Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu
Chương 30: Những Mảnh Vụn Của Phim Tiếng Quảng
Ký ức chói lóa, khó có thể gặp lại lần nữa— “Những Mảnh Vụn Của Phim Tiếng Quảng” – Eason.
*
Ôn Tự chầm chậm dựa người vào lòng Chu Liệt, giọng nói mềm mại như kẹo bông: “Chu Liệt, em khó chịu đến mức muốn khóc rồi…”
Chu Liệt thở dài lần nữa, ngước mắt lên trời đầy bất lực: “Thế bây giờ phải làm sao? Anh phải làm gì thì em mới hết khó chịu?”
Cô gái này đúng là “khắc tinh” của anh.
Chơi trò nhập vai thì sợ ma, đi biển thì chuột rút, đến bar thì uống một ly đã gục. Rõ ràng yếu đuối như vậy mà vẫn thích chơi, thích đi, thích uống.
Ôn Tự làm ra vẻ trầm ngâm, như thật sự đang nghĩ xem Chu Liệt phải làm gì để cô không khó chịu nữa.
Vài giây sau, cô chu môi, ngước đầu nhìn anh. Trong tầm mắt chỉ thấy được đường nét gò má rõ ràng và chiếc cằm sắc lạnh của người đàn ông.
“Hôn một cái có khi sẽ hết thôi.” Cô kéo nhẹ góc áo anh, giọng nói đầy nũng nịu.
Chu Liệt nhướng mày, lông mày khẽ giật: “Đừng làm loạn.”
Không định để cô có cơ hội “say rượu làm càn” ngay trước cửa homestay, Chu Liệt không nói nhiều, vòng tay qua eo cô, nhấc cô lên và bước vào trong.
“Anh làm gì vậy!” Ôn Tự giãy giụa, bật ra tiếng phản đối.
“Em không muốn bế, em muốn được hôn, hôn một cái là hết khó chịu mà…”
“Im lặng.”
Chu Liệt không nhịn được nữa, anh dừng lại, thả cô xuống. Nhưng thay vì bế kiểu công chúa, anh chọn cách khiến cô không thoải mái hơn: vác lên vai.
Ôn Tự lập tức cảm giác trời đất đảo lộn, hét lên kinh ngạc, tay chân bắt đầu vùng vẫy: “Thả em xuống, Chu Liệt, đồ xấu xa!”
“Đừng ồn ào.”
Chu Liệt lạnh lùng, vung tay vỗ một cái lên mông cô.
Ôn Tự cảm thấy oan ức, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: “Anh đánh em… Chu Liệt, anh đánh em…”
Chu Liệt: “…”
Anh phớt lờ cô, bước nhanh hơn, vác cô đi thẳng vào bên trong.
Tiểu Diêu nghe thấy tiếng động, từ quầy lễ tân ngó ra xem thử, không ngờ lại chứng kiến cảnh Chu Liệt vác một Ôn Tự vừa gào vừa kêu bước vào.
“Anh Liệt…” Tiểu Diêu tròn mắt ngạc nhiên, đưa tay che miệng.
Chu Liệt chỉ gật đầu với cô, sau đó đi thẳng đến thang máy
Khi thang máy đóng lại, Ôn Tự lại tiếp tục lầm bầm: nào là muốn hôn, không muốn bế, anh xấu xa, anh làm em khó chịu, em muốn khóc…
Chu Liệt giả như không nghe thấy.
Mãi cho đến khi đưa cô vào phòng, anh không nhịn được nữa, ném cô lên giường, rồi lại vỗ vào mông cô một cái. Lần này tiếng vỗ vang hơn.
Ôn Tự thực sự bị chọc tức, hai mắt đỏ hoe, kéo lấy gối ném vào anh: “Anh bắt nạt em!”
Chu Liệt bật cười: “Thật muốn quay lại cảnh em say rượu làm loạn thế này, để ngày mai em xem lại mà tự ngẫm.”
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Ôn Tự cảm thấy càng oan ức, nhìn anh với ánh mắt ai oán, giọng nói kéo dài như khóc: “…Hóa ra anh là người như vậy, em không thèm thích anh nữa.”
Nói xong, cô lại kéo một chiếc gối khác ném về phía anh.
Chu Liệt nhanh chóng đón lấy chiếc gối, cười: “Anh là người thế nào?”
Giọng nói của anh khẽ nhấn lên ở âm cuối, trầm thấp và lười biếng, khiến trái tim Ôn Tự như bị ai đó gãi nhẹ, toàn thân không tự chủ được mà nóng lên.
Cô cắn môi, chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước, hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: “…Là người bắt nạt em.”
Chu Liệt nhướng mày, cúi người nắm lấy chân cô, kéo nhẹ để cô trượt lại gần, tay anh giữ lấy cổ chân cô, cố ý bóp nhẹ: “Vậy cái này có tính không?”
Người đàn ông mỉm cười.
Ôn Tự bất giác cũng bật cười theo anh, rồi gật đầu: “Có, anh bóp đau em rồi.” Vẫn là giọng điệu đầy ấm ức.
“Anh còn đánh mông em hai lần nữa.” Cô bổ sung.
Chu Liệt cười thành tiếng: “Đau không?”
“Đau.” Ôn Tự gật đầu: “Đau thật mà.”
Chu Liệt ngồi xuống bên cạnh, kéo cô dựa vào lòng mình, cúi xuống nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, tâm trạng trở nên đặc biệt vui vẻ.
Anh cười: “Tỉnh rượu chưa?”
Nói thật, anh bắt đầu nghi ngờ cô đang giả say.
Thực tế thì tửu lượng Ôn Tự đúng là kém, ở Bắc Thành có tiệc rượu nào là mọi người đều không dám để cô không có người đi cùng. Vì chỉ cần một phút lơ là, cô có thể chạy sang bàn bên cạnh làm bạn, uống rượu với người ta.
Cô uống ba lon cocktail 8 độ, mới vừa mở miệng nói được mấy câu thì đã bắt đầu lảm nhảm.
Như lời Nam Già nói, trước khi uống rượu, Ôn Tự là của chính mình, nhưng sau khi uống rượu, mọi người lại là của Ôn Tự. Nói cách khác, cô có “hội chứng xã giao sau khi uống rượu” cực kỳ mạnh.
“Chắc vậy.” Ôn Tự nhìn chằm chằm vào môi anh, giọng mềm mại như tơ, “Hôn em đi, hôn là hết khó chịu liền.”
Chu Liệt, “……” Vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Do dự một chút, anh vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Giờ đã đỡ chưa?” Anh hỏi, giọng đầy bất lực.
Ôn Tự cười như một con cáo nhỏ, lắc đầu, “Chưa.”
Chu Liệt bật cười không thành tiếng, lại cúi xuống chuẩn bị hôn cô lần nữa.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang động tác của anh. Là điện thoại của Ôn Tự.
“Đưa cho em.” Ôn Tự chỉ tay, ra hiệu cho anh.
Chu Liệt không nói gì, cúi người lấy túi xách của cô, lôi ra chiếc điện thoại có vỏ màu xanh đậm đưa cho cô.
Ôn Tự nhận lấy từ tay anh, trực tiếp bật loa ngoài.
“Chuyện gì vậy, Nhiên Nhiên…”
“Ôn Tiểu Tự?” Giọng nói của Lộc Nhiên có chút nghẹt mũi truyền đến.
“Ừm…”
Lộc Nhiên cảm thấy giọng cô không đúng, im lặng vài giây, rồi lại hỏi: “Cậu uống rượu rồi hả?”
“Ừm…” Ôn Tự mềm như kẹo bông, “Uống một ly thôi, thật đó, chỉ có một ly thôi.” Cô nhấn mạnh.
“Vậy cậu đang ở đâu?” Lộc Nhiên lo lắng cho sự an toàn của cô.
“Phòng.”
Lộc Nhiên im lặng một lúc, rồi nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Chưa đợi Ôn Tự lên tiếng, cô đã cúp máy.
Ôn Tự uống rượu, không nghe ra giọng nói có chút nghẹt mũi của Lộc Nhiên, sáng hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện cả hai đã nói chuyện qua điện thoại nên cô lại gọi lại cho Lộc Nhiên.
Thấy cuộc gọi đã kết thúc, Chu Liệt lấy điện thoại từ tay Ôn Tự, để sang một bên, rồi đúng lúc ánh mắt anh rơi vào đôi mắt đong đầy nụ cười của cô.
Cô vẫn tươi sáng, dù đang say.
Anh không nhịn được đưa tay vòng qua eo cô, bất ngờ kéo cô sát lại, áp môi mình lên môi cô lần nữa.
Chỉ chạm nhẹ rồi rời ra.
Ôn Tự đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh không vui, kéo góc áo anh, mềm mại trách móc: “Anh ghét em vì nôn phải không, sao không vào trong?”
“……Không có.” Anh trả lời thành thật.
“Vậy sao anh không vào?” Cô hỏi với vẻ chân thành.
Chu Liệt nhìn thẳng vào cô, khoảng mười giây sau, một cảm giác khác lạ tràn ngập trong lồng ngực anh, giống như bị nhấn chìm.
Nhưng anh lại cảm thấy như mình sẵn sàng bị chìm đắm trong đó.
Đúng vậy, anh thực sự đã động lòng với cô gái ngốc này, hoàn toàn.
Ôn Tự lại tiếp tục nắm lấy áo anh, lần này còn không biết xấu hổ mà đặt tay lên bụng anh, bàn tay ấm áp và dính dính còn ấn nhẹ xuống.
“Vậy em đi súc miệng được không?”
Chu Liệt nín thở, bắt lấy tay cô không yên, “Không cần, em đâu có nôn đâu.”
Ôn Tự trông rất nghiêm túc, “Em nhớ là em đã nôn rồi mà…”
“Không nôn đâu, vẫn thơm mà.” Chu Liệt nói.
Anh có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Nghe Chu Liệt nói vẫn thơm, Ôn Tự không chút “xấu hổ” nào, chủ động lại gần, phủ lên môi anh một nụ hôn.
Nhưng chỉ chưa đầy hai giây, Chu Liệt đã quay mặt đi, đưa tay xoa nhẹ cô, “Anh muốn làm em.” Anh trầm giọng, thanh âm khàn khàn.
“Chuyện gì?” Ôn Tự không hiểu câu tiếng Quảng Đông đó.
“Anh nói em ướt rồi.”
*
Ôn Tự chầm chậm dựa người vào lòng Chu Liệt, giọng nói mềm mại như kẹo bông: “Chu Liệt, em khó chịu đến mức muốn khóc rồi…”
Chu Liệt thở dài lần nữa, ngước mắt lên trời đầy bất lực: “Thế bây giờ phải làm sao? Anh phải làm gì thì em mới hết khó chịu?”
Cô gái này đúng là “khắc tinh” của anh.
Chơi trò nhập vai thì sợ ma, đi biển thì chuột rút, đến bar thì uống một ly đã gục. Rõ ràng yếu đuối như vậy mà vẫn thích chơi, thích đi, thích uống.
Ôn Tự làm ra vẻ trầm ngâm, như thật sự đang nghĩ xem Chu Liệt phải làm gì để cô không khó chịu nữa.
Vài giây sau, cô chu môi, ngước đầu nhìn anh. Trong tầm mắt chỉ thấy được đường nét gò má rõ ràng và chiếc cằm sắc lạnh của người đàn ông.
“Hôn một cái có khi sẽ hết thôi.” Cô kéo nhẹ góc áo anh, giọng nói đầy nũng nịu.
Chu Liệt nhướng mày, lông mày khẽ giật: “Đừng làm loạn.”
Không định để cô có cơ hội “say rượu làm càn” ngay trước cửa homestay, Chu Liệt không nói nhiều, vòng tay qua eo cô, nhấc cô lên và bước vào trong.
“Anh làm gì vậy!” Ôn Tự giãy giụa, bật ra tiếng phản đối.
“Em không muốn bế, em muốn được hôn, hôn một cái là hết khó chịu mà…”
“Im lặng.”
Chu Liệt không nhịn được nữa, anh dừng lại, thả cô xuống. Nhưng thay vì bế kiểu công chúa, anh chọn cách khiến cô không thoải mái hơn: vác lên vai.
Ôn Tự lập tức cảm giác trời đất đảo lộn, hét lên kinh ngạc, tay chân bắt đầu vùng vẫy: “Thả em xuống, Chu Liệt, đồ xấu xa!”
“Đừng ồn ào.”
Chu Liệt lạnh lùng, vung tay vỗ một cái lên mông cô.
Ôn Tự cảm thấy oan ức, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: “Anh đánh em… Chu Liệt, anh đánh em…”
Chu Liệt: “…”
Anh phớt lờ cô, bước nhanh hơn, vác cô đi thẳng vào bên trong.
Tiểu Diêu nghe thấy tiếng động, từ quầy lễ tân ngó ra xem thử, không ngờ lại chứng kiến cảnh Chu Liệt vác một Ôn Tự vừa gào vừa kêu bước vào.
“Anh Liệt…” Tiểu Diêu tròn mắt ngạc nhiên, đưa tay che miệng.
Chu Liệt chỉ gật đầu với cô, sau đó đi thẳng đến thang máy
Khi thang máy đóng lại, Ôn Tự lại tiếp tục lầm bầm: nào là muốn hôn, không muốn bế, anh xấu xa, anh làm em khó chịu, em muốn khóc…
Chu Liệt giả như không nghe thấy.
Mãi cho đến khi đưa cô vào phòng, anh không nhịn được nữa, ném cô lên giường, rồi lại vỗ vào mông cô một cái. Lần này tiếng vỗ vang hơn.
Ôn Tự thực sự bị chọc tức, hai mắt đỏ hoe, kéo lấy gối ném vào anh: “Anh bắt nạt em!”
Chu Liệt bật cười: “Thật muốn quay lại cảnh em say rượu làm loạn thế này, để ngày mai em xem lại mà tự ngẫm.”
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Ôn Tự cảm thấy càng oan ức, nhìn anh với ánh mắt ai oán, giọng nói kéo dài như khóc: “…Hóa ra anh là người như vậy, em không thèm thích anh nữa.”
Nói xong, cô lại kéo một chiếc gối khác ném về phía anh.
Chu Liệt nhanh chóng đón lấy chiếc gối, cười: “Anh là người thế nào?”
Giọng nói của anh khẽ nhấn lên ở âm cuối, trầm thấp và lười biếng, khiến trái tim Ôn Tự như bị ai đó gãi nhẹ, toàn thân không tự chủ được mà nóng lên.
Cô cắn môi, chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước, hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: “…Là người bắt nạt em.”
Chu Liệt nhướng mày, cúi người nắm lấy chân cô, kéo nhẹ để cô trượt lại gần, tay anh giữ lấy cổ chân cô, cố ý bóp nhẹ: “Vậy cái này có tính không?”
Người đàn ông mỉm cười.
Ôn Tự bất giác cũng bật cười theo anh, rồi gật đầu: “Có, anh bóp đau em rồi.” Vẫn là giọng điệu đầy ấm ức.
“Anh còn đánh mông em hai lần nữa.” Cô bổ sung.
Chu Liệt cười thành tiếng: “Đau không?”
“Đau.” Ôn Tự gật đầu: “Đau thật mà.”
Chu Liệt ngồi xuống bên cạnh, kéo cô dựa vào lòng mình, cúi xuống nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, tâm trạng trở nên đặc biệt vui vẻ.
Anh cười: “Tỉnh rượu chưa?”
Nói thật, anh bắt đầu nghi ngờ cô đang giả say.
Thực tế thì tửu lượng Ôn Tự đúng là kém, ở Bắc Thành có tiệc rượu nào là mọi người đều không dám để cô không có người đi cùng. Vì chỉ cần một phút lơ là, cô có thể chạy sang bàn bên cạnh làm bạn, uống rượu với người ta.
Cô uống ba lon cocktail 8 độ, mới vừa mở miệng nói được mấy câu thì đã bắt đầu lảm nhảm.
Như lời Nam Già nói, trước khi uống rượu, Ôn Tự là của chính mình, nhưng sau khi uống rượu, mọi người lại là của Ôn Tự. Nói cách khác, cô có “hội chứng xã giao sau khi uống rượu” cực kỳ mạnh.
“Chắc vậy.” Ôn Tự nhìn chằm chằm vào môi anh, giọng mềm mại như tơ, “Hôn em đi, hôn là hết khó chịu liền.”
Chu Liệt, “……” Vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Do dự một chút, anh vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Giờ đã đỡ chưa?” Anh hỏi, giọng đầy bất lực.
Ôn Tự cười như một con cáo nhỏ, lắc đầu, “Chưa.”
Chu Liệt bật cười không thành tiếng, lại cúi xuống chuẩn bị hôn cô lần nữa.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang động tác của anh. Là điện thoại của Ôn Tự.
“Đưa cho em.” Ôn Tự chỉ tay, ra hiệu cho anh.
Chu Liệt không nói gì, cúi người lấy túi xách của cô, lôi ra chiếc điện thoại có vỏ màu xanh đậm đưa cho cô.
Ôn Tự nhận lấy từ tay anh, trực tiếp bật loa ngoài.
“Chuyện gì vậy, Nhiên Nhiên…”
“Ôn Tiểu Tự?” Giọng nói của Lộc Nhiên có chút nghẹt mũi truyền đến.
“Ừm…”
Lộc Nhiên cảm thấy giọng cô không đúng, im lặng vài giây, rồi lại hỏi: “Cậu uống rượu rồi hả?”
“Ừm…” Ôn Tự mềm như kẹo bông, “Uống một ly thôi, thật đó, chỉ có một ly thôi.” Cô nhấn mạnh.
“Vậy cậu đang ở đâu?” Lộc Nhiên lo lắng cho sự an toàn của cô.
“Phòng.”
Lộc Nhiên im lặng một lúc, rồi nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Chưa đợi Ôn Tự lên tiếng, cô đã cúp máy.
Ôn Tự uống rượu, không nghe ra giọng nói có chút nghẹt mũi của Lộc Nhiên, sáng hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện cả hai đã nói chuyện qua điện thoại nên cô lại gọi lại cho Lộc Nhiên.
Thấy cuộc gọi đã kết thúc, Chu Liệt lấy điện thoại từ tay Ôn Tự, để sang một bên, rồi đúng lúc ánh mắt anh rơi vào đôi mắt đong đầy nụ cười của cô.
Cô vẫn tươi sáng, dù đang say.
Anh không nhịn được đưa tay vòng qua eo cô, bất ngờ kéo cô sát lại, áp môi mình lên môi cô lần nữa.
Chỉ chạm nhẹ rồi rời ra.
Ôn Tự đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh không vui, kéo góc áo anh, mềm mại trách móc: “Anh ghét em vì nôn phải không, sao không vào trong?”
“……Không có.” Anh trả lời thành thật.
“Vậy sao anh không vào?” Cô hỏi với vẻ chân thành.
Chu Liệt nhìn thẳng vào cô, khoảng mười giây sau, một cảm giác khác lạ tràn ngập trong lồng ngực anh, giống như bị nhấn chìm.
Nhưng anh lại cảm thấy như mình sẵn sàng bị chìm đắm trong đó.
Đúng vậy, anh thực sự đã động lòng với cô gái ngốc này, hoàn toàn.
Ôn Tự lại tiếp tục nắm lấy áo anh, lần này còn không biết xấu hổ mà đặt tay lên bụng anh, bàn tay ấm áp và dính dính còn ấn nhẹ xuống.
“Vậy em đi súc miệng được không?”
Chu Liệt nín thở, bắt lấy tay cô không yên, “Không cần, em đâu có nôn đâu.”
Ôn Tự trông rất nghiêm túc, “Em nhớ là em đã nôn rồi mà…”
“Không nôn đâu, vẫn thơm mà.” Chu Liệt nói.
Anh có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Nghe Chu Liệt nói vẫn thơm, Ôn Tự không chút “xấu hổ” nào, chủ động lại gần, phủ lên môi anh một nụ hôn.
Nhưng chỉ chưa đầy hai giây, Chu Liệt đã quay mặt đi, đưa tay xoa nhẹ cô, “Anh muốn làm em.” Anh trầm giọng, thanh âm khàn khàn.
“Chuyện gì?” Ôn Tự không hiểu câu tiếng Quảng Đông đó.
“Anh nói em ướt rồi.”