Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng mới cập nhật
Chương 36
Mấy ngày sau khi Tào Dập bị sát hại, Đường Thời Ngữ đều đóng cửa không ra ngoài.
Ngày đó Cố Từ Uyên đã chọc tức người này, hậu quả chính là không được ăn thịt mấy ngày liền, mỗi ngày đi theo phía sau nàng đến đáng thương.
Đường Thời Ngữ quen thuộc nhất với gương mặt ngụy trang này của hắn, trên mặt thuần khiết mà oan ức, thực ra không biết trong lòng chứa bao nhiêu tâm tư xấu xa nữa.
Thiếu niên cuối cùng thành thật, không còn ngoài miệng đùa giỡn với nàng nữa, cũng lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử thẹn thùng, uy lực hoàn toàn không thua gì khi nàng nổi giận.
Cố Từ Uyên xem như thật sự cảm nhận được nghĩa của từ “họa từ miệng ra”.
Qua hai ngày, Tần Mộ Dã cũng đưa thư tới.
Chẳng qua lá thư lần này không phải nhờ người khác gửi.
Một buổi tối bình thường, hai tỷ muội đã dùng xong bữa tối, đang ngồi trong phòng đánh cờ, cửa phòng mở ra, đèn đuốc sáng trưng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.
Tần Mộ Dã mặc một thân dạ hành y, tay chân nhẹ nhàng nhảy lên tường viện, hắn leo lên đầu tường, nhìn hai người trong phòng ấm áp đánh cờ, khinh thường cười lạnh.
Hắn nhẹ giọng châm biếm, “Xuy, không thể tưởng được đường đường là thủ vệ của Hầu phủ này, lại còn không cảnh giác so với nhà ta.”
Hắn nhìn xung quanh và lắc đầu thất vọng.
Trong viện của Đại cô nương ngay cả hộ vệ cũng không có, dễ dàng cho người ta trèo tường đi vào, một chút khó khăn cũng không có.
Ngày đó sở dĩ hắn có thể nhận ra Đường Thời Ngữ là nhờ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Lúc trước nghe Tào Dập và đám bạn bè chó chết đó khoe khoang, nói Đường đại cô nương mới được đón về phủ có một đôi mắt đẹp câu hồn phách người khác, đôi mắt kia biết nói, cho dù là mắt lạnh nhìn ngươi, cũng có thể làm cho ngươi thực sự mất hồn.
Tần Mộ Dã nghe xong trong lòng cảm thấy ghê tởm, một là tên Tào Dập, hai là hành động của hắn ta.
Ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người liền tùy tiện bình phẩm về một cô nương như vậy, thật sự là hành vi của tiểu nhân!
Tần Mộ Dã cũng thích kết bạn với mỹ nhân, ai mà chả yêu cái đẹp chứ, nhưng hắn sẽ giữ khoảng cách với nữ tử, càng sẽ không sinh ra tâm tư lệch lạc gì.
Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn đều cảm thấy mình mạnh hơn gấp trăm lần so với “con nhà người ta” Tề Hú mà cha hắn luôn khen ngợi.
Từ nhỏ hắn đã bị Tề Hú gây áp lực, ngày đó thấy vẻ mặt Tề Hú bi thương nhìn hai phu thê ủng hộ người ta, trong lòng hắn đừng nói là vui vẻ, suýt nữa huýt sáo, may mắn kịp thời rút lui, mới không lên tiếng.
Có thể làm cho Tề Hú khổ sở, hắn nhất thời hứng thú, tốn chút công sức điều tra rõ lai lịch, lúc này mới biết thiếu niên này là tiểu hầu mà Đường đại cô nương mang về.
Nhìn tình hình trước mắt này, cô nương người ta đã sớm tâm sự với vị tiểu công tử này, Tề Hú còn có thể làm gì được nữa?
Bộ dạng của công tử này quả thật hơn Tề Hú rất nhiều, mặc dù từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài, nhưng khí chất quanh người không thua Tề Hú chút nào.
Lúc trước, Tần Mộ Dã cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, một tên công tử bột thôi mà, dính chút ánh sáng thanh mai trúc mã, cộng thêm có y thuật tốt, lúc này mới bám lấy trái tim của Đường đại cô nương.
Ai có thể nghĩ đến lần đầu tiên đấu nhau, hắn liền rơi vào thế hạ phong.
Bốn chữ thâm bất khả trắc* này dùng cho một thiếu niên còn chưa tới mười sáu tuổi, thật hoang đường hết sức mà.
*Thâm bất khả trắc: ám chỉ một người, một nhân vật nào đó thâm sâu khó lường có thể tiếp xúc đối mặt mà cũng không thể biết được họ ra làm sao trong lòng họ đang nghĩ gì và trong đầu đang tính toán gì cũng như khả năng, nội lực, võ công của họ như thế nào, thâm sâu đến mức không hiểu được, thường sử dụng để chỉ các cao thủ.
Hắn ngồi trên tường cảm khái một hồi, cũng không quên hôm nay tới là có việc chính.
Mọi chuyện đã làm xong, nhưng làm gì cũng phải nói với người ta một tiếng mới đúng, xem như bọn họ nợ hắn nhân tình này, ghi vào sổ trước cái đã.
Tần Mộ Dã lấy ra một phi tiêu từ trong ngực, gắn một phong thư ở trên đầu, tiện tay dùng sức, ném phi tiêu ra.
Phật!
Phi tiêu đâm vào cột ngoài phòng Đường Thời Ngữ.
Cùng lúc đó, một tiếng xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh.
“Chết rồi!”.
Tần Mộ Dã nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn không nhanh hơn ám khí nọ.
Một tiếng kêu đau đớn, hắn bị thứ gì đó đánh trúng, thân thể nghiêng ngả, ngã từ trên tường xuống.
Phù phù, cái mông ngã đau thật đấy.
“Ôi chao…”.
Tần Mộ Dã cũng đau đến nhếch miệng.
Hắn xoa xoa chỗ bị thương, lúc cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy cách hắn không xa có một viên đá nhỏ lẳng lặng nằm trên mặt đất.
“…….Hừ.” Tần Mộ Dã nghẹn một bụng tức giận, vỗ vỗ đất trên mông, lảo đảo đứng dậy, khập khiễng đi về nhà, “Lòng lang dạ sói, không biết tốt xấu gì, ta sẽ báo thù…”.
Giọng nói oán giận rất lớn, Đường Thời Ngữ trong phòng đều nghe được, không nhịn được bật cười.
Cố Từ Uyên bình tĩnh đứng dậy, nhổ phi tiêu trên cột cửa ra.
Tiêu đâm vào cột ba phần, màthiếu niên dễ dàng tháo nó ra, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
“A Ngữ, cho nàng.”
Đường Thời Ngữ thu một quân cờ trắng cuối cùng trên bàn cờ vào trong bàn rồi tiếp nhận thư.
Thiếu niên giống như đang lo lắng, nửa khom lưng, ghé vào bên cạnh nàng cùng đọc.
“Tỷ tỷ làm sao biết được, tối nay hắn sẽ tới đưa tin?”
“Đoán.”
Bức thư quả nhiên như nàng dự liệu, chỉ có vài con chữ.
“Việc đã giải quyết, cô nương yên tâm.”
Thiếu niên cầm một ngọn nến tới, nàng đem thư đối chiếu. Hắn sợ nàng bị trúng lửa, cướp thư và đặt nó lên lửa.
Ngay sau đó, tờ giấy đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro, Đường Thời Ngữ đột nhiên nở nụ cười.
“Vì sao chàng đánh người ta xuống a.”
Hắn hợp tình hợp lý, “Đêm khuya trèo tường chính là tặc nhân, ta là người bảo vệ an toàn trong viện của A Ngữ. Có gì không ổn sao.”
“…… Ngược lại có lý.”
Chỉ là Tần công tử cũng đáng thương, phí tâm tư thay bọn họ giải quyết mọi chuyện, cuối cùng đến báo tin còn bị đánh chạy mất.
“Phụt.” Đường Thời Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy thảm, càng thảm càng muốn cười.
Cố Từ Uyên thấy nàng vui vẻ, tâm niệm vừa động, “Nếu A Ngữ vui vẻ, vậy lần sau ta thấy hắn sẽ đánh hắn một trận.”
“……?”
Hắn không cảm thấy hành động này kỳ lạ, hưng phấn nói suy nghĩ của mình, “Thật ra thì đâu cần kế hoạch gì, dường như mỗi ngày vào giờ Mão hắn đều sẽ đi qua phố Tây, vậy ta sẽ chặn hắn lại, nếu nàng thích xem, mỗi ngày ta sẽ đánh hắn một trận!”
Tâm tình Đường Thời Ngữ phức tạp, nàng nhìn ánh sáng trong mắt thiếu niên, bỗng cảm thấy đau đầu.
Rốt cuộc nàng nuôi dưỡng hắn mà hắn lại muốn làm nàng vui vẻ, thật sự là chả có giới hạn gì cả…
“A Uyên.”
Có chút nghiêm túc cảnh cáo một tiếng, thiếu niên lập tức thành thật.
“Biết rồi…”
Đường Thời Ngữ lắc đầu, cầm lấy một quyển tập thơ lên xem.
Thiếu niên ủ rũ nằm bên cạnh nàng, yên lặng thưởng thức dáng vẻ khi đọc sách của nàng, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Chính là nhìn như vậy, hắn đều cảm thấy mỹ mãn.
Qua một lúc, Đường Thời Ngữ mệt mỏi, chậm rãi ngáp một cái.
Cố Từ Uyên âm thầm cọ xát nhìn nàng cả đêm, giờ phút này thấy nàng không hề phòng bị, mắt sáng lên, rốt cuộc lộ ra móng vuốt sói.
Hắn thừa dịp nàng không chuẩn bị, một tay ôm người vào lòng.
Cùng lúc đó, tiếng la hét bị hắn nuốt vào trong bụng.
“A Uyên…”.
Nàng mở miệng nói chuyện, vừa lúc cho hắn cơ hội thừa dịp đi vào.
Môi răng hai người giao nhau, hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, tâm hồn cùng tay trong tay, cùng nhau bay lên mây.
Hắn gián tiếp cọ xát trên môi nàng, xoa hết tất cả tình yêu thâm trầm vào trong nụ hôn nóng bỏng dài đằng đẵng này.
Mỗi một lần thừa nhận nụ hôn của hắn, Đường Thời Ngữ có chút chống đỡ không nổi.
Đây chỉ là một nụ hôn mà thôi, hắn quy củ, chỉ đơn thuần hôn môi nàng thôi.
Ngoài mặt hắn có vẻ không chút để ý, cũng chưa từng quan tâm đến chuyện không liên quan đến nàng, lúc ở với nàng, phần lớn đều kiềm chế và chịu đựng mặt làm càn nhất.
Nhưng một khi hắn dính vào nàng, tất cả ngụy trang không tấn công tự phá, lửa nhiệt phía dưới mặt nạ làm cho nàng thần hồn điên đảo, không còn sức chống cự.
Cũng chỉ có khi Cố Từ Uyên điên cuồng hôn nàng, nàng mới có thể thật sự cảm nhận được thiếu niên này ngày thường có bao nhiêu áp lực.
Đường Thời Ngữ được hắn ôm ngồi trên đùi, bọn họ tựa vào giường bên cửa sổ, mặc dù nàng đè hắn, chiếm vị trí chủ đạo, nhưng cánh tay cứng rắn của thiếu niên vững vàng vòng qua eo nàng, làm cho người ta không thể nhúc nhích.
Nàng chỉ có thể an phận nằm sấp trên đó, tùy tiện cho hắn cướp đoạt.
Một lúc lâu sau ——
Hai người tách ra.
Con ngươi hắn tối đen như đầm sâu, biển rộng mênh mông ở đáy mắt quay cuồng, cuồng phong chợt nổi lên, mây đen cuốn lại.
Đường Thời Ngữ bị đôi mắt thâm trầm nhìn khiến tim đập nhanh.
Nàng bị hôn đến đáy mắt mờ mịt, mặc dù nàng còn chưa tìm lại toàn bộ ý thức, nhưng cảm giác bị người gặm cắn trên cánh môi vẫn mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể bỏ qua.
“A Uyên…”.
Nàng nhẹ giọng hô to thì bị thiếu niên coi là đang cầu xin, hắn lầm tưởng nàng còn muốn tiếp tục.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, phủ lên lần nữa, tiếp tục sự hiểu lầm đẹp đẽ này.
Sau khi hai người ở cùng nhau kỳ thật cũng không cố tình giấu diếm cái gì, bọn họ chưa từng sợ lời đồn của thế tục, chỉ mong mình vui vẻ là được rồi, bởi vậy không sợ hãi rụt rè, lấp liếm che giấu.
Nhưng bọn họ thường ngày vốn vô cùng thân mật, người trong phủ đã quen từ lâu, ngoại trừ Liên Kiều và Vân Hương bên người chăm sóc cho nàng thì trong lúc nhất thời không có người thứ ba phát hiện bọn họ bất thường.
Hạ nhân không nhận ra sự khác lạ, hiển nhiên cũng không thèm quan tâm tai mắt mà Đường mẫu đặt trong viện.
Lúc này Đường mẫu còn đang phát sầu nữ nhi nhà mình để lại cho mình một cục diện rối rắm trong bữa tiệc sinh nhật của Vương phi.
Đường Thời Ngữ tự tay chặt đứt nhân duyên của mình ở trước mặt phu nhân mọi người, chuyện này có thể nói là “kỳ công” ở trong mắt các phu nhân.
Mặc dù Đại Phụng triều là do nữ đế khai quốc, trong triều có không ít nữ tử làm quan, nhưng thói quen xấu của tiền triều lưu lại còn chưa tiêu trừ hết, hơi có tư tưởng thời xưa còn tồn tại rất sâu.
Ví dụ như có phu nhân là trâm anh thế phiệt*, những đại gia tộc cổ xưa kia ít nhiều còn lưu lại tư tưởng của thế hệ trước, vẫn cho rằng nên tuân theo mệnh lệnh của cha nương và bà mối, cô nương gia không có quyền nói chuyện về cuộc hôn sự, vả lại nữ tử phải dựa vào nam tử, chỉ có gả một nhà chồng tốt thì mới có đường ra.
*trâm anh thế phiệt: được dùng chủ yếu ở những thời xa xưa, dùng để chỉ mọi người sinh sống trong dòng dõi quý tộc, sang trọng, có quyền chức lớn
Ví dụ như Phùng di nương bên Đường gia Nhị phòng bên kia, Đường Thời Uyển và mẹ ruột của Đường Thời Cẩn, tính đến hai đời, trước khi Phùng gia xuống dốc, Phùng di nương cũng là hậu duệ của đại gia tộc, chẳng qua lúc Đại Phụng khai quốc, lão tổ tông của Phùng gia đứng sai chỗ, khiến gia tộc bại trận.
Phùng di nương gả đến Đường gia làm thiếp thất, những tư tưởng cũ kia làm ảnh hưởng rất sâu đến Đường Thời Uyển.
Từ nhỏ, Đường Thời Uyển đã chiếu theo khuôn mẫu của Đường Thời Ngữ, và trông cậy vào mình được giáo dục tốt mà gả cho một gia đình tốt.
Đường gia sáng suốt như vậy mà trong gia tộc lại có nữ tử bảo thủ, chứ đừng nói chi là bên ngoài những gia tộc tồn tại lâu đời, phu nhân có tư tưởng như vậy cũng không ít đâu.
Những phu nhân đó một mặt cho rằng Đường Thời Ngữ nhảy qua Đường mẫu, trực tiếp bác bỏ Tào phu nhân và Minh Vương phi
Đây chính là hành động vô lễ, có chút hoang đường. Một mặt lại may mắn nàng đã nói hết chân tướng ra, nhi tử của mình may mắn thoát khỏi một kiếp nạn.
Đường mẫu không cẩn thận nghe thấy những nghị luận này từ chỗ Minh Vương phi, tỏ vẻ rất im lặng.
Bà sẽ không cố tình giấu diếm mệnh cách của nữ nhi mà đi lừa gối nhi tử bảo bối của bọn họ.
Minh Vương phi vui sướng khi người gặp họa, khó tránh khỏi thay bà lo lắng.
“Tâm tính của Đại cô nương bình thản, người cũng thông thấu tình đạt lý, nếu cả đời không tìm được một người mình yêu thì cũng hơi tiếc nuối.”
Đường mẫu hiểu được ẩn ý, cười cười, “Chả sao cả, con bé sẽ tìm được.”
Minh Vương phi cho rằng bà đang cố cười, nhưng Đường mẫu biết rõ nữ nhi của mình và tiểu hầu nọ sớm muộn gì sẽ có thể nhìn thấu tâm ý của nhau.
Bà là người từng trải, sao không nhìn ra được chứ? Giữa những người trẻ tuổi, tình yêu trong ánh mắt là không thể che giấu được.
Chỉ là việc này không thể gấp gáp được, hỏi cũng không được, để bọn nó tự mình xử lý đi, bà chỉ có thể chờ thôi.
Nếu là có thể thành công, sau này nữ nhi có thể ở lại bên cạnh bà, để cho tiểu tử thúi kia bám vào là được, đã ăn của bà dùng của bà lâu như vậy, bà cũng không quan tâm bị ăn thêm mấy chục năm nữa đâu.
Thân phận của Cố Từ Uyên thấp cũng không sao, bà có thể nghĩ cách nâng thân phận cho hắn, chỉ là phải tiến cung một chuyến, nói với Hoàng hậu nương nương, nhìn xem có cách gì không.
“Ta bận trước bận sau, hai đứa nhóc đó chắc là không thèm cảm kích đâu…” Vẻ mặt Đường mẫu hoảng hốt, trong miệng lẩm bẩm.
“Phu nhân, ngài nói cái gì?”
“Không có gì.” Trong lòng Đường mẫu phiền não, đuổi mọi người đi. Nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.
Bên tai yên tĩnh, nhưng tâm không thể yên tĩnh được.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai tiểu bối đều là người không thèm quan tâm đến thân phận, địa vị hay những câu chuyện phiếm của người ngoài.
Đáng thương cho một người mẫu thân già như bà, vì tính cho nữ nhi mà làm tan nát cõi lòng không nói, thế mà người ta còn không thèm quan tâm nữa cơ…
Đường mẫu thở dài, xoay người hướng vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy trượng phu đã ngủ khò khò sau bữa tối uống nhiều rượu ở bên ngoài.
“……”
Tấm lòng rộng lớn cũng là chuyện tốt, bà cũng muốn thành phủi tay không quan tâm mà…
Đường mẫu yên lặng ôm lấy mình.
Ngày đó Cố Từ Uyên đã chọc tức người này, hậu quả chính là không được ăn thịt mấy ngày liền, mỗi ngày đi theo phía sau nàng đến đáng thương.
Đường Thời Ngữ quen thuộc nhất với gương mặt ngụy trang này của hắn, trên mặt thuần khiết mà oan ức, thực ra không biết trong lòng chứa bao nhiêu tâm tư xấu xa nữa.
Thiếu niên cuối cùng thành thật, không còn ngoài miệng đùa giỡn với nàng nữa, cũng lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử thẹn thùng, uy lực hoàn toàn không thua gì khi nàng nổi giận.
Cố Từ Uyên xem như thật sự cảm nhận được nghĩa của từ “họa từ miệng ra”.
Qua hai ngày, Tần Mộ Dã cũng đưa thư tới.
Chẳng qua lá thư lần này không phải nhờ người khác gửi.
Một buổi tối bình thường, hai tỷ muội đã dùng xong bữa tối, đang ngồi trong phòng đánh cờ, cửa phòng mở ra, đèn đuốc sáng trưng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.
Tần Mộ Dã mặc một thân dạ hành y, tay chân nhẹ nhàng nhảy lên tường viện, hắn leo lên đầu tường, nhìn hai người trong phòng ấm áp đánh cờ, khinh thường cười lạnh.
Hắn nhẹ giọng châm biếm, “Xuy, không thể tưởng được đường đường là thủ vệ của Hầu phủ này, lại còn không cảnh giác so với nhà ta.”
Hắn nhìn xung quanh và lắc đầu thất vọng.
Trong viện của Đại cô nương ngay cả hộ vệ cũng không có, dễ dàng cho người ta trèo tường đi vào, một chút khó khăn cũng không có.
Ngày đó sở dĩ hắn có thể nhận ra Đường Thời Ngữ là nhờ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Lúc trước nghe Tào Dập và đám bạn bè chó chết đó khoe khoang, nói Đường đại cô nương mới được đón về phủ có một đôi mắt đẹp câu hồn phách người khác, đôi mắt kia biết nói, cho dù là mắt lạnh nhìn ngươi, cũng có thể làm cho ngươi thực sự mất hồn.
Tần Mộ Dã nghe xong trong lòng cảm thấy ghê tởm, một là tên Tào Dập, hai là hành động của hắn ta.
Ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người liền tùy tiện bình phẩm về một cô nương như vậy, thật sự là hành vi của tiểu nhân!
Tần Mộ Dã cũng thích kết bạn với mỹ nhân, ai mà chả yêu cái đẹp chứ, nhưng hắn sẽ giữ khoảng cách với nữ tử, càng sẽ không sinh ra tâm tư lệch lạc gì.
Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn đều cảm thấy mình mạnh hơn gấp trăm lần so với “con nhà người ta” Tề Hú mà cha hắn luôn khen ngợi.
Từ nhỏ hắn đã bị Tề Hú gây áp lực, ngày đó thấy vẻ mặt Tề Hú bi thương nhìn hai phu thê ủng hộ người ta, trong lòng hắn đừng nói là vui vẻ, suýt nữa huýt sáo, may mắn kịp thời rút lui, mới không lên tiếng.
Có thể làm cho Tề Hú khổ sở, hắn nhất thời hứng thú, tốn chút công sức điều tra rõ lai lịch, lúc này mới biết thiếu niên này là tiểu hầu mà Đường đại cô nương mang về.
Nhìn tình hình trước mắt này, cô nương người ta đã sớm tâm sự với vị tiểu công tử này, Tề Hú còn có thể làm gì được nữa?
Bộ dạng của công tử này quả thật hơn Tề Hú rất nhiều, mặc dù từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài, nhưng khí chất quanh người không thua Tề Hú chút nào.
Lúc trước, Tần Mộ Dã cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, một tên công tử bột thôi mà, dính chút ánh sáng thanh mai trúc mã, cộng thêm có y thuật tốt, lúc này mới bám lấy trái tim của Đường đại cô nương.
Ai có thể nghĩ đến lần đầu tiên đấu nhau, hắn liền rơi vào thế hạ phong.
Bốn chữ thâm bất khả trắc* này dùng cho một thiếu niên còn chưa tới mười sáu tuổi, thật hoang đường hết sức mà.
*Thâm bất khả trắc: ám chỉ một người, một nhân vật nào đó thâm sâu khó lường có thể tiếp xúc đối mặt mà cũng không thể biết được họ ra làm sao trong lòng họ đang nghĩ gì và trong đầu đang tính toán gì cũng như khả năng, nội lực, võ công của họ như thế nào, thâm sâu đến mức không hiểu được, thường sử dụng để chỉ các cao thủ.
Hắn ngồi trên tường cảm khái một hồi, cũng không quên hôm nay tới là có việc chính.
Mọi chuyện đã làm xong, nhưng làm gì cũng phải nói với người ta một tiếng mới đúng, xem như bọn họ nợ hắn nhân tình này, ghi vào sổ trước cái đã.
Tần Mộ Dã lấy ra một phi tiêu từ trong ngực, gắn một phong thư ở trên đầu, tiện tay dùng sức, ném phi tiêu ra.
Phật!
Phi tiêu đâm vào cột ngoài phòng Đường Thời Ngữ.
Cùng lúc đó, một tiếng xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh.
“Chết rồi!”.
Tần Mộ Dã nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn không nhanh hơn ám khí nọ.
Một tiếng kêu đau đớn, hắn bị thứ gì đó đánh trúng, thân thể nghiêng ngả, ngã từ trên tường xuống.
Phù phù, cái mông ngã đau thật đấy.
“Ôi chao…”.
Tần Mộ Dã cũng đau đến nhếch miệng.
Hắn xoa xoa chỗ bị thương, lúc cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy cách hắn không xa có một viên đá nhỏ lẳng lặng nằm trên mặt đất.
“…….Hừ.” Tần Mộ Dã nghẹn một bụng tức giận, vỗ vỗ đất trên mông, lảo đảo đứng dậy, khập khiễng đi về nhà, “Lòng lang dạ sói, không biết tốt xấu gì, ta sẽ báo thù…”.
Giọng nói oán giận rất lớn, Đường Thời Ngữ trong phòng đều nghe được, không nhịn được bật cười.
Cố Từ Uyên bình tĩnh đứng dậy, nhổ phi tiêu trên cột cửa ra.
Tiêu đâm vào cột ba phần, màthiếu niên dễ dàng tháo nó ra, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
“A Ngữ, cho nàng.”
Đường Thời Ngữ thu một quân cờ trắng cuối cùng trên bàn cờ vào trong bàn rồi tiếp nhận thư.
Thiếu niên giống như đang lo lắng, nửa khom lưng, ghé vào bên cạnh nàng cùng đọc.
“Tỷ tỷ làm sao biết được, tối nay hắn sẽ tới đưa tin?”
“Đoán.”
Bức thư quả nhiên như nàng dự liệu, chỉ có vài con chữ.
“Việc đã giải quyết, cô nương yên tâm.”
Thiếu niên cầm một ngọn nến tới, nàng đem thư đối chiếu. Hắn sợ nàng bị trúng lửa, cướp thư và đặt nó lên lửa.
Ngay sau đó, tờ giấy đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro, Đường Thời Ngữ đột nhiên nở nụ cười.
“Vì sao chàng đánh người ta xuống a.”
Hắn hợp tình hợp lý, “Đêm khuya trèo tường chính là tặc nhân, ta là người bảo vệ an toàn trong viện của A Ngữ. Có gì không ổn sao.”
“…… Ngược lại có lý.”
Chỉ là Tần công tử cũng đáng thương, phí tâm tư thay bọn họ giải quyết mọi chuyện, cuối cùng đến báo tin còn bị đánh chạy mất.
“Phụt.” Đường Thời Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy thảm, càng thảm càng muốn cười.
Cố Từ Uyên thấy nàng vui vẻ, tâm niệm vừa động, “Nếu A Ngữ vui vẻ, vậy lần sau ta thấy hắn sẽ đánh hắn một trận.”
“……?”
Hắn không cảm thấy hành động này kỳ lạ, hưng phấn nói suy nghĩ của mình, “Thật ra thì đâu cần kế hoạch gì, dường như mỗi ngày vào giờ Mão hắn đều sẽ đi qua phố Tây, vậy ta sẽ chặn hắn lại, nếu nàng thích xem, mỗi ngày ta sẽ đánh hắn một trận!”
Tâm tình Đường Thời Ngữ phức tạp, nàng nhìn ánh sáng trong mắt thiếu niên, bỗng cảm thấy đau đầu.
Rốt cuộc nàng nuôi dưỡng hắn mà hắn lại muốn làm nàng vui vẻ, thật sự là chả có giới hạn gì cả…
“A Uyên.”
Có chút nghiêm túc cảnh cáo một tiếng, thiếu niên lập tức thành thật.
“Biết rồi…”
Đường Thời Ngữ lắc đầu, cầm lấy một quyển tập thơ lên xem.
Thiếu niên ủ rũ nằm bên cạnh nàng, yên lặng thưởng thức dáng vẻ khi đọc sách của nàng, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Chính là nhìn như vậy, hắn đều cảm thấy mỹ mãn.
Qua một lúc, Đường Thời Ngữ mệt mỏi, chậm rãi ngáp một cái.
Cố Từ Uyên âm thầm cọ xát nhìn nàng cả đêm, giờ phút này thấy nàng không hề phòng bị, mắt sáng lên, rốt cuộc lộ ra móng vuốt sói.
Hắn thừa dịp nàng không chuẩn bị, một tay ôm người vào lòng.
Cùng lúc đó, tiếng la hét bị hắn nuốt vào trong bụng.
“A Uyên…”.
Nàng mở miệng nói chuyện, vừa lúc cho hắn cơ hội thừa dịp đi vào.
Môi răng hai người giao nhau, hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, tâm hồn cùng tay trong tay, cùng nhau bay lên mây.
Hắn gián tiếp cọ xát trên môi nàng, xoa hết tất cả tình yêu thâm trầm vào trong nụ hôn nóng bỏng dài đằng đẵng này.
Mỗi một lần thừa nhận nụ hôn của hắn, Đường Thời Ngữ có chút chống đỡ không nổi.
Đây chỉ là một nụ hôn mà thôi, hắn quy củ, chỉ đơn thuần hôn môi nàng thôi.
Ngoài mặt hắn có vẻ không chút để ý, cũng chưa từng quan tâm đến chuyện không liên quan đến nàng, lúc ở với nàng, phần lớn đều kiềm chế và chịu đựng mặt làm càn nhất.
Nhưng một khi hắn dính vào nàng, tất cả ngụy trang không tấn công tự phá, lửa nhiệt phía dưới mặt nạ làm cho nàng thần hồn điên đảo, không còn sức chống cự.
Cũng chỉ có khi Cố Từ Uyên điên cuồng hôn nàng, nàng mới có thể thật sự cảm nhận được thiếu niên này ngày thường có bao nhiêu áp lực.
Đường Thời Ngữ được hắn ôm ngồi trên đùi, bọn họ tựa vào giường bên cửa sổ, mặc dù nàng đè hắn, chiếm vị trí chủ đạo, nhưng cánh tay cứng rắn của thiếu niên vững vàng vòng qua eo nàng, làm cho người ta không thể nhúc nhích.
Nàng chỉ có thể an phận nằm sấp trên đó, tùy tiện cho hắn cướp đoạt.
Một lúc lâu sau ——
Hai người tách ra.
Con ngươi hắn tối đen như đầm sâu, biển rộng mênh mông ở đáy mắt quay cuồng, cuồng phong chợt nổi lên, mây đen cuốn lại.
Đường Thời Ngữ bị đôi mắt thâm trầm nhìn khiến tim đập nhanh.
Nàng bị hôn đến đáy mắt mờ mịt, mặc dù nàng còn chưa tìm lại toàn bộ ý thức, nhưng cảm giác bị người gặm cắn trên cánh môi vẫn mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể bỏ qua.
“A Uyên…”.
Nàng nhẹ giọng hô to thì bị thiếu niên coi là đang cầu xin, hắn lầm tưởng nàng còn muốn tiếp tục.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, phủ lên lần nữa, tiếp tục sự hiểu lầm đẹp đẽ này.
Sau khi hai người ở cùng nhau kỳ thật cũng không cố tình giấu diếm cái gì, bọn họ chưa từng sợ lời đồn của thế tục, chỉ mong mình vui vẻ là được rồi, bởi vậy không sợ hãi rụt rè, lấp liếm che giấu.
Nhưng bọn họ thường ngày vốn vô cùng thân mật, người trong phủ đã quen từ lâu, ngoại trừ Liên Kiều và Vân Hương bên người chăm sóc cho nàng thì trong lúc nhất thời không có người thứ ba phát hiện bọn họ bất thường.
Hạ nhân không nhận ra sự khác lạ, hiển nhiên cũng không thèm quan tâm tai mắt mà Đường mẫu đặt trong viện.
Lúc này Đường mẫu còn đang phát sầu nữ nhi nhà mình để lại cho mình một cục diện rối rắm trong bữa tiệc sinh nhật của Vương phi.
Đường Thời Ngữ tự tay chặt đứt nhân duyên của mình ở trước mặt phu nhân mọi người, chuyện này có thể nói là “kỳ công” ở trong mắt các phu nhân.
Mặc dù Đại Phụng triều là do nữ đế khai quốc, trong triều có không ít nữ tử làm quan, nhưng thói quen xấu của tiền triều lưu lại còn chưa tiêu trừ hết, hơi có tư tưởng thời xưa còn tồn tại rất sâu.
Ví dụ như có phu nhân là trâm anh thế phiệt*, những đại gia tộc cổ xưa kia ít nhiều còn lưu lại tư tưởng của thế hệ trước, vẫn cho rằng nên tuân theo mệnh lệnh của cha nương và bà mối, cô nương gia không có quyền nói chuyện về cuộc hôn sự, vả lại nữ tử phải dựa vào nam tử, chỉ có gả một nhà chồng tốt thì mới có đường ra.
*trâm anh thế phiệt: được dùng chủ yếu ở những thời xa xưa, dùng để chỉ mọi người sinh sống trong dòng dõi quý tộc, sang trọng, có quyền chức lớn
Ví dụ như Phùng di nương bên Đường gia Nhị phòng bên kia, Đường Thời Uyển và mẹ ruột của Đường Thời Cẩn, tính đến hai đời, trước khi Phùng gia xuống dốc, Phùng di nương cũng là hậu duệ của đại gia tộc, chẳng qua lúc Đại Phụng khai quốc, lão tổ tông của Phùng gia đứng sai chỗ, khiến gia tộc bại trận.
Phùng di nương gả đến Đường gia làm thiếp thất, những tư tưởng cũ kia làm ảnh hưởng rất sâu đến Đường Thời Uyển.
Từ nhỏ, Đường Thời Uyển đã chiếu theo khuôn mẫu của Đường Thời Ngữ, và trông cậy vào mình được giáo dục tốt mà gả cho một gia đình tốt.
Đường gia sáng suốt như vậy mà trong gia tộc lại có nữ tử bảo thủ, chứ đừng nói chi là bên ngoài những gia tộc tồn tại lâu đời, phu nhân có tư tưởng như vậy cũng không ít đâu.
Những phu nhân đó một mặt cho rằng Đường Thời Ngữ nhảy qua Đường mẫu, trực tiếp bác bỏ Tào phu nhân và Minh Vương phi
Đây chính là hành động vô lễ, có chút hoang đường. Một mặt lại may mắn nàng đã nói hết chân tướng ra, nhi tử của mình may mắn thoát khỏi một kiếp nạn.
Đường mẫu không cẩn thận nghe thấy những nghị luận này từ chỗ Minh Vương phi, tỏ vẻ rất im lặng.
Bà sẽ không cố tình giấu diếm mệnh cách của nữ nhi mà đi lừa gối nhi tử bảo bối của bọn họ.
Minh Vương phi vui sướng khi người gặp họa, khó tránh khỏi thay bà lo lắng.
“Tâm tính của Đại cô nương bình thản, người cũng thông thấu tình đạt lý, nếu cả đời không tìm được một người mình yêu thì cũng hơi tiếc nuối.”
Đường mẫu hiểu được ẩn ý, cười cười, “Chả sao cả, con bé sẽ tìm được.”
Minh Vương phi cho rằng bà đang cố cười, nhưng Đường mẫu biết rõ nữ nhi của mình và tiểu hầu nọ sớm muộn gì sẽ có thể nhìn thấu tâm ý của nhau.
Bà là người từng trải, sao không nhìn ra được chứ? Giữa những người trẻ tuổi, tình yêu trong ánh mắt là không thể che giấu được.
Chỉ là việc này không thể gấp gáp được, hỏi cũng không được, để bọn nó tự mình xử lý đi, bà chỉ có thể chờ thôi.
Nếu là có thể thành công, sau này nữ nhi có thể ở lại bên cạnh bà, để cho tiểu tử thúi kia bám vào là được, đã ăn của bà dùng của bà lâu như vậy, bà cũng không quan tâm bị ăn thêm mấy chục năm nữa đâu.
Thân phận của Cố Từ Uyên thấp cũng không sao, bà có thể nghĩ cách nâng thân phận cho hắn, chỉ là phải tiến cung một chuyến, nói với Hoàng hậu nương nương, nhìn xem có cách gì không.
“Ta bận trước bận sau, hai đứa nhóc đó chắc là không thèm cảm kích đâu…” Vẻ mặt Đường mẫu hoảng hốt, trong miệng lẩm bẩm.
“Phu nhân, ngài nói cái gì?”
“Không có gì.” Trong lòng Đường mẫu phiền não, đuổi mọi người đi. Nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.
Bên tai yên tĩnh, nhưng tâm không thể yên tĩnh được.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai tiểu bối đều là người không thèm quan tâm đến thân phận, địa vị hay những câu chuyện phiếm của người ngoài.
Đáng thương cho một người mẫu thân già như bà, vì tính cho nữ nhi mà làm tan nát cõi lòng không nói, thế mà người ta còn không thèm quan tâm nữa cơ…
Đường mẫu thở dài, xoay người hướng vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy trượng phu đã ngủ khò khò sau bữa tối uống nhiều rượu ở bên ngoài.
“……”
Tấm lòng rộng lớn cũng là chuyện tốt, bà cũng muốn thành phủi tay không quan tâm mà…
Đường mẫu yên lặng ôm lấy mình.