mọc ra hai cái đầu nhỏ thì sẽ thông minh hơn à?”
Mạnh Kiều cười hì hì lắc đầu: “Không đâu, vẫn ngốc vậy à.”
“Vậy anh làm thầy, chỉ có thể càng tận tâm tận lực dạy em.” Giọng Nghiêm Mục trầm thấp lại tao nhã như tiếng đàn cello thuần hậu du dương, làm trái tim vốn nôn nóng của Mạnh Kiều cũng dần dần yên ổn. Cô dùng đầu cọ vào bả vai Nghiêm Mục, lại tự mình bật cười ha ha. Nghiêm Mục không biết vì sao cô vui vẻ đến vậy nhưng anh vẫn cười theo.
Bình yên hiếm có.
Tuy rằng hai người không biết bản thân mình ở phương nào.
Trung tâm thương mại bắt đầu tắt đèn vào nửa đêm, người bán hàng sôi nổi dọn đi.
“Không biết có thể dùng chứng minh thư ở đây không? Buổi đêm mà chúng ta còn không thể quay về thì nên đi đâu bây giờ?” Mạnh Kiều nghĩ rất thực tế: “Tuy rằng nhiệt độ không khí hiện tại không đến mức sẽ bị cóng chết, nhưng vẫn cứ làm em có cảm giác không thể về nhà. Hơn nữa nơi này không phải thế giới nhiệm vụ, chúng ta không thể sử dụng hành động bạo lực.”
“Em còn muốn sử dụng bạo lực?”
“Hừ, lúc ở Bạch Giác Quán không phải cũng ở nhà người ta à?” Mạnh Kiều không phục.
“Đi tìm quán trọ nhỏ là được, yêu cầu chứng minh thư thì chúng ta lại đi thôi. Sợ cái gì, có anh ở đây.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều điên cuồng gật đầu: “Thế em mặc kệ luôn. Coi như em là đứa ngốc đi. Dù sao đừng để em bị đói, bị rét là được.”
Nghiêm Mục cười.
Dáng vẻ anh cười rộ lên khiến Mạnh Kiều run rẩy trong lòng. Cô hất mặt sang phía khác không nhìn người đàn ông nữa, vành tai hơi đỏ lên.
Hai người đi lang thang không có mục đích, dọc theo phố xá từ khu vực phồn hoa tiến vào khu vực nhà trệt, thoạt nhìn có vẻ là khu phố cũ hoặc xóm nghèo. Cô đi lâu hơi mệt, ngáp một cái thật lớn, cuối cùng tìm được một khách sạn nhỏ không cần đăng ký bất kỳ giấy tờ gì.
Khách sạn không có gì khác với thế giới hiện thực, bà chủ là một người phụ nữ trung niên mập mạp.
Một đêm 86 đồng tiền.
Sau khi Nghiêm Mục trả tiền, bà chủ không kiên nhẫn vứt chìa khóa: “Đi lên đi, không bữa sáng, hai tiếng sau sẽ hết nước ấm, muốn tắm thì nhanh lên. Muốn làm gì thì làm nhanh đi!”
Mạnh Kiều nói câu cảm ơn rồi bị Nghiêm Mục kéo lên lầu. Hành lang trải thảm đỏ, góc tường có hai con thiêu thân màu trắng bay chập chờn. Tiếng tivi trong phòng và tiếng rung giường kẽo kẹt truyền vào tai Mạnh Kiều, cô nghe mà mất tự nhiên mặt đỏ bừng, lại vẫn làm ra vẻ không hiểu gì.
Phòng hai người ở cuối hành lang.
Phòng khách rất nhỏ. Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường lớn và một cái tủ đầu giường. Trên cửa sổ lưới rách tung tóe có hai ba con bọ xít đậu ở đó, cánh phát ra tiếng vù vù vù khiến Mạnh Kiều vô cùng ghê tởm.
Cô đặt mông ngồi trên giường, nhìn quanh: “Tuy rằng phòng kém hơn bệnh viện tâm thần một tí, nhưng em còn có thể chịu được. Phòng không hôi, có vẻ khá sạch sẽ.”
Nghiêm Mục nhớ kỹ đường để chạy trốn ở hành lang, lại phủi hai ba con bọ xít đi, cuối cùng kéo cửa sổ, xác nhận khi chạy trốn còn có thể nhảy ra ngoài mới thôi.
Anh nhìn Mạnh Kiều ngồi trên giường dựa vào vách tường, nói: “Em ngủ trước đi.”
“Anh sợ em à?” Mạnh Kiều vỗ vỗ giường: “Ở đây lại không có chỗ ngủ khác, anh nằm luôn ở đây đi.”
Bà chủ hiển nhiên đã coi hai người họ trở thành sinh viên lén đi thuê phòng.
Nghiêm Mục bất đắc dĩ cười.
Anh thật sự sợ Mạnh Kiều. Hai người ở chung lâu như vậy, nhưng coi như mới ở bên nhau. Anh còn chưa muốn mình không khống chế được. Đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia của Mạnh Kiều, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đều đang tăng dần.
Tay Nghiêm Mục vô thức sờ về phía quần.
Mạnh Kiều cười: “Đừng có sờ, hút thuốc làm gì. Đều là người trưởng thành, em còn có thể sợ anh à? Nhanh lên đây, mệt mỏi một ngày rồi.”
Bấy giờ Nghiêm Mục mới ngồi ở mép giường.
Tuy rằng là khách sạn nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ. Trong nhà tắm đặt hai chai sữa tắm và dầu gội giá rẻ, Mạnh Kiều nhìn một lát cuối cùng quyết định chỉ dùng nước trắng để tắm. Vòi tắm hoa sen phun ra nước ấm, cô tắm nhanh cho xong. Lúc từ nhà tắm đi ra vừa hay thấy Nghiêm Mục đang nghiêm túc lật xem một quyển tạp chí cũ.
“Có phát hiện gì à?”
“Khá giống thế giới hiện thực, nhưng nơi này có rất nhiều cung miếu. Tượng thần trong miếu chắc đều là Tương Liễu. Điều này rất kỳ lạ. Tín ngưỡng kỳ lạ chứng minh hệ thống văn hóa cũng có điểm khác biệt. Em còn nhớ mấy người chạy vội lúc hai ta mới tới đây không? Chắc nghe giảng đạo hoặc là cầu nguyện. Lúc ấy trên đường phố không bóng người, nhưng tiếng tụng kinh vừa kết thúc, quán xá lại bày ra khí thế ngất trời.” Nghiêm Mục tóm tắt lại tất cả những gì xảy ra lần nữa.
“Là ý gì? Hành động của người ở đây bị tín ngưỡng khống chế à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Có thể là như vậy. Trước mắt chúng ta chưa thấy cung miếu cúng bái vị thần khác, có lẽ đây là khu vực chỉ có một tín ngưỡng.” Nghiêm Mục đặt tạp chí ở đầu giường rồi đi tắm rửa.
Mạnh Kiều vẫn cảm thấy quá trình này hơi kỳ lạ nhưng cô không thể nói rõ lạ ở đâu. Cuối cùng cô chui vào trong chăn ấm.
Lúc Nghiêm Mục ra thì quấn khăn tắm. Mạnh Kiều vừa liếc mắt đã thấy nửa người trên trần trụi của anh và giọt nước trong suốt treo trên cơ bụng săn chắc.
Cô nuốt nước bọt, lập tức chui vào trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Lưu manh.”
Nghiêm Mục bất đắc dĩ cầm lấy quần áo của mình: “Tại vừa rồi em nói khăn lông quá bẩn, phải dùng áo của anh lau người mà.”
Quần áo ướt còn mặc sao được.
Mạnh Kiều không nói chuyện, nhưng cô cảm thấy mình đang bốc khói. Cô chỉ vươn tay, vẫy người đàn ông hai cái để anh nhanh vào ổ chăn.
Giường rộng 1,5 mét, cho nên dù Mạnh Kiều đã nhích vào trong nhưng ngay lúc Nghiêm Mục xốc chăn lên ngồi vào, cô vẫn trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh.
Cô trở mình: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Trong giọng Nghiêm Mục lộ ra ba phần ý cười, tắt đèn.
Tuy rằng sau khi tắt đèn thì hai người đều không nói chuyện, nhưng Mạnh Kiều lại càng lúc càng tỉnh. Cô nghe tiếng hít thở vững vàng của người đàn ông còn mình thì thở càng gấp. Cô cũng không muốn bị anh nhìn ra mình trằn trọc không ngủ được, cho nên chỉ có thể khẽ trở mình. Việc ngủ này, đơn giản là nghiêng sang trái, nghiêng sang phải và nằm thẳng.
Mạnh Kiều đã thử nghiêng phải và nằm thẳng. Cô luôn có cảm giác kỳ cục khó mà nói rõ, vì giấc ngủ cô chỉ có thể nằm nghiêng về phía Nghiêm Mục.
Giường của Mạnh Kiều hay ngủ là loại 1,8m*2,0m, cô không kìm được xoay người, thậm chí làm lệch một đoạn khăn trải giường lớn, ai ngờ lại dán thẳng lên người Nghiêm Mục!
Ý thức được mình dính sát vào một cơ thể cực nóng, cô muốn tự đâm chết mình luôn cho rồi. Hiện tại người đàn ông đang nằm thẳng nhắm mắt. Thật ra anh cũng không ngủ, bởi vì vừa nằm xuống là đã thấy Mạnh Kiều lăn qua lộn lại đổi tới đổi lui một tiếng liền. Anh vốn không định phá vỡ sự cân bằng này, ai biết Mạnh Kiều lại không cẩn thận dán lên người anh.
Trong bóng đêm, anh cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười này làm Mạnh Kiều khóc không ra nước mắt. Cô đành phải giả vờ không biết gì định quay ra ngoài, kết quả vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay người đàn ông ôm lấy.
Mạnh Kiều:...
“Làm… làm gì đấy?”
Cô sợ tới mức nói lắp.
“Nếu không ngủ được vậy đừng ngủ nữa.” Nghiêm Mục nói.
“Không, không, không! Em ngủ, em chỉ xoay người thôi.” Mạnh Kiều từ chối, xoay người ra mép giường.
“Còn xoay nữa là em ngã xuống đấy, trò Mạnh.”
“Đừng làm ồn!” Mạnh Kiều nhỏ giọng răn dạy: “Em rất buồn ngủ, phải ngủ luôn đây.”
Hơi thở của cô rất nóng.
Cô giữ chặt bàn tay người đàn ông đặt trên eo mình rồi hất ra sau, giọng điệu ra vẻ nhẹ nhàng: “Ngủ, ngủ đi. Đừng có mất ngủ mà thêm nếp nhăn.”
Ai biết nghe thấy lời này, Nghiêm Mục lại ngồi dậy. Anh nhìn về phía cửa, vỗ Mạnh Kiều đang rúc ở trong chăn: “Dậy đi.”
“Hử?” Cô lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn người đàn ông trong bóng đêm.
“Mặc quần áo vào.”
“Ngủ không được thì không cho ngủ à? Em còn muốn giãy giụa thêm mà.”
“Có người đến.” Nghiêm Mục đưa quần áo cho cô, xoay người sang chỗ khác không nhìn Mạnh Kiều: “Anh nghe thấy trên đường cái bên ngoài có tiếng giống đội tuần tra.”
Mạnh Kiều:??
Càn quét tệ nạn!
Hai người cứ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường, đến gần một chỗ có lính canh, có vẻ là một căn cứ quân sự. Trong tòa nhà lớn màu nâu đất không có cửa sổ, toàn bộ dán đầy poster màu sắc kỳ lạ mà nhìn lại khó hiểu. Mạnh Kiều bị Nghiêm Mục kéo đi đường vòng, từ cuối phố rẽ vào một trung tâm thương mại phồn hoa. Nơi này có cảm giác như khu buôn bán, đèn đuốc và quán bar sau hẻm phồn hoa, khiến Mạnh Kiều cảm nhận được sự náo nhiệt đã lâu không gặp trong làn gió thu.
Cây tùng hai bên đường phố treo đèn nhỏ màu đỏ cam, mấy tiệm trà sữa đang chuẩn bị đóng cửa. Nghiêm Mục mua cho Mạnh Kiều một cái kem, cô gái nhỏ cười tủm tỉm nhấm nháp chiếc kem vị sữa dừa.
“Em có cảm giác như đang hẹn hò.” Mạnh Kiều nói: “Đi dạo phố, lang thang trên đường, cảm giác rất thần kỳ. Rất lâu không có loại cảm giác này. Trong thế giới hiện thực đều là nhiệm vụ, khiến lòng người mệt mỏi.”
Cô cảm thấy hiện tại có lẽ mình nên ở trong phó bản nhiệm vụ hoặc đang ở khu vực trống chờ đợi tuyên bố nhiệm vụ. Mạnh Kiều nhìn tủ kính chất đầy gấu bông đồ chơi, nhớ đến em họ San San và Hạ Tinh Thần còn không biết tung tích, trong lòng khó tránh khỏi có một chút ai oán và phiền muộn.
Nghiêm Mục nắm tay kia của Mạnh Kiều, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang phía cô: “Về sau sẽ tốt thôi, dẫu sao cũng không thể như này mãi được.”
“Nhưng nếu không có nhiệm vụ, em cũng sẽ không quen anh.” Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng: “Chỉ có thể nói cuộc đời mỗi người có sự sắp đặt gặp gỡ riêng. Mà đối với em thì điều duy nhất có thể làm là hưởng thụ tất cả mọi thứ mà cuộc đời mang đến cho em. Em thế này được coi như sống lại lần nữa rồi. Chẳng lẽ không phải sao? Có phải em là người đầu tiên bị bệnh nứt da mà khỏi không?”
Nghiêm Mục biết quá khứ bị bệnh của cô, xoa xoa mái tóc rối của cô nói: “Theo anh biết thì đúng.”
“Vậy chứng minh, có lẽ bệnh nứt da không liên quan gì đến virus. Ví dụ như nó được tạo thành bởi từ trường.” Mạnh Kiều lang thang không có mục tiêu thả hồn mặc sức tưởng tượng: “Anh nói xem? Bởi vì từ lúc bị bệnh đến khỏi bệnh với em gần như là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Mà cũng có thể là nhiệm vụ chữa hết bệnh cho em.”
Một lát sau cô lại đặt câu hỏi: “Nếu em là một người dị dạng, anh còn yêu em chứ?”
Nghiêm Mục nhìn dáng vẻ cô chớp chớp đôi mắt chờ mong đáp án, hỏi lại: “Em mọc ra hai cái đầu nhỏ thì sẽ thông minh hơn à?”
Mạnh Kiều cười hì hì lắc đầu: “Không đâu, vẫn ngốc vậy à.”
“Vậy anh làm thầy, chỉ có thể càng tận tâm tận lực dạy em.” Giọng Nghiêm Mục trầm thấp lại tao nhã như tiếng đàn cello thuần hậu du dương, làm trái tim vốn nôn nóng của Mạnh Kiều cũng dần dần yên ổn. Cô dùng đầu cọ vào bả vai Nghiêm Mục, lại tự mình bật cười ha ha. Nghiêm Mục không biết vì sao cô vui vẻ đến vậy nhưng anh vẫn cười theo.
Bình yên hiếm có.
Tuy rằng hai người không biết bản thân mình ở phương nào.
Trung tâm thương mại bắt đầu tắt đèn vào nửa đêm, người bán hàng sôi nổi dọn đi.
“Không biết có thể dùng chứng minh thư ở đây không? Buổi đêm mà chúng ta còn không thể quay về thì nên đi đâu bây giờ?” Mạnh Kiều nghĩ rất thực tế: “Tuy rằng nhiệt độ không khí hiện tại không đến mức sẽ bị cóng chết, nhưng vẫn cứ làm em có cảm giác không thể về nhà. Hơn nữa nơi này không phải thế giới nhiệm vụ, chúng ta không thể sử dụng hành động bạo lực.”
“Em còn muốn sử dụng bạo lực?”
“Hừ, lúc ở Bạch Giác Quán không phải cũng ở nhà người ta à?” Mạnh Kiều không phục.
“Đi tìm quán trọ nhỏ là được, yêu cầu chứng minh thư thì chúng ta lại đi thôi. Sợ cái gì, có anh ở đây.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều điên cuồng gật đầu: “Thế em mặc kệ luôn. Coi như em là đứa ngốc đi. Dù sao đừng để em bị đói, bị rét là được.”
Nghiêm Mục cười.
Dáng vẻ anh cười rộ lên khiến Mạnh Kiều run rẩy trong lòng. Cô hất mặt sang phía khác không nhìn người đàn ông nữa, vành tai hơi đỏ lên.
Hai người đi lang thang không có mục đích, dọc theo phố xá từ khu vực phồn hoa tiến vào khu vực nhà trệt, thoạt nhìn có vẻ là khu phố cũ hoặc xóm nghèo. Cô đi lâu hơi mệt, ngáp một cái thật lớn, cuối cùng tìm được một khách sạn nhỏ không cần đăng ký bất kỳ giấy tờ gì.
Khách sạn không có gì khác với thế giới hiện thực, bà chủ là một người phụ nữ trung niên mập mạp.
Một đêm 86 đồng tiền.
Sau khi Nghiêm Mục trả tiền, bà chủ không kiên nhẫn vứt chìa khóa: “Đi lên đi, không bữa sáng, hai tiếng sau sẽ hết nước ấm, muốn tắm thì nhanh lên. Muốn làm gì thì làm nhanh đi!”
Mạnh Kiều nói câu cảm ơn rồi bị Nghiêm Mục kéo lên lầu. Hành lang trải thảm đỏ, góc tường có hai con thiêu thân màu trắng bay chập chờn. Tiếng tivi trong phòng và tiếng rung giường kẽo kẹt truyền vào tai Mạnh Kiều, cô nghe mà mất tự nhiên mặt đỏ bừng, lại vẫn làm ra vẻ không hiểu gì.
Phòng hai người ở cuối hành lang.
Phòng khách rất nhỏ. Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường lớn và một cái tủ đầu giường. Trên cửa sổ lưới rách tung tóe có hai ba con bọ xít đậu ở đó, cánh phát ra tiếng vù vù vù khiến Mạnh Kiều vô cùng ghê tởm.
Cô đặt mông ngồi trên giường, nhìn quanh: “Tuy rằng phòng kém hơn bệnh viện tâm thần một tí, nhưng em còn có thể chịu được. Phòng không hôi, có vẻ khá sạch sẽ.”
Nghiêm Mục nhớ kỹ đường để chạy trốn ở hành lang, lại phủi hai ba con bọ xít đi, cuối cùng kéo cửa sổ, xác nhận khi chạy trốn còn có thể nhảy ra ngoài mới thôi.
Anh nhìn Mạnh Kiều ngồi trên giường dựa vào vách tường, nói: “Em ngủ trước đi.”
“Anh sợ em à?” Mạnh Kiều vỗ vỗ giường: “Ở đây lại không có chỗ ngủ khác, anh nằm luôn ở đây đi.”
Bà chủ hiển nhiên đã coi hai người họ trở thành sinh viên lén đi thuê phòng.
Nghiêm Mục bất đắc dĩ cười.
Anh thật sự sợ Mạnh Kiều. Hai người ở chung lâu như vậy, nhưng coi như mới ở bên nhau. Anh còn chưa muốn mình không khống chế được. Đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia của Mạnh Kiều, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đều đang tăng dần.
Tay Nghiêm Mục vô thức sờ về phía quần.
Mạnh Kiều cười: “Đừng có sờ, hút thuốc làm gì. Đều là người trưởng thành, em còn có thể sợ anh à? Nhanh lên đây, mệt mỏi một ngày rồi.”
Bấy giờ Nghiêm Mục mới ngồi ở mép giường.
Tuy rằng là khách sạn nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ. Trong nhà tắm đặt hai chai sữa tắm và dầu gội giá rẻ, Mạnh Kiều nhìn một lát cuối cùng quyết định chỉ dùng nước trắng để tắm. Vòi tắm hoa sen phun ra nước ấm, cô tắm nhanh cho xong. Lúc từ nhà tắm đi ra vừa hay thấy Nghiêm Mục đang nghiêm túc lật xem một quyển tạp chí cũ.
“Có phát hiện gì à?”
“Khá giống thế giới hiện thực, nhưng nơi này có rất nhiều cung miếu. Tượng thần trong miếu chắc đều là Tương Liễu. Điều này rất kỳ lạ. Tín ngưỡng kỳ lạ chứng minh hệ thống văn hóa cũng có điểm khác biệt. Em còn nhớ mấy người chạy vội lúc hai ta mới tới đây không? Chắc nghe giảng đạo hoặc là cầu nguyện. Lúc ấy trên đường phố không bóng người, nhưng tiếng tụng kinh vừa kết thúc, quán xá lại bày ra khí thế ngất trời.” Nghiêm Mục tóm tắt lại tất cả những gì xảy ra lần nữa.
“Là ý gì? Hành động của người ở đây bị tín ngưỡng khống chế à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Có thể là như vậy. Trước mắt chúng ta chưa thấy cung miếu cúng bái vị thần khác, có lẽ đây là khu vực chỉ có một tín ngưỡng.” Nghiêm Mục đặt tạp chí ở đầu giường rồi đi tắm rửa.
Mạnh Kiều vẫn cảm thấy quá trình này hơi kỳ lạ nhưng cô không thể nói rõ lạ ở đâu. Cuối cùng cô chui vào trong chăn ấm.
Lúc Nghiêm Mục ra thì quấn khăn tắm. Mạnh Kiều vừa liếc mắt đã thấy nửa người trên trần trụi của anh và giọt nước trong suốt treo trên cơ bụng săn chắc.
Cô nuốt nước bọt, lập tức chui vào trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Lưu manh.”
Nghiêm Mục bất đắc dĩ cầm lấy quần áo của mình: “Tại vừa rồi em nói khăn lông quá bẩn, phải dùng áo của anh lau người mà.”
Quần áo ướt còn mặc sao được.
Mạnh Kiều không nói chuyện, nhưng cô cảm thấy mình đang bốc khói. Cô chỉ vươn tay, vẫy người đàn ông hai cái để anh nhanh vào ổ chăn.
Giường rộng 1,5 mét, cho nên dù Mạnh Kiều đã nhích vào trong nhưng ngay lúc Nghiêm Mục xốc chăn lên ngồi vào, cô vẫn trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh.
Cô trở mình: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Trong giọng Nghiêm Mục lộ ra ba phần ý cười, tắt đèn.
Tuy rằng sau khi tắt đèn thì hai người đều không nói chuyện, nhưng Mạnh Kiều lại càng lúc càng tỉnh. Cô nghe tiếng hít thở vững vàng của người đàn ông còn mình thì thở càng gấp. Cô cũng không muốn bị anh nhìn ra mình trằn trọc không ngủ được, cho nên chỉ có thể khẽ trở mình. Việc ngủ này, đơn giản là nghiêng sang trái, nghiêng sang phải và nằm thẳng.
Mạnh Kiều đã thử nghiêng phải và nằm thẳng. Cô luôn có cảm giác kỳ cục khó mà nói rõ, vì giấc ngủ cô chỉ có thể nằm nghiêng về phía Nghiêm Mục.
Giường của Mạnh Kiều hay ngủ là loại 1,8m*2,0m, cô không kìm được xoay người, thậm chí làm lệch một đoạn khăn trải giường lớn, ai ngờ lại dán thẳng lên người Nghiêm Mục!
Ý thức được mình dính sát vào một cơ thể cực nóng, cô muốn tự đâm chết mình luôn cho rồi. Hiện tại người đàn ông đang nằm thẳng nhắm mắt. Thật ra anh cũng không ngủ, bởi vì vừa nằm xuống là đã thấy Mạnh Kiều lăn qua lộn lại đổi tới đổi lui một tiếng liền. Anh vốn không định phá vỡ sự cân bằng này, ai biết Mạnh Kiều lại không cẩn thận dán lên người anh.
Trong bóng đêm, anh cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười này làm Mạnh Kiều khóc không ra nước mắt. Cô đành phải giả vờ không biết gì định quay ra ngoài, kết quả vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay người đàn ông ôm lấy.
Mạnh Kiều:...
“Làm… làm gì đấy?”
Cô sợ tới mức nói lắp.
“Nếu không ngủ được vậy đừng ngủ nữa.” Nghiêm Mục nói.
“Không, không, không! Em ngủ, em chỉ xoay người thôi.” Mạnh Kiều từ chối, xoay người ra mép giường.
“Còn xoay nữa là em ngã xuống đấy, trò Mạnh.”
“Đừng làm ồn!” Mạnh Kiều nhỏ giọng răn dạy: “Em rất buồn ngủ, phải ngủ luôn đây.”
Hơi thở của cô rất nóng.
Cô giữ chặt bàn tay người đàn ông đặt trên eo mình rồi hất ra sau, giọng điệu ra vẻ nhẹ nhàng: “Ngủ, ngủ đi. Đừng có mất ngủ mà thêm nếp nhăn.”
Ai biết nghe thấy lời này, Nghiêm Mục lại ngồi dậy. Anh nhìn về phía cửa, vỗ Mạnh Kiều đang rúc ở trong chăn: “Dậy đi.”
“Hử?” Cô lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn người đàn ông trong bóng đêm.
“Mặc quần áo vào.”
“Ngủ không được thì không cho ngủ à? Em còn muốn giãy giụa thêm mà.”
“Có người đến.” Nghiêm Mục đưa quần áo cho cô, xoay người sang chỗ khác không nhìn Mạnh Kiều: “Anh nghe thấy trên đường cái bên ngoài có tiếng giống đội tuần tra.”
Mạnh Kiều:??
Càn quét tệ nạn!