Chạy Trốn Khắp Địa Cầu - Trang 4
Chương 128: C128: Cảnh trong gương nhà vệ sinh
Mạnh Kiều rút chân về.
Cô không định tới gần gương, cũng sẽ không đi vào buồng vệ sinh.
Bên cạnh gương mơ hồ dâng lên một làn khói đen đậm đặc.
Ngay sau đó, trong nhà vệ sinh nổi lên một cơn gió lạnh.
Mạnh Kiều bất đắc dĩ đỡ trán.
Lại đến, lại đến rồi.
Cảnh này lại đến rồi!
Bóng dáng hiện trong gương chợt rõ hẳn, cô thấy một cô gái mặc đồ thể thao bị người đàn ông mặc đồ đen kéo vào nhà vệ sinh. Gã đàn ông cười dữ tợn đánh ngất thiếu nữ giãy giụa, rồi sau đó c ởi quần áo cô ấy ra. Toàn bộ quá trình hiện ra cực kỳ rõ ràng trong gương nhà vệ sinh.
Mạnh Kiều thầm nhủ: Thật ra không cần kỹ càng đến vậy...
Lần này tôi không phải cảnh sát mà...
Sau khi c**ng bức, gã đàn ông trung niên kéo cô gái vào buồng vệ sinh bên cạnh San San vừa rồi. Cô gái đang hôn mê bị bừng tỉnh bởi vì đau đớn, cô ấy ra sức xô đẩy người đàn ông, nhưng sức mạnh giữa nam và nữ quá khác biệt.
Mạnh Kiều chỉ nghe thấy tiếng gã kia đâm từng nhát vào thân thể người phụ nữ, máu đỏ thắm từ khe cửa chảy ra.
Điều kỳ lạ là tuy rằng trong gương phơi bày tất cả, nhưng Mạnh Kiều lại không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu ma quỷ nào ở trong nhà vệ sinh. Cô hoài nghi đẩy buồng vệ sinh ra, bên trong ngoài chất lỏng đặc sệt màu đỏ ra thì chẳng có gì cả. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
3. Hậu Cung Hài Tử Vương
4. Nữ Chính Bị Hoang Tưởng
=====================================
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên, trên trần nhà không có nữ quỷ đang bò, trong góc cũng không có tóc dài quấn thành búi.
Chỉ trừ cái gương có vẻ hơi nguy hiểm ra.
“Chị! Chị ơi!” Giọng San San truyền đến từ sau lưng cô.
Mạnh Kiều quay đầu lại lần nữa, San San đã đi ra khỏi buồng vệ sinh, trong miệng lẩm bẩm: “Em gọi mà chị lại không nói lời nào, làm em sợ muốn chết. Em còn tưởng bị gì rồi nên nhanh nhanh đi ra.”
“Chị không nói chuyện bao lâu rồi?” Mạnh Kiều hỏi.
“Khoảng mười mấy giây.” San San trả lời: “Chị vừa nhìn thấy gì à?”
Trong lúc nói chuyện, Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục cũng đuổi tới.
Hai người lịch sự đứng bên ngoài gọi với vào: “Có vào được không?”
“Có thể. Sao vội vàng hoảng hốt thế?” Mạnh Kiều hỏi.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Mục nhìn San San và Mạnh Kiều bình yên vô sự.
“À, đúng là đã xảy ra một vài việc. Nhưng em phải sắp xếp lại một chút đã.” Mạnh Kiều đơn giản kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh vừa rồi, nhưng giọng điệu của cô không chắc chắn lắm.
Nói đúng ra, cô cảm thấy cảnh mình nhìn thấy vừa rồi như đã từng quen.
Gương, nhà vệ sinh, c**ng bức.
Để tôi vận động cái đầu nhỏ đáng yêu một tí nào.
Bốn người đi ra khỏi nhà vệ sinh, gặp được bà chủ tiệm Cha Chaan Teng vẫn đang mắng chửi. Tầng một đã tụ tập vài người chơi, sắc mặt mấy người này trắng bệch như bị dọa đến đần luôn. Sau khi nhìn thấy đoàn người Mạnh Kiều thì xúm lại như thấy cọng rơm cứu mạng: “Sợ chết đi được, sợ chết đi được. Người anh em, bên đó có gặp được gì không?”
“Vừa rồi chúng tôi gặp một bà cụ bị chứng mất trí nhớ lạc đường ở trên tầng, cho rằng có liên quan đến nhiệm vụ chủ tuyến lần này, vất vả lắm mới giúp bà ta tìm được nhà. Mọi người đoán xem cuối cùng thế nào?” Một sinh viên nhuộm tóc màu xanh lam nói liền một mạch: “Quá dọa người, trong phòng kia vậy mà...”
“Di ảnh của bà cụ à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Má ơi! Sao chị biết?” Em gái tóc xanh lam nói.
San San: Chị của em thật sự là tuyển tập truyện ma đó...
Mạnh Kiều nhìn về phía Nghiêm Mục: “Tòa chung cư này xuất hiện các loại quỷ, nhưng trước mắt thì có phải còn chưa có người chết không?”
“Chị nói vậy thì đúng đó.” Em gái tóc xanh ngẫm nghĩ: “Nơi nơi đều là quỷ, nhưng còn chưa thấy ai chết vì cái đó.”
Mạnh Kiều cảm thấy kỳ lạ, đây không phải tình huống nên xuất hiện ở trong phó bản.
Chẳng lẽ lần này cần giải quyết vấn đề của quỷ?
Giải quyết từng nhà?
Giống như Hạ Tinh Thần trả đầu cho bé gái?
Mạnh Kiều lại lắc đầu.
Nghiêm Mục nhìn không trung màu xám: “Em cảm thấy phong thủy tòa nhà này thế nào?”
Mạnh Kiều kinh ngạc nhìn bạn trai mình. Người này chú trọng phong thuỷ từ khi nào?
Tòa chung cư này theo tiêu chuẩn hình chữ “Hồi”, thật ra theo lý thuyết thì không có vấn đề gì lớn.
Mạnh Kiều nói: “Nhà ở của vương cung, quý tộc thời cổ cũng có hình chữ “Hồi”, có người cho rằng kiến trúc hình chữ “Hồi” có ý nghĩa hai tầng bảo vệ. Nhưng nói theo học thuyết phong thủy thì chữ “Hồi” có ý nghĩa là nguy khốn, không ổn định, vận khí không tốt, càng dễ để âm khí vào mà không ra được.”
Em gái tóc xanh nhìn Mạnh Kiều nói đâu ra đấy thì sửng sốt: “Vị này là đại sư à? Hiểu phong thuỷ quá...”
Mạnh Kiều gật đầu: “Hơi hiểu một chút, dẫu sao thuật phong thủy là căn cơ của tôi.”
San San: Phong thuỷ và tiểu thuyết kinh dị đúng là có liên quan, chị nói vậy không sai.
Mà Nghiêm Mục thật sự nghe lọt. Anh phỏng đoán quỷ quái nơi này có lẽ liên quan đến phong thủy. Nếu không trong kiến trúc không có khả năng vô duyên vô cớ có nhiều ma quỷ như vậy.
Mạnh Kiều nói nhỏ bên tai Nghiêm Mục: “Nói đến cũng lạ, em không nhìn thấy ma quỷ. Theo lý thuyết nhiều ma thế này, chắc em phải nhìn thấy bọn họ đi tới đi lui mới đúng. Chạm vào được, em mới có thể biết đã xảy ra chuyện gì.”
Em gái tóc xanh quay đầu lại nhìn đồng bạn xung quanh: “Nhiệm vụ lần này là trốn thoát. Chúng ta vẫn nên tìm lối ra đi! Nhân lúc ma quỷ không hại người, nếu không tới tối sẽ không dễ hành động! Chẳng phải ma trong phim kinh dị toàn đến tối mới giết người à?”
“Đúng đó! Nhà vệ sinh, cầu thang, trần nhà, thang máy, đều có thể có quỷ đột nhiên chui ra giết người.” Mạnh Kiều nói: “À, đúng rồi, kiến trúc này không có thang máy à?”
“Sao không có chứ, chỉ hơi khuất thôi, ở hành lang phía tây ấy.” Em gái tóc xanh nói: “Lúc ấy chúng tôi tưởng nhà người ta, đẩy cửa ra mới phát hiện là thang máy kiểu cũ.”
“Ừm, mấy chỗ này rất dễ gặp quỷ, đúng như trong phim kinh dị. Hơn nữa trong truyện lạ đô thị Hồng Kông thường xuyên xuất hiện sân thượng, tiệm Cha Chaan Teng, tiệm cắt tóc, thùng rác...” Mạnh Kiều thuộc như lòng bàn tay.
San San che lỗ tai lại.
Hạ Tinh Thần che lỗ tai lại.
San San: “Chị, chị đừng nói nữa!”
Mạnh Kiều dịu dàng cười một tiếng: “Tìm lối ra đi. Tầng một chúng tôi đã xem rồi, định lên sân thượng nhìn xem.”
Em gái tóc xanh cùng đội của cô ấy rối rít đồng ý. Đám Mạnh Kiều, tuy rằng có một cô bé không rành thế sự và một thiếu niên nhìn có vẻ không có sức chiến đấu gì, nhưng cảm xúc của bốn người đều ổn định.
Có thể bình tĩnh dưới tình huống như vậy đều là cao thủ. Cho dù đã qua mấy nhiệm vụ, em gái tóc xanh vẫn không thể kìm nén hốt hoảng trong lòng. Cô ấy hơi nhớ chị mình.
“Đi cầu thang hay là thang máy?” Mạnh Kiều hỏi.
“Thang máy.” Nghiêm Mục nói.
Nếu trước mắt, quỷ còn chưa làm người bị thương, không bằng đi thăm dò càng nhiều nơi.
Dưới sự dẫn đường của em gái tóc xanh, mọi người đến thang máy. Ánh đèn trong thang máy tối tăm chớp tắt, mấy người ấn tầng cao nhất - tầng năm.
Thang máy bắt đầu thong thả chuyển động, cùng với tiếng dây xích và ròng rọc kẽo kẹt, thang máy hơi đong đưa.
“Thang máy sẽ không xảy ra chuyện chứ, chị?” San San cảm thấy chỗ nào trong tòa nhà này cũng quái lạ.
Mạnh Kiều nhìn quanh bốn phía: “Ai mà chả từng nghe chuyện thang máy có quỷ. Hoặc là chuyện thang máy sẽ xuống đến địa ngục tầng mười chín, hoặc là sẽ dừng ở một tầng bỏ hoang hoặc là tầng căn bản không thuộc về nơi này. Mọi người thích kiểu nào?”
Hạ Tinh Thần run cầm cập.
“… Tinh tinh…”
Thang máy đến tầng năm.
Bình an không có việc gì.
Mọi người lên sân thượng, mở ra cửa sắt cũ nát. Sân thượng không có hàng rào bảo vệ, sàn gạch đã rạn nứt. Đứng ở trên sân thượng, có thể thấy rõ ràng cảnh vật bên ngoài tòa nhà, người đi đường đi ngang qua, đèn xanh đèn đỏ lập loè, người bán rong, tất cả đều đầy sức sống. Chỉ có bọn họ, ngăn cách với thế gian.
Em gái tóc xanh gọi xuống dưới, nhưng người đi đường căn bản không trả lời.
“Làm thế nào mới có thể rời khỏi đây? Tầng một không có đường ra, chẳng lẽ phải nhảy từ đây xuống?” Em gái tóc xanh hỏi: “Tôi không dám thử, mấy người có ai muốn thử không?”
Sân thượng làm Mạnh Kiều nhớ đến hình ảnh “Vô gian đạo” kinh điển, gió hiu quạnh phất lên mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác bó tay chịu trói.
Mạnh Kiều đút tay vào túi quần, nhìn về phía thành phố đèn đuốc lộng lẫy nơi xa: “Ôi, em thật sự muốn ăn cơm xá xíu, em cũng muốn đi cửa hàng miễn thuế mua đồ. Cuộc sống quá khó khăn.”
Nghiêm Mục nhặt cái chai thủy tinh từ thùng rác bên cạnh lên, anh đứng ở lan can sân thượng, tiện tay ném xuống.
Chai thủy tinh rơi tự do thẳng xuống dưới.
Mạnh Kiều duỗi cổ ra nhìn, nhưng không nhìn thấy cái chai bị vỡ nát.
Cái chai biến mất.
“Ồ?”
Mạnh Kiều nhìn dưới chân, lại nhìn bầu trời.
“Chai của anh đâu? Có phải nhảy xuống là sẽ về nhà không? Đây là chơi nhảy Bungee à?”
“Cẩn thận!”
Mạnh Kiều còn chưa dứt lời, một cái bóng màu đen đã rơi từ bầu trời xuống. Cô căn bản không thấy rõ là thứ gì, Nghiêm Mục đã kéo cô lùi sang bên cạnh.
“… Bịch!”
Máu tươi đầy đất.
Thi thể bị rơi nát thành mảnh nhỏ.
Mọi người chưa hết kinh hãi, tập trung nhìn kỹ thì hóa ra là chàng trai đeo mắt kính bị dọa tè trong quần ở phòng ‘bốn người quy thiên’.
Chẳng lẽ anh ta đi nhà vệ sinh một mình sau đó gặp bất trắc à?
Thi thể có một vết thương to, như bị thứ gì đâm thẳng vào tim. Đôi mắt chàng trai đeo kính trợn to như chuông đồng, trong miệng há to nhét đầy tóc.
Không phải đã bảo hiện tại không chết người à?
Phó bản chân thành vả mặt.
Mạnh Kiều mới vừa đến gần, thi thể đã lập tức bốc cháy, biến thành một bãi bột phấn màu đen. Cô còn chưa có thời gian thi triển tuyệt kỹ của mình, chỉ có thể ai oán nhìn Nghiêm Mục.
Thi thể từ trên trời giáng xuống, chai thủy tinh biến mất, mọi người đứng ở trên sân thượng như ruồi nhặng không đầu.
Em gái tóc xanh che miệng: “Tôi… chúng tôi vừa thấy anh ta! Anh ta vào nhà vệ sinh nam ở tầng hai, sau đó...” Cô ấy quay đầu lại nhìn người bạn thân xăm mình của mình: “Anh nói đúng không!”
Chàng trai xăm mình gật đầu: “Đúng là chúng tôi đã thấy anh ta. Lúc ấy tôi mắc tiểu muốn đi vệ sinh, vừa hay thấy anh ta đang giặt quần. Nhắc đến thì lúc ấy tôi còn cười nhạo anh ta hai câu, mọi người đều biết vì sao phải giặt quần đấy. Nhưng khi tôi đi vệ sinh xong ra thì không thấy anh ta đâu, tôi cho rằng anh ta đã bỏ đi vì bị tôi châm chọc cơ.”
Biểu cảm của chàng trai xăm mình hơi áy náy, nếu lúc ấy anh ta không nói những lời đó mà tâm sự với anh trai đeo kính thì có lẽ đã không có việc gì.
“Tôi nghi ngờ nhà vệ sinh có vấn đề.” Mạnh Kiều nói: “Ba chúng tôi đều từng vào nhà vệ sinh, hơn nữa đều trúng chiêu. Nhưng quỷ trong nhà vệ sinh khác nhau, điều này quá khó hiểu. Thôi, quay về chủ đề chính! Làm thế nào mới có thể trốn thoát?”
Nghiêm Mục có một phỏng đoán, nhưng trời sắp tối rồi.