Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu
Chương 16: Oán Khí
Em cũng sẽ cố ý nghịch ngợm để quyến rũ anh.
— “Oan Khí” – Eason
*
Ngày hôm đó, trong quán cà phê, ánh nắng thật vừa vặn. Ôn Tự ngồi đối diện anh, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc dày và bồng bềnh của cô, làm nổi bật đường nét khuôn mặt rực rỡ nhưng mềm mại.
Cô mỉm cười, gần như không hề do dự mà đáp lại: “Được thôi.”
Ánh mắt Chu Liệt khẽ lay động, anh uống một ngụm cà phê để làm dịu cổ họng khô khốc, chậm rãi nói: “Vậy hẹn gặp chiều mai.”
“Không gặp tối nay sao?” Ôn Tự cũng uống một ngụm cà phê, đuôi mắt hơi nâng lên nhìn anh, ánh mắt đầy mờ ám: “Đã mấy ngày không gặp, không nhớ em à?” Không chỉ ánh mắt mà ngay cả giọng điệu của cô cũng mang theo ý tứ trêu chọc.
Chu Liệt giữ vẻ bình thản, chỉ im lặng cười một tiếng.
Ngồi trước quầy bar, Trần Bá Hào từ khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ám muội giữa hai người.
Anh ta bĩu môi hai lần, rồi quay sang Kelly bên cạnh nói: “Em nói xem A Liệt bao giờ mới cưa đổ cô ấy?”
Kelly liếc nhìn về phía họ, đáp: “Không biết, có lẽ rất nhanh thôi?”
Vừa dứt lời, cô và Trần Bá Hào nhìn nhau, bật cười đồng tình.
Sau đó, Trần Bá Hào cầm điện thoại trên quầy bar lên, chụp một bức ảnh Chu Liệt và Ôn Tự đang ngồi bên cửa sổ, gửi vào nhóm chat ba người. Anh ta tag Cao Tầm, rồi chỉnh sửa một dòng tin nhắn: “Ai đó hè này có cơ hội hẹn hò rồi nhé.”
Chưa đầy một phút sau, Cao Tầm lập tức online hóng chuyện, thả biểu tượng mặt ngạc nhiên kèm ba dấu chấm than.
Chu Liệt lúc đầu nghe thấy tiếng thông báo hai lần thì có liếc qua, nhưng sau đó chẳng buồn để ý nữa, để mặc điện thoại đặt trên bàn liên tục vang lên tiếng “ding dong”.
Ôn Tự ăn xong miếng mì cuối cùng, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: “Tin nhắn cứ kêu liên tục, anh không định xem thử sao?”
Chu Liệt nhàn nhạt đáp: “Không có gì đáng xem cả.”
Ôn Tự tò mò, nửa đùa nửa thật: “Gửi nhiều thế, chẳng lẽ là ai đó thích anh sao?”
Chu Liệt đặt ly cà phê xuống, nói: “Không có.”
“Thế tại sao không xem?”
“…”
Anh trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ đẩy điện thoại về phía cô: “Tò mò? Vậy em có muốn xem không?”
Hành động này của anh khiến Ôn Tự hơi bất ngờ. Cô cúi đầu cười, đẩy điện thoại trả lại anh: “Em không có thói quen xem điện thoại của người khác, huống chi đó còn là chuyện riêng tư.”
Tất nhiên, điện thoại của cô cũng chưa bao giờ để người khác xem.
Không phải vì trong đó có gì mờ ám, mà cô luôn nghĩ rằng, mỗi người đều cần có sự riêng tư của mình. Có thể là những câu chuyện bông đùa với bạn thân, hoặc công việc mang tính chất nhạy cảm không tiện tiết lộ.
Chu Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc, không nói gì, chỉ hơi nhếch môi cười, rồi cầm điện thoại lên, mở khóa, nhấn vào nhóm chat tên “Hội ăn uống”.
Tin nhắn mới nhất là của Cao Tầm: “A Liệt giỏi ghê, cô gái này cũng rất đẹp, trông xứng đôi lắm.”
Vài giây sau, Trần Bá Hào gửi thêm: “Đúng là đẹp thật.”
Cao Tầm ngay lập tức phản hồi: “Đỉnh nha! Một đêm thôi cũng đỉnh!”
Chu Liệt mang vẻ mặt bất đắc dĩ, anh bóp nhẹ sống mũi, gõ hai chữ gửi đi: “Thần kinh.”
Hai người kia đúng là chẳng ngại nói bất cứ điều gì, bây giờ còn bàn đến one night stand. Nói thêm chút nữa, e rằng sẽ chuyển sang chuyện cưới xin mất. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu hai tên này biết rằng họ đã one night stand rồi, không biết biểu cảm sẽ thế nào đây?
Ôn Tự ngồi trong quán cà phê đến lúc hoàng hôn buông xuống. Qua cửa kính, cô chụp một bức ảnh mặt trời lặn, gửi vào nhóm bạn thân, rồi gửi tiếp vào nhóm gia đình. Sau đó, cô viết một bài đăng thường nhật và đăng lên dòng thời gian trước khi đứng dậy lên lầu.
Chu Liệt ngồi tán gẫu với cô gần một giờ đồng hồ rồi rời đi cùng Trần Bá Hào và nhóm bạn. Anh bảo có việc. Cụ thể là việc gì, Ôn Tự không hỏi thêm.
Cô thấy không cần thiết. Mối quan hệ giữa họ còn rất hời hợt. Bạn giường chứ có phải bạn gái đâu mà quản.
Tám giờ tối, bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Ôn Tự vừa tắm rửa sạch sẽ xong, đang lau người thì chuông cửa phòng vang lên.
Động tác lau người của cô khựng lại.
Ai nhỉ?
Trong lúc còn mơ hồ, cô cũng mơ hồ đoán được đó là Chu Liệt.
Cột chặt đai áo choàng tắm, Ôn Tự bước đến mắt mèo, nhìn qua. Quả nhiên là Chu Liệt.
Cô mở cửa.
Chu Liệt mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay họa tiết đen trắng xám, quần tây đen thoải mái. Phong cách rất đậm chất Hồng Kông. Xương quai xanh lộ rõ cùng với gương mặt đó, thật sự rất bắt mắt.
Ôn Tự luôn cảm thấy ở Chu Liệt có một sức hút đầy quyến rũ, mãnh liệt đến mức khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Ngay từ ngày đầu tiên gặp anh ở quầy lễ tân homestay, khuôn mặt anh đã khiến cô gần như không giữ được bình tĩnh. Giờ đây lại càng không thể.
Cô luôn yêu thích phong cách Hồng Kông cổ điển, và hôm nay, cách ăn mặc của anh như thể đánh thẳng vào tim cô vậy.
Chậc, kiểu đàn ông Hồng Kông này, cô thật sự mê mẩn. Ai hiểu được chứ.
“Có bạn tổ chức sinh nhật, bánh ngọt, em có ăn không?”
Chu Liệt một tay đút túi quần, tay kia cầm hộp bánh ngọt với bao bì tinh xảo đưa đến trước mặt cô, giọng nói đều đều.
Dưới ánh đèn vàng ấm nơi hành lang, ánh mắt anh trầm sâu.
Ôn Tự cúi xuống nhìn chiếc bánh, sau đó ngước lên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Ông chủ Chu, anh biết buổi tối ăn bánh ngọt sẽ dễ tăng cân lắm không?”
Chu Liệt, “…”
Anh không nghĩ xa đến thế.
Câu nói của cô khiến tay anh, đang đưa hộp bánh, rụt lại. Anh nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
“Nhưng mà—thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.”
Ôn Tự chủ động đưa tay nhận lấy chiếc bánh từ tay anh, đầu ngón tay trắng nõn không rõ là vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào tay anh.
Cô khẽ cong khóe mắt, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn anh đã nhớ đến phần của em.”
Yết hầu Chu Liệt khẽ chuyển động, ánh mắt sâu thêm chút nữa.
Anh không chịu nổi khi cô cười. Cô cười, đôi mắt như muốn câu dẫn lòng người.
Thấy anh im lặng, Ôn Tự khẽ nhích tới, nở nụ cười hỏi: “Ông chủ Chu còn chuyện gì nữa không?”
Chu Liệt xoa nhẹ lòng bàn tay, cảm giác chạm thoáng qua khi nãy như vẫn còn. Anh khẽ mở môi: “Không có gì, nghỉ sớm đi.”
Không đợi Ôn Tự đáp lại, anh quay lưng, hai tay đút túi, bước đi.
“Ông chủ Chu.”
Giọng nói mềm mại của Ôn Tự vang lên từ phía sau.
Bước chân anh khựng lại.
Chỉ nghe thấy cô nói: “Không vào ngồi chơi một chút rồi đi sao?”
— “Oan Khí” – Eason
*
Ngày hôm đó, trong quán cà phê, ánh nắng thật vừa vặn. Ôn Tự ngồi đối diện anh, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc dày và bồng bềnh của cô, làm nổi bật đường nét khuôn mặt rực rỡ nhưng mềm mại.
Cô mỉm cười, gần như không hề do dự mà đáp lại: “Được thôi.”
Ánh mắt Chu Liệt khẽ lay động, anh uống một ngụm cà phê để làm dịu cổ họng khô khốc, chậm rãi nói: “Vậy hẹn gặp chiều mai.”
“Không gặp tối nay sao?” Ôn Tự cũng uống một ngụm cà phê, đuôi mắt hơi nâng lên nhìn anh, ánh mắt đầy mờ ám: “Đã mấy ngày không gặp, không nhớ em à?” Không chỉ ánh mắt mà ngay cả giọng điệu của cô cũng mang theo ý tứ trêu chọc.
Chu Liệt giữ vẻ bình thản, chỉ im lặng cười một tiếng.
Ngồi trước quầy bar, Trần Bá Hào từ khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ám muội giữa hai người.
Anh ta bĩu môi hai lần, rồi quay sang Kelly bên cạnh nói: “Em nói xem A Liệt bao giờ mới cưa đổ cô ấy?”
Kelly liếc nhìn về phía họ, đáp: “Không biết, có lẽ rất nhanh thôi?”
Vừa dứt lời, cô và Trần Bá Hào nhìn nhau, bật cười đồng tình.
Sau đó, Trần Bá Hào cầm điện thoại trên quầy bar lên, chụp một bức ảnh Chu Liệt và Ôn Tự đang ngồi bên cửa sổ, gửi vào nhóm chat ba người. Anh ta tag Cao Tầm, rồi chỉnh sửa một dòng tin nhắn: “Ai đó hè này có cơ hội hẹn hò rồi nhé.”
Chưa đầy một phút sau, Cao Tầm lập tức online hóng chuyện, thả biểu tượng mặt ngạc nhiên kèm ba dấu chấm than.
Chu Liệt lúc đầu nghe thấy tiếng thông báo hai lần thì có liếc qua, nhưng sau đó chẳng buồn để ý nữa, để mặc điện thoại đặt trên bàn liên tục vang lên tiếng “ding dong”.
Ôn Tự ăn xong miếng mì cuối cùng, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: “Tin nhắn cứ kêu liên tục, anh không định xem thử sao?”
Chu Liệt nhàn nhạt đáp: “Không có gì đáng xem cả.”
Ôn Tự tò mò, nửa đùa nửa thật: “Gửi nhiều thế, chẳng lẽ là ai đó thích anh sao?”
Chu Liệt đặt ly cà phê xuống, nói: “Không có.”
“Thế tại sao không xem?”
“…”
Anh trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ đẩy điện thoại về phía cô: “Tò mò? Vậy em có muốn xem không?”
Hành động này của anh khiến Ôn Tự hơi bất ngờ. Cô cúi đầu cười, đẩy điện thoại trả lại anh: “Em không có thói quen xem điện thoại của người khác, huống chi đó còn là chuyện riêng tư.”
Tất nhiên, điện thoại của cô cũng chưa bao giờ để người khác xem.
Không phải vì trong đó có gì mờ ám, mà cô luôn nghĩ rằng, mỗi người đều cần có sự riêng tư của mình. Có thể là những câu chuyện bông đùa với bạn thân, hoặc công việc mang tính chất nhạy cảm không tiện tiết lộ.
Chu Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc, không nói gì, chỉ hơi nhếch môi cười, rồi cầm điện thoại lên, mở khóa, nhấn vào nhóm chat tên “Hội ăn uống”.
Tin nhắn mới nhất là của Cao Tầm: “A Liệt giỏi ghê, cô gái này cũng rất đẹp, trông xứng đôi lắm.”
Vài giây sau, Trần Bá Hào gửi thêm: “Đúng là đẹp thật.”
Cao Tầm ngay lập tức phản hồi: “Đỉnh nha! Một đêm thôi cũng đỉnh!”
Chu Liệt mang vẻ mặt bất đắc dĩ, anh bóp nhẹ sống mũi, gõ hai chữ gửi đi: “Thần kinh.”
Hai người kia đúng là chẳng ngại nói bất cứ điều gì, bây giờ còn bàn đến one night stand. Nói thêm chút nữa, e rằng sẽ chuyển sang chuyện cưới xin mất. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu hai tên này biết rằng họ đã one night stand rồi, không biết biểu cảm sẽ thế nào đây?
Ôn Tự ngồi trong quán cà phê đến lúc hoàng hôn buông xuống. Qua cửa kính, cô chụp một bức ảnh mặt trời lặn, gửi vào nhóm bạn thân, rồi gửi tiếp vào nhóm gia đình. Sau đó, cô viết một bài đăng thường nhật và đăng lên dòng thời gian trước khi đứng dậy lên lầu.
Chu Liệt ngồi tán gẫu với cô gần một giờ đồng hồ rồi rời đi cùng Trần Bá Hào và nhóm bạn. Anh bảo có việc. Cụ thể là việc gì, Ôn Tự không hỏi thêm.
Cô thấy không cần thiết. Mối quan hệ giữa họ còn rất hời hợt. Bạn giường chứ có phải bạn gái đâu mà quản.
Tám giờ tối, bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Ôn Tự vừa tắm rửa sạch sẽ xong, đang lau người thì chuông cửa phòng vang lên.
Động tác lau người của cô khựng lại.
Ai nhỉ?
Trong lúc còn mơ hồ, cô cũng mơ hồ đoán được đó là Chu Liệt.
Cột chặt đai áo choàng tắm, Ôn Tự bước đến mắt mèo, nhìn qua. Quả nhiên là Chu Liệt.
Cô mở cửa.
Chu Liệt mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay họa tiết đen trắng xám, quần tây đen thoải mái. Phong cách rất đậm chất Hồng Kông. Xương quai xanh lộ rõ cùng với gương mặt đó, thật sự rất bắt mắt.
Ôn Tự luôn cảm thấy ở Chu Liệt có một sức hút đầy quyến rũ, mãnh liệt đến mức khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Ngay từ ngày đầu tiên gặp anh ở quầy lễ tân homestay, khuôn mặt anh đã khiến cô gần như không giữ được bình tĩnh. Giờ đây lại càng không thể.
Cô luôn yêu thích phong cách Hồng Kông cổ điển, và hôm nay, cách ăn mặc của anh như thể đánh thẳng vào tim cô vậy.
Chậc, kiểu đàn ông Hồng Kông này, cô thật sự mê mẩn. Ai hiểu được chứ.
“Có bạn tổ chức sinh nhật, bánh ngọt, em có ăn không?”
Chu Liệt một tay đút túi quần, tay kia cầm hộp bánh ngọt với bao bì tinh xảo đưa đến trước mặt cô, giọng nói đều đều.
Dưới ánh đèn vàng ấm nơi hành lang, ánh mắt anh trầm sâu.
Ôn Tự cúi xuống nhìn chiếc bánh, sau đó ngước lên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Ông chủ Chu, anh biết buổi tối ăn bánh ngọt sẽ dễ tăng cân lắm không?”
Chu Liệt, “…”
Anh không nghĩ xa đến thế.
Câu nói của cô khiến tay anh, đang đưa hộp bánh, rụt lại. Anh nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
“Nhưng mà—thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.”
Ôn Tự chủ động đưa tay nhận lấy chiếc bánh từ tay anh, đầu ngón tay trắng nõn không rõ là vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào tay anh.
Cô khẽ cong khóe mắt, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn anh đã nhớ đến phần của em.”
Yết hầu Chu Liệt khẽ chuyển động, ánh mắt sâu thêm chút nữa.
Anh không chịu nổi khi cô cười. Cô cười, đôi mắt như muốn câu dẫn lòng người.
Thấy anh im lặng, Ôn Tự khẽ nhích tới, nở nụ cười hỏi: “Ông chủ Chu còn chuyện gì nữa không?”
Chu Liệt xoa nhẹ lòng bàn tay, cảm giác chạm thoáng qua khi nãy như vẫn còn. Anh khẽ mở môi: “Không có gì, nghỉ sớm đi.”
Không đợi Ôn Tự đáp lại, anh quay lưng, hai tay đút túi, bước đi.
“Ông chủ Chu.”
Giọng nói mềm mại của Ôn Tự vang lên từ phía sau.
Bước chân anh khựng lại.
Chỉ nghe thấy cô nói: “Không vào ngồi chơi một chút rồi đi sao?”