Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! - Trang 3
Chương 59
Hai bên bờ sông Liêu đều là vách đá nguy hiểm, khó có thể leo lên, gần như không tìm thấy những chỗ có thể leo lên bờ. Ngoại trừ điều này, khe đá bờ sông mọc đầy cỏ dại cao thấp, ngọn cỏ rậm rạp rũ xuống mặt sông, che kín hai bờ.
Khương Mạc kéo Hi Phù Ẩn núp ở dưới nước, chỉ còn đôi mắt và mũi là lộ ra khỏi mặt nước, giấu ở đằng sau đống cỏ dại này. Đôi mắt đen láy của hai người nhìn về phía thuyền bồng vừa mới lướt ngang qua.
Đây đã không biết là chuyến thứ mấy rồi, cách đó không xa, sao mai phía chân trời đã mọc lên, mặt trời sắp dâng lên từ phía Đông, trời sắp sáng rồi.
Khương Mạc và Hi Phù Ẩn cũng đã ngâm mình trong nước suốt một đêm, làn da giấu trong quần áo đều đã nhăn nheo bèo nhèo, nước sông lạnh lẽo quả thật khiến người ta run rẩy đến tận xương. Nhưng ngay cả khi như vậy, bọn họ vẫn không dám nhúc nhích gì. Bởi vì người của Lê Phàn còn đang tới tới lui lui trên mặt sông tìm tung tích của bọn họ.
Khương Mạc cúi đầu nhẹ nhàng giật giật cơ thể tê dại, đôi mắt lại không cẩn thận đối diện với Hi Phù Ẩn. Mắt nàng chợt lóe, dời tầm mắt đi, ký ức dưới nước lúc trước lại đột ngột hiện lên trong đầu.
Lúc ấy, Khương Mạc mang theo Hi Phù Ẩn nhảy xuống sông Liêu, vốn chính là ăn được cả ngã về không, cầu cơ hội cả cuộc đời. Nàng vốn dĩ tính toán trực tiếp núp dưới nước, lén bơi về phía bờ sông bên kia. Khương Mạc bơi rất giỏi, tuy rằng sông Liêu rất rộng, nhưng nín thở một hơi đối với nàng cũng chẳng phải là việc gì khó. Nhưng lại không ngờ rằng, giữa lúc này lại xảy ra đường rẽ.
Hi Phù Ẩn, hắn không biết bơi!
Lúc đầu, nàng không phát hiện chuyện này, bởi vì biểu hiện của người này quá bình tĩnh, hắn thậm chí còn không giãy giụa quá mức, thế cho nên Khương Mạc cũng xem nhẹ hắn, toàn tâm toàn ý bơi về phía bờ sông bên kia. Mãi đến khi Hi Phù Ẩn dần dần mất đi ý thức, cả người đè nặng xuống, nàng mới nhận ra vấn đề.
May là Khương Mạc vẫn luôn kéo hắn, nếu không nàng có thể sẽ phản ứng không kịp, Hi Phù Ẩn cũng rất có khả năng sẽ trực tiếp chìm xuống đáy nước.
Biến cố này trực tiếp khiến Khương Mạc thay đổi sắc mặt.
Bây giờ người của Lê Phàn còn chưa rút đi, nàng căn bản không thể nào lên bờ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Hi Phù Ẩn chết đuối như vậy. Một loạt ý tưởng nhanh chóng hiện lên trong đầu Khương Mạc, trong chớp nhoáng, động tác của nàng còn nhanh hơn cả đầu óc. Nàng bơi tới trước người Hi Phù Ẩn, ôm lấy mặt hắn, không chút do dự đã dán lên, muốn truyền không khí lại cho hắn. Nhưng không nghĩ tới, khi môi của hai người vừa mới chạm vào nhau, Hi Phù Ẩn bỗng nhiên mở mắt ra.
Khương Mạc không nghĩ rằng hắn sẽ khôi phục ý thức, nàng thậm chí có thể thấy được sự kinh ngạc một cách rõ ràng trong con ngươi mỹ lệ của hắn. Nhưng không lâu sau, trong mắt hắn đã xuất hiện một điều gì khác.
Khương Mạc không rõ, nhưng trong giây phút ấy, trái tim nàng lại hung hăng nhảy lên một cái, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, đất trời này dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bắt đầu từ khi đó, Khương Mạc cảm thấy giữa nàng và Hi Phù Ẩn thật sự đã có thứ gì không giống như lúc trước. Giống như đã có một lớp màng hoàn toàn bị đâm thủng vậy.
Trong lòng nàng bỗng nảy lên một cảm xúc khó giải thích.
Nhưng trước mắt thân còn đang ở ải chạy nạn, nàng cũng không miệt mài suy nghĩ thêm nữa, chờ Hi Phù Ẩn bình tĩnh lại, nàng tranh thủ cơ hội kéo hắn bơi qua phía bờ sông. Sau đó thì vẫn luôn trốn trong bụi cỏ dại, trốn mãi đến bây giờ.
Lê Phàn phái người cầm giữ mặt sông, Khương Mạc không chắc chắn rằng nàng có thể mang theo Hi Phù Ẩn bơi tới bờ sông bên kia. Cho dù không cam lòng bao nhiêu, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ dự định này.
Trời dần dần sáng, buổi sáng tới rồi, người trên mặt sông cũng rút đi một nửa, Khương Mạc thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng giật giật cơ thể cứng đờ, đang chuẩn bị rời đi, thì lúc này cách đó không xa có lửa lớn vạch phá đêm tối, chiếu sáng cả nửa bầu trời rộng lớn.
Khương Mạc ngửa đầu lên nhìn lại, bỗng chốc ngẩn ra.
Hướng bên kia, là thi thể… Lê Phàn đang xử lý thi thể!
“Đi thôi.”
Đang lúc Khương Mạc nhìn tới sững sờ, bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói mất tiếng của Hi Phù Ẩn. Nàng bỗng tỉnh táo lại, nàng cắn chặt lấy môi, để bản thân giữ vững sự bình tĩnh.
Một lát sau, nàng chậm rãi gật đầu.
Khương Mạc dùng tay nhẹ nhàng bứt cỏ dại, kéo Hi Phù Ẩn bơi ra ngoài.
Ngâm mình trong nước trong một khoảng thời gian dài, sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Khương Mạc bơi dọc theo bờ sông, vừa bơi, vừa tìm một nơi có thể bò lên trên. Tìm một hồi lâu, nàng mới tìm được một con đường dốc khá thấp.
Khương Mạc lại cõng Hi Phù Ẩn lên một lần nữa, nàng níu lấy bờ sông, cố sức bò lên trên. Lúc này, thể lực nàng đã sắp tiêu hao gần như không còn, tay chân nàng bủn rủn, chỉ cố gượng một hơi.
Mãi đến khi rời nước sông, chân đạp lên tảng đá nhô ra ở sườn sông, tay chân Khương Mạc vẫn không khống chế được mà phát run.
Đã rất lâu rồi nàng không được nghiệm cảm giác lạnh lẽo đến phát run này rồi. Trước kia là nàng liều mạng tìm nước, đâu có ngờ sẽ có một ngày nàng sẽ ngâm mình trong nước đến chán chê như vậy. Quả nhiên ông trời có luân hồi, ai cũng không rõ được sau này sẽ gặp phải chuyện gì.
Khương Mạc vừa gian nan bò lên trên, vừa miên man suy nghĩ.
Thật ra cái sườn dốc này trông có vẻ nguy hiểm, nhưng đối với Khương Mạc lại không có chút khó khăn nào, trước kia khi còn đang dã ngoại, vách đá sườn núi cao hơn, khó hơn, nguy hiểm hơn nàng cũng đã từng thử rồi, càng không nói gì tới một sườn bờ sông như vậy. Nhưng bây giờ nàng thật sự đã quá mệt mỏi, quá đói bụng rồi. Cho nên lúc Khương Mạc vừa mới bò lên, còn chưa kịp vui sướng, mắt đã đột nhiên mơ hồ, tiếp theo đầu nàng ngơ ra, người đổ thẳng xuống dưới.
Cơn choáng váng này rất ngắn ngủi, nhưng chờ đến khi trước mắt Khương Mạc trở nên rõ ràng một lần nữa, nàng đã trực tiếp bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Yết hầu nàng hơi lăn, cẩn thận rũ mắt nhìn cọc cây cực kỳ sắc nhọn đang cách cổ không đến một mm. Cọc cây này thô to như cánh tay con người vậy, vừa nhìn vào đã biết đây chính là một gốc cây nhỏ vừa mới trưởng thành bị thứ gì đó không rõ đè gãy, để lại một phần cọc cây bén nhọn đủ để người ta chết đi như vậy.
Chỉ thiếu chút nữa, nàng đã bị thứ này đâm thủng yết hầu rồi, thiếu chút nữa thì nàng đã mất mạng!
Nghĩ đến đây, da gà trên cổ Khương Mạc bỗng nổi lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Nàng lại dời mắt về cánh tay đang chống ở hai bên người này.
Là của Hi Phù Ẩn.
Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lúc này có lẽ Khương Mạc đã thật sự toi đời.
Khương Mạc nhắm mắt lại, sau đó mạnh mẽ lăn người sang một bên, rời uy hiếp chết chóc kia.
Nằm trên mặt đất, nàng đặt cánh tay lên trên đôi mắt, một hồi lâu sau mới thở đều lại.
Nén lại nỗi kinh sợ trong lòng, nàng chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, mím môi, nghẹn ngào nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hi Phù Ẩn cười nhẹ nhàng: “Đi thôi, trời sắp sáng rồi.”
Khương Mạc gật đầu, một lần nữa tiến lên cõng hắn. Tuy rằng rất mệt, cả người đều không thoải mái, nhưng mà Lê Phàn như một cái bùa đòi mạng vậy, làm nàng không thể không cố gắng tiến về phía trước.
Đi lần này, nàng đi mãi đến lúc hừng đông, khi mặt trời treo cao lần nữa, quần áo ướt đẫm hoàn toàn bị mặt trời chói chang hong khô, Khương Mạc mới tìm được một sơn động có thể ở tạm được.
Nàng cõng Hi Phù Ẩn trốn vào trong, đặt người dựa vào vách tường. Khương Mạc ngã ngồi xuống mặt đất, một hồi lâu sau cũng vẫn không dậy nổi.
Tay chân nàng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cái cảm giác này rất khó chịu, tuy rằng trên người không bị thương, nhưng cảm giác mỏi mệt mãnh liệt đến từ tận xương cốt khiến nàng có một cảm giác như sắp chết vậy.
“Cô sao rồi?” Hi Phù Ẩn chuyển người sang Khương Mạc, sau đó cẩn thận để nàng gối lên đùi hắn.
Sắc mặt của Hi Phù Ẩn cũng rất khó nhìn, dưới chân, dưới đầu gối hắn đều không có cảm giác gì, nhưng mà chỗ nối liền giữa đầu gối và đùi lại đau âm ỉ, một cảm giác lạnh lẽo như có một tảng băng đang đè vào xương hắn đang hiện hữu. Nhưng sức chịu đựng to lớn của hắn đã khiến hắn không rên rỉ dù chỉ một tiếng, hắn đau lòng nhìn Khương Mạc.
Khương Mạc chớp mắt, miệng hơi há ra, nhưng ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.
Hi Phù Ẩn thở dài một hơi, sờ đầu nàng, dịu dàng nói: “Ngủ một lát đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, ta sẽ canh chừng.”
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn chằm chằm trong mấy giây, sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Gần như chỉ trong nháy mắt khi nàng nhắm mắt lại, nàng đã mất đi ý thức, rơi vào trong giấc ngủ nặng nề.
Giấc ngủ này, nàng ngủ mãi đến lúc trời đất u ám, khi tỉnh lại cũng là do bị nóng.
Khương Mạc chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nàng khó khăn mở to mắt, di chuyển con ngươi, chờ đến khi thấy rõ cảnh sắc xung quanh thì ký ức lúc trước đã trở lại toàn bộ. Lúc này, đầu nàng còn đang gối lên trên đùi Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc giật người, tay chống mặt đất, chậm rãi ngồi dậy.
Khương Mạc rất rõ ràng tình trạng cơ thể của bản thân, gần như là vừa mới tỉnh lại, nàng đã biết rằng bản thân bị sốt, hơn nữa còn sốt không nhẹ.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Hi Phù Ẩn cũng phát sốt.
Khương Mạc dán tay lên trên Hi Phù Ẩn, lại thử một chút trên trán mình.
Kết luận rất rõ ràng, nhiệt độ của Hi Phù Ẩn còn cao hơn cả nàng.
Khương Mạc cắn răng đứng lên, đỡ vách tường, lung la lung lay đi đến cửa động. Nàng phải chữa khỏi bản thân nàng trước mới được.
May là nơi này đã không còn là nơi không có sự sống, đầy rẫy cây khô như trước. Bởi vì gần với sông Liêu, cho nên cho dù hàng năm không có mưa, thực vật nơi này cũng có thể có được đủ chất dinh dưỡng và nước để sống sót.
Rời khỏi cửa động nhìn ra bên ngoài, nàng mới phát hiện trời đã chập tối.
Khương Mạc thở dốc một hơi, đặt mông ngồi ở dưới đất, cuối cùng cũng đi không nổi nữa.
Nhìn thấy một bụi cỏ dại rậm rạp ở cách đó không xa, Khương Mạc đưa tay nắm chặt lấy nó, không đến một lát sau, bụi cỏ kia đã khô héo.
Sắc mặt Khương Mạc dễ nhìn hơn mấy phần, cơ thể cũng khôi phục được một chút thể lực.
Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ.
Nàng lại vươn tay ra với một bụi cỏ khác. Mãi đến khi quét sạch cỏ dại ở cửa động hơn một nửa, Khương Mạc mới hoàn toàn hồi phục sức khỏe. Lúc này, cơ thể khô kiệt của nàng lại tràn đầy sức sống một lần nữa. So với cơ thể nặng nề lúc trước, nàng bây giờ như đã được bỏ đi tầng tầng lớp lớp giáp dày vậy, nói là người nhẹ như én cũng không phải nói quá.
Nhưng bây giờ, nàng vẫn chưa thể thả lỏng.
Khương Mạc quay đầu chạy về sơn động, Trong động, Hi Phù Ẩn đã ngồi không vững, ngã xuống mặt đất. Khương Mạc đỡ hắn dậy, kết quả vừa mới chạm vào làn da của Hi Phù Ẩn, đã phát hiện nhiệt độ của hắn còn phỏng tay hơn vừa nãy nữa, nếu cứ tiếp tục sốt như thế, không chết cũng sẽ thành đồ ngốc.
Khương Mạc luống cuống tay chân lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế từ trong ba lô ra. Đo nhiệt độ một cái, số độ trên nhiệt kế làm tay nàng run rẩy, thiếu chút nữa đã làm rơi nhiệt kế. Bốn mươi độ, mơ hồ có dấu hiệu tăng lên bốn mươi mốt độ.
Cổ họng nàng nghẹn lại, Khương Mạc nuốt cơn khó chịu đang xông lên xuống dưới, đưa thuốc hạ sốt cho hắn uống.
May mắn cái ba lô này là ba lô chống nước.
Khương Mạc không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng mớm nước cho hắn uống, cũng dùng nước để hạ nhiệt độ cho hắn.
- -----oOo------
Khương Mạc kéo Hi Phù Ẩn núp ở dưới nước, chỉ còn đôi mắt và mũi là lộ ra khỏi mặt nước, giấu ở đằng sau đống cỏ dại này. Đôi mắt đen láy của hai người nhìn về phía thuyền bồng vừa mới lướt ngang qua.
Đây đã không biết là chuyến thứ mấy rồi, cách đó không xa, sao mai phía chân trời đã mọc lên, mặt trời sắp dâng lên từ phía Đông, trời sắp sáng rồi.
Khương Mạc và Hi Phù Ẩn cũng đã ngâm mình trong nước suốt một đêm, làn da giấu trong quần áo đều đã nhăn nheo bèo nhèo, nước sông lạnh lẽo quả thật khiến người ta run rẩy đến tận xương. Nhưng ngay cả khi như vậy, bọn họ vẫn không dám nhúc nhích gì. Bởi vì người của Lê Phàn còn đang tới tới lui lui trên mặt sông tìm tung tích của bọn họ.
Khương Mạc cúi đầu nhẹ nhàng giật giật cơ thể tê dại, đôi mắt lại không cẩn thận đối diện với Hi Phù Ẩn. Mắt nàng chợt lóe, dời tầm mắt đi, ký ức dưới nước lúc trước lại đột ngột hiện lên trong đầu.
Lúc ấy, Khương Mạc mang theo Hi Phù Ẩn nhảy xuống sông Liêu, vốn chính là ăn được cả ngã về không, cầu cơ hội cả cuộc đời. Nàng vốn dĩ tính toán trực tiếp núp dưới nước, lén bơi về phía bờ sông bên kia. Khương Mạc bơi rất giỏi, tuy rằng sông Liêu rất rộng, nhưng nín thở một hơi đối với nàng cũng chẳng phải là việc gì khó. Nhưng lại không ngờ rằng, giữa lúc này lại xảy ra đường rẽ.
Hi Phù Ẩn, hắn không biết bơi!
Lúc đầu, nàng không phát hiện chuyện này, bởi vì biểu hiện của người này quá bình tĩnh, hắn thậm chí còn không giãy giụa quá mức, thế cho nên Khương Mạc cũng xem nhẹ hắn, toàn tâm toàn ý bơi về phía bờ sông bên kia. Mãi đến khi Hi Phù Ẩn dần dần mất đi ý thức, cả người đè nặng xuống, nàng mới nhận ra vấn đề.
May là Khương Mạc vẫn luôn kéo hắn, nếu không nàng có thể sẽ phản ứng không kịp, Hi Phù Ẩn cũng rất có khả năng sẽ trực tiếp chìm xuống đáy nước.
Biến cố này trực tiếp khiến Khương Mạc thay đổi sắc mặt.
Bây giờ người của Lê Phàn còn chưa rút đi, nàng căn bản không thể nào lên bờ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Hi Phù Ẩn chết đuối như vậy. Một loạt ý tưởng nhanh chóng hiện lên trong đầu Khương Mạc, trong chớp nhoáng, động tác của nàng còn nhanh hơn cả đầu óc. Nàng bơi tới trước người Hi Phù Ẩn, ôm lấy mặt hắn, không chút do dự đã dán lên, muốn truyền không khí lại cho hắn. Nhưng không nghĩ tới, khi môi của hai người vừa mới chạm vào nhau, Hi Phù Ẩn bỗng nhiên mở mắt ra.
Khương Mạc không nghĩ rằng hắn sẽ khôi phục ý thức, nàng thậm chí có thể thấy được sự kinh ngạc một cách rõ ràng trong con ngươi mỹ lệ của hắn. Nhưng không lâu sau, trong mắt hắn đã xuất hiện một điều gì khác.
Khương Mạc không rõ, nhưng trong giây phút ấy, trái tim nàng lại hung hăng nhảy lên một cái, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, đất trời này dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bắt đầu từ khi đó, Khương Mạc cảm thấy giữa nàng và Hi Phù Ẩn thật sự đã có thứ gì không giống như lúc trước. Giống như đã có một lớp màng hoàn toàn bị đâm thủng vậy.
Trong lòng nàng bỗng nảy lên một cảm xúc khó giải thích.
Nhưng trước mắt thân còn đang ở ải chạy nạn, nàng cũng không miệt mài suy nghĩ thêm nữa, chờ Hi Phù Ẩn bình tĩnh lại, nàng tranh thủ cơ hội kéo hắn bơi qua phía bờ sông. Sau đó thì vẫn luôn trốn trong bụi cỏ dại, trốn mãi đến bây giờ.
Lê Phàn phái người cầm giữ mặt sông, Khương Mạc không chắc chắn rằng nàng có thể mang theo Hi Phù Ẩn bơi tới bờ sông bên kia. Cho dù không cam lòng bao nhiêu, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ dự định này.
Trời dần dần sáng, buổi sáng tới rồi, người trên mặt sông cũng rút đi một nửa, Khương Mạc thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng giật giật cơ thể cứng đờ, đang chuẩn bị rời đi, thì lúc này cách đó không xa có lửa lớn vạch phá đêm tối, chiếu sáng cả nửa bầu trời rộng lớn.
Khương Mạc ngửa đầu lên nhìn lại, bỗng chốc ngẩn ra.
Hướng bên kia, là thi thể… Lê Phàn đang xử lý thi thể!
“Đi thôi.”
Đang lúc Khương Mạc nhìn tới sững sờ, bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói mất tiếng của Hi Phù Ẩn. Nàng bỗng tỉnh táo lại, nàng cắn chặt lấy môi, để bản thân giữ vững sự bình tĩnh.
Một lát sau, nàng chậm rãi gật đầu.
Khương Mạc dùng tay nhẹ nhàng bứt cỏ dại, kéo Hi Phù Ẩn bơi ra ngoài.
Ngâm mình trong nước trong một khoảng thời gian dài, sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Khương Mạc bơi dọc theo bờ sông, vừa bơi, vừa tìm một nơi có thể bò lên trên. Tìm một hồi lâu, nàng mới tìm được một con đường dốc khá thấp.
Khương Mạc lại cõng Hi Phù Ẩn lên một lần nữa, nàng níu lấy bờ sông, cố sức bò lên trên. Lúc này, thể lực nàng đã sắp tiêu hao gần như không còn, tay chân nàng bủn rủn, chỉ cố gượng một hơi.
Mãi đến khi rời nước sông, chân đạp lên tảng đá nhô ra ở sườn sông, tay chân Khương Mạc vẫn không khống chế được mà phát run.
Đã rất lâu rồi nàng không được nghiệm cảm giác lạnh lẽo đến phát run này rồi. Trước kia là nàng liều mạng tìm nước, đâu có ngờ sẽ có một ngày nàng sẽ ngâm mình trong nước đến chán chê như vậy. Quả nhiên ông trời có luân hồi, ai cũng không rõ được sau này sẽ gặp phải chuyện gì.
Khương Mạc vừa gian nan bò lên trên, vừa miên man suy nghĩ.
Thật ra cái sườn dốc này trông có vẻ nguy hiểm, nhưng đối với Khương Mạc lại không có chút khó khăn nào, trước kia khi còn đang dã ngoại, vách đá sườn núi cao hơn, khó hơn, nguy hiểm hơn nàng cũng đã từng thử rồi, càng không nói gì tới một sườn bờ sông như vậy. Nhưng bây giờ nàng thật sự đã quá mệt mỏi, quá đói bụng rồi. Cho nên lúc Khương Mạc vừa mới bò lên, còn chưa kịp vui sướng, mắt đã đột nhiên mơ hồ, tiếp theo đầu nàng ngơ ra, người đổ thẳng xuống dưới.
Cơn choáng váng này rất ngắn ngủi, nhưng chờ đến khi trước mắt Khương Mạc trở nên rõ ràng một lần nữa, nàng đã trực tiếp bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Yết hầu nàng hơi lăn, cẩn thận rũ mắt nhìn cọc cây cực kỳ sắc nhọn đang cách cổ không đến một mm. Cọc cây này thô to như cánh tay con người vậy, vừa nhìn vào đã biết đây chính là một gốc cây nhỏ vừa mới trưởng thành bị thứ gì đó không rõ đè gãy, để lại một phần cọc cây bén nhọn đủ để người ta chết đi như vậy.
Chỉ thiếu chút nữa, nàng đã bị thứ này đâm thủng yết hầu rồi, thiếu chút nữa thì nàng đã mất mạng!
Nghĩ đến đây, da gà trên cổ Khương Mạc bỗng nổi lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Nàng lại dời mắt về cánh tay đang chống ở hai bên người này.
Là của Hi Phù Ẩn.
Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lúc này có lẽ Khương Mạc đã thật sự toi đời.
Khương Mạc nhắm mắt lại, sau đó mạnh mẽ lăn người sang một bên, rời uy hiếp chết chóc kia.
Nằm trên mặt đất, nàng đặt cánh tay lên trên đôi mắt, một hồi lâu sau mới thở đều lại.
Nén lại nỗi kinh sợ trong lòng, nàng chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, mím môi, nghẹn ngào nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hi Phù Ẩn cười nhẹ nhàng: “Đi thôi, trời sắp sáng rồi.”
Khương Mạc gật đầu, một lần nữa tiến lên cõng hắn. Tuy rằng rất mệt, cả người đều không thoải mái, nhưng mà Lê Phàn như một cái bùa đòi mạng vậy, làm nàng không thể không cố gắng tiến về phía trước.
Đi lần này, nàng đi mãi đến lúc hừng đông, khi mặt trời treo cao lần nữa, quần áo ướt đẫm hoàn toàn bị mặt trời chói chang hong khô, Khương Mạc mới tìm được một sơn động có thể ở tạm được.
Nàng cõng Hi Phù Ẩn trốn vào trong, đặt người dựa vào vách tường. Khương Mạc ngã ngồi xuống mặt đất, một hồi lâu sau cũng vẫn không dậy nổi.
Tay chân nàng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cái cảm giác này rất khó chịu, tuy rằng trên người không bị thương, nhưng cảm giác mỏi mệt mãnh liệt đến từ tận xương cốt khiến nàng có một cảm giác như sắp chết vậy.
“Cô sao rồi?” Hi Phù Ẩn chuyển người sang Khương Mạc, sau đó cẩn thận để nàng gối lên đùi hắn.
Sắc mặt của Hi Phù Ẩn cũng rất khó nhìn, dưới chân, dưới đầu gối hắn đều không có cảm giác gì, nhưng mà chỗ nối liền giữa đầu gối và đùi lại đau âm ỉ, một cảm giác lạnh lẽo như có một tảng băng đang đè vào xương hắn đang hiện hữu. Nhưng sức chịu đựng to lớn của hắn đã khiến hắn không rên rỉ dù chỉ một tiếng, hắn đau lòng nhìn Khương Mạc.
Khương Mạc chớp mắt, miệng hơi há ra, nhưng ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.
Hi Phù Ẩn thở dài một hơi, sờ đầu nàng, dịu dàng nói: “Ngủ một lát đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, ta sẽ canh chừng.”
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn chằm chằm trong mấy giây, sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Gần như chỉ trong nháy mắt khi nàng nhắm mắt lại, nàng đã mất đi ý thức, rơi vào trong giấc ngủ nặng nề.
Giấc ngủ này, nàng ngủ mãi đến lúc trời đất u ám, khi tỉnh lại cũng là do bị nóng.
Khương Mạc chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nàng khó khăn mở to mắt, di chuyển con ngươi, chờ đến khi thấy rõ cảnh sắc xung quanh thì ký ức lúc trước đã trở lại toàn bộ. Lúc này, đầu nàng còn đang gối lên trên đùi Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc giật người, tay chống mặt đất, chậm rãi ngồi dậy.
Khương Mạc rất rõ ràng tình trạng cơ thể của bản thân, gần như là vừa mới tỉnh lại, nàng đã biết rằng bản thân bị sốt, hơn nữa còn sốt không nhẹ.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Hi Phù Ẩn cũng phát sốt.
Khương Mạc dán tay lên trên Hi Phù Ẩn, lại thử một chút trên trán mình.
Kết luận rất rõ ràng, nhiệt độ của Hi Phù Ẩn còn cao hơn cả nàng.
Khương Mạc cắn răng đứng lên, đỡ vách tường, lung la lung lay đi đến cửa động. Nàng phải chữa khỏi bản thân nàng trước mới được.
May là nơi này đã không còn là nơi không có sự sống, đầy rẫy cây khô như trước. Bởi vì gần với sông Liêu, cho nên cho dù hàng năm không có mưa, thực vật nơi này cũng có thể có được đủ chất dinh dưỡng và nước để sống sót.
Rời khỏi cửa động nhìn ra bên ngoài, nàng mới phát hiện trời đã chập tối.
Khương Mạc thở dốc một hơi, đặt mông ngồi ở dưới đất, cuối cùng cũng đi không nổi nữa.
Nhìn thấy một bụi cỏ dại rậm rạp ở cách đó không xa, Khương Mạc đưa tay nắm chặt lấy nó, không đến một lát sau, bụi cỏ kia đã khô héo.
Sắc mặt Khương Mạc dễ nhìn hơn mấy phần, cơ thể cũng khôi phục được một chút thể lực.
Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ.
Nàng lại vươn tay ra với một bụi cỏ khác. Mãi đến khi quét sạch cỏ dại ở cửa động hơn một nửa, Khương Mạc mới hoàn toàn hồi phục sức khỏe. Lúc này, cơ thể khô kiệt của nàng lại tràn đầy sức sống một lần nữa. So với cơ thể nặng nề lúc trước, nàng bây giờ như đã được bỏ đi tầng tầng lớp lớp giáp dày vậy, nói là người nhẹ như én cũng không phải nói quá.
Nhưng bây giờ, nàng vẫn chưa thể thả lỏng.
Khương Mạc quay đầu chạy về sơn động, Trong động, Hi Phù Ẩn đã ngồi không vững, ngã xuống mặt đất. Khương Mạc đỡ hắn dậy, kết quả vừa mới chạm vào làn da của Hi Phù Ẩn, đã phát hiện nhiệt độ của hắn còn phỏng tay hơn vừa nãy nữa, nếu cứ tiếp tục sốt như thế, không chết cũng sẽ thành đồ ngốc.
Khương Mạc luống cuống tay chân lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế từ trong ba lô ra. Đo nhiệt độ một cái, số độ trên nhiệt kế làm tay nàng run rẩy, thiếu chút nữa đã làm rơi nhiệt kế. Bốn mươi độ, mơ hồ có dấu hiệu tăng lên bốn mươi mốt độ.
Cổ họng nàng nghẹn lại, Khương Mạc nuốt cơn khó chịu đang xông lên xuống dưới, đưa thuốc hạ sốt cho hắn uống.
May mắn cái ba lô này là ba lô chống nước.
Khương Mạc không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng mớm nước cho hắn uống, cũng dùng nước để hạ nhiệt độ cho hắn.
- -----oOo------