Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 145: C145: Cái gương thứ năm
Cửa phòng 305 đóng chặt.
Nghiêm Mục lật bàn tay, cửa loảng xoảng một tiếng trầm đục, vậy mà bị gỡ xuống. Bạch Trình Hi đứng ở sau lưng anh thúc giục: “Anh nhanh lên, Mạnh Kiều còn chờ đấy!”
Lần đầu tiên cậu ta không còn chậm rì rì, mà hơi sốt ruột.
Nghiêm Mục đi vào phòng, hơi nước là từ phòng này tràn ra. Theo mực nước tầng dưới càng ngày càng cao, sàn nhà tầng ba cũng bắt đầu lầy lội. Trong phòng trống rỗng, là căn hộ chưa hoàn thiện, mà chính giữa bày một tủ đông rất lớn. Nguồn điện của tủ đông được kết nối với ổ cắm, nhưng công tắc nguồn điện lại không sáng đèn, có lẽ nhà này đã bị cắt điện. Nước cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ khe hở tủ đông.
Tủ đông đang ch ảy nước vì bị cắt điện.
Tủ đông bị khóa lại, không biết do sợ có người mở ra từ bên ngoài hay sợ người bên trong ra.
Nghiêm Mục đi vào phòng mở tủ đông ra, một thi thể bé gái đã bị ngâm đ ến trắng bệch như một bông hoa xuất hiện ở trước mặt mọi người. Trên người cô bé có những vết sẹo nông sâu khác nhau, trên trán là hai vết lõm to dữ tợn. Cô bé yên tĩnh cuộn tròn, nhìn có vẻ như không hề có năng lực uy hiếp nào.
Nước ở tầng hai đã thong thả dâng lên tới giữa cầu thang, trong nước nổi lơ lửng thi thể không biết tên, làm Hạ Tinh Thần nghĩ tới phó bản thôn Vạn Hà. Toàn bộ tòa nhà như một cái bể bơi khổng lồ, bốc lên oán khí và lạnh lẽo.
Mấy người chơi một mình sợ hãi chạy lên tầng bốn, như vậy có thể rời xa thứ nước quái dị này. Nhưng ai ngờ trong vách tường tầng bốn truyền đến hàng loạt dấu vết bị đốt cháy, một đám trẻ con mặc quần áo học sinh đột nhiên xuất hiện.
Vốn cho rằng sau khi giải quyết ác quỷ thì tầng này sẽ an toàn, nhưng hiển nhiên hai người chơi không ngờ dưới tác dụng của âm khí, sức của quỷ càng mạnh mẽ hơn. Tuy rằng cậu bé đốt người đã bị Mạnh Kiều xử lý, nhưng những oan hồn bị cậu ta g iết chết lại nhô ra giống như măng mọc sau mưa.
Tầng bốn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người chơi, mà Diệp Tiệp căn bản không muốn quan tâm đ ến những người không nghe lời.
Nghiêm Mục tìm được thi thể, vì sao còn chưa nhìn thấy hồn ma của cô bé.
Hơn nữa San San, chưa biết sống chết, cũng không nằm ở tủ đông.
“Anh rể...”
Trong bóng đêm truyền đến giọng nói yếu ớt của San San.
Vừa rồi San San bị cô bé kéo vào một căn phòng lạnh băng, cô bé muốn San San chơi búp bê với mình, nhưng con búp bê kia đã bị đóng băng. Cô bé không giống như lệ quỷ khác, cũng không gi ết chết San San ngay khi bắt được, mà dẫn đi chơi từng nhà. Trên mặt cô bé không có biểu cảm dữ tợn, ngoài những vết sẹo cả cũ cả mới hơi đáng sợ.
“Mẹ đi rồi, mẹ không muốn chơi với em.”
Cô bé nghịch búp bê.
“Bố không quan tâm em, trước giờ bố chưa bao giờ chơi với em.”
“Bố thích uống rượu, uống rượu xong thì đánh em.”
“Bố không thích em.”
“Vì sao không ai chơi với em.”
“Em nhớ mẹ.”
“Em muốn mẹ chơi với em.”
“Em nhớ mẹ.”
Cô bé lẩm bẩm với San San, khuôn mặt nhỏ buồn rầu của cô bé hỏi: “Chị, chị có chơi với em không?”
San San nghĩ đến chị mình nói không thể dễ dàng đồng ý với quỷ ở trong phó bản. Đây rất có khả năng là chấp niệm của bọn họ trước khi chết, sẽ khiến mình bỏ mạng. San San suy nghĩ rất lâu rồi nhìn vào mắt cô bé: “Chị cũng nhớ mẹ. Mẹ chị cũng rời khỏi chị, đời này chị cũng không được nhìn thấy mẹ nữa. Chị rất nhớ bà ấy... Không biết kiếp sau còn có thể làm con gái của mẹ không... Nhưng làm con gái của mẹ, chị rất hạnh phúc. Chị cũng có bố, nhưng bố chị cũng không còn nữa. Bố chị rất bận, cũng không thường chơi với chị.”
Bố San San rất tốt, tốt hơn không biết bao nhiêu lần bố cô bé này. Nhưng dường như San San đã bị áp lực rất lâu, đột nhiên bộc phát ra. San San không dám khóc trước mặt Mạnh Kiều. Tuy rằng quan hệ của hai người rất tốt, nhưng San San sợ mình sẽ mang đến càng nhiều áp lực cho Mạnh Kiều. Dẫu sao chị không thể chăm sóc cho cô bé cả đời, cô bé phải học cách tự trưởng thành.
Mà San San nói thì lại dẫn cảm xúc che giấu đã lâu ra.
“Chị thích chờ bố về chơi với chị... Nhưng lúc bố về đều đã tối muộn. Lần trước chị còn cãi nhau với bố. Chị muốn bố chơi với chị, bố mắng chị một trận.”
“Mẹ sẽ chơi với chị, nhưng sau đó mẹ bận làm việc, mỗi ngày đều tăng ca đến tối, cho nên chị không dám đòi mẹ. Nếu có thể trở lại quá khứ, chị sẽ không đòi bọn họ chơi với chị. Chị chỉ muốn ở bên cạnh bố mẹ, đời này không rời xa.”
San San càng nói thì khóc càng hăng, cả người bắt đầu run rẩy.
Cô bé nhìn San San gào khóc thì giật mình. Cô bé không có bạn bè, cũng chưa từng nghe người khác nói nhiều như vậy. Mọi người thấy cô bé đều trốn tránh, cô bé chỉ muốn mọi người chơi đùa với mình mà thôi.
San San vừa khóc vừa quan sát biến hóa chung quanh. San San phát hiện ánh đèn xung quanh dần sáng lên, sau đó thấy Nghiêm Mục. San San đứng lên, gọi tên anh rể.
“San San.” Nghiêm Mục thấy San San, và cô bé ở sau lưng San San.
San San nhào vào lòng Nghiêm Mục: “Em cho rằng em không thể nhìn thấy anh nữa!”
Ánh mắt vốn hiền hòa của cô bé trở nên sắc bén, cô bé cúi đầu âm u nhìn San San giọng điệu lạnh lẽo: “Chị đã nói chị sẽ chơi tới tôi, chị đã nói vậy! Vì sao chị phải vứt bỏ tôi vì những người khác! Chị giống mẹ! Chị cũng giống bố! Đều không thích tôi! Đều không muốn!”
Giọng cô bé càng ngày càng thê lương, gần như sắp đâm thủng màng nhĩ của San San.
Nhưng San San cuộn tròn ở trong lòng Nghiêm Mục, cảm thấy rất an toàn.
Cô bé hung tợn nhìn Nghiêm Mục, bóng dáng lập tức biến mất.
“Nghiêm Mục! Bên anh ổn chứ? Nước đang lên!” Diệp Tiệp hô to.
“Cô bé mất tích rồi.” Nghiêm Mục nói: “Trông Vương Hạo Nhiên cho kỹ.”
San San trở về. Cô bé chắc chắn sẽ ưu tiên tìm một bạn nhỏ khác.
Chị Đơn kéo Vương Hạo Nhiên chạy lên tầng bốn. Nước càng ngày càng cao, càng nhiều người chơi lựa chọn rời khỏi tầng ba. Nhưng mà ngay lúc chị ấy bước vào cầu thang thì phát hiện trong bóng đêm có mấy con chó săn đứng đó.
Chị Đơn đóng cửa lại chạy về phía thang máy. Chị ấy chuẩn bị để đi thang máy thẳng lên tầng năm, rời khỏi nơi này!
Trong hơi nước dày đặc, Mạnh Kiều gần như không thở nổi. Cô như đang trở lại nhiệm vụ phó bản 531. Cô không nghe được âm thanh xung quanh, trong cổ họng như nổi bọt nước ùng ục.
Em gái quán rượu vội đến đổ mồ hôi: “Có đi không? Bây giờ có lẽ phải lên rồi!”
“Chờ Nghiêm Mục.” Mạnh Kiều gian nan nói.
Nghiêm Mục giao San San cho Hạ Tinh Thần rồi đuổi theo chị Đơn.
“Tinh tinh…”
Cửa thang máy mở ra.
Chị Đơn kéo Vương Hạo Nhiên chui vào: “Nước sắp lên rồi.”
Hạ Tinh Thần thấy sau lưng Vương Hạo Nhiên hiện lên bóng dáng một cô bé, giây tiếp theo bên trong thang máy bắt đầu ngấm nước, phím ấn thang máy nổ tia lửa điện tách tách. Cửa thang máy không đóng lại, dường như đang đợi ai vào. Chị Đơn kéo tay Vương Hạo Nhiên: “Nào! Nhanh lên đi!”
Vương Hạo Nhiên kẹt ở giữa cửa thang máy và hành lang, sắc mặt hoảng sợ: “Có người, có người đang kéo cháu!”
“Anh ơi, chơi với em được không.”
Cô bé bỗng dưng xuất hiện kéo góc áo cậu bé. Cô bé đi vào thang máy, Vương Hạo Nhiên cũng bị cô bé kéo vào. Cô bé lẩm bẩm: “Hai người có muốn chơi với tôi không? Chơi với tôi.”
Giọng cô bé khiến người ta sởn tóc gáy.
Trong nhiệm vụ này, chị Đơn chưa từng nhìn thẳng vào quỷ ở khoảng cách gần. Chị ấy hoảng sợ, run rẩy đến không nói ra lời. Thang máy là chỗ chết, nơi này quá dễ để bị bắt. Trong này không có đường lui, đến chỗ tránh né cũng không có!
“Hai người ở với tôi, hai người ở với tôi đi!”
Cùng với giọng của cô bé, thang máy bắt đầu nhanh chóng c hảy nước, nước đã qua mắt cá chân hai người. Ròng rọc thang máy truyền đến âm thanh rẹt rẹt. Nghiêm Mục đã đứng ở trước thang máy, anh nắm chặt gương, hiện tại khoảng cách quá xa, không thể đạt được hiệu quả phong ấn.
Anh cần phải vào thang máy, hoặc cần người trong thang máy cầm gương.
“Tôi… tôi còn chưa muốn chết...” Vương Hạo Nhiên bị dọa đến không thở nổi, đột nhiên ngất xỉu ở giữa cửa thang máy, một nửa thân thể lộ ra ngoài thang máy.
“Tôi cần mẹ.”
“Tôi cần bạn.”
“Mấy người đều phải chơi với tôi. Không ai trong các người được chạy.”
Mặt cô bé lạnh tanh.
“Không ai trong các người được chạy!”
“Không ai trong các người được chạy!”
Cô bé chỉ hy vọng có một người có thể làm bạn với mình, nhưng sao lại khó đến vậy. Bố mẹ ghét cô bé, đến cả các bạn cũng không muốn ở bên cô bé! Đáy mắt cô bé chảy ra chất lỏng màu đen đặc sệt, đôi mắt đen kịt của cô bé nhìn chị Đơn: “Dì ở với cháu, dì sẽ ở với cháu, dì cần phải ở với cháu!”
Trong đầu chị Đơn trống rỗng, chị ấy liếc Vương Hạo Nhiên nằm trên đất, bóng dáng đứa con đã chết của chị chồng lên bóng dáng cậu bé. Vương Hạo Nhiên rất giống con chị ấy, làm chị ấy không kiềm được muốn bảo vệ cậu nhóc đã mất đi người thân này. Chị ấy không thể để cậu lại nhiệm vụ! Chị ấy không thể bỏ mặc cậu chết!
Luôn có người sẽ sống sót.
Cũng luôn có người cần ở lại trong nhiệm vụ.
Chị ấy đã không còn người thân, nếu lựa chọn cái chết thì sẽ được gặp lại con mình ư?
Giữa sinh tử có luân hồi ư?
Ồ, đột nhiên chị ấy rất muốn nhìn thấy con, nhìn thấy gương mặt tươi cười đáng yêu kia.
Dường như trong giây lát chị Đơn đã trở lại bình thường.
Chị chợt cảm thấy cái chết không đáng sợ cho lắm.
Cửa thang máy đóng chạm vào cơ thể Vương Hạo Nhiên rồi lại tự động mở ra. Thang máy vẫn dừng ở tầng ba, đèn lập lòe, như ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Chị Đơn nhìn cô bé, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ kh ủng bố của cô bé không còn khiến người ta sợ hãi. Cô bé chỉ là một người bơ vơ không nơi nương tựa, khát vọng được bầu bạn với người nhà. Chị Đơn run rẩy đưa bàn tay về phía cô bé: “Thả cậu bé đi, dì đi với con. Dì sẽ làm mẹ của con, ở bên con được không?”
Dường như cô bé hơi động lòng.
“Dì sẽ chăm sóc con thật tốt, dì sẽ chơi với con.”
“Muốn chơi gì, búp bê à?”
“Thả cậu bé đi đi.”
Cô bé không nói gì, nhưng dòng nước trong thang máy chậm rãi đẩy ra phía ngoài, cuốn Vương Hạo Nhiên ngất xỉu ra ngoài thang máy.
“… Tinh tinh.”
Cửa thang máy thong thả khép lại.
“Chị Đơn!” Nghiêm Mục hô to một tiếng, nhét gương qua khe hở cửa thang máy, chị Đơn vững vàng đón lấy.
Chị ấy nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô bé, ôm lấy cô bé nói nhỏ: “Xin lỗi, nhưng dì sẽ ở bên con.”
“Choang!”
Gương vỡ nát.
Thang máy lập tức rơi xuống, chìm vào trong nước.