Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 13: Ngôi sao ngày hè
Mạnh Kiều một mình chạy dọc theo đường cao tốc, mãi cho đến khi chạy không nổi nữa mới dừng lại. Sau lưng cô là bóng tối vô tận, lớp sương mù yên lặng, không có bất kỳ thứ gì theo sau.
Giờ phút này, ánh trăng là nguồn sáng duy nhất.
Mạnh Kiều vừa ra khỏi nhiệm vụ, lại lái xe ba tiếng đồng hồ, vừa rồi còn chạy như điên, đã kiệt sức từ lâu.
Hai bên đường cao tốc là bụi cây rậm rạp, cô gái xoay người nhảy vào trong bụi cây, dựa vào gò đất trên đường cao tốc. Trong bóng tối sẽ không ai phát hiện ra có người đang ngủ ở đây.
Cô đã quá buồn ngủ, một ngày chịu đủ mọi giày vò, rời khỏi nhiệm vụ mà xung quanh vẫn đầy nguy hiểm.
Cô nằm xuống bụi cỏ, kiệt sức nhắm mắt lại.
Gió đêm mát rượi mơn man khuôn mặt cô, Mạnh Kiều trở mình rồi chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, cô gái cảm thấy toàn thân ẩm ướt, giống như có thứ gì khoác trên người. Cô mơ mơ màng màng nghĩ mình gặp ác mộng nên trở mình ngủ tiếp, mãi đến khi mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi, vị ngọt sặc đến cổ họng.
"Khụ khụ..."
Mạnh Kiều lấy tay che miệng, mới phát hiện trên mặt mình ướt đẫm, đưa tay sờ sờ, lúc này cô mới ý thức được trên người mình toàn là máu!
Cô chợt cuộn người bật dậy, loạng choạng mấy bước, nhìn thấy bên cạnh chỗ mình nằm ngủ vừa rồi có một bóng người.
Là ai?
Là người chết sao?
Vừa rồi mình dựa vào người này ngủ ư?
Đầu óc Mạnh Kiều ong ong, “Này!” Cô thấp giọng nói: “Ai đó?”
Người kia không đáp lại mà chỉ yên tĩnh nằm tại chỗ, Mạnh Kiều nhặt một hòn đá dưới đất tiến lại gần bóng người kia một chút, mới phát hiện nằm trong bụi cỏ là một thiếu niên, cả người bê bết máu, sắc mặt trắng bệch, cánh tay và bắp chân đầy máu, mà bụi cỏ dưới người cũng là một vũng đen sì.
Thiếu niên độ chừng hai mươi hai tuổi, trông vẫn còn là sinh viên.
Mái tóc nâu mềm mại ướt máu dán sát vào mặt, nếu Mạnh Kiều không chú ý đến lồng ngực hơi phập phồng hô hấp khó khăn, có lẽ cô còn tưởng mình đã ngủ cả đêm bên cạnh một cái xác.
Mạnh Kiều đặt viên đá trong tay xuống, tiến lại gần thiếu niên, thăm dò hơi thở của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Người kia như nghe thấy có người quan tâm đến mình, nhưng mà cả người không có sức nên không thể trả lời.
Yết hầu cậu giật giật, Mạnh Kiều biết cậu nghe thấy bèn nói: "Tôi sẽ không tổn thương cậu, tôi giúp cậu băng bó một chút nhé. Cậu nằm yên trước, đúng lúc tôi có mang theo chút thuốc, để tôi xem cậu có bị gãy xương chỗ nào không.”
Mạnh Kiều lấy băng gạc, thuốc sát trùng, thuốc giảm đau và thuốc mỡ erythromycin từ trong ba lô ra.
Sống một mình trong một thời gian dài giúp cô dễ dàng xử lý những vết thương.
Cô gái kiểm tra lại một lần nữa, chàng trai hẳn chỉ bị một chút vết thương ngoài da, cũng không có vết cắn hay vết thương khó tưởng tượng nào khác, người bị té xỉu chắc cũng là do kiệt sức giống cô.
Cô xắn ống quần của thiếu niên lên, để lộ ra vết máu dài giống như bị gai cào. Mặc dù trông có hơi tróc da tróc thịt nhưng vết thương không sâu, cô đổ Povidine rồi quấn băng gạc lại, nghiêm túc băng bó vết thương cho cậu.
Toàn bộ quá trình, người kia không hề chống cự, cũng không có thái độ thù địch và không tin tưởng người lạ đối với Mạnh Kiều.
Ngoan như một con Samoyed.
Sau khi Mạnh Kiều băng bó hết vết thương lớn nhỏ cho thiếu niên thì trời đã gần sáng.
Cậu nằm trong bụi cỏ, từ từ hồi phục sức lực.
Cô ngồi sang một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai. Cậu khẽ cau mày, khuôn mặt trắng nõn cùng hàng lông mi dài cong vút giống như búp bê, nếu ở trường, chắc chắn là nam sinh khoa tiếng Nhật vô cùng được chào đón.
Cuối cùng, thiếu niên từ từ mở mắt.
Mạnh Kiều đưa cho cậu một chai nước nhỏ: “Đây, uống đi.”
Nghe thấy tiếng nói, cậu quay sang Mạnh Kiều, sau đó chợt sững sờ, ngay cả bàn tay muốn nhận chai nước cũng khựng lại giữa không trung, không biết nên làm gì tiếp theo.
Môi cậu khẽ nhếch, cơ mặt có chút run rẩy, trong mắt ngập hơi nước, bộ dạng như muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Mạnh Kiều không biết người này bị làm sao, chẳng lẽ là di chứng hậu chấn thương sao?
“Cậu sao vậy?” Cô đặt chai nước bên cạnh thiếu niên, cúi người về phía trước dò xét, định đưa tay sờ trán chàng trai, lỡ như cậu phát sốt thì sao đây?
Kết quả, tay Mạnh Kiều đột nhiên bị thiếu niên nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn Mạnh Kiều, bên trong ánh mắt có một chút rung động run rẩy.
Cô như nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt cậu.
Người kia như dùng hết sức chợt kéo một phát, Mạnh Kiều bất ngờ ngã vào vòng tay của chàng trai xa lạ.
Nhiệt độ cơ thể của cô gái truyền đến lồng ngực lạnh lẽo, thiếu niên chẳng khác nào nhân ngư khát nước cuối cùng cũng nhìn thấy nước biển xanh thẳm, lập tức sống lại, trong mắt hiện lên một tia hy vọng, vẻ u ám vô hồn dần dần tiêu tán.
Mạnh Kiều rùng mình.
“Này!” Cô giãy giụa tránh ra, nhưng không dám quá dùng sức, sợ đụng một cái thiếu niên này sẽ vỡ tan tành: “Cậu định làm gì? Táy máy tay chân gì đấy.”
Đây là mệnh đào hoa của mình đấy hả? Để người ta ôm ấp yêu thương?
Mạnh Kiều không cảm nhận được nguy hiểm từ thiếu niên này, hơn nữa thiếu niên này còn có khuôn mặt con nít đáng yêu, đôi mắt đẹp tinh xảo ngấn nước mắt như ánh trăng, trông rất đáng yêu, trông thế nào cũng không giống người xấu đã cướp mất xe của cô, nên giọng điệu tự nhiên cũng ôn hòa hơn nhiều.
Thiếu niên buông Mạnh Kiều ra, mím môi quan sát, trong mắt không giấu được vui mừng.
Sau đó, cậu khẽ cười.
Khóe miệng cong lên, nước mắt trào ra.
Thật là một tổ hợp kỳ quái.
“Vậy mà lại là em.”
Âm thanh của cậu yếu ớt, run rẩy, lại đưa tay muốn sờ mặt Mạnh Kiều, lại bị cô hất ra.
"Bất lịch sự! Cậu quen tôi à?" Mạnh Kiều trợn to mắt, cảm thấy hành động của thiếu niên này rất kỳ quái, cứ táy máy tay chân, nhưng mà thiếu niên chỉ cười gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mạnh Kiều vặn mở chai nước: "Uống nước trước đi."
Thiếu niên nói cám ơn, vặn ra, uống ừng ực, cuối cùng lau miệng, giữa lông mày thoáng qua một tia dịu dàng như gió xuân.
Cậu như đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng nói một câu: "Tôi tên là Hạ Tinh Thần."
Ngôi sao ngày hè, tỏa sáng rực rỡ.
“Mạnh Kiều.” Cô gái cười cười, xem ra tư duy của thiếu niên vẫn còn rõ ràng, cho nên rốt cuộc cũng có thể vào vấn đề rồi. Cô gom một loạt câu hỏi chờ thiếu niên giải đáp: “Sao toàn thân cậu toàn là vết thương nhỏ? Sao cậu lại ngất xỉu? Sao cậu tới được đây?"
Hạ Tinh Thần sửng sốt một hồi, mím môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, tôi quên rồi."
"Hả?" Mạnh Kiều nhướng mày: "Thật hay giỡn vậy? Cậu chơi tôi đấy à?"
"Tôi không có." Bộ dạng Hạ Tinh Thần xin lỗi không giống như đang nói dối: "Tôi chỉ nhớ rõ trước mắt tôi tối sầm lại, sau đó thật lâu, nhớ là có người đã băng bó cho tôi. Lúc đó tôi không còn sức, tay chân cũng không thể cử động được, như bị một cục đá to đè chết vậy. Vừa rồi mới dần khôi phục lại.”
Mạnh Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Được rồi, cậu không muốn thì đừng nói."
"Thật sự không có, tôi không có lừa chị." Hạ Tinh Thần có chút áy náy, như là chịu oan ức kinh khủng lắm, hai mắt đỏ hoe như thỏ con lẩm bẩm: "Tôi sẽ không nói dối chị."
"Này, này, này, tôi không có nói cậu nói dối!" Mạnh Kiều đột nhiên căng thẳng, cô cảm thấy mình còn nói thêm mấy câu nữa sẽ ép Hạ Tinh Thần bật khóc, cho nên cô vội dịu giọng, nói: "Bây giờ cậu ổn chưa? Còn đau chỗ nào không? Có cần đi bệnh viện không? Bây giờ trong cái tình huống quái quỷ này, ngay cả người cũng chẳng thấy, không biết tìm bác sĩ ở đâu nữa đây?”
"Tôi... không cần..." Hạ Tinh Thần cắn môi: "Tôi không sao..."
“Vậy là tốt rồi, tôi để lại thuốc cho cậu, tôi đây phải đi tiếp rồi.” Mạnh Kiều đứng dậy, đeo balo lên, phủi phủi đám cỏ dại trên người, lại bóp chết mấy con bọ đen nhỏ: “Bây giờ cậu ở đây nghỉ ngơi nhé, tôi phải đi tiếp đây."
Sợ Mạnh Kiều sẽ bỏ lại mình, Hạ Tinh Thần vội vàng đứng lên, có chút thấp thỏm lo lắng lắp bắp nói: "Tôi... Tôi đi với chị!"
"Cậu đi theo tôi? Cậu thích tôi rồi à?" Mạnh Kiều cười cười, nhìn ánh mắt chờ mong của thiếu niên: "Anh hai Tinh Thần, cứu người một mạng không cần lấy thân báo đáp đâu."
Sẽ không phải cứu người một mạng rồi bị dựa dẫm đấy chứ?
Khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tinh Thần trong nháy mắt đỏ bừng, trịnh trọng gật đầu: "Ừm."
Ừm cái gì cơ?
Tôi có nói muốn cưới cậu đâu!!!!
"Anh hai Tinh Thần… Không phải tôi muốn bỏ cậu lại một mình, nhưng mà cậu xem bây giờ virus tràn lan, khắp nơi đều có vẻ quỷ dị, còn có nhiệm vụ phó bản kinh khủng gì đấy. Lỡ đâu tôi sẩy chân chết không phải cũng liên lụy cậu chết theo sao. Còn nữa, tôi phải đi tìm em gái tôi, cậu theo tôi làm gì?" Mạnh Kiều hết sức bất đắc dĩ.
“Chị sẽ không chết đâu.” Hạ Tinh Thần kiên định nói.
Mạnh Kiều cảm thấy mình đang đàn gảy tai trâu, thái độ có chút mất kiên nhẫn: "Không phải... Đây không phải trọng điểm. Tôi muốn đi tìm em gái tôi, em gái tôi cần tôi. Nhưng mà anh hai à, cậu nhìn cậu bây giờ còn chưa khỏi hẳn, sao tôi dẫn cậu theo được?”
Hạ Tinh Thần đắn đo, cúi đầu suy nghĩ một chốc, sau đó ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mạnh Kiều: "Tôi sẽ không làm liên lụy đến chị."
“Không phải... Không phải là làm liện lụy, tôi dẫn cậu theo làm gì?” Mạnh Kiều xoa xoa mi tâm.
Hạ Tinh Thần như đã nhận định Mạnh Kiều, nghe cô gái từ chối, cậu lập tức nhíu mày, lo lắng nói: "Tôi không vô dụng... Tôi có thể giúp chị..."
"Tôi không nói cậu vô dụng! Tôi phải đi Giang Kinh, rất xa, xe lại bị trộm, còn dẫn theo cậu nữa thì tháng sau mới có thể đến Giang Kinh." Mạnh Kiều chậm rãi khuyên nhủ cậu.
Hạ Tinh Thần nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu Mạnh Kiều đang nói gì.
Bướng bỉnh như một đứa trẻ năm tuổi.
"Tôi không làm liên lụy đến chị, đi chung đi mà."
Mạnh Kiều thấy tình cảnh này, không thể từ chối được, cô cảm thấy mọi lý lẽ đều vô dụng, không muốn tốn thêm thời gian ở đây nên gật đầu: “Nếu cậu thấy không thoải mái thì dừng lại.”
"Tôi sẽ không khó chịu đâu."
"Tôi nói là nếu!" Mạnh Kiều cảm thấy Hạ Tinh Thần chắc chắn đã bị chấn động não, hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người, toàn thân toát ra một loại khí chất ngây thơ lãng mạn.
Mạnh Kiều nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi trắng của cậu đã biến thành màu nâu sẫm, mà mắt lại sáng như sao. Cô chỉ vào chiếc áo khoác bomber của mình: “Cởi quần áo cậu ra, mặc cái này đi, tôi mua size XL dành cho nam, chắc cậu sẽ vừa."
Cô gái lưu loát cởi áo khoác, để lộ chiếc áo tay ngắn màu trắng bên trong.
Hạ Tinh Thần lập tức che mắt lại: "Đừng, đừng, đừng!"
"Đừng gì?"
"Con gái không thể mặc ít như vậy!" Hạ Tinh Thần nhìn một cái, vành tai đỏ ửng như sắp chảy máu: "Chị mau mặc quần áo vào đi! Tôi có thể mặc cái này!"
Thiếu niên này... là thỏ trắng ngây thơ chạy ra khỏi cái tổ nhỏ đấy à?
Mạnh Kiều đành phải thở dài, lại mặc áo khoác vào: "Đi thôi, đi theo đường cao tốc này xem có phương tiện giao thông gì không... Nếu đi bộ thật, có lẽ chúng ta đã đi được nửa đường."
Hạ Tinh Thần: "Chị đừng thở dài."
Mạnh Kiều: "Cậu đừng nói nữa."
Hạ Tinh Thần: "Tôi đeo balo giúp chị."
Mạnh Kiều: "Cậu xem vết thương trên người cậu đi."
Hạ Tinh Thần: "Bị thương ngoài da, không sao đâu."
Mạnh Kiều: "..."
Trên đường đi, Hạ Tinh Thần cứ như chưa bao giờ trải việc đời, bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào cũng có thể làm cậu run rẩy không ngừng, giọng nói ỉu xìu hơi tí là giật mình sợ hãi. Gặp cửa hàng tiện lợi mà biển hiệu đổ ập xuống là như chưa từng thấy bao giờ, thậm chí còn rất tò mò với đường cao tốc.
Vì vậy, Mạnh Kiều đành phải bắt cậu im lặng.
Hạ Tinh Thần cùng cô gái sóng vai đi tới, vết thương tối qua có vẻ đã tốt hơn rất nhiều: "Này... Cái kia... Kiều... Kiều Kiều..."
Mạnh Kiều vô cùng ghét bỏ: "Gọi tên tôi đàng hoàng."
"Kiều Kiều..."
"Đã bảo không cho nói mà."
"Không phải... phía trước... có cái gì đó..."
Giờ phút này, ánh trăng là nguồn sáng duy nhất.
Mạnh Kiều vừa ra khỏi nhiệm vụ, lại lái xe ba tiếng đồng hồ, vừa rồi còn chạy như điên, đã kiệt sức từ lâu.
Hai bên đường cao tốc là bụi cây rậm rạp, cô gái xoay người nhảy vào trong bụi cây, dựa vào gò đất trên đường cao tốc. Trong bóng tối sẽ không ai phát hiện ra có người đang ngủ ở đây.
Cô đã quá buồn ngủ, một ngày chịu đủ mọi giày vò, rời khỏi nhiệm vụ mà xung quanh vẫn đầy nguy hiểm.
Cô nằm xuống bụi cỏ, kiệt sức nhắm mắt lại.
Gió đêm mát rượi mơn man khuôn mặt cô, Mạnh Kiều trở mình rồi chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, cô gái cảm thấy toàn thân ẩm ướt, giống như có thứ gì khoác trên người. Cô mơ mơ màng màng nghĩ mình gặp ác mộng nên trở mình ngủ tiếp, mãi đến khi mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi, vị ngọt sặc đến cổ họng.
"Khụ khụ..."
Mạnh Kiều lấy tay che miệng, mới phát hiện trên mặt mình ướt đẫm, đưa tay sờ sờ, lúc này cô mới ý thức được trên người mình toàn là máu!
Cô chợt cuộn người bật dậy, loạng choạng mấy bước, nhìn thấy bên cạnh chỗ mình nằm ngủ vừa rồi có một bóng người.
Là ai?
Là người chết sao?
Vừa rồi mình dựa vào người này ngủ ư?
Đầu óc Mạnh Kiều ong ong, “Này!” Cô thấp giọng nói: “Ai đó?”
Người kia không đáp lại mà chỉ yên tĩnh nằm tại chỗ, Mạnh Kiều nhặt một hòn đá dưới đất tiến lại gần bóng người kia một chút, mới phát hiện nằm trong bụi cỏ là một thiếu niên, cả người bê bết máu, sắc mặt trắng bệch, cánh tay và bắp chân đầy máu, mà bụi cỏ dưới người cũng là một vũng đen sì.
Thiếu niên độ chừng hai mươi hai tuổi, trông vẫn còn là sinh viên.
Mái tóc nâu mềm mại ướt máu dán sát vào mặt, nếu Mạnh Kiều không chú ý đến lồng ngực hơi phập phồng hô hấp khó khăn, có lẽ cô còn tưởng mình đã ngủ cả đêm bên cạnh một cái xác.
Mạnh Kiều đặt viên đá trong tay xuống, tiến lại gần thiếu niên, thăm dò hơi thở của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Người kia như nghe thấy có người quan tâm đến mình, nhưng mà cả người không có sức nên không thể trả lời.
Yết hầu cậu giật giật, Mạnh Kiều biết cậu nghe thấy bèn nói: "Tôi sẽ không tổn thương cậu, tôi giúp cậu băng bó một chút nhé. Cậu nằm yên trước, đúng lúc tôi có mang theo chút thuốc, để tôi xem cậu có bị gãy xương chỗ nào không.”
Mạnh Kiều lấy băng gạc, thuốc sát trùng, thuốc giảm đau và thuốc mỡ erythromycin từ trong ba lô ra.
Sống một mình trong một thời gian dài giúp cô dễ dàng xử lý những vết thương.
Cô gái kiểm tra lại một lần nữa, chàng trai hẳn chỉ bị một chút vết thương ngoài da, cũng không có vết cắn hay vết thương khó tưởng tượng nào khác, người bị té xỉu chắc cũng là do kiệt sức giống cô.
Cô xắn ống quần của thiếu niên lên, để lộ ra vết máu dài giống như bị gai cào. Mặc dù trông có hơi tróc da tróc thịt nhưng vết thương không sâu, cô đổ Povidine rồi quấn băng gạc lại, nghiêm túc băng bó vết thương cho cậu.
Toàn bộ quá trình, người kia không hề chống cự, cũng không có thái độ thù địch và không tin tưởng người lạ đối với Mạnh Kiều.
Ngoan như một con Samoyed.
Sau khi Mạnh Kiều băng bó hết vết thương lớn nhỏ cho thiếu niên thì trời đã gần sáng.
Cậu nằm trong bụi cỏ, từ từ hồi phục sức lực.
Cô ngồi sang một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai. Cậu khẽ cau mày, khuôn mặt trắng nõn cùng hàng lông mi dài cong vút giống như búp bê, nếu ở trường, chắc chắn là nam sinh khoa tiếng Nhật vô cùng được chào đón.
Cuối cùng, thiếu niên từ từ mở mắt.
Mạnh Kiều đưa cho cậu một chai nước nhỏ: “Đây, uống đi.”
Nghe thấy tiếng nói, cậu quay sang Mạnh Kiều, sau đó chợt sững sờ, ngay cả bàn tay muốn nhận chai nước cũng khựng lại giữa không trung, không biết nên làm gì tiếp theo.
Môi cậu khẽ nhếch, cơ mặt có chút run rẩy, trong mắt ngập hơi nước, bộ dạng như muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Mạnh Kiều không biết người này bị làm sao, chẳng lẽ là di chứng hậu chấn thương sao?
“Cậu sao vậy?” Cô đặt chai nước bên cạnh thiếu niên, cúi người về phía trước dò xét, định đưa tay sờ trán chàng trai, lỡ như cậu phát sốt thì sao đây?
Kết quả, tay Mạnh Kiều đột nhiên bị thiếu niên nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn Mạnh Kiều, bên trong ánh mắt có một chút rung động run rẩy.
Cô như nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt cậu.
Người kia như dùng hết sức chợt kéo một phát, Mạnh Kiều bất ngờ ngã vào vòng tay của chàng trai xa lạ.
Nhiệt độ cơ thể của cô gái truyền đến lồng ngực lạnh lẽo, thiếu niên chẳng khác nào nhân ngư khát nước cuối cùng cũng nhìn thấy nước biển xanh thẳm, lập tức sống lại, trong mắt hiện lên một tia hy vọng, vẻ u ám vô hồn dần dần tiêu tán.
Mạnh Kiều rùng mình.
“Này!” Cô giãy giụa tránh ra, nhưng không dám quá dùng sức, sợ đụng một cái thiếu niên này sẽ vỡ tan tành: “Cậu định làm gì? Táy máy tay chân gì đấy.”
Đây là mệnh đào hoa của mình đấy hả? Để người ta ôm ấp yêu thương?
Mạnh Kiều không cảm nhận được nguy hiểm từ thiếu niên này, hơn nữa thiếu niên này còn có khuôn mặt con nít đáng yêu, đôi mắt đẹp tinh xảo ngấn nước mắt như ánh trăng, trông rất đáng yêu, trông thế nào cũng không giống người xấu đã cướp mất xe của cô, nên giọng điệu tự nhiên cũng ôn hòa hơn nhiều.
Thiếu niên buông Mạnh Kiều ra, mím môi quan sát, trong mắt không giấu được vui mừng.
Sau đó, cậu khẽ cười.
Khóe miệng cong lên, nước mắt trào ra.
Thật là một tổ hợp kỳ quái.
“Vậy mà lại là em.”
Âm thanh của cậu yếu ớt, run rẩy, lại đưa tay muốn sờ mặt Mạnh Kiều, lại bị cô hất ra.
"Bất lịch sự! Cậu quen tôi à?" Mạnh Kiều trợn to mắt, cảm thấy hành động của thiếu niên này rất kỳ quái, cứ táy máy tay chân, nhưng mà thiếu niên chỉ cười gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mạnh Kiều vặn mở chai nước: "Uống nước trước đi."
Thiếu niên nói cám ơn, vặn ra, uống ừng ực, cuối cùng lau miệng, giữa lông mày thoáng qua một tia dịu dàng như gió xuân.
Cậu như đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng nói một câu: "Tôi tên là Hạ Tinh Thần."
Ngôi sao ngày hè, tỏa sáng rực rỡ.
“Mạnh Kiều.” Cô gái cười cười, xem ra tư duy của thiếu niên vẫn còn rõ ràng, cho nên rốt cuộc cũng có thể vào vấn đề rồi. Cô gom một loạt câu hỏi chờ thiếu niên giải đáp: “Sao toàn thân cậu toàn là vết thương nhỏ? Sao cậu lại ngất xỉu? Sao cậu tới được đây?"
Hạ Tinh Thần sửng sốt một hồi, mím môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, tôi quên rồi."
"Hả?" Mạnh Kiều nhướng mày: "Thật hay giỡn vậy? Cậu chơi tôi đấy à?"
"Tôi không có." Bộ dạng Hạ Tinh Thần xin lỗi không giống như đang nói dối: "Tôi chỉ nhớ rõ trước mắt tôi tối sầm lại, sau đó thật lâu, nhớ là có người đã băng bó cho tôi. Lúc đó tôi không còn sức, tay chân cũng không thể cử động được, như bị một cục đá to đè chết vậy. Vừa rồi mới dần khôi phục lại.”
Mạnh Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Được rồi, cậu không muốn thì đừng nói."
"Thật sự không có, tôi không có lừa chị." Hạ Tinh Thần có chút áy náy, như là chịu oan ức kinh khủng lắm, hai mắt đỏ hoe như thỏ con lẩm bẩm: "Tôi sẽ không nói dối chị."
"Này, này, này, tôi không có nói cậu nói dối!" Mạnh Kiều đột nhiên căng thẳng, cô cảm thấy mình còn nói thêm mấy câu nữa sẽ ép Hạ Tinh Thần bật khóc, cho nên cô vội dịu giọng, nói: "Bây giờ cậu ổn chưa? Còn đau chỗ nào không? Có cần đi bệnh viện không? Bây giờ trong cái tình huống quái quỷ này, ngay cả người cũng chẳng thấy, không biết tìm bác sĩ ở đâu nữa đây?”
"Tôi... không cần..." Hạ Tinh Thần cắn môi: "Tôi không sao..."
“Vậy là tốt rồi, tôi để lại thuốc cho cậu, tôi đây phải đi tiếp rồi.” Mạnh Kiều đứng dậy, đeo balo lên, phủi phủi đám cỏ dại trên người, lại bóp chết mấy con bọ đen nhỏ: “Bây giờ cậu ở đây nghỉ ngơi nhé, tôi phải đi tiếp đây."
Sợ Mạnh Kiều sẽ bỏ lại mình, Hạ Tinh Thần vội vàng đứng lên, có chút thấp thỏm lo lắng lắp bắp nói: "Tôi... Tôi đi với chị!"
"Cậu đi theo tôi? Cậu thích tôi rồi à?" Mạnh Kiều cười cười, nhìn ánh mắt chờ mong của thiếu niên: "Anh hai Tinh Thần, cứu người một mạng không cần lấy thân báo đáp đâu."
Sẽ không phải cứu người một mạng rồi bị dựa dẫm đấy chứ?
Khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tinh Thần trong nháy mắt đỏ bừng, trịnh trọng gật đầu: "Ừm."
Ừm cái gì cơ?
Tôi có nói muốn cưới cậu đâu!!!!
"Anh hai Tinh Thần… Không phải tôi muốn bỏ cậu lại một mình, nhưng mà cậu xem bây giờ virus tràn lan, khắp nơi đều có vẻ quỷ dị, còn có nhiệm vụ phó bản kinh khủng gì đấy. Lỡ đâu tôi sẩy chân chết không phải cũng liên lụy cậu chết theo sao. Còn nữa, tôi phải đi tìm em gái tôi, cậu theo tôi làm gì?" Mạnh Kiều hết sức bất đắc dĩ.
“Chị sẽ không chết đâu.” Hạ Tinh Thần kiên định nói.
Mạnh Kiều cảm thấy mình đang đàn gảy tai trâu, thái độ có chút mất kiên nhẫn: "Không phải... Đây không phải trọng điểm. Tôi muốn đi tìm em gái tôi, em gái tôi cần tôi. Nhưng mà anh hai à, cậu nhìn cậu bây giờ còn chưa khỏi hẳn, sao tôi dẫn cậu theo được?”
Hạ Tinh Thần đắn đo, cúi đầu suy nghĩ một chốc, sau đó ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mạnh Kiều: "Tôi sẽ không làm liên lụy đến chị."
“Không phải... Không phải là làm liện lụy, tôi dẫn cậu theo làm gì?” Mạnh Kiều xoa xoa mi tâm.
Hạ Tinh Thần như đã nhận định Mạnh Kiều, nghe cô gái từ chối, cậu lập tức nhíu mày, lo lắng nói: "Tôi không vô dụng... Tôi có thể giúp chị..."
"Tôi không nói cậu vô dụng! Tôi phải đi Giang Kinh, rất xa, xe lại bị trộm, còn dẫn theo cậu nữa thì tháng sau mới có thể đến Giang Kinh." Mạnh Kiều chậm rãi khuyên nhủ cậu.
Hạ Tinh Thần nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu Mạnh Kiều đang nói gì.
Bướng bỉnh như một đứa trẻ năm tuổi.
"Tôi không làm liên lụy đến chị, đi chung đi mà."
Mạnh Kiều thấy tình cảnh này, không thể từ chối được, cô cảm thấy mọi lý lẽ đều vô dụng, không muốn tốn thêm thời gian ở đây nên gật đầu: “Nếu cậu thấy không thoải mái thì dừng lại.”
"Tôi sẽ không khó chịu đâu."
"Tôi nói là nếu!" Mạnh Kiều cảm thấy Hạ Tinh Thần chắc chắn đã bị chấn động não, hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người, toàn thân toát ra một loại khí chất ngây thơ lãng mạn.
Mạnh Kiều nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi trắng của cậu đã biến thành màu nâu sẫm, mà mắt lại sáng như sao. Cô chỉ vào chiếc áo khoác bomber của mình: “Cởi quần áo cậu ra, mặc cái này đi, tôi mua size XL dành cho nam, chắc cậu sẽ vừa."
Cô gái lưu loát cởi áo khoác, để lộ chiếc áo tay ngắn màu trắng bên trong.
Hạ Tinh Thần lập tức che mắt lại: "Đừng, đừng, đừng!"
"Đừng gì?"
"Con gái không thể mặc ít như vậy!" Hạ Tinh Thần nhìn một cái, vành tai đỏ ửng như sắp chảy máu: "Chị mau mặc quần áo vào đi! Tôi có thể mặc cái này!"
Thiếu niên này... là thỏ trắng ngây thơ chạy ra khỏi cái tổ nhỏ đấy à?
Mạnh Kiều đành phải thở dài, lại mặc áo khoác vào: "Đi thôi, đi theo đường cao tốc này xem có phương tiện giao thông gì không... Nếu đi bộ thật, có lẽ chúng ta đã đi được nửa đường."
Hạ Tinh Thần: "Chị đừng thở dài."
Mạnh Kiều: "Cậu đừng nói nữa."
Hạ Tinh Thần: "Tôi đeo balo giúp chị."
Mạnh Kiều: "Cậu xem vết thương trên người cậu đi."
Hạ Tinh Thần: "Bị thương ngoài da, không sao đâu."
Mạnh Kiều: "..."
Trên đường đi, Hạ Tinh Thần cứ như chưa bao giờ trải việc đời, bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào cũng có thể làm cậu run rẩy không ngừng, giọng nói ỉu xìu hơi tí là giật mình sợ hãi. Gặp cửa hàng tiện lợi mà biển hiệu đổ ập xuống là như chưa từng thấy bao giờ, thậm chí còn rất tò mò với đường cao tốc.
Vì vậy, Mạnh Kiều đành phải bắt cậu im lặng.
Hạ Tinh Thần cùng cô gái sóng vai đi tới, vết thương tối qua có vẻ đã tốt hơn rất nhiều: "Này... Cái kia... Kiều... Kiều Kiều..."
Mạnh Kiều vô cùng ghét bỏ: "Gọi tên tôi đàng hoàng."
"Kiều Kiều..."
"Đã bảo không cho nói mà."
"Không phải... phía trước... có cái gì đó..."