Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 31: 31: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ 31
"Còn gì khác không?"
Khang Mại lắc đầu, tạm thời không cảm nhận được gì khác.
Thí nghiệm một chút.
"
"? "Thí nghiệm thế nào?
Ngân Tô đứng dậy mở cửa, đơn giản thô bạo túm một bệnh nhân đang lắc lư bên hành lang vào.
Khang Mại bị dọa run cầm cập.
Thí nghiệm của cô chính là thí nghiệm như này hả? Ai dạy cô thế!
Bệnh nhân nhìn lên thấy trong phòng có người liền giống như được tiêm máu gà, hai mắt lóe lên ánh sáng màu xanh, ch ảy nước miếng ròng ròng:" Đói..
đói quá! "
Nhưng ông ta không hề xông đến chỗ Khang Mại mà bổ nhào về phía Ngân Tô, cho dù Ngân Tô dẫn ông ta đến chỗ Khang Mại, ông ta cũng chỉ hơi chần chừ, sau đó kiên định bổ nhào về phía Ngân Tô.
Tiếp theo lại có hai bệnh nhân chạy vào phòng này.
Bọn họ đều nhắm đến Ngân Tô, hoàn toàn không chú ý tới Khang Mại.
Thuốc quả thật có thể khiến cho những bệnh nhân này không chú ý tới người đã uống thuốc, thời hạn tác dụng chưa biết, tác dụng phụ cũng chưa biết.
* * *
* * *
Con quái vật kia ở bên ngoài rất lâu mới trở lại, nó có chút chột dạ, không cần Ngân Tô phải nói đã rất tự giác trèo vào trong ấm nước.
Sắc trời dần sáng, hành lang ầm ĩ cả đêm cũng dần yên tĩnh lại.
Khang Mại căng thẳng cả một đêm cuối cùng cũng thả lỏng được một chút, nhân lúc vẫn còn một ít thời gian nữa mới tới bữa sáng, anh ta nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhưng Ngân Tô không nghỉ ngơi mà hiến tế hết thi thể trên sàn cho cung điện, sau đó xách nhân chứng sống duy nhất -- phóng viên lên đánh thức.
Cho dù như thế nào, cô cũng phải qua được cái phó bản này trước mới biết được liệu bản thân đã thật sự rời khỏi cái vòng tuần hoàn chết tiệt kia chưa.
Đồng chí phóng viên nhìn thấy khuôn mặt Ngân Tô, đảo hai mắt, lại muốn ngất đi.
" Cậu mà ngất một nữa là tôi giúp cậu an giấc ngàn thu luôn đấy.
"
Phóng viên chỉ cảm thấy người trước mặt cười làm da đầu cậu ta tê dại hết cả lên, ký ức trước khi ngất xỉu bắt đầu tuần hoàn phát lại trong đầu cầu ta.
Cảm giác càng ngày càng thấy chóng mặt, nhưng cậu ta vẫn duy trì tỉnh táo, hận ý nơi đáy mắt hoàn toàn không thèm che giấu:" Cô..
cô muốn như thế nào? "
" Cậu hận tôi làm cái gì? "Ngân Tô ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, tò mò:" Đúng là tôi đã đánh cậu nhưng tại cậu động thủ tấn công tôi trước mà.
Nếu mà hận thì cũng là tôi hận cậu mới phải? Sao cậu lại không biết xấu hổ thế? "
Lúc tên này ra tay, cô có thể cảm nhận được cậu ta rất hận cô, không giống NPC tràn ngập ác ý một lòng muốn giế t chết người chơi lắm.
Nửa khuôn mặt phóng viên đều là vết máu đã khô, cậu ta nhếch khóe miệng cười lạnh, lời nói tràn ngập sát ý," Loại người như chúng mày, đều đáng chết! Đáng -- chết -- "
Ngân Tô nhướng mày," Loại người như tôi thì như thế nào? "
Phóng viên phẫn nộ trợn mắt:" Mày như thế nào mà mày còn không biết à? "
" Tôi ở trong mắt cậu không giống với tôi ở trong mắt bản thân mình.
Tôi cảm thấy tôi rất hoàn mỹ.
"
"...!"
Có lẽ phóng viên đã tức đến mức muốn ngất, hai mắt bắt đầu trợn trắng lên.
Tiếc là còn chưa kịp ngất đi đã bị Ngân Tô véo cho tỉnh táo lại, cậu ta chửi ầm lên:" Nếu mày đã cảm thấy bản thân hoàn mỹ thì tại sao còn xem mạng người như cỏ rác? Chúng mày có coi người khác là con người hay không? Chúng mày chính là một đám súc vật! Súc vật! "
Ngân Tô thanh minh:" Tôi cũng là người bị hại.
"
Phóng viên giống như bị k1ch thích, cao giọng gào lên:
" Mày mà là người bị hại cái gì? Nếu không phải do mấy người như chúng mày thì cái viện điều dưỡng này đã không tồn tại! Đều tại chúng mày, cái d*c vọng xấu xa méo mó của chúng mày đang nuôi dưỡng cái viện điều dưỡng này! "
"...!"
Quả nhiên người chơi cầm kịch bản người giàu.
" Cuốn sổ ghi chép này là của cậu à? "Ngân Tô lấy cuốn sổ ghi chép ố vàng ra, lật đến trang cuối cùng có vài chữ:" Cậu nói cậu phát hiện một bí mật lớn, cậu đã phát hiện bí mật lớn gì? "
" Ha..
Mày hỏi tao? Không phải đám người chúng mày hiểu rõ lắm sao? Mày cho rằng mày có thể sống sót được à? Mày sẽ trở nên hoàn mỹ ấy hả? Không đâu, mày sẽ không, mày sẽ bị d*c vọng của chính mày vây chết ở chỗ này, ha ha ha..
"
Đột nhiên phóng viên có chút điên cuồng cười lớn, con mắt đỏ bừng gắt gao trừng Ngân Tô.
Ngân Tô có hơi cạn lời:" Cũng đâu phải tôi hại cậu thành thế này, nếu cậu thật sự muốn báo thù thì phải đi tìm kẻ khởi xướng mới đúng chứ.
Cậu ở đây tức giận thù hận tôi thì có tác dụng gì? Như vậy chỉ có thể chứng minh được sự bất lực của cậu thôi, cậu không dám đối mặt với người thực sự hãm hại mình.
"
Phóng viên:" Mày..
"
Ngân Tô chậc một tiếng," Tôi cái gì? Cậu dám không? Cậu dám đi tìm hung thủ thực sự không? Cậu không dám, cậu chỉ dám lớn tiếng la hét với người cũng bị lừa gạt như tôi thôi.
Thừa nhận đi, cậu chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, cậu mới là kẻ hèn nhát.
"
Phóng viên phản bác theo bản năng:" Tôi không phải..
"
Ngân Tô rất bình đạm ồ một tiếng:" Vậy sao cậu lại không đi tìm viện trưởng? "
Nét mặt phóng viên biến đổi, đáy mắt đỏ bừng lộ ra vẻ sợ hãi, đó là một loại sợ hãi bắt nguồn từ bản năng.
Ngân Tô nhìn phản ứng của cậu ta, đáy lòng đã có kết luận, quả nhiên viện trưởng là BOSS lớn.
" Cậu sợ viện trưởng, chỉ mới nhắc đến ông ta mà cậu đã sợ hãi thế này..
"
Phóng viên bất lực cuồng nộ:" Mày thì hiểu cái gì! Mày chẳng hiểu gì hết! "
" Cậu nói cho tôi biết không phải là tôi hiểu rồi sao.
"Ngân Tô ném ra điều kiện hấp dẫn:" Nói không chừng tôi còn có thể giúp cậu báo thù nữa đấy, chẳng lẽ cậu không muốn báo thù viện trưởng sao? "
" Giúp tao báo thù? "Phóng viên giống như nghe được một câu chuyện cười nào đó," Mày với chúng nó là cùng một bọn..
"
Ngân Tô lấy ra lời phóng viên đã nói trước đó:" Nhưng mà vừa nãy cậu mới nói rồi đó, tôi cũng sẽ bị vây hãm đến chết ở đây, sao tôi lại cùng một bọn với bọn họ được? Cậu đã chứng kiến kết cục của rất nhiều người giống tôi rồi nhỉ? Nếu đã như vậy thì tại sao tôi còn phải đứng về phía bọn họ? Tôi cũng muốn sống mà.
"
Phóng viên nhíu mày lại một lúc, dường như đang suy xét lời của Ngân Tô.
Ngân Tô cười dịu dàng:" Chúng ta có chung một kẻ thù, không phải sao?"
* * *
* * *
Bí mật lớn của phóng viên gần như bổ sung hoàn chỉnh bối cảnh cốt truyện của phó bản.
Đúng là viện điều dưỡng này được xây dựng cho những kẻ giàu có, bệnh nhân ở đây không phú thì quý.
Nhưng ban đầu, nó chỉ là một viện điều dưỡng bình thường.
Cho đến khi nhà đầu tư xây dựng viện điều dưỡng rời đi, sau đó đổi một viện trưởng mới, viện điều dưỡng này mới dần thay đổi.
Mới đầu chỉ là hạng mục thẩm mỹ, người đặt dịch vụ thẩm mỹ này đa số là phái nữ, mà quả thực dung mạo của bọn họ đã được cải thiện rất nhiều, trở nên xinh đẹp, trẻ trung, rực rỡ hơn.
Viện trưởng mới sử dụng nguồn vốn khổng lồ nhanh chóng lấy được đó, đồng thời thông qua những người kia, thu hút càng thêm nhiều người giàu có.
Viện điều dưỡng bắt đầu làm một vài nghiên cứu phi pháp.
Bọn họ lấy sức khỏe, nhan sắc, thậm chí là nâng cao trí tuệ làm phương thức tuyên truyền, thu hút vô số nhà đầu tư.
Mà những nhà đầu tư này cũng sẽ thu được thứ đồ bản thân mong muốn.
Cho đến khi cuộc thảm sát kia xảy ra.
Tiếc là vì viện điều dưỡng có rất nhiều nhà đầu tư, tùy tiện tìm lấy một cái cớ là có thể dễ dàng lấp li3m chuyện này.
Phóng viên đã sớm có liên hệ với người anh trai kia nên lúc đó cậu ta điều tra được không ít manh mối.
Nhưng những manh mối đó chỉ có thể chứng minh những người mất tích ở viện điều dưỡng không thoát khỏi liên quan đến viện điều dưỡng.
Còn về bí mật chân chính của viện điều dưỡng thì cậu ta vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp xúc đến.
Phóng viên vốn muốn đợi cơ hội thích hợp hơn, điều tra ra nhiều manh mối hơn rồi nhổ gọn cả gốc lẫn rễ của viện điều dưỡng..