Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 157: C157: Hội trưởng hội khoa học
Trong biệt thự gỗ cực kỳ ấm áp, trong không khí tản ra mùi cacao nhàn nhạt, điều này khiến Mạnh Kiều thèm bánh quy ngọt kẹp kẹo Marshmallow và socola chảy.
Hội trưởng Hội Khoa Học ngồi trên xe lăn lẳng lặng xoay người. Lông mi của anh ấy nhỏ dài, làn da trắng như tuyết thậm chí còn hơi trong suốt, làn da nơi khóe mắt cực mỏng để lộ vân máu.
Ngay giây phút anh ấy quay người lại, Mạnh Kiều nuốt nước bọt ực một tiếng thật to. Cô tiến lên hai bước đánh giá thân thể mặc kín không một kẽ hở của hội trưởng.
Nghiêm Mục ho nhẹ một tiếng, để Mạnh Kiều đừng thất lễ như vậy. Mà biểu cảm của hội trưởng vẫn thản nhiên, không hề xuất hiện chút phản ứng khó xử nào, cười một cái nói: “Tôi chờ mọi người đã lâu.”
Số lần Bạch Thần gặp hội trưởng không nhiều. Tuy rằng cách lần trước gặp mặt đã là hai tháng, nhưng hội trưởng gầy ốm hơn trong ấn tượng của cậu ấy nhiều. Ở trong trí nhớ của Bạch Thần, sếp là một người đàn ông nói năng lạnh nhạt, làm việc giỏi giang, tố chất thân thể cực tốt. Nhưng người trước mắt tiều tụy, không có bất kỳ sức sống nào, chỉ có cặp mắt vẫn bình thản.
“Sếp... Anh làm sao vậy?”
Bạch Thần vội vàng đóng cửa lại, ngăn cơn gió lạnh buốt xương ở ngoài cửa.
Hội trưởng hơi th ở dốc vì hít phải khí lạnh. Anh ấy xua tay nói: “Không có gì đáng ngại, mọi người vào rồi nói chuyện.”
Mạnh Kiều nhìn hội trưởng, lại nhìn Bạch Thần.
Bạch Thần cảm thấy Mạnh Kiều có phần khó hiểu: “Vì sao chị dùng ánh mắt này nhìn tôi?”
“Anh ấy là sếp của các cậu?” Mạnh Kiều hỏi với vẻ không thể tin nổi.
“Chứ không thì sao?” Bạch Thần trả lời.
“Trước đó hai người không quen biết, ý tôi là hai người chỉ có quan hệ hội trưởng và thành viên à?” Mạnh Kiều hỏi tiếp mà không cần nghĩ. Cô cảm thấy chuyện phát triển đến hiện tại đã vượt quá tưởng tượng.
Người trước mắt là ai?
Đây không phải là gương mặt của Bạch Mộ Nhiễm à?!
Bạch Mộ Nhiễm, Bạch Trình Hi, sao… sao… sao… còn có hai anh em nhà này!
Mạnh Kiều cảm thấy, nếu lúc này lại nhảy ra một Cốc Thu, Hạ Linh, Vạn Niếp Niếp, thì cô không hề bất ngờ chút nào. Cô xoa xoa tay nhìn về phía Bạch Thần, nhỏ giọng dò hỏi: “Đây là anh của cậu, cậu có biết không?”
Bạch Thần dùng biểu cảm ‘có phải bạn gái anh bị bệnh gì không’ nhìn Nghiêm Mục, nhưng Nghiêm Mục lại khẽ gật đầu. Vì thế cậu ấy lại càng không hiểu, bởi vì cậu ấy biết Nghiêm Mục sẽ không nói dối.
Mấy người đi theo hội trưởng vào phòng sách, Bạch Thần bắt đầu dò hỏi tới cùng: “Mạnh Kiều, ý cô là gì?”
“Không có gì, tôi biết hội trưởng. Ý tôi là, tôi biết một hội trưởng khác - Bạch Mộ Nhiễm. Bạch Mộ Nhiễm ở thế giới chúng tôi là đại đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, tuy rằng còn kém Hội Khoa Học một đoạn nhưng mà tính số người dưới quyền thì cũng xấp xỉ. Bạch Trình Hi là em trai của Bạch Mộ Nhiễm, cho nên tôi cho rằng cậu là em trai của hội trưởng đó.” Mạnh Kiều cố nói nhỏ. Cô cảm thấy để hội trưởng nghe thấy mấy cái này đúng là không lễ phép.
Tai hội trưởng rất thính, anh ấy cười khẽ một tiếng mà không quay đầu lại: “Bạch Thần là trẻ mồ côi, chúng tôi không có quan hệ anh em. Thế giới song song sẽ giống nhau ở những sự kiện lịch sử trọng đại, nhưng nhân vật mấu chốt thì bất đồng. Chúng tôi gọi là ‘tính tất yếu của lịch sử’. Như tất cả dân tộc bị thực dân thống trị sẽ chào đón người lãnh đạo của bọn họ, dẫn dắt bọn họ đến tự do. Tuy rằng tên người lãnh đạo ở các thế giới song song không giống nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, kết cục sẽ giống nhau.”
Lời anh ấy nói như ném một hòn đá nhỏ vào mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt hồ tản ra từng gợn sóng.
Hội trưởng ngồi xe lăn đi vào thư phòng, anh ấy xoay người dựa vào bàn sách: “Vận mệnh của những nhân vật nhỏ như chúng ta sẽ có khác biệt ở các thế giới song song. Như cô có thể ở cạnh Nghiêm Mục, nhưng “Nghiêm Mục” của thế giới này đã sớm chết rồi.” Khi anh ấy nói về chuyện nặng nề này thì bày ra dáng vẻ thản nhiên, dường như những chuyện này không liên quan gì đến anh ấy.
Mạnh Kiều: Tôi cảm thấy chúng ta có thể không đề cập đến chuyện “Nghiêm Mục” đã chết này...
Hội trưởng tiếp tục nói: “Nhưng tóm lại nếu thế giới song song phát triển giống nhau, Giáo Hội sẽ không tồn tại. Thế giới sẽ càng thêm tốt đẹp.”
Ánh mắt Nghiêm Mục nhìn chằm chằm hội trưởng như chim ưng, dường như muốn tìm được sơ hở trong lời nói kia, nhưng thật đáng tiếc, lời của hội trưởng lại là suy nghĩ trong lòng anh. Anh hỏi: “Vậy ngài cho rằng, thế giới song song khác cũng đang trải qua nhiệm vụ phó bản giống chúng ta à?”
“Anh đã có đáp án.” Hội trưởng cúi đầu. Anh ấy ho khan hai tiếng, trên tay là máu tươi bật ra từ cổ họng.
“Sếp!” Tiểu Kiều lo lắng: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Bạch Thần thấy sắc mặt hội trưởng tái nhợt, cũng cảm thấy không ổn lắm, cao giọng hỏi: “Là bệnh gì? Em quen mấy bác sĩ.”
“Không chữa được, không chữa được.” Đôi mắt trầm tĩnh của hội trưởng nhìn Bạch Thần, anh ấy nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay Bạch Thần đang đặt trên xe lăn của mình: “Cậu nhóc đừng vội.”
“Sếp, chân của anh làm sao vậy? Là bị thương ở nhiệm vụ, hay bị người của Giáo Hội tấn công? Em sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.” Bạch Thần tỏ ra quan tâm quá mức, Mạnh Kiều hiểu tâm trạng của cậu ấy. Những người sống trong nguy hiểm như bọn họ, nếu thật sự gặp phải lựa chọn sinh tử, chuyện mình để ý thường sẽ trở thành chướng ngại vật, khiến bọn họ không thể hạ quyết tâm đi chết.
“Chân và thân thể của anh đều là nguyên nhân tự nhiên, không liên quan đến người khác. Em đừng có vội vàng như một bé Husky.” Hội trưởng vươn ngón tay xương xẩu trắng bệch, chọc chọc vào trán Bạch Thần.
“Sếp...” Bạch Thần còn muốn nói gì nữa, nhưng như nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể chua chát trong lòng.
Tiểu Kiều ngồi xổm bên cạnh hội trưởng, đôi tay nhẹ nhàng xoa đầu gối anh ấy. Lòng bàn tay Tiểu Kiều truyền đến độ ấm của máy móc, cách chăn lông dày, truyền lại đến đầu gối hội trưởng. Hội trưởng cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ bả vai Tiểu Kiều: “Em ở cùng Mạnh Kiều lâu, biểu cảm phong phú hơn nhiều rồi, không còn là cô bé tích chữ như vàng khi xưa nữa. Tinh Thần có tốt với em không? Em để cậu ấy về thế giới song song một mình à?”
Hội trưởng như đang căn dặn hậu sự.
Ánh mắt Mạnh Kiều không cách nào dịch ra được khỏi người giống một “mỹ nhân” vỡ nát trước mặt.
“Tôi gọi mọi người đến là có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Tôi bị bệnh, sống không được lâu nữa, còn khoảng ba ngày.” Khuôn mặt chín chắn của hội trưởng hiện lên chút buồn bã, đối với một người muốn mạnh mẽ như anh ấy, hiện tại bị giam cầm ở trên xe lăn quả thực là tra tấn.
Mạnh Kiều chú ý đến cổ chân gầy yếu của anh ấy dưới tấm chăn lông, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.
Hội trưởng xốc chăn lông lên, vén quần ngủ lụa màu xanh dương lên một đoạn. Làn da trên cẳng chân anh ấy đã lõm xuống, có mấy chỗ trên da đã xuất hiện những lỗ đen cả to cả nhỏ - bệnh nứt da. Đây không phải chứng bệnh, đây là tình trạng bệnh không thể thay đổi do liên hệ nào đó của thế giới song song dẫn đến.
Bạch Thần kinh ngạc nhìn hội trưởng: “Đây... đây là…”
“Không thể chống lại. Rất nhanh thôi, tôi sẽ chết hoặc biến thành một quái vật dị dạng.” Hội trưởng buông ống quần rồi chỉnh lại ngay ngắn.
Mạnh Kiều không thể tưởng tượng nổi “mỹ nhân” trước mặt sẽ biến thành một quái vật có hai đầu, nhưng cô không thể nói ‘giế t chết một người trong đó, là bệnh của người kia sẽ giảm bớt’ được.
Không khí nặng nề.
Bạch Thần lo lắng nhìn hội trưởng, giọng điệu nôn nóng như phải bỏng: “Chắc chắn có cách, chúng em có đạo cụ, chúng em sẽ cứu anh. Em sẽ liên hệ với Hạ Tinh Thần ngay bây giờ!”
“Không cần! Việc này không thể chống lại, anh đã nói rồi.” Giọng hội trưởng bình thản. Anh ấy uống một ngụm cacao nóng tỏa khói rồi tiếp tục nói: “Tôi tìm mọi người đến là bởi vì có người khác sắp sửa tiếp nhận chức trách của tôi, tiếp tục thực hiện sứ mệnh của tôi. Tôi đã sắp xếp xong hậu sự, bao gồm tro cốt sẽ rải vào trong rừng.”
“Không đâu, sếp, anh đừng nói mấy thứ này mà. Có người bị bệnh sau đó lại khỏi, đúng không! Vậy chắc chắn có cách!” Bạch Thần vội đến độ toát mồ hôi. Với cậu ấy, hội trưởng là một ngọn đèn sáng. Đây là tín ngưỡng của cậu ấy, cậu ấy không thể chấp nhận nổi sẽ có một ngày tín ngưỡng sụp đổ, hơn nữa còn là trong một ngày giá rét bình yên như này.
Tiểu Kiều suy tư trong chốc lát: “Có cách mà, sếp.”
Mạnh Kiều đã từng nói thật với cô ấy, kể lại việc Mạnh Kiều từng bị bệnh, cho nên cô ấy biết nếu gi ết chết Bạch Mộ Nhiễm thì có thể giải quyết dễ dàng việc này.
“Chỉ có em thông minh phải không?” Giọng điệu của hội trưởng “mỹ nhân” chứa đầy sự mỉa mai châm chọc: “Các em muốn giết Bạch Mộ Nhiễm, chỉ vì cứu anh?”
Mạnh Kiều nhíu mày.
Bạch Mộ Nhiễm.
Không phải chứ, anh ấy còn biết tên Bạch Mộ Nhiễm á?
Tiểu Kiều áy náy cúi đầu không nói nữa.
Hội trưởng không trách cứ suy nghĩ ác độc của Tiểu Kiều, hội trưởng vỗ vỗ lưng cô ấy nói tiếp: “Anh nói rồi, dẫu sao sẽ có người hoàn thành sứ mệnh. Có thể là anh, có thể là em, cũng có thể là người nào đó trong chúng ta. Sứ mệnh được hoàn thành, điểm quan trọng không phải ai hoàn thành, mà là hoàn thành.”
“Em không chấp nhận được kết cục này!” Bạch Thần vội đến độ giậm chân: “Chuyện này giao cho em. Em đi làm!”
“Càn quấy.” Trên khuôn mặt “sóng gió không kinh sợ” của hội trưởng phát ra áp lực mạnh mẽ, trong chốc lát khiến Bạch Thần nghẹn họng.
Mạnh Kiều khó chịu đến độ dùng chân cào đất, cực kỳ muốn giảng hòa. Nhưng cô tự biết không thể nói, chỉ có thể nhìn về phía Nghiêm Mục xin giúp đỡ. Nghiêm Mục giữ chặt bàn tay đang túm góc áo anh của cô, khẽ lắc đầu.
“Sao em có thể trơ mắt nhìn anh chết! Sếp, em bằng lòng lấy mạng em đổi cho anh! Hội Khoa Học không thể không có anh, chúng em cũng không thể không có anh.”
Trong ấn tượng của Mạnh Kiều, Bạch Thần là người cởi mở, sẽ không quá mức kích động, dường như cậu ấy có thể sắp xếp tốt trước tất cả nguy hiểm, một mình đảm đương một phía. Mà ở trong mắt hội trưởng, Bạch Thần cũng là người như vậy, chẳng qua hôm nay có thêm phần liều lĩnh, nhiệt huyết sôi trào của thiếu niên.
“Hội Khoa Học sẽ không có bất kỳ thay đổi gì, điều này chắc em phải tin vào sự sắp xếp của anh.” Giọng hội trưởng dịu dàng và chắc chắn.
“Nhưng mà...”
Bạch Thần thầm lặng lẽ nhớ kỹ tên Bạch Mộ Nhiễm. Trong đầu cậu ấy xuất hiện một suy nghĩ xốc nổi - gi ết chết Bạch Mộ Nhiễm, khống chế được bệnh của hội trưởng.
Mạnh Kiều cảm thấy không khí hiện tại hơi bức bối. Cô hy vọng Nghiêm Mục có thể nói gì đó, nhưng Nghiêm Mục vẫn cứ nhìn chằm chằm vào một cánh cửa ở bên cạnh kệ sách.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nghiêm Mục ra hiệu bằng mắt cho cô.
Có người.