Chanh Xanh - Trang 2
Chương 44
Ánh mắt của tất cả mọi người gần như đều tập trung lên người Trình Tinh Tâm, nhưng chỉ có một người là nhìn Lộ Dĩ Nịnh.
Sau khi Chúc Tử Du trông thấy người tới là Lộ Dĩ Nịnh thì sắt mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Ning? Sao cô ấy lại có thể xuất hiện ở đây được?
Lộ Dĩ Nịnh không nhìn những người khác mà chỉ bước tới trước mặt của Đan Ý, đưa tay về phía cô ấy: “Ý Ý, đưa nhạc phổ dùng để diễn tấu cho mình xem một chút.”
Đan Ý phản ứng lại rất nhanh, đưa nhạc phổ mình đặt trên bàn cho cô.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh nhận lấy chỉ nhìn thoáng qua: “Khúc ‘Canon’(1) này đã được cải biên lại rồi?”
(1) https://youtu.be/2tXJTANyHHw
Đan Ý chỉ về phía Chúc Tử Du ở bên cạnh, cô ta chính là người trợ diễn đàn Cello ban đầu: “Đúng, do cô ta soạn đấy.”
Lộ Dĩ Nịnh không nhìn cô ta, rất nhanh đã đưa ra kết luận: “Soạn lại quá tệ, nếu dựa vào bản nhạc phổ này để diễn tấu thì vũ đạo của cậu rất khó để múa.”
Ban nãy khi hoá trang xong thì diễn tập thử, Đan Ý có gửi một đoạn video ngắn để cô xem thử.
Trong video, chỉ có một mình Đan Ý nhảy trên sân khấu vì người trợ diễn đàn Cello vẫn chưa tới.
Lúc đó Lộ Dĩ Nịnh cũng không thấy xảy ra vấn đề gì, bây giờ kết hợp lại với bản nhạc phổ trên tay thì cô mới phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn.
Đan Ý không nghĩ tới cô chỉ nhìn sơ qua đã có thể phát hiện ra có vấn đề: “Đúng vậy, trước đây lúc mình múa với nhạc đệm, quả thực có một – hai chỗ không thể nhảy được, nhưng đôi lúc thì lại có thể.”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ cười nhạt một tiếng nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt: “Không phải do vấn đề của cậu mà là vấn đề của người diễn tấu.”
Đan Ý thoáng ngẩn người, sắp xếp lại những lời mà cô nói một chút thì chẳng mấy chốc cô ấy đã hiểu: “Ý của cậu là, khúc nhạc phổ đã được cải biên này vẫn còn một phiên bản khác nữa? Và nó khác hẳn với bản diễn tấu mà mình đang cầm trong tay và dùng để múa.”
Lộ Dĩ Nịnh gật đầu: “Nó chỉ khác một phần, đôi khi cũng có thể giống nhau, tùy thuộc vào thời điểm đó người diễn tấu đã sử dụng phiên bản nào.”
Đan Ý cười lạnh lùng một tiếng nhìn về phía Chúc Tử Du bằng ánh mắt rét lạnh.
Thảo nào, mỗi lần luyện tập không xảy ra vấn đề này thì cũng sẽ xảy ra vấn đề nọ, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng là do chính mình không thể theo kịp nhạc đệm.
Chúc Tử Du cúi đầu xuống cắn môi, không lên tiếng tương đương với ngầm thừa nhận.
Nhân viên công tác của buổi tiệc tối đi đến từ bên cạnh hỏi rằng người biểu diễn tiết mục múa mở màn đã chuẩn bị xong chưa.
Lộ Dĩ Nịnh gác chuyện nhạc phổ có vấn đề qua một bên: “Ý Ý, trước tiên cậu trang điểm cho xong đi, đừng lo lắng. Mình sẽ nói với cậu một vài chỗ cần phải thay đổi, cậu chỉ cần làm theo những gì mình nói là được.”
Đan Ý siết chặt lòng bàn tay mình, khẽ gật đầu: “Được, mình tin cậu.”
Lộ Dĩ Nịnh đang định rời đi trước để thay quần áo, trước khi đi cô đột nhiên nhìn cô gái từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích kia, cảm thấy có chút quen mắt.
Cô nghĩ ngợi, tìm kiếm về ký ức trong đầu: “Chúc… Tử Du, phải không?”
Sau khi Chúc Tử Du nghe thấy tên mình thì lập tức ngẩng đầu lên đối mặt với cô.
Đôi mắt đó trong suốt sáng ngời, trầm tĩnh lại mang theo sự tìm tòi.
Đan Ý hỏi: “Cậu quen cô ta?”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ lắc đầu: “Không quen, nhưng mà từng thấy trên ảnh, mình từng nghe cô giáo Nguỵ của ngành bọn họ nhắc đến người này.”
Trái tim Chúc Tử Du thoáng khựng lại, một linh cảm xấu trào dâng trong lòng cô ta.
Cô ta chỉ nghe thấy Lộ Dĩ Nịnh để lại một câu cuối cùng:
“Những người học nhạc cần phải có một trái tim trong sáng.”
Trái tim của Chúc Tử Du lập tức nguội lạnh.
Sao cô ta lại quên mất cô giáo Nguỵ của ngành bọn họ.
Đàn chị của cô Nguỵ chính là cô Thẩm Liên – nhạc công đàn Cello nổi tiếng khắp cả nước, đồng thời cũng là cô giáo của Ning.
Vả lại, trước đây cô Nguỵ từng nhắc với cô ta rằng, năm nay sẽ có sinh viên trao đổi của khoa Âm Nhạc của trường đến học viện âm nhạc Juilliard để trao đổi ba tháng.
Nếu may mắn còn có thể đến dàn nhạc A·I của Mỹ để tham quan và học hỏi.
Mà Ning chính là người tốt nghiệp từ học viện âm nhạc Juilliard, bây giờ người ta còn là nhạc công đàn Cello hàng đầu dàn nhạc A·I.
Giảng viên của bọn họ từng có ý định tiến cử cô ta cho Ning nên ban nãy cô mới có thể nhận ra cô ta.
Nhưng sau sự việc ban nãy của Đan Ý, chuyện sinh viên trao đổi… có lẽ đã tan thành bọt nước rồi.
—— “Nghe nói bữa tiệc mừng tốt nghiệp tối hôm đó Đường Tinh Chu cũng sẽ tới, lẽ nào cậu không muốn trông thấy Đan Ý mất mặt trước mặt anh ấy hay sao?”
Cô ta vì câu nói đó của Đồng Tịnh mà như bị ma quỷ ám ảnh, mất đi cơ hội lần này có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời của cô ta.
Chúc Tử Du nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh mình, mặt mày tái mét rồi tự giễu nói: “Đồng Tịnh, mình xong rồi.”
Cô gái tên Đồng Tịnh cũng là sinh viên khoa Âm Nhạc, cô ta vẫn luôn có hiềm khích với Đan Ý và thường xuyên cướp đồ của cô ấy.
Tiết mục ở bữa tiệc mừng tốt nghiệp lần này cô ta cũng là tiết mục múa, người trợ diễn đàn Cello của Đan Ý chính là bị cô ta cướp.
Đồng Tịnh lại không cho là đúng: “Không phải cậu là người đứng đầu ngành của chúng ta hay sao, còn sợ không sánh bằng người trợ diễn do Đan Ý tuỳ tiện dẫn đến kia hay sao…”
“Cậu thì biết cái gì!”
Sau khi Chúc Tử Du nghe thấy câu nói này của cô ta thì liền trực tiếp rống lên: “Sao mình có thể sánh bằng cô ấy được.”
Đồng Tịnh không phải sinh viên cùng chuyên ngành cello của bọn họ nên không quen biết cô cũng không có gì kì lạ.
Nhưng, cô ta quen, những màn diễn tấu của cô ngày nào cũng được các giảng viên chuyên ngành của bọn họ sử dụng làm bản mẫu.
Cô ta hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với cô.
Sao… sao cô ta có thể so sánh với Ning được cơ chứ.
Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu thì đã có kết quả.
Bảy giờ, bữa tiệc mừng tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình đầu tiên là làm nóng sân khấu, sau đó tuyên bố khai mạc buổi tiệc tối lần này.
“Tiếp sau đây, bạn Đan Ý thuộc khoa Âm Nhạc của chúng ta sẽ mang đến cho mọi người một màn biểu diễn khai mạc cùng tiết mục múa đơn với ——《Canon》.”
Trong nháy mắt, sân khấu trở nên tối dần, ánh đèn chiếu vào góc trong cùng bên trái của sân khấu.
Một cô gái mặc váy đỏ nắm tay một cô gái mặc váy trắng bước lên sân khấu.
Sau khi tất cả mọi người ngồi bên dưới sân khấu nhìn rõ diện mạo của hai người lập tức bùng nổ.
【Ban nãy tôi không nghe nhầm đấy chứ, múa đơn? Không phải Đan Ý sẽ hát sao?】
【Trước đây cô ấy từng múa ở buổi tiệc tối mừng tân sinh viên đó, quả thực là đẹp tuyệt vời!!】
【Mọi người mau nhìn đi, cô gái bên cạnh Đan Ý là ai vậy, sao mà đỉnh đẹp dữ vậy!】
【Đúng vậy, sao trước đây chưa từng gặp nhỉ, không phải sinh viên trường mình đâu nhỉ.】
【Thật là ngai quá, tôi ‘cong’ rồi, tôi cảm thấy Đan Ý vô cùng ‘mạnh mẽ’, còn cô gái bên cạnh cô ấy thì lại vô cùng mềm mại.】
Buổi tiệc mừng tốt nghiệp lần này cũng có rất nhiều sinh viên khoa Âm Nhạc thuộc chuyên ngành đàn Cello ở đây, ngay lập tức bọn họ đã nhận ra cô gái mặc váy trắng là Lộ Dĩ Nịnh.
【Trời, đó là Ning phải không, tôi không nhìn lầm đó chứ.】
【Á á á á, thực sự là con gái của tôi đấy, mấy ngày trước tôi còn lướt thấy tin tức cô ấy về nước rồi.】
【Đan Ý có lai lịch gì vậy, cô ấy thế mà lại có thể mời được Ning đến!!】
【Vậy có nghĩa là tôi được xem chùa buổi biểu diễn của Ning một lần sao.】
【Lát nữa tôi phải đi xin chữ ký của cô ấy!!】
【Gáy lên nào chị em ơi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy ngoài đời thực, diệu kì quá đi!!】
Các sinh viên bên dưới sân khấu đã bùng nổ, căn bản không thể nào yên lặng nổi.
Kiểu tóc của Đan Ý hôm nay được làm uốn thành lọn to, đôi môi màu đỏ rượu, mắt ngọc mày ngài.
Cô ấy diện một chiếc váy đỏ hai dây ngang gối, dáng người gầy nhỏ vừa duyên dáng lại quyến rũ.
Cô cầm lấy micrô bên cạnh và đặt ngón trỏ nơi khoé môi đỏ rực ra hiệu.
Kì diệu là, tất cả mọi người vậy mà lại yên lặng lại
“Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, tôi là Đan Ý.”
“Oa!!!”
“Đan Ý, Đan Ý!”
“Tôi yêu cô!!”
Trong tiếng hô hào của quần chúng, Đan Ý lại lên tiếng lần nữa: “Tiếp theo đây, tôi sẽ giới thiệu vị khách quý trợ diễn của tôi hôm nay, nhạc công đàn Cello —— Ning.”
Lộ Dĩ Nịnh đứng lên và đặt đàn Cello ở bên chân, cô cầm cung đàn trên tay hơi cúi người, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Ánh đèn lại tối đi một lần nữa, một tia sáng màu trắng chiếu vào cô gái mặc váy trắng đang ngồi trên ghế.
Cô mặc trên người một chiếc váy ống trắng đính kim sa(2), làn váy xoè ra.
(2) Sequin (kim sa) là những mảnh lấp lánh nhỏ được sử dụng như đồ trang trí trên quần áo hoặc vải vóc. Những mảnh sequin thường hình tròn, đa sắc và được làm từ nhiều loại chất liệu như kim loại sáng bóng, đá quý… nhưng ngày nay chúng thường được làm bằng nhựa.
Gương mặt tinh xảo của cô được trang điểm thanh nhã, khí chất xuất trần giống như một cô thiên nga trắng xinh đẹp.
Lộ Dĩ Nịnh gật đầu ra hiệu Đan Ý có thể bắt đầu.
Sau đó, ngón tay thon gầy trắng nõn cầm cung đàn khẽ kéo đàn.
Phiên bản kinh điển nhất của khúc《Canon》của Pachelbel đáng lẽ phải là phiên bản dương cầm, sau này xuất hiện thêm rất nhiều phiên bản hợp tấu khác.
Nhưng rất hiếm khi có người sử dụng đàn Cello làm nhạc nền chính.
Tiếng đàn của cô lúc đầu nhẹ nhàng và chậm rãi rồi nhanh nhẹn thoải mái, đến khúc giữa thì trở nên trầm thấp, cuối cùng là dần dần ngập tràn bi thương.
Tựa như đang kể một câu chuyện xưa.
Và chính bản thân khúc《Canon》cũng là một câu chuyện xưa, nhạc sĩ Pachelbel là một cô nhi, khi ông lưu lạc đến nước Anh được một nghệ sĩ dương cầm nhận nuôi, sau đó mưa dầm thấm đất mà học được cách đánh dương cầm.
Nơi thị trấn nhỏ có một cô gái xinh đẹp tên là Barbara và cũng vì thích Pachelbel mà học chơi dương cầm.
Sau đó bởi vì hiểu lầm mà cô ấy cho rằng ông đã chết nên cô đã tự sát.
Pachelbel phát hiện ra rằng không biết từ khi nào bản thân đã thích cô gái ấy, thế nên biết được tin cô ấy qua đời, ông đã kết liễu cuộc đời mình theo cách tương tự sau khi hoàn thành khúc《Canon》.
Giai điệu của《Canon》thay đổi liên tục, tình cảm vừa tinh tế tỉ mỉ lại vừa mãnh liệt, hơn nữa có một loại sức mạnh rất kì diệu.
Thời điểm hạnh phúc thì nghe có vẻ rất vui vẻ, và khi buồn bã thì nghe lại rất khổ sở.
Sự hấp dẫn của khúc nhạc này nằm ở hiệu ứng kỳ diệu của nó. Nó có thể sôi động, có thể buồn thương, đau khổ và nó cũng có thể chữa lành trái tim của con người.
Có một câu đánh giá rất kinh điển được lưu hành trên mạng:
—— “Nó có thể khiến tôi cảm nhận được sự run rẩy xuyên qua sống lưng và xông thẳng vào linh hồn.”
Trong phần trình diễn này, màn diễn tấu đàn Cello của Lộ Dĩ Nịnh được kết hợp hoàn hảo với điệu nhảy của Đan Ý.
Nhảy lấy đà, đáp xuống đất, khom lưng và xoay người, mỗi một động tác đều cực kỳ chính xác và theo sát từng nốt nhạc.
Cả hai người các cô đều đang kể câu chuyện xưa cho khán giả phía dưới sân khấu.
Đây là một buổi biểu diễn với trình độ cao nhất.
Sau đó, những sinh viên trường đại học Thanh Thành từng được xem buổi biểu diễn này, rất nhiều năm về sau mỗi khi họ nhớ lại đều cảm thấy đây là buổi biểu diễn cả đời khó quên nhất.
Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, điệu nhảy cũng kết thúc theo.
Khắp khán phòng rơi vào sự yên tĩnh không tiếng động.
Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm sét vang lên.
Sau tiết mục mở màn, Lộ Dĩ Nịnh quay trở lại hậu trường và thay chiếc váy dài màu trắng kia.
Sau đó cô quay trở lại chỗ ngồi bên cạnh Trình Tinh Lâm một lần nữa.
Bởi vì
Bởi vì buổi biểu diễn nhảy đường phố của Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi là màn trình diễn cuối cùng từ dưới đếm lên nên họ chỉ có thể xem buổi biểu diễn đến cuối cùng.
Thành thật ngồi xem đến hết buổi biểu diễn cuối cùng.
Sau khi buổi tiệc tối kết thúc, khi rời khỏi khán phòng, Trình Tinh Lâm tự nhiên mang giúp hộp đàn Cello của Lộ Dĩ Nịnh.
Đan Ý gửi một tin nhắn cho Trình Tinh Lâm.
【Hai người họ vẫn đang thay quần áo sau hậu trường, các cậu đến thẳng đây đi.】
Đến hậu trường, Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi cũng vừa mới thay quần áo đi ra.
Năm người tập hợp xong, khi chuẩn bị rời đi thì có rất nhiều cô gái bước về phía bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của Trác Khởi là: “Tinh Lâm, đây lại là hoa đào của cậu đấy à?”
Nhưng những cô gái kia cũng không thèm nhìn Trình Tinh Lâm lấy một cái, những cặp mắt sáng như sao trời đều rơi trên người Lộ Dĩ Nịnh đang đứng bên cạnh anh.
“Ning, em… là fan của chị, xin hỏi chị có theẻ ký tên cho em được không?”
“Em cũng vậy, em cũng vậy nè!”
“Ning, màn diễn tấu ban nãy của chị quá tuyệt vời, thiếu chút nữa em đã khóc rồi!”
Lộ Dĩ Nịnh liên tục nói ‘cảm ơn’ sau đó cúi đầu ký tên cho các cô ấy.
Trình Tinh Lâm lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn cô, trên gương mặt cũng không có biểu cảm gì là mất kiên nhẫn.
Sau khi ký tên xong, có một cô gái lặng lẽ tiến đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, nhỏ giọng nói thầm: “Ning, chúng em đều biết Lâm Thần là bạn trai của chị.”
“Hai người là một cặp rất xứng đôi, chúc anh chị hạnh phúc dài lâu nhé!”
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy câu này liền ngẩn ra, khi cô đang muốn giải thích một chút thì cô gái đã kéo bạn của mình đi xa rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Tinh Lâm ở bên cạnh lại thấy anh đang nghiêng đầu, ánh mắt hoàn toàn không đặt ở nơi này mà nhìn sang chỗ khác.
Lộ Dĩ Nịnh nghĩ thầm, có lẽ ban nãy anh không nghe được, vậy thì không cần giải thích nữa.
Sau khi cô quay đầu đi, khoé miệng của chàng trai lặng lẽ cong lên.