Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 49: Đường hầm vứt xác
“Ai theo tôi cơ?” Mạnh Kiều quả thực không phát hiện phía sau có người.
Nghiêm Mục thản nhiên nhìn cô, không trực tiếp trả lời vấn đề, mà nói: “Chúng ta đi dạo đi.”
Việc giáo viên không trực tiếp đưa ra câu trả lời chính xác khiến Mạnh Kiều hơi tức giận, mặc dù đi theo Nghiêm Mục nhưng cô vẫn liên tục quay lại nhìn, trong tấm kính phản chiếu hay mọi ngóc ngách đều không thấy ai cả. Cuối cùng Mạnh Kiều đưa ra kết luận: "Có phải anh đang gài tôi không?"
Nghiêm Mục bỗng dừng chân, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Trò Mạnh à, em nói thử xem?”
Mạnh Kiều bỗng mất tự tin: “Có người thật sao?”
Người đàn ông không nói gì quay người đi lên lầu, Mạnh Kiều bước từng bước nhỏ nói: "Này, này, này, anh nói gì đi chứ."
Cô gái như cái đuôi nhỏ đi phía sau Nghiêm Mục, theo anh đến ngã rẽ tầng hai. Nghiêm Mục chợt dừng chân, tiếng bước chân của hai người biến mất ở cầu thang.
“Cộp —— Cộp —— Cộp——”
Tiếng bước chân của người khác lại vang lên từ phía bên kia.
“Thật không chịu nổi, lần nào cũng là hai người chúng ta dọn dẹp cái cục diện rối rắm này.” Một y tá bĩu môi.
“Này, đây là luân phiên mà, không phải ai cũng từng xử lý thi thể đâu.” Y tá còn lại an ủi.
"Đừng nói nữa, động một chút đã chết, xui xẻo." Người phàn nàn không mấy cảm kích: "Tôi đi tắm đây, cả người hôi muốn chết."
Hai y tá khiêng cáng cứu thương vừa rồi hẳn là đã xử lý thi thể xong, đi ra khỏi văn phòng, sau đó khóa cửa lại. Nghiêm Mục và Mạnh Kiều lẻn ra khỏi cầu thang, đi thẳng đến văn phòng hai người vừa bước ra. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy hai người kia đi ra ngoài từ nơi này, Mạnh Kiều sẽ cho rằng đây chỉ là một căn phòng bình thường.
Mạnh Kiều xoay tay nắm cửa, quả nhiên cửa đã khóa.
“Khóa rồi, đề phòng ai vậy trời?” Cô lẩm bẩm một câu.
“Đề phòng em đó.”
"Anh không kháy tôi sẽ khó chịu à? Tôi nói một câu anh trả lời một câu." Mạnh Kiều lại nhỏ giọng nói: "Anh mở ra được không?"
Nghiêm Mục xòe tay ra, đưa đến trước mặt Mạnh Kiều, vẫy vẫy.
“Gì đấy? Coi chỉ tay à?”
"Kẹp."
“Ồ.” Mạnh Kiều tháo kẹp tóc màu đen trên đầu xuống, đưa cho Nghiêm Mục.
Văn phòng này chỉ có một loại khóa cửa kiểu cổ, có thể mở bằng chìa khóa, Nghiêm Mục nhét cái kẹp tóc dài nhỏ vào, bắt đầu xoay. Chỉ nghe một tiếng ‘cách’, cửa đã dễ dàng mở ra.
Hai người vội lẻn vào trong, khóa cửa lại.
Trong văn phòng chỉ có hai cái cáng cứu thương trống, trên xe chất một đống vải trắng sạch sẽ. Trừ những thứ đó ra, dưới sàn chỉ có một tấm sắt đen có thể nhấc lên được, Nghiêm Mục kéo tấm sắt đó lên nhìn thử, bên trong là đường hầm tối om, vừa đủ cho một người đi. Chắc là chỗ bọn họ vứt xác.
Mạnh Kiều đi đến trước hầm hít một hơi, quả nhiên tràn ngập mùi thối rữa và ẩm mốc.
"Em nhìn thấy gì không?" Nghiêm Mục hỏi.
"Không, tôi nói thật, không lừa anh, tôi thực sự chẳng nhìn thấy gì cả." Mạnh Kiều hơi chán nản: “Theo lý thuyết thì không nên như thế, chẳng lẽ thiên phú của tôi biến mất rồi? Không đúng, tôi đâu có làm gì, cũng không bị hệ thống nhắc nhở."
Nếu như cô có thể nhìn thấy, không chừng còn có thể suy đoán được đường hầm này chất bao nhiêu thi thể, ngoài ra còn có thể lấy được chút manh mối nhiệm vụ.
“Ai da, tôi vô dụng rồi, vô dụng rồi.”
Hai người lục soát căn phòng một lượt, không có bất kỳ manh mối nào mới đóng cửa lại. Mạnh Kiều không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt: "Thật kỳ lạ. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy tất cả các loại quỷ, nhưng không nhìn thấy một con nào thế này thì đáng sợ thật đấy. Dựa theo tần suất bệnh nhân tử vong, nói thế nào thì tôi cũng phải nhìn thấy một hai oan hồn chứ. Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa bị nhập, cũng không nhìn thấy gì cả.”
“Đừng đoán mò nữa, em không nhìn thấy cũng có thể là một manh mối khác.”
“Manh mối gì?”
“Không biết.”
"Haiz. Anh nói xem có phải cái bệnh viện này ngược đãi bệnh nhân, hoặc là thí nghiệm trên cơ thể bệnh nhân không? Thí nghiệm thất bại cho nên chết người?” Mạnh Kiều chợt tưởng tượng, hoàn cảnh bệnh viện tâm thần này quá thích hợp với một bộ phim kinh dị đẫm máu.
"Không giống, bác sĩ rất bình thường."
"Thế này mà còn bình thường, tôi vừa mới nhìn thấy bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc đấy." Cô đột nhiên che miệng, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ nơi đó là phòng chứa khí độc sao?"
"Không đâu, trang bị phần cứng không đủ, nhìn từ cửa sổ vẫn bình thường." Nghiêm Mục và Mạnh Kiều cụp mắt nhìn nhau.
Mạnh Kiều nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia chắc chắn, không biết từ khi nào mà giữa hai người đã bắt đầu nảy sinh lòng tin, điều này khiến Mạnh Kiều vô thức cảm thấy những gì người đàn ông này nói là câu trả lời chính xác.
Cô bình tĩnh lại, phân tích: “Bây giờ tất cả những điều chúng ta biết, thứ nhất ở đây đã từng phát hiện có thi thể, thứ hai tình trạng lúc chết của bệnh nhân vô cùng thê thảm, thứ ba thi thể sẽ được giải quyết nhanh gọn, sau đó tiến hành hủy thi diệt tích. Quá trình này diễn ra vô cùng suôn sẻ thành thạo, chắc chắn đã xảy ra vô số lần. Con số gợi ý kia là cái gì? Có phải là số người, số người tử vong hay không? Vậy thì chúng ta cần phải làm gì? Không thể nào bắt chúng ta bày trận siêu độ đâu nhỉ."
"Đến phòng hồ sơ nhìn thử xem." Nghiêm Mục nói.
Hai người đi chưa được mấy bước thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một cô gái từ trên lầu truyền đến. Mạnh Kiều đi theo âm thanh lên lầu thì một bóng người từ đâu nhào tới chỗ cô.
"Cứu —— Cứu với!" Liên Mộc Mộc sợ đến mức khóc bù lu bù loa lao thẳng vào lòng của Mạnh Kiều: "Thật kinh khủng! Thật kinh khủng!"
Mạnh Kiều thở phào nhẹ nhõm khi thấy rõ người đến, cô vỗ nhẹ lưng Liên Mộc Mộc, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
"Có, có quỷ! Nhà vệ sinh lầu ba, có quỷ aaa!" Liên Mộc Mộc rõ ràng đã sợ đến mức không thể bình tĩnh lại chỉ vì mấy câu an ủi của Mạnh Kiều. Mặt cô ấy tèm lem nước mắt nước mũi, run rẩy nắm chặt áo Mạnh Kiều. Mạnh Kiều bị cô ấy túm lấy mà đau cả da đầu, Nghiêm Mục không nói lời nào kéo cô gái ra khỏi cái ôm của Liên Mộc Mộc.
“Nói tiếng người.” Nghiêm Mục đứng sang một bên.
"Là… Là…” Liên Mộc Mộc nức nở, miệng chua lè vì quá sợ hãi.
"Chúng tôi không tận mắt nhìn thấy quỷ, nhưng có tiếng la hét phát ra từ nhà vệ sinh." Diệp Tử bước đến gần hai người, không giống như Liên Mộc Mộc đang hoảng loạn, cô ấy vẫn mang vẻ mặt dịu dàng và bình thản.
Diệp Tử thản nhiên kể lại cho Mạnh Kiều mọi chuyện vừa xảy ra.
Hai người vốn định đi dạo quanh tòa nhà chính, tìm kiếm manh mối. Lúc đó Liên Mộc Mộc muốn đi vệ sinh nên hai cô gái cùng nhau đi vào nhà vệ sinh ở cuối tầng ba. Nhà vệ sinh rất thơm tho sạch sẽ, lại sáng sủa. Diệp Tử tựa vào bồn rửa tay, Liên Mộc Mộc thì ở trong buồng vệ sinh. Diệp Tử chưa từng rời khỏi nhà vệ sinh, cô ấy đợi Liên Mộc Mộc năm phút đồng hồ mới phát hiện không thích hợp.
Vì trong nhà vệ sinh không hề có một âm thanh nào, không giống như có người đang dùng.
Diệp Tử gọi mấy tiếng, rồi lại gõ cửa buồng vệ sinh, nhưng lại không có ai phản ứng. Lúc đó cô ấy cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, lập tức mở cửa đi vào thì nhìn thấy Liên Mộc Mộc đang ngồi sụp xuống cạnh két nước, nước mắt chảy dài trên gương mặt, mồ hôi đầm đìa như cá vừa vớt ra khỏi nước. Cô ấy nhìn thấy Diệp Tử thì bỗng lao ra như chó điên.
Sau đó là những gì Mạnh Kiều vừa thấy.
"Tôi, tôi không biết... Đúng, tôi xin lỗi..." Liên Mộc Mộc khóc, hai tay che mặt liên tục nức nở: "Lúc đó tôi không phản ứng gì... Tôi không ngừng hét lên, kêu mãi mà không có ai mở cửa cho tôi, tôi tưởng mình sắp chết trong đó rồi!”
Diệp Tử kéo Liên Mộc Mộc đang run rẩy lại gần, an ủi: “Nói từ từ thôi, tôi không nhìn thấy gì cả, không biết cô đã trải qua chuyện gì.”
Liên Mộc Mộc khóc rất lâu, mãi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới chậm rãi kể cho mọi người nghe chuyện vừa xảy ra.
Cô ấy đi vệ sinh xong chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài thì cửa không thể nào mở được. Ổ khóa bên trong nên người bên ngoài không thể khóa được, lúc đầu cô ấy còn tưởng cửa buồng vệ sinh bị ẩm dễ bị kẹt vào khung cửa nên mới đẩy mấy cái, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Lúc này Liên Mộc Mộc mới luống cuống, đập mạnh vào cửa, bắt đầu gọi Diệp Tử.
“Nhưng lúc đó tôi lại không nghe thấy âm thanh nào cả.” Diệp Tử cũng thắc mắc.
"Nhưng tôi liên tục gọi tên cô thật mà." Liên Mộc Mộc trả lời chắc chắn.
Cô ấy gọi Diệp Tử hồi lâu nhưng không có phản hồi, cho rằng Diệp Tử cảm thấy cô ấy đi quá lâu nên ra ngoài rồi. Ai ngờ ngay khi cô ấy định gõ cửa lần nữa thì ngoài cửa vang lên tiếng cười của một đứa trẻ, làm da đầu cô ấy tê rần.
Liên Mộc Mộc tưởng con nít nhà ai đùa dai chặn trước cửa buồng mình nên nhìn qua khe cửa xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, nhà vệ sinh rõ ràng đang sáng sủa tự dưng lại tối đen như mực, chẳng khác gì một cái vực sâu không có gì trong đó. Lúc này cô ấy mới ý thức được không ổn, thét lớn cầu cứu, ai ngờ tiếng con nít lại càng lúc càng lớn.
Cô ấy không nhìn thấy ai, nhưng có thể cảm nhận được có ai đó đang chạy quanh trong bóng tối.
Liên Mộc Mộc sợ đến toát mồ hôi, cô ấy không dám hét lên, sợ người ngoài cửa phát hiện có người ở bên trong. Tiếng cười con nít dần dần biến thành tiếng thét chói tai, tiếng thét này ẩn chứa đau đớn và tuyệt vọng.
"Giống như tiếng gà bị chọc tiết!" Liên Mộc Mộc không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra: "Âm thanh đó cứ không ngừng không ngừng… vang lên... ngày càng lớn hơn, sau đó bốn bức tường xung quanh đều rung chuyển! Đủ loại tiếng la hét xé ruột xé gan đột nhiên vang lên! Thực sự khiến tôi sợ chết khiếp! Tôi cứ co rúm người lại trong buồng vệ sinh... Sau đó, tôi nhìn thấy chị Diệp Tử mở cửa ra, thì liều mạng xông… xông ra…”
Lông mi giả của Liên Mộc Mộc đẫm nước mắt, đồng phục JK bị ngón tay vò nhăn nhúm.
“Lần sau đừng đóng cửa, tôi đi cùng cô.” Diệp Tử đưa khăn giấy ra: “Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, quỷ sẽ không chỉ tìm một người, lần sau sẽ không tìm cô nữa.”
Dù chỉ là những lời an ủi nhưng Liên Mộc Mộc dần dần bình tĩnh lại.
Mạnh Kiều nghe Liên Mộc Mộc nói nhìn thấy quỷ thì cảm thấy manh mối tới rồi.
Nghiêm Mục nhìn thấy vẻ hưng phấn trong đôi mắt sáng ngời của Mạnh Kiều...
Cô gái chạy vội đến nhà vệ sinh vừa xảy ra chuyện ma quái, gõ từng cánh cửa một, xác định không có cánh cửa buồng vệ sinh nào bị mở đột ngột từ bên trong
Cửa thứ nhất.
Cửa thứ hai.
Không có vấn đề.
Cánh cửa thứ ba bị đẩy ra.
Trong buồng vệ sinh tối đen, một khuôn mặt đeo mặt nạ phòng độc thình lình xuất hiện.
"Nghiêm Mục!!!!!!!!"
Nghiêm Mục thản nhiên nhìn cô, không trực tiếp trả lời vấn đề, mà nói: “Chúng ta đi dạo đi.”
Việc giáo viên không trực tiếp đưa ra câu trả lời chính xác khiến Mạnh Kiều hơi tức giận, mặc dù đi theo Nghiêm Mục nhưng cô vẫn liên tục quay lại nhìn, trong tấm kính phản chiếu hay mọi ngóc ngách đều không thấy ai cả. Cuối cùng Mạnh Kiều đưa ra kết luận: "Có phải anh đang gài tôi không?"
Nghiêm Mục bỗng dừng chân, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Trò Mạnh à, em nói thử xem?”
Mạnh Kiều bỗng mất tự tin: “Có người thật sao?”
Người đàn ông không nói gì quay người đi lên lầu, Mạnh Kiều bước từng bước nhỏ nói: "Này, này, này, anh nói gì đi chứ."
Cô gái như cái đuôi nhỏ đi phía sau Nghiêm Mục, theo anh đến ngã rẽ tầng hai. Nghiêm Mục chợt dừng chân, tiếng bước chân của hai người biến mất ở cầu thang.
“Cộp —— Cộp —— Cộp——”
Tiếng bước chân của người khác lại vang lên từ phía bên kia.
“Thật không chịu nổi, lần nào cũng là hai người chúng ta dọn dẹp cái cục diện rối rắm này.” Một y tá bĩu môi.
“Này, đây là luân phiên mà, không phải ai cũng từng xử lý thi thể đâu.” Y tá còn lại an ủi.
"Đừng nói nữa, động một chút đã chết, xui xẻo." Người phàn nàn không mấy cảm kích: "Tôi đi tắm đây, cả người hôi muốn chết."
Hai y tá khiêng cáng cứu thương vừa rồi hẳn là đã xử lý thi thể xong, đi ra khỏi văn phòng, sau đó khóa cửa lại. Nghiêm Mục và Mạnh Kiều lẻn ra khỏi cầu thang, đi thẳng đến văn phòng hai người vừa bước ra. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy hai người kia đi ra ngoài từ nơi này, Mạnh Kiều sẽ cho rằng đây chỉ là một căn phòng bình thường.
Mạnh Kiều xoay tay nắm cửa, quả nhiên cửa đã khóa.
“Khóa rồi, đề phòng ai vậy trời?” Cô lẩm bẩm một câu.
“Đề phòng em đó.”
"Anh không kháy tôi sẽ khó chịu à? Tôi nói một câu anh trả lời một câu." Mạnh Kiều lại nhỏ giọng nói: "Anh mở ra được không?"
Nghiêm Mục xòe tay ra, đưa đến trước mặt Mạnh Kiều, vẫy vẫy.
“Gì đấy? Coi chỉ tay à?”
"Kẹp."
“Ồ.” Mạnh Kiều tháo kẹp tóc màu đen trên đầu xuống, đưa cho Nghiêm Mục.
Văn phòng này chỉ có một loại khóa cửa kiểu cổ, có thể mở bằng chìa khóa, Nghiêm Mục nhét cái kẹp tóc dài nhỏ vào, bắt đầu xoay. Chỉ nghe một tiếng ‘cách’, cửa đã dễ dàng mở ra.
Hai người vội lẻn vào trong, khóa cửa lại.
Trong văn phòng chỉ có hai cái cáng cứu thương trống, trên xe chất một đống vải trắng sạch sẽ. Trừ những thứ đó ra, dưới sàn chỉ có một tấm sắt đen có thể nhấc lên được, Nghiêm Mục kéo tấm sắt đó lên nhìn thử, bên trong là đường hầm tối om, vừa đủ cho một người đi. Chắc là chỗ bọn họ vứt xác.
Mạnh Kiều đi đến trước hầm hít một hơi, quả nhiên tràn ngập mùi thối rữa và ẩm mốc.
"Em nhìn thấy gì không?" Nghiêm Mục hỏi.
"Không, tôi nói thật, không lừa anh, tôi thực sự chẳng nhìn thấy gì cả." Mạnh Kiều hơi chán nản: “Theo lý thuyết thì không nên như thế, chẳng lẽ thiên phú của tôi biến mất rồi? Không đúng, tôi đâu có làm gì, cũng không bị hệ thống nhắc nhở."
Nếu như cô có thể nhìn thấy, không chừng còn có thể suy đoán được đường hầm này chất bao nhiêu thi thể, ngoài ra còn có thể lấy được chút manh mối nhiệm vụ.
“Ai da, tôi vô dụng rồi, vô dụng rồi.”
Hai người lục soát căn phòng một lượt, không có bất kỳ manh mối nào mới đóng cửa lại. Mạnh Kiều không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt: "Thật kỳ lạ. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy tất cả các loại quỷ, nhưng không nhìn thấy một con nào thế này thì đáng sợ thật đấy. Dựa theo tần suất bệnh nhân tử vong, nói thế nào thì tôi cũng phải nhìn thấy một hai oan hồn chứ. Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa bị nhập, cũng không nhìn thấy gì cả.”
“Đừng đoán mò nữa, em không nhìn thấy cũng có thể là một manh mối khác.”
“Manh mối gì?”
“Không biết.”
"Haiz. Anh nói xem có phải cái bệnh viện này ngược đãi bệnh nhân, hoặc là thí nghiệm trên cơ thể bệnh nhân không? Thí nghiệm thất bại cho nên chết người?” Mạnh Kiều chợt tưởng tượng, hoàn cảnh bệnh viện tâm thần này quá thích hợp với một bộ phim kinh dị đẫm máu.
"Không giống, bác sĩ rất bình thường."
"Thế này mà còn bình thường, tôi vừa mới nhìn thấy bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc đấy." Cô đột nhiên che miệng, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ nơi đó là phòng chứa khí độc sao?"
"Không đâu, trang bị phần cứng không đủ, nhìn từ cửa sổ vẫn bình thường." Nghiêm Mục và Mạnh Kiều cụp mắt nhìn nhau.
Mạnh Kiều nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia chắc chắn, không biết từ khi nào mà giữa hai người đã bắt đầu nảy sinh lòng tin, điều này khiến Mạnh Kiều vô thức cảm thấy những gì người đàn ông này nói là câu trả lời chính xác.
Cô bình tĩnh lại, phân tích: “Bây giờ tất cả những điều chúng ta biết, thứ nhất ở đây đã từng phát hiện có thi thể, thứ hai tình trạng lúc chết của bệnh nhân vô cùng thê thảm, thứ ba thi thể sẽ được giải quyết nhanh gọn, sau đó tiến hành hủy thi diệt tích. Quá trình này diễn ra vô cùng suôn sẻ thành thạo, chắc chắn đã xảy ra vô số lần. Con số gợi ý kia là cái gì? Có phải là số người, số người tử vong hay không? Vậy thì chúng ta cần phải làm gì? Không thể nào bắt chúng ta bày trận siêu độ đâu nhỉ."
"Đến phòng hồ sơ nhìn thử xem." Nghiêm Mục nói.
Hai người đi chưa được mấy bước thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một cô gái từ trên lầu truyền đến. Mạnh Kiều đi theo âm thanh lên lầu thì một bóng người từ đâu nhào tới chỗ cô.
"Cứu —— Cứu với!" Liên Mộc Mộc sợ đến mức khóc bù lu bù loa lao thẳng vào lòng của Mạnh Kiều: "Thật kinh khủng! Thật kinh khủng!"
Mạnh Kiều thở phào nhẹ nhõm khi thấy rõ người đến, cô vỗ nhẹ lưng Liên Mộc Mộc, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
"Có, có quỷ! Nhà vệ sinh lầu ba, có quỷ aaa!" Liên Mộc Mộc rõ ràng đã sợ đến mức không thể bình tĩnh lại chỉ vì mấy câu an ủi của Mạnh Kiều. Mặt cô ấy tèm lem nước mắt nước mũi, run rẩy nắm chặt áo Mạnh Kiều. Mạnh Kiều bị cô ấy túm lấy mà đau cả da đầu, Nghiêm Mục không nói lời nào kéo cô gái ra khỏi cái ôm của Liên Mộc Mộc.
“Nói tiếng người.” Nghiêm Mục đứng sang một bên.
"Là… Là…” Liên Mộc Mộc nức nở, miệng chua lè vì quá sợ hãi.
"Chúng tôi không tận mắt nhìn thấy quỷ, nhưng có tiếng la hét phát ra từ nhà vệ sinh." Diệp Tử bước đến gần hai người, không giống như Liên Mộc Mộc đang hoảng loạn, cô ấy vẫn mang vẻ mặt dịu dàng và bình thản.
Diệp Tử thản nhiên kể lại cho Mạnh Kiều mọi chuyện vừa xảy ra.
Hai người vốn định đi dạo quanh tòa nhà chính, tìm kiếm manh mối. Lúc đó Liên Mộc Mộc muốn đi vệ sinh nên hai cô gái cùng nhau đi vào nhà vệ sinh ở cuối tầng ba. Nhà vệ sinh rất thơm tho sạch sẽ, lại sáng sủa. Diệp Tử tựa vào bồn rửa tay, Liên Mộc Mộc thì ở trong buồng vệ sinh. Diệp Tử chưa từng rời khỏi nhà vệ sinh, cô ấy đợi Liên Mộc Mộc năm phút đồng hồ mới phát hiện không thích hợp.
Vì trong nhà vệ sinh không hề có một âm thanh nào, không giống như có người đang dùng.
Diệp Tử gọi mấy tiếng, rồi lại gõ cửa buồng vệ sinh, nhưng lại không có ai phản ứng. Lúc đó cô ấy cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, lập tức mở cửa đi vào thì nhìn thấy Liên Mộc Mộc đang ngồi sụp xuống cạnh két nước, nước mắt chảy dài trên gương mặt, mồ hôi đầm đìa như cá vừa vớt ra khỏi nước. Cô ấy nhìn thấy Diệp Tử thì bỗng lao ra như chó điên.
Sau đó là những gì Mạnh Kiều vừa thấy.
"Tôi, tôi không biết... Đúng, tôi xin lỗi..." Liên Mộc Mộc khóc, hai tay che mặt liên tục nức nở: "Lúc đó tôi không phản ứng gì... Tôi không ngừng hét lên, kêu mãi mà không có ai mở cửa cho tôi, tôi tưởng mình sắp chết trong đó rồi!”
Diệp Tử kéo Liên Mộc Mộc đang run rẩy lại gần, an ủi: “Nói từ từ thôi, tôi không nhìn thấy gì cả, không biết cô đã trải qua chuyện gì.”
Liên Mộc Mộc khóc rất lâu, mãi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới chậm rãi kể cho mọi người nghe chuyện vừa xảy ra.
Cô ấy đi vệ sinh xong chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài thì cửa không thể nào mở được. Ổ khóa bên trong nên người bên ngoài không thể khóa được, lúc đầu cô ấy còn tưởng cửa buồng vệ sinh bị ẩm dễ bị kẹt vào khung cửa nên mới đẩy mấy cái, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Lúc này Liên Mộc Mộc mới luống cuống, đập mạnh vào cửa, bắt đầu gọi Diệp Tử.
“Nhưng lúc đó tôi lại không nghe thấy âm thanh nào cả.” Diệp Tử cũng thắc mắc.
"Nhưng tôi liên tục gọi tên cô thật mà." Liên Mộc Mộc trả lời chắc chắn.
Cô ấy gọi Diệp Tử hồi lâu nhưng không có phản hồi, cho rằng Diệp Tử cảm thấy cô ấy đi quá lâu nên ra ngoài rồi. Ai ngờ ngay khi cô ấy định gõ cửa lần nữa thì ngoài cửa vang lên tiếng cười của một đứa trẻ, làm da đầu cô ấy tê rần.
Liên Mộc Mộc tưởng con nít nhà ai đùa dai chặn trước cửa buồng mình nên nhìn qua khe cửa xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, nhà vệ sinh rõ ràng đang sáng sủa tự dưng lại tối đen như mực, chẳng khác gì một cái vực sâu không có gì trong đó. Lúc này cô ấy mới ý thức được không ổn, thét lớn cầu cứu, ai ngờ tiếng con nít lại càng lúc càng lớn.
Cô ấy không nhìn thấy ai, nhưng có thể cảm nhận được có ai đó đang chạy quanh trong bóng tối.
Liên Mộc Mộc sợ đến toát mồ hôi, cô ấy không dám hét lên, sợ người ngoài cửa phát hiện có người ở bên trong. Tiếng cười con nít dần dần biến thành tiếng thét chói tai, tiếng thét này ẩn chứa đau đớn và tuyệt vọng.
"Giống như tiếng gà bị chọc tiết!" Liên Mộc Mộc không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra: "Âm thanh đó cứ không ngừng không ngừng… vang lên... ngày càng lớn hơn, sau đó bốn bức tường xung quanh đều rung chuyển! Đủ loại tiếng la hét xé ruột xé gan đột nhiên vang lên! Thực sự khiến tôi sợ chết khiếp! Tôi cứ co rúm người lại trong buồng vệ sinh... Sau đó, tôi nhìn thấy chị Diệp Tử mở cửa ra, thì liều mạng xông… xông ra…”
Lông mi giả của Liên Mộc Mộc đẫm nước mắt, đồng phục JK bị ngón tay vò nhăn nhúm.
“Lần sau đừng đóng cửa, tôi đi cùng cô.” Diệp Tử đưa khăn giấy ra: “Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, quỷ sẽ không chỉ tìm một người, lần sau sẽ không tìm cô nữa.”
Dù chỉ là những lời an ủi nhưng Liên Mộc Mộc dần dần bình tĩnh lại.
Mạnh Kiều nghe Liên Mộc Mộc nói nhìn thấy quỷ thì cảm thấy manh mối tới rồi.
Nghiêm Mục nhìn thấy vẻ hưng phấn trong đôi mắt sáng ngời của Mạnh Kiều...
Cô gái chạy vội đến nhà vệ sinh vừa xảy ra chuyện ma quái, gõ từng cánh cửa một, xác định không có cánh cửa buồng vệ sinh nào bị mở đột ngột từ bên trong
Cửa thứ nhất.
Cửa thứ hai.
Không có vấn đề.
Cánh cửa thứ ba bị đẩy ra.
Trong buồng vệ sinh tối đen, một khuôn mặt đeo mặt nạ phòng độc thình lình xuất hiện.
"Nghiêm Mục!!!!!!!!"