Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! - Trang 3
Chương 17
Đúng lúc này, Yến Bình đột nhiên xuất hiện, hắn giống như một linh hồn lang thang, lặng lẽ bước tới núi thây kia.
“Yến Bình!”
Khương Mạc giật mình, nàng kìm lại sự khó chịu trong lòng, hai ba bước đã tiến lên chắn ở trước mặt Yến Bình.
Yến Bình như là không nhìn thấy nàng vậy, nhóc đi vòng qua nàng.
“Yến Bình, đừng nhìn, đừng nhìn.”
Khương Mạc dùng tay che lại đôi mắt Yến Bình, ôm người vào lòng ngực.
“Tỷ tỷ.”
Yến Bình nhỏ giọng kêu nàng một tiếng, sau đó từ từ kéo tay nàng xuống: “Đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Nghe thấy âm thanh nức nở của Yến Bình, nàng không thể từ chối. Nhưng mà ngay khi tay vừa mới bị kéo xuống một nửa, Khương Mạc lại đột nhiên dùng cơ thể chặn lại tầm mắt của Yến Bình, nàng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sạch sẽ kia, hỏi nhóc: “Yến Bình, đệ còn nhỏ, tỷ không muốn để đệ nhìn mấy thứ này.”
Đáy lòng nàng khó chịu không nói nên lời.
“Tỷ, đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Yến Bình lặp lại những lời này. Mặt nhóc đầy vẻ cầu xin, hốc mắt đầy lệ.
Khương Mạc nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy không đành. Những bộ thi thể đó hoặc là trở thành xương trắng, hoặc là đã hoàn toàn thay đổi, không thể nhận ra ai với ai. Nhưng nhìn vẻ bướng bỉnh của Yến Bình, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên nói gì. Nàng lại rũ mắt nhìn đôi chân tàn khuyết trần trụi của Yến Bình, trên đó lại có thêm không ít vết thương mới.
Từ khi bọn họ rời đi, đứa bé này vẫn luôn lặng lẽ đi theo, một mình cắn răng bước đến nơi này, chỉ vì muốn nhìn mẫu thân của mình một chút. Nàng không đành lòng từ chối, nhưng cũng không nỡ để nhóc đối diện với cảnh tượng tàn nhẫn kia.
Cảnh tượng mà ngay cả một người trưởng thành như nàng còn không thể chịu đựng được, nàng sợ nó sẽ để lại bóng ma cho Yến Bình.
“Tỷ tỷ, đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Yến Bình kéo lấy vạt áo nàng, mặt đầy khát cầu, nước mắt lăn dài. Nhóc dùng tay lau đi, lại mím chặt môi nhìn nàng.
Trái tim Khương Mạc như bị xé ra, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi, nàng nhượng bộ. Nàng cắn răng, người bước sang bên cạnh, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức bại lộ ở trước mặt Yến Bình.
Biểu cảm trên mặt Yến Bình cứng lại trong chớp mắt, sau đó nhóc lê bước chân nặng nề, khập khiễng tiến đến đồi thây.
Mùi tanh tưởi tỏa ra xung quanh không hề ảnh hưởng đến nhóc, mãi đến khi nghe thấy tiếng rắc rắc bên cạnh đồi thây, nhóc đã giẫm gãy một khúc xương trắng, nhóc mới dừng lại.
Chân của Yến Bình cũng bị thương. Nhóc ngồi xổm xuống, duỗi tay ra, một con ruồi bay đến trên tay nhóc đậu lại. Yến Bình bỗng chốc thu tay lại. Mắt Yến Bình mờ mịt nhìn mảnh hỗn độn trước mắt, không biết bắt đầu tìm từ nơi này. Giây phút này, trong đầy nhóc chỉ toàn là dáng hình khi mẫu thân cười ấm áp.
Sau một lát, mọi thứ đã tan thành mây khói.
Khương Mạc thật sự không nhìn nổi.
Nàng quay lưng lại lau đi nước mắt trên khóe mắt, sau đó bước đến ngồi xổm ở bên người Yến Bình, vặn người nhóc vào trong lòng ngực mình, nhẹ giọng nói: “Yến Bình, tỷ tỷ giúp đệ, đệ tin tưởng tỷ không?”
Yến Bình cứng đờ người, vẫn không nhúc nhích, qua hồi lâu mới dần gật đầu.
“Được, tỷ tỷ giúp đệ.”
Khương Mạc bế bổng Yến Bình lên đi trở về, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Đệ chăm ca ca giúp tỷ trước, tỷ tỷ trở về tìm vài thứ, trở về ngay lập tức. Có được không?”
“Dạ.”
Giọng Yến Bình yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.
Khương Mạc đặt Yến Bình đến bên người Hi Phù Ẩn, sờ sờ đầu Yến Bình, lại nói với Hi Phù Ẩn: “Chờ ta một chút, giao Yến Bình cho ngươi trước vậy.”
Hi Phù Ẩn gật đầu một cái, đồng ý với nàng.
Khương Mạc rời đi.
Sau ki nàng rời đi, xung quanh lại rơi vào một bầu không khí an tĩnh, chỉ có đàn ruồi không ngừng đảo quanh đống thi thể cách đó không xa phát ra tiếng ong ong.
“Lúc mẫu thân ta chết, tuổi của ta còn nhỏ hơn ngươi một chút.”
Hi Phù Ẩn đột nhiên mở miệng nói.
Yến Bình nhìn hắn ngơ ngác, hốc mắt ửng đỏ.
“Thời gian quá lâu, lâu đến mức ta đã quên đi bà ấy trông như thế nào. Chẳng qua ta từng nghe nói, rằng dung mạo bà cực đẹp, là mỹ nhân hiếm có trên thế gian này.”
Yến Bình nghe xong, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Hi Phù Ẩn: “Ca ca cũng rất đẹp, mẫu thân của ca ca chắc chắn cũng rất đẹp.”
Hi Phù Ẩn nghe vậy, cúi đầu nở nụ cười, cô đơn nói: “Đúng vậy, bà ấy rất đẹp, chỉ là ta đã quên mất.”
Yến Bình không biết vì sao, rõ ràng Hi Phù Ẩn đang cười, nhưng nhóc lại cảm thấy tâm trạng của hắn không được tốt. Nhóc còn nhỏ, thậm chí nhóc cũng có cảm giác đồng cảm như mình cũng vậy, hóa ra đây là cảm giác mất đi mẫu thân. Nỗi đau đớn dưới đáy lòng nhóc dường như cũng có thêm một người để chia sẻ, không còn đè ép nhóc đến mức không thở nổi như vừa nãy nữa.
Yến Bình cụp mắt xuống, không còn nói gì nữa.
Hai người lại rơi vào yên lặng.
Khương Mạc đi chuyến này ước chừng trôi qua khoảng một canh giờ mới xuất hiện lại một lần nữa.
Tay nàng đẩy chiếc xe đẩy dùng để đẩy Hi Phù Ẩn lúc trước, ở trên có để một cây chổi, một vò rượu. Vò rượu kia là thứ Chu lão đại lén giấu đi, Yến Bình từng thấy nó. Trên xe còn có một cái xẻng và một cái ván gỗ hơi bóng loáng.
Khương Mạc mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, sau khi lau đi mồ hôi, nàng bất chấp không nghỉ ngơi, bắt đầu lấy đồ trên xe xuống.
Yến Bình thấy thế, cũng không màng đau buồn, vội tiến đến hỗ trợ.
Khương Mạc lập tức nắm lấy tay nhóc: “Yến Bình, cái này tỷ tỷ có thể làm, đệ có thể quét đất giúp tỷ một chút không?”
Yến Bình gật đầu chần chờ.
“Đệ quét hết lá khô xung quanh thi thể ra thật xa, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu. Đệ có thể làm không?”
Khương Mạc có chút lo lắng.
“Có thể, đệ có thể làm.”
Yến Bình trả lời không chút do dự, nhóc đã mơ hồ nhận ra ý đồ của Khương Mạc.
Khương Mạc đưa chổi cho nhóc. Tiếp theo, nàng lại cầm ván gỗ dài ra tới, đưa nó cho Hi Phù Ẩn: “Biết khắc chữ không?”
“Biết.”
“Được, vậy ngươi khắc ba chữ ở trên đó đi.”
Dứt lời, Khương Mạc tạm dừng một chút, mới mở miệng: “Cứ khắc là mộ trăm người đi.”
Hi Phù Ẩn nghe vậy thì sửng sốt một chút, mới tiếp nhận tấm ván gỗ, mà đao khắc chính là con dao Thụy Sĩ kia.
Khương Mạc thì tự cầm xẻng lên, bước đến bên cạnh một cây khô. Khương Mạc mím môi, đem tay dán lên trên cây, rút cạn toàn bộ sinh mệnh của cả cái cây. Vốn dĩ sau khi nạn hạn hán trôi qua, thân cây này còn có thể đâm chồi nở hoa vào mùa xuân năm sau, nhưng bây giờ, nàng đã hoàn toàn cắt đứt sinh mệnh của nó.
Cả người Khương Mạc ấm áp, mọi mệt mỏi lúc trước đã hoàn toàn biến mất, một vài miệng vết thương nhỏ trên người cũng khép lại bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mà tất cả những thứ này, không ai có thể phát hiện.
Đương nhiên, đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của nàng. Cây này đã hoàn toàn khô héo, nhánh cây nhẹ nhàng gập lại đã gãy mất. Khương Mạc bắt đầu dùng tay đẩy mạnh thân cây, rễ cây hoàn toàn mất đi sự dẻo dai, cộng với chuyện vốn dĩ cái cây này không lớn, nàng đẩy thêm vài lần thì đã ào ào ngã xuống.
Tiếng động này thật sự khá lớn, làm Hi Phù Ẩn và Yến Bình giật mình.
Khương Mạc chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu làm việc.
Nàng dùng xẻng xới toàn bộ rễ cây lên, sau đó tiếp tục đào sâu theo cái hố mà đống rễ kia để lại. Có cơ sở sẵn, không bao lâu sau một cái hố cực lớn đã được đào xong.
Làm xong bên này, nàng ném xẻng qua một bên, bò ra khỏi hố lớn. Sau đó nàng bước đến bên người Yến Bình, lấy đi cái chổi trong tay nhóc: “Để tỷ làm đi.”
“Tỷ tỷ, đệ có thể làm.” Yến Bình nghiêm túc nói.
“Tỷ biết, chỉ là bây giờ cần phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không sắc trời sẽ tối. Lúc nãy Yến Bình đã giúp tỷ tỷ làm rất nhiều rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho tỷ.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị, đệ đi xem giúp tỷ, xem xem ca ca khắc chữ ra sao rồi.”
Yến Bình lại bị Khương Mạc dỗ đến bên người Hi Phù Ẩn, xem hắn khắc chữ.
Ván gỗ rất cứng, cần phải khắc đi khắc lại mới có thể để lại dấu vết, cho nên Hi Phù Ẩn khắc rất chậm.
Lại trôi qua một hồi lâu, mọi thứ mới được chuẩn bị ổn thỏa.
Khương Mạc rút vải bông từ trên người ra, một cái buộc cho mình, một cái buộc lên cho Yến Bình. Còn Hi Phù Ẩn sao, trên người hắn vốn dĩ đã có sẵn, Khương Mạc cũng không lấy thêm cho hắn. Sau khi làm xong mấy thứ này, Khương Mạc dọn vại rượu trên xe xuống dưới. Cái vại này rất lớn, độ cao phải đến đầu gối Hi Phù Ẩn, may là rượu bên trong đã bị uống hết một nửa, nếu không nàng đúng là bưng nó không nổi.
“Tỷ tỷ.”
Đối với chuyện sắp sửa xảy ra, Yến Bình mơ hồ có cảm giác, nhóc hơi bất an.
“Tin tỷ.”
Khương Mạc nhẹ giọng nói.
Sau đó, nàng gian nan ôm vại rượu đến gần núi thây.
Khương Mạc rút nút lọ của vại rượu ra, bế vại lên trút rượu xuống đống thi thể. Tiếp theo, nàng lại lấy ra củi rồi nhóm lửa, ném cả vào bên trong.
Chỉ thấy ầm một tiếng, thi thể hoàn toàn bị mồi lửa, ngọn lửa lập tức bốc cháy.
Yến Bình thấy thế lại hoảng hốt, vội vàng muốn tiến lên.
Hi Phù Ẩn kéo lại hắn.
Sau khi châm lửa xong, Khương Mạc bước tới.
“Yến Bình, lại đây.”
Yến Bình chạy khỏi Hi Phù Ẩn, bước đến bên người Khương Mạc. Khương Mạc giữ chặt lấy tay nhóc, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, ấm giọng nói với Yến Bình: “Đường đến Hoàng Tuyền quá lạnh, mẹ đệ đi một mình quá cô đơn. Cũng là người lưu lạc thiên nhai, để bọn họ cùng đi với nhau, có bạn kề cận, mẹ đệ cũng sẽ không sợ nữa.”
“Thật vậy sao?” Yến Bình nghẹn ngào hỏi.
“Thật. Tỷ sẽ lập một cái mộ trăm người cho bọn họ, mai táng tro cốt bọn họ cùng nhau, xuống mồ bình an. Sau này chúng ta cùng nhau tế bái bọn họ, được không?”
“Chỉ là đệ không biết rõ ai là mẹ?” Yến Bình nói.
“Không cần phải phân biệt, Yến Bình chỉ cần bái tế cái mộ trăm người này, chính là đang bái tế mẹ đệ, cũng là đang bái tế những người đáng thương này. Bọn họ cũng giống mẹ đệ, đều là bị người ta giết hại, phơi thây chốn hoang dã. Yến Bình làm được không?”
Yến Bình im lặng một hồi lâu, mới lộn xộn gật đầu: “Được.”
Trận lửa lớn này cháy một hồi lâu, mới dần dần dập tắt, để lại tro cốt đầy mặt đất.
Đợi đến sau khi lửa tắt hoàn toàn, nàng mới bước lên phía trước, cất tro cốt và xương vụn vào trong vại rượu. Tro cốt của gần một trăm người, cuối cùng khó khăn lắm mới cất vào vại rượu xong, thiếu chút nữa đã chứa không nổi.
Khương Mạc lại kéo cái vại về hố mà mình mới đào xong.
Yến Bình thấy thế, giúp nàng một tay.
Cuối cùng, mặt mũi hai người đều nghẹn đỏ mới có thể cẩn thận đưa vại vào trong hố lớn. Sau đó hai người lại bắt đầu lấp đất lên trên, vùi nó từng chút.
Chờ đến khi nấm mồ sắp dựng xong, Hi Phù Ẩn cẩn thận đẩy xe bốn bánh lại đây, cầm theo cả ván gỗ mình đã khắc chữ xong.
Khương Mạc thấy tấm ván gỗ này thật sự quá cứng, chỉ là ba chữ thôi cũng đã tốn không ít thời gian, chờ chữ được khắc xong, tay của Hi Phù Ẩn cũng đẩy vết thương nhỏ.
“Cảm ơn.” Khương Mạc nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hi Phù Ẩn hơi nắm chặt tay lại, lắc đầu.
Khương Mạc dựng cái bia giản dị này vào trong đất, cái mộ trăm người này đã được tính là xây xong. Tuy rằng mọi thứ đều rất đơn sơ, thậm chí không thể để lại toàn thây theo nghi lễ của thời đại này, nhưng ít nhất, cũng đã coi như xuống mồ bình an.
“Yến Bình!”
Khương Mạc giật mình, nàng kìm lại sự khó chịu trong lòng, hai ba bước đã tiến lên chắn ở trước mặt Yến Bình.
Yến Bình như là không nhìn thấy nàng vậy, nhóc đi vòng qua nàng.
“Yến Bình, đừng nhìn, đừng nhìn.”
Khương Mạc dùng tay che lại đôi mắt Yến Bình, ôm người vào lòng ngực.
“Tỷ tỷ.”
Yến Bình nhỏ giọng kêu nàng một tiếng, sau đó từ từ kéo tay nàng xuống: “Đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Nghe thấy âm thanh nức nở của Yến Bình, nàng không thể từ chối. Nhưng mà ngay khi tay vừa mới bị kéo xuống một nửa, Khương Mạc lại đột nhiên dùng cơ thể chặn lại tầm mắt của Yến Bình, nàng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sạch sẽ kia, hỏi nhóc: “Yến Bình, đệ còn nhỏ, tỷ không muốn để đệ nhìn mấy thứ này.”
Đáy lòng nàng khó chịu không nói nên lời.
“Tỷ, đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Yến Bình lặp lại những lời này. Mặt nhóc đầy vẻ cầu xin, hốc mắt đầy lệ.
Khương Mạc nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy không đành. Những bộ thi thể đó hoặc là trở thành xương trắng, hoặc là đã hoàn toàn thay đổi, không thể nhận ra ai với ai. Nhưng nhìn vẻ bướng bỉnh của Yến Bình, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên nói gì. Nàng lại rũ mắt nhìn đôi chân tàn khuyết trần trụi của Yến Bình, trên đó lại có thêm không ít vết thương mới.
Từ khi bọn họ rời đi, đứa bé này vẫn luôn lặng lẽ đi theo, một mình cắn răng bước đến nơi này, chỉ vì muốn nhìn mẫu thân của mình một chút. Nàng không đành lòng từ chối, nhưng cũng không nỡ để nhóc đối diện với cảnh tượng tàn nhẫn kia.
Cảnh tượng mà ngay cả một người trưởng thành như nàng còn không thể chịu đựng được, nàng sợ nó sẽ để lại bóng ma cho Yến Bình.
“Tỷ tỷ, đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Yến Bình kéo lấy vạt áo nàng, mặt đầy khát cầu, nước mắt lăn dài. Nhóc dùng tay lau đi, lại mím chặt môi nhìn nàng.
Trái tim Khương Mạc như bị xé ra, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi, nàng nhượng bộ. Nàng cắn răng, người bước sang bên cạnh, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức bại lộ ở trước mặt Yến Bình.
Biểu cảm trên mặt Yến Bình cứng lại trong chớp mắt, sau đó nhóc lê bước chân nặng nề, khập khiễng tiến đến đồi thây.
Mùi tanh tưởi tỏa ra xung quanh không hề ảnh hưởng đến nhóc, mãi đến khi nghe thấy tiếng rắc rắc bên cạnh đồi thây, nhóc đã giẫm gãy một khúc xương trắng, nhóc mới dừng lại.
Chân của Yến Bình cũng bị thương. Nhóc ngồi xổm xuống, duỗi tay ra, một con ruồi bay đến trên tay nhóc đậu lại. Yến Bình bỗng chốc thu tay lại. Mắt Yến Bình mờ mịt nhìn mảnh hỗn độn trước mắt, không biết bắt đầu tìm từ nơi này. Giây phút này, trong đầy nhóc chỉ toàn là dáng hình khi mẫu thân cười ấm áp.
Sau một lát, mọi thứ đã tan thành mây khói.
Khương Mạc thật sự không nhìn nổi.
Nàng quay lưng lại lau đi nước mắt trên khóe mắt, sau đó bước đến ngồi xổm ở bên người Yến Bình, vặn người nhóc vào trong lòng ngực mình, nhẹ giọng nói: “Yến Bình, tỷ tỷ giúp đệ, đệ tin tưởng tỷ không?”
Yến Bình cứng đờ người, vẫn không nhúc nhích, qua hồi lâu mới dần gật đầu.
“Được, tỷ tỷ giúp đệ.”
Khương Mạc bế bổng Yến Bình lên đi trở về, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Đệ chăm ca ca giúp tỷ trước, tỷ tỷ trở về tìm vài thứ, trở về ngay lập tức. Có được không?”
“Dạ.”
Giọng Yến Bình yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.
Khương Mạc đặt Yến Bình đến bên người Hi Phù Ẩn, sờ sờ đầu Yến Bình, lại nói với Hi Phù Ẩn: “Chờ ta một chút, giao Yến Bình cho ngươi trước vậy.”
Hi Phù Ẩn gật đầu một cái, đồng ý với nàng.
Khương Mạc rời đi.
Sau ki nàng rời đi, xung quanh lại rơi vào một bầu không khí an tĩnh, chỉ có đàn ruồi không ngừng đảo quanh đống thi thể cách đó không xa phát ra tiếng ong ong.
“Lúc mẫu thân ta chết, tuổi của ta còn nhỏ hơn ngươi một chút.”
Hi Phù Ẩn đột nhiên mở miệng nói.
Yến Bình nhìn hắn ngơ ngác, hốc mắt ửng đỏ.
“Thời gian quá lâu, lâu đến mức ta đã quên đi bà ấy trông như thế nào. Chẳng qua ta từng nghe nói, rằng dung mạo bà cực đẹp, là mỹ nhân hiếm có trên thế gian này.”
Yến Bình nghe xong, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Hi Phù Ẩn: “Ca ca cũng rất đẹp, mẫu thân của ca ca chắc chắn cũng rất đẹp.”
Hi Phù Ẩn nghe vậy, cúi đầu nở nụ cười, cô đơn nói: “Đúng vậy, bà ấy rất đẹp, chỉ là ta đã quên mất.”
Yến Bình không biết vì sao, rõ ràng Hi Phù Ẩn đang cười, nhưng nhóc lại cảm thấy tâm trạng của hắn không được tốt. Nhóc còn nhỏ, thậm chí nhóc cũng có cảm giác đồng cảm như mình cũng vậy, hóa ra đây là cảm giác mất đi mẫu thân. Nỗi đau đớn dưới đáy lòng nhóc dường như cũng có thêm một người để chia sẻ, không còn đè ép nhóc đến mức không thở nổi như vừa nãy nữa.
Yến Bình cụp mắt xuống, không còn nói gì nữa.
Hai người lại rơi vào yên lặng.
Khương Mạc đi chuyến này ước chừng trôi qua khoảng một canh giờ mới xuất hiện lại một lần nữa.
Tay nàng đẩy chiếc xe đẩy dùng để đẩy Hi Phù Ẩn lúc trước, ở trên có để một cây chổi, một vò rượu. Vò rượu kia là thứ Chu lão đại lén giấu đi, Yến Bình từng thấy nó. Trên xe còn có một cái xẻng và một cái ván gỗ hơi bóng loáng.
Khương Mạc mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, sau khi lau đi mồ hôi, nàng bất chấp không nghỉ ngơi, bắt đầu lấy đồ trên xe xuống.
Yến Bình thấy thế, cũng không màng đau buồn, vội tiến đến hỗ trợ.
Khương Mạc lập tức nắm lấy tay nhóc: “Yến Bình, cái này tỷ tỷ có thể làm, đệ có thể quét đất giúp tỷ một chút không?”
Yến Bình gật đầu chần chờ.
“Đệ quét hết lá khô xung quanh thi thể ra thật xa, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu. Đệ có thể làm không?”
Khương Mạc có chút lo lắng.
“Có thể, đệ có thể làm.”
Yến Bình trả lời không chút do dự, nhóc đã mơ hồ nhận ra ý đồ của Khương Mạc.
Khương Mạc đưa chổi cho nhóc. Tiếp theo, nàng lại cầm ván gỗ dài ra tới, đưa nó cho Hi Phù Ẩn: “Biết khắc chữ không?”
“Biết.”
“Được, vậy ngươi khắc ba chữ ở trên đó đi.”
Dứt lời, Khương Mạc tạm dừng một chút, mới mở miệng: “Cứ khắc là mộ trăm người đi.”
Hi Phù Ẩn nghe vậy thì sửng sốt một chút, mới tiếp nhận tấm ván gỗ, mà đao khắc chính là con dao Thụy Sĩ kia.
Khương Mạc thì tự cầm xẻng lên, bước đến bên cạnh một cây khô. Khương Mạc mím môi, đem tay dán lên trên cây, rút cạn toàn bộ sinh mệnh của cả cái cây. Vốn dĩ sau khi nạn hạn hán trôi qua, thân cây này còn có thể đâm chồi nở hoa vào mùa xuân năm sau, nhưng bây giờ, nàng đã hoàn toàn cắt đứt sinh mệnh của nó.
Cả người Khương Mạc ấm áp, mọi mệt mỏi lúc trước đã hoàn toàn biến mất, một vài miệng vết thương nhỏ trên người cũng khép lại bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mà tất cả những thứ này, không ai có thể phát hiện.
Đương nhiên, đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của nàng. Cây này đã hoàn toàn khô héo, nhánh cây nhẹ nhàng gập lại đã gãy mất. Khương Mạc bắt đầu dùng tay đẩy mạnh thân cây, rễ cây hoàn toàn mất đi sự dẻo dai, cộng với chuyện vốn dĩ cái cây này không lớn, nàng đẩy thêm vài lần thì đã ào ào ngã xuống.
Tiếng động này thật sự khá lớn, làm Hi Phù Ẩn và Yến Bình giật mình.
Khương Mạc chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu làm việc.
Nàng dùng xẻng xới toàn bộ rễ cây lên, sau đó tiếp tục đào sâu theo cái hố mà đống rễ kia để lại. Có cơ sở sẵn, không bao lâu sau một cái hố cực lớn đã được đào xong.
Làm xong bên này, nàng ném xẻng qua một bên, bò ra khỏi hố lớn. Sau đó nàng bước đến bên người Yến Bình, lấy đi cái chổi trong tay nhóc: “Để tỷ làm đi.”
“Tỷ tỷ, đệ có thể làm.” Yến Bình nghiêm túc nói.
“Tỷ biết, chỉ là bây giờ cần phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không sắc trời sẽ tối. Lúc nãy Yến Bình đã giúp tỷ tỷ làm rất nhiều rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho tỷ.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị, đệ đi xem giúp tỷ, xem xem ca ca khắc chữ ra sao rồi.”
Yến Bình lại bị Khương Mạc dỗ đến bên người Hi Phù Ẩn, xem hắn khắc chữ.
Ván gỗ rất cứng, cần phải khắc đi khắc lại mới có thể để lại dấu vết, cho nên Hi Phù Ẩn khắc rất chậm.
Lại trôi qua một hồi lâu, mọi thứ mới được chuẩn bị ổn thỏa.
Khương Mạc rút vải bông từ trên người ra, một cái buộc cho mình, một cái buộc lên cho Yến Bình. Còn Hi Phù Ẩn sao, trên người hắn vốn dĩ đã có sẵn, Khương Mạc cũng không lấy thêm cho hắn. Sau khi làm xong mấy thứ này, Khương Mạc dọn vại rượu trên xe xuống dưới. Cái vại này rất lớn, độ cao phải đến đầu gối Hi Phù Ẩn, may là rượu bên trong đã bị uống hết một nửa, nếu không nàng đúng là bưng nó không nổi.
“Tỷ tỷ.”
Đối với chuyện sắp sửa xảy ra, Yến Bình mơ hồ có cảm giác, nhóc hơi bất an.
“Tin tỷ.”
Khương Mạc nhẹ giọng nói.
Sau đó, nàng gian nan ôm vại rượu đến gần núi thây.
Khương Mạc rút nút lọ của vại rượu ra, bế vại lên trút rượu xuống đống thi thể. Tiếp theo, nàng lại lấy ra củi rồi nhóm lửa, ném cả vào bên trong.
Chỉ thấy ầm một tiếng, thi thể hoàn toàn bị mồi lửa, ngọn lửa lập tức bốc cháy.
Yến Bình thấy thế lại hoảng hốt, vội vàng muốn tiến lên.
Hi Phù Ẩn kéo lại hắn.
Sau khi châm lửa xong, Khương Mạc bước tới.
“Yến Bình, lại đây.”
Yến Bình chạy khỏi Hi Phù Ẩn, bước đến bên người Khương Mạc. Khương Mạc giữ chặt lấy tay nhóc, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, ấm giọng nói với Yến Bình: “Đường đến Hoàng Tuyền quá lạnh, mẹ đệ đi một mình quá cô đơn. Cũng là người lưu lạc thiên nhai, để bọn họ cùng đi với nhau, có bạn kề cận, mẹ đệ cũng sẽ không sợ nữa.”
“Thật vậy sao?” Yến Bình nghẹn ngào hỏi.
“Thật. Tỷ sẽ lập một cái mộ trăm người cho bọn họ, mai táng tro cốt bọn họ cùng nhau, xuống mồ bình an. Sau này chúng ta cùng nhau tế bái bọn họ, được không?”
“Chỉ là đệ không biết rõ ai là mẹ?” Yến Bình nói.
“Không cần phải phân biệt, Yến Bình chỉ cần bái tế cái mộ trăm người này, chính là đang bái tế mẹ đệ, cũng là đang bái tế những người đáng thương này. Bọn họ cũng giống mẹ đệ, đều là bị người ta giết hại, phơi thây chốn hoang dã. Yến Bình làm được không?”
Yến Bình im lặng một hồi lâu, mới lộn xộn gật đầu: “Được.”
Trận lửa lớn này cháy một hồi lâu, mới dần dần dập tắt, để lại tro cốt đầy mặt đất.
Đợi đến sau khi lửa tắt hoàn toàn, nàng mới bước lên phía trước, cất tro cốt và xương vụn vào trong vại rượu. Tro cốt của gần một trăm người, cuối cùng khó khăn lắm mới cất vào vại rượu xong, thiếu chút nữa đã chứa không nổi.
Khương Mạc lại kéo cái vại về hố mà mình mới đào xong.
Yến Bình thấy thế, giúp nàng một tay.
Cuối cùng, mặt mũi hai người đều nghẹn đỏ mới có thể cẩn thận đưa vại vào trong hố lớn. Sau đó hai người lại bắt đầu lấp đất lên trên, vùi nó từng chút.
Chờ đến khi nấm mồ sắp dựng xong, Hi Phù Ẩn cẩn thận đẩy xe bốn bánh lại đây, cầm theo cả ván gỗ mình đã khắc chữ xong.
Khương Mạc thấy tấm ván gỗ này thật sự quá cứng, chỉ là ba chữ thôi cũng đã tốn không ít thời gian, chờ chữ được khắc xong, tay của Hi Phù Ẩn cũng đẩy vết thương nhỏ.
“Cảm ơn.” Khương Mạc nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hi Phù Ẩn hơi nắm chặt tay lại, lắc đầu.
Khương Mạc dựng cái bia giản dị này vào trong đất, cái mộ trăm người này đã được tính là xây xong. Tuy rằng mọi thứ đều rất đơn sơ, thậm chí không thể để lại toàn thây theo nghi lễ của thời đại này, nhưng ít nhất, cũng đã coi như xuống mồ bình an.