Chàng Vợ Nghèo Của Hầu Gia Dịu Dàng
Chương 9
Khi tỉnh lại, thiếu niên chỉ cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ dài sống sót sau tai nạn. Sau đó cậu mới biết được thương thế ngày đó của mình nghiêm trọng đến nhường nào, nếu không xử lý tốt e rằng những ngày mưa sẽ phải chịu đau đớn.
May mà vu y y thuật hơn người, lại thêm được chăm sóc cẩn thận mới không lưu lại bệnh căn.
"Hiệt Kính ca ca, suốt thời gian huynh hôn mê Hầu gia đều ở bên cạnh chăm sóc huynh đó." Đông Tuyết dựa vào đầu giường cắn kẹo hồ lô.
Nhóm nha hoàn vì lo lắng khi Hầu gia không ở bên thiếu niên rúc trong phòng thời gian dài sẽ buồn chán nên thường xuyên đến trò chuyện với cậu.
Hạ Thiền ở bên cạnh phụ họa, "Đúng đó. Với cả hôm mà huynh bị thương á, Hầu gia nhìn tức giận lắm, từ trước đến giờ muội chưa từng thấy ngài ấy kích động đến thế đâu."
Người nói vô tình, người nghe hiểu ý.
Thiếu niên im lặng tựa vào đầu giường, cậu vẫn luôn có cảm giác không đúng, dường như những thứ có được ở thời điểm này đều là trăng trong nước, hoa trong gương, không có thật. Từ ngày tỉnh lại, cảm giác ấy luôn tồn tại trong lòng cậu, mãi không tan biến.
Cậu muốn nói chuyện nhưng đúng lúc này lại nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Hầu gia bưng thuốc bước vào, trước tiên nhìn thoáng qua Đông Tuyết, cười nói: "Lại ăn, lần sau đau răng không được khóc đó."
Đông Tuyết bật cười khúc khích, vịn giường đứng dậy, "Muội muốn mang cho Hiệt Kính ca ca ăn, nhưng huynh ấy không ăn nên muội mới ăn thôi. Thuốc này đắng lắm, chỉ có Hiệt Kính ca ca mới uống nổi thôi."
Thiếu niên mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Hầu gia chú ý đến động tác của cậu, không nói gì mà cười nhạt ngồi xuống vị trí bên giường.
Bên kia Đông Tuyết còn muốn nói chuyện đã bị Hạ Thiền túm cánh tay kéo ra ngoài, miệng nói lớn: "Muội chợt nhớ khăn tay sáng nay giặt chưa khô, phải đi phơi đây."
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, thiếu niên lúc bấy giờ mới giương mắt nhìn người trước mặt nở nụ cười trêu chọc.
"Thuốc này không đắng."
Hầu gia múc một muỗng đưa đến bên môi cậu, đáp: "Ừ, không đắng."
Thiếu niên dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng uống muỗng thuốc được Hầu gia đút.
Trước lạ sau quen, khi mới tỉnh lại được Hầu gia đút thuốc cậu còn muốn từ chối, nhưng lúc biết vai trái bị thương nghiêm trọng đến cầm chén cũng không được thì cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.
Im lặng không tiếng động uống xong chén thuốc, Hầu gia đặt chén xuống, hỏi: "Có đắng không?"
Thiếu niên lắc đầu, do dự một lúc lại khẽ gật đầu, thành thật trả lời, "Đắng lắm."
Hầu gia cười cười, cúi người hôn lên khóe môi cậu một cái.
"Bây giờ đã hết đắng chưa?"
Đắng nhưng lại không đắng, chỉ là vành tai dần nóng lên, đỏ như rướm máu.
Nghỉ ngơi non nửa năm, thời gian nhàn hạ hiếm có chậm rãi trôi qua, chớp mắt tháng tư trăm hoa đua nở rực rỡ đã đổi thành cuối thu lá phong nhuộm vàng. Những ngày này, bên cạnh việc chăm sóc thiếu niên, Hầu gia thường xuyên bận rộn đi sớm về khuya.
Đến khi thương thế của thiếu niên đã gần khỏi, Hầu gia cũng đã sắp xếp ổn thỏa, y vào cung một chuyến gặp mặt Thánh thượng.
Thiếu niên lo lắng đi theo, nhưng không được triệu thì không được vào điện, chỉ có thể bị ngăn lại ngoài điện chờ đợi.
Việc ám sát ở Hạnh Viên ngày ấy ồn áo huyên náo, Hoàng đế hiển nhiên đã sớm biết, nhưng ông hoàn toàn không ngờ Hầu gia lại đưa ra thỉnh cầu triệt hồi tước vị của y.
"Yến Nhi, ý của con là gì?" Hoàng đế ra lệnh cho người đang quỳ trên đất đứng lên, ban tọa, nghi hoặc hỏi.
"Bệ hạ, hiện giờ Hung Nô đã lui khỏi phạm vi núi Ngọc Liên, đồng thời hứa hẹn trăm năm tới sẽ không dẫn quân xâm chiếm. Biển trong nước sạch, rõ ràng đã không cần thần xuất chinh đánh giặc nữa. " Hầu gia nghiêm túc nói, "Nhưng người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, tước vị này của thần có nhận cũng chỉ thêm thẹn."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của y, Hoàng đế thở dài, "Vậy con muốn thế nào? Trẫm nghe nói Đại tướng quân có xuất thân từ quý phủ, thương thế của cậu ta thế nào, có cần thái y đến xem qua không?"
"Tạ ơn bệ hạ quan tâm, đệ ấy đã không sao." Hầy gia dứt lời bèn dùng hai tay dâng thanh kiếm mà y mang theo vào điện lên, "Thanh kiếm này là bệ hạ ban cho thần. Năm đó thần dùng nó lấy đầu vô số kẻ địch, nhưng thần chưa bao giờ nghĩ một lần nữa cầm lấy nó người đầu tiên giết chết lại là người một nhà."
Hoàng đế nghe vậy cũng có chút xấu hổ, ông nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trầm xuống, "Thái tử thất đức, tin lời người ngoài gièm pha, Trẫm đã triệt danh phận thái tử của nó, bắt nó đóng cửa suy nghĩ ba năm. Con muốn tìm lại công bằng cho Đại tướng quân, như thế vẫn chưa hài lòng sao?"
Hầu gia mỉm cười, "Hài lòng hay không đều không quan trọng. Chẳng qua thần ở kinh thành bao năm đã có chút mệt mỏi, nhân sinh khổ đoản, nếu có thể cùng người trong lòng ngao du sơn thủy có lẽ thần sẽ hạnh phúc hơn."
Nghe thấy ba chữ "người trong lòng", lông mày Hoàng đế khẽ nhíu, kinh ngạc nói: "Con và Đại tướng quân... Thôi, lão Hầu gia và Hầu phu nhân mất sớm, trẫm vẫn luôn coi con như thân sinh cốt nhục. Mấy năm qua con bị bệnh tật quấn thân, lòng trẫm cũng không vui, nếu chuyện con muốn làm có thể khiến con vui vẻ, vậy con đi đi, nhớ phải bảo trọng."
Hầu gia khẽ gật đầu, "Bệ hạ cũng phải bảo trọng long thể, nếu có cơ hội quay về kinh, Yến sẽ vào cung yết kiến bệ hạ."
Nói xong, Hầu gia thi lễ cáo lui.
Nhìn thân ảnh y chậm rãi rời khỏi điện, lòng Hoàng đế ngũ vị tạp trần, ông có chút chua xót mở miệng, "Yến Nhi, đại thọ sáu mươi của Trẫm con từng múa kiếm trợ hứng, múa một màn danh chấn thiên hạ. Mỗi khi Trẫm nhớ về khung cảnh ấy đều như hiện rõ trước mắt, lần này trước khi đi, con có thể múa lại một lần không?"
Hầu gia dừng bước nhưng không quay đầu lại, đáp: "Thỉnh bệ hạ thứ tội Yến không thể nghe lệnh, từ nay về sau, Yến chỉ vì một người múa kiếm."
Cho đến bóng người biến mất, Hoàng đế dường như vẫn còn buồn lòng, đại thái giám đứng bên cạnh không thể nhìn tiếp, nói: "Bệ hạ hà tất phải bắt Thái tử điện hạ chịu khổ đến thế?"
"Ngươi không hiểu..." Hoàng đế xua tay, "Nếu năm đó không có lão Hầu gia liều mình cứu giúp e rằng Trẫm sớm đã không còn sống, làm sao còn ngồi trên ngôi vị, làm sao còn có thái tử. Yến Nhi là đứa nhỏ Trẫm tận mắt trông thấy nó lớn lên, nếu không có nó, giang sơn của Trẫm không yên ổn được như ngày hôm nay."
"Huống chi Thái tử ngu xuẩn, Hung Nô vừa mới bình định, nó đã dám ra tay với Đại tướng quân chiến công hiển hách. Nếu Trẫm không trách phạt nó, chẳng phải sẽ khiến chúng tướng sĩ thất vọng sao."
Ánh mắt ông ảm đạm, phảng phất như xuyên qua đại điện sặc sỡ nhớ về cố nhân nhiều năm trước.
Vui buồn li hợp ắt tàn nhẫn, cảm xúc thê lương kéo dài đến bình minh.
Hầu gia từ trong điện bước ra, thiếu niên còn đứng tại chỗ, trông mong nhìn y từ xa.
Thiếu niên thấy người đến lại làm như không có việc gì quay đầu, đợi y đến gần mới mở miệng, "Hầu gia, bệ hạ có làm khó ngài không?"
Hầu gia cũng không vạch trần cậu, cười nhạt nói: "Không có."
Y dừng một chút rồi nói tiếp, "Hiệt Kính, sau này đệ vẫn có thể làm Đại tướng quân, hiện tại hối hận còn kịp."
Nghe vậy, thiếu niên nhíu mày, như có chút uất ức cúi đầu, "Thăng quan tiến chức chưa bao giờ là mong muốn của Hiệt Kính, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hầu gia là tốt rồi. Tương lai sau này ngài có đuổi ta đi ta cũng không đi."
"Trêu đệ thôi, sao lại nghiêm trọng thế." Hầu gia buồn cười nhéo hai má thiếu niên, "Vất vả lắm mới có được đệ, sao mà bỏ đệ được."
Thiếu niên có chút hoảng hốt, cậu mấp máy môi không biết nên nói gì, mơ mơ màng màng bị đối phương ôm lấy, sóng vai đi tới xe ngựa đậu ngoài cung.
Xe ngựa xuyên qua những mái nhà lấp lánh đèn dầu chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trước ngôi nhà chỉ vì một người là cậu mà thắp sáng.