Chanh Xanh - Trang 2
Chương 80: Ngoại truyện 07
Lúc Lộ Dĩ Nịnh mang thai lần thứ hai thì Tiểu Trình Tục đã được 1 tuổi rưỡi.
Sau khi sinh Tiểu Trình Tục, Trình Tinh Lâm đã nói với cô rằng anh không muốn cô sinh đứa nữa.
Nên trong chuyện phòng the hai người họ vẫn luôn dùng biện pháp an toàn.
Khi đó Lộ Dĩ Nịnh còn hỏi anh: “Không phải anh muốn có con gái à? Anh không thấy tiếc gì sao?”
Trình Tinh Lâm đáp, “Trái lại với tiếc nuối thì em càng quan trọng hơn.”
Sinh mệnh anh đã có cô, còn có con trai nữa nên cũng đã viên mãn lắm rồi.
Anh không trông mong gì hơn nữa.
Chỉ cần gia đình họ hạnh phúc bên nhau là được.
Cho đến một buổi tối nọ.
Lộ Dĩ Nịnh ở trong phòng ngủ vừa dỗ Tiểu Trình Tục đi ngủ xong, cô nhìn giường lớn trống rỗng, rồi đi vào phòng làm việc.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, giọng của người đàn ông truyền ra: “Vào đi em.”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ mở cửa lớn ra, nhìn người đàn ông đang mặc đồ ngủ màu xám ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu, tóc đen xoã trên trán, lộ ra ngũ quan tuấn tú.
Các cuốn sách và đồ vật được sắp xếp gọn gàng trên bàn, ở giữa bàn là một chiếc laptop màu đen, bên cạnh là khung ảnh chụp gia đình ba người.
Ngón tay trắng nõn thon dài của anh đang nhanh nhẹn gõ phím, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Lộ Dĩ Nịnh rón rén đi ra phía sau anh.
Trình Tinh Lâm nhận thấy có người đang đến gần, anh không quay đầu lại, đôi mắt còn đang nhìn vào máy tính, vươn tay ra, vô cùng tự nhiên quàng lấy vòng eo của cô.
Sau đó kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Trình Tinh Lâm dừng làm việc, quay đầu lại, hôn môi cô, “Sao em còn chưa ngủ?”
Một tay Lộ Dĩ Nịnh đáp trên vai anh, “Anh cũng chưa ngủ mà.”
Cô liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính của anh, toàn là các số liệu lạ lẫm mà cô không thể hiểu.
“Công việc nhiều lắm à anh?”
“Cũng nhiều lắm.”
Một tay khác của anh cũng ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô, trên người cô có một mùi thơm thanh mát thoang thoảng luôn quyến rũ anh.
Lộ Dĩ Nịnh ồ một tiếng, cố ý nói: “Em sai rồi, em đi đây, không quấy rầy anh làm việc.”
Nói xong cô đứng dậy ngay để bỏ đi.
“Không được.”
Hai tay anh buộc chặt, không cho cô đứng dậy.
Thân thể hai người dính chặt vào nhau, d*c vọng của Trình Tinh Lâm đột nhiên bị khơi mào.
Bờ môi của anh đáp trên cổ cô, sau đó dần dần hướng lên trên, từ má rồi đến môi cô.
Lộ Dĩ Nịnh ưm lên, tay anh cũng bắt đầu lộn xộn.
“Đêm nay thử ở phòng làm việc, nhé em?”
Anh cố tình giương giọng như một tên lưu manh.
Lộ Dĩ Nịnh: “Công việc của anh…”
Trình Tinh Lâm: “Mặc kệ.”
Công việc sao quan trọng bằng bà xã được.
Sau đó là khoảng thời gian nóng bỏng trong phòng.
…
Một tháng rưỡi sau, Lộ Dĩ Nịnh mang thai.
Kỳ s1nh lý của cô luôn rất đúng, nhưng tháng này lại tới trễ, trong lòng Lộ Dĩ Nịnh thoáng có suy đoán.
Lúc đi mua đồ ăn sáng, cô cố ý đến tiệm thuốc mua que thử thai.
Lộ Dĩ Nịnh mua vài cái, cũng thử nhiều lần nhưng đều cho ra một kết quả.
Chờ đến giữa trưa thì Trình Tinh Lâm về nhà.
Cô cầm que thử thai hai vạch cho anh xem thì anh còn sửng sốt vài giây.
Anh nghĩ, “Chẳng lẽ… là lần ở phòng làm việc?”
Lúc trước anh làm biện pháp phòng tránh rất kỹ càng, chỉ duy nhất đêm đó là đầu óc rồi tinh rối mù, làm ở phòng làm việc một lần, cũng không có áo mưa nên anh quên béng mất.
Lộ Dĩ Nịnh nhớ đến đêm đó thì gương mặt đỏ ửng, “… Chắc thế rồi.”
Cô không ngờ chỉ một lần mà trúng ngay được.
Lộ Dĩ Nịnh hỏi: “Anh có muốn đứa nhỏ này không?”
Trình Tinh Lâm nhìn cô, “Em muốn không?”
Cô xoa bụng mình, đây là một sinh mệnh mà, cô không muốn bỏ đâu.
Trình Tinh Lâm: “Nếu em muốn thì sinh thôi.”
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng, lại thương tiếc, “Chỉ là vợ anh lại phải vất vả nữa rồi.”
…
Trưa đó Trình Tinh Lâm đưa Lộ Dĩ Nịnh đến bệnh viện Thanh Thành để kiểm tra sức khoẻ.
Kết quả đúng như dự kiến, đã mang thai 3 tuần.
Anh chia sẻ tin tốt này vào nhóm chat gia đình trước tiên.
Thẩm Y vui muốn chết, bà là quản trị viên nên lập tức tag mọi người.
Rất nhanh chóng cả nhà đều biết tin Lộ Dĩ Nịnh mang thai.
Lúc Trình Nham nhận được tin nhắn thì ông đang ăn cơm ở nhà Đường Kỳ.
Ông nhìn nhật kí tin nhắn thì cười tươi, ho nhẹ một tiếng ra vẻ nghiêm túc: “Lão Đường này, tôi nói cho ông biết một tin, chuẩn bị tâm lý đi.”
Đường Kỳ cũng mới vừa xem điện thoại, Đường Tinh Chu vừa mới nhắn tin cho ông.
Ông sửng sốt hồi lâu, từ đầu đến cuối đều cẩn thận đọc lại vài lần, sợ mình đọc sai hoặc tin giả.
Đến khi Trình Nham lên tiếng thì ông mới hoàn hồn lại.
“Lão Trình, tôi cũng muốn nói cho ông biết một chuyện, ông cũng chuẩn bị tâm lí đi.”
Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phái đối phương, đồng thanh nói:
“Tôi lại sắp thành ông nội rồi!”
“Tôi sắp được làm ông nội rồi!”
Hai người cùng bất ngờ, nhanh chóng bật cười.
Hạnh phúc nhân đôi, chuyện tốt!
…
Hai người nhận được tin nhắn là vào một buổi chiều.
Đan Ý cùng Lộ Dĩ Nịnh kiểm tra ở bệnh viện, nhưng mà khác bác sĩ.
Trình Tinh Lâm theo Lộ Dĩ Nịnh đi lấy kết quả thì gặp Đường Tinh Chu.
Hai người từ phòng khám đi ra thì thấy bên chỗ ngoặt có hình bóng quen thuộc.
Người đàn ông ngồi trên ghế bên ngoài phòng khám, cúi đầu, chắp tay, bất an vô cùng.
Lộ Dĩ Nịnh kêu một tiếng, “Anh Tinh Chu!”
Đường Tinh Chu ngẩng đầu, thấy hai người đồng thời xuất hiện ở khoa phụ sản thì nhanh chóng hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy nhìn vào bụng Lộ Dĩ Nịnh, “Lại mang thai nữa hả em?”
Lộ Dĩ Nịnh thẹn thùng, không định giấu anh ấy nên đáp vâng.
Trình Tinh Lâm thấy anh ấy xuất hiện ở đây thì thoáng đoán ra được Đan Ý cũng có tin tốt.
Lộ Dĩ Nịnh cũng nghĩ giống anh, cô ngẩng đầu nhìn lên màn hình trong phòng khám hiện lên hai chữ “Đan Ý”.
“Thì ra Ý Ý cũng có tin tốt.”
Đường Tinh Chu: “cũng không chắc nữa, lúc nãy vừa mới kiểm tra xong.”
Lộ Dĩ Nịnh hiếm khi thấy Đường Tinh Chu hồi hộp đến vậy.
Cô nhớ lúc trước khi cô mang thai Tiểu Trình Tục, Trình Tinh Lâm cũng ở ngoài chờ kết quả như thế này.
Chắc là lúc đó anh cũng vừa hồi hộp vừa chờ mong lắm.
Một lát sau, cửa phòng khám được mở ra, một người phụ nữ đội mũ và khẩu trang đi ra, trong tay cầm mấy tờ giấy.
Ánh mắt cô nhìn Đường Tinh Chu trước, sau đó mới thấy hai vợ chồng Lộ Dĩ Nịnh và Trình Tinh Lâm ở ngoài cửa.
Lộ Dĩ Nịnh vẫy tay, hơi mỉm cười.
Đôi mắt Đan Ý cong cong, đi đến phía ba người.
Đường Tinh Chu tự nhiên cầm lấy túi xách cho cô, cầm trong tay mình, hỏi: “Xong rồi hả em?”
Xuyên quan khẩu trnag, Đan Ý nói, “Vâng, bác sĩ nói…”
Đường Tinh Chu cắt ngang, “Vậy mình đi ăn cơm thôi em.”
Đan Ý: “???”
Cô còn chưa nói xong mà, bộ anh không muốn biết kết quả thế nào hả?
Đan Ý nhìn bóng dáng người đàn ông đi đằng trước, ánh mắt hoang mang khó hiểu.
Lộ Dĩ Nịnh đỡ một bên cánh tay cô ấy, đi trước, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy: “Chắc là anh Tinh Chu hồi hộp lắm nên không dám biết.”
Đan Ý nghe cô nói vậy thì liền hiểu rõ, cô khẽ cười.
Lộ Dĩ Nịnh chỉ giấy kết quả trong tay cô ấy, ra hiệu, đôi mắt nai con nhìn cô vô cùng chờ mong.
Đan Ý thoáng nhìn bóng lưng của hai người đàn ông, gật đầu nhẹ.
Lộ Dĩ Nịnh liền cười rạng rỡ, nói nhỏ: “Chúc mừng cậu nhé.”
Đan Ý chỉ vào bụng cô, “Cũng chúc mừng cậu nữa.”
Lúc nãy thấy hai vợ chồng xuất hiện ở bệnh viện là biết rồi.
Hơn nữa tên chó Trình Tinh Lâm kia không thể giấu được sự sung sướng trên vẻ mặt, cứ như là muốn khoe cho cả thế giới biết luôn vậy.
…
Bốn người ra khỏi bệnh viện thì vào một nhà hàng, đặt một bàn ăn.
Hai người đàn ông ngồi một chỗ kêu món, còn hai người phụ nữ thì ngồi trò chuyện.
Người phúc vụ đi rồi thì bàn ăn lại im ắng.
Đan Ý ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh đang yên tĩnh, đột nhiên có hứng thú trêu đùa.
Cô ấy đưa mắt ra hiệu với Lộ Dĩ Nịnh, cười tinh nghịch.
Sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, ra vẻ uể oải, giọng điệu vô cùng “tiếc nuối” mà nói: “Còn định muốn làm thông gia với cậu.”
Cô nói chuyện không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho người khác nghe thấy.
Đúng lúc đó Đường Tinh Chu đang cầm ly nước nóng, nghe cô thốt ra một câu như thế thì nhất thời trượt tay, cái ly rơi xuống đất, bể nát.
Ba người kia đều nhìn lại vì âm thanh chấn động này.
Bầu không khí an tĩnh vài giây.
Đúng lúc người phục vụ bưng đồ ăn lên, đánh vỡ sự trầm mặc này.
Đường Tinh Chu nói một tiếng xin lõi với người phục vụ rồi bảo bọn họ quét dọn gùm.
“Bao nhiêu tiền vậy, tôi sẽ đền bù.”
Hiếm khi Trình Tinh Lâm thấy anh thất thần như vậy.
Lúc nãy anh đã thấy động tác nhỏ của hai người phụ nữ rồi, đặc biệt là biểu cảm của Đan Ý kia, anh hiểu ra ngay.
Thế là cũng phối hợp “diễn kịch” với hai người.
Trình Tinh Lâm xua tay, “Không cần đền bù đâu, nhà hàng này là của chú út tôi. Bây giờ anh không được vui lắm nên tôi cũng không so đo với anh.”
Anh lấy thêm một cái ly để trước mặt anh ấy, nói kiểu vô cùng hào phóng: “Để tôi mời, coi như là tiệc chúc mừng tôi sắp được làm ba đi.”
Chữ “ba” được anh nhấn mạnh.
Nói xong Trình Tinh Lâm ra vẻ bất ngờ, “Ngại quá, tự nhiên tôi vui mà quên mất cảm xúc của anh.”
Đường Tinh Chu gục đầu, không để ai thấy rõ gương mặt của anh, vẫn thờ ơ đáp: “Không sao.”
Trình Tinh Lâm vỗ vai người đàn ông, an ủi, “Anh cũng đừng buồn quá, chuyện này phải thuận theo tự nhiên mới được.”
“Xem tôi nè, vốn không định để A Nịnh sinh nữa thế nhưng lại mang thai, không ngờ rằng…”
Trình Tinh Lâm diễn đến nghiện, càng diễn càng như thật, nói lời nào là muốn đánh lần đó.
Đường Tinh Chu không hề phản bác, chỉ rót cho mình một ly nước trà đầy.
Miệng đắng, mà lòng cũng đắng.
Tại sao anh phải ăn cơm cùng cái tên này chứ.
Đan Ý nhìn sắc mặt âm trầm của anh, sợ cô chơi quá lố.
May mà cô kịp thời dừng lại, nên chậm rãi bổ sung: “Bây giờ thì có cơ hội rồi.”
Ghép hai câu lại với nhau là:
[Vốn định làm thông gia với cậu.”
[Bây giờ thì có cơ hội rồi.]
Thế là Đường Tinh Chu lại làm vỡ thêm cái ly nữa.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ly: Tui vô tội mà.
Sau khi sinh Tiểu Trình Tục, Trình Tinh Lâm đã nói với cô rằng anh không muốn cô sinh đứa nữa.
Nên trong chuyện phòng the hai người họ vẫn luôn dùng biện pháp an toàn.
Khi đó Lộ Dĩ Nịnh còn hỏi anh: “Không phải anh muốn có con gái à? Anh không thấy tiếc gì sao?”
Trình Tinh Lâm đáp, “Trái lại với tiếc nuối thì em càng quan trọng hơn.”
Sinh mệnh anh đã có cô, còn có con trai nữa nên cũng đã viên mãn lắm rồi.
Anh không trông mong gì hơn nữa.
Chỉ cần gia đình họ hạnh phúc bên nhau là được.
Cho đến một buổi tối nọ.
Lộ Dĩ Nịnh ở trong phòng ngủ vừa dỗ Tiểu Trình Tục đi ngủ xong, cô nhìn giường lớn trống rỗng, rồi đi vào phòng làm việc.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, giọng của người đàn ông truyền ra: “Vào đi em.”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ mở cửa lớn ra, nhìn người đàn ông đang mặc đồ ngủ màu xám ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu, tóc đen xoã trên trán, lộ ra ngũ quan tuấn tú.
Các cuốn sách và đồ vật được sắp xếp gọn gàng trên bàn, ở giữa bàn là một chiếc laptop màu đen, bên cạnh là khung ảnh chụp gia đình ba người.
Ngón tay trắng nõn thon dài của anh đang nhanh nhẹn gõ phím, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Lộ Dĩ Nịnh rón rén đi ra phía sau anh.
Trình Tinh Lâm nhận thấy có người đang đến gần, anh không quay đầu lại, đôi mắt còn đang nhìn vào máy tính, vươn tay ra, vô cùng tự nhiên quàng lấy vòng eo của cô.
Sau đó kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Trình Tinh Lâm dừng làm việc, quay đầu lại, hôn môi cô, “Sao em còn chưa ngủ?”
Một tay Lộ Dĩ Nịnh đáp trên vai anh, “Anh cũng chưa ngủ mà.”
Cô liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính của anh, toàn là các số liệu lạ lẫm mà cô không thể hiểu.
“Công việc nhiều lắm à anh?”
“Cũng nhiều lắm.”
Một tay khác của anh cũng ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô, trên người cô có một mùi thơm thanh mát thoang thoảng luôn quyến rũ anh.
Lộ Dĩ Nịnh ồ một tiếng, cố ý nói: “Em sai rồi, em đi đây, không quấy rầy anh làm việc.”
Nói xong cô đứng dậy ngay để bỏ đi.
“Không được.”
Hai tay anh buộc chặt, không cho cô đứng dậy.
Thân thể hai người dính chặt vào nhau, d*c vọng của Trình Tinh Lâm đột nhiên bị khơi mào.
Bờ môi của anh đáp trên cổ cô, sau đó dần dần hướng lên trên, từ má rồi đến môi cô.
Lộ Dĩ Nịnh ưm lên, tay anh cũng bắt đầu lộn xộn.
“Đêm nay thử ở phòng làm việc, nhé em?”
Anh cố tình giương giọng như một tên lưu manh.
Lộ Dĩ Nịnh: “Công việc của anh…”
Trình Tinh Lâm: “Mặc kệ.”
Công việc sao quan trọng bằng bà xã được.
Sau đó là khoảng thời gian nóng bỏng trong phòng.
…
Một tháng rưỡi sau, Lộ Dĩ Nịnh mang thai.
Kỳ s1nh lý của cô luôn rất đúng, nhưng tháng này lại tới trễ, trong lòng Lộ Dĩ Nịnh thoáng có suy đoán.
Lúc đi mua đồ ăn sáng, cô cố ý đến tiệm thuốc mua que thử thai.
Lộ Dĩ Nịnh mua vài cái, cũng thử nhiều lần nhưng đều cho ra một kết quả.
Chờ đến giữa trưa thì Trình Tinh Lâm về nhà.
Cô cầm que thử thai hai vạch cho anh xem thì anh còn sửng sốt vài giây.
Anh nghĩ, “Chẳng lẽ… là lần ở phòng làm việc?”
Lúc trước anh làm biện pháp phòng tránh rất kỹ càng, chỉ duy nhất đêm đó là đầu óc rồi tinh rối mù, làm ở phòng làm việc một lần, cũng không có áo mưa nên anh quên béng mất.
Lộ Dĩ Nịnh nhớ đến đêm đó thì gương mặt đỏ ửng, “… Chắc thế rồi.”
Cô không ngờ chỉ một lần mà trúng ngay được.
Lộ Dĩ Nịnh hỏi: “Anh có muốn đứa nhỏ này không?”
Trình Tinh Lâm nhìn cô, “Em muốn không?”
Cô xoa bụng mình, đây là một sinh mệnh mà, cô không muốn bỏ đâu.
Trình Tinh Lâm: “Nếu em muốn thì sinh thôi.”
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng, lại thương tiếc, “Chỉ là vợ anh lại phải vất vả nữa rồi.”
…
Trưa đó Trình Tinh Lâm đưa Lộ Dĩ Nịnh đến bệnh viện Thanh Thành để kiểm tra sức khoẻ.
Kết quả đúng như dự kiến, đã mang thai 3 tuần.
Anh chia sẻ tin tốt này vào nhóm chat gia đình trước tiên.
Thẩm Y vui muốn chết, bà là quản trị viên nên lập tức tag mọi người.
Rất nhanh chóng cả nhà đều biết tin Lộ Dĩ Nịnh mang thai.
Lúc Trình Nham nhận được tin nhắn thì ông đang ăn cơm ở nhà Đường Kỳ.
Ông nhìn nhật kí tin nhắn thì cười tươi, ho nhẹ một tiếng ra vẻ nghiêm túc: “Lão Đường này, tôi nói cho ông biết một tin, chuẩn bị tâm lý đi.”
Đường Kỳ cũng mới vừa xem điện thoại, Đường Tinh Chu vừa mới nhắn tin cho ông.
Ông sửng sốt hồi lâu, từ đầu đến cuối đều cẩn thận đọc lại vài lần, sợ mình đọc sai hoặc tin giả.
Đến khi Trình Nham lên tiếng thì ông mới hoàn hồn lại.
“Lão Trình, tôi cũng muốn nói cho ông biết một chuyện, ông cũng chuẩn bị tâm lí đi.”
Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phái đối phương, đồng thanh nói:
“Tôi lại sắp thành ông nội rồi!”
“Tôi sắp được làm ông nội rồi!”
Hai người cùng bất ngờ, nhanh chóng bật cười.
Hạnh phúc nhân đôi, chuyện tốt!
…
Hai người nhận được tin nhắn là vào một buổi chiều.
Đan Ý cùng Lộ Dĩ Nịnh kiểm tra ở bệnh viện, nhưng mà khác bác sĩ.
Trình Tinh Lâm theo Lộ Dĩ Nịnh đi lấy kết quả thì gặp Đường Tinh Chu.
Hai người từ phòng khám đi ra thì thấy bên chỗ ngoặt có hình bóng quen thuộc.
Người đàn ông ngồi trên ghế bên ngoài phòng khám, cúi đầu, chắp tay, bất an vô cùng.
Lộ Dĩ Nịnh kêu một tiếng, “Anh Tinh Chu!”
Đường Tinh Chu ngẩng đầu, thấy hai người đồng thời xuất hiện ở khoa phụ sản thì nhanh chóng hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy nhìn vào bụng Lộ Dĩ Nịnh, “Lại mang thai nữa hả em?”
Lộ Dĩ Nịnh thẹn thùng, không định giấu anh ấy nên đáp vâng.
Trình Tinh Lâm thấy anh ấy xuất hiện ở đây thì thoáng đoán ra được Đan Ý cũng có tin tốt.
Lộ Dĩ Nịnh cũng nghĩ giống anh, cô ngẩng đầu nhìn lên màn hình trong phòng khám hiện lên hai chữ “Đan Ý”.
“Thì ra Ý Ý cũng có tin tốt.”
Đường Tinh Chu: “cũng không chắc nữa, lúc nãy vừa mới kiểm tra xong.”
Lộ Dĩ Nịnh hiếm khi thấy Đường Tinh Chu hồi hộp đến vậy.
Cô nhớ lúc trước khi cô mang thai Tiểu Trình Tục, Trình Tinh Lâm cũng ở ngoài chờ kết quả như thế này.
Chắc là lúc đó anh cũng vừa hồi hộp vừa chờ mong lắm.
Một lát sau, cửa phòng khám được mở ra, một người phụ nữ đội mũ và khẩu trang đi ra, trong tay cầm mấy tờ giấy.
Ánh mắt cô nhìn Đường Tinh Chu trước, sau đó mới thấy hai vợ chồng Lộ Dĩ Nịnh và Trình Tinh Lâm ở ngoài cửa.
Lộ Dĩ Nịnh vẫy tay, hơi mỉm cười.
Đôi mắt Đan Ý cong cong, đi đến phía ba người.
Đường Tinh Chu tự nhiên cầm lấy túi xách cho cô, cầm trong tay mình, hỏi: “Xong rồi hả em?”
Xuyên quan khẩu trnag, Đan Ý nói, “Vâng, bác sĩ nói…”
Đường Tinh Chu cắt ngang, “Vậy mình đi ăn cơm thôi em.”
Đan Ý: “???”
Cô còn chưa nói xong mà, bộ anh không muốn biết kết quả thế nào hả?
Đan Ý nhìn bóng dáng người đàn ông đi đằng trước, ánh mắt hoang mang khó hiểu.
Lộ Dĩ Nịnh đỡ một bên cánh tay cô ấy, đi trước, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy: “Chắc là anh Tinh Chu hồi hộp lắm nên không dám biết.”
Đan Ý nghe cô nói vậy thì liền hiểu rõ, cô khẽ cười.
Lộ Dĩ Nịnh chỉ giấy kết quả trong tay cô ấy, ra hiệu, đôi mắt nai con nhìn cô vô cùng chờ mong.
Đan Ý thoáng nhìn bóng lưng của hai người đàn ông, gật đầu nhẹ.
Lộ Dĩ Nịnh liền cười rạng rỡ, nói nhỏ: “Chúc mừng cậu nhé.”
Đan Ý chỉ vào bụng cô, “Cũng chúc mừng cậu nữa.”
Lúc nãy thấy hai vợ chồng xuất hiện ở bệnh viện là biết rồi.
Hơn nữa tên chó Trình Tinh Lâm kia không thể giấu được sự sung sướng trên vẻ mặt, cứ như là muốn khoe cho cả thế giới biết luôn vậy.
…
Bốn người ra khỏi bệnh viện thì vào một nhà hàng, đặt một bàn ăn.
Hai người đàn ông ngồi một chỗ kêu món, còn hai người phụ nữ thì ngồi trò chuyện.
Người phúc vụ đi rồi thì bàn ăn lại im ắng.
Đan Ý ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh đang yên tĩnh, đột nhiên có hứng thú trêu đùa.
Cô ấy đưa mắt ra hiệu với Lộ Dĩ Nịnh, cười tinh nghịch.
Sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, ra vẻ uể oải, giọng điệu vô cùng “tiếc nuối” mà nói: “Còn định muốn làm thông gia với cậu.”
Cô nói chuyện không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho người khác nghe thấy.
Đúng lúc đó Đường Tinh Chu đang cầm ly nước nóng, nghe cô thốt ra một câu như thế thì nhất thời trượt tay, cái ly rơi xuống đất, bể nát.
Ba người kia đều nhìn lại vì âm thanh chấn động này.
Bầu không khí an tĩnh vài giây.
Đúng lúc người phục vụ bưng đồ ăn lên, đánh vỡ sự trầm mặc này.
Đường Tinh Chu nói một tiếng xin lõi với người phục vụ rồi bảo bọn họ quét dọn gùm.
“Bao nhiêu tiền vậy, tôi sẽ đền bù.”
Hiếm khi Trình Tinh Lâm thấy anh thất thần như vậy.
Lúc nãy anh đã thấy động tác nhỏ của hai người phụ nữ rồi, đặc biệt là biểu cảm của Đan Ý kia, anh hiểu ra ngay.
Thế là cũng phối hợp “diễn kịch” với hai người.
Trình Tinh Lâm xua tay, “Không cần đền bù đâu, nhà hàng này là của chú út tôi. Bây giờ anh không được vui lắm nên tôi cũng không so đo với anh.”
Anh lấy thêm một cái ly để trước mặt anh ấy, nói kiểu vô cùng hào phóng: “Để tôi mời, coi như là tiệc chúc mừng tôi sắp được làm ba đi.”
Chữ “ba” được anh nhấn mạnh.
Nói xong Trình Tinh Lâm ra vẻ bất ngờ, “Ngại quá, tự nhiên tôi vui mà quên mất cảm xúc của anh.”
Đường Tinh Chu gục đầu, không để ai thấy rõ gương mặt của anh, vẫn thờ ơ đáp: “Không sao.”
Trình Tinh Lâm vỗ vai người đàn ông, an ủi, “Anh cũng đừng buồn quá, chuyện này phải thuận theo tự nhiên mới được.”
“Xem tôi nè, vốn không định để A Nịnh sinh nữa thế nhưng lại mang thai, không ngờ rằng…”
Trình Tinh Lâm diễn đến nghiện, càng diễn càng như thật, nói lời nào là muốn đánh lần đó.
Đường Tinh Chu không hề phản bác, chỉ rót cho mình một ly nước trà đầy.
Miệng đắng, mà lòng cũng đắng.
Tại sao anh phải ăn cơm cùng cái tên này chứ.
Đan Ý nhìn sắc mặt âm trầm của anh, sợ cô chơi quá lố.
May mà cô kịp thời dừng lại, nên chậm rãi bổ sung: “Bây giờ thì có cơ hội rồi.”
Ghép hai câu lại với nhau là:
[Vốn định làm thông gia với cậu.”
[Bây giờ thì có cơ hội rồi.]
Thế là Đường Tinh Chu lại làm vỡ thêm cái ly nữa.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ly: Tui vô tội mà.