Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 53: Không gian hai tầng
Mạnh Kiều nhìn chằm chằm cái bóng của bác sĩ, tiện tay ném cây bút qua, vốn định đánh lén từ phía sau, ai ngờ lại đánh thẳng vào ngực Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục dễ dàng bắt được cây bút, hơi nhíu mày: "Làm gì đấy?"
Mạnh Kiều bĩu môi: “Nếu tôi nói là tôi ném cái bóng sau lưng anh thì anh có tin không?”
Nghiêm Mục quay người lại.
Phía sau đã không còn bóng dáng nào nữa.
Anh Khổng sợ đến mức không nói nên lời, gật đầu phụ họa: “Vừa, vừa rồi quả thực sau lưng anh có người… Thật đáng sợ… Bác, bác sĩ đeo mặt nạ! Chuyện gì thế này! Sao lại không thấy nữa!”
Mạnh Kiều vốn tưởng không có chuyện gì, nhưng anh Khổng bỗng run rẩy dữ dội, đến mức ngay cả cơ thể cô cũng sinh ra xúc động muốn lắc lư. Người cô lắc đến sắp vỡ: “Này, này, không có nữa… Không phải chứ, anh đừng có ngất nhé!” Cô còn chưa kịp nói hết thì anh Khổng đã nhắm nghiền mắt, ngã thẳng xuống đất.
Cô như một đứa trẻ đã làm sai, bĩu môi đứng đó không biết làm sao: "Đỡ, đỡ anh ta về đi."
“Ừ.” Nghiêm Mục nhẹ nhàng đỡ anh Khổng lên, đi về phía khu ký túc xá.
***
"Anh đi đâu vậy?" Lập trình viên Lý Vọng nhìn quanh hành lang: "Rốt cuộc anh đã tìm thấy gì?"
Ông chủ nhỏ khập khiễng đi đến trước mặt Lý Vọng: “Có manh mối, tôi tìm được manh mối rồi!” Vừa đi ông ta vừa nhìn đồng hồ, như sợ bỏ sót điều gì.
Lý Vọng bực bội trước bộ dạng thần bí của người đàn ông này: "Ông tìm thấy gì rồi? Đừng giấu giếm nữa!"
“Sắp tới rồi, sắp tới rồi.” Ông chủ nhỏ quay lại nhìn xem Lý Vọng có đuổi theo không.
Hai người bước đi trên tầng hai của tòa khám bệnh yên tĩnh, bệnh nhân tâm thần giống như động vật trưng bày trong sở thú, nhét vào một chỗ vây xem hai người đàn ông bước vào. Lý Vọng bị bệnh nhân nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, vừa run vừa nói: "Sao tôi lại có cảm giác bọn họ sắp ăn thịt chúng ta vậy..."
"Sắp đến rồi, sắp đến rồi." Ông chủ nhỏ không trả lời anh ta mà bắt đầu thúc giục Lý Vọng. Không biết ông ta đang nghĩ gì, đột nhiên hỏi: “Cậu vừa nói con nhóc kỳ quặc kia rất lợi hại à? Từ trước đến nay đều đi chung với người đàn ông kia?”
"Ừ." Lý Vọng không biết tại sao ông chủ nhỏ lại nhắc đến Mạnh Kiều, khi anh ta lựa chọn liên minh với ông chủ nhỏ để quan tâm lẫn nhau, đã nói tất cả những gì mình biết. Mặc dù Lý Vọng chỉ gặp Mạnh Kiều một lần ở Bạch Giác Quán, nhưng khi kết thúc nhiệm vụ, anh ta đã nghe thấy thông báo “Người chơi Mạnh Kiều hoàn thành 100% nhiệm vụ”. Anh ta quen rất nhiều bạn bè, nhưng không ai có thể đạt được thành tựu này, cho nên anh ta biết Mạnh Kiều chắc chắn là một cao thủ. Hôm qua anh ta vốn còn muốn lấy lòng Mạnh Kiều, hy vọng cô có thể để ý đến anh ta nhiều hơn. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại rất đáng sợ, làm anh ta hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đúng vậy, cô ta đúng là cao thủ. Hay là trưa nay chúng ta đi lấy lòng cô ta nhé? Tuy nhiệm vụ lần này mọi người không phải cạnh tranh tàn sát lẫn nhau vì điểm tích lũy, nhưng tôi có cảm giác mọi người vẫn đề phòng lẫn nhau, đều hành động một mình.” Lý Vọng nghiêm túc nói: “Một người qua ải thì tất cả đều qua ải, nếu ông không gọi tôi thì tôi thật sự muốn trốn trong phòng, đó là nơi an toàn nhất rồi.”
Ông chủ nhỏ không khỏi nở nụ cười gượng, ông ta lại nhìn đồng hồ đeo tay xác định thời gian, sau đó đẩy cửa nhà vệ sinh dành cho bệnh nhân trong hành lang tầng hai ra, đi vào.
Lý Vọng không chút suy nghĩ đi theo, nhưng khoảnh khắc anh ta đi vào, mới phát hiện điều không đúng! Lý Vọng cuống quýt lùi lại, không ngờ lại đụng phải vách tường lạnh băng.
"Này, ông dẫn tôi tới đây làm gì?" Lý Vọng lập tức kinh hãi hét lên, vẻ mặt vặn vẹo vì sợ hãi: "Ông là ai! Sao lại muốn dẫn tôi tới đây!"
Trước mắt Lý Vọng là một khoảng không đen kịt lạnh lẽo, xung quanh là một mùi hôi thối nồng nặc, khoang mũi như chứa đầy chất lỏng nhớp nháp. Ngón tay người đàn ông bấu víu vào vách tường lạnh cứng: “Ông, ông đừng có đùa với tôi nha… Mở đèn lên…”
Ông chủ nhỏ đứng ở trước mặt anh ta, Lý Vọng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ. Anh ta thoáng đặt tay lên lưng ông chủ nhỏ, lấy can đảm lớn tiếng nói: "Quay lại! Nhìn tôi! Rời khỏi đây!"
Bả vai ông chủ nhỏ run rẩy, nức nở thút thít trước mặt Lý Vọng: “Xin lỗi… xin lỗi… Nhưng tôi hết cách rồi! Cậu hãy tha thứ cho tôi!”
“Ông đã làm gì! Cmn ông đã làm gì tôi rồi?!” Lý Vọng ngày càng sợ hãi vì ông chủ nhỏ trở nên hoảng sợ.
Cuối cùng ông chủ nhỏ chỉ khẽ nói một câu: “Tôi mang người đến rồi.” Sau đó biến mất.
"Cạch."
Đèn sáng.
Nơi này là nhà vệ sinh?
Dụng cụ tra tấn inox đẫm máu bóng loáng treo đầy trên những bức tường nát màu xanh lục, trên sàn xi măng đặt cái giường kim loại cũ kỹ, dưới gầm giường là những rãnh rỉ máu, chiếc đèn da màu xanh lá cây phía trên đầu đang quay tròn. Ánh sáng xanh trên đỉnh đầu xoay tròn. Ở đây giống như một phòng thí nghiệm cơ thể con người, máu chảy dài trên mặt đất, trông chỗ này vừa xảy ra một cuộc giải phẫu.
Lý Vọng đứng giữa phòng, tuy đã đoán trước được kết cục của mình nhưng anh ta vẫn hoảng sợ hét lên: "Cmn ông đâu rồi! Người đâu rồi! Ông đi ra đây cho tôi! Đừng đùa nữa!"
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Đứng ở cửa là một bác sĩ mặc áo blouse trắng chỉnh tề, găng tay trắng của bác sĩ vấy máu đỏ tươi. Ông ta nhìn chằm chằm Lý Vọng đang run rẩy như nhìn con mồi: “Cuối cùng cũng có thịt heo tươi mới.”
Cùng lúc đó, mười bảy người tập trung tại nhà ăn của tòa nhà chính.
Ngoại trừ cô gái mặt nạ và anh Khổng đã hôn mê bất tỉnh, còn có Lý Vọng không biết tung tích. Sau khi trải qua một trận giày vò hôm qua, đây là lần đầu tiên tất cả người chơi ngồi lại với nhau, bắt đầu sắp xếp lại các quy tắc và tìm cách đối phó. Liên Mộc Mộc ngồi giữa Diệp Tử và Mạnh Kiều, điều này cuối cùng cũng làm cô ấy có thể yên tâm hơn một chút.
Tên đầu đinh có bạn gái vừa chết hơi tiều tụy, chán chường ngồi trên ghế, vành mắt đỏ hoe, không nói được một lời.
Trong nhà ăn cũng tĩnh mịch.
Cuối cùng có người lên tiếng, trong phòng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Xin hỏi... có ai tìm được manh mối gì không?"
Em gái tóc ngắn ngồi ở giữa yếu ớt giơ tay lên: “Tôi nghĩ mọi người vẫn nên trao đổi với nhau sẽ tốt hơn, thẳng thắn mà nói hiện tại mọi người không có quan hệ cạnh tranh. Tôi không biết trước đây mọi người đã trải qua chuyện gì. Nhưng mà nhiệm vụ này không thể dùng điểm tích phân để bù lại, cho nên chúng ta phải đoàn kết hợp tác, tổng hợp tất cả manh mối lại để phát hiện ra những chuyện mới."
Giọng nói của cô gái rất dịu dàng, xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục, sau khi nhận được cái gật đầu của người đàn ông, cô khẽ nói: "Hôm qua chúng tôi đến tòa khám bệnh kiểm tra, cũng không có gì bất thường. Ít nhất thì bác sĩ và y tá trông vẫn bình thường."
“Tôi cũng đã đi xem, quả thực là vậy.” Một ông chú trung niên phụ họa: “Tôi còn len lén nán lại trong phòng bệnh một lúc, phát hiện bệnh tình của bệnh nhân đều được kiểm soát rất tốt. Hơn nữa hành động và lời nói của bọn họ đều rất hòa nhã, không giống trong phim kinh dị.”
Mạnh Kiều dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng hôm qua có ít nhất hai bệnh nhân đã chết, tòa nhà chính phải có thiết bị tương tự lò thiêu, ở ngay cuối hành lang."
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào cô gái. Mạnh Kiều không vội nói tiếp: “Hơn nữa, theo hồ sơ trong phòng hồ sơ thì ở đây không có bệnh nhân xuất viện, mỗi bệnh nhân đều đột ngột phát bệnh rồi chết trong bệnh viện. Các người có ai đến phòng hồ sơ xem chưa?”
Kẻ cơ bắp nghe thấy lời này, lập tức làm tràn nước trong ly đồ uống, lo lắng hỏi: “Lẽ nào chúng ta đều không thể ra ngoài sao?”
Tên đầu đinh nghe thế thì giận dữ gào lên: "Cmn đừng nói những lời xui xẻo như vậy!"
Kẻ cơ bắp kia sợ quỷ, nhưng cơ bắp cuồn cuộn cả người, anh ta tuyệt đối không sợ người. Anh ta vừa nghe thấy người đàn ông ở đối diện tức giận mắng mình thì không kiềm nén được, lập tức đáp trả: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ngay cả bạn gái mình cũng không chăm sóc đàng hoàng được thì đừng ở đây chỉ trỏ! Chúng tôi không phải bạn gái cậu, không cần phải chăm sóc cậu đâu!”
Tên đầu đinh cũng nổi điên, đập bàn đứng dậy: “Sao? Mày thông minh thì mày đi tìm manh mối rời khỏi đây đi! Đồ phế vật!”
Một bụng sợ hãi và tức giận của kẻ cơ bắp cũng bùng nổ, mặt đỏ tới mang tai chỉ tên đầu đinh: “Loại như mày, không lo được cho bạn gái ngoan bảo bối, mất mặt, xấu hổ! Nếu hôm qua mày chăm sóc cho bạn gái mày thì cô ta đâu có chết! Đồ bám váy đàn bà nhà mày, cmn mất mặt!” Kẻ cơ bắp chướng mắt kiểu tình chị em trẻ trâu này, chỉ được cái miệng, hoàn toàn không biết cố gắng.
“Ha ha! Mày nói nhảm gì đấy. Cô ta đã không còn là bạn gái tao nữa!” Tên đầu đinh hung hăng đi thẳng tới, phát tác toàn bộ oán giận của mình.
Dù sao thì tên đầu đinh và bạn gái cũng chỉ mới quen được hai tháng, là bạn gái theo đuổi anh ta trước, anh ta thấy nhà gái vừa dịu dàng vừa có tiền nên đồng ý yêu đương. Anh ta không có nhiều tình cảm với người phụ nữ đó nên khi phát hiện ra thi thể, anh ta sợ hãi nhiều hơn là đau buồn.
Tuy nhiên, dù có thích hay không thì anh ta cũng không muốn nghe người ta nói mình như vậy.
Thấy hai người sắp đánh nhau, một số người thì xem trò vui, một số lại can ngăn, buổi trao đổi đầu mối tốt đẹp đành phải ngừng. Mạnh Kiều bĩu môi quay ra ngoài cửa sổ. Cô gái mặt nạ ngồi nghịch hai đóa hoa bóng nước trong vườn hoa nhỏ, trên người cô ấy hiếm khi có chút hơi người.
"Thực ra chúng tôi có phát hiện, căn phòng thứ ba bên tay phải ở tầng hai không khóa, vì vậy tôi và Mộc Mộc vào trong." Giọng nói dịu dàng của Diệp Tử đưa Mạnh Kiều trở lại hiện thực: “Trong phòng đó toàn là dấu tay dính máu, dày đặc. Dấu tay dính máu cao nhất cách mặt đất khoảng 1,75 mét, tức là cao bằng chiều cao của một người đàn ông bình thường. Ngoài dấu tay, trên tường còn có rất nhiều vết cào. Lúc đó tôi muốn gọi thêm người đến xem, nhưng khi đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa thì mọi dấu vết đều biến mất, chỉ còn lại một văn phòng.”
"Không phải là ảo giác à?" Mạnh Kiều hỏi.
Diệp Tử lắc đầu: “Trong lúc làm nhiệm vụ, tôi cũng gặp phải ảo giác, nhưng cô xem…”
Cô ấy duỗi tay áo ra, trên cổ tay áo ren trắng có vết máu nâu sẫm: "Tôi lau đi, lúc mới ra còn có màu đỏ, bây giờ đã bị oxy hóa."
Mạnh Kiều ngửi cổ tay cô ấy, kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục: “Là máu thật!”
Liên Mộc Mộc không biết tại sao Mạnh Kiều lại có vẻ phấn khích: "Sao vậy? Phát hiện được gì sao?”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhìn nhau: Quả nhiên có không gian hai tầng.
Nghiêm Mục dễ dàng bắt được cây bút, hơi nhíu mày: "Làm gì đấy?"
Mạnh Kiều bĩu môi: “Nếu tôi nói là tôi ném cái bóng sau lưng anh thì anh có tin không?”
Nghiêm Mục quay người lại.
Phía sau đã không còn bóng dáng nào nữa.
Anh Khổng sợ đến mức không nói nên lời, gật đầu phụ họa: “Vừa, vừa rồi quả thực sau lưng anh có người… Thật đáng sợ… Bác, bác sĩ đeo mặt nạ! Chuyện gì thế này! Sao lại không thấy nữa!”
Mạnh Kiều vốn tưởng không có chuyện gì, nhưng anh Khổng bỗng run rẩy dữ dội, đến mức ngay cả cơ thể cô cũng sinh ra xúc động muốn lắc lư. Người cô lắc đến sắp vỡ: “Này, này, không có nữa… Không phải chứ, anh đừng có ngất nhé!” Cô còn chưa kịp nói hết thì anh Khổng đã nhắm nghiền mắt, ngã thẳng xuống đất.
Cô như một đứa trẻ đã làm sai, bĩu môi đứng đó không biết làm sao: "Đỡ, đỡ anh ta về đi."
“Ừ.” Nghiêm Mục nhẹ nhàng đỡ anh Khổng lên, đi về phía khu ký túc xá.
***
"Anh đi đâu vậy?" Lập trình viên Lý Vọng nhìn quanh hành lang: "Rốt cuộc anh đã tìm thấy gì?"
Ông chủ nhỏ khập khiễng đi đến trước mặt Lý Vọng: “Có manh mối, tôi tìm được manh mối rồi!” Vừa đi ông ta vừa nhìn đồng hồ, như sợ bỏ sót điều gì.
Lý Vọng bực bội trước bộ dạng thần bí của người đàn ông này: "Ông tìm thấy gì rồi? Đừng giấu giếm nữa!"
“Sắp tới rồi, sắp tới rồi.” Ông chủ nhỏ quay lại nhìn xem Lý Vọng có đuổi theo không.
Hai người bước đi trên tầng hai của tòa khám bệnh yên tĩnh, bệnh nhân tâm thần giống như động vật trưng bày trong sở thú, nhét vào một chỗ vây xem hai người đàn ông bước vào. Lý Vọng bị bệnh nhân nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, vừa run vừa nói: "Sao tôi lại có cảm giác bọn họ sắp ăn thịt chúng ta vậy..."
"Sắp đến rồi, sắp đến rồi." Ông chủ nhỏ không trả lời anh ta mà bắt đầu thúc giục Lý Vọng. Không biết ông ta đang nghĩ gì, đột nhiên hỏi: “Cậu vừa nói con nhóc kỳ quặc kia rất lợi hại à? Từ trước đến nay đều đi chung với người đàn ông kia?”
"Ừ." Lý Vọng không biết tại sao ông chủ nhỏ lại nhắc đến Mạnh Kiều, khi anh ta lựa chọn liên minh với ông chủ nhỏ để quan tâm lẫn nhau, đã nói tất cả những gì mình biết. Mặc dù Lý Vọng chỉ gặp Mạnh Kiều một lần ở Bạch Giác Quán, nhưng khi kết thúc nhiệm vụ, anh ta đã nghe thấy thông báo “Người chơi Mạnh Kiều hoàn thành 100% nhiệm vụ”. Anh ta quen rất nhiều bạn bè, nhưng không ai có thể đạt được thành tựu này, cho nên anh ta biết Mạnh Kiều chắc chắn là một cao thủ. Hôm qua anh ta vốn còn muốn lấy lòng Mạnh Kiều, hy vọng cô có thể để ý đến anh ta nhiều hơn. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại rất đáng sợ, làm anh ta hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đúng vậy, cô ta đúng là cao thủ. Hay là trưa nay chúng ta đi lấy lòng cô ta nhé? Tuy nhiệm vụ lần này mọi người không phải cạnh tranh tàn sát lẫn nhau vì điểm tích lũy, nhưng tôi có cảm giác mọi người vẫn đề phòng lẫn nhau, đều hành động một mình.” Lý Vọng nghiêm túc nói: “Một người qua ải thì tất cả đều qua ải, nếu ông không gọi tôi thì tôi thật sự muốn trốn trong phòng, đó là nơi an toàn nhất rồi.”
Ông chủ nhỏ không khỏi nở nụ cười gượng, ông ta lại nhìn đồng hồ đeo tay xác định thời gian, sau đó đẩy cửa nhà vệ sinh dành cho bệnh nhân trong hành lang tầng hai ra, đi vào.
Lý Vọng không chút suy nghĩ đi theo, nhưng khoảnh khắc anh ta đi vào, mới phát hiện điều không đúng! Lý Vọng cuống quýt lùi lại, không ngờ lại đụng phải vách tường lạnh băng.
"Này, ông dẫn tôi tới đây làm gì?" Lý Vọng lập tức kinh hãi hét lên, vẻ mặt vặn vẹo vì sợ hãi: "Ông là ai! Sao lại muốn dẫn tôi tới đây!"
Trước mắt Lý Vọng là một khoảng không đen kịt lạnh lẽo, xung quanh là một mùi hôi thối nồng nặc, khoang mũi như chứa đầy chất lỏng nhớp nháp. Ngón tay người đàn ông bấu víu vào vách tường lạnh cứng: “Ông, ông đừng có đùa với tôi nha… Mở đèn lên…”
Ông chủ nhỏ đứng ở trước mặt anh ta, Lý Vọng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ. Anh ta thoáng đặt tay lên lưng ông chủ nhỏ, lấy can đảm lớn tiếng nói: "Quay lại! Nhìn tôi! Rời khỏi đây!"
Bả vai ông chủ nhỏ run rẩy, nức nở thút thít trước mặt Lý Vọng: “Xin lỗi… xin lỗi… Nhưng tôi hết cách rồi! Cậu hãy tha thứ cho tôi!”
“Ông đã làm gì! Cmn ông đã làm gì tôi rồi?!” Lý Vọng ngày càng sợ hãi vì ông chủ nhỏ trở nên hoảng sợ.
Cuối cùng ông chủ nhỏ chỉ khẽ nói một câu: “Tôi mang người đến rồi.” Sau đó biến mất.
"Cạch."
Đèn sáng.
Nơi này là nhà vệ sinh?
Dụng cụ tra tấn inox đẫm máu bóng loáng treo đầy trên những bức tường nát màu xanh lục, trên sàn xi măng đặt cái giường kim loại cũ kỹ, dưới gầm giường là những rãnh rỉ máu, chiếc đèn da màu xanh lá cây phía trên đầu đang quay tròn. Ánh sáng xanh trên đỉnh đầu xoay tròn. Ở đây giống như một phòng thí nghiệm cơ thể con người, máu chảy dài trên mặt đất, trông chỗ này vừa xảy ra một cuộc giải phẫu.
Lý Vọng đứng giữa phòng, tuy đã đoán trước được kết cục của mình nhưng anh ta vẫn hoảng sợ hét lên: "Cmn ông đâu rồi! Người đâu rồi! Ông đi ra đây cho tôi! Đừng đùa nữa!"
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Đứng ở cửa là một bác sĩ mặc áo blouse trắng chỉnh tề, găng tay trắng của bác sĩ vấy máu đỏ tươi. Ông ta nhìn chằm chằm Lý Vọng đang run rẩy như nhìn con mồi: “Cuối cùng cũng có thịt heo tươi mới.”
Cùng lúc đó, mười bảy người tập trung tại nhà ăn của tòa nhà chính.
Ngoại trừ cô gái mặt nạ và anh Khổng đã hôn mê bất tỉnh, còn có Lý Vọng không biết tung tích. Sau khi trải qua một trận giày vò hôm qua, đây là lần đầu tiên tất cả người chơi ngồi lại với nhau, bắt đầu sắp xếp lại các quy tắc và tìm cách đối phó. Liên Mộc Mộc ngồi giữa Diệp Tử và Mạnh Kiều, điều này cuối cùng cũng làm cô ấy có thể yên tâm hơn một chút.
Tên đầu đinh có bạn gái vừa chết hơi tiều tụy, chán chường ngồi trên ghế, vành mắt đỏ hoe, không nói được một lời.
Trong nhà ăn cũng tĩnh mịch.
Cuối cùng có người lên tiếng, trong phòng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Xin hỏi... có ai tìm được manh mối gì không?"
Em gái tóc ngắn ngồi ở giữa yếu ớt giơ tay lên: “Tôi nghĩ mọi người vẫn nên trao đổi với nhau sẽ tốt hơn, thẳng thắn mà nói hiện tại mọi người không có quan hệ cạnh tranh. Tôi không biết trước đây mọi người đã trải qua chuyện gì. Nhưng mà nhiệm vụ này không thể dùng điểm tích phân để bù lại, cho nên chúng ta phải đoàn kết hợp tác, tổng hợp tất cả manh mối lại để phát hiện ra những chuyện mới."
Giọng nói của cô gái rất dịu dàng, xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục, sau khi nhận được cái gật đầu của người đàn ông, cô khẽ nói: "Hôm qua chúng tôi đến tòa khám bệnh kiểm tra, cũng không có gì bất thường. Ít nhất thì bác sĩ và y tá trông vẫn bình thường."
“Tôi cũng đã đi xem, quả thực là vậy.” Một ông chú trung niên phụ họa: “Tôi còn len lén nán lại trong phòng bệnh một lúc, phát hiện bệnh tình của bệnh nhân đều được kiểm soát rất tốt. Hơn nữa hành động và lời nói của bọn họ đều rất hòa nhã, không giống trong phim kinh dị.”
Mạnh Kiều dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng hôm qua có ít nhất hai bệnh nhân đã chết, tòa nhà chính phải có thiết bị tương tự lò thiêu, ở ngay cuối hành lang."
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào cô gái. Mạnh Kiều không vội nói tiếp: “Hơn nữa, theo hồ sơ trong phòng hồ sơ thì ở đây không có bệnh nhân xuất viện, mỗi bệnh nhân đều đột ngột phát bệnh rồi chết trong bệnh viện. Các người có ai đến phòng hồ sơ xem chưa?”
Kẻ cơ bắp nghe thấy lời này, lập tức làm tràn nước trong ly đồ uống, lo lắng hỏi: “Lẽ nào chúng ta đều không thể ra ngoài sao?”
Tên đầu đinh nghe thế thì giận dữ gào lên: "Cmn đừng nói những lời xui xẻo như vậy!"
Kẻ cơ bắp kia sợ quỷ, nhưng cơ bắp cuồn cuộn cả người, anh ta tuyệt đối không sợ người. Anh ta vừa nghe thấy người đàn ông ở đối diện tức giận mắng mình thì không kiềm nén được, lập tức đáp trả: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ngay cả bạn gái mình cũng không chăm sóc đàng hoàng được thì đừng ở đây chỉ trỏ! Chúng tôi không phải bạn gái cậu, không cần phải chăm sóc cậu đâu!”
Tên đầu đinh cũng nổi điên, đập bàn đứng dậy: “Sao? Mày thông minh thì mày đi tìm manh mối rời khỏi đây đi! Đồ phế vật!”
Một bụng sợ hãi và tức giận của kẻ cơ bắp cũng bùng nổ, mặt đỏ tới mang tai chỉ tên đầu đinh: “Loại như mày, không lo được cho bạn gái ngoan bảo bối, mất mặt, xấu hổ! Nếu hôm qua mày chăm sóc cho bạn gái mày thì cô ta đâu có chết! Đồ bám váy đàn bà nhà mày, cmn mất mặt!” Kẻ cơ bắp chướng mắt kiểu tình chị em trẻ trâu này, chỉ được cái miệng, hoàn toàn không biết cố gắng.
“Ha ha! Mày nói nhảm gì đấy. Cô ta đã không còn là bạn gái tao nữa!” Tên đầu đinh hung hăng đi thẳng tới, phát tác toàn bộ oán giận của mình.
Dù sao thì tên đầu đinh và bạn gái cũng chỉ mới quen được hai tháng, là bạn gái theo đuổi anh ta trước, anh ta thấy nhà gái vừa dịu dàng vừa có tiền nên đồng ý yêu đương. Anh ta không có nhiều tình cảm với người phụ nữ đó nên khi phát hiện ra thi thể, anh ta sợ hãi nhiều hơn là đau buồn.
Tuy nhiên, dù có thích hay không thì anh ta cũng không muốn nghe người ta nói mình như vậy.
Thấy hai người sắp đánh nhau, một số người thì xem trò vui, một số lại can ngăn, buổi trao đổi đầu mối tốt đẹp đành phải ngừng. Mạnh Kiều bĩu môi quay ra ngoài cửa sổ. Cô gái mặt nạ ngồi nghịch hai đóa hoa bóng nước trong vườn hoa nhỏ, trên người cô ấy hiếm khi có chút hơi người.
"Thực ra chúng tôi có phát hiện, căn phòng thứ ba bên tay phải ở tầng hai không khóa, vì vậy tôi và Mộc Mộc vào trong." Giọng nói dịu dàng của Diệp Tử đưa Mạnh Kiều trở lại hiện thực: “Trong phòng đó toàn là dấu tay dính máu, dày đặc. Dấu tay dính máu cao nhất cách mặt đất khoảng 1,75 mét, tức là cao bằng chiều cao của một người đàn ông bình thường. Ngoài dấu tay, trên tường còn có rất nhiều vết cào. Lúc đó tôi muốn gọi thêm người đến xem, nhưng khi đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa thì mọi dấu vết đều biến mất, chỉ còn lại một văn phòng.”
"Không phải là ảo giác à?" Mạnh Kiều hỏi.
Diệp Tử lắc đầu: “Trong lúc làm nhiệm vụ, tôi cũng gặp phải ảo giác, nhưng cô xem…”
Cô ấy duỗi tay áo ra, trên cổ tay áo ren trắng có vết máu nâu sẫm: "Tôi lau đi, lúc mới ra còn có màu đỏ, bây giờ đã bị oxy hóa."
Mạnh Kiều ngửi cổ tay cô ấy, kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục: “Là máu thật!”
Liên Mộc Mộc không biết tại sao Mạnh Kiều lại có vẻ phấn khích: "Sao vậy? Phát hiện được gì sao?”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhìn nhau: Quả nhiên có không gian hai tầng.