Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 169: C169: Chồng ngoại tình
Khi Cốc Thu và Hạ Linh tìm được Mạnh Kiều thì cô vừa mới tắm xong.
Mạnh Kiều nhìn thoáng qua hai người, hỏi: "Sao hai người lại ở đây? Tìm được cái gì à?"
Hạ Linh vừa bước vào đã ngồi bịch xuống ghế sofa vải lanh trắng mềm mại, uống mấy hớp nước chanh rồi kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Nghiêm Mục nhìn Cốc Thu, Cốc Thu gật đầu.
Cốc Thu nói: “Những điều chúng ta đã biết đến hiện tại là, thứ nhất những thi thể của những thai nhi đã chết sẽ được hỏa táng, nhưng những con búp bê để gửi gắm niềm thương nhớ sẽ ở lại nhà thờ, mỗi tuần Azan sẽ trở lại làm phép. Thứ hai, sau khi Hạ Linh bị anh linh xâm chiếm thì cảm thấy bi thương và đau đớn, nhưng anh linh này cũng không gây ra thương tổn gì cho Hạ Linh. Thứ ba, Hạ Linh đã đốt một con búp bê."
“Con búp bê bị đốt sẽ như thế nào?” Mạnh Kiều hỏi.
Hạ Linh nói: "Hình như sau khi đốt trụi thì bọn chúng được giải thoát rồi. Tôi mơ hồ thấy có bác sĩ khống chế bọn chúng, không cho bọn chúng được siêu độ, cho nên bọn chúng vẫn bị phong ấn trong búp bê kia. Có phải thiêu hủy búp bê mới là nhiệm vụ của chúng ta không? Nếu không tôi thực sự không biết nhiệm vụ chúng ta phải làm là gì.”
Mạnh Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chờ thêm nữa đi, quỷ yên tĩnh như vậy làm tôi cảm thấy hơi kỳ quái."
Hạ Linh ăn bánh quy hoa oải hương: “Chuyện này có gì lạ? Nếu chị đốt búp bê thì những điều dưỡng bác sĩ giam cầm bọn chúng chắc chắn sẽ nhảy ra cản trở, đến lúc đó có lẽ sẽ biến thành nữ quỷ, zombie gì đấy cũng không chừng, độ khó nhiệm vụ này thoáng cái tăng vọt.”
Mạnh Kiều cảm thấy có lý, quay đầu nhìn Nghiêm Mục nói: "Anh nghĩ thế nào?"
Nghiêm Mục suy nghĩ vài giây rồi nói: “Chúng ta cần thêm ý kiến, chuyện hôm nay có liên quan đến những thứ này hay không.”
Cốc Thu nắm được điểm mấu chốt, cau mày hỏi: "Chuyện gì?"
Mạnh Kiều do dự không biết nên nói thế nào, cô nhăn nhó hồi lâu, muốn để Nghiêm Mục nói, nhưng cô lại cảm thấy đàn ông đàn ang mà nói ra chuyện mình bị người khác hạ thuốc thì quá kỳ quái, nên Mạnh Kiều bèn hắng giọng nói: “Tôi nghi ngờ có người giáng đầu Nghiêm Mục.”
"Hả?" Hạ Linh giật mình, há to miệng, không thể tin nhìn Nghiêm Mục: "Vậy anh không sao chứ?"
Mạnh Kiều nói: "Giờ thì anh ấy ổn rồi, qua một hồi là không sao, chỉ phát bệnh một lần."
Đây là lần đầu tiên Mạnh Kiều không giải thích rõ ràng, nhưng cô cũng không phải người giấu giếm manh mối, Cốc Thu cụp mắt xuống, suy nghĩ hồi lâu, thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, nhưng thấy cô muốn nói lại thôi thì không dám mở miệng hỏi nhiều. Anh ấy suy nghĩ rất lâu cảm thấy nhiệm vụ quan trọng hơn: “Có thể nói triệu chứng của giáng đầu là gì không?”
Những lời này phát ra từ miệng Cốc Thu bằng giọng điệu xa cách và thận trọng, có lẽ anh ấy sợ đụng chạm vào chuyện riêng tư của Nghiêm Mục và Mạnh Kiều.
Mặt Mạnh Kiều đỏ bừng.
Nghiêm Mục thì thầm vào tai Cốc Thu mấy câu, sắc mặt Cốc Thu càng trở nên phong phú, sau khi tiêu hóa lời nói của Nghiêm Mục, anh ấy hỏi: “Chuyện này nghe không liên quan đến cốt truyện chính, chẳng lẽ nhà ai thiếu con à?"
"Hừ!" Mạnh Kiều trợn mắt: "Trong phòng này trừ tôi ra, ba người các anh đều không gặp phải, nói vậy ba người các anh đều không thể sinh con."
Hạ Linh hiển nhiên hiểu rõ từng chữ, nhưng nghe ba người họ nói lại giống như “bị mã hóa”.
Hạ Linh hỏi: “Các người nói cái gì vậy?”
Cốc Thu: “Con nít đừng nghe.”
Anh ấy và Hạ Linh cũng không gặp ai khác trong hai ngày qua, ngoại trừ lần họ hỏa thiêu búp bê.
Tại sao chỉ nhằm vào Nghiêm Mục?
Hạ Linh khó hiểu nhìn Cốc Thu: "Em cũng muốn nghe, anh giải thích, giải thích đi."
"Về nhà rồi nói." Cốc Thu cười nói.
Hai người bọn họ đến tìm Mạnh Kiều là vì chuyện đuổi quỷ lúc chiều, sau nghi lễ siêu độ cúng bái cho đứa bé vào trưa hôm qua, buổi chiều Azan phải làm nghi thức đuổi quỷ cho người đàn bà điên Trương Tiểu Thanh như một phần của quá trình điều trị tâm lý. Mạnh Kiều tóm lại lai lịch của Trương Tiểu Thanh, tập trung vào hai khía cạnh thai chết lưu và chồng ngoại tình.
“Nghi lễ tiến hành lúc mấy giờ?” Mạnh Kiều hỏi.
"Ba giờ rưỡi chiều."
"Bây giờ vừa lúc là 2 giờ 15, theo thông lệ, tôi phải đến gặp bác sĩ Lisa để phản hồi tâm lý hàng ngày." Mạnh Kiều nói: "Hai người có muốn đi cùng không? Ở trong tòa nhà dịch vụ."
Thế là bốn người rời khỏi căn hộ, đi đến tòa nhà dịch vụ, bác sĩ Lisa và điều dưỡng Coco đã đợi ở đó, cặp vợ chồng đứng trước bác sĩ Lisa vừa rời đi, bọn họ có vẻ khá biết ơn Lisa, nói rằng từ khi áp dụng phương pháp thăm hỏi và điều trị tâm lý, những lo nghĩ vì áp lực công việc đã giảm đi rất nhiều, tâm trạng vui vẻ, thuận lợi mang thai, có vẻ như kỹ thuật chuyên môn của Lisa khá tốt.
Hạ Linh và Cốc Thu đi dạo quanh tòa nhà dịch vụ, giấy giới thiệu của nhân viên y tế của trung tâm sản khoa khu nghỉ dưỡng dán ở hai bên hành lang.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục ngồi trong phòng khách, bác sĩ Lisa thuần thục lấy IPad ra, bắt đầu ghi lại: “Theo buổi thăm hỏi lần trước, bình thường chị và anh Nghiêm ít chung đụng, ở riêng hai nơi, xin hỏi hôm qua hai người có quen không? Có bị mất ngủ không?”
Mạnh Kiều vừa nghĩ đến bối cảnh nhân vật của mình và Nghiêm Mục đã muốn bật cười.
Nhưng cô không biết mình có nên nói thật hay không.
Nghiêm Mục nói: “Đêm qua vợ chồng tôi ngủ rất ngon. Lần đầu tiên chúng tôi có thời gian không phải làm việc mà chỉ để thưởng thức cảnh đẹp trên đảo.”
Anh nói chuyện nhã nhặn lịch sự, bình thản tao nhã. Nghiêm Mục vừa nói chuyện, vừa nắm tay Mạnh Kiều, Lisa nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người.
"Ừ, thế này là tốt nhất. Rất nhiều cặp vợ chồng ở riêng đã lâu sẽ cảm thấy không thích ứng được khi ngủ cùng giường lại lần nữa. Có vẻ như tình cảm của hai người thực sự rất tốt." Lisa mỉm cười giải thích câu hỏi của mình: "Nếu như anh chị có bất kỳ lo nghĩ hay thắc mắc gì thì cứ nói với tôi.”
"Tình cảm của chúng tôi rất tốt. Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm rồi mới kết hôn. Bây giờ chúng tôi trân trọng từng khoảng thời gian bên nhau." Nghiêm Mục bình thản nói, lần này anh trả lời vấn đề liên quan thay cho Mạnh Kiều.
Lisa gật đầu: "Xem ra hai người thật sự thoải mái ở phương diện này, nhưng với tư cách là người trong nghề, tôi đề nghị ban ngày hai người có thể tách nhau ra một lúc nào đó, không nên ở cạnh nhau trong một không gian quá lâu, như vậy buổi tối sẽ càng hài hòa hơn.”
“Cảm ơn, chúng tôi sẽ cân nhắc.” Giọng điệu của Nghiêm Mục vẫn không thay đổi nhiều.
“Hai người còn có câu hỏi gì không?”
"Có." Cuối cùng Mạnh Kiều cũng lên tiếng: "Thật ra hôm nay tôi có hơi sợ hãi, nhưng tôi vẫn chưa nói với chồng tôi. Hôm nay tôi và Josie đến thăm Emma sinh con, nhưng không may là đứa bé đã mất. Chuyện này tạo thành đả kích không nhỏ với tôi.”
Lisa vẫn giữ nụ cười đoan trang chuẩn mực, cô ta nhẹ nhàng nói: “Hóa ra là chuyện này, Emma và chồng cô ấy sẽ bắt đầu tư vấn tâm lý ở chỗ tôi, là bạn bè cô không cần quá lo lắng. Con cái và chúng ta đều có số phận riêng, trong đó có rất nhiều nhân quả. Emma là một người mẹ đủ tiêu chuẩn, chỉ là duyên phận với con cái chưa đủ sâu mà thôi. Trưa nay chúng tôi đã làm lễ an táng siêu độ cho con của Emma, nó sẽ biến thành sao trên trời nhìn chúng ta.”
Đúng vậy, tâm lý học kết hợp với huyền học tôn giáo ở đây có vẻ giống thầy bói xem voi.
Nhưng đây không phải là câu trả lời mà Mạnh Kiều mong muốn, câu trả lời này quá hình thức.
"Ừm, tôi nghe nói ở đây có một số phụ nữ mang thai đã sinh ra thai lưu... Điều này khiến tôi rất khủng hoảng." Mạnh Kiều tỏ ra sợ hãi.
"Sinh sản là một chuyện nguy hiểm cho cả sản phụ và thai nhi. Đây là một cửa ải khó khăn mà bọn nhỏ khi sinh ra phải trải qua, chỉ khi vượt qua khó khăn, chúng mới có thể trưởng thành thuận lợi." Lisa nói: "Tôi nói vậy cô có cảm thấy dễ chịu hơn không?"
Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Cô nhìn Nghiêm Mục, chậm rãi nói: “Anh có thể để bọn em tâm sự riêng được không?”
Nghiêm Mục hiểu ý, hôn lên trán cô an ủi: "Bé cưng, anh đợi em ở ngoài."
“Ừm.”
Đúng là một cặp vợ chồng ân ái.
Hai má Mạnh Kiều hơi đỏ lên.
Nghiêm Mục đi ra ngoài.
Lisa hỏi: "Chị Nghiêm, chị có vấn đề gì sao?"
Mạnh Kiều nói: "Còn một điều nữa, tôi sợ chồng tôi ngoại tình. Hôm nay Josie nói tôi biết chuyện của Trương Tiểu Thanh, làm tôi rất lo."
Lisa nói: "Tình cảm hai người sâu đậm như thế, sao có thể chứ? Chị Nghiêm, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mạnh Kiều thở dài, hai tay bụm mặt im lặng.
Cô vùi đầu vào trong tay, nước mắt sắp trào ra.
Nghĩ thầm, như vầy đã giống khổ sở chưa nhỉ? Trông mình có giống phụ nữ đang lo lắng chưa?
Lisa rót một cốc nước ấm cho Mạnh Kiều rồi nói: "Chị Nghiêm, thư giãn đi."
Cơ thể Mạnh Kiều cứng đờ, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt đã đỏ hoe, phải rất lâu sau cô mới bày tỏ được suy nghĩ trong lòng: "Tôi sợ lắm, hôm nay hình như tôi thấy trên người chồng tôi có sợi tóc không phải của tôi. Trước đây chúng tôi ở riêng, có người đã nhắc nhở tôi, thư ký giám đốc và thư ký riêng của anh ấy đều phải lòng anh ấy. Tôi nghĩ, có phải phụ nữ kia đã đuổi theo tới đây rồi không? Có phải chồng của Trương Tiểu Thanh cũng nuôi một phụ nữ khác ở đây đúng không?”
Mạnh Kiều càng nói càng kích động.
"Lisa, tôi sợ lắm, tôi và chồng tôi là thanh mai trúc mã, tôi mong đó chỉ là ảo giác của tôi thôi." Mạnh Kiều nhìn chằm chằm vào Lisa, cố gắng tìm kiếm một chút an ủi từ khuôn mặt bình tĩnh của cô ta.
Lisa quả thực rất xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt dịu dàng nhu hòa, trang điểm rất đơn giản, tô son màu nude, trông rất dịu dàng, giọng nói cũng rất hay.
Lisa vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Mạnh Kiều: "Đừng lo lắng, suy đoán vô căn cứ như vậy không tốt cho tình cảm vợ chồng của hai người. Cô phải tin tưởng chồng mình chứ không phải nghi ngờ anh ấy."
"Ừ... chỉ mong là tôi nghĩ quá nhiều. Chồng tôi không thích tôi nghi ngờ anh ấy." Mạnh Kiều hơi tủi thân.
"Không sao đâu, chỉ là cô thiếu cảm giác an toàn thôi. Tình huống này, cô thử gắn kết với chồng mình xem, điều chỉnh tâm trạng, duy trì cảm xúc tích cực, đồng thời tránh mệt mỏi, thức khuya. Vợ chồng nên tin tưởng, gắn kết với nhau.”
Lisa an ủi cô thêm mấy câu.
Lúc này Mạnh Kiều mới cảm thấy yên lòng, nói: "Tôi sẽ gắn kết với chồng tôi."
Buổi thăm hỏi tâm lý kết thúc, Nghiêm Mục ngồi ở khu vực chờ bên ngoài, Lisa vẫy tay với hai người: “Vậy ngày mai chúng ta gặp lại nhé.”
Nghiêm Mục nhìn thấy mắt Mạnh Kiều đỏ hoe, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Kiều bĩu môi: "Em nói anh ngoại tình."
Nghiêm Mục: “Cô ta nói gì?”
Mạnh Kiều: "Gắn kết nhiều hơn, cho nên chúng ta gắn kết nhiều hơn đi anh Nghiêm."