Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chanh Xanh - Trang 2

Chương 77: Ngoại truyện 04 - Uống sữa



Một ngày sau khi Lộ Dĩ Nịnh sinh xong, hai vợ chồng Đan Ý và Đường Tinh Chu đến thăm.
Trước khi Đan Ý đến đã cố ý hỏi Trình Tinh Lâm về tình trạng sức khoẻ của Lộ Dĩ Nịnh, biết được tinh thần của cô đã khôi phục nhiều nên cô ấy muốn đến bệnh viện thăm cô vào hôm nay.
Đường Tinh Chu đến cùng cô ấy, hai người còn mua vài thuốc bổ lớn nhỏ.
Lúc bọn họ đến thì em bé còn đang ngủ, hơi híp mắt, được mẹ Lộ Dĩ Nịnh ôm vào trong ngực. Bé con trắng trẻo mềm mại như một cục bông, rất là ngoan ngoãn.
Hình ảnh này làm Đan Ý muốn khóc huhu.
Đáng yêu quá đi.
Đan Ý đứng bên cạnh giường, cô ấy thật sự không nhịn được, cẩn thận mở miệng hỏi: “Mình, mình ôm em bé chút được không?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Đương nhiên là được.”
Đan Ý vươn tay, tay chân luống cuống đổi tư thế, lo lắng đến mức nói lắp, “Mình, mình phải ôm như thế nào đây?”
Trước kia cô ấy chưa từng được ôm em bé mới sinh lần nào, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Hơn nữa còn nghe nói phải chú ý khi ôm em bé, tư thế phải đúng, nếu không thì sẽ có ảnh hưởng đến xương sống của em bé.
Lộ Dĩ Nịnh chỉ cho cô ấy, đặt em bé trong khuỷu tay của mình, sau đó dùng tay đỡ lấy đầu và cổ của bé con, một tay khác che chở phần chân của em bé, lòng bàn tay nâng bên mông và eo.
Sau đó cứ để bé con như thế là được.
Đan Ý đón lấy bé con, động tác thật cẩn thận, ngay cả cách thở của cô cũng hồi hộp theo.
Cô ấy cúi đầu nhìn cậu nhóc đang nằm trong lòng ngực mình, ngửi thấy mùi sữa thoảng thoảng từ người của bé con thì trái tim mềm nhũn ra.
Mềm quá, mềm như một cục bột nếp vậy.
Sinh mệnh đúng là thần kỳ.
Đường Tinh Chu bên cạnh đang nhìn bé con trong lòng ngực cô, gương mặt anh cũng dịu dàng, nhịn không được mà đưa tay chạm vào nằm tay nhỏ của bé con,
Kết quả vừa mới đụng thì bé con như có cảm giác, hơi giang tay ra, sau đó nắm lấy ngón trỏ của anh.
Đan Ý thấy vậy thì thốt lên, nhớ ra bé con còn đang nhắm mắt ngủ nên nói nhỏ, trong giọng khó nén sự hưng phấn: “Đường Tinh Chu, bé con nắm lấy tay anh kìa, thế có phải là bé thích anh không?”
Đường Tinh Chu cũng không ngờ là sẽ như thế, anh cảm nhận được sự ấm áp từ ngón trỏ lan ra cả bàn tay, một loại cảm xúc ấm áp chưa từng có tràn ngập trong trái tim.
Mà ba ruột Trình Tinh Lâm đang đứng một bên nhìn cay đắng.
Hôm qua khi con trai ruột của mình vừa mở mắt thì người đầu tiên nó nhìn thấy không phải là mình, mà là ông bà nội, ông ngoại và cậu.
Bây giờ còn nắm lấy tay người khác, mà còn không phải là ba, mà là ông cậu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn Đan Ý cụp mắt, lại nhìn thoáng qua Đường Tinh Chu cũng đang dịu dàng ngắm bé con.
Cô đề nghị: “Hay là hai người cũng sinh một đứa đi?”
Trình Tinh Lâm nghe nói thế thì thêm mắm: “Sau đó cho làm vợ của con trai tôi.”
Đan Ý nghe thấy câu sau thì nhỏ giọng hừ, “Mơ đẹp quá!”
“Lỡ như tôi cũng sinh con trai thì sao?”
Đột nhiên Đường Tinh Chu xen vào, “Vậy thì để họ sinh thêm một bé gái rồi làm vợ con trai mình.”
Ánh mắt Đan Ý sáng lên, “Cái này hay!”
Trình Tinh Lâm nói lại câu nói lúc nãy của Đan Ý: “Mơ đẹp quá!”
Anh sẽ không bao giờ gả con gái mình cho con trai bọn họ đâu, cứ tưởng tượng đến cảnh con gái mình sẽ phải kêu Đường Tinh Chu là ba thì anh không thể chấp nhận được!
Đan Ý cười ha hả, “Trình Tinh Lâm, đồ tiêu chuẩn kép!”
Trình Tinh Lâm không phủ nhận, nói chặt như đinh đóng cột: “Dù sao thì con gái tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ ở bên cạnh con trai của hai người đâu.”
Đường Tinh Chu thờ ơ đáp: “Nói trước bước không qua.”
“Lỡ như con gái cậu để ý con trai tôi thì sao.”
Trình Tinh Lâm: “Sao anh không thử đổi chủ ngữ thử xem, có khi con trai anh để ý con gái tôi thì có.”
Lộ Dĩ Nịnh và Đan Ý ở bên cạnh: “…”
Hai người này lại nữa rồi, ngày nào cũng đấu võ mồm.
Lần nào Trình Tinh Lâm cũng muốn cãi thắng Đường Tinh Chu.
Mà từ trước đến giờ Đường Tinh Chu ít nói, chỉ duy nhất ở rước mặt Trình Tinh Lâm là không chịu thua.
Thật ra lúc nãy hai cô gái rất muốn nhắc nhở hai người này rằng –
Con gái / con trai anh còn chưa ra đời đâu, nói sớm quá!
*
Vài ngày sau, bác sĩ kiểm tra các chỉ tiêu của Lộ Dĩ Nịnh không có vấn đề gì thì cô được xuất viện thuận lợi.
Bởi vì Lộ Dĩ Nịnh ở cữ cần có người chăm sóc nên Thẩm Y để hai vợ chồng ở lại biệt thự Thiển Loan.
Với cả như thế thì ngày nào bà cũng được ngắm nhìn cháu trai cưng của mình rồi.
Tiểu Trình ngày càng lớn, lúc trước nhăn dúm dó giờ đã trở nên mượt mà, trên mặt non non, đặc biệt là đôi mắt, đen láy xinh đẹp, sạch sẽ trong veo, đã giống Trình Tinh Lâm lại giống Lộ Dĩ Nịnh.
Bữa tiệc trăm ngày.
Có rất nhiều người thân bạn bè đến nhà, đều đến xem Tiểu Trình Tục.
Bé con thấy nhiều người mà không sợ, được bà nội Thẩm Y ôm trong lòng ngực, đôi mắt to tròn nhìn bọn họ, chiếm được trái tim của khá nhiều người lớn.
Đặc biệt là với những người đang muốn ôm cháu trai.
Hơn nữa Tiểu Trình Tục thường được mọi người trêu cho cười cười, gương mặt trắng trẻo mềm mại làm người ta càng thích.
Vừa thấy bé con cười là trái tim mọi người đã đập loạn xạ.
Thật sự là quá đáng yêu!
Thậm chí có vài người đã có con trai đã lấy vợ, hoặc con gái đã gả chồng chưa được bao lâu, nhưng chưa sinh con, bọn họ được cha mẹ gọi điện đến.
Nói đi nói lại cũng là cùng một ý, đại khái là –
“Hai đứa cũng nhanh chóng đẻ một đứa đi, đáng yêu như cháu trai nhà lão Trình đó!”
Những người đó bị cue vô tội vạ: “…”

Ban đêm khi khách khứa đã về.
Lộ Dĩ Nịnh bận suốt ngày nên nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Lúc cô mơ mơ màng màng, nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy một lần, cô sờ bên cạnh giường theo bản năng, nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Lộ Dĩ Nịnh tỉnh táo hơn chút, quay đầu phát hiện bên gối rỗng tuếch, không có ai hết.
Cô nhìn khắp nơi, sau đó dừng ở giường cách đó không xa.
Trong phòng ngủ của hai vợ chồng có giường em bé, ngày thường Tiểu Trình Tục ngủ ở nơi đó.
Lúc này bên cạnh giường em bé có một người đàn ông đnag nằm bò, trên người còn đang mặc áo ngủ, để chân trần ngồi xổm trên thảm ở dưới đất.
Mà Tiểu Trình tục thì lại đang mở to mắt nhìn anh.
Một tay người đàn ông loạng choạng cầm bình sữa, nhỏ lên lòng bàn tay để thử độ ấm.
Bức màn bên cạnh cửa sổ chưa được kéo lên hoàn toàn, lộ ra một khe hở, ánh đèn bên ngoài chiếu vào lúc sáng lúc tối, đúng lúc chiếu trên vẻ mặt anh, chiếu rõ ngũ quan của anh, có vài phần ấm áp.
Giọng nói anh nhẹ nhàng trong bóng đêm, lại trầm thấp, “Con chờ chút nhé, nguội rồi sẽ cho con uống.”
Sợ con khóc nên giọng nói anh cố ý “hung dữ” hơn:
“Không được khóc, lát nữa mà đánh thức mẹ con là ngày mai ba không cho con uống sữa nữa đâu.”
“Ném bình sữa của con đi để cho con biết xã hội hiểm ác thế nào!”
Tiểu Trình Tục vẫn còn đang mở to mắt tròn xoe nhìn ba mình, vẻ mặt vô tội, không hề hiểu anh đang nói gì, cũng không biết “xã hội hiểm ác” là gì.
Trình Tinh Lâm cảm giác độ ấm của bình sữa đã ổn rồi nên vô cùng thuần thục nhỏ vài giọt lên cổ tay mình, lặp đi lặp lại để kiểm tra độ ấm.
Sau đó chậm rãi đưa phần núm v* cao su vào miệng con.
Hai đôi tay béo của Tiểu Trình Tục nắm lấy bình sữa.
Bé con cầm không chắc nên Trình Tinh Lâm nâng phần đít bình lên, phòng không cho nó rơi xuống.
Tiểu Trình Tục bĩu môi, m út từng ngụm, lúc này Trình Tinh Lâm mới như được trút được gánh nặng.
Trình Tinh Lâm không bao giờ “ăn khuyu” cứ nhìn con trai mình uống sữa.
Lúc Tiểu Trình Tục uống sữa vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt ngây thơ vô hại, hơn nữa đôi mắt đó vẫn cứ nhìn anh.
Tay còn lại của Trình Tinh Lâm không khỏi đưa lên xoa đầu bé con, tức cười: “Ngoại trừ uống sữa ra thì con làm gì được nữa?”
“Khi nào thì con lớn, thì phải tự biết cách pha sữa, “tự làm tự ăn”, biết chưa?”
Tiểu Trình Tục mới hơn 3 tháng: “…”
Tỏ vẻ không hiểu.
Trình Tinh Lâm còn tiếp tục nói: “Vì con mà ba không được ôm vợ mình ngủ đấy.”
“Hơn nửa đêm còn phải pha sữa cho con, chính ba còn không được uống.”
“Phải ở đây canh con, xem con uống xong.”
Tiểu Trình Tục cứ thưởng thức đồ ngon, nghe từng câu “lên án” của ba mình.
Trình Tinh Lâm lải nhải thêm vài câu cuối cùng cũng buông tiếng thở dài.
“Thôi vậy, không so đo với con, chỉ cần con không khóc, không đánh thức mẹ là được.”
Trong khoảng thời gian này bé con cứ thức dậy lúc nửa đêm, vừa tỉnh là khóc, khóc là phải uống sữa.
Với lại tiếng khóc rất vang dội, như là muốn làm sụp nhà.
Nhóc con vừa uống sữa xong là nhắm mắt ngủ trong sự sung sướng.
Mà Trình Tinh Lâm bị bé con đánh thức và Lộ Dĩ Nịnh đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đặc biệt là Lộ Dĩ Nịnh, vốn dĩ cô đã ngủ không ngon, kiểu ngắn giấc.
Vì con trai phải uống sữa, có đôi khi phải cho con bú sữa mẹ nên sau nửa đêm có khi không được ngủ.
Trình Tinh Lâm nhìn thấy mà đau lòng.
Cho nên mấy ngày nay anh đều canh lúc cô ngủ rồi tự mình dậy đến bên giường em bé để canh gác.
Khi Tiểu Trình Tục vừa mở mắt chuẩn bị khóc là anh cầm bình sữa rỗng lắc lắc trước mặt con.
Như là đang nói sữa đang “trong giai đoạn sản xuất” vậy.
Quả nhiên là chiêu này dùng được, số lần Tiểu Trình Tục khóc cũng ít lại.
….
Bên này.
Lộ Dĩ Nịnh nằm trên giường vừa rồi trở mình, tay áp bên khuôn mặt, vẫn luôn nhìn hai ba con.
Trình Tinh Lâm đưa lưng về phía cô nên không biết cô đã dậy.
Cô nghe thấy câu cuối cùng mà Trình Tinh Lâm nói, nhìn cảnh hai ba con dịu dàng mà cô rơi nước mắt.
Cho đến khi Tiểu Trình Tục nhắm mắt ngủ thì Trình Tinh Lâm mới chậm rãi rút bình sữa trong tay bé ra, để qua một bên.
Sau đó đắp chăn lại cho con.
Trình Tinh Lâm làm xong tất thả rồi quay đầu nhìn bên giường.
Lúc anh quay đầu thì Lộ Dĩ Nịnh nhắm mắt lại theo bản năng.
Nếu anh không muốn cô bị đánh thức thì cô phải giả vờ là mình đang ngủ thôi vậy.
Trình Tinh Lâm vẫn cứ nhìn cô gái đang nhắm mắt thở dài nhẹ nhõm.
Cô không tỉnh dậy là tốt.
Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 5 giờ rồi, chắc là nhóc con sẽ không thức dậy nữa.
Sau đó anh chậm rãi đi qua, tay chân nhẹ nhàng bò lên giường, ôm lấy Lộ Dĩ Nịnh từ phía chính diện.
Lộ Dĩ Nịnh đối mặt với anh, tay cũng quàng lấy hông anh theo bản năng.
Sau đó cô cọ cọ đầu trong lòng anh.
Cô nói như nỉ non:
“Trình Tinh Lâm, em yêu anh.”
Trình Tinh Lâm ngẩn người, cúi đầu thấy cô vẫn còn đang nhắm mắt nên chỉ nghĩ là cô đang ngủ, nói mớ.
Anh bật cười, hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng: “Anh cũng yêu em.”
Rất rất yêu.

Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trình Tục: Bé chỉ là cục cưng thèm sữa  (/ω\)
Chương trước Chương tiếp
Loading...