Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu
Chương 40: Vùng Đất Không Người
Tội lỗi lớn nhất thế gian này chính là quá dễ động lòng.— “Vùng Đất Không Người” – Eason
“Vậy nếu anh nói anh thực sự thích em thì sao?”
Câu nói ấy làm Ôn Tự khựng lại. Cô quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mắt chạm đến bóng lưng của Chu Liệt, bất giác hơi thất thần.
Anh đang đùa đúng không?
Chu Liệt quay lại, ánh mắt giao nhau với cô.
“Anh đừng làm loạn nữa, đã nói chỉ yêu đương ngắn hạn thôi mà.” Ôn Tự cất lời, chợt ngập ngừng: “Em… không có cảm giác sâu sắc hơn với anh.”
Sớm muộn gì cô cũng phải quay về Bắc Thành.
Không khí ngưng lại trong một thoáng.
Chu Liệt cười nhẹ: “Anh chỉ nói là nếu thôi mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Tự lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười của Chu Liệt dần tan biến, đáy mắt thoáng qua chút u buồn.
Đáng lẽ anh nên đoán được câu trả lời sẽ là như vậy.
Thấy Chu Liệt im lặng, Ôn Tự cũng không nói gì thêm. Cô ngồi lại giường, lòng như không còn tập trung, chọn một bộ phim khác để phát.
Hút xong điếu thuốc, Chu Liệt rời khỏi phòng “Đợi Gió”. Anh không về phòng mình mà lái xe ra ngoài, không mục đích chạy dọc theo con đường ven biển.
Đêm đó, không khí giữa họ có chút gượng gạo, chẳng vui vẻ gì.
Ba ngày liền, Chu Liệt không chủ động liên lạc với Ôn Tự, cô cũng không tìm anh. Hai người giống như một cặp đôi bình thường đang cãi nhau, ai cũng giữ im lặng, không ai nhường ai.
Trong khoảng thời gian ấy, Ôn Tự vẫn sinh hoạt bình thường: xuống lầu tập gym, dùng bữa. Thi thoảng, có vài khách nam tiến đến bắt chuyện, hỏi xin cô kết bạn. Lần nào cô cũng từ chối bằng một lý do duy nhất: “Xin lỗi, tôi thích con gái. Tôi là lesbian.”
Phải nói, đây là một lý do từ chối khá hiệu quả.
Những người đàn ông dị tính không thể hiểu được, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Một cô gái da trắng, mặt xinh, chân dài như vậy, sao lại thích con gái chứ.
Chu Liệt thực ra từng nhìn thấy một lần cảnh cô bị bắt chuyện. Nhưng anh chỉ đứng từ xa quan sát mà không bước tới.
Có lần, Trần Bá Hào ghé nhà nghỉ lấy đồ, thấy anh ngồi ở quầy lễ tân với vẻ mặt khó chịu, liền cười đùa: “Có phải cậu với Ôn Tự giận nhau không đấy? Mấy ngày rồi không thấy hai người đi cùng nhau. Hay để tôi làm cố vấn tình yêu một lần, bày kế giúp cậu nhé?”
Chu Liệt chỉ liếc anh một cái, ánh mắt lạnh nhạt.
Thật lòng mà nói, nếu bàn về cách yêu đương sao cho tốt, kinh nghiệm của Trần Bá Hào quả thực nhiều hơn và cũng “cao tay” hơn anh.
Chiều ngày thứ tư, Ôn Tự gọi video cho Lộc Nhiên, hỏi cô ấy định bao giờ đến Hồng Kông. Cô ở đây gần hai tháng rồi, mà Lộc Nhiên vẫn chưa đến.
Lộc Nhiên nói có lẽ sẽ không đến được, bởi một bệnh nhân cô từng tư vấn đang gặp vấn đề, gần đây liên tục đòi tự tử. Công việc tư vấn tâm lý đòi hỏi cô phải dành nhiều thời gian và tâm sức hơn.
Ôn Tự không nói gì. Cô hiểu công việc của Lộc Nhiên. Cô ấy là một chuyên viên tâm lý có trách nhiệm, luôn hết lòng với mỗi bệnh nhân.
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, rồi Lộc Nhiên tắt video.
Chuyện Vạn Hướng Vinh quấy rối mình, Lộc Nhiên vẫn chưa kể với Ôn Tự. Những người trong nhóm cũng không ai biết.
Phố Thanh Vân, Bắc Thành, tại văn phòng Tâm Tĩnh Studio.
Lộc Nhiên cầm một tập tài liệu, bước ra từ phòng nhân sự. Khi khép cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã chính thức nghỉ việc.
Cuối cùng cũng không cần phải cứu rỗi ai nữa.
Cô lễ tân từ phòng trà bước ra, đi ngang qua phòng nhân sự, thấy Lộc Nhiên thì hỏi: “Chị Vương đã giúp cô hoàn tất thủ tục rồi à?”
“Ừm,” Lộc Nhiên gật đầu, “Xong hết rồi.”
“Vậy sau này định làm gì, cô nghĩ xong chưa?” Lễ tân nhấp một ngụm nước, tiện miệng hỏi.
Lộc Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng: “Chưa nghĩ ra, chắc nghỉ ngơi một thời gian trước đã.”
“Thế cũng tốt.”
Rời khỏi văn phòng, Lộc Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mùa hạ rực rỡ, nghĩ một chút rồi nhắn tin vào nhóm ‘Tổ chức ngầm vô danh’.
“Từ hôm nay, mình không còn là nhà tâm lý nữa. Để ăn mừng chuyện mình bỏ việc, tối nay mọi người có muốn tụ tập ăn một bữa ngon không?”
Tin nhắn nhanh chóng được phản hồi. Người đầu tiên trả lời là Cố Kỳ Thâm: “Sao lại nghỉ việc đột ngột thế?”
Chuyện nghỉ việc, Lộc Nhiên chỉ mới nói với nhóm nhỏ, gồm Ôn Tự và Nam Già.
Nam Già vừa tiễn vị khách cuối cùng xong cũng nhắn lại: “Đi ăn ở đâu? Năm giờ mình ký xong hợp đồng và giao đồ ở công ty, chắc về đến căn hộ kịp.”
“Đến Quán Toàn Thái đi, mình thèm đồ Nam Dương rồi.”
Gửi địa điểm xong, Lộc Nhiên bắt taxi về khu Tử Viên.
Xuống xe, lúc đi ngang chốt bảo vệ, cô lại nhờ bảo vệ: “Xin lỗi, lại làm phiền anh xem giúp camera an ninh một lần nữa.”
Từ ngày Vạn Hướng Vinh bị cảnh sát bắt, ngày nào về nhà cô cũng ghé phòng bảo vệ để kiểm tra xem hắn có lảng vảng quanh cửa nhà mình hay không.
Hôm đó, khi hắn bị bắt, mẹ cô – Hồng Đình – đã gọi điện mắng cô không ra gì, trách cô không biết điều. Bà nói, làm sao cô có thể nhẫn tâm không cho hắn vào nhà, lại còn báo cảnh sát bắt hắn. Không cần biết lý do, bà mặc định cô sai.
Phải rồi, từ trước đến giờ, bất cứ chuyện gì xảy ra, cô luôn là người sai. Sai không cần lý do.
Quan hệ mẹ con giữa cô và Hồng Đình đã thay đổi từ ngày bà tái hôn với Vạn Hướng Vinh.
Tất cả bắt nguồn từ cô em gái khác cha của cô.
Hồng Đình luôn thiên vị đứa em ấy, cả xóm ai cũng biết. Từ khi cô đi làm, bà còn yêu cầu cô gửi tiền hàng tháng, nói là để dành làm của hồi môn cho em, thực chất là để dọn dẹp những rắc rối do cô em ấy gây ra.
Cô từng thử không gửi, nhưng ngay lập tức bị gọi điện thúc giục, thậm chí dọa sẽ đến Bắc Thành tìm cô.
Cô sợ. Sợ bà sẽ để Vạn Hướng Vinh đến tìm mình.
Vì thế, không chỉ một lần, cô đã phải nhượng bộ.
Còn Vạn Hướng Vinh, hắn là nỗi ám ảnh của tuổi trẻ trong cô.
Dù lần này cô đã gửi tiền sinh hoạt phí, nhưng tại sao hắn vẫn đến tìm cô? Đến giờ cô vẫn không hiểu nổi và cũng không dám nghĩ tiếp.
Tối hôm đó, tại quán Toàn Thái trên phố Cổ Phương.
Bốn thành viên của ‘Tổ chức ngầm vô danh’ có mặt đầy đủ: vợ chồng Nam Già – Bắc Tranh, cùng Cố Kỳ Thâm và Lộc Nhiên. Cả nhóm chọn ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.
Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn trang trí hắt xuống, làm dịu đi đường nét sắc sảo trên gương mặt lai của Nam Già.
Cô gắp một miếng gà cà ri, chậm rãi nhai xong mới hỏi Lộc Nhiên: “Ôn Ôn bảo cậu chắc không qua Hồng Kông tìm cô ấy được nữa. Sao vậy?”
Lộc Nhiên đáp: “Trước đó mình nhận một bệnh nhân, gần đây cảm xúc cô ấy không ổn định, mình phải ở lại xem sao.”
Cố Kỳ Thâm uống một ngụm trà, xen vào: “Đã nghỉ việc rồi, lẽ ra để người khác ở trung tâm lo chứ?”
Lộc Nhiên liếc nhìn anh: “Cô ấy chỉ tin tưởng mình. Lúc này mà đổi chuyên viên tâm lý, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và quá trình điều trị.”
“Nghe cũng đúng.” Cố Kỳ Thâm gật gù, ra vẻ suy tư.
Nam Già đổi đề tài, nhắc đến Ôn Tự: “Nhưng mà này, cuộc sống ở Hồng Kông của Ôn Ôn cũng phong phú lắm.”
Bắc Tranh bóc một con tôm, bỏ vào bát của Nam Già, tiếp lời: “Còn đăng bài trên mạng xã hội thường xuyên nữa.”
Cố Kỳ Thâm nhíu mày: “Sao tôi không thấy?”
Anh mở điện thoại trên bàn, vào trang cá nhân của Ôn Tự, chỉ thấy hiện một đường gạch ngang.
“…”
“Này, tại sao cô ấy lại chặn tôi?”
Nghe vậy, cả ba người cùng quay sang nhìn anh. Lộc Nhiên cố nhịn cười, hỏi: “Anh làm gì đắc tội với Tiểu Ôn rồi đúng không?”
Cố Kỳ Thâm oan ức: “Tôi không có mà!”
“Vậy nếu anh nói anh thực sự thích em thì sao?”
Câu nói ấy làm Ôn Tự khựng lại. Cô quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mắt chạm đến bóng lưng của Chu Liệt, bất giác hơi thất thần.
Anh đang đùa đúng không?
Chu Liệt quay lại, ánh mắt giao nhau với cô.
“Anh đừng làm loạn nữa, đã nói chỉ yêu đương ngắn hạn thôi mà.” Ôn Tự cất lời, chợt ngập ngừng: “Em… không có cảm giác sâu sắc hơn với anh.”
Sớm muộn gì cô cũng phải quay về Bắc Thành.
Không khí ngưng lại trong một thoáng.
Chu Liệt cười nhẹ: “Anh chỉ nói là nếu thôi mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Tự lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười của Chu Liệt dần tan biến, đáy mắt thoáng qua chút u buồn.
Đáng lẽ anh nên đoán được câu trả lời sẽ là như vậy.
Thấy Chu Liệt im lặng, Ôn Tự cũng không nói gì thêm. Cô ngồi lại giường, lòng như không còn tập trung, chọn một bộ phim khác để phát.
Hút xong điếu thuốc, Chu Liệt rời khỏi phòng “Đợi Gió”. Anh không về phòng mình mà lái xe ra ngoài, không mục đích chạy dọc theo con đường ven biển.
Đêm đó, không khí giữa họ có chút gượng gạo, chẳng vui vẻ gì.
Ba ngày liền, Chu Liệt không chủ động liên lạc với Ôn Tự, cô cũng không tìm anh. Hai người giống như một cặp đôi bình thường đang cãi nhau, ai cũng giữ im lặng, không ai nhường ai.
Trong khoảng thời gian ấy, Ôn Tự vẫn sinh hoạt bình thường: xuống lầu tập gym, dùng bữa. Thi thoảng, có vài khách nam tiến đến bắt chuyện, hỏi xin cô kết bạn. Lần nào cô cũng từ chối bằng một lý do duy nhất: “Xin lỗi, tôi thích con gái. Tôi là lesbian.”
Phải nói, đây là một lý do từ chối khá hiệu quả.
Những người đàn ông dị tính không thể hiểu được, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Một cô gái da trắng, mặt xinh, chân dài như vậy, sao lại thích con gái chứ.
Chu Liệt thực ra từng nhìn thấy một lần cảnh cô bị bắt chuyện. Nhưng anh chỉ đứng từ xa quan sát mà không bước tới.
Có lần, Trần Bá Hào ghé nhà nghỉ lấy đồ, thấy anh ngồi ở quầy lễ tân với vẻ mặt khó chịu, liền cười đùa: “Có phải cậu với Ôn Tự giận nhau không đấy? Mấy ngày rồi không thấy hai người đi cùng nhau. Hay để tôi làm cố vấn tình yêu một lần, bày kế giúp cậu nhé?”
Chu Liệt chỉ liếc anh một cái, ánh mắt lạnh nhạt.
Thật lòng mà nói, nếu bàn về cách yêu đương sao cho tốt, kinh nghiệm của Trần Bá Hào quả thực nhiều hơn và cũng “cao tay” hơn anh.
Chiều ngày thứ tư, Ôn Tự gọi video cho Lộc Nhiên, hỏi cô ấy định bao giờ đến Hồng Kông. Cô ở đây gần hai tháng rồi, mà Lộc Nhiên vẫn chưa đến.
Lộc Nhiên nói có lẽ sẽ không đến được, bởi một bệnh nhân cô từng tư vấn đang gặp vấn đề, gần đây liên tục đòi tự tử. Công việc tư vấn tâm lý đòi hỏi cô phải dành nhiều thời gian và tâm sức hơn.
Ôn Tự không nói gì. Cô hiểu công việc của Lộc Nhiên. Cô ấy là một chuyên viên tâm lý có trách nhiệm, luôn hết lòng với mỗi bệnh nhân.
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, rồi Lộc Nhiên tắt video.
Chuyện Vạn Hướng Vinh quấy rối mình, Lộc Nhiên vẫn chưa kể với Ôn Tự. Những người trong nhóm cũng không ai biết.
Phố Thanh Vân, Bắc Thành, tại văn phòng Tâm Tĩnh Studio.
Lộc Nhiên cầm một tập tài liệu, bước ra từ phòng nhân sự. Khi khép cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã chính thức nghỉ việc.
Cuối cùng cũng không cần phải cứu rỗi ai nữa.
Cô lễ tân từ phòng trà bước ra, đi ngang qua phòng nhân sự, thấy Lộc Nhiên thì hỏi: “Chị Vương đã giúp cô hoàn tất thủ tục rồi à?”
“Ừm,” Lộc Nhiên gật đầu, “Xong hết rồi.”
“Vậy sau này định làm gì, cô nghĩ xong chưa?” Lễ tân nhấp một ngụm nước, tiện miệng hỏi.
Lộc Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng: “Chưa nghĩ ra, chắc nghỉ ngơi một thời gian trước đã.”
“Thế cũng tốt.”
Rời khỏi văn phòng, Lộc Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mùa hạ rực rỡ, nghĩ một chút rồi nhắn tin vào nhóm ‘Tổ chức ngầm vô danh’.
“Từ hôm nay, mình không còn là nhà tâm lý nữa. Để ăn mừng chuyện mình bỏ việc, tối nay mọi người có muốn tụ tập ăn một bữa ngon không?”
Tin nhắn nhanh chóng được phản hồi. Người đầu tiên trả lời là Cố Kỳ Thâm: “Sao lại nghỉ việc đột ngột thế?”
Chuyện nghỉ việc, Lộc Nhiên chỉ mới nói với nhóm nhỏ, gồm Ôn Tự và Nam Già.
Nam Già vừa tiễn vị khách cuối cùng xong cũng nhắn lại: “Đi ăn ở đâu? Năm giờ mình ký xong hợp đồng và giao đồ ở công ty, chắc về đến căn hộ kịp.”
“Đến Quán Toàn Thái đi, mình thèm đồ Nam Dương rồi.”
Gửi địa điểm xong, Lộc Nhiên bắt taxi về khu Tử Viên.
Xuống xe, lúc đi ngang chốt bảo vệ, cô lại nhờ bảo vệ: “Xin lỗi, lại làm phiền anh xem giúp camera an ninh một lần nữa.”
Từ ngày Vạn Hướng Vinh bị cảnh sát bắt, ngày nào về nhà cô cũng ghé phòng bảo vệ để kiểm tra xem hắn có lảng vảng quanh cửa nhà mình hay không.
Hôm đó, khi hắn bị bắt, mẹ cô – Hồng Đình – đã gọi điện mắng cô không ra gì, trách cô không biết điều. Bà nói, làm sao cô có thể nhẫn tâm không cho hắn vào nhà, lại còn báo cảnh sát bắt hắn. Không cần biết lý do, bà mặc định cô sai.
Phải rồi, từ trước đến giờ, bất cứ chuyện gì xảy ra, cô luôn là người sai. Sai không cần lý do.
Quan hệ mẹ con giữa cô và Hồng Đình đã thay đổi từ ngày bà tái hôn với Vạn Hướng Vinh.
Tất cả bắt nguồn từ cô em gái khác cha của cô.
Hồng Đình luôn thiên vị đứa em ấy, cả xóm ai cũng biết. Từ khi cô đi làm, bà còn yêu cầu cô gửi tiền hàng tháng, nói là để dành làm của hồi môn cho em, thực chất là để dọn dẹp những rắc rối do cô em ấy gây ra.
Cô từng thử không gửi, nhưng ngay lập tức bị gọi điện thúc giục, thậm chí dọa sẽ đến Bắc Thành tìm cô.
Cô sợ. Sợ bà sẽ để Vạn Hướng Vinh đến tìm mình.
Vì thế, không chỉ một lần, cô đã phải nhượng bộ.
Còn Vạn Hướng Vinh, hắn là nỗi ám ảnh của tuổi trẻ trong cô.
Dù lần này cô đã gửi tiền sinh hoạt phí, nhưng tại sao hắn vẫn đến tìm cô? Đến giờ cô vẫn không hiểu nổi và cũng không dám nghĩ tiếp.
Tối hôm đó, tại quán Toàn Thái trên phố Cổ Phương.
Bốn thành viên của ‘Tổ chức ngầm vô danh’ có mặt đầy đủ: vợ chồng Nam Già – Bắc Tranh, cùng Cố Kỳ Thâm và Lộc Nhiên. Cả nhóm chọn ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.
Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn trang trí hắt xuống, làm dịu đi đường nét sắc sảo trên gương mặt lai của Nam Già.
Cô gắp một miếng gà cà ri, chậm rãi nhai xong mới hỏi Lộc Nhiên: “Ôn Ôn bảo cậu chắc không qua Hồng Kông tìm cô ấy được nữa. Sao vậy?”
Lộc Nhiên đáp: “Trước đó mình nhận một bệnh nhân, gần đây cảm xúc cô ấy không ổn định, mình phải ở lại xem sao.”
Cố Kỳ Thâm uống một ngụm trà, xen vào: “Đã nghỉ việc rồi, lẽ ra để người khác ở trung tâm lo chứ?”
Lộc Nhiên liếc nhìn anh: “Cô ấy chỉ tin tưởng mình. Lúc này mà đổi chuyên viên tâm lý, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và quá trình điều trị.”
“Nghe cũng đúng.” Cố Kỳ Thâm gật gù, ra vẻ suy tư.
Nam Già đổi đề tài, nhắc đến Ôn Tự: “Nhưng mà này, cuộc sống ở Hồng Kông của Ôn Ôn cũng phong phú lắm.”
Bắc Tranh bóc một con tôm, bỏ vào bát của Nam Già, tiếp lời: “Còn đăng bài trên mạng xã hội thường xuyên nữa.”
Cố Kỳ Thâm nhíu mày: “Sao tôi không thấy?”
Anh mở điện thoại trên bàn, vào trang cá nhân của Ôn Tự, chỉ thấy hiện một đường gạch ngang.
“…”
“Này, tại sao cô ấy lại chặn tôi?”
Nghe vậy, cả ba người cùng quay sang nhìn anh. Lộc Nhiên cố nhịn cười, hỏi: “Anh làm gì đắc tội với Tiểu Ôn rồi đúng không?”
Cố Kỳ Thâm oan ức: “Tôi không có mà!”