Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu
Chương 24: Ãy Để Tình Yêu Kết Thúc Khi Mặt Trời Mọc
“Là em đã để mặt trời mọc lặng lẽ đánh thức giấc ngủ này.”— “Hãy Để Tình Yêu Kết Thúc Khi Mặt Trời Mọc” – Trương Học Hữu
*
Tháng bảy giữa mùa hè, nắng nóng như thiêu như đốt, ngay cả những chú chim bồ câu bay lượn cũng không chịu nổi, tìm đến những nơi có điều hòa để tránh nóng. Thời tiết ở Hồng Kông trở nên khắc nghiệt hơn bao giờ hết.
Thấm thoắt, Ôn Tự đã đến Hồng Kông gần nửa tháng.
Tuần lễ Chu Liệt không ở homestay, Ôn Tự đã có hai ngày đi ra ngoài. Một ngày ghé đảo Nam Nha, tham quan những cửa hàng nhỏ đậm chất nghệ thuật, thưởng thức bữa tiệc hải sản đặc trưng của Hồng Kông.
Ngày còn lại, cô đến Tòa nhà Trùng Khánh, nơi quay cảnh trong bộ phim ‘Trùng Khánh Sâm Lâm’ của Vương Gia Vệ.
Đây là một trong những điểm đến cô đã ghi vào danh sách khi đặt chân đến Hồng Kông. Tuy nhiên, trải nghiệm này lại khiến cô có chút rợn người.
Không khí bên trong khiến cô cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là khi dọc lối đi, hai bên đứng đầy người nước ngoài. Đi ngang qua một nhóm người Ấn Độ, cô còn bị một người trong đó bắt chuyện khiến cô suýt muốn bỏ chạy.
Người Nam Á và châu Phi bên trong còn nhiều hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Nếu không phải vì đam mê những thước phim tuyệt đẹp trong ‘Trùng Khánh Sâm Lâm’, yêu thích các đoạn độc thoại của Lương Triều Vỹ và Kim Thành Vũ, chắc chắn cô sẽ chẳng đến nơi này.
“Có một bài hát tên là ‘Hãy để tình yêu kết thúc khi mặt trời mọc’ Tâm trạng bây giờ của tôi cũng giống vậy. Làm thế nào để quên được A May đây?”
Đoạn thoại của Kim Thành Vũ trong phim đã chạm vào cảm xúc của cô. Vì thế, cô đã xem hết tất cả các bộ phim của Vương Gia Vệ.
Về sau, khi rời khỏi Hồng Kông, cô và Chu Liệt lại vô tình ứng với bài hát của Trương Học Hữu – ‘Hãy để tình yêu kết thúc khi mặt trời mọc’ – lúc mặt trời mọc, tình cảm ngắn ngủi cũng chấm dứt.
Như thường lệ, sau khi tập luyện nửa giờ ở phòng gym tầng hai, Ôn Tự về phòng bơi một lát rồi thay đồ, xuống nhà hàng tầng một gọi một ly mocha cùng một phần bánh mì nướng dày.
Vừa ăn, cô vừa cập nhật tin tức mới nhất, ví dụ như những án lệ mới nhất về tranh chấp dân sự mà Tòa án tối cao công bố.
Trần Bá Hào, với dáng vẻ ngái ngủ, lững thững bước vào nhà hàng tìm gì đó để ăn. Ánh mắt lướt qua, thấy cô ngồi gần cửa sổ, bước chân anh thoáng dừng lại. Chỉ nghĩ vài giây, anh bước tới và ngồi xuống đối diện cô.
“Chào buổi sáng, hướng dẫn viên Trần.” Ôn Tự khẽ cười chào anh.
Trần Bá Hào đưa tay xoa trán, ngáp một cái rồi mới trả lời: “Tập xong rồi à?”
Trong tuần vừa qua, có ba lần anh trông thấy Ôn Tự ở phòng gym tầng hai. Hai trong số đó, cô đều tập luyện phần hông.
Phải nói rằng, vóc dáng của cô đẹp như vậy hoàn toàn có lý do.
Ôn Tự gật đầu, nhấc ly mocha lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Hướng dẫn viên Trần.” Cô đặt ly xuống, mỉm cười nhìn anh. “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Trần Bá Hào nhướng mày, “Cứ hỏi đi.”
“Thật ra cũng không có gì lớn, chỉ là dạo này không thấy ông chủ Chu, hình như anh ấy bận rộn lắm?”
Nghe đến tên Chu Liệt, nụ cười nhếch môi của Trần Bá Hào dần tắt.
Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: “Dạo này đúng là cậu ấy bận, nhà xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Ôn Tự không kìm được mà hỏi.
Ánh mắt Trần Bá Hào nhìn sang quầy bar, chần chừ đôi chút rồi cũng nói: “Bà nội cậu ấy qua đời rồi.”
Chuyện này anh cũng mới biết cách đây năm ngày.
Nghe vậy, Ôn Tự khựng lại.
Không trách được gần đây Chu Liệt trả lời tin nhắn rất chậm, nói chuyện vài câu lại biến mất. Hóa ra là vì bà nội anh qua đời.
“Vậy anh ấy…”
Lời của cô đến đây thì nghẹn lại. Cô định hỏi anh ấy có ổn không.
Nhưng như đoán được ý cô, Trần Bá Hào tiếp lời: “Chắc là không ổn lắm. Cậu ấy rất thân với bà nội, trong lòng chắc đau buồn lắm. Nhưng sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, ngoài chấp nhận ra, không còn cách nào khác.”
Ôn Tự mím môi, không biết nên nói gì.
Thấy cô im lặng, Trần Bá Hào quay lại nhìn, hỏi: “Hình như cô rất quan tâm đến A Liệt nhỉ?”
“Hả?” Ôn Tự ngẩng đầu nhìn anh.
Cô hơi lơ đễnh.
Trần Bá Hào chợt bật cười: “Không có gì.”
Anh đứng dậy: “Cô cứ ăn ngon miệng nhé, tôi không làm phiền nữa. Tôi cũng phải tìm gì đó để ăn rồi.”
Ôn Tự cong môi, khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng anh rời đi.
Qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi với Trần Bá Hào, bữa sáng hôm ấy bỗng dưng mất ngon.
Có một khoảnh khắc, cô như cảm thấy… đau lòng.
Đau lòng cho Chu Liệt.
*
Chu Liệt đến homestay khi hoàng hôn buông xuống.
Một bộ đồ đen đơn giản, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, thân hình gầy đi trông thấy.
Khi anh bước qua quầy lễ tân, Tiểu Diêu vừa đứng dậy định đi rót nước. Ngước mắt lên nhìn thấy anh, cô giật mình.
“Anh Liệt…”
Cô bị vẻ ngoài lôi thôi, râu ria lởm chởm của anh dọa sợ. Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Liệt trong bộ dạng như vậy.
Chu Liệt liếc mắt nhìn cô, khẽ gật đầu, không nói gì, bước thẳng đến thang máy và nhấn nút.
Tiểu Diêu nhìn theo bóng lưng anh, thoáng ngẩn ngơ một hồi. Đến khi cửa thang máy khép lại, cô mới bừng tỉnh, vội đặt cốc nước xuống, cầm lấy điện thoại trên quầy, gửi tin nhắn cho Trần Bá Hào và Cao Tầm, nội dung giống nhau:
[Anh Liệt vừa đến homestay, nhìn tình trạng không ổn lắm.]
Lúc ấy, Trần Bá Hào đang ra ngoài giúp người ta thiết kế nội thất cho homestay — nghề chính của anh. Nghề phụ là làm hướng dẫn viên cho “Đợi Gió”, homestay do anh, Chu Liệt, và Cao Tầm cùng hợp tác mở.
Anh liếc nhìn tin nhắn của Tiểu Diêu, đặt bút vẽ xuống, trả lời một câu: [Đừng làm phiền cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh một chút.]
Còn Cao Tầm, khi ấy đang cùng nhóm bạn mê xe máy chơi xe ở phố Vượng Giác, điện thoại nhét trong túi, chẳng có thời gian mà xem.
Chu Liệt về đến phòng, không tháo cả giày, ngả người xuống ghế sofa, nhắm mắt ngủ ngay lập tức.
Anh thật sự kiệt sức.
Cả tuần nay bận rộn lo liệu hậu sự cho bà nội, nào là làm lễ, nào là xử lý những việc khác, không có thời gian nghỉ ngơi tử tế.
Giấc ngủ ấy kéo dài đến tận nửa đêm, gần 11 giờ rưỡi, anh mới bị tiếng thông báo tin nhắn đánh thức.
Trong căn phòng tối om, anh chậm rãi mở mắt, lần tìm chiếc điện thoại mình đã tiện tay ném trên sofa trước đó.
Tin nhắn là của Ôn Tự, có hai dòng:
[Buổi sáng nghe anh hướng dẫn viên nói chuyện, anh vẫn ổn chứ?]
[Nếu tâm trạng thật sự không tốt, anh có thể thử ăn chút đồ ngọt. Em đã thử rồi, hiệu quả lắm. Anh có muốn thử không?]
Hai tin nhắn cách nhau hai giờ đồng hồ.
Khi tinh thần dần tỉnh táo, Chu Liệt ngồi dậy, với tay lấy hộp thuốc lá cùng chiếc bật lửa dưới bàn trà. Gõ gõ hộp thuốc, rút ra một điếu, đặt lên môi, châm lửa, rít một hơi sâu.
Khói thuốc lượn lờ dưới ánh sáng màn hình điện thoại, càng làm mờ đi khuôn mặt mệt mỏi của anh.
Khi điếu thuốc cháy được nửa, anh cuối cùng cũng gõ ra một câu trên khung thoại, gửi đi:
[Vừa về căn hộ.]
Ôn Tự vốn định nhắn tin xong sẽ xem vài video ngắn rồi đi ngủ, nhưng không ngờ lại nhận được tin trả lời ngay sau đó. Cô lập tức mở ra xem.
Thấy “818” nhảy lên, tinh thần cô bỗng chốc phấn chấn hẳn.
Cô liền bật dậy khỏi giường, nhanh tay vuốt vuốt mái tóc dài dày, kéo chăn bước xuống giường, đi vào nhà tắm soi gương.
Vẫn đẹp.
Ôn Tự ngắm mình trong gương, hài lòng nở một nụ cười, rồi bước ra ngoài, cầm lấy chiếc điện thoại trên giường, gõ tiếp một câu gửi đi: [Em có thể xuống gặp anh không?]
Chỉ vài giây sau, điện thoại lại kêu “đinh đông”.
[Cứ đẩy cửa vào.]
*
Tháng bảy giữa mùa hè, nắng nóng như thiêu như đốt, ngay cả những chú chim bồ câu bay lượn cũng không chịu nổi, tìm đến những nơi có điều hòa để tránh nóng. Thời tiết ở Hồng Kông trở nên khắc nghiệt hơn bao giờ hết.
Thấm thoắt, Ôn Tự đã đến Hồng Kông gần nửa tháng.
Tuần lễ Chu Liệt không ở homestay, Ôn Tự đã có hai ngày đi ra ngoài. Một ngày ghé đảo Nam Nha, tham quan những cửa hàng nhỏ đậm chất nghệ thuật, thưởng thức bữa tiệc hải sản đặc trưng của Hồng Kông.
Ngày còn lại, cô đến Tòa nhà Trùng Khánh, nơi quay cảnh trong bộ phim ‘Trùng Khánh Sâm Lâm’ của Vương Gia Vệ.
Đây là một trong những điểm đến cô đã ghi vào danh sách khi đặt chân đến Hồng Kông. Tuy nhiên, trải nghiệm này lại khiến cô có chút rợn người.
Không khí bên trong khiến cô cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là khi dọc lối đi, hai bên đứng đầy người nước ngoài. Đi ngang qua một nhóm người Ấn Độ, cô còn bị một người trong đó bắt chuyện khiến cô suýt muốn bỏ chạy.
Người Nam Á và châu Phi bên trong còn nhiều hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Nếu không phải vì đam mê những thước phim tuyệt đẹp trong ‘Trùng Khánh Sâm Lâm’, yêu thích các đoạn độc thoại của Lương Triều Vỹ và Kim Thành Vũ, chắc chắn cô sẽ chẳng đến nơi này.
“Có một bài hát tên là ‘Hãy để tình yêu kết thúc khi mặt trời mọc’ Tâm trạng bây giờ của tôi cũng giống vậy. Làm thế nào để quên được A May đây?”
Đoạn thoại của Kim Thành Vũ trong phim đã chạm vào cảm xúc của cô. Vì thế, cô đã xem hết tất cả các bộ phim của Vương Gia Vệ.
Về sau, khi rời khỏi Hồng Kông, cô và Chu Liệt lại vô tình ứng với bài hát của Trương Học Hữu – ‘Hãy để tình yêu kết thúc khi mặt trời mọc’ – lúc mặt trời mọc, tình cảm ngắn ngủi cũng chấm dứt.
Như thường lệ, sau khi tập luyện nửa giờ ở phòng gym tầng hai, Ôn Tự về phòng bơi một lát rồi thay đồ, xuống nhà hàng tầng một gọi một ly mocha cùng một phần bánh mì nướng dày.
Vừa ăn, cô vừa cập nhật tin tức mới nhất, ví dụ như những án lệ mới nhất về tranh chấp dân sự mà Tòa án tối cao công bố.
Trần Bá Hào, với dáng vẻ ngái ngủ, lững thững bước vào nhà hàng tìm gì đó để ăn. Ánh mắt lướt qua, thấy cô ngồi gần cửa sổ, bước chân anh thoáng dừng lại. Chỉ nghĩ vài giây, anh bước tới và ngồi xuống đối diện cô.
“Chào buổi sáng, hướng dẫn viên Trần.” Ôn Tự khẽ cười chào anh.
Trần Bá Hào đưa tay xoa trán, ngáp một cái rồi mới trả lời: “Tập xong rồi à?”
Trong tuần vừa qua, có ba lần anh trông thấy Ôn Tự ở phòng gym tầng hai. Hai trong số đó, cô đều tập luyện phần hông.
Phải nói rằng, vóc dáng của cô đẹp như vậy hoàn toàn có lý do.
Ôn Tự gật đầu, nhấc ly mocha lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Hướng dẫn viên Trần.” Cô đặt ly xuống, mỉm cười nhìn anh. “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Trần Bá Hào nhướng mày, “Cứ hỏi đi.”
“Thật ra cũng không có gì lớn, chỉ là dạo này không thấy ông chủ Chu, hình như anh ấy bận rộn lắm?”
Nghe đến tên Chu Liệt, nụ cười nhếch môi của Trần Bá Hào dần tắt.
Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: “Dạo này đúng là cậu ấy bận, nhà xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Ôn Tự không kìm được mà hỏi.
Ánh mắt Trần Bá Hào nhìn sang quầy bar, chần chừ đôi chút rồi cũng nói: “Bà nội cậu ấy qua đời rồi.”
Chuyện này anh cũng mới biết cách đây năm ngày.
Nghe vậy, Ôn Tự khựng lại.
Không trách được gần đây Chu Liệt trả lời tin nhắn rất chậm, nói chuyện vài câu lại biến mất. Hóa ra là vì bà nội anh qua đời.
“Vậy anh ấy…”
Lời của cô đến đây thì nghẹn lại. Cô định hỏi anh ấy có ổn không.
Nhưng như đoán được ý cô, Trần Bá Hào tiếp lời: “Chắc là không ổn lắm. Cậu ấy rất thân với bà nội, trong lòng chắc đau buồn lắm. Nhưng sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, ngoài chấp nhận ra, không còn cách nào khác.”
Ôn Tự mím môi, không biết nên nói gì.
Thấy cô im lặng, Trần Bá Hào quay lại nhìn, hỏi: “Hình như cô rất quan tâm đến A Liệt nhỉ?”
“Hả?” Ôn Tự ngẩng đầu nhìn anh.
Cô hơi lơ đễnh.
Trần Bá Hào chợt bật cười: “Không có gì.”
Anh đứng dậy: “Cô cứ ăn ngon miệng nhé, tôi không làm phiền nữa. Tôi cũng phải tìm gì đó để ăn rồi.”
Ôn Tự cong môi, khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng anh rời đi.
Qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi với Trần Bá Hào, bữa sáng hôm ấy bỗng dưng mất ngon.
Có một khoảnh khắc, cô như cảm thấy… đau lòng.
Đau lòng cho Chu Liệt.
*
Chu Liệt đến homestay khi hoàng hôn buông xuống.
Một bộ đồ đen đơn giản, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, thân hình gầy đi trông thấy.
Khi anh bước qua quầy lễ tân, Tiểu Diêu vừa đứng dậy định đi rót nước. Ngước mắt lên nhìn thấy anh, cô giật mình.
“Anh Liệt…”
Cô bị vẻ ngoài lôi thôi, râu ria lởm chởm của anh dọa sợ. Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Liệt trong bộ dạng như vậy.
Chu Liệt liếc mắt nhìn cô, khẽ gật đầu, không nói gì, bước thẳng đến thang máy và nhấn nút.
Tiểu Diêu nhìn theo bóng lưng anh, thoáng ngẩn ngơ một hồi. Đến khi cửa thang máy khép lại, cô mới bừng tỉnh, vội đặt cốc nước xuống, cầm lấy điện thoại trên quầy, gửi tin nhắn cho Trần Bá Hào và Cao Tầm, nội dung giống nhau:
[Anh Liệt vừa đến homestay, nhìn tình trạng không ổn lắm.]
Lúc ấy, Trần Bá Hào đang ra ngoài giúp người ta thiết kế nội thất cho homestay — nghề chính của anh. Nghề phụ là làm hướng dẫn viên cho “Đợi Gió”, homestay do anh, Chu Liệt, và Cao Tầm cùng hợp tác mở.
Anh liếc nhìn tin nhắn của Tiểu Diêu, đặt bút vẽ xuống, trả lời một câu: [Đừng làm phiền cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh một chút.]
Còn Cao Tầm, khi ấy đang cùng nhóm bạn mê xe máy chơi xe ở phố Vượng Giác, điện thoại nhét trong túi, chẳng có thời gian mà xem.
Chu Liệt về đến phòng, không tháo cả giày, ngả người xuống ghế sofa, nhắm mắt ngủ ngay lập tức.
Anh thật sự kiệt sức.
Cả tuần nay bận rộn lo liệu hậu sự cho bà nội, nào là làm lễ, nào là xử lý những việc khác, không có thời gian nghỉ ngơi tử tế.
Giấc ngủ ấy kéo dài đến tận nửa đêm, gần 11 giờ rưỡi, anh mới bị tiếng thông báo tin nhắn đánh thức.
Trong căn phòng tối om, anh chậm rãi mở mắt, lần tìm chiếc điện thoại mình đã tiện tay ném trên sofa trước đó.
Tin nhắn là của Ôn Tự, có hai dòng:
[Buổi sáng nghe anh hướng dẫn viên nói chuyện, anh vẫn ổn chứ?]
[Nếu tâm trạng thật sự không tốt, anh có thể thử ăn chút đồ ngọt. Em đã thử rồi, hiệu quả lắm. Anh có muốn thử không?]
Hai tin nhắn cách nhau hai giờ đồng hồ.
Khi tinh thần dần tỉnh táo, Chu Liệt ngồi dậy, với tay lấy hộp thuốc lá cùng chiếc bật lửa dưới bàn trà. Gõ gõ hộp thuốc, rút ra một điếu, đặt lên môi, châm lửa, rít một hơi sâu.
Khói thuốc lượn lờ dưới ánh sáng màn hình điện thoại, càng làm mờ đi khuôn mặt mệt mỏi của anh.
Khi điếu thuốc cháy được nửa, anh cuối cùng cũng gõ ra một câu trên khung thoại, gửi đi:
[Vừa về căn hộ.]
Ôn Tự vốn định nhắn tin xong sẽ xem vài video ngắn rồi đi ngủ, nhưng không ngờ lại nhận được tin trả lời ngay sau đó. Cô lập tức mở ra xem.
Thấy “818” nhảy lên, tinh thần cô bỗng chốc phấn chấn hẳn.
Cô liền bật dậy khỏi giường, nhanh tay vuốt vuốt mái tóc dài dày, kéo chăn bước xuống giường, đi vào nhà tắm soi gương.
Vẫn đẹp.
Ôn Tự ngắm mình trong gương, hài lòng nở một nụ cười, rồi bước ra ngoài, cầm lấy chiếc điện thoại trên giường, gõ tiếp một câu gửi đi: [Em có thể xuống gặp anh không?]
Chỉ vài giây sau, điện thoại lại kêu “đinh đông”.
[Cứ đẩy cửa vào.]