Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! - Trang 3
Chương 89
Thế sự vô thường, thay đổi bất ngờ.
Ngày thứ mười sau khi Hoài Nhi được đưa tới Bình Giang, tin tức Ninh quốc công Triệu Túc tạo phản ép vua thoái vị nhanh chóng lan truyền.
Triệu Túc liên hợp với quân phòng giữ kinh thành giết vào hoàng cung, bắt cóc hoàng đế và Hi thái hậu. Chỉ là tuy tân hoàng còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình điềm tĩnh, dù cho Triệu Túc bức bách hắn ra sao, hắn cũng không viết chiếu thư thoái vị, giao ngọc tỷ ra theo ý Triệu Túc. Tuy rằng Hi thái hậu và tân hoàng bị nắm trong tay Triệu Túc, nhưng hai người cũng không chịu cúi đầu.
Sau khi Thủ phụ Hi Phù Ẩn nhận được tin tức, lập tức điều khiển mười vạn đại quân vây quanh hoàng cung, giằng co với Triệu Túc. Ba ngày sau khi nhân mã hai bên giằng co, Hi Phù Ẩn lĩnh đại quân đánh vào hoàng cung. Nhân mã của Triệu Túc không địch lại đại quân, cuối cùng thất bại thảm hại. Tục ngữ nói rằng, binh bại như núi đổ, Triệu Túc cùng đường, bèn phóng hỏa thiêu cung, ý đồ giết chết hoàng đế, sau đó, có lời đồn đãi rằng vì cứu tân hoàng, Hi thái hậu đã bị thiêu chết trong cung điện, thi cốt không còn. Triệu Túc thì thừa loạn chạy trốn, từ đó biến mất không còn tung tích.
Tuy rằng lời đồn chẳng qua chỉ có dăm ba câu, nhưng Khương Mạc nghe vào tai vẫn thấy hãi hùng khiếp vía, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mạo hiểm trong những ngày đó.
Điều may mắn chính là, lúc này sau khi trong thành Bình Giang xuất hiện lời đồn không lâu, thư của Hi Phù Ẩn đã đưa tới. Trong thư, hắn kể về ngọn nguồn Triệu Túc chó cùng rứt giậu muốn mưu phản, cũng kể về chuyện Hi Phù Lan mượn chuyện này để giả chết thoát thân, cùng với đó, hắn nói rằng ít ngày nữa bọn họ sẽ đến Bình Giang.
Khương Mạc cầm thư, lại nhìn Hoài Nhi đang ngồi trên giường cầm một con hổ bông chơi rất vui vẻ, than dài một tiếng. Nửa tháng nay, sức khỏe Hoài Nhi càng ngày càng tốt lên, tuy rằng trông vẫn nhỏ gầy, nhưng sắc mặt tốt hơn không ít, trên cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ là đứa bé này vẫn nói chuyện hàm hồ như cũ, không chỉ như thế, đối với rất nhiều sự vật, phản ứng của nó chậm hơn những đứa bé hai tuổi bình thường không ít.
Triệu đại phu sau đó nhìn cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, mạng sống của Hoài Nhi đã được bảo vệ, nhưng cũng để lại di chứng.
Khương Mạc cũng từng thử rằng xem xem có thể nào giúp nó một phen nữa hay không, nhưng rất đáng tiếc, một khi sức sống tiến vào thân thể Hoài Nhi, nàng cũng không thể nào khống chế nó nữa, cho nên kết quả có thể tưởng tượng được.
Đối với chuyện này, lão phu nhân nghĩ rất thoáng, bây giờ bà cứ luôn nói rằng chỉ cần nó có thể sống là được, những chuyện khác không bắt buộc.
Khương Mạc nhìn dáng vẻ của Hoài Nhi, suy nghĩ một chút, nàng vẫn viết một phong thư cho Hi Phù Ẩn, báo tường tận chi tiết tình trạng của nó.
Lúc mà Khương Mạc thu được thư gửi lần nữa, Hi Phù Ẩn bọn họ đã đang trên đường đến. Lời hắn viết trong thư cũng giống với lời lão phu nhân nói, còn sống là được rồi.
Một tháng sau sau khi Khương Mạc thu được hồi âm, Hi Phù Ẩn cuối cùng cũng tới Bình Giang.
Chia lìa nhau lâu như vậy, Khương Mạc lại một lần nữa gặp được hắn.
Ngày bọn họ đến, sắc trời liên tục âm u kia xuất hiện mặt trời.
Thời tiết năm nay có chút không giống bình thường, bắt đầu là khi mới đầu mùa đông thì rơi tuyết lớn liên miên, sau đó thì tuyết ngừng mưa rơi, gần như rất ít thấy tung tích của mặt trời. Độ ấm cũng trở nên rất thấp, rét lạnh đến mức con người không thể chịu nổi.
Mặt trời vào đông là thoải mái nhất, nhưng khi một cơn gió thổi qua, nó vẫn lạnh đến mức khiến người phát run.
Khương Mạc dẫn Nguyệt Linh và Nguyệt Đang chờ ở cửa, hôm qua lão phu nhân không quá thoải mái, mấy ngày nay lại giá rét, sợ lão phu nhân bị phong hàn, Khương Mạc không cho bà ra ngoài.
Khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời chói chang đâm vào đôi mắt người phát đau.
Khương Mạc nhìn màn xe nhẹ nhàng đong đưa kia, không biết vì sao lại đột nhiên có chút căng thẳng. Không đợi nàng hiểu rõ suy nghĩ phức trong lòng mình, trên xe đã có người bước xuống.
Gần như là khi xe vừa mới vừa ngừng lại, màn xe đã bị người xốc lên, một bóng người thấp bé nhảy xuống xe, thân hình nhóc không được vững vàng, nhờ có hộ vệ bên cạnh đỡ lấy tay khi nhảy xuống xe cho nên mới không bị ngã. Sau khi nhóc xuống xe, nhóc cũng không để ý gì nhiều, tránh khỏi tay hộ vệ, tập tễnh chạy về phía nàng.
Khương Mạc nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra đó là ai.
“Yến Bình!” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Nàng không tự giác chạy về phía trước, giữa đường tiếp lấy bóng dáng suýt chút nữa đã té ngã kia.
“Tỷ tỷ!” Yến Bình ôm chặt lấy Khương Mạc, vừa đỏ mắt rơi lệ vừa toét miệng cười.
“Tỷ tỷ, đệ…” Lời vừa ra khỏi miệng, Yến Bình đã có chút nghẹn ngào không nói thành lời.
Khương Mạc ôm cơ thể Yến Bình vào trong vòng ngực mình, hốc mắt ướt đẫm.
Rất lâu sau đó, Yến Bình mới rời khỏi lòng ngực nàng.
Khương Mạc sờ sờ đầu Yến Bình, nhóc đã cao lên rồi, cũng mập lên không ít. Khuôn mặt hốc hác vàng như nến kia đẫy đà lên, cũng trở nên trắng hơn. Đồ mặc trên người cũng không còn là xiêm y rách như mướp kia nữa, mà là một chiếc áo khoác màu lam, ở trên thêu hoa văn chìm, khiến khuôn mặt thanh tú kia trông có chút phong thái tuấn tú của người đọc sách.
Khương Mạc càng nhìn càng vui vẻ, có thể thấy được trong khoảng thời gian này, Yến Bình sống không tệ lắm.
Yến Bình cũng nhìn Khương Mạc, đôi mắt hồng hồng ngập tràn vui sướng.
Từ sau khi bọn họ từ biệt, thời gian đã trôi qua khá lâu, Khương Mạc từng cho rằng bọn họ sẽ không còn cơ hội để gặp nhau nữa, nhưng hôm nay Yến Bình lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, gặp nhau sau buổi chia cách là một chuyện khiến con người vô cùng vui sướng.
Hồi lâu sau, Khương Mạc mới nhớ tới để hỏi: “Yến Bình, sao đệ lại đến Bình Giang rồi?”
Khương Mạc vừa nói xong, Yến Bình đã đáp trả: “Đệ và thầy cùng nhau tới đây.”
Lời Yến Bình vừa dứt, phía trước có người dùng một giọng nói hơn nghèn nghẹn gọi nàng một tiếng: “A Khương.”
Khương Mạc ngẩng đầu ngoảnh lại, nơi đó không xa có một người đang đứng, hắn nhìn nàng quá đỗi dịu dàng. Ánh mặt trời soi rọi lên trên người hắn khiến dung mạo xuất chúng của hắn càng thêm như phong thái như ngọc, đẹp tựa trích tiên.
Đó là Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc đứng dậy, nàng ngơ ngác nhìn hắn một lúc mới chậm chầm cười, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng trở về rồi.”
Hi Phù Ẩn tiến lên một bước, mặt đối mặt với nàng, bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người chẳng có nhiều sự bày tỏ cảm xúc, chỉ là cười nhìn đối phương mà thôi, hai người nhìn nhau không chớp mắt, trong ánh mắt có thứ gì đó thăm thẳm hơn cả, thứ mà chỉ có hai bọn họ mới có thể hiểu được.
Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, dù cho chẳng nói điều gì nhưng cũng rất hài hòa, khiến người ta nhìn vào cũng bất giác vui vẻ.
Đoàn người vào cửa, tay phải Khương Mạc nắm lấy Yến Bình, Hi Phù Ẩn đi bên tay trái nàng.
Sự xuất hiện của Yến Bình khiến nàng cảm thấy vui sướng, nàng đắm chìm trong niềm hạnh phúc, thậm chí xem nhẹ một vài chuyện. Mãi đến khi đi đã lâu rồi nàng mới nhận ra điều này, bước chân tạm dừng.
“Có chuyện gì vậy?” Hi Phù Ẩn dừng lại, thắc mắc hỏi nàng.
“Hoàng… Chàng, muội muội của chàng đâu?” Khương Mạc nhìn trái nhìn phải, đè nhỏ giọng hỏi.
Hi Phù Ẩn nghe vậy lại mỉm cười, trầm ấm đáp: “Đi với ta.”
Khương Mạc lại bất động, nàng cúi đầu nhìn Yến Bình.
Yến Bình có đôi mắt thấy rõ lòng người, nhóc cười nói: “Tỷ tỷ có chuyện gì thì cứ đi giải quyết trước đi.”
Khương Mạc mím môi, sau đó mới nói với Nguyệt Đang phía sau: “Nguyệt Đang, ngươi đưa Yến Bình trở về trước đi, chờ ta trở lại rồi cùng đi bái kiến tổ mẫu.”
“Vâng.”
Khương Mạc sờ đầu Yến Bình: “Đệ trở về với Nguyệt Đang tỷ tỷ trước đi, lát nữa tỷ tỷ tới tìm đệ.”
“Vâng.”
Nguyệt Đang dẫn Yến Bình đi rồi, Hi Phù Ẩn mới dẫn nàng đi thẳng đến một hướng khác. Chờ xuyên qua hành lang gấp khúc, đi mãi đến chuồng ngựa, hắn mới dừng lại.
Mà lúc này, ở đó có đứng hai nữ tử, trong đó bộ dạng của một nữ tử rất là mỹ lệ. Khuôn mặt của nàng có vài phần tương tự với Hi Phù Ẩn, chỉ là mặt mày dịu hiền hơn hắn, mang theo vài phần mềm mại chỉ nữ giới mới có. Dáng người nàng mảnh mai, tư thái tuyệt sắc, cái gọi là quốc sắc thiên hương chắc là dùng để hình dung nữ tử như vậy đi.
Khương Mạc là một nữ nhân mà nhìn cũng không khỏi sững sờ.
Nữ tử đối diện nhìn thấy bọn họ tiến đến, cong khóe môi nở nụ cười, sau đó đạp gót sen nhẹ nhàng bước tới.
“Phù Lan, đây chính là A Khương, thê tử chưa qua cửa của ca ca.”
Hi Phù Lan cúi người chào, cười gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”
Khương Mạc đỏ mặt: “Chào muội.”
“A Khương, đây là muội muội ta, Phù Lan.”
Khương Mạc há miệng thở, đột nhiên không biết nên xưng hô với nàng ấy như thế nào.
“Tẩu tẩu, tẩu gọi muội là Phù Lan như ca ca là được.” Hi Phù Lan nói.
“Phù Lan.” Khương Mạc nhỏ giọng gọi một tiếng.
Chờ đến khi hai bên đã đáp lễ, Hi Phù Lan đột nhiên nghiêm mặt lại, lui về phía sau một bước, đứng đắn hành đại lễ: “Phù Lan đa tạ tẩu tẩu mấy ngày nay đã chăm sóc Hoài Nhi.”
Khương Mạc thấy thế vội tiến lên một bước đỡ lấy nàng: “Muội đừng khách sáo, Hoài Nhi nghe lời như vậy, không tốn công gì đâu.”
Hi Phù Lan nắm ngược lấy tay Khương Mạc: “Tẩu tẩu, phải nên vậy.”
Khi nói những lời này, biểu cảm trên khuôn mặt nàng không cho từ chối.
“Muội ấy nên làm thế, để muội ấy hành lễ xong đi.” Hi Phù Ẩn bước tới nói với Khương Mạc, sắc mặt cũng dịu dàng mà nghiêm úc.
Hắn nói: “Nàng chịu được cái lễ này, mà muội ấy cũng nên hành lễ với nàng.”
Nói xong, hắn lại giơ tay sửa lại mái tóc hơi rối loạn của Khương Mạc, tiếp tục nói: “Dù sao nếu không phải nàng tìm được vị Triệu đại phu này, chỉ sợ bây giờ Hoài Nhi đã không còn ở nhân thế. Nói một câu nàng có ân cứu mạng với Hoài Nhi cũng không quá phận.”
Khương Mạc ngẩn ra, nàng hiểu ý của Hi Phù Ẩn. Mạng sống của Hoài Nhi xem như được một tay nàng kéo về, mà chuyện này thì Hi Phù Lan không biết. Cho nên hắn đã báo cho Hi Phù Lan bằng cách này.
Quả nhiên, sắc mặt Hi Phù Lan càng thêm nghiêm túc, nàng ấy lui về phía sau một bước, tay giao nhau lui xuống dưới, quỳ rạp xuống đất dập đầu nói: “Phù Lan đa tạ ân cứu mạng của tẩu tẩu với Hoài Nhi.”. Đọc tr??ện tại.
Nàng hành lễ thật sự quá thành tâm, không giả dối nửa phần. Người phụ nữ đã từng là nữ nhân tôn quý nhất Đại Khánh này lúc này không một chút kiêu ngạo, mà thật lòng thật dạ dập đầu cảm tạ ân cứu mạng của nàng. Nàng hành lễ quá lớn, nhưng quả thật Khương Mạc có thể nhận được cái lễ này.
“Mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lẽo.” Khương Mạc đỡ Hi Phù Lan lên.
Tiếp xúc gần gũi khiến nàng càng có thể thấy rõ diện mạo của Hi Phù Lan hơn.
Với ánh mắt của Khương Mạc, dung mạo nàng ấy bây giờ thật ra vẫn còn hơi non nớt, vẫn chưa hoàn toàn hé lộ phong thái, dù sao thì nàng ấy bây giờ chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, đây hẳn là giai đoạn mà thiếu nữ tinh thần phấn chấn nhất, nhưng trông Hi Phù Lan lúc này đã rất trưởng thành rồi, ánh mắt của nàng ấy như là ánh mắt của một người trải qua quá nhiều sự đời, bình tĩnh không một chút gợn sóng, sâu thăm thẳm mà ẩn chứa rất nhiều thứ.
Khương Mạc bỗng thấy cay đắng, cũng thấy đau lòng. Tuy rằng từ lúc bắt đầu đến đây, nàng đã trải qua vô số sinh tử, nhưng Khương Mạc vẫn luôn cảm thấy những điều gian khổ nàng gặp phải đều nằm ở thể xác, là thứ bên ngoài, còn nội tâm của nàng là tự do, mọi yêu hận tình thù với nàng có thể báo được thì báo, nàng dám yêu dám hận, chưa từng khiến bản thân phải uất ức. Cơ thể bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, để lành một thời gian là được, nhưng vết thương trong lòng thì cả đời cũng không thể lành được.
Hẳn là sự đau lòng của Khương Mạc với Hi Phù Lan quá mức rõ ràng, cho nên nàng ấy liếc mắt một cái đã nhận ra. Hi Phù Lan ngẩn ra, đột nhiên cười: “Thật tốt.”
“Gì cơ?” Khương Mạc ngẩn người.
“Muội nói thật tốt, rằng muội có thể thấy được mặt trời ngoài hoàng cung, muội có thể nhìn thấy tổ mẫu, thấy ca ca, gặp được Hoài Nhi, sau này còn có thể có được một tẩu tẩu tốt như vậy, mọi thứ đều rất tốt, đây là ngày tháng mà trước kia muội nằm mơ cũng không dám mơ tới.”
Đón lấy ánh mặt trời xán lạn kia, Hi Phù Lan nở một nụ cười rất hợp với độ tuổi của nàng. Đôi mắt nàng ấy trong trẻo, sự đen tối lúc trước tan biến như ré mây ló rạng sau mặt trời, không còn chút hoang mang, nàng ấy mỉm cười như một tiểu cô nương.
Khương Mạc không biết vì sao nàng ấy lại thay đổi nhanh như vậy, nàng có chút phản ứng không kịp. Nàng không tự giác nghiêng người nhìn về phía Hi Phù Ẩn.
Hi Phù Ẩn đưa tay lặng lẽ nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Tính tình Phù Lan hiền lành, lương thiện mà nhẫn nhịn. Chỉ là quyền lợi trong cung đấu tranh rất tàn khốc, rất ít khi có người rời cung mà còn có thể giống với lúc ban đầu. Phù Lan đã rất tốt rồi.”
Khương Mạc ngơ ngác gật đầu.
“Tẩu tẩu, muội muốn gặp Hoài Nhi, muội nhớ nó.”
- -----oOo------
Ngày thứ mười sau khi Hoài Nhi được đưa tới Bình Giang, tin tức Ninh quốc công Triệu Túc tạo phản ép vua thoái vị nhanh chóng lan truyền.
Triệu Túc liên hợp với quân phòng giữ kinh thành giết vào hoàng cung, bắt cóc hoàng đế và Hi thái hậu. Chỉ là tuy tân hoàng còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình điềm tĩnh, dù cho Triệu Túc bức bách hắn ra sao, hắn cũng không viết chiếu thư thoái vị, giao ngọc tỷ ra theo ý Triệu Túc. Tuy rằng Hi thái hậu và tân hoàng bị nắm trong tay Triệu Túc, nhưng hai người cũng không chịu cúi đầu.
Sau khi Thủ phụ Hi Phù Ẩn nhận được tin tức, lập tức điều khiển mười vạn đại quân vây quanh hoàng cung, giằng co với Triệu Túc. Ba ngày sau khi nhân mã hai bên giằng co, Hi Phù Ẩn lĩnh đại quân đánh vào hoàng cung. Nhân mã của Triệu Túc không địch lại đại quân, cuối cùng thất bại thảm hại. Tục ngữ nói rằng, binh bại như núi đổ, Triệu Túc cùng đường, bèn phóng hỏa thiêu cung, ý đồ giết chết hoàng đế, sau đó, có lời đồn đãi rằng vì cứu tân hoàng, Hi thái hậu đã bị thiêu chết trong cung điện, thi cốt không còn. Triệu Túc thì thừa loạn chạy trốn, từ đó biến mất không còn tung tích.
Tuy rằng lời đồn chẳng qua chỉ có dăm ba câu, nhưng Khương Mạc nghe vào tai vẫn thấy hãi hùng khiếp vía, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mạo hiểm trong những ngày đó.
Điều may mắn chính là, lúc này sau khi trong thành Bình Giang xuất hiện lời đồn không lâu, thư của Hi Phù Ẩn đã đưa tới. Trong thư, hắn kể về ngọn nguồn Triệu Túc chó cùng rứt giậu muốn mưu phản, cũng kể về chuyện Hi Phù Lan mượn chuyện này để giả chết thoát thân, cùng với đó, hắn nói rằng ít ngày nữa bọn họ sẽ đến Bình Giang.
Khương Mạc cầm thư, lại nhìn Hoài Nhi đang ngồi trên giường cầm một con hổ bông chơi rất vui vẻ, than dài một tiếng. Nửa tháng nay, sức khỏe Hoài Nhi càng ngày càng tốt lên, tuy rằng trông vẫn nhỏ gầy, nhưng sắc mặt tốt hơn không ít, trên cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ là đứa bé này vẫn nói chuyện hàm hồ như cũ, không chỉ như thế, đối với rất nhiều sự vật, phản ứng của nó chậm hơn những đứa bé hai tuổi bình thường không ít.
Triệu đại phu sau đó nhìn cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, mạng sống của Hoài Nhi đã được bảo vệ, nhưng cũng để lại di chứng.
Khương Mạc cũng từng thử rằng xem xem có thể nào giúp nó một phen nữa hay không, nhưng rất đáng tiếc, một khi sức sống tiến vào thân thể Hoài Nhi, nàng cũng không thể nào khống chế nó nữa, cho nên kết quả có thể tưởng tượng được.
Đối với chuyện này, lão phu nhân nghĩ rất thoáng, bây giờ bà cứ luôn nói rằng chỉ cần nó có thể sống là được, những chuyện khác không bắt buộc.
Khương Mạc nhìn dáng vẻ của Hoài Nhi, suy nghĩ một chút, nàng vẫn viết một phong thư cho Hi Phù Ẩn, báo tường tận chi tiết tình trạng của nó.
Lúc mà Khương Mạc thu được thư gửi lần nữa, Hi Phù Ẩn bọn họ đã đang trên đường đến. Lời hắn viết trong thư cũng giống với lời lão phu nhân nói, còn sống là được rồi.
Một tháng sau sau khi Khương Mạc thu được hồi âm, Hi Phù Ẩn cuối cùng cũng tới Bình Giang.
Chia lìa nhau lâu như vậy, Khương Mạc lại một lần nữa gặp được hắn.
Ngày bọn họ đến, sắc trời liên tục âm u kia xuất hiện mặt trời.
Thời tiết năm nay có chút không giống bình thường, bắt đầu là khi mới đầu mùa đông thì rơi tuyết lớn liên miên, sau đó thì tuyết ngừng mưa rơi, gần như rất ít thấy tung tích của mặt trời. Độ ấm cũng trở nên rất thấp, rét lạnh đến mức con người không thể chịu nổi.
Mặt trời vào đông là thoải mái nhất, nhưng khi một cơn gió thổi qua, nó vẫn lạnh đến mức khiến người phát run.
Khương Mạc dẫn Nguyệt Linh và Nguyệt Đang chờ ở cửa, hôm qua lão phu nhân không quá thoải mái, mấy ngày nay lại giá rét, sợ lão phu nhân bị phong hàn, Khương Mạc không cho bà ra ngoài.
Khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời chói chang đâm vào đôi mắt người phát đau.
Khương Mạc nhìn màn xe nhẹ nhàng đong đưa kia, không biết vì sao lại đột nhiên có chút căng thẳng. Không đợi nàng hiểu rõ suy nghĩ phức trong lòng mình, trên xe đã có người bước xuống.
Gần như là khi xe vừa mới vừa ngừng lại, màn xe đã bị người xốc lên, một bóng người thấp bé nhảy xuống xe, thân hình nhóc không được vững vàng, nhờ có hộ vệ bên cạnh đỡ lấy tay khi nhảy xuống xe cho nên mới không bị ngã. Sau khi nhóc xuống xe, nhóc cũng không để ý gì nhiều, tránh khỏi tay hộ vệ, tập tễnh chạy về phía nàng.
Khương Mạc nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra đó là ai.
“Yến Bình!” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Nàng không tự giác chạy về phía trước, giữa đường tiếp lấy bóng dáng suýt chút nữa đã té ngã kia.
“Tỷ tỷ!” Yến Bình ôm chặt lấy Khương Mạc, vừa đỏ mắt rơi lệ vừa toét miệng cười.
“Tỷ tỷ, đệ…” Lời vừa ra khỏi miệng, Yến Bình đã có chút nghẹn ngào không nói thành lời.
Khương Mạc ôm cơ thể Yến Bình vào trong vòng ngực mình, hốc mắt ướt đẫm.
Rất lâu sau đó, Yến Bình mới rời khỏi lòng ngực nàng.
Khương Mạc sờ sờ đầu Yến Bình, nhóc đã cao lên rồi, cũng mập lên không ít. Khuôn mặt hốc hác vàng như nến kia đẫy đà lên, cũng trở nên trắng hơn. Đồ mặc trên người cũng không còn là xiêm y rách như mướp kia nữa, mà là một chiếc áo khoác màu lam, ở trên thêu hoa văn chìm, khiến khuôn mặt thanh tú kia trông có chút phong thái tuấn tú của người đọc sách.
Khương Mạc càng nhìn càng vui vẻ, có thể thấy được trong khoảng thời gian này, Yến Bình sống không tệ lắm.
Yến Bình cũng nhìn Khương Mạc, đôi mắt hồng hồng ngập tràn vui sướng.
Từ sau khi bọn họ từ biệt, thời gian đã trôi qua khá lâu, Khương Mạc từng cho rằng bọn họ sẽ không còn cơ hội để gặp nhau nữa, nhưng hôm nay Yến Bình lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, gặp nhau sau buổi chia cách là một chuyện khiến con người vô cùng vui sướng.
Hồi lâu sau, Khương Mạc mới nhớ tới để hỏi: “Yến Bình, sao đệ lại đến Bình Giang rồi?”
Khương Mạc vừa nói xong, Yến Bình đã đáp trả: “Đệ và thầy cùng nhau tới đây.”
Lời Yến Bình vừa dứt, phía trước có người dùng một giọng nói hơn nghèn nghẹn gọi nàng một tiếng: “A Khương.”
Khương Mạc ngẩng đầu ngoảnh lại, nơi đó không xa có một người đang đứng, hắn nhìn nàng quá đỗi dịu dàng. Ánh mặt trời soi rọi lên trên người hắn khiến dung mạo xuất chúng của hắn càng thêm như phong thái như ngọc, đẹp tựa trích tiên.
Đó là Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc đứng dậy, nàng ngơ ngác nhìn hắn một lúc mới chậm chầm cười, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng trở về rồi.”
Hi Phù Ẩn tiến lên một bước, mặt đối mặt với nàng, bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người chẳng có nhiều sự bày tỏ cảm xúc, chỉ là cười nhìn đối phương mà thôi, hai người nhìn nhau không chớp mắt, trong ánh mắt có thứ gì đó thăm thẳm hơn cả, thứ mà chỉ có hai bọn họ mới có thể hiểu được.
Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, dù cho chẳng nói điều gì nhưng cũng rất hài hòa, khiến người ta nhìn vào cũng bất giác vui vẻ.
Đoàn người vào cửa, tay phải Khương Mạc nắm lấy Yến Bình, Hi Phù Ẩn đi bên tay trái nàng.
Sự xuất hiện của Yến Bình khiến nàng cảm thấy vui sướng, nàng đắm chìm trong niềm hạnh phúc, thậm chí xem nhẹ một vài chuyện. Mãi đến khi đi đã lâu rồi nàng mới nhận ra điều này, bước chân tạm dừng.
“Có chuyện gì vậy?” Hi Phù Ẩn dừng lại, thắc mắc hỏi nàng.
“Hoàng… Chàng, muội muội của chàng đâu?” Khương Mạc nhìn trái nhìn phải, đè nhỏ giọng hỏi.
Hi Phù Ẩn nghe vậy lại mỉm cười, trầm ấm đáp: “Đi với ta.”
Khương Mạc lại bất động, nàng cúi đầu nhìn Yến Bình.
Yến Bình có đôi mắt thấy rõ lòng người, nhóc cười nói: “Tỷ tỷ có chuyện gì thì cứ đi giải quyết trước đi.”
Khương Mạc mím môi, sau đó mới nói với Nguyệt Đang phía sau: “Nguyệt Đang, ngươi đưa Yến Bình trở về trước đi, chờ ta trở lại rồi cùng đi bái kiến tổ mẫu.”
“Vâng.”
Khương Mạc sờ đầu Yến Bình: “Đệ trở về với Nguyệt Đang tỷ tỷ trước đi, lát nữa tỷ tỷ tới tìm đệ.”
“Vâng.”
Nguyệt Đang dẫn Yến Bình đi rồi, Hi Phù Ẩn mới dẫn nàng đi thẳng đến một hướng khác. Chờ xuyên qua hành lang gấp khúc, đi mãi đến chuồng ngựa, hắn mới dừng lại.
Mà lúc này, ở đó có đứng hai nữ tử, trong đó bộ dạng của một nữ tử rất là mỹ lệ. Khuôn mặt của nàng có vài phần tương tự với Hi Phù Ẩn, chỉ là mặt mày dịu hiền hơn hắn, mang theo vài phần mềm mại chỉ nữ giới mới có. Dáng người nàng mảnh mai, tư thái tuyệt sắc, cái gọi là quốc sắc thiên hương chắc là dùng để hình dung nữ tử như vậy đi.
Khương Mạc là một nữ nhân mà nhìn cũng không khỏi sững sờ.
Nữ tử đối diện nhìn thấy bọn họ tiến đến, cong khóe môi nở nụ cười, sau đó đạp gót sen nhẹ nhàng bước tới.
“Phù Lan, đây chính là A Khương, thê tử chưa qua cửa của ca ca.”
Hi Phù Lan cúi người chào, cười gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”
Khương Mạc đỏ mặt: “Chào muội.”
“A Khương, đây là muội muội ta, Phù Lan.”
Khương Mạc há miệng thở, đột nhiên không biết nên xưng hô với nàng ấy như thế nào.
“Tẩu tẩu, tẩu gọi muội là Phù Lan như ca ca là được.” Hi Phù Lan nói.
“Phù Lan.” Khương Mạc nhỏ giọng gọi một tiếng.
Chờ đến khi hai bên đã đáp lễ, Hi Phù Lan đột nhiên nghiêm mặt lại, lui về phía sau một bước, đứng đắn hành đại lễ: “Phù Lan đa tạ tẩu tẩu mấy ngày nay đã chăm sóc Hoài Nhi.”
Khương Mạc thấy thế vội tiến lên một bước đỡ lấy nàng: “Muội đừng khách sáo, Hoài Nhi nghe lời như vậy, không tốn công gì đâu.”
Hi Phù Lan nắm ngược lấy tay Khương Mạc: “Tẩu tẩu, phải nên vậy.”
Khi nói những lời này, biểu cảm trên khuôn mặt nàng không cho từ chối.
“Muội ấy nên làm thế, để muội ấy hành lễ xong đi.” Hi Phù Ẩn bước tới nói với Khương Mạc, sắc mặt cũng dịu dàng mà nghiêm úc.
Hắn nói: “Nàng chịu được cái lễ này, mà muội ấy cũng nên hành lễ với nàng.”
Nói xong, hắn lại giơ tay sửa lại mái tóc hơi rối loạn của Khương Mạc, tiếp tục nói: “Dù sao nếu không phải nàng tìm được vị Triệu đại phu này, chỉ sợ bây giờ Hoài Nhi đã không còn ở nhân thế. Nói một câu nàng có ân cứu mạng với Hoài Nhi cũng không quá phận.”
Khương Mạc ngẩn ra, nàng hiểu ý của Hi Phù Ẩn. Mạng sống của Hoài Nhi xem như được một tay nàng kéo về, mà chuyện này thì Hi Phù Lan không biết. Cho nên hắn đã báo cho Hi Phù Lan bằng cách này.
Quả nhiên, sắc mặt Hi Phù Lan càng thêm nghiêm túc, nàng ấy lui về phía sau một bước, tay giao nhau lui xuống dưới, quỳ rạp xuống đất dập đầu nói: “Phù Lan đa tạ ân cứu mạng của tẩu tẩu với Hoài Nhi.”. Đọc tr??ện tại.
Nàng hành lễ thật sự quá thành tâm, không giả dối nửa phần. Người phụ nữ đã từng là nữ nhân tôn quý nhất Đại Khánh này lúc này không một chút kiêu ngạo, mà thật lòng thật dạ dập đầu cảm tạ ân cứu mạng của nàng. Nàng hành lễ quá lớn, nhưng quả thật Khương Mạc có thể nhận được cái lễ này.
“Mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lẽo.” Khương Mạc đỡ Hi Phù Lan lên.
Tiếp xúc gần gũi khiến nàng càng có thể thấy rõ diện mạo của Hi Phù Lan hơn.
Với ánh mắt của Khương Mạc, dung mạo nàng ấy bây giờ thật ra vẫn còn hơi non nớt, vẫn chưa hoàn toàn hé lộ phong thái, dù sao thì nàng ấy bây giờ chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, đây hẳn là giai đoạn mà thiếu nữ tinh thần phấn chấn nhất, nhưng trông Hi Phù Lan lúc này đã rất trưởng thành rồi, ánh mắt của nàng ấy như là ánh mắt của một người trải qua quá nhiều sự đời, bình tĩnh không một chút gợn sóng, sâu thăm thẳm mà ẩn chứa rất nhiều thứ.
Khương Mạc bỗng thấy cay đắng, cũng thấy đau lòng. Tuy rằng từ lúc bắt đầu đến đây, nàng đã trải qua vô số sinh tử, nhưng Khương Mạc vẫn luôn cảm thấy những điều gian khổ nàng gặp phải đều nằm ở thể xác, là thứ bên ngoài, còn nội tâm của nàng là tự do, mọi yêu hận tình thù với nàng có thể báo được thì báo, nàng dám yêu dám hận, chưa từng khiến bản thân phải uất ức. Cơ thể bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, để lành một thời gian là được, nhưng vết thương trong lòng thì cả đời cũng không thể lành được.
Hẳn là sự đau lòng của Khương Mạc với Hi Phù Lan quá mức rõ ràng, cho nên nàng ấy liếc mắt một cái đã nhận ra. Hi Phù Lan ngẩn ra, đột nhiên cười: “Thật tốt.”
“Gì cơ?” Khương Mạc ngẩn người.
“Muội nói thật tốt, rằng muội có thể thấy được mặt trời ngoài hoàng cung, muội có thể nhìn thấy tổ mẫu, thấy ca ca, gặp được Hoài Nhi, sau này còn có thể có được một tẩu tẩu tốt như vậy, mọi thứ đều rất tốt, đây là ngày tháng mà trước kia muội nằm mơ cũng không dám mơ tới.”
Đón lấy ánh mặt trời xán lạn kia, Hi Phù Lan nở một nụ cười rất hợp với độ tuổi của nàng. Đôi mắt nàng ấy trong trẻo, sự đen tối lúc trước tan biến như ré mây ló rạng sau mặt trời, không còn chút hoang mang, nàng ấy mỉm cười như một tiểu cô nương.
Khương Mạc không biết vì sao nàng ấy lại thay đổi nhanh như vậy, nàng có chút phản ứng không kịp. Nàng không tự giác nghiêng người nhìn về phía Hi Phù Ẩn.
Hi Phù Ẩn đưa tay lặng lẽ nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Tính tình Phù Lan hiền lành, lương thiện mà nhẫn nhịn. Chỉ là quyền lợi trong cung đấu tranh rất tàn khốc, rất ít khi có người rời cung mà còn có thể giống với lúc ban đầu. Phù Lan đã rất tốt rồi.”
Khương Mạc ngơ ngác gật đầu.
“Tẩu tẩu, muội muốn gặp Hoài Nhi, muội nhớ nó.”
- -----oOo------