Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 41: Đứng hạng năm
Lệ quỷ như châu chấu dồn Mạnh Kiều vào chính giữa. Cô đã không còn thấy nhìn ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ.
Bởi vì quá mờ, cô không thấy rõ cơ thể đen kịt, máu thịt thối rữa và gương mặt dữ tợn.
Mạnh Kiều biết mình sẽ không chết, cho nên trong lòng không hề dao động. Cô chỉ đang suy xét một vấn đề, nhiều quỷ như vậy á? Sao cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này? Có phải từ lúc bắt đầu đã sai rồi không?
Tay lệ quỷ hoàn toàn xuyên vào ngực Mạnh Kiều, cô gần như không có phản kháng, mà đầu óc nhanh chóng chuyển động. Ba quyển sách mà cô nhìn thấy ở thư viện có ý gì? Đều phải chết?
Đây là có ý gì?
Đều đã chết thì làm lại lần nữa.
Lại chết, lại làm lại.
Khi nào là khởi đầu?
Mạnh Kiều dựa vào vách tường, lệ quỷ bóp cổ cô. Mặt cô gái đỏ lên, gần như không thở nổi.
Không đúng, suy nghĩ nhảy lên. Nếu xuất phát từ quy tắc thì sao? Ngọn nến sáng chứng minh toàn bộ trò chơi kết thúc, ngọn nến tắt lại là trò chơi bắt đầu.
Mục đích của hai điều này là gì?
Không thể nói chuyện, không thể viết chữ.
Vừa rồi Mạnh Kiều vẫn luôn không nghĩ sâu về trình tự quy tắc này. Vì sao? Vì phòng ngừa người chơi liên hệ với nhau à? Người chơi liên hệ thì sẽ có việc gì?
Cô gái bị lệ quỷ bóp cổ đến hoàn toàn không thở nổi.
Móng tay lệ quỷ cắm vào làn da cô, máu tươi theo cần cổ trắng như tuyết nhỏ giọt chảy xuống. Mạnh Kiều bỏ việc giãy giụa, chuẩn bị nghênh đón một lần bắt đầu nữa.
Đột nhiên, cô cảm thấy thân thể chấn động mạnh, máu chảy ngược, vết thương khép lại.
Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên.
Người chơi Mạnh Kiều thân mến, đạo cụ đồng hồ Casio màu trắng của ngài đã được sử dụng. Trạng thái cơ thể khôi phục đến tuyến thời gian 1 giây trước. Đã khôi phục xong. Cảm ơn!
Cái… cái gì?
Bỗng nhiên, lại là đau đớn kịch liệt.
Ngay giây tiếp theo khi cô khôi phục, lại bị lệ quỷ xuyên qua ngực!
Lại là, rừng cây u tối.
Lại là, con đường quen thuộc.
Lại là, ngọn nến sáng trong tay.
Đã trở lại!
Mạnh Kiều đứng ở tại chỗ, trên trán rịn mồ hôi vì đau đớn.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đạo cụ kim đồng hồ đúng là bị dao động 1 giây. Nhưng rõ ràng cô không động vào đạo cụ này. Cô gái nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình rồi đột nhiên cúi đầu cười rộ lên, ánh trăng dừng trên hàng lông mi thật dài, mái tóc bị gió đêm thổi rối tung lên.
Cô vươn vai.
Một lần cuối cùng, cô phải rời khỏi nhiệm vụ này.
Con đường cũ về hội trường trong trường múa, ba người Dương Ninh, Trương Thiến, Tống Hiểu Nguyệt dựa vào bên sân khấu tán gẫu chuyện ma quỷ.
Trong giọng Mạnh Kiều lộ ra hưng phấn: “Đến đây đi! Chúng ta bắt đầu trò chơi!”
“Đừng có vội, còn chưa tới 12 giờ mà.” Dương Ninh cười ha ha ha: “Mạnh Kiều, sao cậu sốt ruột vậy? Không giống cậu nha.”
Mạnh Kiều nhún vai: “Haizzz, muốn gặp quỷ mà. Còn năm phút, nhanh giới thiệu quy tắc sau đó bắt đầu đi.”
Dương Ninh hỏi lại: “Cậu biết quy tắc trò chơi này à?”
Đôi mắt to của Mạnh Kiều đảo quanh một vòng, cô thả lỏng dựa vào chiếc ghế bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Đương nhiên rồi. Chơi trốn tìm, đúng chứ? Quỷ sẽ tìm đến tôi. Ngọn nến tắt trò chơi bắt đầu, châm lửa ngọn nến thì kết thúc trò chơi. Chúng ta không thể nói chuyện, không thể viết chữ. Đúng không?”
“Cậu từng chơi rồi đấy à?” Tống Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn Mạnh Kiều: “Tôi còn tưởng cậu chưa từng nghe về trò này chứ!”
“Còn ba phút? Bắt đầu nhé?” Mạnh Kiều tìm được đáp án cuối cùng của nhiệm vụ này rồi. Cô khó có thể che giấu hưng phấn trong lòng: “Tới không?”
“Bắt đầu đi.”
Ba phút, bốn người đường ai nấy đi ở cầu thang.
Nhưng mà Mạnh Kiều không trốn tránh như những lần trước, mà đi theo một bóng đen. Cô yên lặng để giấu bản thân trong bóng đêm.
Khi kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ, một cơn gió vô hình từ cuối hành lang tiến vào. Mạnh Kiều thấy bóng người đứng ở hành lang bắt đầu toát ra khói đen dày đặc, làn da ban đầu hoàn hảo từ từ thối rữa, từng mảnh da thịt rơi xuống giống như gạch men sứ vỡ vụn trên vách tường.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, tiếng xương cốt vang lên chói tai khó nghe.
Ngay khi ngọn nến tắt, cô lao thẳng ra từ trong góc. Dao nhỏ trong tay lập loè vạch ra một ánh sáng hoa mỹ, giống một con báo đen dốc toàn bộ sức lực lao đến trong vòng 20 mét này.
“Xì!”
Dao không lưu tình hoàn toàn đi vào ngực lệ quỷ, Mạnh Kiều đâm mạnh một cái, tạo ra trên người lệ quỷ một cái lỗ lớn. Da thịt loang lổ thối rữa vậy mà lại bắt đầu nhanh chóng phục hồi như cũ, gương mặt quen thuộc của Dương Ninh một lần nữa khôi phục. Cô ta kinh ngạc nhìn Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều chỉ cười rộ lên xán lạn: “Cậu nói không sai, đúng là chỉ có một con quỷ. Sao trước đó tôi không nghĩ đến nhỉ?”
Ban đầu chỉ có một con quỷ.
Người bị quỷ bắt sẽ biến thành quỷ, quỷ sẽ càng ngày càng nhiều, dần dần đông đúc giống như châu chấu nhét đầy toàn bộ khu dạy học.
Không thể nói chuyện và viết chữ là vì giữa quỷ và người không thể liên lạc.
Cho nên, cô bị giết biến thành quỷ.
Việc sử dụng đạo cụ đã nhắc nhở: “Nơi này không chỉ có một ‘cô’.”.
Dương Ninh nhếch môi, vươn cánh tay tái nhợt vỗ vỗ bả vai cô.
Mạnh Kiều xoa xoa tay bởi vì sự thông minh của mình, hiện tại cô rất hy vọng Nghiêm Mục có ở bên cạnh để tích cực khen mình! Thật là quá thông minh! Cô gái vui sướng nhảy qua nhảy lại trong hành lang giống như một NPC vui vẻ.
Đèn hành lang “tách tách tách” mở ra toàn bộ, ánh đèn bảy màu chiếu sáng hành lang giống sàn nhảy trong hộp đêm.
Bài “Khải hoàn ca” lại vang lên.
Mạnh Kiều nhảy mấy cái theo nhạc.
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, thuận lợi qua ải khen thưởng.
Đạt được đạo cụ khen thưởng: Cửa thần kỳ.
Hướng dẫn sử dụng “Cửa thần kỳ”: Đạo cụ dùng một lần, có thể lập tức rời khỏi không gian đến một không gian khác. Không giới hạn, tùy ý rời khỏi không gian khi làm nhiệm vụ, tùy ý rời khỏi không gian trong thế giới hiện thực.
Mạnh Kiều càng nhảy nhót.
Cửa thần kỳ!
Đây còn không phải sống lại trước khi chết à!
Gạch men sứ bên cạnh dần dần bong ra từng mảng, dưới chân cô chợt lóe vầng sáng, về tới đường phố quen thuộc. Tất cả xung quanh đều không thay đổi nhưng dường như càng thêm rách nát không chịu nổi. Tên của cô trên màn hình lớn đã tụt xuống hạng năm, nhưng cô gái cũng không có cảm giác nhẹ nhàng.
Bảng xếp hạng khu vực: No 1. Nghiêm Mục
Bảng xếp hạng khu vực: No 2. Bạch Trình Hi
Bảng xếp hạng khu vực: No 3. Cốc Thu
Bảng xếp hạng khu vực: No 4. Lý Thương Tình
Bảng xếp hạng khu vực: No 5. Mạnh Kiều
Mà điểm tích lũy của Nghiêm Mục cao hơn Mạnh Kiều không chỉ gấp hai! Làm gì đó? Cái người này! Cô chỉ mới mất tích một ngày, sao anh ấy đã lên top 1 bảng xếp hạng điểm tích lũy rồi?
Mạnh Kiều mở di động chuẩn bị hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Bấy giờ cô mới phát hiện tín hiệu trong toàn bộ thành phố đã bị cắt, di động không có sóng.
Không hiểu sao cô hơi khó thở, đóng di động lại, tâm trạng tốt vừa rồi đã lập tức biến mất. Di động khóa màn hình, trên màn hình xuất hiện ngày tháng hiện tại.
Ngày 7 tháng 9.
Mạnh Kiều sững sờ.
Cô ở trong nhiệm vụ suốt 10 ngày á?
Nhiệm vụ khen thưởng quả thực bẫy người nha!
Cô vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay của Bạch Trình Hi, bây giờ Hạ Tinh Thần và Lâm San San chắc chắn đang điên cuồng tìm cô. Việc cấp bách là về tòa nhà chính phủ, báo tin bình an rồi bàn bạc đối sách cho bước tiếp theo. Mạnh Kiều một mình đi về hướng tòa nhà chính phủ dựa vào trí nhớ của mình với đường phố.
Đầu thu vẫn khá nóng, nhưng cảnh tượng hai bên đường điêu tàn hiu quạnh, dường như cả thành phố đã trải qua một lễ rửa tội rất lớn.
Từ khi nhiệm vụ bắt đầu đến bây giờ đã sắp một tháng, một tháng qua, cô đã qua ba lần nhiệm vụ. Trung bình 10 ngày một lần, tần suất này sắp đuổi kịp gà mái đẻ trứng rồi. Không biết làm thế nào mà Nghiêm Mục đột nhiên đạt được nhiều điểm tích lũy như vậy!
Tên Nghiêm Mục lập loè trên các màn hình tinh thể lỏng, Mạnh Kiều nhìn tên đen nền trắng, rơi vào suy tư. Có lẽ Nghiêm Mục giết người, cho nên mới đạt được nhiều như vậy. Vậy người mà anh giết nhất định có rất nhiều điểm tích lũy, là người khó đối phó.
Nhưng khiến cô bất ngờ là Bạch Trình Hi trên bảng xếp hạng.
Cô không biết thiên phú cụ thể của chàng trai này là gì, nhưng từ biểu cảm quái dị trên gương mặt búp bê sứ kia của cậu ta thì tuyệt đối là một người không dễ chọc vào. Hơn nữa Bạch Trình Hi mang đến cảm giác áp lực cực mạnh, khiến cô đứng gần không thể nào thở nổi. Giống như sự áp chế theo cấp bậc, chỉ cần cậu ta muốn là có thể nhẹ nhàng bóp chết cô.
Mạnh Kiều bất mãn bĩu môi, người khác đều có thể có bản lĩnh phòng thân, cô cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc.
“Mày có đầu óc à?” Mạnh Kiều học giọng điệu của Nghiêm Mục lẩm bẩm tự chất vấn mình.
“Có! Nếu không sao có thể chạy ra chứ.” Cô gái nhỏ vừa đi vừa tự nói chuyện.
Đi trên phố khoảng một giờ, cuối cùng cô đã thấy tòa nhà chính phủ màu trắng kia. Có điều, trước cửa tòa nhà chính phủ là một vũng máu màu đen và phần còn lại của chân tay đã bị cụt.
Ánh mắt Mạnh Kiều thay đổi, theo vách tường lặng lẽ lần mò vào.
Đường điện trong tòa nhà gần như đã hỏng, máy kiểm tra, đèn điện, hộp đèn đều là một khoảng tối đen. Trên sàn nhà chảy xuôi chất lỏng tanh hôi, khe cửa kẹp một cái chân người vô chủ.
Nơi này có vẻ như đã trải qua một trận tàn sát hoặc là giết chóc.
Trên vách tường màu trắng là dấu tay máu hỗn loạn, trên sàn nhà vệ sinh là dấu vết kéo lê. Chỗ cầu thang có thể nhìn thấy hai ba thi thể đã rách nát thành bọt máu giống như có thứ gì đó trực tiếp phát nổ từ trong cơ thể bọn họ. Mạnh Kiều cảm thấy mình như đang đi trong bụng của một con quái vật khổng lồ, bẩn, thối lại dính nhớp.
Tầng một, tầng hai, toàn bộ đều không có người.
Trên hành lang tầng ba và tầng bốn vốn là phòng bệnh cách ly có ba bốn thi thể nằm đó. Trước ngực thi thể mọc ra cánh tay hoàn toàn mới, có một thi thể có bốn chân, mà cổ của một thi thể khác có hai đầu và ba chân. Đây là những người dị dạng không có ý thức đã tấn công cô? Chẳng lẽ là bọn chúng tắm máu tòa nhà? Không phải chứ? Không nói thứ khác, dựa theo Lâm San San miêu tả, người phụ trách tòa nhà - Bạch Mộ Nhiễm - hẳn là một nhân vật lợi hại phi thường. Sao có thể để mặc đám quái vật này giết người chứ?
Mạnh Kiều nắm chặt dao nhỏ trong tay, xem ra nơi đây không nên ở lâu. Lâm San San và Hạ Tinh Thần chắc chắn đã rời đi theo số đông. Hiện tại trong thành phố không có tín hiệu, tìm người giống như tìm kim dưới biển, chỉ hy vọng Hạ Tinh Thần có thể chăm sóc tốt cho em gái cô.
Cô gái theo cầu thang đi xuống tầng một, khe hở đế giày nhét đầy nước sền sệt.
Ánh nắng từ ngoài cửa lớn chiếu vào.
Mạnh Kiều đẩy cửa hành lang ra, thấy một bóng người cao lớn đứng ngược sáng.
Bởi vì quá mờ, cô không thấy rõ cơ thể đen kịt, máu thịt thối rữa và gương mặt dữ tợn.
Mạnh Kiều biết mình sẽ không chết, cho nên trong lòng không hề dao động. Cô chỉ đang suy xét một vấn đề, nhiều quỷ như vậy á? Sao cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này? Có phải từ lúc bắt đầu đã sai rồi không?
Tay lệ quỷ hoàn toàn xuyên vào ngực Mạnh Kiều, cô gần như không có phản kháng, mà đầu óc nhanh chóng chuyển động. Ba quyển sách mà cô nhìn thấy ở thư viện có ý gì? Đều phải chết?
Đây là có ý gì?
Đều đã chết thì làm lại lần nữa.
Lại chết, lại làm lại.
Khi nào là khởi đầu?
Mạnh Kiều dựa vào vách tường, lệ quỷ bóp cổ cô. Mặt cô gái đỏ lên, gần như không thở nổi.
Không đúng, suy nghĩ nhảy lên. Nếu xuất phát từ quy tắc thì sao? Ngọn nến sáng chứng minh toàn bộ trò chơi kết thúc, ngọn nến tắt lại là trò chơi bắt đầu.
Mục đích của hai điều này là gì?
Không thể nói chuyện, không thể viết chữ.
Vừa rồi Mạnh Kiều vẫn luôn không nghĩ sâu về trình tự quy tắc này. Vì sao? Vì phòng ngừa người chơi liên hệ với nhau à? Người chơi liên hệ thì sẽ có việc gì?
Cô gái bị lệ quỷ bóp cổ đến hoàn toàn không thở nổi.
Móng tay lệ quỷ cắm vào làn da cô, máu tươi theo cần cổ trắng như tuyết nhỏ giọt chảy xuống. Mạnh Kiều bỏ việc giãy giụa, chuẩn bị nghênh đón một lần bắt đầu nữa.
Đột nhiên, cô cảm thấy thân thể chấn động mạnh, máu chảy ngược, vết thương khép lại.
Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên.
Người chơi Mạnh Kiều thân mến, đạo cụ đồng hồ Casio màu trắng của ngài đã được sử dụng. Trạng thái cơ thể khôi phục đến tuyến thời gian 1 giây trước. Đã khôi phục xong. Cảm ơn!
Cái… cái gì?
Bỗng nhiên, lại là đau đớn kịch liệt.
Ngay giây tiếp theo khi cô khôi phục, lại bị lệ quỷ xuyên qua ngực!
Lại là, rừng cây u tối.
Lại là, con đường quen thuộc.
Lại là, ngọn nến sáng trong tay.
Đã trở lại!
Mạnh Kiều đứng ở tại chỗ, trên trán rịn mồ hôi vì đau đớn.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đạo cụ kim đồng hồ đúng là bị dao động 1 giây. Nhưng rõ ràng cô không động vào đạo cụ này. Cô gái nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình rồi đột nhiên cúi đầu cười rộ lên, ánh trăng dừng trên hàng lông mi thật dài, mái tóc bị gió đêm thổi rối tung lên.
Cô vươn vai.
Một lần cuối cùng, cô phải rời khỏi nhiệm vụ này.
Con đường cũ về hội trường trong trường múa, ba người Dương Ninh, Trương Thiến, Tống Hiểu Nguyệt dựa vào bên sân khấu tán gẫu chuyện ma quỷ.
Trong giọng Mạnh Kiều lộ ra hưng phấn: “Đến đây đi! Chúng ta bắt đầu trò chơi!”
“Đừng có vội, còn chưa tới 12 giờ mà.” Dương Ninh cười ha ha ha: “Mạnh Kiều, sao cậu sốt ruột vậy? Không giống cậu nha.”
Mạnh Kiều nhún vai: “Haizzz, muốn gặp quỷ mà. Còn năm phút, nhanh giới thiệu quy tắc sau đó bắt đầu đi.”
Dương Ninh hỏi lại: “Cậu biết quy tắc trò chơi này à?”
Đôi mắt to của Mạnh Kiều đảo quanh một vòng, cô thả lỏng dựa vào chiếc ghế bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Đương nhiên rồi. Chơi trốn tìm, đúng chứ? Quỷ sẽ tìm đến tôi. Ngọn nến tắt trò chơi bắt đầu, châm lửa ngọn nến thì kết thúc trò chơi. Chúng ta không thể nói chuyện, không thể viết chữ. Đúng không?”
“Cậu từng chơi rồi đấy à?” Tống Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn Mạnh Kiều: “Tôi còn tưởng cậu chưa từng nghe về trò này chứ!”
“Còn ba phút? Bắt đầu nhé?” Mạnh Kiều tìm được đáp án cuối cùng của nhiệm vụ này rồi. Cô khó có thể che giấu hưng phấn trong lòng: “Tới không?”
“Bắt đầu đi.”
Ba phút, bốn người đường ai nấy đi ở cầu thang.
Nhưng mà Mạnh Kiều không trốn tránh như những lần trước, mà đi theo một bóng đen. Cô yên lặng để giấu bản thân trong bóng đêm.
Khi kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ, một cơn gió vô hình từ cuối hành lang tiến vào. Mạnh Kiều thấy bóng người đứng ở hành lang bắt đầu toát ra khói đen dày đặc, làn da ban đầu hoàn hảo từ từ thối rữa, từng mảnh da thịt rơi xuống giống như gạch men sứ vỡ vụn trên vách tường.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, tiếng xương cốt vang lên chói tai khó nghe.
Ngay khi ngọn nến tắt, cô lao thẳng ra từ trong góc. Dao nhỏ trong tay lập loè vạch ra một ánh sáng hoa mỹ, giống một con báo đen dốc toàn bộ sức lực lao đến trong vòng 20 mét này.
“Xì!”
Dao không lưu tình hoàn toàn đi vào ngực lệ quỷ, Mạnh Kiều đâm mạnh một cái, tạo ra trên người lệ quỷ một cái lỗ lớn. Da thịt loang lổ thối rữa vậy mà lại bắt đầu nhanh chóng phục hồi như cũ, gương mặt quen thuộc của Dương Ninh một lần nữa khôi phục. Cô ta kinh ngạc nhìn Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều chỉ cười rộ lên xán lạn: “Cậu nói không sai, đúng là chỉ có một con quỷ. Sao trước đó tôi không nghĩ đến nhỉ?”
Ban đầu chỉ có một con quỷ.
Người bị quỷ bắt sẽ biến thành quỷ, quỷ sẽ càng ngày càng nhiều, dần dần đông đúc giống như châu chấu nhét đầy toàn bộ khu dạy học.
Không thể nói chuyện và viết chữ là vì giữa quỷ và người không thể liên lạc.
Cho nên, cô bị giết biến thành quỷ.
Việc sử dụng đạo cụ đã nhắc nhở: “Nơi này không chỉ có một ‘cô’.”.
Dương Ninh nhếch môi, vươn cánh tay tái nhợt vỗ vỗ bả vai cô.
Mạnh Kiều xoa xoa tay bởi vì sự thông minh của mình, hiện tại cô rất hy vọng Nghiêm Mục có ở bên cạnh để tích cực khen mình! Thật là quá thông minh! Cô gái vui sướng nhảy qua nhảy lại trong hành lang giống như một NPC vui vẻ.
Đèn hành lang “tách tách tách” mở ra toàn bộ, ánh đèn bảy màu chiếu sáng hành lang giống sàn nhảy trong hộp đêm.
Bài “Khải hoàn ca” lại vang lên.
Mạnh Kiều nhảy mấy cái theo nhạc.
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, thuận lợi qua ải khen thưởng.
Đạt được đạo cụ khen thưởng: Cửa thần kỳ.
Hướng dẫn sử dụng “Cửa thần kỳ”: Đạo cụ dùng một lần, có thể lập tức rời khỏi không gian đến một không gian khác. Không giới hạn, tùy ý rời khỏi không gian khi làm nhiệm vụ, tùy ý rời khỏi không gian trong thế giới hiện thực.
Mạnh Kiều càng nhảy nhót.
Cửa thần kỳ!
Đây còn không phải sống lại trước khi chết à!
Gạch men sứ bên cạnh dần dần bong ra từng mảng, dưới chân cô chợt lóe vầng sáng, về tới đường phố quen thuộc. Tất cả xung quanh đều không thay đổi nhưng dường như càng thêm rách nát không chịu nổi. Tên của cô trên màn hình lớn đã tụt xuống hạng năm, nhưng cô gái cũng không có cảm giác nhẹ nhàng.
Bảng xếp hạng khu vực: No 1. Nghiêm Mục
Bảng xếp hạng khu vực: No 2. Bạch Trình Hi
Bảng xếp hạng khu vực: No 3. Cốc Thu
Bảng xếp hạng khu vực: No 4. Lý Thương Tình
Bảng xếp hạng khu vực: No 5. Mạnh Kiều
Mà điểm tích lũy của Nghiêm Mục cao hơn Mạnh Kiều không chỉ gấp hai! Làm gì đó? Cái người này! Cô chỉ mới mất tích một ngày, sao anh ấy đã lên top 1 bảng xếp hạng điểm tích lũy rồi?
Mạnh Kiều mở di động chuẩn bị hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Bấy giờ cô mới phát hiện tín hiệu trong toàn bộ thành phố đã bị cắt, di động không có sóng.
Không hiểu sao cô hơi khó thở, đóng di động lại, tâm trạng tốt vừa rồi đã lập tức biến mất. Di động khóa màn hình, trên màn hình xuất hiện ngày tháng hiện tại.
Ngày 7 tháng 9.
Mạnh Kiều sững sờ.
Cô ở trong nhiệm vụ suốt 10 ngày á?
Nhiệm vụ khen thưởng quả thực bẫy người nha!
Cô vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay của Bạch Trình Hi, bây giờ Hạ Tinh Thần và Lâm San San chắc chắn đang điên cuồng tìm cô. Việc cấp bách là về tòa nhà chính phủ, báo tin bình an rồi bàn bạc đối sách cho bước tiếp theo. Mạnh Kiều một mình đi về hướng tòa nhà chính phủ dựa vào trí nhớ của mình với đường phố.
Đầu thu vẫn khá nóng, nhưng cảnh tượng hai bên đường điêu tàn hiu quạnh, dường như cả thành phố đã trải qua một lễ rửa tội rất lớn.
Từ khi nhiệm vụ bắt đầu đến bây giờ đã sắp một tháng, một tháng qua, cô đã qua ba lần nhiệm vụ. Trung bình 10 ngày một lần, tần suất này sắp đuổi kịp gà mái đẻ trứng rồi. Không biết làm thế nào mà Nghiêm Mục đột nhiên đạt được nhiều điểm tích lũy như vậy!
Tên Nghiêm Mục lập loè trên các màn hình tinh thể lỏng, Mạnh Kiều nhìn tên đen nền trắng, rơi vào suy tư. Có lẽ Nghiêm Mục giết người, cho nên mới đạt được nhiều như vậy. Vậy người mà anh giết nhất định có rất nhiều điểm tích lũy, là người khó đối phó.
Nhưng khiến cô bất ngờ là Bạch Trình Hi trên bảng xếp hạng.
Cô không biết thiên phú cụ thể của chàng trai này là gì, nhưng từ biểu cảm quái dị trên gương mặt búp bê sứ kia của cậu ta thì tuyệt đối là một người không dễ chọc vào. Hơn nữa Bạch Trình Hi mang đến cảm giác áp lực cực mạnh, khiến cô đứng gần không thể nào thở nổi. Giống như sự áp chế theo cấp bậc, chỉ cần cậu ta muốn là có thể nhẹ nhàng bóp chết cô.
Mạnh Kiều bất mãn bĩu môi, người khác đều có thể có bản lĩnh phòng thân, cô cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc.
“Mày có đầu óc à?” Mạnh Kiều học giọng điệu của Nghiêm Mục lẩm bẩm tự chất vấn mình.
“Có! Nếu không sao có thể chạy ra chứ.” Cô gái nhỏ vừa đi vừa tự nói chuyện.
Đi trên phố khoảng một giờ, cuối cùng cô đã thấy tòa nhà chính phủ màu trắng kia. Có điều, trước cửa tòa nhà chính phủ là một vũng máu màu đen và phần còn lại của chân tay đã bị cụt.
Ánh mắt Mạnh Kiều thay đổi, theo vách tường lặng lẽ lần mò vào.
Đường điện trong tòa nhà gần như đã hỏng, máy kiểm tra, đèn điện, hộp đèn đều là một khoảng tối đen. Trên sàn nhà chảy xuôi chất lỏng tanh hôi, khe cửa kẹp một cái chân người vô chủ.
Nơi này có vẻ như đã trải qua một trận tàn sát hoặc là giết chóc.
Trên vách tường màu trắng là dấu tay máu hỗn loạn, trên sàn nhà vệ sinh là dấu vết kéo lê. Chỗ cầu thang có thể nhìn thấy hai ba thi thể đã rách nát thành bọt máu giống như có thứ gì đó trực tiếp phát nổ từ trong cơ thể bọn họ. Mạnh Kiều cảm thấy mình như đang đi trong bụng của một con quái vật khổng lồ, bẩn, thối lại dính nhớp.
Tầng một, tầng hai, toàn bộ đều không có người.
Trên hành lang tầng ba và tầng bốn vốn là phòng bệnh cách ly có ba bốn thi thể nằm đó. Trước ngực thi thể mọc ra cánh tay hoàn toàn mới, có một thi thể có bốn chân, mà cổ của một thi thể khác có hai đầu và ba chân. Đây là những người dị dạng không có ý thức đã tấn công cô? Chẳng lẽ là bọn chúng tắm máu tòa nhà? Không phải chứ? Không nói thứ khác, dựa theo Lâm San San miêu tả, người phụ trách tòa nhà - Bạch Mộ Nhiễm - hẳn là một nhân vật lợi hại phi thường. Sao có thể để mặc đám quái vật này giết người chứ?
Mạnh Kiều nắm chặt dao nhỏ trong tay, xem ra nơi đây không nên ở lâu. Lâm San San và Hạ Tinh Thần chắc chắn đã rời đi theo số đông. Hiện tại trong thành phố không có tín hiệu, tìm người giống như tìm kim dưới biển, chỉ hy vọng Hạ Tinh Thần có thể chăm sóc tốt cho em gái cô.
Cô gái theo cầu thang đi xuống tầng một, khe hở đế giày nhét đầy nước sền sệt.
Ánh nắng từ ngoài cửa lớn chiếu vào.
Mạnh Kiều đẩy cửa hành lang ra, thấy một bóng người cao lớn đứng ngược sáng.